CHƯƠNG 21

Mạnh Trí Xuyên sắp xếp cho Thương Lộc một trợ lý mới, là cô gái nhỏ mới 19 tuổi, an an tĩnh tĩnh, thoạt nhìn chỉ là một tiểu cô nương, nhưng làm việc đặc biệt nhanh nhẹn, sức lực cũng lớn.

Có đôi khi thậm chí không cần Thương Lộc nói ra miệng, chỉ một ánh mắt của cô là cô bé đã hiểu Thương Lộc cần gì.

Thương Lộc rất vừa lòng với người trợ lý này, nhưng trước khi vác theo hành lý tiến tổ, cô còn phải hoàn thành nốt sự kiện cuối cùng ——

Chuyển nhà.

Tuy cô đã sớm không còn ở Thương gia, nhưng địa chỉ chung cư cô đang ở cả Thương Mộ và Thương gia đều biết, nên cô vẫn cảm thấy không quá an tâm.

Huống chi cái chung cư kia diện tích quá lớn, cô lại chỉ ở một mình, nên đã sớm có ý định chuyển tới chỗ khác vừa vặn hơn.

Lâm Nhan Nhan đột nhiên gọi cho Thương Lộc, muốn rủ cô ra ngoài chơi, hơn nữa còn có một tin sốt dẻo muốn báo cho Thương Lộc. Vì nguyên nhân bất khả kháng nên tập ghi hình cuối tuần này của 《 Ai cũng là người xấu 》 hoãn thu một tuần, tin này đối với Thương Lộc đúng là chuyện tốt, nếu không cô sẽ phải chạy cả hai bên, một là chậm trễ tiến độ đoàn phim, hai là ảnh hưởng tới trạng thái.

Nhưng đối với Lâm Nhan Nhan thì cái tin này giống như sét đánh giữa trời quang, vì nó đại biểu cho việc ——

Hơn mười ngày nữa cô sẽ không được gặp Thương Lộc!

Các cô là bạn tốt mà! Làm gì có bạn tốt nhà ai vừa mới chơi với nhau mà lâu như thế không được thấy mặt nhau chứ? Tuyệt đối không thể!

Nhìn tin nhắn của Lâm Nhan Nhan, Thương Lộc có chút khó xử, vì cô đã hẹn công ty vận chuyển nhà rồi.

Cho nên Thương Lộc trả lời.

【buổi sáng tôi định chuyển nhà, buổi chiều có thể chứ 】

Lâm Nhan Nhan nhắn lại ngay.

【 chuyển nhà?!! 】

【 tôi muốn tới muốn tới! 】

Thương Lộc: "?"

Không hiểu tại sao Lâm Nhan Nhan đối với loại chuyện này lại cảm thấy hứng thú. Nhưng nếu cô ấy muốn đến cũng không sao, Thương Lộc gửi thời gian và địa chỉ gửi qua.

Buổi sáng hôm sau.

Nhìn mười người bảo vệ mặc đồ đen đứng xếp hàng ngay ngắn trước cửa chung cư nhà mình, Thương Lộc xoa đôi mắt, cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Đây cũng là đơn hàng mà nhân viên công ty chuyển nhà cảm thấy nhẹ nhàng nhất, toàn bộ hành trình bọn họ chỉ trợn mắt há hốc mồm đứng ở bên cạnh, nhìn mười người đàn ông cao to giúp Thương Lộc đem một đống valy thùng đồ chất lên xe.

Thương Lộc nhìn về phía Lâm Nhan Nhan, khó hiểu hỏi: "Vì sao tôi chuyển nhà mà cô lại dẫn người tới?"

Lâm Nhan Nhan trả lời đương nhiên: "Người nhiều sức lớn, dọn sớm xong sớm đi ra ngoài chơi!"

Đã nhìn ra, cô nàng là thật sự vội vã muốn đi chơi.

Lúc nhìn thấy nhà mới của Thương Lộc, Lâm Nhan Nhan trợn mắt há hốc mồm nhìn khu dân cư trước mắt, khó tin hỏi: "Nhà mới của cô cũng nhỏ quá đi."

Lâm Nhan Nhan rất khổ sở, bởi vì cô ấy đã mua tặng Thương Lộc một cái sofa rất lớn rất xinh đẹp làm quà tân gia, nhưng cái sô pha kia đặt ở phòng khách này hiển nhiên có chút quá khổ.

Thương Lộc trầm mặc, một câu "ai bảo cô mua sô pha quá lớn" tới bên miệng rồi lại nuốt trở lại. Nhìn ánh mắt hết thất vọng lại khổ sở của Lâm Nhan Nhan, Thương Lộc nghiêm túc sửa lời: "Thật ra...... tôi cũng định mua một cái sofa thật to."

Lâm Nhan Nhan: "!"

Lâm Nhan Nhan lập tức tươi cười, bắt lấy tay Thương Lộc, sau đó chỉ huy mấy người bảo vệ đem các đồ khác vận chuyển lên, bao gồm cả cái sofa kia.

Động tác của mấy người bảo vệ cũng rất nhanh nhẹn, trước giờ cơm trưa đã giúp Thương Lộc thu dọn xong nhà mới, cũng đem bộ sofa kia đặt ở phòng khách.

Lâm Nhan Nhan cực kỳ vừa lòng.

Trong suy nghĩ của cô ấy, Thương Lộc thích bộ sô pha = Thương Lộc thích cô, tương đương với việc mối quan hệ giữa hai người lại khắng khít thêm một bước.

Lúc sau, Lâm Nhan Nhan cho đội bảo vệ trở về hết, chỉ chừa một người lái xe, phụ trách đưa cô và Thương Lộc tới trung tâm thương mại gần nhất. Đã tới giờ cơm trưa rồi, Lâm Nhan Nhan dẫn Thương Lộc tới một nhà hàng, là chỗ mà rất nhiều võng hồng thích tới chụp ảnh, có ghế lô riêng tư, chỉ là yêu cầu phải đặt bàn trước.

Đương nhiên, Lâm Nhan Nhan là ngoại lệ, bởi vì cô ấy là khách hàng VVVIP.

Người phục vụ bưng lên một khay thức ăn nhìn không rõ là gì, Thương Lộc gắp một miếng nhỏ vừa định nếm thử hương vị, thì nhân viên đã bày một bàn toàn là nước chấm đặt trước mặt cô.

Lâm Nhan Nhan thúc giục nói: "Ăn trực tiếp không ngon đâu, phải chấm cùng gia vị, đây mới là linh hồn!"

Thương Lộc nghe Lâm Nhan Nhan nói, chấm một chút gia vị rồi cắn một miếng, hương vị xác thật không tồi.

Lâm Nhan Nhan lại chỉ vào mấy món ăn trên bàn, thao thao bất tuyệt giới thiệu với Thương Lộc hương vị của chúng ngon như thế nào, cách ăn ra sao, đại tiểu thư từ trước đến nay được nuông chiều thậm chí còn đích thân lột vỏ một con tôm sau đó chấm gia vị rồi bỏ vào bát Thương Lộc, nôn nóng nói: "Mau nếm thử."

Hương vị rất ngon.

Đồ ăn mỹ vị, cùng với bạn tốt.

Thương Lộc cong môi, sau đó chỉ vào một món ăn khác hỏi: "Đây là cái gì? Tôi chưa thấy qua bao giờ."

Thương Lộc rất ít tới mấy chỗ này, cũng không có nguyên nhân sâu xa gì, chỉ là không có bạn bè đi cùng.

Lâm Nhan Nhan hơi giật mình, sau đó một bên vừa giải thích cho Thương Lộc món này là món gì, một miếng to đùng như vậy chỉ có thể ăn một miếng nhỏ thôi, một bên lại trực tiếp gắp cho Thương Lộc, toàn bộ đặt ở trong chén của cô.

Lâm Nhan Nhan trước nay chưa từng chăm sóc người khác, nhưng cũng không thấy phiền như trong tưởng tượng, ngược lại tràn đầy cảm giác thành tựu.

Sau đó cô nàng cực kỳ kiêu ngạo tỏ vẻ: "Không có tôi thì cô phải làm sao bây giờ hả."

Thương Lộc cũng rất nể tình mà phụ họa: "Đúng vậy, không có cô thì tôi phải làm sao bây giờ nhỉ."

Nói xong Thương Lộc lại chỉ chỉ bàn tôm kia, nói: "Vẫn muốn ăn, cảm ơn nha."

Lâm Nhan Nhan: "?"

Có lầm không thế? Thương Lộc dám chỉ huy cô? Được một tấc lại muốn tiến một thước à!

Nhưng đối diện với ánh mắt chờ mong của Thương Lộc, Lâm Nhan Nhan dù đầy mặt không tình nguyện, ngoài miệng thì làu bàu nói "Lười chết cô", nhưng tay vẫn rất thành thật bắt đầu lột vỏ tôm.

Thôi bỏ đi.

Cô mới không thèm so đo với Thương Lộc!

Buổi chiều.

Thương Lộc bồi Lâm Nhan Nhan đi làm móng, đương nhiên cô ấy cũng là khách vip của cửa hàng. Thương Lộc vốn không muốn làm, nhưng Lâm Nhan Nhan hưng phấn nói gần đây tìm được trên mạng mấy kiểu rất xinh, nói muốn làm mẫu đôi với Thương Lộc, cho nên cô đành yên lặng vươn tay ra. Tay nghề của thợ cũng rất tốt, so với hình mẫu không khác gì cả, khiến Lâm Nhan Nhan đặc biệt vừa lòng.

Tiếp đó, hai người lại cùng nhau đi dạo rất lâu, Lâm Nhan Nhan lôi kéo Thương Lộc chụp rất nhiều ảnh, sau đó vui vui vẻ vẻ đăng Weibo.

Thời gian cũng không còn sớm, Lâm Nhan Nhan cũng biết Thương Lộc ngày mai phải tiến tổ, không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian của cô. Thương Lộc đứng ở ven đường vẫy tay tạm biệt Lâm Nhan Nhan, đưa mắt nhìn đối phương lên xe rời đi, sau đó cũng không về nhà, mà quay lại trung tâm thương mại, muốn gỡ bỏ bộ móng vừa làm.

Nghe thấy Thương Lộc muốn gỡ móng, nhân viên có chút hoảng loạn hỏi: "Quý khách, ngài đối với phục vụ của chúng tôi có chỗ nào không hài lòng sao?"

"Không có, tôi rất thích." Thương Lộc tự hỏi vài giây, giải thích: "Chỉ là bởi vì nguyên nhân công việc không tiện thôi, không phải vấn đề của mọi người. Còn nữa, đừng cho vị tiểu thư đi cùng tôi vừa nãy biết chuyện này, cảm ơn nhé."

Sáng sớm hôm sau, Thương Lộc cùng trợ lý gia nhập đoàn phim 《 nhân sinh lộ 》.

Có nhân viên công tác phụ trách đưa hành lý của Thương Lộc tới khách sạn, Thương Lộc tiến tổ sớm hơn một ngày so với dự tính, phần diễn của cô vào buổi chiều ngày mai mới bắt đầu quay, cho nên thời gian hiện tại cô vẫn tự do, có thể dùng để làm quen với hoàn cảnh của đoàn phim.

Kịch bản trong tay Thương Lộc cũng đã sớm được đổi thành bản hoàn chỉnh, cô cầm cái ghế gấp mượn được ở đoàn phim rồi tìm một chỗ phong thủy bảo địa bắt đầu nghiên cứu.

Chỗ này rất tiện để quan sát mọi người làm việc, lại có thể bảo đảm bản thân không làm ảnh hưởng đến nhân viên công tác.

Diễn viên chính《 nhân sinh lộ 》là Tưởng Tinh, cô ấy sắm vai một nữ cảnh sát, mọi chuyện xưa đều là từ ký ức của nhân vật này phát triển nên.

Mà Thương Lộc tới lại trùng hợp, hôm nay là một phân đoạn rất quan trọng của Tưởng Tinh, yêu cầu sức bật cảm xúc và biểu cảm phức tạp, đối với diễn viên yêu cầu cực cao.

Thương Lộc trước đó đã xem qua kế hoạch quay chụp mà đoàn phim an bài, vì có thể tận mắt thấy đoạn diễn này nên mới muốn tiến tổ sớm.

Tuy Thương Lộc và Tưởng Tinh cùng quay chung show đã gặp mặt nhau nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thương Lộc thấy Tưởng Tinh diễn.

Ảnh hậu không hổ là ảnh hậu, mỗi một động tác, mỗi một bước đi đều được tỉ mỉ tính toán, đem nhân vật này hiện ra tới cực hạn, mỗi một biểu cảm đều có thể đưa vào sách giáo khoa làm mẫu tham khảo.

Mọi người đều cảm thấy phân đoạn này là khó nhất, nhưng bởi vì diễn viên là Tưởng Tinh, cho nên chỉ một lần đã qua.

Hàn Thành vừa lòng gật đầu, nhân viên công tác chung quanh a cũng tràn đầy vui sướng tươi cười. Không có nhân viên công tác nào lại thích một diễn viên phải diễn đi diễn lại nhiều lần một phân đoạn cả, sẽ liên lụy tới tiến độ của toàn bộ đoàn phim.

Xem ra hôm nay có thể tan tầm sớm một chút rồi——

Cái quỷ ấy.

Tràng diễn tiếp theo, diễn viên cùng diễn với Tưởng Tinh tên là Trình Triết, năm nay gần 30 tuổi nhưng trời sinh có gương mặt trẻ con, thoạt nhìn cũng vẫn giống như lúc mới xuất đạo.

Đến đoạn diễn này thì xảy ra vấn đề, bởi vì Trình Triết căn bản không tiếp diễn được Tưởng Tinh.

Tưởng Tinh lúc diễn sẽ không để tâm quá nhiều đến diễn viên diễn vai phối hợp, thậm chí đôi khi sẽ không khống chế được mà vô tình áp diễn đối phương, đây là việc người trong nghề đều biết, hơn nữa cũng đều có thể hiểu được. Nếu diễn viên cùng thực lực diễn với nhau thì ít nhiều có thể tiếp diễn được đối phương, nhưng nếu diễn viên phối hợp thực lực hơi kém một chút, loại chênh lệch này sẽ cực kỳ rõ ràng.

Mấy lần quay xong đều không làm Hàn Thành vừa lòng, bầu không khí tại hiện trường cũng trở nên nôn nóng.

Thương Lộc tay chống cằm, phe phẩy kịch bản, bắt đầu tự hỏi nếu mình là Trình Triết thì nên làm thế nào.

Tưởng Tinh sẽ không nhượng diễn theo Trình Triết, mà kỹ thuật diễn của Trình Triết trong thời gian ngắn lại càng không thể tiến bộ đến cái trình độ tương đương với ảnh hậu. Nếu đem việc diễn so sánh như một cái sân khấu, mỗi người chiếm một nửa diện tích mới là thực lực ngang nhau, còn nếu Tưởng Tinh chiếm phần nhiều, diễn viên cùng diễn chống cự không được chỉ có thể lui, cũng sẽ bị tiết tấu biểu diễn của cô ấy cuốn theo, hoàn toàn trở thành một người phụ thuộc.

"Thương lão sư?" một giọng nữ ôn nhu vang lên, mang theo chút nghi hoặc, tựa hồ không quá xác định người trước mắt là Thương Lộc.

Thương Lộc lúc này mới đem lực chú ý từ kịch bản dời đi, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, ngay sau đó vội vàng đứng dậy khom lưng chào hỏi đối phương : "Biên kịch Dư ."

Người đến là Dư Kỳ, cũng là biên kịch tới xem cô thử vai ngày đó.

Ấn tượng của cô ấy với Thương Lộc vẫn luôn rất tốt, cho nên thấy Thương Lộc ngồi ở chỗ này liền không nhịn được muốn tiến đến chào hỏi, lúc này lại vô tình chú ý tới kịch bản bị đánh dấu rậm rạp trong tay cô, hỏi: "Tôi có thể xem kịch bản của cô không?"

Thương Lộc gật gật đầu, đưa kịch bản trong tay cho Dư Kỳ.

Dư Kỳ cúi đầu, nhìn trang kịch bản của cô rồi lại quay đầu nhìn về phía tổ diễn viên cách đó không xa, liền hiểu Thương Lộc ở chỗ này là vì cái gì.

Nhưng khiến cô ấy cảm thấy ngoài ý muốn chính là, đoạn này rõ ràng không liên quan tới phần diễn của Thương Lộc, lại bị cô ghi chú chằng chịt ở lời thoại.

Có một chút tán thưởng diễn xuất của Tưởng Tinh, cũng có một chút phân tích của bản thân.

