CHƯƠNG 15

Đối với hành vi của Trích Nguyệt Lượng, mọi người cũng chỉ biết cười ha ha.

【 ha ha ha ha ha Trích Nguyệt Lượng! Sao lại là cô nữa rồi! 】

【 Dễ hiểu thôi, tôi mà là Trích Nguyệt Lượng tôi cũng ghi hận Ninh Lâm cả đời, lấy trang viên hoa hồng của người khác đi khoe còn dám áp cả hot search, Thương Lộc đây vừa hay là cấp cho Trích Nguyệt Lượng một ngụm dũng khí thoy mà 】

Cũng có người sau khi ăn một loạt dưa xong thì suy nghĩ đối với Ninh Lâm thay đổi hẳn.

【 Sau khi đớp xong một tải dưa, tôi đã không thể nào nhìn thẳng vào Ninh Lâm nữa rồi, cảm thấy suy nghĩ về cổ trước kia với bây giờ không giống xíu nào hết chơn】

【trước kia tôi vẫn thấy Ninh Lâm rất ôn nhu thiện lương, nhưng ngay khoảnh khắccô ấy muốn Thương Lộc tôn trọng cái tên fan cuồng tấn công người kia thì tôi lại nghĩ khác...... Tôi mà là Thương Lộc kiểu gì tôi cũng đến cho cô ả hai cái tát 】

【 đừng nói Weibo phòng làm việc Ninh Lâm không biết gì, cái loại cố tình dẫn đường CP fan trên Weibo này đều là chiêu trò của hồ ly ngàn năm cả thôi. Lôi trang viên hoa hồng của Thương Lộc ra khoe mẽ, loại người như vậy còn chờ mong cô ta có thể thành thật à? 】

【 tiểu tam + nói dối+ bạch liên hoa, Ninh Lâm ngươi còn có kinh hỉ gì mà trẫm không biết không! 】

Nhưng cũng có người không tán đồng.

【 mấy người này thật là buồn cười, trước thì mắng Thương Lộc giờ thì mắng Ninh Lâm, thế cứ là quan hệ giữa hai cô gái thì nhất định phải có một người là tiểu tam mới được à? Lỡ đâu cả hai đều vô tội thì sao, đều bị tra nam lừa? 】

【 tỷ muội phía trước nói rất đúng! Ninh Lâm có biết hay không chúng ta tạm thời không thể xác định, nhưng Khương Diệc không thể không biết bản thân mình đã có vị hôn thê, đàn ông đúng là không phải cái thứ gì tốt! 】

【 các mỹ nữ có thể đánh bóng đôi mắt cho sáng được không, đừng có ra thùng rác nhặt đàn ông chứ( ps soái ca cũng không được ) 】

Bên kia.

Ngồi trên xe, Lâm Nhan Nhan không ngừng lướt di động, liên tục cập nhật tin tức của Thương Lộc trên mạng.

Nói mới nhớ ——

Vừa nãy chính cô với Thương Lộc chiến đấu trực diện với tra nam tiện nữ đó! Bỏ bốn lấy năm thì cũng coi như cô với Thương Lộc từng có tình nghĩa cách mạng! Nhưng dù vậy, thấy Thương Lộc trực tiếp ra mặt phản hồi lại mấy sự việc liên quan đến trang viên hoa hồng kia, Lâm Nhan Nhan vẫn nhịn không được há to miệng, cảm thấy rất khó tin.

Cô tất nhiên tin tưởng tất cả chứng cứ mà Thương Lộc đưa ra, cho nên lại càng  không thể hiểu nổi trên thế giới này thế nào mà lại có người vô sỉ như Khương Diệc.

Nghĩ đến vẻ khoe khoang trước đó của Ninh Lâm khi nói về trang viên hoa hồng, cô nàng lập tức cảm thấy sung sướng hết cả người, Lâm Nhan Nhan do dự hai giây, cuối cùng vẫn chủ động follow Weibo Thương Lộc, hơn nữa còn nhấn like cho bài đăng mới nhất, nhân tiện gửi yêu cầu thêm bạn cho Thương Lộc, coi như hoàn toàn biểu lộ thái độ của mình.

Người đại diện ngồi ở bên cạnh Lâm Nhan Nhan, nhìn một loạt thao tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi của nghệ sĩ nhà mình cũng không ngăn cản. Hắn là người được Lâm gia an bài, bởi cha Lâm vẫn luôn cho con gái tùy ý ở giới giải trí "gây sóng gió", cho dù cô bị mắng hay bị ghét bỏ đến mức phải rời khỏi giới cũng không sao hết, cứ chạy về nhà kế thừa gia nghiệp là được rồi.

Mà rất nhanh, Lâm Nhan Nhan đã nhận được thông báo đồng ý thêm bạn từ Thương Lộc.

Người đại diện nhìn thấy ngay, hỏi cô nàng: "Vui quá nhờ?"

"Còn lâu." Đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng, nhưng khóe môi hơi cong đã bại lộ tâm tình của cô nàng.

Thương Lộc add Lâm Nhan Nhan xong thì thoát ra đọc tin nhắn của Elvis, hoa hồng mộ địa của bọn họ đã có một vài khách vì tò mò mà muốn đến xem, trong đó có một vị khách đã đặt lịch hẹn trước, chính là Trích Nguyệt Lượng.

Nhà Trích Nguyệt Lượng thật sự rất có tiền, trực tiếp tỏ ý muốn một vị trí có thật nhiều hoa hồng xa hoa nhất, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.

Trích Nguyệt Lượng là người thích theo đuổi sự mới mẻ.

Cô tức giận với chủ nhân trang viên hoa hồng chỉ là bởi vì cảm thấy bị Ninh Lâm và phòng làm việc lừa gạt, cho nên khi nhìn thấy quảng cáo mộ địa kia vẫn cảm thấy cực kỳ thú vị, lại nghĩ đến chủ nhân trang viên là Thương Lộc chứ không phải Ninh Lâm, cũng không thèm để bụng nữa mà trực tiếp đi hẹn lịch.

Rất nhanh Trích Nguyệt Lượng đã nhận được phản hồi từ Elvis.

【 Cảm ơn ngài đã chiếu cố, trang viên chúng tôi đối với sự việc lần trước cảm thấy rất có lỗi, nếu ngài có hứng thứ với mộ địa hoa hồng của chúng tôi thì có thể tham quan miễn phí, chúc ngài và người yêu trăm năm hòa hợp, hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn 】

Trích Nguyệt Lượng có chút bất ngờ, cô cũng không phải người không nói đạo lý, tất nhiên biết chuyện này nói đến cùng cũng không phải là Thương Lộc sai. Hơn nữa Trích Nguyệt Lượng cũng hiểu là Thương gia không thiếu chút tiền ấy, nếu Thương Lộc đã nói như vậy thì cô không khách sáo nữa.

Nhưng Trích Nguyệt Lượng cũng không có ý định chiếm tiện nghi của người khác, nghĩ tới nghĩ lui tìm biện pháp giải quyết, cuối cùng cô nàng quyết định ——

Gia nhập fan Weibo của Thương Lộc.

Dù sao thì hiện tại Thương Lộc cũng đang hot, kế tiếp chắc chắn sẽ tuyên bố một vài đại ngôn, đến lúc đó cô mua số lượng lớn sản phẩm Thương Lộc làm đại diện rồi cho các fan rút thăm trúng thưởng là được, thế thì không ai nợ ai nữa.

Bên kia, tại chung cư của Ninh Lâm.

Ngày hôm nay giống như xảy ra chiến tranh vậy, vất vả lắm cô ta mới tránh thoát đám paparazzi và các fan vây quanh, lúc Ninh Lâm trở lại chung cư đã khóc rống một hồi. Nửa giờ sau, Khương Diệc lái xe đến.

Lúc cửa mở ra, Ninh Lâm đỏ hốc mắt, nhào vào trong ngực Khương Diệc, hắn duỗi tay ôm cô ta, không ngừng an ủi: "Để em chịu ủy khuất rồi."

Ninh Lâm nhịn không được bèn hỏi sự tình về tòa trang viên hoa hồng kia.

Nhắc tới chuyện này Khương Diệc cũng cảm thấy đau đầu, lúc trước là Thương Mộ nhờ hắn hỗ trợ quản lý trang viên, hắn vốn cảm thấy với quan hệ của hai người thì việc mua lại hoặc muốn ở tòa trang viên này cũng không phải việc gì khó, nên lúc ấy khi thấy Ninh Lâm thích, hắn liền đưa luôn chìa khóa cho cô ta.

Chỉ là Thương Mộ gần đây vẫn luôn ở nước ngoài, Khương Diệc cảm thấy loại việc nhỏ này cũng không cần thiết phải báo hắn, định chờ Thương Mộ trở về rồi nói một tiếng là được, lại không nghĩ rằng chủ nhân chân chính của tòa trang viên hoa hồng này đã sớm đổi thành Thương Lộc.

Hắn đường đường là Khương Diệc, hoàn toàn không tệ bạc giống trên mạng nói, tặng quà cho người yêu còn phải lấy đồ của vị hôn thê đi tặng, quá hoang đường!

Nhưng Khương Diệc lại không có cách nào đứng ra giải thích, bởi vì hiện tại cha hắn yêu cầu phải khiến Thương Lộc vui vẻ, không được làm gì khiến cô phật ý.

Ninh Lâm dù chấp nhận lời giải thích của Khương Diệc nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng.

Từ lúc xuất đạo đến nay sự nghiệp và tình cảm của Ninh Lâm có thể nói là thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ phải chịu tình cảnh bị dân mạng chửi rủa như chó qua đường nhiều như vậy. Những người này thì biết cái gì? Thật sự quá đáng.

Bỗng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Ninh Lâm hoảng sợ nhìn về phía Khương Diệc, không biết lúc này lại có người nào tìm tới cửa. Khương Diệc thấy thế vội giải thích: "Trợ lý của anh, anh ta tới lấy chìa khóa."

Ninh Lâm chớp chớp mắt.

Chìa khóa, chính là chìa khóa trang viên hoa hồng.

Đây không chỉ là một chuỗi chìa khóa, với Ninh Lâm mà nói đây chính là sự khuất nhục.

Bởi vì chủ nhân chìa khóa này là Thương Lộc, mà vị hôn thê chân chính của người đàn ông trước mặt cô ta cũng là Thương Lộc.

Có Thương Lộc tồn tại, cô ta dường như trở thành một người không được thừa nhận, người yêu dưới mí mắt của phóng viên không dám tới tìm cô ta, bọn họ thậm chí còn phải tách ra rời đi mới có thể gặp lại nhau ở chỗ này.

Nếu như......

Nếu tất cả những danh phận này đều là của cô ta thì thật tốt.

Cho dù là trang viên hoa hồng hay Khương Diệc, đều là của cô ta.

Trong nháy mắt, Ninh Lâm không muốn đem chìa khóa trả lại Thương Lộc, ủy khuất nhìn về phía Khương Diệc, hỏi: "Em thích cái trang viên này, không có biện pháp khác sao?"

Khương Diệc biết chuyện này ủy khuất Ninh Lâm, liền sờ sờ khuôn mặt cô ta, yêu chiều nói: "Anh sẽ mua cho em một cái ở nước ngoài."

Ninh Lâm lại đột nhiên mất khống chế, ngẩng đầu nức nở với Khương Diệc: "Nhưng em chỉ muốn cái này!"

Mười cái một trăm cái cũng không phải tòa trang viên kia, không giống nhau!

Khương Diệc tựa hồ không nghĩ tới cô ta sẽ cự tuyệt, nhưng hắn cũng không khuyên Ninh Lâm thêm gì nữa, chỉ gọi tên cô ta, trong thanh âm mang theo chút cảnh cáo.

Trước nay Ninh Lâm trong suy nghĩ của Khương Diệc không phải loại tính cách vô cớ gây rối này, lúc đặc biệt này lại càng không nên như thế, khiến hắn phiền càng thêm phiền.

Ninh Lâm lập tức ý thức được Khương Diệc không cao hứng.

Đối với Ninh Lâm, hiện tại người duy nhất cô ta cần và cũng là người duy nhất có thể bắt lấy cũng chỉ có Khương Diệc.

Vì thế Ninh Lâm vội vàng đứng lên, một bên lau nước mắt một bên về phòng lấy chìa khóa giao cho trợ lý của Khương Diệc.

Nhìn người kia đem chìa khóa rời khỏi tầm mắt của mình, Ninh Lâm rũ mắt, cho dù trong lòng có bao nhiêu không cam tâm thì cũng chỉ có thể nhịn xuống, sau đó chủ động yếu thế nói: "Thực xin lỗi, em vừa nãy đầu óc có chút loạn, em sai rồi, anh đừng tức giận."

Khương Diệc chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngữ khí cũng ôn hòa hơn chút: "Em không sai, người nên nói xin lỗi là anh."

Ninh Lâm dùng sức lắc đầu, sau đó cầm tay Khương Diệc: "Không, Khương Diệc, Anh không sai, em vĩnh viễn ở bên cạnh anh."

Nếu Thương Lộc mà ở đây nhất định sẽ trợn trắng mắt hơn nữa rất có thể còn văng tục——

Hai người không sai đúng không, thế chẳng lẽ là tôi sai?

Khương Diệc nhìn về phía Ninh Lâm, đáy mắt hắn phiếm hồng chút tơ máu, như là phải do dự rất lâu mới đưa ra được quyết định này.

Hắn nói: "Gần đây chắc chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt."

Nước mắt trên mặt Ninh Lâm còn chưa kịp khô, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác hỏi: "Có ý gì?"

"Người nhà anh đang nhìn chằm chằm, bọn họ muốn anh và Thương Lộc ở chung nhiều hơn, gắn bó hôn ước." Khương Diệc nói xong lại lật tay nắm lấy tay Ninh Lâm, ánh mắt trở nên bất đắc dĩ rồi lại càng thêm thâm tình, nói: "Cho anh một chút thời gian, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ xử lý tốt hết thảy.

Coi như là vì tương lai của chúng ta, được không?"

Tống Trạch Khiêm với mấy tin tức bát quái đều không có hứng thú.

Nhưng Thương Lộc Ninh Lâm Khương Diệc việc của ba người này nháo thật sự đủ lớn, hắn chỉ xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua ly cà phê thôi mà dọc đường đi cũng không biết đã nghe thấy bao nhiêu người thảo luận.

Nhưng những thứ này cũng không liên quan gì đến Tống Trạch Khiêm, hắn chỉ điềm nhiên cầm cà phê, về nhà tiếp tục tiến hành sáng tác kịch bản.

Điện thoại đột nhiên kêu lên.

Tống Trạch Khiêm tính cách kiêu căng cho nên vòng xã giao của hắn cũng rất nhỏ, đạo diễn Hàn Thành cũng xem như người bạn hiếm hoi được hắn tán thành.

Thanh âm Hàn Thành bên kia có chút mỏi mệt, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi bên này có chút việc ngoài ý muốn, có một nhân vật đang tạm thời để trống, đã quay được một nửa rồi lại đột nhiên không thể quay tiếp, cậu có ai thích hợp đề cử không?"

Nghe Hàn Thành thuật lại sơ qua về nhân vật, Tống Trạch Khiêm trầm mặc tự hỏi hồi lâu.

Sau đó hắn nói: "Thương Lộc, có thể cho cô ấy thử xem."

"A?" Hàn Thành hiển nhiên không phản ứng được Tống Trạch Khiêm đang nói cái gì, tạm dừng vài giây mới cùng Tống Trạch Khiêm xác nhận lại: "Ý cậu là Thương Lộc cùng tham gia chương trình với cậu đó hả? Lưu lượng loại này có thể diễn được không? Tôi đang gấp muốn chết rồi, cậu đừng đùa tôi đấy nhé."

Tống Trạch Khiêm uống một ngụm cà phê, trong đầu hiện lên hình ảnh buổi tối hôm đó Thương Lộc múa kiếm, lúc quay xong show hắn còn cất công đi tìm hiểu về tác phẩm và nhân vật theo như lời Thương Lộc nói.

Đó là bộ phim quay lúc Thương Lộc vừa xuất đạo, thời gian lên hình không đến hai mươi giây.

Vì một nhân vật như vậy mà có thể luyện tập mấy tháng, thật ra có chút nghiêm túc ngoài suy nghĩ của hắn.

Tống Trạch Khiêm còn rất bất ngờ khi phát hiện bộ điện ảnh này có cả Hứa Tắc, cũng coi như nửa người quen, nhưng cái này không khó hiểu, bởi vì Hứa Tắc lúc ấy cũng là người mới, đến diễn bộ phim này cũng không có gì bất ngờ.

Sau đó, Tống Trạch Khiêm lại ôm tâm tình cẩn thận chính mình cũng không phát hiện mà kiên nhẫn xem thêm một vài tác phẩm điện ảnh khác của Thương Lộc.

Hắn bất ngờ phát hiện Thương Lộc từ khi mới xuất đạo đã có thể diễn được một nhân vật có linh khí như vậy, cho dù là diễn các loại vai phụ không thu hút cũng có thể làm người khác mắt sáng ngời, đủ chứng minh cô là một diễn viên có thiên phú.

Nhưng mấy năm gần đây, dù địa vị không ngừng tăng lên nhưng nhân vật cô đóng hay bài hát cô biểu diễn đều trở nên nghìn bài một điệu, không còn nét khác biệt.

Đáng tiếc.

Đây là suy nghĩ duy nhất của Tống Trạch Khiêm.

Cũng bởi vì điều này, khi Hàn Thành hỏi hắn có diễn viên thích hợp để đề cử không, trong đầu hắn lại hiện lên tên Thương Lộc.

"Casting mà thôi, không thích hợp thì anh lại tìm người khác."

Tống Trạch Khiêm trả lời như vậy.

Trên mạng độ thảo luận về Thương Lộc Khương Diệc cùng Ninh Lâm không giảm chút nào, mà sự kiện trang viên hoa hồng lại giống như đạo hỏa tác làm dư luận hoàn toàn đảo hướng, đứng về phía Thương Lộc.

Tuy các fan CP vẫn còn đang lấy lý do "Chân ái" mà ngoan cố gán ghép, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng không còn quá tự tin như trước.

Fans Ninh Lâm lúc này cũng đã bắt đầu phân rõ khoảng cách cùng nhóm fan cp, hơn nữa từ biểu hiện khi Ninh Lâm tham gia chương trình, bọn họ kiên định cho rằng Ninh Lâm cũng không biết quan hệ giữa Thương Lộc cùng Khương Diệc.

Nhưng dù vậy, mọi người cũng đều rất rõ ràng bất luận Ninh Lâm cố ý hay vô tình trở thành người thứ ba thì Thương Lộc đều là vô tội.

Mà sau tất cả mọi việc đã xảy ra, chỗ tốt duy nhất mà Thương Lộc nhận được bằng mắt thường cũng có thể thấy chính là ——

Trong một đêm, vô số đại ngôn, kịch bản, tạp chí quảng cáo quay chụp đều đưa đến cửa.

Thương Lộc cùng Mạnh Trí Xuyên nghiêm túc chọn lựa, phạm vi đúng thật là không nhỏ, trong đó cũng có một số tài nguyên cô không thể nhận. Nhưng lại có một kịch bản rất hấp dẫn thu hút sự chú ý của cô.

"Hàn Thành đạo diễn《 nhân sinh lộ 》?" Thương Lộc click mở kịch bản kia, nhìn về phía Mạnh Trí Xuyên, hỏi: "Em nhớ đoàn phim của hắn đã khởi quay tháng trước rồi mà, nữ chủ là Tưởng Tinh, cái này là tin vịt sao?"

Cô hiện tại tuy cũng coi như là bạo hồng, nhưng cũng không có khả năng lại được Hàn Thành để mắt đến chứ?

Hàn Thành là đạo diễn phim truyền hình quốc dân đứng trên đỉnh kim tự tháp, hắn cực kỳ am hiểu mảng phim đời sống xã hội, mỗi bộ đều có rating lẫn danh tiếng cao, kịch bản lại hay, mỗi năm tại các buổi liên hoan phim tầm cỡ từ diễn viên đến ê kíp đều nhận thưởng mỏi tay.

Nhưng những tài nguyên hiện giờ của cô đều là do nhiệt độ tạm thời trên mạng mang đến, mà Hàn Thành là đạo diễn phim truyền hình trước nay không thiếu nhất chính là nhiệt độ, cho nên càng không thể mời cô tới casting.

"Diễn viên diễn nữ 6 bởi vì thân thể không tiện nên không thể tiếp tục diễn, hơn nữa cũng chỉ lên hình có mấy tập thôi, không nhiều lắm, bên kia cũng chỉ là mời cô tới casting, mà lại vào ngay ngày mai, thời gian thật sự gấp gáp." Mạnh Trí Xuyên nói rồi lại bổ sung: "Hàn Thành chính là bạn tốt của Tống Trạch Khiêm, cô cũng biết bọn họ đối với kỹ thuật diễn của diễn viên yêu cầu rất khắc nghiệt, kể cả có dùng hết đêm để chuẩn bị, thì nói thật xác suất chúng ta có thể bắt lấy nhân vật này cũng không lớn. Không bằng cô xem cái phim thần tượng này đi, chế tác không tồi, càng thích hợp với cô hơn."

Thương Lộc tất nhiên biết Mạnh Trí Xuyên nói là lời thật lòng, muốn vào đoàn phim của Hàn Thành không phải là một việc đơn giản, nhưng cô không cam tâm từ bỏ.

Thương Lộc nhìn về phía Mạnh Trí Xuyên: "Em muốn thử ."

Ngày hôm sau.

Khi Mạnh Trí Xuyên lái xe tới đón Thương Lộc, thấy hai vành mắt thâm quầng của cô thì trợn mắt nhìn, sau đó hỏi: "Cô đây là cả đêm không ngủ đấy hả? Bộ dáng này sao có thể đi gặp người? Còn chút thời gian, để anh bảo Tiểu Trần gọi chuyên viên trang điểm tới......"

"Không cần." Thương Lộc vẫy vẫy tay, trong tay ôm kịch bản đã đóng dấu ngồi trên ghế phụ, ngáp một cái nói: "Chỉ là cảm thấy như vậy càng phù hợp với hình tượng nhân vật thôi."

Mạnh Trí Xuyên lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nhìn bộ dáng nửa chết nửa sống của Thương Lộc vẫn không quá yên tâm: "Đường rất xa, không bằng cô ngủ chút đi?"

Thương Lộc lắc lắc đầu, cột kỹ đai an toàn liền tiếp tục xem kịch bản.

Mạnh Trí Xuyên cũng không quấy rầy Thương Lộc, tận lực đem xe lái vững vàng, để cho cô có thể chuyên tâm xem kịch bản.

Bởi vì 《 nhân sinh lộ 》 đã khai máy, cho nên hôm nay thời gian casting cũng chỉ có thể nhân lúc nghỉ trưa của đạo diễn mà tiến hành.

Lúc Thương Lộc đến vẫn còn sớm, nhân viên công tác nói cho cô đạo diễn Hàn Thành còn đang quay nốt phân đoạn buổi sáng, dẫn cô vào phòng ngồi chờ.

Nhân viên công tác phụ trách dẫn đường vài lần nhìn về phía Thương Lộc, trên mặt là vẻ bát quái muốn nói lại thôi.

Lúc mở cửa ra, Thương Lộc cảm thấy có chút đen đủi, cuối cùng cũng hiểu tại sao nhân viên suốt đường đi cứ nhìn cô. Trong phòng, đã có một vị đối thủ cạnh tranh khác đang chờ đợi, không ai khác ngoài Ninh Lâm.

Nhìn thấy Thương Lộc đi vào, đáy mắt Ninh Lâm cũng toát ra kinh ngạc.

Hiển nhiên, hai người đều không nghĩ đến chỗ này mà vẫn gặp được nhau.

Thương Lộc cảm thấy nghi hoặc, bởi vì cốt truyện không có đoạn này.

Ninh Lâm lại càng mờ mịt, đây chính là đoàn phim của đạo diễn Hàn Thành, cô ta cũng là nhờ Khương Diệc giúp đỡ mới giành được cơ hội casting, Thương Lộc sao có thể xuất hiện ở chỗ này?

Chẳng lẽ Khương Diệc cũng giúp Thương Lộc......

Không có khả năng, Ninh Lâm không muốn nghĩ linh tinh.

Nơi này cũng không có người ngoài, Ninh Lâm không thèm ngụy trang nữa, thanh âm cũng lạnh vài phần: "Thương Lộc, trùng hợp vậy sao, tôi không nghĩ tới lần này đối thủ cạnh tranh lại là cô."

Thương Lộc không để ý tới Ninh Lâm mà nhìn về phía Mạnh Trí Xuyên hỏi: "Lát nữa ăn gì nhỉ?"

Buổi sáng mới chỉ ăn một túi bánh mì lót bụng, Thương Lộc hiện tại cảm thấy có chút đói.

Thái độ làm lơ của Thương Lộc làm Ninh Lâm càng thêm bất mãn, cô ta dứt khoát nói thẳng: "Tôi không biết cô là dựa vào cái gì mà có được cơ hội phỏng vấn, nhưng với kỹ thuật diễn của cô, nhân vật này cũng vô duyên với cô thôi."

Lúc này, cửa vốn đang khép hờ bị đẩy ra, âm thanh rất có hứng thú vang lên.

"Hôm nay hai người cùng tới phỏng vấn, lại nói đối phương vô duyên với nhân vật, xem ra là rất có tin tưởng với bản thân."

Người đàn ông mặc tây trang màu xám nhạt đứng ở cửa, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo làm người ta không rời mắt được, đáy mắt hẹp dài theo thói quen mang theo ý cười nhạt nhẽo, nhưng lời nói ra lại có vài phần trào phúng, vô hình làm người đối diện sinh ra cảm giác xa cách.

Lúc này, trong tay hắn đang xách theo một cái túi hồng phấn đựng điểm tâm ngọt có chút không hợp nhau.

Thương Lộc cảm thấy hôm nay việc ngoài ý liệu quả thực nhiều, cứ một cái lại đến một cái. Ví dụ như trước đó cô không nghĩ đối thủ cạnh tranh sẽ là Ninh Lâm, càng không nghĩ tới lại còn ở chỗ này gặp được Trì Yến, bọn họ cũng đã rất lâu rồi chưa gặp nhau.

Thương Lộc cảm thấy có chút bất ngờ hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này?"

"Qua bàn bạc chuyện đầu tư, nghe nói cậu cũng ở chỗ này liền thuận tiện đến xem." Trì Yến nói liền đi về hướng Thương Lộc, đem túi đồ ngọt trong tay đưa qua, tâm tình không tốt lắm hỏi: "Trợ lý của tôi mua nhầm vị bánh kem...... Muốn ăn không?"

Thương Lộc thấy bên trong là vị Tiramisu mình thích, cũng không khách khí nhận lấy.

Mạnh Trí Xuyên có chút mờ mịt nhìn về phía Trì Yến, sau đó hỏi Thương Lộc: "Cô và Trì tổng quen nhau sao?"

"Bạn bè." Thương Lộc trả lời, sau đó lại bổ sung: "Chúng tôi quen nhau lúc học cao trung, là người tốt đó."

Trì Yến được phát thẻ người tốt không duy trì nổi tầng ngụy trang cao quý được nữa, hắn tức giận nói: "Cái gì chứ, đồ không có lương tâm."

Tiramisu vừa đưa vào trong miệng có chút đắng nhẹ, Thương Lộc hơi giật mình nhìn về phía Trì Yến.

Kỳ thật bọn họ đã lâu không gặp mặt, nhưng có lẽ bởi vì vòng bạn bè của Trì Yến liên tục cập nhật nên Thương Lộc khi gặp lại hắn cũng không cảm thấy xa lạ. Hơn nữa hắn còn dùng ngữ khí quen thuộc như vậy, dường như kéo bọn họ trở lại lúc học cao trung.

Năm bọn họ tốt nghiệp cấp ba, trước khi Trì Yến xuất ngoại du học, bọn họ cãi nhau một trận rất to.

Ngày đó cũng như mọi ngày, Khương Diệc nói với cô những lời rất khó nghe, sau đó cô liền trốn ở ngõ nhỏ phía sau trường học khóc trộm. Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời đã tối, chỉ có mấy người đi đường ngang qua dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.

Khương Diệc không tới tìm cô, nhưng Trì Yến lại tới.

Mấy năm kia vẫn luôn là như vậy, Trì Yến là bạn tốt sẽ luôn giúp Khương Diệc giải quyết hậu quả, cũng chính là chiếu cố Thương Lộc, vào những lúc cô bị Khương Diệc làm tổn thương phụ trách đưa cô về nhà.

Thiếu niên có ngoại hình cực kỳ xuất sắc, cho dù mặc đồng phục xanh trắng đơn giản nhất cũng là sự tồn tại không thể bỏ qua trong đám người.

Khi đó Trì Yến tính tình so với hiện tại bất cần ngông nghênh hơn, xa xa thấy cô liền hô: "Ây, cậu ở đây làm gì? Đi thôi, trở về......"

Trì Yến còn chưa kịp nói xong, thấy Thương Lộc ngẩng đầu đầy mặt nước mắt thì nuốt toàn bộ lời còn lại vào.

Đó là lần đầu tiên Trì Yến thấy cô rơi nước mắt.

Trì Yến nào biết đã xảy ra cái gì, chỉ có thể tới ngồi bên cạnh Thương Lộc, bóc viên kẹo mạnh mẽ nhét vào miệng cô, trầm giọng hỏi: "Khóc cái gì? Thật khó coi."

Mà khi đó Thương Lộc nghe thấy những lời này, lại càng khóc đến lợi hại.

Cũng là vì Trì Yến đã đến, Thương Lộc không còn là một người nhỏ giọng khóc nức nở, trực tiếp ôm lấy bờ vai của hắn lớn tiếng khóc.

Mọi người đi ngang qua đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Trì Yến bên cạnh, khiến hắn đứng ngồi không yên, phảng phất như hắn là cái thứ phụ tình chọc cho con gái nhà người ta khóc đến thương tâm.

Thương Lộc ghé vào vai hắn khóc đến thảm cực kỳ, Trì Yến cũng không có cách khác chỉ có thể vỗ vỗ lưng cô, không ngừng lau nước mắt cho cô.

Tiểu bá vương từ trước đến nay đều tùy hứng, đây là lần đầu tiên nhẫn nại như vậy đi dỗ cô gái nhỏ, đương nhiên vẫn là chân tay vụng về. Trì Yến cũng không biết an ủi người khác, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia, chờ Thương Lộc khóc đủ rồi lại đưa cô về nhà.

Thương Lộc cảm thấy rất mất mặt, nhất quyết không chịu cho tài xế hai nhà tới đón, Trì Yến đành phải dẫn cô ngồi tàu điện ngầm trở về.

Trên con đường nhỏ chỉ có hai người bọn họ, Trì Yến đột nhiên hỏi: "Thương Lộc, đời này của cậu không phải hắn thì không thể sao?"

Khi đó Thương Lộc trả lời: "Đương nhiên, tôi vĩnh viễn đều thích Khương Diệc."

"Thật là không có lương tâm." Trì Yến thở dài một hơi, sau đó duỗi tay vò rối tóc cô, hung tợn nói: "Tuổi còn trẻ mà lại bị mù, đầu óc có vấn đề mới có thể thích cái loại người như Khương Diệc!"

Thương Lộc: "?"

Sau đó ai người bọn họ liền động khẩu.

Rồi tới động thủ.

Đương nhiên là Thương Lộc đơn phương tấn công + Trì Yến tránh né.

Dù sao ngày đó vẫn là nháo đến rất không thoải mái. Nhưng cuối cùng Trì Yến lại đột nhiên ôm cô.

Thanh âm hắn rất trầm: "Tôi phải xuất ngoại, về sau không thể đưa cậu về nhà rồi."

Thương Lộc rất bất ngờ, nhưng cũng chỉ chúc hắn thuận buồm xuôi gió.

Lúc Trì Yến xuất ngoại, Thương Lộc mới ý thức được người bạn tốt duy nhất của mình đã rời đi. Cuộc sống của cô hoàn toàn quay quanh Khương Diệc, ngay cả người bạn duy nhất trong đời cũng là bạn tốt của Khương Diệc.

Khoảng chừng nửa năm sau khi Trì Yến xuất ngoại, hai người cơ hồ hoàn toàn không liên hệ. Lúc ấy Thương Lộc trong lòng cũng rất rõ ràng nguyên nhân, với cô thì Trì Yến là người bạn duy nhất, mà đối với Trì Yến cô chỉ là vị hôn thê phiền toái của bạn hắn mà thôi.

Thẳng đến một ngày, Trì Yến đột nhiên gửi cho cô một video phong cảnh. Sau đó hai người lại hàn huyên, phảng phất như chưa hề có nửa năm cắt đứt liên lạc kia.

Cách nhau nửa cái địa cầu, hai người thường ngày liên hệ cũng không quá nhiều.

Trì Yến vẫn là người bạn duy nhất của Thương Lộc, nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường.

Ninh Lâm nhận ra Trì Yến, cũng biết hắn là bạn thân của Khương Diệc, nhưng đối phương vừa mới trào phúng mình, hơn nữa bầu không khí ở chung cùng Thương Lộc có vẻ rất tốt, đối lập như vậy làm cô ta có vẻ giống người ngoài cuộc.

Nhưng Ninh Lâm quá rõ ràng thân phận của Trì Yến, cô ta căn bản đắc tội không nổi. Nghĩ đến Trì Yến dù sao cũng là bằng hữu của Khương Diệc, nếu lấy Khương Diệc ra thì có lẽ đối phương sẽ thay đổi thái độ.

Vì thế Ninh Lâm lộ ra tươi cười ôn hòa, tự giới thiệu: "Trì tổng, tôi là Ninh Lâm, cũng là bạn gái Khương Diệc."

Thương Lộc có chút kinh ngạc nâng mắt nhìn về phía Ninh Lâm, như thế lần đầu tiên nghe thấy Ninh Lâm thừa nhận quan hệ cùng Khương Diệc.

"Hóa ra cô chính là bạn gái Khương Diệc." Trì Yến đột nhiên tươi cười, thái độ so với trước đó nháy mắt cũng thân thiện hơn không ít.

Ninh Lâm cũng giương giương khóe môi.

Cô ta biết Trì Yến là bạn của Khương Diệc, nhất định là bởi vì mấy năm nay ở nước ngoài cho nên không biết mình, vừa nãy chỉ là không nhận ra mà thôi.

Mà một giây sau, Trì Yến lại nghiêng đầu nhìn về phía Thương Lộc, thanh âm chân thành mang theo chút nghi hoặc hỏi: "Hóa ra Khương Diệc lấy chìa khóa trang viên hoa hồng để đưa cho cô ta sao? Bọn họ không có tiền à? Mua không nổi hay sao mà phải lén lút như vậy, thật là đáng thương a ——"

Mấy chữ cuối cùng còn cố tình kéo dài âm, nghe vào rất chướng tai, thậm chí còn có chút thiếu đòn.

Nếu hắn không phải người thừa kế duy nhất của Trì gia, là đại thiếu gia từ nhỏ được vô số quang hào bao phủ, chỉ bằng cái trình ăn nói này khả năng sẽ sớm có ngày bị người ta đánh bầm dập.

Thương Lộc khóe môi hơi run rẩy, trong lòng nghĩ quả nhiên cảm thấy Trì Yến trở nên trầm ổn chỉ là ảo giác mà thôi, hắn bây giờ với cái tính cách năm đó rõ ràng không thay đổi gì.

Nhưng không biết vì sao, tâm tình của cô đột nhiên trở nên tốt hơn.

Ninh Lâm xấu hổ, sắc mặt trắng bệch, ngay cả thân thể cũng có chút run nhè nhẹ.

Cô ta rõ ràng nghĩ là Trì Yến cúi đầu nhận người quen, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới đối phương lại đứng về phía Thương Lộc mở miệng nhục nhã mình như vậy.

Nhưng hắn là Trì Yến, cho nên cái gì cô ta cũng không thể làm, thậm chí mở miệng phản bác cũng không dám.

Lúc này, cửa lại một lần nữa bị mở ra.

Hàn Thành mang theo trợ lý cùng biên kịch đi đến, nhìn thấy Trì Yến thì có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn mời hắn cùng nhau dự buổi casting.

Trì Yến nâng tay nhìn đồng hồ, đáy mắt có chút tiếc nuối liếc mắt nhìn Thương Lộc một cái, nhưng vẫn là cự tuyệt: "Tôi còn có việc, đành đi trước."

Dứt lời, hắn phất phất tay với Thương Lộc xong liền rời đi, tựa như thật sự chỉ là tiện đường tới cùng bạn cũ chào hỏi một câu mà thôi.

Mạnh Trí Xuyên cũng bị trợ lý lịch sự mời ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Hàn Thành cùng biên kịch, Thương Lộc và Ninh Lâm.

Hàn Thành trực tiếp hỏi: "Kịch bản đều xem xong rồi đúng không, thời gian chuẩn bị là năm phút, biểu diễn một đoạn, Ninh Lâm đến đây trước đi."

Sở dĩ cho Ninh Lâm thử trước, cũng là vì so sánh giữa Thương Lộc với Ninh Lâm thì bản thân Hàn Thành càng thiên về người sau hơn, thậm chí có thể nói nếu không phải để ý mặt mũi của Tống Trạch Khiêm, hắn hoàn toàn không nghĩ tới cho Thương Lộc một cơ hội phỏng vấn.

Nếu biểu hiện của Ninh Lâm làm hắn đủ vừa lòng, vậy Thương Lộc cũng không cần thử vai nữa, càng tiết kiệm thời gian.

Thương Lộc cũng không để ý vấn đề trình tự, lúc Hàn Thành nói ra được lựa chọn đoạn ngắn để biểu diễn, trong đầu cô liền hiện ra vài lựa chọn khác nhau.

Nhân vật này tên là Tống Nhan Tuyết, là một nữ minh tinh, cha mẹ đều là nhân viên ngành sản xuất truyền thông, lúc còn nhỏ vẫn luôn được mọi người khen là xinh đẹp, cha mẹ tìm mấy thầy bói xem vận mệnh cũng đều nhận được câu trả lời giống nhau ——

Đứa nhỏ này lớn lên sẽ trở thành nữ minh tinh nổi tiếng nhất cả nước, thậm chí còn nổi tiếng ở quốc tế.

Vì thế từ lúc Tống Nhan Tuyết đến tuổi đi nhà trẻ, cha mẹ đã nghiêm khắc bồi dưỡng cô theo tiêu chuẩn đào tạo nữ minh tinh.

Không thể tùy tiện khóc, không thể lộ ra biểu tình không cao hứng, không thể cùng bạn học phát sinh mâu thuẫn, không thể yêu sớm, không thể nói chuyện quá nhiều với con trai, bất luận việc gì đều phải làm tốt nhất, tuyệt đối không thể làm bình thường.

Bởi vì ——

Tương lai cô ấy sẽ trở thành nữ minh tinh nhân khí cao nhất toàn bộ Hoa Quốc, từ nhỏ đến lớn tất nhiên không thể có một chút quá khứ không tốt, nếu không về sau sẽ trở thành lịch sử đen tối.

Tống Nhan Tuyết trưởng thành dưới sự giám sát nghiêm khắc của cha mẹ, xinh đẹp ưu tú, cái gì cũng có thể làm đến tốt nhất, là một đứa con gái hoàn mỹ, bởi vì cô thực hiện hết thảy yêu cầu cùng chờ đợi của cha mẹ.

Năm 17 tuổi, cô lấy thành tích thủ khoa đầu vào đến nhập học tại Học viện điện ảnh nổi danh chuyên ngành biểu diễn, bộ điện ảnh đầu tiên từ khi xuất đạo cho dù chỉ đóng vai phụ lại bạo hồng, giống như mọi người nói, cô trời sinh nên trở thành một nữ minh tinh.

5 năm sau, cô cũng ra nước ngoài phát triển theo lời mời của vị đạo diễn lừng danh thế giới.

Cha mẹ cảm thấy rất cao hứng, bọn họ bồi dưỡng con gái lâu như vậy, cũng chỉ chờ có ngày này.

Tham gia đóng phim điện ảnh, ở quốc tế đạt được những giải thưởng khắc nghiệt nổi danh, trở thành nữ minh tinh đỉnh cấp chân chính vượt khỏi biên giới nước nhà, làm cho cả Hoa Quốc thậm chí toàn thế giới đều yêu thích.

Vào cái ngày cô thật sự đạt được giải thưởng tại liên hoan phim quốc tế, tất cả mọi người đều đang chúc mừng, toàn bộ Hoa Quốc cũng vì cô mà kiêu ngạo.

Rồi đột nhiên lại phát hiện ——

Cô biến mất.

Cùng ngày Tống Nhan Tuyết đoạt được giải ảnh hậu quốc tế, tất cả mọi người còn đang tán thưởng không thôi, thì một mình cô đã mua vé máy bay về nước.

Ba ngày sau, Cục Cảnh Sát nhận được báo án, nữ minh tinh Tống Nhan Tuyết giết hại cha mẹ trong nhà sau đó tự sát.

Trước khi giết hại cha mẹ, cô đã tự tay hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp của mình. Một bức di thư, để tất cả mọi người rốt cuộc cũng hiểu đau khổ của cô mấy năm nay, cũng hiểu toàn bộ khao khát cùng uất hận của cô.

Khi học cao trung, để có thể biểu diễn một điệu múa đến mức hoàn hảo, cô nhìn người mẹ xinh đẹp đóng lại cửa phòng để cô và thầy giáo ở cùng một chỗ, lại nhìn người cha từ trước đến nay không có tôn nghiêm giống như một con chó ở đoàn làm phim cúi đầu khom lưng, thậm chí còn đi liếm sạch sẽ giày da của đối phương.

Bọn họ đối xử với con gái giống như máy móc, nghiêm khắc yêu cầu, thậm chí một ngày ăn gì, ăn nhiều hay ít cũng phải chính xác tuyệt đối mới có thể bảo trì dáng người tốt nhất, ngay cả khi ngủ cũng phải nằm ngửa, bảo đảm không có một yếu tố nào ảnh hưởng đến gương mặt này, một khi Tống Nhan Tuyết không làm được, chờ đợi cô sẽ là trừng phạt khắc nghiệt. Để cho cô nhớ kỹ, để cho cô vĩnh viễn không phạm sai lầm.

Cô trưởng thành dưới sự giáo dục dị dạng vặn vẹo, trở thành một đóa hoa người người ngưỡng mộ, một con người hoàn mỹ. Gia đình cô là điển hình cho sự gia trưởng của Hoa Quốc, đó là thích tự mình trả giá tự mình cảm động, rõ ràng là trói buộc nhưng lại lấy danh nghĩa để tốt cho con mà giam cầm cuộc sống của con cái, cuối cùng mới rơi vào kết cục cực đoan như vậy.

Thương Lộc thích nhân vật này, bởi vì trên người Tống Nhan Tuyết cô thấy một phần của chính mình.

Tống Nhan Tuyết là nữ nhi hoàn mỹ trong lòng cha mẹ, tuy cô không phải là một đứa con gái đủ tiêu chuẩn, nhưng trong mắt cha mẹ, các cô đều không phải sống vì chính mình.

Ninh Lâm biểu diễn đầu tiên, cô ta lựa chọn đoạn cốt truyện khi Tống Nhan Tuyết được đạo diễn nổi tiếng mời qua nước ngoài phát triển.

Đây là phân đoạn tình cảm của Tống Nhan Tuyết biến chuyển rõ ràng nhất, cũng bắt đầu từ lúc cô đáp ứng đi quay chụp bộ điện ảnh này, kỳ thật cũng đã đưa ra lựa chọn, cô sẽ thực hiện mộng tưởng của cha mẹ sau đó kết thúc cái cuộc đời làm cho mình chán ghét cực độ này, từ giờ khắc này cô không còn đường rút lui nữa.

Ninh Lâm kỹ thuật diễn không tồi.

Từ lần trước khi nhìn thấy Ninh Lâm hoàn thành nhiệm vụ Tống Trạch Khiêm bố trí, Thương Lộc liền rất thản nhiên thừa nhận tài năng của cô ta, hiện giờ vẫn cảm thấy như vậy.

Các fan Ninh Lâm thổi phồng kỹ thuật diễn của cô ta cũng không sai, so với một nhóm tiểu hoa thì Ninh Lâm xác thật diễn không tệ, dù hai người quan hệ không hợp thì Thương Lộc vẫn tán thành điểm này.

Quan sát Ninh Lâm diễn thử, trên mặt Hàn Thành cũng toát ra thần sắc vừa lòng.

Tuy nói Ninh Lâm biểu diễn vẫn chưa quá nhập vai, nhưng lấy tuổi này của cô ta mà nói thì có thể lĩnh ngộ đến bước này cũng đã là hiếm có, vì thế Hàn Thành trong lòng ấn tượng đối với Ninh Lâm càng tốt hơn.

Sau khi biểu diễn xong, cùng Hàn Thành bốn mắt nhìn nhau, thấy đối phương trong mắt đều là tán thưởng, Ninh Lâm trong lòng càng tự tin.

Cô ta đột nhiên cảm thấy hôm nay ở chỗ này gặp được Thương Lộc cũng không phải quá xui xẻo, mà là ông trời cho mình cơ hội, một cơ hội mà cô ta có thể hoàn toàn chiến thắng Thương Lộc.

Xuất thân của Thương Lộc cô ta không đọ được, đây là đầu thai sai, người ngoài lấy cái này để công kích cô ta là không công bằng. Nhưng kỹ thuật diễn là của mình, làm diễn viên quan trọng nhất chính là kỹ thuật diễn, chỉ cần hôm nay lấy được nhân vật này là có thể chứng minh cô ta so với Thương Lộc càng lợi hại hơn, người vô năng như Thương Lộc cả đời chỉ có thể dựa vào gia thế để tác oai tác quái, mà cuộc đời của cô ta mới chính là con đường tự mình nỗ lực !

Cô ta hoàn thành rất tốt, cực kỳ tốt.

Ninh Lâm làm ra dáng vẻ khiêm tốn khẩn trương, lúc trở về ngồi cạnh Thương Lộc đáy mắt là trào phúng không che giấu cùng vẻ nắm chắc thắng lợi.

Hàn Thành cúi đầu cùng biên kịch thảo luận gì đó, nửa phút sau mới nhìn về phía Thương Lộc, nói: "Đến lượt cô."

Hàn Thành nói lời này ngữ khí rất có lệ, có Ninh Lâm trước đó đã làm hắn vừa lòng rồi, hắn đối với Thương Lộc thể hiện cái gì có thể nói là không có xíu mong đợi nào.

Thương Lộc chọn đoạn cốt truyện cuối cùng, Tống Nhan Tuyết đạt giải ảnh hậu trở về nước, hủy dung lại cùng cha mẹ giằng co, sau đó là giết cha mẹ rồi tự sát, cả một đời của nhân vật cứ thế kết thúc.

Nghe thấy lựa chọn của Thương Lộc, Ninh Lâm hơi cúi đầu cong cong khóe môi, trong lòng đã cảm thấy nhân vật này chính là của mình.

Đây là đoạn mà cảm xúc của Tống Nhan Tuyết bùng nổ nhất, cũng xung đột lớn nhất, độ khó phi thường cao.

Ninh Lâm cũng không phải không nghĩ tới biểu diễn đoạn này, nhưng lấy hiểu biết hiện tại của cô ta về nhân vật thì còn chưa đủ sâu sắc để thể hiện tốt được, ngược lại sẽ bại lộ việc cô ta chưa nghiên cứu kỹ về vai diễn, cũng không biết Thương Lộc là tự tin hay quá khoe khoang mới có thể làm ra cái quyết định ngu xuẩn này.

Phải biết rằng, Hàn Thành ghét nhất chính là loại diễn viên nói như rồng leo, làm như mèo mửa không có tí tự mình hiểu lấy mình.

Quả nhiên, lúc nghe thấy lựa chọn của Thương Lộc, thần sắc trên mặt Hàn Thành càng thêm không kiên nhẫn.

Nhưng khi tận mắt thấy Thương Lộc bắt đầu biểu diễn, ý cười trên mặt Ninh Lâm cứng đờ, mà Hàn Thành cùng biên kịch liếc mắt nhìn nhau một cái, thần sắc hai người cũng đồng thời trở nên nghiêm túc.:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro