Chương 50: Đồ chó
Điền Chính Quốc bảo Vân Thành đến nhà bếp hỏi đầu bếp lấy một hũ dưa cải muối. Ban đầu cậu định mang cho Kim Thái Hanh để xem tình trạng của Định Vương Điện hạ đã đỡ hơn chưa, nhưng lại bị Hoắc Song đến tìm, đành phải nhờ cận vệ mang cho hắn.
Hắc Giáp Vệ của Kim Thái Hanh chủ yếu ở tầng ba, đương nhiên Hoắc Song không muốn tự chuốc phiền phức nên không dẫn Điền Chính Quốc đi tầng ba, mà chủ yếu là tuần tra tầng một và tầng hai.
Lúc này, các binh sĩ gần như đã lên tàu, vẫn đang bận rộn đi lại.
Hoắc Song và một vài hiệu úy đi theo sau Điền Chính Quốc, giới thiệu tình hình trên tàu.
Gần tháng Tám, thời tiết ở Kinh thành vẫn còn rất nóng. Sau khi sương mù buổi sáng tan đi, cái nắng gay gắt chiếu xuống mặt đất, không khí dần trở nên nóng nực.
Một đám đàn ông mồ hôi như tắm chen chúc với nhau, không biết quần áo đã bao lâu chưa giặt, mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi tàu khiến Điền Chính Quốc cảm thấy chóng mặt. Nhưng vì dễ xấu hổ nên cậu không tiện nói, chỉ có thể cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, nghe họ báo cáo tình hình mà hồn thì bay đi đâu.
Tiểu Hoàng tử được Hoàng thượng cưng chiều này có mái tóc đen, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, trông sạch sẽ đẹp mắt vô cùng. Mọi người đều thích cái đẹp, một đám người chen chúc nhau, ai cũng muốn đến gần Điền Chính Quốc: “Tiểu Điện hạ, nếu có việc gì thì cứ sai bảo thuộc hạ!”
“Nghe nói tiểu Điện hạ và người kia ở sát phòng nhau, nếu không chê, tiểu Điện hạ có thể đổi phòng với thuộc hạ, đến ở bên này!”
“Tiểu Điện hạ…”
Điền Chính Quốc bị họ chen lấn, càng ngày càng ngột ngạt, thấy họ nhiệt tình quá nên càng không dám nói gì. Đương lúc cảm thấy khó chịu, đột nhiên bị ai đó nắm lấy cổ áo kéo ra phía sau.
Ngay sau đó, trên đầu vang lên giọng nói lạnh lùng: “Ồ? Các ngươi đi tuần tra thuyền sao không gọi bổn vương?”
Xung quanh vốn ồn ào lập tức im lặng.
Mùi hương lạnh băng pha lẫn chút đắng chát thoảng qua chóp mũi, cuối cùng Điền Chính Quốc cũng có thể thở được, trông thấy góc áo màu xanh thông thì nhảy nhót trong lòng: “…Vương thúc!”
Hoắc Song nhìn thấy Kim Thái Hanh thì giật mình, suýt chút nữa rút kiếm ra. Y đang muốn tiến lên tách hai người ra thì lại bị Triển Nhung ở bên cạnh chặn lại, tức giận không thôi.
Nghe Điền Chính Quốc gọi, trong lòng Kim Thái Hanh hơi không vui.
Cái gì mà Vương thúc, làm như hắn già lắm vậy.
Xung quanh im lặng, Kim Thái Hanh không nhìn Điền Chính Quốc mà chỉ nhướn mày: “Vừa rồi đang nói cái gì, sao không tiếp tục?”
“…”
Không ai dám chen vào gần nữa, Điền Chính Quốc cảm thấy thoải mái hơn, thấy không ai dám nói chuyện với Kim Thái Hanh, bèn lên tiếng: “Tầng này đã tuần tra gần xong rồi, đến tầng tiếp theo thôi.”
Hoắc Song dùng vai đẩy Triển Nhung: “Vâng, mời Điện hạ đi theo thuộc hạ.”
Hoắc Song là phó tướng của Điền Chính Quốc, Triển Nhung cũng không thể cứ vậy mà đạp y xuống thuyền được, bèn nhìn Kim Thái Hanh bằng ánh mắt đã cố gắng hết sức rồi.
Kim Thái Hanh liếc Hoắc Song một cái, không nói gì, cất bước theo sau.
Kim Thái Hanh vừa xuất hiện là những người khác không dám náo loạn nữa, ai cũng trông biết điều như ai.
Điền Chính Quốc nhìn nét mặt Kim Thái Hanh, thấy hắn trông có vẻ bình thường, tình trạng say sóng chắc đã khá hơn, cũng không biết lúc này hắn đã hết giận chưa, thử hỏi: “Vương thúc thấy thế nào rồi?”
Gió trên boong tàu rất lớn, thổi tung tà áo Kim Thái Hanh. Hắn khoanh tay dựa vào một bên, vẻ mặt vừa lười nhác vừa lạnh lùng như con báo săn đang nằm ngủ. Nghe thấy lời của Điền Chính Quốc thì hơi nhếch môi: “Không có gì.”
Mặt mọi người lập tức xanh lại, mặt mũi ai cũng khó coi.
Bị một đám người trừng mắt nhìn, Kim Thái Hanh làm như không thấy mà nhìn chằm chú vào Điền Chính Quốc, giọng điệu lạnh nhạt: “Trông như một đám gà bệnh, được vứt một nắm gạo xuống đất cũng không biết nhặt chứ đừng nói đến bọn Man di ngoài kia, gặp bọn cướp cũng chỉ là một lũ khỉ không dao.”
“…Ngươi!”
Có người không chịu nổi bước lên một bước, bị Kim Thái Hanh liếc một cái thì lại tái mét mặt mày, không nói nên lời.
Kim Thái Hanh thật sự có tư cách khinh thường bọn họ. Lúc vừa đến bến thuyền, đội hình chỉnh tề của năm trăm binh sĩ Hắc Giáp Vệ đã đủ nghiền nát ba nghìn binh sĩ này.
Chưa kể đến chiến công của hắn trong quá khứ.
Nhưng với tính cách kiêu ngạo của Định Vương Điện hạ, sao lại không có việc gì làm mà đặc biệt chạy xuống đây sỉ nhục bọn họ một phen vậy?
Mọi người không nhịn được liếc nhìn Điền Chính Quốc.
Nghe nói mối quan hệ giữa Thập Nhất Điện hạ và Vương gia rất tệ, bây giờ nhìn lại thì quả nhiên là vậy!
Xung quanh dường như càng trống trải, những người khác đều lùi về sau.
Rõ ràng mọi người đều nghĩ lửa giận của Kim Thái Hanh là trút lên Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua Kim Thái Hanh đứng sau lưng mình vừa như đe dọa lại như bảo vệ, thấy những người khác cách xa mình thêm một chút thì ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Song nhìn thấy vậy, nghĩ đến lời dặn dò của Hoàng đế, mắt lóe lên tia sáng.
Trước khi xuất phát, thật ra lão Hoàng đế nằm thoi thóp trên giường bệnh đã gọi y đến gặp một lần.
Trong cung điện u ám, lão già tôn quý nhất của Đại Ung yếu ớt ho khan, nhưng vẫn khiến người ta không đoán được tâm tư. Lão dặn y đừng can thiệp vào mối quan hệ giữa Thập Nhất Điện hạ và Định Vương, để Thập Nhất Điện hạ tự mình xử lý, mài giũa tính cách mềm yếu của Tiểu Thập Nhất.
Định Vương là một con sói dữ không kiểm soát được, ngay cả Bệ hạ cũng phải kiêng dè. Bệ hạ cũng biết tiểu Điện hạ yếu đuối nhưng vẫn dặn dò như vậy.
Rõ ràng trông thì cưng chiều con trai nhỏ đến vậy… nhưng không sợ tiểu Điện hạ bị Định Vương ức hiếp sao?
Nghĩ đến những lời đồn đại bí mật về Điền Chính Quốc mà mình thám thính được, Hoắc Song cúi đầu, không nói thêm gì.
Sau khi tuần tra tầng một xong, các tướng sĩ trên ba con thuyền cũng đã sẵn sàng. Hoắc Song hỏi ý Điền Chính Quốc rồi ra lệnh. Ngay sau đó, một tiếng còi trên thuyền vang lên, chiếc thuyền chính thức xuôi dòng về phía Nam.
Quay lại tầng ba từ khoang dưới, Điền Chính Quốc vừa bước lên theo Kim Thái Hanh, phía sau Hoắc Song và vài thị vệ đã bị Triển Nhung giơ tay chặn lại: “Tầng ba là nơi nghỉ ngơi của Vương gia và tiểu Điện hạ, người không phận sự miễn vào.”
Lại bị chặn bởi cùng một lý do, lần này Hoắc Song cẩn thận né tránh bất kỳ cái bẫy nào có thể xảy ra, lạnh lùng nói: “Bọn ta là thị vệ thân cận Bệ hạ ban cho Thập Nhất Điện hạ, phải ở bên cạnh tiểu Điện hạ.”
Không mắc bẫy nữa à.
Triển Nhung suy nghĩ một chút, trực tiếp rút kiếm: “Được, nếu các ngươi là thị vệ Bệ hạ ban cho tiểu Điện hạ, thì để ta xem các ngươi có thực lực đó hay không.”
“…”
Phía sau hình như có hơi hỗn loạn, nhưng Điền Chính Quốc không muốn bận tâm, nhìn bóng lưng Kim Thái Hanh phía trước, nhanh chân chạy theo: “Đợi đệ với! Vương thúc!”
Kim Thái Hanh làm như không nghe thấy, mở cửa đi vào phòng.
Điền Chính Quốc do dự một chút, vẫn đi vào theo.
Vừa bước vào, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại. Trước mắt tối sầm, cậu bị Kim Thái Hanh đẩy vào cửa.
Phía sau là tấm ván gỗ lạnh lẽo, đôi mắt xanh gần trong gang tấc, như một loài thú im lặng nào đó đang nheo mắt nhìn cậu.
Điền Chính Quốc sửng sốt, cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, giọng nói mềm xuống: “Ca ca?”
Giọng mềm nhũn, luôn có thể khơi dậy sự thương xót và yêu thương của người khác.
Kim Thái Hanh dùng hai ngón tay nhấc cằm cậu, nâng khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ấy lên. Đôi mắt nhìn hắn vẫn trong trẻo không chút tạp chất, mang theo vài phần nghi hoặc, giống như không hiểu hắn đang làm gì.
“Ca ca, rốt cuộc huynh đang giận cái gì vậy?” Điền Chính Quốc thật sự không hiểu, bị giữ chặt vào tấm ván cửa hơi khó chịu, không nhịn được mà giãy giụa một chút, chớp chớp hàng mi dài: “Có thể nói cho đệ biết không?”
…
Con chim nhỏ này thậm chí còn không biết tại sao hắn lại tức giận?!
Mấy ngày qua, những cảm giác phiền muộn, bực bội, thất bại, xấu hổ… cứ như đều không liên quan đến Điền Chính Quốc vậy. Cậu chỉ cần mềm giọng gọi một tiếng ca ca đã làm tim người ta rung động không yên, trằn trọc không ngủ được.
Mà người gảy dây đàn kia chỉ vô tình dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua, nghiêng đầu nhìn hắn không chút động lòng.
Dù đối mặt với lão Hoàng đế, Kim Thái Hanh cũng chưa từng cảm thấy bị động như vậy.
Lòng kiêu hãnh từ trong xương bị xúc phạm, Kim Thái Hanh im lặng, ngón tay xoa nhẹ lên làn da non mềm, giọng nói trầm thấp: “Đệ nói chuyện với ai cũng đều như vậy sao?”
Đầu ngón tay của hắn có một lớp chai mỏng, cọ qua làn da không biết là đau hay ngứa, Điền Chính Quốc co rúm lại, mê mang nhìn hắn: “Cái gì cơ?”
Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm vào cậu, từ đôi mắt ấy không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu cố ý nào.
Đột nhiên hắn nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó ở phủ Vương gia, khi hắn cọ xát làn da bên cổ Điền Chính Quốc, rồi không kiềm chế được mà cứng lên. Nhưng đứa nhỏ này vẫn không biết gì, không có một chút phản ứng nào.
Ở cùng hắn trong một phòng, bị hắn đẩy vào cửa, nhưng đôi mắt gần trong gang tấc ấy vẫn sáng trong, không có sợ hãi cũng không có xấu hổ hay lo lắng, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Lòng Kim Thái Hanh chùng xuống. Hắn đột nhiên nhấc chân lên, tách hai chân Điền Chính Quốc ra, đẩy cậu ngồi lên tấm ván cửa. Điền Chính Quốc bị bất ngờ, “A” lên một tiếng, hoảng loạn ôm lấy cổ Kim Thái Hanh, cúi đầu nhìn hắn, không hiểu hắn đang làm gì, thấp thỏm nói: “Ca, ca ca? Huynh làm sao vậy?”
“Tại sao dám một mình qua đây?”
Kim Thái Hanh đặt tay lên gáy cậu, chậm rãi xoa nắn làn da có vết bớt ấy. Tay kia giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cậu, hơi siết chặt, ngước đôi mắt u uất lên: “Ở cùng một phòng với bổn vương, đệ không sợ bổn vương sẽ làm gì đệ sao?”
Điền Chính Quốc bị ép ngồi lên đầu gối Kim Thái Hanh, vì sợ mình sẽ rơi xuống nên ôm chặt cổ hắn. Khi nói chuyện, đôi môi cậu ướt đỏ, hơi thở ấm áp phả vào trán Kim Thái Hanh, một mùi hương mềm mại như loài yêu tinh ở núi hoang nào đó, giỏi mê hoặc lòng người: “Ca ca sẽ làm gì đệ sao?”
Nhưng cặp mắt ấy lại trong veo đến lạ.
Điền Chính Quốc nghiêm túc nghĩ rằng, cậu và Kim Thái Hanh bất hòa chỉ là diễn cho người của lão Hoàng đế xem thôi.
Ca ca đối xử với cậu tốt như vậy, chắc chắn không làm gì đâu.
Lực ở sau cổ đột nhiên mạnh hơn, ép đầu cậu xuống, buộc cậu nhìn vào đôi mắt xanh đó.
Lúc này Điền Chính Quốc mới phát hiện, ánh mắt Kim Thái Hanh nhìn cậu thật sự u ám, không trong sáng như cậu nghĩ.
Ca ca vẫn còn giận cậu sao?
Cậu há miệng, vừa định hỏi thì tay Kim Thái Hanh đang đặt sau cổ cậu trượt xuống, bàn tay lớn nâng khuôn mặt cậu lên, gần như nửa khuôn mặt đều rơi vào sự kìm kẹp của bàn tay đó, đôi môi cũng bị ngón cái miết mạnh.
Giống như thoa son vậy, đôi môi vốn đã ướt đỏ càng thêm rực rỡ.
Giọng nói Kim Thái Hanh hơi khàn, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Điền Điền, đệ là đang giả vờ hay thật sự quên chuyện đêm đó trên thuyền rồi?”
Tim Điền Chính Quốc đập mạnh, hàng mi đen như lông quạ không ngừng run rẩy.
Đương nhiên là nhớ.
Chỉ là cậu luôn cố gắng né tránh chuyện đó, không muốn nhắc lại nữa. Từ khi bị Kim Thái Hanh vạch trần thân phận, thấy Kim Thái Hanh không nói gì, cậu còn nghĩ Kim Thái Hanh cũng không định nhắc lại chuyện đó nữa.
Bây giờ đột nhiên bị nhắc đến, cậu mới chợt nhận ra, mặc dù ở khác nơi nhưng cậu và Kim Thái Hanh lại ở cùng một khoang phòng.
“Đã xảy ra chuyện đó mà đệ vẫn cảm thấy ở cùng ta trong một phòng là an toàn?”
Kim Thái Hanh ép sát vào người cậu, ánh mắt sâu như hồ băng, giọng điệu không thiện ý: “Đệ xem bổn vương là gì chứ?”
Điền Chính Quốc cắn môi, không hiểu tại sao Kim Thái Hanh lại nhắc đến chuyện đó. Cậu bị thái độ tồi tệ của Kim Thái Hanh làm tổn thương, mắt không tự chủ được mà đỏ lên. Hai mắt ngấn lệ, cậu cắn môi, hoảng loạn nhỏ giọng giải thích: “Xin, xin lỗi, nhưng hôm đó đệ trúng thuốc, không kiểm soát được mới…”
Trúng thuốc, không kiểm soát được mới xảy ra chuyện đó.
Bây giờ không muốn nữa?
Nhận ra cơ thể gầy yếu trong lòng vẫn không có phản ứng gì, Kim Thái Hanh dừng lại một chút, rõ ràng nhận ra suy nghĩ của mình dường như chỉ là tự mình đa tình, vẻ mặt vẫn u ám như cũ.
Điền Chính Quốc giải thích xong, thấy Kim Thái Hanh vẫn không nói gì thì cơn giận nhỏ bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát.
Cậu đã ngoan ngoãn xin lỗi rồi mà thái độ của Kim Thái Hanh vẫn tệ như vậy.
Cậu cũng biết giận đấy!
Điền Chính Quốc bĩu môi, không vui đẩy vai Kim Thái Hanh: “Nếu Định Vương Điện hạ không muốn ta ở cùng thì thả ta xuống… ta muốn về.”
Kim Thái Hanh không buông tay.
Điền Chính Quốc thật sự giận rồi.
Cậu nghiêng người qua một bên định rơi xuống dưới.Kim Thái Hanh nhanh tay lẹ mắt, lập tức rút chân về kéo người lại, nhíu mày: “Làm cái gì mà…”
Lời còn lại bị nuốt vào khi thấy đôi mắt ngập ánh nước ấy.
Khi giận, đôi mắt đó càng sáng hơn, như tấm gương soi rõ tâm hồn mục nát của người khác. Điền Chính Quốc bực bội hất tay Kim Thái Hanh ra, mở cửa.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại.
Điền Chính Quốc đã làm một việc bất lịch sự nhất trong đời.
Kim Thái Hanh không kịp giữ cậu lại, ngược lại còn suýt bị cánh cửa đập trúng, ngỡ ngàng đứng tại chỗ.
…Giận rồi sao?
Mới vừa rồi không phải vẫn bình thường à, sao lại giận rồi?
Kim Thái Hanh nhíu mày mở cửa, đối diện ánh mắt trách móc của Triển Nhung: “Chủ tử, ngài đã làm gì tiểu công tử vậy? Lúc cậu ấy rời đi trông rất tức giận.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Kim Thái Hanh cảm thấy thất bại như vậy: “…Cút.”
Vừa rồi Triển Nhung và Hoắc Song đã dây dưa một phen, nhưng cũng không thể thật sự đánh nhau, cuối cùng vẫn cho Hoắc Song và vài thị vệ lên tầng ba, cho phép họ tuần tra gần phòng Điền Chính Quốc vào buổi tối.
Cảnh Điền Chính Quốc giận dữ rời khỏi phòng của Kim Thái Hanh đương nhiên cũng lọt vào mắt mấy thị vệ.
Mấy người nhìn nhau, đều nghĩ mình đã đoán ra chân tướng.
Chắc chắn là bị Định Vương ức hiếp rồi.
Tiểu Điện hạ đáng thương.
Trở lại phòng mình, Điền Chính Quốc kéo cửa đóng lại.
Vân Thành đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng, thấy Điền Chính Quốc mặt mày cau có trở về, vội vàng bước tới: “Thiếu gia, làm sao vậy?”
Điền Chính Quốc không biết chửi bậy, cũng chưa từng mắng người. Cậu nín thinh một lúc rồi thốt ra một câu: “Định Vương Điện hạ bị điên rồi!”
Vân Thành nhìn trái nhìn phải, thấy không có người của Kim Thái Hanh bèn gật đầu theo: “…Ta cũng nghĩ vậy.”
Hôm đó sau khi hắn kể hết nguyên nhân trước sau việc thiếu gia nhận nhầm người, vẻ mặt Định Vương Điện hạ đáng sợ vô cùng.
Điền Chính Quốc lục lọi sách trong hành lý của mình, ra lệnh: “Vân Thành, lát nữa ngươi canh cửa cho ta, ta không muốn gặp ai cả.”
Trong một thời gian ngắn, cậu không muốn gặp Kim Thái Hanh nữa.
Cậu ngồi trong phòng, đọc sách được một lúc thì Vân Thành gõ cửa: “Thiếu gia, Định Vương Điện hạ sai người hỏi ngài có đói không?”
Rõ ràng hai phòng chỉ cách nhau vài bước còn phải sai người hỏi.
Vân Thành cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Điền Chính Quốc bày ra vẻ mặt nghiêm nghị: “Không đói.”
Một lúc sau, Vân Thành lại chạy đến gõ cửa: “Thiếu gia, ngài có khát không? Triển đại nhân mang trà mật ong đến.”
Là Triển Nhung mang đến hay ai mang đến, đương nhiên Điền Chính Quốc đoán được.
Nhưng cậu không những không nguôi giận, mà còn cảm thấy tức giận hơn: “Không khát!”
Giận dỗi vô cớ, lại không đích thân đến mà chỉ phái người mang này mang nọ, bộ cậu thiếu chút đồ ăn thức uống đó sao!
Điền Chính Quốc xoay người, quay lưng về phía cửa: “Vân Thành, ta không cần gì cả, cũng không muốn gặp ai, bảo họ tránh xa một chút.”
Vân Thành “vâng” một tiếng, quay lại, nhắm mắt nhỏ giọng nói: “Định Vương Điện hạ, ngài cũng nghe rồi đấy, tiểu Điện hạ không muốn gặp ai hết…”
Cửa gỗ của phòng không chắc chắn lắm, đá một cái là mở ra.
Kim Thái Hanh cân nhắc một lát, để tránh khiến Điền Chính Quốc giận hơn bèn rút chân về, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Tính cách Điền Chính Quốc rất tốt, bình thường có giận dỗi cũng chỉ giận một chút, nhưng một khi đã thật sự tức giận rồi thì không dễ dỗ chút nào.
Đến giờ ăn tối Điền Chính Quốc vẫn không ra ngoài.
Túi thơm và dưa cải muối dường như đã mất tác dụng, Kim Thái Hanh ngồi ngoài phòng cả buổi chiều, vẻ mặt không ổn định, lại bắt đầu chóng mặt.
Tầng ba còn có người của lão Hoàng đế giám sát, đương nhiên không thể để họ thấy bộ dạng say sóng của hắn. Kim Thái Hanh thở dài quay về phòng, quyết định chờ triệu chứng say sóng giảm bớt sẽ nhân lúc trời tối lẻn sang phòng Điền Chính Quốc, lôi cậu ra khỏi phòng trước rồi tính sau.
Không ngờ vào ban đêm, sóng gió trở nên lớn hơn, bốn phía tĩnh lặng, tần suất lắc lư của con thuyền còn nghiêm trọng hơn bình thường.
Kim Thái Hanh nhíu mày ôm bụng trở mình, đang định mặc kệ mà sang phòng bên cạnh bắt người thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt bên cửa sổ.
Thích khách?
Tầng ba là địa bàn của Hắc Giáp Vệ, bên ngoài còn có Triển Nhung và ám vệ canh gác, không thể để cho thích khách… Nghe động tĩnh lại còn vụng về như vậy, không thể nào là thích khách được.
Kim Thái Hanh lập tức đoán ra người đó là ai, suy nghĩ một chút rồi nhắm mắt lại.
Điền Chính Quốc buồn bực ở trong phòng cả buổi chiều, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng không cam lòng.
Cậu luôn bao dung với tính xấu của Kim Thái Hanh, kết quả là Kim Thái Hanh không hề cải thiện chút nào, ngược lại còn trở nên tệ hơn.
Cậu nhờ Vân Thành kéo mấy người Hoắc Song đi ra khỏi cửa, lén lút trốn ra ngoài, để tránh bị Triển Nhung ngăn cản, cậu lén đến bên cửa sổ, cố gắng cạy cửa một lúc.
Ám vệ đang đứng gần đó định ra tay ngăn cản, nhưng bị Triển Nhung ngăn lại.
Vì vậy mọi người mắt nhắm mắt mở, nhìn tiểu công tử cạy cửa sổ trong một lúc, sốt ruột đến độ muốn ra tay giúp đỡ.
Điền Chính Quốc vội vã trốn ra ngoài, thậm chí còn chưa kịp mang tất, toàn thân ánh lên dưới ánh trăng sáng, dùng chân trần nhẹ nhàng leo qua cửa sổ. Sau đó, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh đang ngủ say trên giường.
Điền Chính Quốc bĩu môi một cái.
Ca ca vẫn ngủ say như chết vậy, tại sao lại có người mê ngủ hơn cả cậu chứ.
Cậu đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, ánh trăng soi trên gương mặt anh tuấn và khí phách của Định Vương Điện hạ. Điền Chính Quốc nghẹn lời, nhưng vẫn không cam lòng mà bắt đầu mắng nhỏ: “Kim Thái Hanh, bác nói lúc nhỏ huynh là con cún con, lớn lên thì là đồ chó!”
Kim Thái Hanh không nói gì: “…”
Trước đây, người dám mắng Định Vương Điện hạ là đồ chó, cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi.
Điền Chính Quốc mắng người không có sức sát thương, mỗi khi mắng xong một câu còn phải nghĩ một lúc mới tiếp tục mắng được: “Đồ chó, tự dưng lại giận dỗi, mặt mày lạnh lùng mà không nói rõ lý do, huynh nghĩ mình là tiểu thư trong truyện sao!”
Ám vệ bên ngoài: “…”
Hay, hay lắm, không hổ danh là tiểu công tử!
“Đệ không muốn để ý đến huynh nữa.” Điền Chính Quốc hít mũi, rất tủi thân: “Huynh hung dữ với đệ.”
Cậu nhát gan như vậy, đột nhiên bị đưa vào cung, còn bị lão Hoàng đế giám sát chặt chẽ, vốn đã rất hoảng loạn và sợ hãi rồi, phải nhờ vào túi thơm và tờ giấy Kim Thái Hanh gửi vào cung mới cảm thấy an ủi phần nào.
Khó khăn lắm mới có cơ hội rời khỏi cung, có thể nói chuyện riêng với Kim Thái Hanh, nhưng hắn lại hung dữ như vậy, còn không thèm để ý đến cậu.
Càng nghĩ càng tức giận.
Ban đầu cậu định đến tìm Kim Thái Hanh nói chuyện, còn tưởng cạy cửa sổ vào là Kim Thái Hanh đã tỉnh rồi.
Không ngờ Kim Thái Hanh lại ngủ say như chết, nhưng may là Kim Thái Hanh ngủ say, nếu không cậu cũng không dám mắng Kim Thái Hanh trước mặt khi hắn tỉnh.
Mắng xong thì trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Gió đêm từ ngoài sông thổi vào qua cửa sổ, Điền Chính Quốc chỉ mặc áo trong, lạnh đến nỗi run lên. Cậu ngồi xổm bên giường nên chân bị tê, nhìn Kim Thái Hanh vẫn nhắm mắt ngủ say lại thì thầm: “Đồ chó, mắng huynh cũng không tỉnh, ngủ như heo.”
Kim Thái Hanh: “…”
Lại một cơn gió lạnh thổi vào, Điền Chính Quốc run rẩy nhìn cái chăn trên giường, đành dứt khoát nhẹ nhàng leo lên, kéo chăn của Kim Thái Hanh đắp lên mình.
Dù sao Kim Thái Hanh cũng không biết.
Cậu cuộn mình trong chăn, làu bàu mắng Kim Thái Hanh vài câu, dần dần buồn ngủ, rồi quấn chăn ngủ thiếp đi.
Kim Thái Hanh mở mắt, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt trần trước mặt, không ngẩng đầu lên mà giơ tay ra hiệu.
Ám vệ ngoài cửa nín thở, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ khép lại, tiếng gió phiền toái ngưng bặt, chỉ còn lại tiếng rít nho nhỏ. Trong phòng cũng không lạnh nữa, Điền Chính Quốc ngủ say hơn, lông mi yên tĩnh khép lại như hai hàng bướm.
Ánh trăng soi lên khuôn mặt cậu, màu trắng như ngọc lưu ly trong suốt mà sáng ngời, chỉ nhìn thôi đã làm lòng người cảm thấy yên bình.
Cậu thì yên bình rồi, nhưng nửa đêm Kim Thái Hanh bị con chim nhỏ này chạy đến mắng, rồi lại leo lên giường của hắn, quậy đến mức không thể yên tĩnh được.
Hắn giơ tay chạm vào hàng mi dài của Điền Chính Quốc, cậu cũng không tỉnh, chỉ run nhẹ mi, quay đầu lại rồi tiếp tục ngủ, hơi thở đều đặn, ngủ rất bình yên.
Kim Thái Hanh cảm thấy buồn cười.
Rốt cuộc ai mới là heo đây?
Lúc nhìn vào đôi môi mềm mại đỏ thắm của cậu, mắt Kim Thái Hanh tối lại.
Có vẻ như Điền Chính Quốc thật sự không coi hắn là người đàn ông mang tính nguy hiểm, nửa đêm chạy đến giường hắn ngủ ngon lành như vậy, không sợ mình bị làm gì.
Nhưng nhìn khuôn mặt say ngủ của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh lại không xuống tay được.
Đáng lẽ phải đánh thức Điền Chính Quốc dậy nói chuyện, nhưng Kim Thái Hanh lại cứ như vậy mà kiên nhẫn nhìn khuôn mặt ngủ say ấy, không làm phiền con chim nhỏ đang tạm thời nghỉ ngơi trong lòng hắn.
Điền Chính Quốc nằm bên cạnh Kim Thái Hanh ngủ thẳng đến nửa đêm mới lơ mơ tỉnh lại.
Phát hiện mình đang nằm trong chăn, tóc đã rối tung, cậu lập tức cảm thấy chột dạ. Cậu căng thẳng lén nhìn Kim Thái Hanh —— chăn của Định Vương Điện hạ đã bị cậu kéo đi, đang nằm nghiêng trên giường, còn chưa tỉnh lại.
Cũng may mà chưa tỉnh, nếu không thì đúng là xấu hổ muốn chết, không biết giải thích thế nào.
Nếu bây giờ Kim Thái Hanh mở mắt ra, cậu thật sự phải chuyển đến phòng ở tầng hai để trốn.
Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng leo xuống giường.
Lúc cậu quay lưng lại, Kim Thái Hanh bỗng mở mắt ra. Tầm mắt hắn trượt dọc theo đường vai gầy yếu của thiếu niên đến vòng eo thon thả xinh đẹp. Đôi mắt hắn nheo lại như con thú đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Chỉ cần hắn muốn là ngay lập tức có thể ôm lấy Điền Chính Quốc, ép cậu lên giường.
Bên ngoài còn có thị vệ tuần tra, đến lúc đó Điền Chính Quốc muốn khóc cũng không dám khóc ra tiếng.
Ngón tay hơi động đậy, khi Điền Chính Quốc quay người lại, Kim Thái Hanh vẫn nhắm mắt.
Điền Chính Quốc xuống giường, mơ mơ màng màng mang giày của Kim Thái Hanh, thả chiếc chăn mỏng trên người xuống. Cậu suy nghĩ một chút, chỉ đắp một nửa cái chắn cho Kim Thái Hanh, nghiêm túc nói: “Đồ chó chỉ được đắp một nửa chăn.”
Kim Thái Hanh: “…”
Điền Chính Quốc ở trong cung luôn ngủ không ngon, thường gặp ác mộng, nhưng ở bên cạnh Kim Thái Hanh một lúc lại ngủ ngon hơn trước.
Nhưng để không bị Kim Thái Hanh phát hiện, cậu không dám ở lại lâu. Đêm nay ánh trăng rất đẹp, cậu nương nhờ ánh trăng mà kéo cửa sổ leo ra ngoài, cũng không để ý liệu cửa sổ mở có làm Định Vương Điện hạ bị cảm không, chỉ lén lút quay lại phòng của mình.
Triệu chứng say sóng của Kim Thái Hanh đã hoàn toàn biến mất, mở mắt ra nhặt dải buộc tóc con chim nhỏ vô ý để lại cất vào ống tay áo. Một bên giường dường như vẫn còn lưu lại hương thơm mềm mại ấm áp.
Bị mắng cả nửa buổi tối, cơn giận vì lòng tự tôn giữ mãi không buông cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn.
Kim Thái Hanh nhìn cửa sổ bị gió thổi mở ra đóng vào, lại nhìn đôi giày bị lấy mất dưới giường.
Đêm nay mà sang chắc hẳn sẽ làm người ta sợ đến không ngủ được, ngày mai phải dỗ thôi.
Mượn hương thơm mà cậu để lại khi rời đi, Kim Thái Hanh đắp nửa cái chăn, hiếm khi có một giấc ngủ an lành.
–
Tác giả: Cặp tình nhân nhỏ ngốc nghếch giận dỗi nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro