CHƯƠNG 38


Hiện trường là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không thể khống chế.

 Âu Dịch đứng ở khu fan cuối, hắn cũng lờ mờ hiểu được trước đó đã xảy ra chuyện gì, cho nên trước khi Diệp Lục gọi tên mình thì hắn đã vọt ra trước ngăn cản Diệp Lục.

Sau đó dưới sự cầm đầu của Lâm Nhan Nhan, toàn bộ vây quanh Diệp Lục.

Các fan chung quanh cũng nhìn về phía này với ánh mắt khó hiểu.

Tới khi phát hiện đoàn người áo quần dị dạng này chính là thần tượng của mình, các fan đều đớ người ra, thế này là thế nào trời?

Hiện giờ người xấu hổ nhất chính là tập thể fans Diệp Lục, bởi vì trong số mọi người ở đây chỉ có anh nhà bọn họ là đang giả gái.

Thậm chí còn có người nhỏ giọng thảo luận.

"Mẹ cảm thấy mất mặt quá con ơi, Diệp Lục à......"

"Hiện tại tôi cởi bộ đồ tiếp ứng này ra còn kịp không?"

Thấy trốn không thoát, Diệp Lục dứt khoát chơi xấu: "Mấy người đừng có mà lại đây, tôi sợ đó nha ——"

Nhưng khi đối diện với ánh mắt ghét bỏ của các fan nhà mình, Diệp Lục bất chợt buông tay, nhìn về phía các fan đứng cách đó không xa chất vấn: "Sao mọi người lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?"

Cuối cùng fans cũng không đành lòng tổn thương Diệp Lục, đành khẩu thị tâm phi trả lời: "Bị vẻ đẹp của anh làm kinh sợ đó."

Người xem tại phòng phát sóng trực tiếp cũng rất vui vẻ.

【 ha ha ha ha fan Diệp Lục dùng cái vẻ mặt này để nói mấy lời thả rắm thật sự là không có tí thuyết phục nào! 】

【 nhưng mà nhìn biểu cảm của Diệp Lục ...... tôi nghĩ là ảnh tin đó 】

【 Diệp Lục thật sự rất dễ lừa, fans nói xạo mà cũng tin sái cổ 】

Lâm Nhan Nhan giơ cái chày muốn nện vào đầu Diệp Lục một cái để phát tiết, Diệp Lục muốn trốn, nên hắn nhắm ngay vị trí trống giữa Tưởng Tinh và Tống Trạch Khiêm, bất ngờ chui vào giữa ——

Nhưng thất bại...

Bởi vì Tống Trạch Khiêm vươn tay túm hắn ném trở về.

Diệp Lục: "ấy..."

Fan Thương Lộc đứng nhìn nửa ngày, thật sự nhịn không được nữa: "Thế Thương Lộc đâu rồi?"

"Đúng vậy, Lộc Lộc đâu?" Lâm Nhan Nhan cũng buông cái chày đang công kích Diệp Lục xuống, kỳ lạ hỏi.

Bây giờ, Thương Lộc mới khoan thai tới muộn.

Bởi vì mặc đồ quả đào bông cồng kềnh cho nên cô không thể chạy nhanh được, Thương Lộc đã sớm từ bỏ rồi, cô chậm rãi đi bộ, cho nên là người đến cuối cùng.

Diệp Lục chỉ vào hướng Thương Lộc đang đi tới: "Đó chính là...... A a a cô muốn làm gì?"

Diệp Lục chưa kịp nói xong, giọng nói bỗng trở nên hốt hoảng.

Bởi vì Thương Lộc cong lưng, làm tư thế con tôm chạy về phía trước, đầu đụng mạnh vào ngực Diệp Lục.

Cảm nhận được một lực đạo bất thình lình lao vào ngực mình, Diệp Lục đập mông xuống đất, sau đó vội chống tay lui về sau.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía "Quả đào bông" đột nhiên xuất hiện.

Dù sao mọi người cũng lộ hết thân phận rồi, không cần thiết phải che giấu nữa, Thương Lộc đưa tay tháo đầu áo bông xuống.

Hai bên tóc mái dính chút mồ hôi, khuôn mặt cô vốn trắng nõn lúc này đã có chút phiếm đỏ, Thương Lộc vẫy vẫy mũ quả đào trong tay, chào hỏi mọi người: "Chào mọi người, tôi là Thương Lộc."

"A a a Thương Lộc!"

"Là Thương Lộc! Quả đào bông này thật sự là Thương Lộc!"

"Tôi vừa mới chụp ảnh chung với Thương Lộc đó huhu! Cổ còn làm trái tim với tôi a a a!"

Khắp nơi đều là tiếng kinh hô vang lên.

Đặc biệt là các fan Thương Lộc, tất cả đều cảm thấy rất khó tin, những người trước đó được chụp ảnh cùng Thương Lộc đang hưng phấn ôm nhau nhảy cẫng lên.

Chỉ có tiểu trạm tỷ lặng lẽ đeo khẩu trang lên, không tiếng động lui về sau.

Dù sao thì trước đó cô cũng được mời đến tham gia cái chương trình này trong vai trò anti-fan của Thương Lộc, vẫn nên giấu mình một chút thì tốt hơn.

Lâm Nhan Nhan khó tin nhìn về phía Thương Lộc, nghĩ tới đóa hoa hồng giấy khi nãy, lập tức phản ứng lại: "Lộc Lộc! Vừa nãy người ra nhiệm vụ cho chúng tôi cũng là cô sao?"

Thương Lộc gật đầu.

Diệp Lục lại hừ lạnh: "Người phát phiếu nhiệm vụ chính là cô ấy, dăm ba cái nhiệm vụ đó cũng đều là cô ấy viết hết! Căn bản không phải tổ tiết mục gì cả, các người đều bị chơi xỏ rồi!"

Diệp Lục nói xong liền chờ xem phản ứng của những người khác.

Âu Dịch ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn về phía Thương Lộc.

Ngay sau đó hắn hưng phấn gào lên: "Thương lão sư, ngài quả thật là biết chơi!"

Diệp Lục: "???"

Không phải bọn họ nên tức giân bừng bừng rồi sau đó trả thù Thương Lộc sao? Sao lại còn khen cô? Ông trời ơi! Quá không công bằng !

Thương Lộc: "......"

Âu Dịch lại bắt đầu đấy à? Thôi, cô cũng quen rồi.

 Âu Dịch cứ nói mãi mấy lời này, ngay cả fans hắn cũng khen cô hết sức, cô nghe nhiều thành ra miễn nhiễm, đã có thể thích ứng chút rồi.

Người xem cũng đánh giá.

【 tuy lần nào Âu Dịch khen Thương Lộc cũng giống nhau, nhưng tôi thấy ổng thật sự rất chân thành 】

【 có ai nhớ nhiệm vụ Thương Lộc đưa cho Âu Dịch là không được khen cổ không a ha ha ha 】

Hứa Tắc đi lên trước, duỗi tay nhận cái đầu thú bông của Thương Lộc, sau đó lại đưa một túi khăn giấy qua.

"Cảm ơn." Thương Lộc nhận khăn giấy, lau mồ hôi trên trán, sau đó nhìn về phía Diệp Lục, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất.

Diệp Lục mới từ trên mặt đất bò dậy, chột dạ trốn phía sau Tống Trạch Khiêm.

Mọi người đều đang nhìn hắn, trong đáy mắt là nồng độ sát ý khác nhau.

Nếu không có Diệp Lục, trò chơi này hẳn là vẫn đang tiến hành, bọn họ cũng không chật vật như vậy!

【 ha ha ha Thương Lộc đang biểu diễn cho mọi người màn ảo thuật biến sắc mặt đó】

【 Diệp Lục! tên đầu sỏ gây tội 】

【 tổ tiết mục: Xin hỏi còn có ai nhớ quy tắc trò chơi không ta? Xin hỏi có ai tôn trọng chúng tôi chút không? 】

Thương Lộc bỗng kêu lên: "Mau mau tới chụp ảnh với Diệp Lục mặc váy đi, tận dụng thời cơ không thể bỏ lỡ, nhanh nhanh!"

Diệp Lục: "???"

Diệp Lục ôm mặt.

Hai tay hắn bị Âu Dịch và Lâm Nhan Nhan một trái một phải bẻ ra sau, bắt lộ mặt.

Diệp Lục bị ép cùng các fan chụp ảnh chung, Thương Lộc còn rất hảo tâm giúp hắn sửa sang lại mái tóc giả sắp rớt.

Nói chung quy lại, bởi vì bị Diệp Lục phá hư, nên trận chiến này không có người thắng.

Đạo diễn cũng đưa ra lựa chọn, nếu đã như vậy, để công bằng công chính, không đắc tội bất kỳ vị khách mời nào, tổ tiết mục sẽ dùng phương thức rút thăm để quyết định xem ai là đạo diễn của vở kịch này.

Trước khi rút thăm, mọi người đã đạt thành một nhận thức chung, cho dù là ai bốc được thẻ đạo diễn thì nhất định phải giao nhân vật khó khăn nhất cho Diệp Lục.

Diệp Lục: Tôi bị dí nhưng lại không dám nói lời nào.

Sau đó tất cả theo thứ tự rút thăm, bỗng có tiếng hoan hô vang lên ——

"Ha ha ha ha tôi là đạo diễn! Tôi là đạo diễn!"

Giọng nói mừng rỡ như điên của Diệp Lục vang lên, hắn múa may tờ giấy viết hai chữ đạo diễn trong tay.

Mọi người: "???"

Mẹ nó.

【 lúc mọi người quyết định cùng dí Diệp Lục, thì Diệp Lục lại dựa vào cái vận may cứt chó bốc trúng đạo diễn, trâu bò thật 】

【 Diệp Lục may nhỉ 】

【 má nó chứ, kịch bản cũng không dám viết như vậy】

Diệp Lục được làm đạo diễn bỗng trở nên kiêu căng ngạo mạn, không để ai vào mắt, tuy là bình thường hắn cũng thế, nhưng giờ phút này lại đặc biệt chọc người ta ngứa mắt.

Cho dù không ai thèm phản ứng hắn, hắn vẫn vênh váo cực kỳ.

Mọi người lui về hậu trường.

Đạo diễn nói lại quy tắc một lần nữa: "Thời gian hóa trang và chuẩn bị chỉ có một giờ, một giờ sau mọi người sẽ phải lên sân khấu biểu diễn, nghe rõ chưa?"

Mọi người gật đầu.

Sau đó đạo diễn giao bảng phân vai cho Diệp Lục, hắn cao hứng phấn chấn nhận lấy, sau đó cười đến càng vui vẻ: "Câu chuyện của nhà heo nhỏ? Cái kịch bản gì đây a ha ha ha!"

Bảng chia vai cũng rất đơn giản, cây đạo cụ, nhà đạo cụ, cục đá đạo cụ, em gái heo nhỏ, ba heo nhỏ, mẹ heo nhỏ.

Diệp Lục bắt đầu phân nhân vật: "Thương Lộc làm cây, Hứa Tắc làm nhà, Lâm Nhan Nhan làm cục đá. Tống Trạch Khiêm làm bố heo, Tưởng Tinh lão sư làm mẹ heo, Âu Dịch làm em gái heo!"

【 ha ha ha là do tôi ảo giác sao? Sao tôi lại cảm giác Diệp Lục nhằm vào Âu Dịch ta? 】

【 tôi cũng thấy thế 】

【 Âu Dịch! Thù này không báo không phải quân tử! 】

Lúc mọi người đang nghiên cứu nhân vật và bắt đầu hóa trang, thì Thương Lộc lại cảm thấy có chỗ không đúng lắm.

Thương Lộc nhìn về phía Tống Trạch Khiêm bên cạnh: "Câu chuyện của NHÀ heo nhỏ."

Cô cố tình nhấn mạnh chữ "nhà".

Câu chuyện của nhà heo nhỏ, đã có cha mẹ em gái heo rồi? Thế thì còn vai chính - heo nhỏ đâu?

"Chúng ta hình như chỉ là vai phụ." Tống Trạch Khiêm nói ra suy nghĩ của Thương Lộc, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Lục một cái, hạ giọng: "Có vẻ cậu ta chính là heo nhỏ."

Thương Lộc nhìn đạo diễn.

Đạo diễn cũng không phủ nhận : "Thương Lộc lão sư, Lâm Nhan Nhan lão sư và Hứa Tắc lão sư, mời qua đây một chút."

Mọi thứ quả nhiên giống như Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm suy đoán.

Phần diễn xuất tiếp theo đây hoàn toàn không có kịch bản, bọn họ đúng là diễn viên chính, còn Diệp Lục là vai chính trong vai chính, ý là heo nhỏ.

Bọn họ bị Diệp Lục chọn vào vai đạo cụ, nhìn thì tưởng nhẹ nhàng, nhưng thực tế lại có một nhiệm vụ khác, đó chính là đảm đương và sáng tác kịch bản kèm lời dẫn truyện, toàn bộ hướng đi của câu chuyện đều dựa theo kịch bản mà họ sáng tác ra, và tất nhiên "một nhà heo nhỏ" phải nghe theo lời dẫn truyện để diễn theo.

Thương Lộc tổng kết tình hình: "Đã hiểu, cái danh đạo diễn của Diệp Lục thật ra chỉ có quyền phân nhân vật, còn biên kịch chính là mấy vai đạo cụ chúng tôi."

Lâm Nhan Nhan cực kỳ vui vẻ nói: "Quá xá!"

【 Diệp Lục trông có vẻ rất sướng vì mình không phải diễn heo, lại không biết mình được giao hẳn vai nam chính 】

【 ha ha ha bắt đầu lẹ lẹ coi! Tôi gấp không chờ nổi rồi! 】

Còn 30 phút.

"Diệp đạo" nghiêm túc răn dạy diễn viên: "Tuy mấy người đều là khách mời không chuyên, nhưng muốn chạy tới trước khán đài, được khán giả nhớ mặt thì phải quý trọng từng giây biểu diễn! Phải nghiêm túc với mỗi một nhân vật dù là nhỏ nhất, cho dù đây chỉ là một cục đá không biết nói ...... Mấy người ui da? Sao lại kéo tôi làm gì?"

Diệp Lục còn chưa nói xong, nhìn hai người đàn ông ăn mặc như vệ sĩ đột nhiên xuất hiện, có chút hoảng loạn muốn trốn về sau.

Đương nhiên, không thể trốn được, hắn vừa bị kéo đi vừa khóc tiếng mán.

Tống Trạch Khiêm mặc trên mình bộ con heo mặt không biểu cảm, Tưởng Tinh trông cũng không được tự nhiên trong tạo hình này, Âu Dịch nhìn chằm chằm cái nơ con bướm trên đầu mình, mặt nhăn tít lại.

Còn Thương Lộc Lâm Nhan Nhan và Hứa Tắc đang ghé đầu vào nhau, ngồi xổm ở hành lang, nhanh chóng gạch ra sơ lược cốt truyện, còn cụ thể thì khi thực sự biểu diễn sẽ tùy cơ ứng biến. 

Lâm Nhan Nhan mặt rất nghiêm trọng, giơ bàn tay ra : "Cố lên!"

Thương Lộc đặt tay mình lên.

Rồi hai người cùng nhìn Hứa Tắc.

Hứa Tắc: "......"

Đành đưa bàn tay ra.

Lâm Nhan Nhan hô: "Cố lên!"

Bên kia, Diệp Lục đột nhiên trở thành heo nhỏ, trong mắt đều là nỗi hoài nghi và đau đớn, hắn nằm bò trên bàn, sống chết không chịu rời phòng hóa trang.

Lúc ý thức được mình là nam chính, hắn hét đến khàn cả giọng ——

"Tôi là thần tượng! Tôi chỉ là một thần tượng thôi! Tôi thật sự không biết đóng phim aaa!!!"

Thân là một thần tượng mà lại bắt hắn phải lên sân khấu diễn vai nam chính? Thế giới này điên rồi sao?! Ai tới cứu hắn với!

【 cách màn hình mà tôi cũng cảm nhận được Diệp Lục có bao nhiêu sợ hãi và bài xích 】

【 tự nhiên tôi hoảng hốt nghĩ tới Diệp Lục tập đầu đã khiêu khích Tống Trạch Khiêm thế nào... 】

Nhưng cho dù Diệp Lục có không tình nguyện đến mấy, hắn cũng bị cưỡng ép tới hậu trường hóa trang, đợi lên sân khấu.

Đương nhiên, chỗ này vẫn còn có một người không vui giống Diệp Lục, đó chính là Âu Dịch đóng vai em gái heo nhỏ, bởi vì quần áo hắn đang mặc trên người là quần yếm hồng nhạt, đây cũng là kết quả do hắn kiên trì mãnh liệt ăn vạ mới có, nếu không trong phân vai gốc, nhân vật của hắn phải mặc váy.

Khi nhìn thấy Diệp Lục cũng trở thành một con lợn nhỏ, lại không nhìn thấy diễn viên khác, Âu Dịch liền hiểu ra: "Cậu cũng phải diễn?!"

Diệp Lục ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn.

Tưởng Tinh rốt cuộc không nhịn được nữa: "Muốn chúng tôi diễn cái gì đây, kịch bản cũng chưa thấy đưa nữa."

Tống Trạch Khiêm nói: "Khả năng cao là để mọi người tự do phát huy hoặc là chỉ huy qua tai nghe, với chị thì cũng đơn giản thôi."

Diệp Lục & Âu Dịch: "!"

Hai người nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự hoảng sợ.

Âu Dịch lẩm bẩm nói: "Tôi là thần tượng, tôi không biết diễn đâu!"

Diệp Lục: "Tri âm !!!"

Hai người nắm lấy tay nhau, vào giờ phút này đột nhiên có cảm giác cùng chung hoạn nạn.

【 ha ha ha rốt cuộc cũng có người hiểu Diệp Lục! 】

【 quan hệ hai người trong nháy mắt đột nhiên trở nên gần gũi gắn bó 】

Thực ra, Diệp Lục và Âu Dịch đều rất muốn trốn, nhưng bọn họ tự biết trốn không thoát.

Bởi vì lúc này âm nhạc đã vang lên, là khúc nhạc dạo giai điệu vui vẻ, ánh đèn sân khấu cũng bắt đầu bật, còn có lời dẫn truyện vang lên.

"Ngày xửa ngày xưa, ở một khu rừng rậm xinh đẹp, một nhà bốn con heo sống rất hạnh phúc vui vẻ."

Tại một khắc này, Diệp Lục sợ hãi tới cực điểm, hắn nhìn về phía Âu Dịch, run rẩy nói: "...... Là giọng của Lâm Nhan Nhan!"

【 ha ha ha Diệp Lục rốt cuộc cũng ý thức được vận mệnh của mình thật ra đang nằm trong tay người khác】

Diệp Lục còn chưa hết hoảng sợ, lại nghe thấy giọng nói khác vang lên.

"Bọn họ là heo ba anh tuấn đẹp giai và heo mẹ dịu dàng xinh đẹp."

Cái giọng nói hơi lãnh đạm này là Hứa Tắc.

Tống Trạch Khiêm và Tưởng Tinh chỉ có thể diễn theo lời dẫn.

"Lợn anh hoạt bát đáng yêu, cùng với lợn em đang vào thời kỳ phản nghịch."

Diệp Lục và Âu Dịch liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người lấy tư thế thấy chết không sờn bắt đầu lên sân khấu.

Vai chính đều đã lên đài, khán giả bên dưới đều là fans các nhà, bọn họ không được xem phát sóng trực tiếp cho nên không biết bốn người trên đài giờ phút này thật ra đều rất bất lực, chỉ ra sức vỗ tay cổ vũ cho thần tượng.

Thương Lộc, Lâm Nhan Nhan, Hứa Tắc đang đứng ở một chỗ diễn cái cây, cục đá và cái nhà. Đến lượt Thương Lộc, cô hắng giọng một cái, bắt đầu phát huy: "Hôm nay là sinh nhật em gái heo, thế là heo ba và heo mẹ heo anh cùng nhau chúc mừng, bốn con heo vây quanh bàn, bọn họ tay nắm tay cùng khiêu vũ để chúc mừng sinh nhật heo em."

Bốn người trên đài: "???"

Tưởng Tinh dù sao cũng là diễn viên chân chính duy nhất ở đây, dưới tình huống như vậy vẫn nhập vai rất nhanh, là người đầu tiên vươn tay ra.

Bốn người chỉ có thể tay cầm tay, vây quanh cái bàn bắt đầu nhảy loạn, vừa thấy là biết chưa hề trải qua tập luyện, động tác hoàn toàn không giống nhau, thậm chí còn có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, bởi vì bọn họ dẫm phải chân nhau.

Người xem dưới đài và những người đang xem phát sóng trực tiếp đều rất vui.

【 hóa ra là sân khấu kịch nhi đồng sao?! 】

【 hẳn là bốn con lợn ha ha ha ha 】

 Thương Lộc tiếp tục dẫn dắt: "Heo mẹ thắp ngọn nến, đưa cho heo em thổi."

Tưởng Tinh rất phối hợp, vừa cắm nến vừa nói: "Hôm nay là sinh nhật con gái bảo bối của chúng ta, ba mẹ hy vọng con gái có thể vui vui vẻ vẻ trưởng thành, trở thành bé heo hạnh phúc nhất rừng rậm."

【 ha ha ha Tưởng Tinh lão sư không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, chị ý diễn rất nghiêm túc! 】

【 Âu Dịch và Diệp Lục thoạt nhìn thật sự rất tuyệt vọng ha ha ha 】

Khóe môi Âu Dịch run rẩy, nhưng đến nước này cũng chỉ có thể căng da đầu mà diễn, giọng nói cũng run run: "Cảm ơn...... ba mẹ."

Ngọn nến được thắp lên.

Lâm Nhan Nhan tiếp nối: "Mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, heo em bắt đầu chắp tay ước."

"Chúc bạn sinh nhật vui vẻ ~ chúc bạn sinh nhật vui vẻ ~"

Âu Dịch chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Hứa Tắc nói: "Heo em lớn tiếng nói ra nguyện vọng sinh nhật của mình."

Áp lực dồn lên Âu Dịch.

Âu Dịch: "???"

Hắn có thể có nguyện vọng gì đây chứ?

Âu Dịch tự hỏi hai giây, cảm nhận được vô số ánh mắt dừng trên người mình, vội nói: "Tôi...... Tôi không muốn có anh trai, tôi muốn có chị gái!"

Tốt nhất là để Thương Lộc tới diễn chị gái của hắn, hắn nguyện ý phối hợp diễn với Thương Lộc! Không diễn được thì hắn có thể học!!

Đạo diễn: "???"

Thương Lộc lết theo bộ quần áo thân cây chậm rãi đi về phía trước, dưới ánh mắt mê mang của mọi người kéo khóa kéo xuống, vươn một bàn tay ra, tháo cái nơ con bướm trên đầu Âu Dịch tháo, sau đó đeo lên cho Diệp Lục.

Thương Lộc thu tay về, lui trở lại vị trí ban đầu, giọng nói nghiêm túc vang lên, lặp lại lời kịch trước đó, có sửa đổi chút ít: "Hôm nay là sinh nhật heo em, heo ba heo mẹ và heo chị cùng nhau chúc mừng."

Âu Dịch: "!?"

Hắn không phải muốn kiểu chị gái này!

Diệp Lục: "?"

Rốt cuộc thì liên quan gì đến hắn hả?

Hành động này của Thương Lộc khiến khán giả bên dưới không nhịn được cười, mà trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đang cười nghiêng ngả.

【 Thương Lộc ơi chị có phải quá có lệ rồi không! 】

【 lấy nơ con bướm của Âu Dịch đeo lên cho Diệp Lục, sau đó Diệp Lục từ heo đực biến thành heo nái ha ha ha 】

【 Diệp Lục: có thể lễ phép một chút không hả? 】

Câu chuyện tiếp tục.

Giọng của Lâm Nhan Nhan vang lên: "Bề ngoài bọn họ là một nhà bốn người hạnh phúc, nhưng thật ra heo chị đã ghen ghét heo em từ lâu, cô cảm thấy cha mẹ thương em gái hơn, cho nên hôm nay cô nhất định phải khiêu chiến với em gái."

Hứa Tắc nói: "Heo...... chị ý chí chiến đấu sục sôi, heo em khẩn trương cực kỳ, heo ba và heo mẹ thì lo lắng nhìn hai đứa nhỏ."

Tưởng Tinh là người biết diễn duy nhất ở đây, cho dù là loại kịch bản thái quá này, cô ấy cũng có thể đắm chìm với nhân vật.

Dựa theo giả thiết cốt truyện, cô ấy che lại vị trí trái tim, nôn nóng nói: "Hai đứa đang làm gì vậy? Mau dừng lại!"

Tống Trạch Khiêm cực kỳ thưởng thức điểm này của Tưởng Tinh, hắn quyết định từ bỏ tâm tư chơi đùa, bắt đầu nghiêm túc : "Mấy đứa cứ nhất định phải chọc mẹ tức giận sao?"

Diệp Lục lập tức nương theo lời thoại này, muốn xoay chuyển cốt truyện: "Được, chúng con không đánh nữa."

Lâm Nhan Nhan không cho hắn cơ hội này, lập tức nói thêm: "Hai đứa heo quyết định dùng phương thức hoà bình để tiếp tục quyết đấu tranh đoạt danh hiệu con heo nhanh nhất khu rừng này! Phương thức họ lựa chọn là thi đấu dạng thẳng chân!"

Đối với idol, đây là kiến thức vũ đạo cơ bản.

Vì thế Diệp Lục và Âu Dịch nghe theo Lâm Nhan Nhan nói, cùng nhau làm tư thế đủ tiêu chuẩn.

Lâm Nhan Nhan lại tiếp tục: "Họ quyết định battle Street Dance!"

Đây là lúc bày ra mị lực của thần tượng, Diệp Lục và Âu Dịch vẫn nghe răm rắp.

Bọn họ rất nhanh tiến vào trạng thái thi đấu, từng người bày ra tuyệt kỹ của mình, không chịu thua đối phương nửa phần.

Rất tốt, đây chính là cái bẫy mà Thương Lộc thiết kế cho bọn họ, trước hết để bọn họ đứng trên sân khấu làm việc mình am hiểu nhất, khiến họ dần dần chấp nhận cái sân khấu này trước, sau đó ——

"Trình độ street dance của Heo em và heo chị rất ngang tài ngang sức, cho nên họ lại quyết định đổi một loại phương thức so đấu khác, chính là ba lê!"

Nghe thấy lời này, Diệp Lục vốn đang muốn ke đầu bỗng nhiên khựng lại, sau đó cực kỳ xấu hổ bò từ trên đất lên.

Lão sư phụ trách âm nhạc cũng rất phối hợp, nghe thấy Thương Lộc nói lời này lập tức bật bản 《 vũ khúc bốn thiên nga nhỏ》.

Diệp Lục làm sao mà biết nhảy ba lê, hắn chuẩn bị từ chối, nhưng lại thấy Âu Dịch nhón mũi chân, vươn mở đôi tay.

Diệp Lục: "?"

Không thể nào? Âu Dịch không phải đã học qua bale đấy chứ? Hắn đang làm gì đây?

Sự thật chứng minh Diệp Lục suy nghĩ nhiều, Âu Dịch thực ra không biết nhảy ba lê, chỉ là cái người ra nhiệm vụ này là Thương Lộc, cho nên hắn quyết định sẽ nỗ lực, nhưng đúng là khó cho hắn, hắn cũng chỉ biết lặp lại động tác vươn cánh tay vẫy loạn kèm thêm động tác xoay tròn.

Thấy Âu Dịch nỗ lực như vậy, Diệp Lục cảm thấy nếu mình không đuổi kịp thì chắc chắn sẽ "thua", cũng chỉ có thể căng da đầu bắt đầu nhảy.

Lâm Nhan Nhan run rẩy cả người, nghẹn cười gần chết.

Diệp Lục và Âu Dịch cùng nhau ở trên sân khấu xoay tròn khiêu vũ không ngừng nghỉ, sau đó giống như hai cái con quay xoắn vào với nhau, lại bởi vì xoay quá nhiều vòng nên chóng mặt nhức đầu mà cùng ngã nhào ra đất.

Dưới đài, ánh mắt của các fan mang theo mười tám lớp filter vẫn đang cổ vũ bọn họ cố lên.

"Ha ha ha Diệp Lục anh giỏi quá! Nhảy rất khá!"

"Âu Dịch! Anh rất có thiên phú ba lê!"

Người xem bên dưới và khán giả tại phòng phát sóng trực tiếp xem đến vui vẻ, ở hiện trường thì chủ yếu là cổ vũ khen ngợi, còn những người đang theo dõi trong phòng phát sóng trực tiếp lại lựa chọn nói thật.

【 ha ha ha sau khi nhảy thiếu nữ, cả hai lại so ba lê, thật là làm người ta mở rộng tầm mắt 】

【 không thể không nói, nhảy thật là khó coi 】

【 còn may là hai người bọn họ không học ba lê, nếu không trong nước sẽ thiếu hai gã thần tượng nổi tiếng rồi】

Hứa Tắc nói: "Heo ba và heo mẹ bắt đầu đánh giá vũ đạo của hai đứa heo con."

Tống Trạch Khiêm rất thẳng thắn: "Khó coi, cay mắt."

Khán giả lại cười vang, bởi vì lúc này mọi người cũng có cùng suy nghĩ với Tống Trạch Khiêm.

Nhưng Tưởng Tinh lại nói: "Các con làm rất tốt, các con đều là con gái ngoan của mẹ, mẹ yêu hai đứa như nhau, cho nên đừng cãi nhau nữa, nhanh tới ăn bánh kem."

Tưởng Tinh khi nói lời này thật sự quá mức dịu dàng, cực kỳ giống một người mẹ, làm cho Âu Dịch và Diệp Lục nháy mắt đơ ra, sau đó hai người từ trên mặt đất bò lên, thành thành thật thật trở về.

【 huhu Tưởng Tinh lão sư thật sự quá ôn nhu, tôi cũng muốn kêu mẹ 】

Sau đó Hứa Tắc vô cảm đưa ra bình luận: "Dưới sự khuyên bảo của ba mẹ, heo chị và heo em hòa thuận trở lại, bọn họ thật là một nhà bốn heo hạnh phúc."

【 cuối cùng cái câu hừng hỡ này lại chọc tôi cười ha ha ha 】

Lâm Nhan Nhan: "Bọn họ lại lần nữa dắt tay nhau, vây quanh cái bàn khiêu vũ."

Bốn người: "......"

Lần này bọn họ rốt cuộc cũng có một chút ăn ý, không đến mức dẫm lên chân nhau.

Đèn trên sân khấu tối dần, cảnh một kết thúc.

Cảnh thứ hai bắt đầu.

Lại là giọng Thương Lộc vang lên: "Để chúc mừng hai chị em hòa thuận như lúc ban đầu, heo ba và heo mẹ quyết định dẫn bọn họ đi dạo chơi bên ngoài khu rừng, heo chị nắm tay heo em, hai người nhảy nhót đi phía trước."

Diệp Lục và Âu Dịch rất chi là cứng đờ lẫn xấu hổ, nhảy sượng đơ giống như hai cỗ cương thi.

Lâm Nhan Nhan : "Một nhà bốn heo bọn họ vừa đi vừa đánh giá cuộc sống trong rừng rậm."

Âu Dịch dừng chân đứng trước mặt Thương Lộc, dùng ngữ khí cực kỳ buồn nôn : "Đây chỉ là một cái cây mà lại mỹ lệ cỡ này, cành lá tốt tươi, biểu trưng cho sinh mệnh và sức sống của rừng rậm. Thế mà lại phải đứng cạnh cái cục đá xám xịt không có ánh sáng, còn cả cái nhà gỗ tầm thường này nữa, đúng là phí của mà!"

Tất cả mọi người : "......"

Rốt cuộc là vì sao chứ? Cho dù Thương Lộc chỉ sắm vai một cái cây thôi thì Âu Dịch cũng muốn khen cô như vậy?!

【 quả nhiên, Âu Dịch tuy là đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến 】

Diệp Lục nhìn không nổi nữa, hắn bắt đầu chủ động tăng đất diễn cho bản thân.

Hắn nhẹ nhàng lên tiếng: "Ba mẹ! Chúng ta cùng tới leo cây đi!"

【 ha ha ha sớm muộn tôi cũng chết vì cười khi đọc các bình luận ở đây 】

Diệp Lục nói leo cây không chỉ là nói suông, hắn bắt đầu túm mớ "Lá cây" trên đầu Thương Lộc, một cái tay khác còn mạnh mẽ đặt trên vai cô.

Âu Dịch lập tức tiến lên muốn giúp Thương Lộc đuổi Diệp Lục đi, Diệp Lục vốn cũng không có ý định leo thật, chỉ là muốn ra vẻ chút thôi, nhưng bởi vì Âu Dịch không nhìn được Diệp Lục "khi dễ" Thương Lộc nên trực tiếp động tay động chân, hai người bắt đầu tranh qua cướp lại.

Thương Lộc bên trong thân cây lung lay đứng không vững, cả ba ngã oạch trên sân khấu, sau đó Diệp Lục lại đụng phải Lâm Nhan Nhan bên cạnh, Lâm Nhan Nhan thì đâm sầm về phía Hứa Tắc.

Bọn họ giống hệt như quân bài domino, người này đâm vào người kia khiến toàn bộ ngã hết trên sân khấu.

Khán giả cười đến ồn ào rộn rã, bọn họ rất hoan hỉ đón nhận sự cố này, bởi màn biểu diễn của mấy người trên kia từ đầu tới đuôi đều là sự cố.

Tống Trạch Khiêm & Tưởng Tinh: "......"

Tóm lại là cốt truyện là đang đi theo hướng gì đây?

Diệp Lục Âu Dịch ai cũng không chịu buông tay, Lâm Nhan Nhan lại không muốn giao Thương Lộc cho bọn họ, cho nên cũng gia nhập trận chiến này, cô nàng đanh đá còn quay đầu lại điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa Tắc mau tới hỗ trợ cô.

Thương Lộc: "......"

Cô cũng không biết sao cốt truyện lại phát triển thành như vậy, bỗng nghe thấy tiếng của đạo diễn truyền đến trong tai nghe : "Thương lão sư! Mau nghĩ biện pháp đi! Như này thì còn diễn thế nào!"

Thương Lộc chỉ là một thân cây, cái gì cũng không biết, nhưng vẫn bị khiêng đến để gánh cái trách nhiệm này.

 Thương Lộc cố cứu vớt: "Như mọi người thấy, trong rừng...... Đã xảy ra một trận động đất, cả cây cả nhà cả cục đá đều bị đổ, tất cả đều do heo em và heo chị muốn leo cây mà ra, đây chỉ là một việc nhỏ, nhưng cũng khiến hoàn cảnh sinh thái bị hư hại nghiêm trọng, chính vì những người như heo chị heo em cố ý phá hoại cảnh quan, mới đưa đến thảm trạng hiện giờ.

Cho nên nếu yêu quý trái đất, yêu quý rừng rậm, thì chúng ta phải bảo vệ môi trường, mỗi người đều phải có trách nhiệm, heo cũng phải có trách nhiệm."

Mọi người: "?"

Cái kịch bản nhìn như hài kịch này cuối cùng lại rẽ hướng thành bảo vệ môi trường ? Chủ đề đột nhiên lại thăng hoa đi đâu thế.

Đạo diễn: "......"

Như thế mà...... cũng được?

Thôi kệ đi, quành trở về là được.

Ánh đèn lại tối xuống, âm nhạc lần nữa vang lên.

Khán giả bên dưới cũng ra sức vỗ tay.

Còn những người đang đứng trên sân khấu, trong lòng đều chỉ có một suy nghĩ ——

Rốt cuộc cũng kết thúc rồi!!!

【 thật là khó xử cho Thương Lộc, vì cái sân khấu này mà phải trả giá rất nhiều 】

【 tuy đèn đã tắt, nhưng mà hình như tôi nghe vẫn được một chút âm thanh, Diệp Lục và Âu Dịch có phải vẫn đang đánh nhau không? 】

【 tôi nghe thấy tiếng rú lên của Lâm Nhan Nhan "Buông Lộc Lộc ra" a ha ha ha 】

【 tuy là oánh nhau, nhưng mà tôi rất buồn cười ha ha ha 】

Sau khi kết thúc, đạo diễn không cho bọn họ lui về cánh gà, vì còn phân đoạn trao giải chưa công bố.

Hôm nay tổng cộng có hai giải thưởng, đạo diễn hỏi: "Các vị lão sư có mong chờ giải thưởng không?"

Đời này mọi người chưa từng ăn ý đến vậy, cùng lắc đầu như trống bỏi.

【 ha ha ha xem ra mọi người đều rất ghét bỏ cái giải thưởng này】

Tuy nhìn mọi người có vẻ đều không quá chờ mong, nhưng vẫn phải làm theo quy trình, đạo diễn giơ cao tấm thẻ trong tay, tuyên bố: "Cho dù những người chung quanh đang làm gì, cô ấy đều có thể đắm chìm bên trong cốt truyện, sây mê nghiền ngẫm nhân vật, xin chúc mừng nữ chính xuất sắc nhất của chúng ta hôm nay - Tưởng Tinh lão sư!"

Mọi người cùng vỗ tay, bởi vì lần này đích thật là danh xứng với thực.

Đạo diễn tiếp tục đọc: "Có thể khống chế toàn bộ hướng đi của cốt truyện, thoáng qua như phông nền trên sân khấu, nhưng thật ra lại là mấu chốt khởi động và phát triển toàn bộ sân khấu, biên kịch xuất sắc nhất của chúng ta - Thương Lộc lão sư!"

"Giỏi! Thương lão sư trâu bò!"

"Oa! Lộc Lộc giỏi ghê!"

Giọng Âu Dịch và Lâm Nhan Nhan đồng thời vang lên, hai người đều muốn bắt tay Thương Lộc.

Thương Lộc đã quen, cô cũng không cảm thấy ầm ĩ, dưới hai đôi mắt sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn mình, cô điềm nhiên giơ tay nhận cúp.

"Cốt khí vương giả, cho dù là trên sân khấu hay dưới sân khấu cũng có thể mang đến cho mọi người đủ loại kinh hỉ, người mang đến không khí tốt nhất cho chúng ta - Diệp Lục lão sư!"

"Hả?" Diệp Lục đối với cái giải thưởng này rất bất mãn, tuy nhận cúp nhưng vẫn cố hỏi lại: "Tôi không phải đạo diễn xuất sắc nhất sao?"

Đạo diễn trả lời hắn bằng sự im lặng.

Đạo diễn thì còn rất nể nang đến mặt mũi của hắn, nhưng người xem lại rất là tùy ý.

【 Diệp Lục, anh thiếu chút nữa đã huỷ hoại toàn bộ cái kịch này rồi! Có thể đừng tự tin như vậy không! 】

【 nhưng không khí đúng là do ảnh khởi động mà ha ha ha 】

Cuối cùng, mọi người cùng chụp ảnh chung để kỷ niệm cái sân khấu đáng nhớ này.

Bọn họ bận bận rộn rộn đến bây giờ, cuối cùng cũng nhận được tiền từ trong tay tổ tiết mục, bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ ban đầu.

Mua quà tặng cho đội khác.

Mỗi đội đều được cấp một ngàn tệ, nhưng cũng không phải được dùng hết 1000 này.

Trên đường tới cửa hàng, bọn họ phải ngậm một ngụm nước trong miệng, từ giờ đến khi tới cửa hàng, phun nước một lần sẽ trừ một trăm tệ, cuối cùng tới cửa hàng còn lại bao nhiêu tiền mới là số tiền chân chính bọn họ có thể sử dụng.

Nhóm Diệp Lục Lâm Nhan Nhan và Âu Dịch có 3 người, để công bằng, chương trình quyết định xuất qũy cho bọn họ 1500 tệ.

Trên đường đi, đạo diễn đã sắp xếp các "Chướng ngại" không giống nhau để chọc cười bọn họ. Các đội sẽ thay phiên nhau xuất phát, nói cách khác, họ đều không biết những đỗi còn lại sẽ trải qua những gì.

Thương Lộc có chút lo lắng nhìn cốc nước trong tay, sau đó lại nhìn Hứa Tắc, quyết định thẳng thắc: "Nói cho anh biết trước, tôi rất dễ buồn cười, sợ sẽ liên lụy anh, cho nên có thể là chúng ta sẽ không thừa quá nhiều tiền đâu."

"Không sao." Hứa Tắc dịu dàng an ủi: "Chúng ta có thể chờ sau khi ghi hình xong đi mua đồ khác cũng được."

"Được." Nghe Hứa Tắc nói như vậy, Thương Lộc mới yên tâm.

Diệp Lục Lâm Nhan Nhan và Âu Dịch là đội đầu tiên xuất phát.

Bọn họ vừa đi đến ngõ thứ nhất, đã thấy năm người đàn ông vạm vỡ mặc váy ngắn màu hồng nhạt, để râu quai nón, đang múa thiên nga, biểu cảm cực kỳ khoa trương ra vẻ.

Mọi người sửng sốt, ngay sau đó ai cũng không nghẹn được, toàn bộ đều phun hết ra.

Lâm Nhan Nhan cười đến đau bụng, thật thà nhận xét: "Lộc Lộc mà thấy cái này nhất định không nín được ha ha ha!"

Âu Dịch bị sặc nước đột nhiên ho khan.

【 uây dùng chiêu mạnh thế? Này ai mà nghẹn được 】

【mắt tôi, cứu tôi trời ơi! 】

【 mẹ nó tôi nghẹn đến mức mặt cứng cả rồi, thực sự là rất muốn cười ra tiếng ha hả ha 】

Nhưng mà lúc này, chỉ số thông minh của Diệp Lục đột nhiên online, hắn nhìn về phía tổ tiết mục,  xác định lại quy tắc trò chơi lần nữa: "Quy tắc là phun một lần trừ 100 tệ đúng không?"

Đạo diễn gật đầu.

Diệp Lục nhìn  Âu Dịch và Lâm Nhan Nhan, nói luôn: "Khi nào mấy người cảm thấy nín cười không được, phải lập tức nuốt nước xuống, hiểu chưa?"

Mọi người: "!!!"

【 mẹ nó, Diệp Lục đã bắt đầu lợi dụng lỗ hổng quy tắc của chương trình rồi sao ta? Đây là Diệp Lục thật hả? Diệp Lục, anh lấy trộm kịch bản của Thương Lộc đúng không? 】

【 có thể là do Âu Dịch đến, làm thế thân cho cái vai chỉ số thông minh cao bằng mặt đất của Diệp Lục, cho nên ảnh nhanh chóng trưởng thành? 】

【 ha ha ha phương pháp này nghe có vẻ rất hữu dụng! 】

Cái phương thức này đúng là rất hữu dụng, một đường kế tiếp bọn họ cứ thoải mái cười không biết bao nhiêu lần, nhưng nhờ có dạy dỗ của Diệp Lục, nếu muốn cười phải nuốt sạch nước trong miệng xuống trước, tuy không thể thành công trăm phần trăm, nhưng lúc tới cửa hàng thế mà vẫn còn dư lại 800 tệ!

Tuy nhiên, khuyết điểm duy nhất chính là ——

"Ùng ục ——"

Bụng Diệp Lục kêu ra tiếng, quay qua nhìn lại thấy Âu Dịch và Lâm Nhan Nhan cũng đang chột dạ ôm lấy bụng.

【một đường này thật là vất vả cho bọn họ quá! Uống căng nước rồi ha ha ha 】

Diệp Lục kiên định: "Vì thắng lợi, chúng ta cái gì cũng có thể trả giá...... ọe ——"

Âu Dịch vịn một tay vào tường, yếu ớt nói: "Nói rất đúng, đội Thương Lộc tất thắng tất thắng! Ọe ——"

Diệp Lục: "???"

Diệp Lục gian nan vươn một bàn tay ấn đầu Âu Dịch xuống, đã lúc này rồi, có thể đừng nhắc lại cái tên đội kỳ cục kia được không!

Lâm Nhan Nhan: "Ọe ——"

【 tôi cười chết, nghe bọn họ nôn tôi cũng muốn nôn ha ha ha 】

【 bọn họ vì thắng lợi mà trả giá rất nhiều 】

【 Lâm Nhan Nhan: Không chơi nữa, tôi nôn đây! 】

Đúng là đội bọn họ đã thắng, bởi vì tổ thứ hai xuất phát là Tống Trạch Khiêm và Tưởng Tinh chỉ dư lại 200 tệ.

Tưởng Tinh rất áy náy, bởi vì điểm cười của Tống Trạch Khiêm rất cao, tám lần thì có bảy lần đều là do cô ấy không kìm được mà bật cười.

Rất nhanh, Thương Lộc và Hứa Tắc cũng tới hiện trường.

"Thương Lộc lão sư cười mười lần, Hứa Tắc lão sư cười năm lần, cho nên bọn họ tổng cộng bị trừ 1800 tệ, không dư lại tiền, phải bù thêm vào cho tổ tiết mục 800."

Hiện trường cười ầm lên, lúc này ngay cả Tống Trạch Khiêm cũng không nhịn được, tất cả mọi người đều cười nhạo thất bại của Thương Lộc và Hứa Tắc.

【 bọn tỷ muội mau đi xem phòng phát sóng trực tiếp của Thương Lộc đi, cổ cười đến lần thứ năm thì cũng từ bỏ luôn 】

【 Thương Lộc ở cái chỗ 5 anh thanh niên to khỏe mặc váy cười đến hỏng người luôn ha ha ha 】

【 tôi cảm giác Hứa Tắc vốn dĩ không buồn cười, ảnh cười chỉ là bởi vì Thương Lộc quá buồn cười ha ha ha 】

【 tôi cũng thấy thế, bởi vì khi hai đội kia đi qua tôi cũng đã nhìn 2 lần rồi, cảm thấy không buồn cười nữa, nhưng Thương Lộc cười đến lần thứ 2 thì tôi cười còn khoa trương hơn cổ ( nhìn trời jpg. ) 】

【 Thương Lộc đời này chưa từng thua thảm như vậy ha ha ha 】

Sau đó đội Thương Lộc tất thắng và đội Người bình thường cầm tiền đi mua quà tặng, chỉ có Thương Lộc và Hứa Tắc bởi vì không có tiền nên chỉ có thể ngồi chờ dưới tầng 1.

Ước chừng nửa giờ sau, những người khác đều cầm quà tặng đã được đóng gói xong xuôi đi xuống dưới.

Đạo diễn hướng dẫn: "Đầu tiên mọi người sẽ xem quà tặng của đội Tất thắng."

Mọi người: "?"

Thương Lộc và Hứa Tắc liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là mờ mịt.

Bọn họ một đồng tiền cũng không có, lấy đâu ra quà tặng.

Đạo diễn giải thích: "Bởi vì đây là quỹ mua quà, cho nên cuối cùng dù dư lại hay không dư được đồng nào thì số tiền đó đều sẽ được dùng để mua sắm quà tặng, Thương Lộc lão sư và Hứa Tắc lão sư tổng cộng âm 800 tệ, khoản nợ này chính là quà tặng mà đội Tất thắng đưa cho mọi người, coi như chuyển giao khoản nợ, nghĩa là đội Người bình thường và đội Thương Lộc tất thắng mỗi đội nợ đạo diễn 400 tệ."

Thương Lộc vỗ tay, cực kỳ khó tin: "Oaa——"

Hứa Tắc rất phối hợp vỗ tay theo.

Những người khác: "?!"

【 Sắc mặt Diệp Lục trắng bệch ra rồi, còn tôi thì cười đỏ hết cả mặt】

【 đau lòng "đội Thương Lộc tất thắng" quá, uống công toi sáu bình nước khoáng ha ha ha 】

【 cười chết, không hổ là tổ đạo diễn! 】

【 chân chính xoay người là như này này ha ha ha, không đến cuối cùng vĩnh viễn không biết thắng thua thế nào 】


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro