Chương 39: Vừa ngoan xinh yêu, lại còn gọi ca ca

Nghe thấy lời thì thầm của lão già phía sau, mồ hôi trên lưng Điền Hỉ càng tuôn nhiều hơn. Nhưng nhiều năm làm việc ở nội đình, ông đã sớm rèn được thói quen không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, vẫn giữ nguyên nụ cười và cúi người hầu hạ bên cạnh, châm chước hỏi: “Vậy ý của Bệ hạ là…”

Ngón tay khô gầy của lão đặt lên bức tranh thứ ba, xoa nhẹ vết bớt hình cánh hoa trên chiếc cổ thon gầy, giọng điệu vẫn hiền hòa: “Đáng tiếc Hi Nhi của trẫm đang bị con sói dòm ngó, không thể trở về. Điền Hỉ, ngươi nói phải làm sao đây?”

Điền Hỉ vào cung từ nhỏ, đã hầu hạ bên lão mấy chục năm, vốn nên là người hiểu rõ tính cách và hành động của lão nhất. Nhưng những năm gần đây, ông càng không thể nhìn thấu lão già này, nhất là những việc liên quan đến người kia. Dù đã trải qua bao năm chìm nổi trong cung, quen với những cơn bão táp máu tanh, nhưng lần này ông vẫn không thôi run rẩy.

Ông do dự một chút, ngầm làm động tác chém: “Vậy chỉ có thể… giành lại thôi.”

Lão già cười lắc đầu: “Làm sao có thể ngang nhiên cướp đi được, con sói đó khỏe mạnh tàn bạo, ngay cả trẫm cũng dám cắn.”

Không đợi Điền Hỉ nói thêm, lão chậm rãi cuộn tranh trên bàn lại, rồi từ từ nói: “Trà ngươi pha vốn rất hợp ý trẫm, nhưng hôm nay lại thiếu chút hương vị. Trẫm già rồi, không thể nếm ra được là thiếu gì nữa.”

Điền Hỉ hoảng sợ trong lòng, lập tức tự vỗ nhẹ vào mình một cái, kêu lên: “Lỗi tại nô tài vụng về, tay run nên đổ thêm nước, lãng phí mất chỗ trà Ngọc Diệp Trường Xuân quý hiếm, pha không có vị gì cả. Nô tài sẽ đi pha lại ấm khác, mong Bệ hạ đừng trách tội.”

“Điền Hỉ, ngươi cũng già rồi.”

Ông lão vẫn hiền hòa như trước, không giận dữ, cười vỗ vỗ cánh tay Điền Hỉ: “Đi đi.”

Điền Hỉ vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt tròn, cúi mình hành lễ một cái rồi cẩn thận lui ra khỏi thư phòng. Ngoài kia gió lạnh thổi qua, lạnh buốt thấu xương.

Tiểu thái giám đứng canh ngoài cửa thấy ông bước ra, vội tiến lên đưa khăn: “Cha nuôi.”

Nụ cười như được khảm vào khuôn mặt, ra khỏi cửa cũng không tắt. Điền Hỉ không để ý đến đứa con nuôi, chỉ trầm tư đi ra ngoài. Lúc đối diện với một người đang bước tới, ông vẫn giữ nụ cười và hành lễ: “Nô tài tham kiến Đức Vương Điện hạ, Điện hạ đến gặp Bệ hạ sao? Để nô tài vào báo…”

Bùi Vĩnh vốn khinh thường thái giám, dù Điền Hỉ có là người thân cận bên cạnh lão Hoàng đế cũng không nhận được nét mặt tốt gì. Gã không nhìn Điền Hỉ lấy một cái, bước vội vào thư phòng: “Phụ hoàng! Nhi thần cầu kiến!”

Tiểu thái giám bên cạnh bày ra vẻ khó coi, không nhịn được nhỏ giọng: “Dù là nể mặt Bệ hạ thì cũng nên biết lễ độ…”

Điền Hỉ giơ tay ngăn lời nói của tiểu thái giám, quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Vĩnh vừa đẩy cửa vào. Khi được cưng chiều thì đúng là kiêu ngạo, nhưng sau này thế nào còn chưa biết.

Điền Hỉ cúi đầu ho khan một tiếng: “Lắm mồm lắm miệng. Đi, đi pha lại trà cho Bệ hạ.”

Điền Chính Quốc ôm một đống màu quay về phòng mình, mới nhớ ra quên mua bút và giấy.

Có nên đến thư phòng của Kim Thái Hanh mượn không nhỉ? Nhưng sẽ bị ám vệ phát hiện mất.

Có cách nào đuổi họ đi không?

Do dự một chút, Điền Chính Quốc thò đầu ra thử gọi: “Các vị đại ca, mọi người còn ở đây không?”

Những ngày qua, các ám vệ luôn theo sát Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh không cho phép họ tự ý xuất hiện, sợ dọa đến con chim nhỏ nhát gan này, vì vậy đây là lần đầu tiên họ được gọi ra sau khi bị phát hiện.

Ngay lập tức, ở cửa sổ hiện ra một hàng đầu người không tiếng động nhìn Điền Chính Quốc.

Có chuyện gì vậy?

Chủ tử đã nói, nếu tiểu công tử có lệnh thì lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi!

Điền Chính Quốc vừa quay đầu lại, nhìn thấy hàng đầu đen đột ngột hiện ra, sợ đến mức suýt nhảy cẫng lên.

Nhìn thấy họ ai nấy đều không có cảm xúc, mặt lạnh như tiền, ánh mắt sắc bén nhìn mình đằng đằng sát khí, ý định ban đầu của cậu lập tức tan biến, lời kẹt ở cuống họng, yếu ớt nói: “Xin lỗi đã làm phiền các vị, các vị vẫn nên quay lại đi.”

Ánh mắt sáng rực của họ bỗng dưng tắt đi một nửa, không phải tức giận vì bị gọi ra một cách vô lý rồi lại bị đuổi đi, mà là… hình như có hơi thất vọng?

Điền Chính Quốc ngơ ngác, chưa kịp suy nghĩ kỹ thì những cái đầu đen xếp hàng ngoài cửa sổ đồng loạt gật đầu với cậu, rồi lặng lẽ biến mất.

Điền Chính Quốc: “…”

Cảm giác các thuộc hạ của ca ca có hơi lạ.

Nhưng nghĩ đến hành động và tính cách khó lường của Định Vương Điện hạ, dường như cậu có thể hiểu được chút ít.

Không thể vẽ tranh trước được, Điền Chính Quốc đành phải theo thói quen giấu màu vào trong phòng, rồi lấy chiếc xun Kim Thái Hanh tặng từ trong màn giường ra, muốn học cách thổi.

Lúc đặt xun lên môi, Điền Chính Quốc đột nhiên dừng lại.

Khi Kim Thái Hanh thổi xun cho cậu nghe, môi của hắn dán vào chỗ này, vậy chẳng phải cậu…

Đôi tai trắng nõn từ từ đỏ bừng, Điền Chính Quốc nhìn ra cửa sổ, không thấy bóng dáng ám vệ nhưng vẫn có hơi không yên tâm, định đóng cửa sổ lại.

Khi cúi xuống, cậu chợt thấy Đạp Tuyết đang định nhảy vào phòng.

Thì ra ngày nào Đạp Tuyết cũng nhảy cửa sổ vào.

Điền Chính Quốc đối mắt với Đạp Tuyết đang lấm la lấm lét, cặp mắt xanh đậm dưới bóng râm làm cậu nhớ đến chủ nhân của nó.

Giống như bị Kim Thái Hanh nhìn thấy vậy.

Cảm giác tim đập mạnh vì làm chuyện xấu lại nổi lên.

Điền Chính Quốc lập tức nghiêm mặt: “Đạp Tuyết, ngươi rụng lông nhiều quá, không được vào.”

Rồi dưới ánh mắt ngơ ngác của con mèo lớn, cậu đóng sập cửa sổ lại.

Đạp Tuyết kêu một tiếng, nhảy lên cào cửa sổ, bị Điền Chính Quốc chê rụng lông nhiều quá khiến mặt báo buồn rầu không thôi. Thấy Điền Chính Quốc không mở cửa cũng không mở cửa sổ, nó đành ủ rũ ngậm đuôi nằm xuống.

Các ám vệ treo trên mái hiên nhìn Đạp Tuyết mà bình thường họ không dám cũng không dễ tiếp cận, giờ lại như một con mèo con nhỏ bị tổn thương, ánh mắt nhìn vào trong phòng lại một lần nữa thay đổi: “…”

Nể thật đấy!

Thổi xun đất khá khó, Điền Chính Quốc lén lút học trong phòng một hồi lâu, cũng chỉ có thể thổi ra một tiếng.

Lúc đang ngồi nghịch xun thì Kim Thái Hanh trở về, hôm nay về sớm hơn thường ngày.

Điền Chính Quốc cất xun đất đi, không cần Kim Thái Hanh vào phòng nhắc nhở, ngoan ngoãn đi đến thư phòng. Hôm nay Định Vương Điện hạ đổi sang bộ y phục màu xám bạc, càng làm cho thân hình thêm cao ráo, không sặc sỡ như thường ngày mà tăng thêm vẻ lạnh lùng.

Một lúc sau Điền Chính Quốc mới nhận ra, có vẻ không phải do y phục mà hôm nay vẻ mặt Kim Thái Hanh lạnh hơn ngày thường, không biết là đang nghĩ gì.

Ám vệ đi theo bên cạnh Điền Chính Quốc vừa rồi đã báo cáo lại chi tiết những chuyện cậu gặp phải khi ra ngoài. Mạnh Kỳ Bình không quan trọng, người âm thầm dòm ngó Điền Chính Quốc chạy mất mới là vấn đề lớn.

Còn ai cảm thấy hứng thú với chim sẻ nhỏ của hắn đây?

Khứu giác Kim Thái Hanh luôn nhạy bén với những điều không tốt, đã phái người tiếp tục truy tìm chiếc xe ngựa dừng ngoài hẻm. Lúc nghe thấy tiếng bước chân ngập ngừng trước cửa thư phòng, hắn ngẩng đầu nhìn qua, thuận tay vuốt ve đầu Đạp Tuyết đang nằm bên cạnh: “Đứng ở cửa làm gì, hôm nay Đạp Tuyết ủ rũ lắm, đệ chê nó à?”

Vẻ mặt hắn thay đổi rất nhanh, mới vừa rồi còn lạnh lùng trầm tư, lúc ngẩng đầu lên thì trên môi đã nở nụ cười, Điền Chính Quốc nhìn mà nể.

Tuyệt kỹ lật mặt của Định Vương Điện hạ thật sự đã đạt đến đỉnh cao rồi.

Cậu nghe lời bước vào cửa, nhỏ giọng nói: “Đệ không có, là do Đạp Tuyết rụng lông nhiều quá, có phải nó sắp trụi lông rồi không?”

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn thoáng qua lông dính trên tay hắn, ghét bỏ phủi tay áo rút tay lại: “Thời tiết nóng lên nên nó phải thay lông.”

Điền Chính Quốc yên tâm rồi, không bị trụi là được.

Đạp Tuyết bị hai người cùng ghét bỏ, ủ rũ quay đầu, đưa mông đối diện với hai người, không chịu nhìn họ nữa.

Kim Thái Hanh lười quan tâm tâm trạng của con mèo lưu manh này, nhìn về phía Điền Chính Quốc, tùy ý vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây, bổn vương hỏi đệ chút chuyện.”

Bình thường nếu Kim Thái Hanh nói ra câu “Bổn vương hỏi ngươi chút chuyện” thì cảnh tượng đa phần là ở trong ngục tối lạnh lẽo. Người nghe câu này đa số là toàn thân máu me đầm đìa, bị trói trên khung sắt sống dở chết dở, nghe câu này là sợ hãi run rẩy liên hồi.

Điền Chính Quốc không hề cảm nhận được điều đó, nhưng cậu bỗng hơi căng thẳng không rõ nguyên do.

Rõ ràng tối qua thái độ của Kim Thái Hanh có thể nói là dịu dàng kiên nhẫn, vì cậu mà tốn biết bao công sức, nhưng lúc này khi cậu đối mặt với Kim Thái Hanh lại căng thẳng hơn bao giờ hết.

Điền Chính Quốc cảm thấy hình như mình không biết ơn cho lắm.

Định Vương Điện hạ… rõ ràng là một ca ca tốt, là ca ca trong lòng cậu.

Cậu lo lắng ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh, đầu cúi xuống. Theo tầm nhìn của Kim Thái Hanh có thể thấy một đoạn cổ phía sau lộ ra, vết bớt nhỏ như cánh hoa vừa khéo mọc trên xương cổ hơi nhô lên, màu trắng tuyết pha lẫn chút đỏ tươi, vô cùng bắt mắt.

Con chim sẻ nhỏ này rõ ràng thầm yêu hắn đã lâu, hắn cũng đồng ý để cậu không cần phải tránh né nữa.

Nhưng Điền Chính Quốc đã ở trong phủ mấy ngày rồi mà vẫn không có bày tỏ gì, trước đây còn e thẹn tặng hắn một con dấu hay một bức tranh.

Xem ra là rất dễ xấu hổ.

Kim Thái Hanh khẳng định nghĩ.

Lời vừa định nói ra lại bị nuốt vào. Hắn nheo mắt lại, nhìn đoạn cổ không chỉ đường cong mà màu sắc đều quyến rũ.

Không thể cắn, không thể liếm, vậy chạm một cái cũng không được à?

Khi ở Mạc Bắc, Kim Thái Hanh muốn gì thì làm đó, có thể kiềm chế không học theo tính lưu manh của Đạp Tuyết đã là rất khó rồi. Suy nghĩ đó vừa lóe lên, bàn tay lớn lập tức đặt lên đoạn cổ đó. Làn da dưới lòng bàn tay ấm áp, mảnh mai như thể chỉ cần bóp một cái là gãy, dễ dàng nắm trong tay, lại dễ khơi dậy dục vọng kiểm soát của người khác.

Vừa chạm vào, cơ thể dưới tay dường như cứng đờ trong chốc lát, đáng thương run rẩy.

Kim Thái Hanh cảm thấy phản ứng của Điền Chính Quốc rất thú vị, ngón tay cái xoa xoa xương cổ có bớt đó. Vừa xoa một chút là chiếc cổ của đứa nhỏ này lại đỏ lên, ngoài cái bớt thì da thịt xung quanh đều đỏ bừng.

Kẻ đầu sỏ mỉm cười thưởng thức, động tác từ xoa nắn chuyển thành vuốt ve nhẹ nhàng hơn, giọng nói cũng hạ thấp xuống nhiều: “Điền Điền, Mạnh Kỳ Bình có thù gì với đệ?”

Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh xoa nắn đến mức mí mắt mỏng manh cũng đỏ lên, lông mi đen như quạ run rẩy không ngừng. Cậu không hiểu sao ca ca dịu dàng tối qua hôm nay lại trở nên xấu xa như vậy, một lúc sau mới nhận ra hắn đang hỏi chuyện hôm nay trên phố.

Cũng có thể không chỉ trên phố, trong lời của Kim Thái Hanh rõ ràng mang theo hàm ý khác.

Trước đây ở vườn Cảnh Hoa, Điền Chính Quốc bị Mạnh Kỳ Bình và tay sai của gã đuổi đến không còn đường chạy, mới lấy danh của Kim Thái Hanh ra dọa họ —— Kết quả là ngay lúc đó tâm trạng của Kim Thái Hanh đang không tốt, định đến vườn Cảnh Hoa kiếm chuyện với Đức Vương, đi từ cửa bên vào nghe được lời của cậu từ phía bên kia hàng cây rậm rạp.

Nghĩ lại chắc là không nghe được toàn bộ đâu.

Điền Chính Quốc cắn môi, không biết nên nói thế nào.

Nhắc đến chuyện xấu của Mạnh Kỳ Bình là phải nhắc đến đêm đó bị hạ dược, nhưng cậu không muốn nhớ lại những chuyện đã trải qua trên thuyền của Mạnh Kỳ Bình đêm đó, cũng không muốn nhắc lại chuyện kia.

Thấy Điền Chính Quốc mặt mày u ám không muốn nói chuyện, Kim Thái Hanh không truy hỏi, giọng nói từ tốn: “Không muốn thì đừng nói, bổn vương chỉ muốn nói với đệ, khó chịu đừng giữ trong lòng, bổn vương sẽ đỡ lưng cho đệ.”

Điền Chính Quốc hơi ngẩng nửa khuôn mặt lên, lén nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống, chậm rãi gật đầu: “Ừm.”

Danh tiếng của Mạnh Kỳ Bình không cần ám vệ điều tra, đã sớm được lan truyền khắp Kinh thành.

Điền Điền xinh đẹp như vậy, Mạnh Kỳ Bình quấy rầy Điền Chính Quốc còn có thể vì lý do gì khác?

Ở nơi Điền Chính Quốc không nhìn thấy, Kim Thái Hanh hơi nheo mắt, ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Một nhân vật nhỏ như Mạnh Kỳ Bình không đáng để Kim Thái Hanh để tâm, vì thế lần trước hắn không chú ý đến gã, cũng không phái người đi điều tra.

Nhưng bây giờ, hắn đã đoán ra được là ai hạ dược Điền Chính Quốc, chỉ chờ thuộc hạ điều tra ra chứng cứ.

Điền Chính Quốc bị hắn xoa nắn một lúc lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa, lấy hết dũng cảm ngẩng đầu, dùng hai mắt rưng rưng trừng hắn: “Ca ca, huynh, huynh xoa đủ chưa?”

Trừng người ta mà cũng đáng yêu.

Còn chưa bắt nạt mà sao lại sắp khóc rồi?

Kim Thái Hanh không bị bộ dạng hù dọa của cậu làm sợ. Lúc nhìn mí mắt đỏ lên của cậu, một loại dục vọng xấu xa trong lòng càng ngày càng lớn, lại nhớ đến khóa vàng trong kho.

Da của Điền Chính Quốc trắng như vậy, nếu bị khóa vàng khóa tay chân… thì chắc chắn sẽ đẹp mắt hơn.

Dừng lại một chút, Kim Thái Hanh kìm nén những suy nghĩ nói ra sẽ làm người ta sợ, từ từ rút tay lại, khóe miệng nhếch lên: “Ngay cả bổn vương cũng không quý giá bằng đệ.”

Điền Chính Quốc được buông ra thì nhanh chóng lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách với hắn. Sau gáy vẫn còn cảm giác tê dại do bị xoa nắn. Cậu nghĩ rằng Kim Thái Hanh đang ám chỉ việc mình tiêu xài quá nhiều, không vui nói: “Đệ sẽ bù tiền vào ngân khố mà.”

Ai cần tiền của đệ chứ?

Kim Thái Hanh cảm thấy buồn cười, lại muốn nhéo má cậu.

Nhưng chỉ thấy đứa nhỏ trước mặt cúi đầu xuống, giọng nói rất nhỏ: “Huynh cho đệ ở thêm một thời gian nữa là được rồi, đợi đệ tìm được chỗ ở mới, đưa Vân Thành ra ngoài thì sẽ không phải ở nhờ phủ Vương gia nữa.”

Nụ cười trêu chọc của Kim Thái Hanh tắt ngấm, nhớ lại dáng vẻ buồn bã của đứa nhỏ này hôm qua, ngực hắn chợt thấy nhói đau.

Điền Chính Quốc ở phủ Hoài An Hầu đã mười mấy năm, đột nhiên biết mình không phải con ruột, con trai thật của Hầu gia trở về, địa vị của cậu ở phủ Hầu gia càng thêm khó xử, cuối cùng phải rời khỏi ngôi nhà vốn có của mình.

Nhưng Điền Chính Quốc dường như rất bình thản chấp nhận chuyện này. Ngoài hôm qua ra thì chưa từng bộc lộ điều gì khác thường, sợ làm khó người khác, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Nhưng dù có hiểu chuyện đến đâu thì cũng chỉ là một thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi, trong lòng chắc hẳn rất bất an.

Bàn tay vốn định nhéo má cậu của Kim Thái Hanh chuyển sang xoa đầu cậu.

Lực tay đặt trên đầu không quá mạnh, không giống như lúc đầu, xoa đến mức Điền Chính Quốc không thể ngẩng đầu lên mà kêu than. Dường như Kim Thái Hanh đã có kinh nghiệm, Điền Chính Quốc mơ màng nghĩ, dù sao gần đây Kim Thái Hanh cũng hay xoa đầu cậu.

Khi được bàn tay đó xoa tóc, hương lạnh xen lẫn tí đắng thoang thoảng từ người Kim Thái Hanh, cảm giác rất an tâm.

Mặc dù tóc sẽ bị xoa đến rối tung lên, nhưng rất dễ chịu.

Điền Chính Quốc đang lén lút nghĩ, bất ngờ nghe thấy tiếng Định Vương Điện hạ vang lên từ trên đầu: “Vân Thành là ai?”

Điền Chính Quốc: “…”

Kim Thái Hanh không biểu cảm gì: “Tại sao muốn rời khỏi phủ Vương gia? Đệ còn muốn đưa cái người tên Vân Thành ra ngoài? Ra khỏi đâu? Tên đó là ai? Là nha hoàn trong viện của đệ? Đệ muốn sống cùng tên đó?”

Không phải cậu ngưỡng mộ hắn sao? Được ở lại trong phủ Vương gia mà còn nghĩ đến việc dọn ra ngoài cùng người khác!

Kim Thái Hanh hỏi tới tấp, cứ một câu là lực xoa lại mạnh hơn.

Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn vẻ mặt biến đổi không ngừng của Định Vương Điện hạ, ngẩn người một lúc, chọn ra một câu có thể trả lời đơn giản và rõ ràng nhất, chần chừ nói: “Vân Thành không phải là cô nương.”

Kim Thái Hanh mặt lạnh: “Nam cũng không được.”

“Hả?”

Những ám vệ ngoài cửa sổ lắc đầu.

Chậc chậc.

Đầu không đau thì chủ tử lại không làm người nữa rồi.

Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thái Hanh đang tranh cãi vô lý, nhưng cậu rất tốt tính, không giận: “Nhưng đệ cũng không thể ở mãi trong phủ Vương gia được, rất bất tiện.”

Kim Thái Hanh nhướng mày: “Tại sao không thể, có gì bất tiện?”

Có phải bất tiện cho ông cụ non này lén vẽ tranh không? Mua cái màu cũng phải lén lút, giống như con sóc giấu đồ dưới gầm giường của mình.

Điền Chính Quốc nhỏ giọng: “Từ khi đệ đến đây luôn ở trong phòng của ca ca, nghe bác Vương nói huynh phải ngủ ở phòng khách, vậy thì không hay cho lắm.”

Khách ngủ trong phòng của chủ nhân đã là rất không phải phép rồi, còn chiếm mãi của người ta, lấy đâu ra đạo lý như vậy?

Kim Thái Hanh nhìn cậu một lúc, đột nhiên như gió xuân hóa tuyết, vẻ mặt dịu lại: “Đau lòng cho bổn Vương?”

Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn hắn.

Cậu chỉ thấy bất tiện, sao lại hiểu sao thành đau lòng rồi?

Nhưng nhìn vẻ mặt chắc chắn của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc do dự một chút, thấy càng không tiện phản bác, vì vậy chỉ có thể nhắm mắt gật đầu, lí nhí đáp: “Dạ… đúng!”

Nụ cười của Kim Thái Hanh sắp lên tới mang tai: “Được.”

Kim Thái Hanh đã hiểu, cứ vòng vo một hồi, thì ra con chim sẻ nhỏ này thấy đau lòng cho hắn, muốn ngủ cùng hắn.

Nếu đã như vậy thì tối nay hắn sẽ về phòng ngủ.

Được gì mà được?

Mặt của Định Vương Điện hạ nói lật là lật, tâm tư như kim đáy bể mò không được. Điền Chính Quốc không hiểu trong đầu hắn đang nghĩ gì, để tránh bị xoa đầu nữa, cậu dứt khoát đáp lại bằng giọng mềm mại: “Ừm ừm!”

Dù sao thì cứ thuận theo hắn, đáp lại là được rồi.

Chuyện dọn ra khỏi phủ Vương gia không nên nhắc lại, Điền Chính Quốc chuyển đề tài: “Ca ca, có muốn đệ đọc sách cho huynh không?”

Vừa ngoan xinh yêu, lại còn gọi ca ca.

Cái cảm giác muốn cắn Điền Chính Quốc một miếng lại trỗi dậy. Kim Thái Hanh liếm môi, sát khí lúc về nghe ám vệ báo cáo đã được ém xuống, gai nhọn trên người dường như bị vô tình vuốt lại.

Bất kể là ai đang theo dõi Điền Điền trong bóng tối, nếu người đó dám ra tay với cậu, hắn sẽ không tha cho kẻ đó.

Nghĩ một cách thờ ơ, Kim Thái Hanh đưa cuốn sách đã chuẩn bị sẵn cho cậu: “Đọc cuốn này.”

Điền Chính Quốc ồ lên một tiếng, nhận lấy và mở ra.

Khuôn mặt trắng trẻo của Điền Chính Quốc dần đỏ lên: “…”

Lại là ngươi, Kim Phong Ngọc Lộ Lục!

Hôm trước cậu đọc cuốn này cứ vấp váp mãi, vất vả lắm mới đọc xong, vừa thở phào nhẹ nhõm tưởng đã kết thúc thì sao lại xuất hiện phần tiếp theo rồi!

Hơn nữa trong truyện, tiểu công tử thế gia cao quý và Đại tướng quân uy vũ kia nhiều nhất chỉ là ôm nhau một cái, hôn một cái, dùng từ ngữ rất tao nhã hàm súc, so với cuốn Biện Nhi Thoa mà cậu vô tình rút được trước đó thì đỡ hơn rất nhiều, miễn cưỡng nằm trong phạm vi cậu có thể chấp nhận đọc được.

Nhưng mà trong phần tiếp theo, hai nhân vật chính đột nhiên như phát điên, ở đâu cũng quần áo xốc xếch dính lấy nhau, hết gọi “phu quân ơi” rồi tới “tướng công à”.

Điền Chính Quốc nhìn một lượt, còn không cẩn thận lướt mắt qua đoạn miêu tả.

Viết về tiểu công tử trong gian phòng riêng ở trà lâu, tiết khố rơi xuống đất. Bên ngoài bức màn mỏng có người kể chuyện đang kể lại câu chuyện của họ. Vừa nghe kể chuyện vừa bị Đại tướng quân… dùng ngón tay trêu đùa, thở gấp không ngừng, yếu ớt bám vào vai tướng quân gọi “Ca ca, tha cho đệ đi”.

Thấy câu “ca ca” đó, Điền Chính Quốc gấp bộp sách lại, máu toàn thân như dồn lên mặt, mặt đỏ bừng: “Ca ca…”

Sau khi bật thốt lên câu này thì mặt càng nóng hơn, cậu cắn đầu lưỡi, vội vàng đổi giọng: “Điện hạ! Huynh…”

Kim Thái Hanh vẫn ung dung nhìn cậu: “Ta làm sao?”

Điền Chính Quốc nghẹn lời một lúc lâu, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Huynh bị Kim Văn Lan dạy hư rồi!”

Bảo cậu đừng học theo Kim Văn Lan, ấy thế mà Kim Thái Hanh lại tự mình học theo!

Kim Phong Ngọc Lộ Lục thật ra chỉ có hai phần, phần tiếp theo là do người khác đọc xong rồi viết thêm, rất được yêu thích và nổi trên thị trường sách, thuộc hạ của Kim Thái Hanh chú ý đến nên mua về trình lên.

Kim Thái Hanh chưa từng đọc qua, chỉ nghĩ phần tiếp theo là hai nhân vật chính tiếp tục khóc sướt mướt lôi kéo nhau. Nhưng nhìn phản ứng của đứa nhỏ, hắn đã lờ mờ đoán được nội dung bên trong, nụ cười lập tức xấu xa hơn: “Ta chưa đọc qua cuốn này, chỉ chờ đệ đọc cho ta nghe thôi. Rốt cuộc nội dung là gì lại khiến Điền Điền khó xử như vậy? Đọc cho ta nghe thử.”

Mặt Điền Chính Quốc cứng đờ: “Không đọc!”

Học được cách từ chối rồi.

Kim Thái Hanh gật đầu, đưa tay ra lấy: “Vậy để ta đọc cho đệ nghe.”

Lần đầu tiên trong đời, Điền Chính Quốc phản ứng nhanh như vậy, như con chim nhỏ nhanh nhẹn nhảy lùi vài bước, sợ Kim Thái Hanh sẽ xuống giường giành lấy, vội gọi: “Đạp Tuyết!”

Đạp Tuyết đang quay mông về phía cậu đột nhiên giật giật lỗ tai, quay lại kêu lên một tiếng rồi vẫy chiếc đuôi to xù của nó.

Vừa vẫy vừa rụng lông.

Điền Chính Quốc vô cùng thông minh ném cuốn sách qua: “Tha nó đi!”

Đạp Tuyết chuẩn xác cắn lấy cuốn sách, rất nghe lời Điền Chính Quốc, chạy lạch bạch ra khỏi thư phòng.

Kim Thái Hanh: “…”

Con mèo lớn này bình thường lạnh nhạt với người khác, lúc này lại nghe lời như con chó. Kim Thái Hanh nhướng mày cao, cuối cùng chậc một tiếng: “Thật bỉ ổi.”

Nhân lúc Đạp Tuyết gặm sách chạy ra ngoài, Điền Chính Quốc nhanh chóng lấy cuốn Luận Ngữ có lợi cho thể xác và tinh thần lại đây.

Đây là lần đầu tiên trong đời Điền Chính Quốc thấy Luận Ngữ thuận mắt đến vậy, cố gắng đến nổi mặt đỏ bừng, ngồi xuống bắt đầu đọc từng câu một: “Tử viết…”

Kim Thái Hanh không có hứng thú, nhưng rất kiên nhẫn nghe Điền Chính Quốc đọc sách cho mình, dựa vào giường nghe một lúc rồi dần dần nhắm mắt lại.

Buổi trưa qua đi không có gì nguy hiểm, đợi khi Kim Thái Hanh ngủ, Điền Chính Quốc cũng đọc đến ngủ quên. Lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường, Kim Thái Hanh không biết đã đi đâu, chắc là lại bận việc của mình rồi.

Điền Chính Quốc thay một cuốn sách mình thích thú hơn, tự mình ở thư phòng đến tối, rồi lén mấy tờ giấy lớn, nhét bút vào túi quay về phòng, giấu dưới gầm giường cùng với các loại màu vẽ trước đó.

Chắc ám vệ không thấy đâu.

Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được, thư phòng là nơi trọng yếu với Kim Thái Hanh, nếu không được hắn cho phép thì người khác không dám tùy tiện vào.

Giấu kỹ giấy bút, Điền Chính Quốc an tâm đi tắm. Lúc về đang vui vẻ, vừa mở cửa ra một cái thì thấy Kim Thái Hanh đang ngồi trong phòng.

Không còn mặc y phục buổi trưa, chắc là đã tắm rửa thay đồ rồi.

Điền Chính Quốc ngẩn ngơ hỏi: “Ca ca, huynh đến đây làm gì?”

Kim Thái Hanh rót một ly trà nóng, cười hỏi: “Đây là phòng của ta, đệ nói xem ta đến đây làm gì?”

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, lúc này mới nhận ra, à đúng rồi.

Là do lúc trưa cậu nhắc nhở Kim Thái Hanh, rằng đây là phòng của hắn, không cần ngủ ở phòng khách nữa.

Nhưng phòng và giường này cậu mới ngủ quen mà.

Điền Chính Quốc hơi tiếc nuối, vượt qua Kim Thái Hanh lấy chăn: “Ò, vậy để đệ đến gian phòng phía Tây.”

Chưa kịp lấy chăn thì đã người bị đè xuống.

Kim Thái Hanh cúi người nhấc chân Điền Chính Quốc lên, nhẹ nhàng kéo cậu lên giường: “Chạy cái gì, giờ này mọi người đã ngủ hết rồi. Không ai dọn phòng, thay màn giường tìm gối cho đệ đâu.”

Điền Chính Quốc bị quăng lên giường đầy vẻ ngơ ngác, vốn muốn bò ra ngoài, vừa nghe câu này thì do dự.

Đã tối rồi, các cận vệ khó khăn lắm mới được nằm nghỉ, lại vì sự tùy hứng của cậu mà bò dậy đổi giường, vậy thì cực khổ lắm.

Vậy mai hãy đổi?

Lần trước chỉ là tai nạn, cậu bị hạ dược, cộng thêm lúc đó Định Vương Điện hạ không tiện đi lại mới bị cậu lợi dụng.

Điền Chính Quốc xấu hổ nghĩ, Định Vương Điện hạ đã không truy cứu chuyện này, cậu cũng sẽ không tái phạm.

Hơn nữa thời tiết càng ngày càng oi bức, buổi tối trong phòng có để băng giám vẫn nóng muốn xỉu, người Kim Thái Hanh lại mát lạnh, ở gần rất thoải mái.

Kim Thái Hanh cúi mắt xuống, nhìn Điền Chính Quốc không bò ra ngoài nữa thì mới cảm thấy hơi hài lòng.

Ngoan thật.

Chỉ có điều một cái chăn không đủ cho hai người đắp, Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh cũng nằm xuống, bèn chủ động chia chăn cho hắn. Lúc dựa lại gần, hương lan nhè nhẹ mềm mại trên người cậu lại thoảng qua mũi Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn lướt qua cần cổ trắng như ngó sen của cậu, ánh mắt càng sâu thẳm. Vừa định mở miệng nói gì đó, bỗng dưng hắn và Điền Chính Quốc chạm phải thứ gì cứng cứng giữa giường.

Điền Chính Quốc kéo chăn ra, trợn to mắt.

Kim Phong Ngọc Lộ Lục phần tiếp theo!

Sao lại ở trên giường cậu?

Đạp Tuyết!!!

Điền Chính Quốc lập tức hiểu ra thủ phạm, ngay lập tức muốn giật cuốn sách. Nhưng lần này Kim Thái Hanh nhanh hơn cậu, trước mắt đảo lộn một cái, sách đã rơi vào tay Kim Thái Hanh rồi lật ra một trang.

Điền Chính Quốc “A” lên một tiếng, đầu như muốn nổ tung, muốn nhào tới giành lại nhưng bị Kim Thái Hanh dùng một tay nhẹ nhàng đè đầu, không nhào tới được: “Để ta xem nội dung như nào mà khiến Điền Điền xấu hổ như vậy? Ồ, ‘ca ca, tha cho đệ’?”

Giọng hắn rất trầm, lúc đọc thứ này này càng khiến người ta mềm tai, cả người Điền Chính Quốc đỏ như tôm luộc: “…Ca ca!”

Đừng đọc nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #sung