Thấy vài chỗ trong phân đoạn nhân vật của Trình Triết đều có chấm hỏi, bên cạnh còn đánh dấu vài từ ngữ mấu chốt, Dư Kỳ có chút tò mò hỏi: "Cái ' tinh thần '' và '' tự mình bảo hộ ' này là có ý gì?"

Thương Lộc có chút ngượng ngùng trả lời: "Không có gì, chỉ là một ít lý giải của tôi đối với nhân vật này thôi."

Muốn diễn hay, nhất định phải làm chính mình trở thành Tống Nhan Tuyết, phải từ góc độ của Tống Nhan Tuyết nhìn thế giới này, cho dù là nhân vật không quá liên quan chặt chẽ cũng yêu cầu phải hiểu biết.

Dư Kỳ lập tức hứng thú, nói: "Chỗ này cũng không có người khác, có thể giải thích với tôi một chút không?"

Trong mắt Dư Kỳ tràn đầy cổ vũ, giọng nói cũng rất ôn nhu.

Thương Lộc giải thích: "Bọn họ khắc khẩu, ngẫm kĩ thì thật ra cũng không phải chỉ đơn giản như vậy, họ chấp nhất tới thế là bởi vì tín niệm của từng người chứ không phải vì đúng sai. Nếu anh ta không cố cuốn theo lối diễn của Tưởng Tinh tiền bối mà chỉ chuyên chú với thái độ biểu đạt của mình, tới một trình độ mà nhân vật của anh ta có thể làm lơ nữ chính, có thể sẽ càng phù hợp với tính cách điên cuồng cố chấp của nhân vật này hơn."

Càng quan trọng là, diễn theo lối như vậy có thể cho phép Trình Triết vững vàng ở trạng thái của mình, đem ảnh hưởng của Tưởng Tinh với hắn biến thành nhỏ nhất.

Dư Kỳ hơi nhíu mày, bắt đầu tự hỏi.

Thương Lộc lại vội vàng bổ sung: "Đây chỉ là một chút ý tưởng của tôi mà thôi, có thể không đúng lắm."

Dư Kỳ lắc đầu: "Không đâu, cô nói đúng."

Vấn đề mấu chốt là năng lực của Trình Triết căn bản tiếp không được lối diễn thành thục của Tưởng Tinh, nếu đã vậy thì không cần đỡ nữa, trực tiếp đổi một hướng khác tránh đi mũi nhọn.

Vì thế cô ấy trả kịch bản lại cho Thương Lộc, nói: "Chờ tôi một chút."

Dư Kỳ vội vàng đi tới bên cạnh Hàn Thành, hai người là cộng sự ăn ý, sau vài phút nói chuyện liền đạt thành nhận thức chung.

Nhân viên công tác tới kêu Trình Triết, thuật lại chỉ đạo của Hàn Thành với hắn.

Sau đó, quay chụp thuận lợi hơn rất nhiều.

Qua hai lần quay, đoạn diễn này cũng thành công qua.

Trình Triết thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng đoạn diễn cùng Tưởng Tinh khiến hắn lo lắng nhất cũng xong rồi.

Trình Triết cũng cảm thấy rất may mắn vì mình có thể tham gia đoàn phim《 nhân sinh lộ 》.

Hắn xuất thân từ phim thần tượng, tuổi khá lớn rồi nên muốn đổi nghề, nhưng kỹ thuật diễn bình bình khiến hắn tiến vào giai đoạn chững trong sự nghiệp, cao không với được, thấp lại quá chê bai, nếu cứ tiếp tục diễn phim thần tượng thì khán giả không quá hưởng ứng, nhưng chuyển hình lại không dễ dàng như vậy.

Thật vất vả mới vào được đoàn phim của đạo diễn Hàn Thành, đối với hắn mà nói đây chính là cơ hội học tập rất tốt, cho dù là một vai phụ bé nhỏ không đáng kể, bị phòng làm việc ra sức ngăn trở, hắn cũng vẫn cắn răng diễn.

Mà lúc biết được Thương Lộc cư nhiên cũng có thể tiến vào cái đoàn phim này, Trình Triết rất khinh thường.

Thương Lộc tựa hồ cảm giác được một trận địch ý vi diệu. Tuy không biết vì sao, nhưng cô biết vị Trình Triết tiền bối này hình như cũng không thích cô cho lắm. Thương Lộc không quá để ý, ôm kịch bản của mình cúi đầu lật lật, tìm được cốt truyện bắt đầu quay chụp lúc này.

Đột nhiên tiếng bánh xe đẩy nhỏ lăn trên mặt đất vang lên.

Thương Lộc có chút nghi hoặc ngẩng đầu, thấy mấy nhân viên công tác đang phát trà sữa trái cây điểm tâm ngọt, trên mấy chiếc xe đẩy nhỏ cũng chứa đầy mấy thứ này.

Một nhân viên công tác đem một hộp dâu tây đưa tới trước mặt Thương Lộc, là một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, có chút ngượng ngùng, như là lấy hết dũng khí: "Thương lão sư, cái này cho chị, ngọt lắm. Còn nữa...... em rất thích chị, em sẽ luôn cổ vũ chị, cố lên! Sau này cũng cố lên!"

Thương Lộc nhận dâu tây, cười cười với đối phương: "Cảm ơn em."

Cô gái vội vàng xua xua tay, đỏ mặt tránh đi.

Đột nhiên, Thương Lộc cảm giác tay trống không, dâu tây bị người trực tiếp cướp lấy.

Cô có chút kỳ lạ quay đầu, thấy một người quen thuộc đứng bên cạnh.

"Trì Yến?" Thương Lộc không hiểu sao hắn lại xuất hiện ở đây, nhưng cũng không rảnh lo hỏi nhiều như vậy, duỗi tay: "Mau trả tôi dâu tây."

Trì Yến có chút không lý giải được hành động của Thương Lộc, nhẹ lắc hộp dâu tây: " Cậu không phải ghét ăn cái này sao?"

Thương Lộc nghiêm túc trả lời: "Nhưng đó là của người thích tôi cho."

"Hả?" Trì Yến nháy mắt trở nên khiếp sợ, sau đó có chút nóng nảy, hỏi: "Ai? Ai thích cậu? Cái thích này chỉ giá trị một hộp dâu tây à!"

Hơn nữa còn là hắn mua! Mượn hoa hiến phật cũng không thể mượn như vậy chứ?

" Cậu đang nói cái gì đấy?" Thương Lộc cảm thấy không thể hiểu được, chỉ chỉ nhân viên công tác cách đó không xa, nói: "Là một cô gái rất đáng yêu, cũng coi như là nửa fans của tôi?"

Nghe thấy ba chữ "một cô gái", biểu tình Trì Yến có chút cứng đờ, há miệng thở dốc nửa ngày chỉ "hừ" một tiếng. Thương Lộc không chú ý tới Trì Yến không được tự nhiên, đem kịch bản nhét vào tay hắn, cầm hộp dâu tây kia tới phòng nghỉ mà đoàn phim sắp xếp cho mình.

Đạo diễn Hàn Thành đi tới, dè dặt hỏi: "Trì tổng, ngài lần này là có......"

Trì Yến trực tiếp đánh gãy lời hắn, vẫy vẫy tay: "Không có việc gì, ông quay của ông đi, tôi tùy tiện đi dạo thôi."

Trì Yến nói xong, hai bước liền đuổi theo Thương Lộc, truy vấn: "Sao có một mình cậu ở đây? Không có trợ lý đi theo sao?"

"Trợ lý ở khách sạn bên kia, ở lại những nửa tháng nên muốn mua thêm đồ dùng sinh hoạt." Thương Lộc trả lời, sau đó hỏi lại hắn: "Vậy còn cậu? Không phải bận đi công tác sao? Sao còn đi theo tôi."

"Ừ thì là công tác, nhưng cũng không có việc gì gấp phải xử lý cả, giao cho trợ lý là được." Trì Yến nói rồi vươn tay, lại lần nữa từ trong tay Thương Lộc đoạt đi hộp dâu tây kia.

"Trì Yến!" Thương Lộc dừng bước chân, có chút bất lực nhìn hắn, " Cậu hôm nay là nhất định không phải hộp dâu này thì không được hả?"

"Nghĩ đi đâu vậy?" Trì Yến đẩy cửa phòng nghỉ ra, quay đầu nhìn Thương Lộc đứng tại chỗ dùng biểu cảm hoài nghi nhìn hắn, thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Vào đi đại tiểu thư, ý của tôi là để tôi rửa cho cậu."

Thương Lộc ghé lưng trên sô pha, nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa đang rửa sạch dâu tây.

Hôm nay hắn vẫn mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo được sắn lên, cũng không biết hắn tìm được ở chỗ nào một túi muối ăn, đem từng quả dâu tây ngâm rửa cẩn thận, tuy động tác hơi lộn xộn, nhưng quy trình thì đầy đủ hết, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc.

Thương Lộc có chút bất ngờ, sau đó bình luận: "Trì thiếu gia mấy năm nay ở nước ngoài năng lực sinh hoạt có tiến bộ nha."

Phải biết rằng khi học cao trung, lúc cô biết được Trì Yến này là đại thiếu gia ăn, mặc, ở, đi lại đều có người hầu hạ, ngay cả xe điện ngầm cũng chưa ngồi qua một lần thì khiếp sợ tới mức nào.

Trì Yến đáp lại: "Giờ cậu mới biết?"

Sau đó hắn đem hộp dâu tây đã rửa sạch sẽ cầm lại đây, lúc Thương Lộc duỗi tay muốn lấy, một cái tay khác của hắn đột nhiên từ sau lưng vươn ra, thành công đánh lén, quăng vào mặt Thương Lộc vài giọt nước.

Thương Lộc: "......"

Cứ lần nào cô cảm thấy Trì Yến trầm ổn hơn, không giống trước kia, hắn lại bất ngờ dùng hành động thực tế nói cho cô biết——

Cô tưởng bở rồi?

Nhưng loại cảm giác quen thuộc này lại làm Thương Lộc an tâm.

Thương Lộc ngẩng đầu nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Cậu nên thấy may mắn hôm nay tôi không có phần diễn, nếu không lớp trang điểm trên mặt tôi mà trôi tôi sẽ không để cậu yên."

"Yên tâm, tôi cũng không phải là người không có chừng mực." Trì Yến nói, đến bên cạnh Thương Lộc ngồi xuống, sau đó giơ dâu tây lên trước mặt cô, nói: "Tới, ăn đi."

Thương Lộc nhìn dâu tây trước mắt, sau đó mày nhăn đến độ có thể kẹp chết ruồi.

Quả nhiên, kể cả là dâu tây của fans......

Thì nó vẫn là một hộp dâu tây! Đây căn bản là sự thật không thể thay đổi!

Nhìn ra suy nghĩ của Thương Lộc, Trì Yến trực tiếp ăn một quả, sau đó khen: "Hương vị không tồi."

Thương Lộc trừng hắn một cái, sau đó vươn cầm một quả dâu tây nhét vào trong miệng.

Ngọt.

Nhưng ngay khi khoang miệng tiếp xúc với dâu tây, xúc cảm sần sùi của vỏ quả làm cô không thoải mái, cho nên vị ngọt kia cũng bị loại cảm giác quái dị này lấn áp.

Cho dù hương vị có ngon ngọt thế nào, cô vẫn cảm thấy có chút ghê tởm. Thật ra cũng không có nguyên nhân gì quá đặc biệt, chỉ là cô không thích loại trái cây này, từ nhỏ đã không thích.

Nhưng trớ trêu thay, dâu tây lại là trái cây Khương Diệc thích nhất, cho nên cô cũng đã cố thử vài lần, thử thích những thứ hắn thích, nhưng lần nào cũng thất bại.

Thương Lộc miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm dâu tây, cũng không muốn ăn nữa. Tuy lần này không liên quan gì đến Khương Diệc, cũng không hề có cốt truyện ảnh hưởng, nhưng đồ mình không thích vẫn là không thích.

Thương Lộc nhìn về phía Trì Yến.

Trì Yến cũng nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thương Lộc nhìn dâu tây trong tay Trì Yến, mặt đầy thống khổ.

Giây tiếp theo, Trì Yến tức tốc bốc mấy quả dâu tây nhét hết vào trong miệng, quai hàm hấp tấp nhai nhai, ra sức nuốt.

Thương Lộc lần đầu được thưởng thức tốc độ ăn dâu tây nhanh nhất trong lịch sử, mà người biểu diễn chính là Trì Yến. Hắn nhanh chóng ăn ngấu nghiến hết hộp dâu tây, sau đó lấy chai nước khoáng trên bàn uống một ngụm lớn, nói: "Không...... Khụ khụ, hết rồi!"

Thương Lộc không hiểu vì sao hắn lại muốn cướp hộp dâu tây này rồi ăn lấy ăn để, nhưng vẫn nói: "Không cướp của cậu đâu, cứ từ từ mà ăn."

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Thương Lộc hỏi: "Ai thế?"

Không có âm thanh đáp lại.

Thương Lộc liếc mắt nhìn Trì Yến một cái.

Trì Yến hơi giật mình, hạ giọng, không quá xác định hỏi: "Không phải cậu muốn tôi trốn đấy chứ?"

Hắn nhăn mặt không tình nguyện, nhưng vẫn đứng dậy nhìn quanh trong phòng, xem có chỗ nào thích hợp để tránh đi không.

Thương Lộc: "...... Nghĩ cái gì thế hả, tôi với cậu trong sáng, không cần phải trốn, trợ lý của tôi vừa đi mua cơm trưa rồi, nên tôi chỉ muốn hỏi có phải trợ lý của cậu gõ cửa không?"

"Không phải." Trì Yến phủ nhận, dừng lại một chút rồi nói: "Chắc anh ta đang bận lắm."

Lúc này, người ngoài cửa rốt cuộc mới lên tiếng.

Thanh âm ôn nhu Tưởng Tinh vang lên: "Thương Lộc, là tôi, Tưởng Tinh."

Thương Lộc có chút bất ngờ khi Tưởng Tinh qua đây tìm cô, nhưng cũng lập tức đứng dậy đi mở cửa.

Trong tay Tưởng Tinh cầm hai hộp dâu tây, cười nhạt nói: "Nghe nói cô chỉ lấy một hộp dâu tây, cô thích ăn sao? Vẫn còn đây."

Thương Lộc: "......"

Không, một chút cũng không thích ăn.

Nhưng rõ ràng là Tưởng Tinh hiểu nhầm Thương Lộc thích ăn dâu tây, mới cố ý qua tặng thêm hai hộp, đối mặt với thiện ý như vậy, Thương Lộc chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy, nói: "Cảm ơn, tôi......"

"Cô ấy ghét nhất là dâu tây."

Thanh âm Trì Yến từ phía sau Thương Lộc chậm rì rì vang lên: "Nhưng mà trong túi kia có xoài mà cô ấy thích, nếu muốn thì chị có thể tặng xoài."

Tưởng Tinh bất ngờ nhìn về phía sau Thương Lộc, nhận ra thân phận của đối phương thì vội vàng lễ phép chào hỏi, nói câu xin lỗi rồi cất lại hai hộp dâu tây, đưa xoài cho Thương Lộc.

Tưởng Tinh nói: "Không quấy rầy nữa, tạm biệt."

Tưởng Tinh rời đi rồi, Thương Lộc nắm hộp xoài trong tay, quay đầu lại nhìn Trì Yến, hỏi: "Sao vừa nãy cậu lại nói thế?"

Trì Yến nhún vai, trả lời: "Tôi chỉ nói thật, cậu không dám từ chối thì tôi đây giúp cậu làm người xấu."

Thương Lộc không trả lời, cúi đầu mở hộp xoài ra.

Trì Yến đang ngồi dựa vào ghế sofa nháy mắt ngồi thẳng thân mình, cảnh giác hỏi: " Cậu không vui à?"

"Không có." Thương Lộc phủ nhận, đem mấy quả xoài bày trên bàn trà, tự hỏi: "Chỉ là tôi cảm thấy, đều là thành ý của mọi người, từ chối như vậy có phải không được hay lắm không."

"Đâu có từ chối đâu, không phải cậu đã nhận xoài rồi sao?" Trì Yến hỏi lại: "Nếu nói đó là thành ý, chẳng lẽ cậu muốn biến thành ý của họ thành việc xấu sao? Mấy người còn ở chung trong đoàn phim rất lâu nữa, lần sau họ lại cho cậu dâu tây thì làm sao bây giờ?"

Cũng đúng.

Thương Lộc cảm thấy Trì Yến nói có đạo lý, vì thế cũng không lăn tăn nữa, hỏi hắn: " Cậu muốn ở lại bao lâu vậy?"

Đề tài đột nhiên bị thay đổi.

Trên mặt Trì Yến toát ra biểu cảm khó tin: " Cậu đây là chê tôi phiền muốn đuổi tôi đi?"

Thương Lộc lắc đầu phủ nhận: "Không phải thế, chỉ là thấy cậu rất nhàn rỗi, sợ cậu nhàm chán."

"Tôi mà nhàn rỗi, đùa cái gì vậy. Tôi đây bận trăm công ngàn việc." Trì Yến hừ lạnh một tiếng, sau đó dựa vào sô pha nói: "Tôi hơi mệt, muốn ngủ một lúc."

Trì Yến nhắm mắt lại, trên mặt cũng không còn dấu vết "Làm trời làm đất" như trước nữa, nhìn hắn thật sự mỏi mệt.

Cũng đúng thôi, hơn phân nửa sản nghiệp của Trì gia đều là trách nhiệm hắn phải một mình gánh vác, Trì Yến cũng không nhàn hạ như vậy.

Thân hình gần mét chín của hắn nằm trên sofa thoạt nhìn có chút chật chội, đột nhiên Thương Lộc lại nghĩ nếu đặt cái sofa cực đại mà Lâm Nhan Nhan tặng ở đây có lẽ sẽ rất thích hợp, Trì Yến nằm trên đó cũng có thể lăn mấy vòng.

Thương Lộc đứng dậy đi kéo rèm phòng nghỉ lên, đèn cũng tắt, đột nhiên lại phát hiện cái sô pha này có thể mở to ra, nói cách khác Trì Yến cũng không cần nép vào một góc như vậy, có thể nằm ngủ thoải mái một lúc.

Vì thế Thương Lộc đi qua, duỗi tay đẩy đẩy bả vai Trì Yến, nói: "Tỉnh nào, để tôi mở hẳn sofa ra, nằm cho dễ chịu chút."

Tay cô đột nhiên bị giữ chặt.

Thương Lộc bị bắt ngồi ở trên sô pha, sau đó cảm nhận được trên vai một cỗ trọng lượng, Trì Yến nhích lại gần, thanh âm mang theo chút khàn khàn nói: "...... Không cần."

Khoảng cách gần quá.

Thương Lộc theo bản năng muốn đẩy hắn ra.

Nhưng mà ma xui quỷ khiến, ký ức lại trước một bước nhớ lại hình ảnh trong một hoạt động hồi còn học cao trung.

Lúc ấy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô cẩn thận lên xe tới ngồi cạnh Khương Diệc. Nhưng mà thấy cô tới, Khương Diệc liền lập tức đứng dậy rời đi, rõ ràng không muốn cùng cô dây dưa một chút nào.

Lúc ấy trong xe chỉ còn lại âm thanh thổn thức của cô, mà Trì Yến vừa hay mới lên xe, giơ ba lô đi tới cạnh Thương Lộc nói: "Ngồi lui vào trong một chút."

Hắn ngồi bên cạnh cô, toàn bộ hành trình đều mang tai nghe không nói với cô lời nào, nhưng lại kiên nhẫn đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, ngồi thẳng thân mình chặn những ánh nhìn tò mò dù chưa chắc đã mang theo ác ý của những người khác, sợ cô tổn thương và xấu hổ.

Thương Lộc khóc mệt thì ngủ, khi tỉnh lại phát hiện mình đang dựa vào vai Trì Yến. Hắn rút lại cánh tay bị cô ôm đến tê rần, sau đó lúc mọi người tụ tập ăn thịt nướng hắn lại bắt cô hầu hạ phục vụ mình để bù lại.

Thương Lộc đột nhiên cảm thấy có chút mê man.

Mỗi lần nhìn thấy Trì Yến cô đều nhớ tới một vài chuyện quá khứ.

Mà mỗi lần hồi ức hiện lên, cô lại kinh ngạc cảm thấy hình như mấy năm này Trì Yến đối xử với cô rất tốt, nhưng đều bị cô xem nhẹ.

Trách không được lần trước khi Mạnh Trí Xuyên hỏi cô và Trì Yến quan hệ thế nào, cô còn nói cô hay ăn hiếp Trì Yến, còn hắn hay nói cô là đồ không có lương tâm, hình như có chút đúng.

Đột nhiên, giọng nói của Trì Yến lại lần nữa vang lên, còn mang theo chút bất lực cố chấp.

"Ninh Lâm đã như vậy, Khương thị cũng hủy hợp đồng rồi, vậy...... Cậu định thế nào với Khương Diệc?"

Trở ngại lớn nhất đã không còn nữa. Vậy sau đó thì sao? Cô sẽ tha thứ cho Khương Diệc chứ?

Thương Lộc trong nháy mắt không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại: "Tôi với hắn còn có cái gì nữa?"

Trì Yến chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm lấy vai Thương Lộc, cúi mặt, thấp giọng hỏi: "Đời này, cậu có còn nghĩ không phải hắn thì không gả không?"

Đây cũng là câu hắn đã từng hỏi trước khi xuất ngoại năm đó, lúc nghe được đáp án khẳng định từ cô cũng là lúc hắn hạ quyết tâm rời đi. Tất nhiên, hắn cũng chỉ kiên trì được thời gian không đến nửa năm.

Hắn biệt tăm nửa năm, cố gắng không liên lạc với cô, nhưng vẫn dõi theo cô thông qua vòng bạn bè, chỉ là cô vẫn không chủ động liên hệ với hắn, hắn hết cách, đành lần nữa cúi đầu chủ động liên hệ với cô.

Bởi vì nửa năm kia hắn chỉ nghĩ thông được một chuyện.

Nếu Thương Lộc đời này không phải Khương Diệc không thể thì cũng không có cách nào. Đời này của hắn cũng thế, không phải Thương Lộc thì không thể.

Cho dù lần này vẫn là đáp án hắn không muốn nghe, nhưng hắn đã không còn là chàng trai mười mấy tuổi năm đó nữa, cũng sẽ không giống lúc trước lựa chọn chạy trốn yếu đuối như vậy.

Mà lúc Trì Yến hỏi vấn đề này, Thương Lộc không chút do dự đẩy hắn ra.

Trái tim hắn trong nháy mắt chợt trống rỗng.

Phảng phất như giây tiếp theo cô sẽ nói ra cái đáp án mà hắn sợ hãi kia.

Trì Yến miễn cưỡng kéo khóe môi, muốn bảo trì ý cười, để ít nhất khi nghe Thương Lộc nói ra đáp án kia, trông hắn không quá chật vật.

Nhưng mà lúc này đây, Thương Lộc lại dùng một biểu cảm cạn lời nhìn hắn, hỏi: "Làm ơn nhớ lại cái ngày cậu gọi điện cho tôi đi, tôi đã từng nói tôi không thích Khương Diệc nữa, không phải cậu có tâm lý phản nghịch đấy chứ, lúc tôi nói tôi thích Khương Diệc thì cậu nói chúng tôi không hợp, hiện tại tôi không thích thì cậu lại muốn cắn CP? Sao hả, CP BE vẫn muốn cắn?"

Trì Yến bị cô mắng thì bật cười, không khống chế được biểu tình của mình, nghiêm túc hỏi: "Thật chứ?"

"Thật thật thật." Thương Lộc chỉ cảm thấy đầu của mình như phình to ra, sau đó lại nói: "Đừng có nói đến cái này nữa, hiện tại nghe thấy tên hắn thôi tôi cũng cảm thấy ghê tởm rồi, về sau có thể không đề cập tới hắn được không?"

"Được." Trì Yến đồng ý ngay, sau đó hắn lập tức đứng dậy, nói: "Tôi đi trước đây."

Trì Yến đột nhiên muốn rời đi khiến Thương Lộc bất ngờ: "Không cần ở lại nghỉ ngơi sao?"

"Nghỉ ngơi đủ rồi, tôi cảm thấy hiện tại mình rất có tinh thần, còn có thể tới công ty xử lý mấy dự án hợp tác nữa."

Trì Yến nói xong liền bật đèn lên, đi tới trước gương, lấy lược chải chải lại đầu tóc hỗn loạn của mình, cả người thoạt nhìn tinh thần phơi phới.

Thương Lộc: "?"

Trì Yến nghỉ ngơi còn chưa tới vài phút mà? Sao cứ giống như được sạc đầy pin thế? Hiệu suất này cũng cao quá đi.

Chẳng trách hắn lại kiếm được nhiều tiền, người bình thường có thể so được sao?

Trì Yến trước khi đi chỉ ném xuống một câu "Cậu nói rồi đấy, về sau không được nhắc đến hắn càng không được gặp hắn, nói được thì làm được".

Lịch sử lại lần nữa tái diễn, Thương Lộc lại một lần nữa cảm thấy Trì Yến đúng là cái miệng quạ đen.

Bởi vì ngay hôm sau ——

Cô nhìn thấy Khương Diệc ngay tại đoàn phim.

Gặp quỷ, hoang đường, đen đủi, buồn nôn ——

Phản ứng đầu tiên trong não Thương Lộc chính là, chẳng lẽ là bởi vì cô nhận đại ngôn của Ninh Lâm, cho nên phải tiếp nhận cả đàn ông của cô ta? Nếu mà như thế cô sẽ lập tức hủy hợp đồng!

Trong lòng có chút phiền, nên lúc Thương Lộc đi qua vẫn làm lơ Khương Diệc. Nhưng hắn lại chặn đường đi của cô:

"Thương Lộc, tôi muốn nói chuyện với cô."

Thương Lộc dừng bước chân, không muốn phản ứng Khương Diệc, nhưng không muốn lãng phí thời gian giằng co nên vẫn hỏi lại: "Anh muốn làm gì?"

Có lẽ là bởi vì thái độ không kiên nhẫn của Thương Lộc khiến sắc mặt Khương Diệc trắng bệch ra, nhưng vẫn cố chấp nói: "Trước đó là tôi không tốt, tôi cũng biết mình có rất nhiều vấn đề, thực xin lỗi."

Thương Lộc lùi một bước, muốn bảo trì khoảng cách với Khương Diệc, sau đó xua tay: "Không cần xin lỗi, chỉ cần anh không xuất hiện trước mắt tôi nữa là được."

Khương Diệc rũ mắt, nắm tay siết lại, tựa hồ là đã hạ quyết tâm.

Sau đó hắn nói: "Thương Lộc, tôi tới tìm cô chính là muốn nói, chúng ta làm hòa đi."

Thương Lộc chớp chớp mắt, có chút không dám tin những gì mình vừa nghe được.

Cô chậm rãi hỏi: "Anh muốn làm hòa với tôi, đồng nghĩa với việc giữa tôi và Ninh Lâm, anh đã chọn tôi, phải không?"

Khương Diệc thừa nhận: "...... Đúng vậy."

"Bang ——"

Thương Lộc trực tiếp cho Khương Diệc một cái tát, sau đó nở nụ cười, nói: "Khương Diệc, nếu lúc này anh tới nói với tôi hiện tại anh còn thích Ninh Lâm, muốn cùng nhau đối mặt vượt qua tất cả, thì tôi còn có thể vì tình yêu của các người mà cảm động một chút, ít nhất có thể chứng minh anh là người có tình nghĩa, chỉ là không dành cho tôi thôi. Nhưng hiện tại anh lại nói muốn ở bên tôi? Rốt cuộc anh lấy đâu ra tự tin cảm thấy tôi sẽ chấp nhận một người rác rưởi như anh chứ, thật là ghê tởm.":,,.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro