CHƯƠNG 49


Trong nháy mắt này, Thương Lộc hoàn toàn hiểu cái gì gọi là chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.

Tống Trạch Khiêm sửng sốt một chút, tựa như không nghĩ tới Thương Lộc lại có thể nghĩ ra được loại chuyện ma quỷ này.

Hắn bật cười, nhìn Dụ Tô hỏi: "Tống, Dụ, Tô?"

Lại còn dùng sức nhấn mạnh.

Thương Lộc cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Dụ Tô.

Ánh mắt cô lúc này vẫn còn hồng hồng, khiến người khác cảm giác không thể cự tuyệt.

Dụ Tô giãy giụa một hồi, dưới ánh mắt chăm chú của Thương Lộc bất đắc dĩ lên tiếng: "...... Đúng vậy."

【 Dụ Tô anh lại dám thừa nhận cơ à, nào chúng ta cùng chúc mừng Tống đạo lên chức bố 】

【 Dụ Tô, anh cẩn thận ngẫm lại xem đạo diễn cử anh tới là để diễn vai con trai sao hả, anh nghĩ lại xem nào? 】

【 thật sự quá vớ vẩn haha! 】

Lúc này, Âu Dịch đang quan sát trong một phòng khác cười đến ngã cả người trên sô pha: "Ha ha...... Tống Dụ Tô...... Ha ha ha!"

Ba chữ này hoàn toàn chọc trúng điểm cười của Âu Dịch.

Sau đó lại có thanh âm của đạo diễn vang lên.

"Con trai số 2...... Ấy, gian phu số 2 chuẩn bị vào bàn."

Âu Dịch cười đến vui vẻ, cảm thấy cái đoạn diễn này lại càng thêm xuất sắc: "Ha ha ha lại còn có số 2 sao ha ha ha!"

Nhưng giây tiếp theo, tươi cười trên mặt hắn trở nên cứng đờ.

Bởi vì đột nhiên hắn thấy hai nhân viên công tác đi về phía mình, sau đó mở thùng giấy trước mặt ra, nói với hắn: "Âu Dịch lão sư, mời chui vào, đến lúc lên sân khấu rồi."

Âu Dịch: "?"

Các võng hữu: "!"

【 ha ha ha đáng đời ! 】

【 tôi đang tự hỏi sao tổ tiết mục lại chỉ chỉnh mỗi Dụ Tô, hóa ra là đang chờ Âu Dịch 】

【 Âu Dịch đừng khóc, để yên cho mẹ cười đã 】

Bên kia, hiện trường trở nên giằng co.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Hai nhân viên công tác nâng một thùng giấy đi đến, buông xuống cái bịch, cái gì cũng không nói liền rời đi.

Tống Trạch Khiêm nhìn về phía Thương Lộc hỏi: "Cô lại mua cái gì rồi?"

Thương Lộc trả lời: "Tôi không biết a."

"Phanh ——"

Trong hộp đột nhiên có động tĩnh.

Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm tạm thời không rảnh đi quản đứa con trai Dụ Tô này nữa, cùng nhau đi tới mở cái hộp ra.

Mở hộp ra, thấy Âu Dịch ở bên trong, tất cả mọi người đều vô pháp lý giải.

Lại cái gì nữa đây?

Âu Dịch: "......"

Đạo diễn đây là bắt cóc hắn! Bắt cóc trắng trợn!

Thấy ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Âu Dịch cảm thấy không thể ngồi chờ chết được nữa.

Vì thế Âu Dịch nhìn về phía Thương Lộc, ánh mắt như muốn nói "quý nhân cứu tôi với"!

Thương Lộc cũng cảm thấy cạn lời, nhưng dù sao sự tình cũng đã đến nước này, cô cũng liền thuận nước đẩy thuyền: "Thật ra chúng ta có hai đứa con trai."

"Đúng đúng đúng, con là Thương Âu Dịch, con với Tống Dụ Tô cùng nhau xuyên qua, nhưng mà rơi xuống các vị trí khác nhau, là con dựa theo trí nhớ tự mình tìm về nhà." Âu Dịch nương theo lời Thương Lộc mà bốc phét, lựa chọn theo họ mẹ, ánh mắt nhìn một vòng, hô: "...... Ba, mẹ, em trai!"

Mọi người: "?"

Tống Dụ Tô - em trai sửa lại lời: "...... Không phải xuyên qua, là dùng cỗ máy thời gian."

Âu Dịch vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, cỗ máy thời gian, đều giống nhau cả mà."

Âu Dịch cảm thấy mình cực kỳ thông minh, hắn đã hóa bị động thành chủ động! Đem thế cục nắm trong lòng bàn tay.

【 Thương Âu Dịch anh tỉnh táo chút nào! Đều là người nhà cả, ai là anh ai là em còn quan trọng sao 】

【 Âu Dịch: Nếu cả hai người đều phải ăn mệt, vậy ta đây phải chiếm được tiện nghi! 】

【 nhưng mà Dụ Tô cũng rất kỳ quái ha ha ha, xuyên qua với dùng cỗ máy thời gian có gì khác nhau đâu 】

Tống Trạch Khiêm châm chọc: "Ba cảm động quá, chúng ta đây thật đúng là một nhà bốn người tương thân tương ái."

Thương Lộc vẫn nhớ rõ trọng điểm, lại lần nữa khuyên Tống Trạch Khiêm: "Anh xem chúng ta cũng đã có hai mặt con rồi, còn lớn như vậy, chứng minh trong tương lai chúng ta khẳng định vẫn có thể chắp vá được, anh cũng đừng nghĩ ly hôn nữa, không có khả năng đâu."

Tống Trạch Khiêm tất nhiên không tán đồng: "Nếu cả hai đứa đều trở về nhắc nhở tôi, không nên vì cái nhà này mà phải đi xã giao mệt mỏi lại suy sụp thân thể, vậy thì hôn nhân của chúng ta vẫn là nên kết thúc ở đây đi."

Thương Lộc bất mãn: "Nếu chúng ta ly hôn, vây hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Hai đứa mới chỉ là 2 đứa nhóc 20 tuổi thôi mà!"

"Yên tâm, nếu hai chúng ta ly hôn, căn bản chúng sẽ không được sinh ra." Tống Trạch Khiêm nói xong, lại có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua Âu Dịch đang ngồi xổm trong thùng giấy.

Thương Lộc: "......"

Thật đúng là nói đến thuận miệng, cái tên tra nam này.

Trên mặt Âu Dịch đột nhiên lộ ra thần sắc khủng hoảng, ý thức được nếu bọn họ ly hôn thì bản thân mình sẽ không cách nào đi đến thế giới này, lập tức từ thùng giấy bò ra.

Hắn chỉ chỏ hai người kia: "Không thể! Hai người không thể ly hôn! Hết thảy đều là nhân quả! Con từ tương lai trở về chứng tỏ chuyện này đã xảy ra, hai người phải thuận theo tự nhiên! Phải tiếp thu an bài của vận mệnh!"

Âu Dịch nói xong lại bắt được cánh tay của Dụ Tô, phảng phất trong nháy mắt bọn họ thực sự đã trở thành anh em ruột: "Em trai! Em cũng nói một câu đi!"

Dụ Tô: "...... Hai người đừng ly hôn."

【 sao vậy trời, sao cái người kích động nhất bây giờ lại biến thành Âu Dịch rồi a ha ha ha 】

【 Âu Dịch đồ ngu ngốc này, anh động não suy nghĩ chút đi, nghĩ đến cái khả năng có thể Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm không phải cha mẹ thân sinh của anh đâu, có lẽ là từ thùng rác nhặt được anh về đó ( nghiêm túc ) 】

【nhưng mà cả hai đứa con trai đều đứng về phía mẹ ha ha ha 】

Màn hình trong phòng đột nhiên sáng lên, đang chiếu hình ảnh cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của lũ trẻ con trong một sơn thôn.

Những đứa trẻ tuổi còn nhỏ đã phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề không phù hợp với lứa tuổi, vài bóng dáng gầy còm nho nhỏ đang chuẩn bị đồ ăn để đạp xe đến trường, bởi vì cha mẹ chúng phần lớn phải ra ngoài làm việc, không thường xuyên ở cạnh chăm sóc và bảo ban, cho nên mọi thứ đều phải tự mình làm lấy.

Một trường học bình thường đến mức có thể nói là đơn sơ, nhưng đối với bọn nhỏ nơi sơn thôn nghèo khó này cũng đã là một loại may mắn trời cho.

Từng đôi mắt chân thành tha thiết nhìn vào camera, khi được các phóng viên hỏi về ước mơ thì gần như tất cả đều cùng chung đáp án.

"Ăn tết sao ạ? Con chỉ huy vọng ba mẹ có thể trở về, con cũng đã hai năm rồi chưa được gặp ba mẹ."

"Con muốn gặp ba mẹ, muốn mẹ đưa con đi học."

"Ba mẹ con một tháng mới gọi điện thoại về một lần, ông nội nói bọn họ phải ở bên ngoài làm công kiếm tiền mới có thể nuôi sống chúng con, ba mẹ cũng rất vất vả."

Cha mẹ bên ngoài vất vả cần cù làm việc là vì gia đình, nhưng cũng đồng thời bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con cái.

Chủ đề công ích của chương trình cũng là mục đích này, giúp đỡ mấy đứa nhỏ trong sơn thôn, cũng là giúp cho cha mẹ mấy em đi làm việc bên ngoài có thể an tâm hơn, cho mấy đứa trẻ có thể tới trường, phải học hành thì tương lai mới đi ra khỏi núi lớn tới thế giới rộng lớn bên ngoài.

Tuy chủ đề này được khơi ra vào hiện tại có hơi đột ngột, nhưng mà ——

Âu Dịch hốc mắt đã đo đỏ.

Hắn nhìn về phía Thương Lộc, lại nhìn về phía Tống Trạch Khiêm: "Con sẽ cố gắng học tập, nếu hai người ly hôn thì con cũng không có ba mẹ làm bạn."

Mọi người: "......?"

【 tôi là fans Âu Dịch, xin phép phổ cập cho mọi người một chút, ảnh thật sự là rất dễ đem mình trở thành nhân vật, thấu hiểu cảm xúc của nhân vật】

【Âu Dịch lúc tham gia show tuyển tú trong sân khấu công diễn thứ hai mang đôi mắt sưng vù mà bị cười thoát cả vòng ấy, là bởi vì buổi tối hôm trước tiết mục thả cho bọn họ xem một bộ phim ngược tâm, lúc xem phát sóng trực tiếp mới biết một mình ảnh chui trong ổ chăn khóc tới 3 giờ sáng nước mắt nước mũi tèm lem bị bạn cùng phòng mắng cho ha ha ha 】

【 những người trông thì đang rất nhập vai nhưng thực ra không phải: Tống Trạch Khiêm Thương Lộc. Người chân chính chân thành nhập vai: Âu Dịch. Người muốn rời khỏi nơi này nhất: Dụ Tô. 】

Tống Trạch Khiêm thật sự không muốn phản ứng Âu Dịch.

Nhưng chân hắn đang bị ôm lấy, đối mặt là Âu Dịch quỷ khóc sói gào, không thể tránh thoát, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Không đi, con buông bố ra trước đã, không ly hôn được chưa?"

Tống Trạch Khiêm nói xong, vòng tay hắn đang đeo liền lóe lên, cùng lúc đó có dòng điện lưu tập kích, liên tục mười lần.

Thương Lộc hơi há mồm, duỗi tay che miệng.

Sau đó cô nói: "A? Thắng rồi ha."

【Thương Lộc: Tôi không hiểu, nhưng mà tôi chấn động 】

【 Âu Dịch thành công báo ân 】

Cái tập yêu đương kỳ quái này cuối cùng cũng kết thúc theo một cách hoang đường như thế, nhưng mà dù sao thì chương trình cũng đã kỳ lạ từ đầu đến cuối, cho nên cứ tùy tiện đi, dù sao các võng hữu cũng thích xem.

Cùng ngày khi thu hình kết thúc, lúc các fan tới tiếp ứng đều nhất trí gọi Âu Dịch và Dụ Tô là Thương Âu Dịch và Tống Dụ Tô, lại càng khến hiện trường trở nên thập phần hoang đường.

Người duy nhất cảm thấy hạnh phúc lúc này là Diệp Lục, bởi vì các fan đã thỏa mãn yêu cầu của hắn, đang điên cuồng thổi rắm cầu vồng.

Bên kia, các khách mời của《 Yêu thì yêu 》rốt cuộc cũng kết thúc một ngày trao đổi giới tính tới nhà hàng làm nhân viên phục vụ tràn ngập thống khổ.

Mọi người đều cảm thấy mỏi mệt, nhưng ở chỗ này vẫn có một người đang rất hạnh phúc, đó chính là Yên Tử Kiêu.

Yên Tử Kiêu hôm nay tâm tình cực kỳ tốt, bởi vì hắn nhớ kỹ dạy dỗ của Thương Lộc ngày hôm qua, hôm nay nỗ lực khống chế chính mình phải làm lơ cái tên nam trà xanh kia, không để ý đến đối phương nữa.

Quả nhiên, lời Thương Lộc chỉ giáo đều đúng.

Yên Tử Kiêu tháo tóc giả vướng bận trên đầu xuống, sửa soạn một chút sau đó chuẩn bị đi ăn bữa khuya mà tổ tiết mục chuẩn bị, cầm di động muốn xem thời gian lại phát hiện Weibo nhảy ra thông báo mới ——

[ Ai cũng là người xấu! Hành trình năng lượng cao! ]

[ Thương Lộc sử dụng đại chiêu thả rắm cầu vồng loại Diệp Lục, Diệp Lục nói tuy bại nhưng rất hạnh phúc ]

[ Hứa Tắc vì Thương Lộc mà tình nguyện xếp hàng ba giờ dưới ánh nắng chói chang để mua bánh kem mà người ấy thích, đền đáp cho miếng khoai nướng mấy năm trước ]

[ Thương Lộc ra tay khuyên giải tình lữ, những đôi yêu nhau mau đến xem Thương lão sư! ]

Yên Tử Kiêu vốn chuẩn bị xóa bỏ toàn bộ mấy tin tức này, nhưng ánh mắt nhìn thấy tin cuối cùng thì dừng lại, sau đó click vào.

Một đoạn video rất ngắn.

Thanh âm ôn nhu của Thương Lộc vang lên: "Về sau nếu gặp vấn đề thì phải từ từ nói chuyện rõ ràng với nhau, hai người thật là, nếu đã thích nhau như vậy thì đừng dùng cái ngữ khí cãi nhau để nói lời tổn thương với đối phương chứ, thương tâm lắm đó."

Yên Tử Kiêu hơi ngơ ngẩn.

Đừng dùng cái ngữ khí cãi nhau để nói lời tổn thương với đối phương, thương tâm lắm.

Tính tình của hắn từ trước đến nay thẳng thắn bộc trực, đôi khi nói chuyện cũng không chú ý thái độ, cũng không phải do hắn tức giận, nhưng đúng thật là thái độ như vậy dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Hắn đang điên cuồng tự hỏi, không biết hôm nay có lỡ mồm nói câu nào nghiêm trọng hay không.

Nghĩ ra rồi! Hôm nay hắn lỡ làm vỡ một cái bát sau đó bạn gái có tới giúp đỡ hắn thu dọn, hắn có nói cô đừng chạm linh tinh vì sợ cô sẽ bị thương, nhưng nếu cô ấy hiểu lầm hắn cảm thấy cô ấy vướng chân vướng tay thì làm sao bây giờ?

Yên Tử Kiêu nhanh chóng đứng dậy, quyết định đi tìm bạn gái để giải thích chuyện này, tuyệt không thể để cô nghĩ nhiều!

Sau khi Yên Tử Kiêu đi, cửa phòng hắn bị gõ vang.

Đường Khinh Khinh trong tay cầm thẻ nhiệm vụ đi đến, phía sau còn có PD đi theo.

Trong phòng trống không, di động của Yên Tử Kiêu lại đặt ở trên bàn, còn đang tự động phát video.

Đường Khinh Khinh đi qua, định giúp hắn khóa màn hình điện thoại lại.

Sau đó cô liền thấy video trên màn hình đã phát xong, đang chuẩn bị phát video kế tiếp ——

[ Thương Lộc chỉ đạo Lâm Nhan Nhan diễn kịch, kỹ thuật diễn tinh vi khiến Tống Trạch Khiêm phải gật đầu ]

Đường Khinh Khinh trực tiếp tắt di động của Yên Tử Kiêu, sau đó nhìn về phía máy quay phim lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "Xem ra nam số 3 không ở đây rồi, chúng ta đợi lát nữa lại đến vậy."

Nói xong, Đường Khinh Khinh để cho PD tạm dừng thu, còn mình thì bước nhanh về phòng nghỉ.

Lúc đem cửa đóng lại, cô vội vàng lấy di động của mình ra, vào Weibo bắt đầu tìm tòi những hashtag liên quan vừa nhìn thấy.

Quả nhiên, tìm được rồi.

Đường Khinh Khinh trước nay chưa thấy Thương Lộc diễn bao giờ, cho nên chỉ ôm tâm lý "tùy tiện xem, dù sao khẳng định cũng chẳng ra gì", nhưng lại bất ngờ phát hiện Thương Lộc bồi Lâm Nhan Nhan đối diễn, mà lại còn là nhân vật của cô?

Đường Khinh Khinh trong lòng khinh thường, phải biết rằng để diễn tốt nhân vật này, cô nàng đã phải mời lão sư chuyên ngành biểu diễn tới chỉ đạo, đạo diễn cũng vẫn luôn khen cô, cho nên đây không phải là nhân vật Thương Lộc tùy tiện diễn là có thể diễn tốt.

Nhưng mà xem một lúc, biểu tình của Đường Khinh Khinh lại xảy ra biến hóa.

Khiến Đường Khinh Khinh cảm thấy khiếp sợ chính là cô nhìn ra được Thương Lộc không quá dụng tâm vào biểu diễn, mà chủ yếu lấy việc chỉ đạo Lâm Nhan Nhan làm chủ.

Nhưng cho dù như thế, Thương Lộc lại ngoài dự đoán nắm rất chắc nhân vật này, thờ ơ lạnh nhạt đạm mạc cùng thống khổ áp lực ẩn nhẫn, hai người dung hợp với nhau, ngược lại so với diễn xuất của cô lại càng thêm tự nhiên hơn.

Bởi vì có ví dụ đối lập này mà Đường Khinh Khinh rốt cuộc cũng lý giải được tại sao ngày thường lão sư biểu diễn lại nói lúc cô diễn luôn dùng sức quá mạnh.

Học lâu như vậy cũng không tìm ra được nguyên nhân, mà tại một khắc này lại bừng tỉnh đại ngộ.

Loại cảm giác này, thực ra rất phức tạp.

《 Ai cũng là người xấu 》 một quý tổng cộng có mười hai tập, ban đầu lúc ký kết hợp đồng đã xác định hình thức là 7+5, bảy tập đầu tiên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mỗi tuần sẽ đều đặn thu hình một tập, đầu tiên là củng cố nhiệt độ trên mạng, năm tập sau sẽ là nửa tháng thu một tập.

Thương Lộc cảm thấy cũng khá tốt, dù sao chơi hay không chơi cũng không sai biệt lắm, trọng điểm kế tiếp cô vẫn muốn gia nhập đoàn phim hơn.

Nhưng mà ——

Vẫn muốn ăn cơm.

Thương Lộc trước ngày kết thúc công việc đã dò hỏi Trì Yến hôm sau có rảnh không, nghe đối phương nói có là lại muốn tới cọ cơm.

Vừa tiến vào phòng Trì Yến, Thương Lộc liền thấy bên cạnh sô pha là hai con chó một lớn một nhỏ đang nằm cuộn tròn.

Tiểu ngoan đang trốn một mình, chui ở trong góc chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, thoạt nhìn rất ủy khuất.

Nhưng mà bên cạnh nó còn có một con Samoyed thoạt nhìn vui tươi hớn hở.

Thương Lộc vốn còn muốn nói vài câu an ủi Tiểu ngoan, nhưng khi nhìn thấy chú Samoyed kia nháy mắt liền đem hết thảy vứt ở sau đầu.

Samoyed là giống chó Thương Lộc thích nhất, bởi vì chúng nó lúc nào cũng ngây ngô cười cười như một tiểu thiên sứ, khiến người ta nhìn vào là tâm tình tốt lên.

Thương Lộc thay đôi dép lê hồng nhạt, cái gì cũng không rảnh lo nữa mà đi về hướng trong phòng, hỏi: "Con chó này ở đâu ra đó?"

"Vẫn luôn nuôi mà." Trì Yến khom lưng nhặt đôi giày Thương Lộc vừa đá lộn xộn đặt ở trên tủ giày, lại nói: "Khoảng thời gian trước nó sinh bệnh, tôi không có thời gian chăm sóc, cho nên mới tìm chuyên gia nuôi một thời gian."

Thương Lộc gấp không chờ nổi duỗi tay đùa nghịch với chú chó Samoyed, giống Samoyed này tính tình cũng rất hiền, ngoan ngoãn vươn móng vuốt đặt trên tay Thương Lộc, giống như nó với cô không phải mới lần đầu tiên gặp mặt.

"Đáng yêu ghê, tôi rất thích nó." Thương Lộc ôm lấy con chó, đem mặt cọ cọ trên người nó, khắp mặt tràn đầy hạnh phúc, sau đó nhìn về phía Trì Yến hỏi: "Nó tên là gì?"

Trì Yến không trả lời, chỉ là liếc mắt nhìn tiểu Teddy đang chịu vắng vẻ bên cạnh một cái, hỏi Thương Lộc: "Cậu đoán đi?"

Thương Lộc có chút mờ mịt, mất một lúc suy nghĩ mới dè dặt nói ra: "...... Đại ngoan?"

Trì Yến cười cười nhìn cô, khen một câu: "Thông minh."

Thương Lộc: "?"

Cô có chút khiếp sợ: "Anh đặt tên cho nó cũng có lệ quá đấy"

"Lười nghĩ tên mới." Trì Yến thành thật trả lời, sau đó từ phòng bếp bưng ra một đĩa xoài cắt gọt tử tế đưa cho Thương Lộc, nhân tiện cầm thêm một ít đồ ăn vặt cho hai chú chó.

"Trì thiếu gia thật là công bằng, người chó gì cũng đều có phần." Thương Lộc nói đùa, sau đó xiên một miếng xoài đưa cho Trì Yến, ý là để hắn ăn trước.

Nhưng Trì Yến cũng không giờ tay nhận miếng xoài như Thương Lộc tưởng, mà trực tiếp cúi đầu cắn lấy miếng xoài cô đang cầm trong tay.

Hô hấp như có như không dừng ở trên mu bàn tay Thương Lộc, làm Thương Lộc hơi giật mình, theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng Trì Yến lại trước một bước ngẩng đầu lên.

Hắn làm mọi việc quá mức tự nhiên, cho nên Thương Lộc cảm thấy chắc là do mình suy nghĩ nhiều, dù sao cũng chỉ là một miếng trái cây mà thôi, cũng không phải là việc gì quá thân mật.

Trì Yến lại giống như chưa xảy ra chuyện gì, ung dung đi về phía phòng bếp, dặn dò: "Ăn hai miếng thôi, chừa bụng lát ăn cơm, sắp xong rồi đây."

Trì Yến nói đến việc này thì Thương Lộc mới nhớ ra hồi nãy vào nhà cô định nói cái gì.

Vì thế Thương Lộc buông đĩa xoài trong tay xuống, chạy chậm vào phòng bếp, đôi tay nắm trên khung cửa, nhắm mắt lại ngửi ngửi.

"Ngửi ra được món gì không?" Trì Yến nhìn bộ dáng này của cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

"Không phải đồ ăn, là một vị chua chua ngọt ngọt, giống như có cả bơ." Thương Lộc nói xong liền mở bừng mắt, hít sâu một hơi, sau đó đi tới trước lò nướng.

Thương Lộc quay đầu lại nghi hoặc nhìn về phía Trì Yến, dùng ánh mắt dò hỏi.

Trì Yến né tránh ánh mắt của cô.

Thương Lộc trực tiếp hỏi: "Chỗ này có bánh kem sao?"

"Nhàn rỗi quá, nên tùy tiện thử một chút." Trì Yến càng nói thanh âm càng thấp, sau đó gượng gạo chuyển đề tài: "Rửa tay ăn cơm thôi."

Thương Lộc không để ý đến hắn, mà đi tới lò nướng trước mặt mở ra.

Một khối bánh kem thơm nức vừa nướng xong, tuy lớp bơ trang trí bên trên không quá đẹp, nhưng mùi vị thì thật đúng là phi thường mê người.

Thương Lộc quay đầu lại nhìn về phía Trì Yến, hỏi: "Mùi thơm quá, tôi có thể ăn không?"

"Làm qua loa thôi, cậu muốn ăn thì lấy đi." Trì Yến nói lời này trong khi bưng một đĩa đồ ăn ra ngoài, chỉ ném xuống một câu: "Nhưng chưa chắc ngon bằng quán bán đâu."

Lời thì là như vậy.

Nhưng Thương Lộc cảm thấy Trì Yến không chỉ có thiên phú về mảng nấu cơm mà làm bánh ngọt hay điểm tâm cũng xuất sắc như vậy, cái bánh kem trừ ngoại hình hơi xấu một chút thì không có bất luận vấn đề gì, hương vị có thể nói là ngang ngửa những cửa hàng chuyên bán bánh kem.

Thương Lộc ăn trái cây cùng với một miếng bánh kem to xong thật sự là cảm giác có chút căng bụng, lộ ra thần sắc ảo não.

Trì Yến thấy thế, hỏi cô: "Sao thế, đồ ăn không ngon sao?"

Thương Lộc lắc lắc đầu, ánh mắt toát ra bảy phần hạnh phúc ba phần phiền não: "Không, là quá ngon, mà tôi lại quên mất mình là một nữ minh tinh."

Mấy ngày nay thật sự là đã sống quá phóng túng rồi.

Nhưng cũng may buổi sáng ngày mai cô không có phần diễn, lát nữa sẽ vận động một chút, tuy ảnh hưởng không lớn, nhưng về sau vẫn nên khắc chế một chút.

Di động của cô đột nhiên lại có số lạ gọi đến, nói là có hàng chuyển phát nhanh muốn tặng cho cô, người gửi là Thương Mộ.

Thương Lộc cảm thấy rất khó hiểu, không biết Thương Mộ lại muốn làm gì, đành nhờ nhân viên chuyển phát nhanh trực tiếp ném đi.

Nhân viên chuyển phát nhanh tỏ vẻ khó xử.

Nếu vì sự tùy tiện của cô mà hại người khác mất chén cơm thì cũng không tốt lắm, vì thế Thương Lộc liền lui bước nói: "Vậy anh mang lên đây đi, tôi sẽ ký nhận."

Là một cái thùng giấy, rất nhẹ, bên trong cũng không biết là thứ gì.

Trì Yến đứng ở cửa nói thẳng: "Có cần tôi giúp cậu ném đi không?"

Thương Lộc trực tiếp đưa cái hộp cho Trì Yến: "Được nha, cảm ơn."

Tuy cô không biết có cái gì bên trong, nhưng là cái gì thì cô cũng không quan tâm.

Thương Lộc ngáp một cái, chuẩn bị trở về đắp mặt nạ luyện yoga, sau đó đi ngủ sớm một chút.

Dưới lầu.

Trì Yến đứng trước thùng rác, đem cái hộp trực tiếp ném vào.

Một bà cụ đi qua thấy thế thì nói: "Anh bạn trẻ, nếu không cần hộp carton kia thì cho tôi đi."

Một người đàn ông trung niên đi theo phía sau bà cụ bất đắc dĩ giải thích: "Ngại quá, mẹ tôi có tuổi nên thường xuyên như vậy, hiện tại có chút điều kiện kinh tế rồi cũng không đổi được thói quen trước kia, thấy bìa cứng chai nhựa gì đó đều nhặt đem về nhà, nếu cậu không ngại thì phiền cậu cho bà ấy xin cái thùng giấy đó được không."

Dù sao cũng vật bỏ đi, Trì Yến cũng không ngại, liền nói: "Được thôi, vậy để cháu bỏ cái bên trong ra giúp bà."

Trì Yến tùy tiện nhặt một hòn đá có cạnh sắc ở ven đường, dùng nó xé lớp băng dính ra, mở hộp, lộ ra thú bông nằm ở bên trong.

Là một con thỏ con đáng yêu.

Con thỏ vốn là màu trắng, nhưng bởi vì đã qua nhiều năm, tai thỏ dài có chút ố vàng, váy nhỏ con thỏ mặc trên người cũng bị cắt một lỗ to, có dấu vết khâu vá xiêu vẹo rõ ràng.

Thần sắc nơi đáy mắt của Trì Yến hơi tối lại.

Hắn lấy thú bông ra, sau đó đem thùng giấy đưa cho bà cụ.

Ba ngày sau, official weibo của《 nhân sinh lộ 》tung ra bản trailer chính thức đầu tiên.

Phim truyền hình nhân sinh lộ V: Trăm năm nhân sinh, trắc trở bấp bênh, trường lộ từ từ, ánh sáng ở phía trước.

Trailer dài ba phút, lấy góc nhìn của nữ chính, nói về tình thân tình bạn và tình yêu, những bí ẩn cùng những câu chuyện cảm động cũng dần dần được hé lộ.

Bởi vì chỉ là nhân vật phụ cho nên thời lượng lên hình của Thương Lộc cũng không nhiều, tính cả cảnh cá nhân cùng cảnh tập thể bất quá chỉ mười mấy giây, nhưng mỗi hình ảnh mà bên hậu kỳ lựa chọn sử dụng đều là những hình có tính đại biểu và nhận diện rất cao.

Thương Lộc V: Chờ mong ~ hy vọng Tống Nhan Tuyết sớm ngày được gặp mặt mọi người// chuyển phát Weibo.

Các fan rất nhanh đã tập hợp bình luận dưới Weibo của cô, mười mấy giây lên hình của cô cũng có fans edit lại thành video hoàn chỉnh, để mọi người điên cuồng thưởng thức mỹ mạo kinh diễm ấy.

【 a a a chờ mong Thương Lộc Tống Nhan Tuyết! Quá đẹp đi! 】

【 chưa gì đã thấy có cảm xúc rồi nha! 】

【tin tức nội bộ đây, nhân sinh lộ là hạng mục trọng điểm năm nay của nhà đầu tư đó, cho nên thời gian lên sóng khả năng sẽ sớm hơn dự kiến】

【 thật á? Tôi muốn xem luôn hôm nay được khum a a a 】

Buổi tối.

Khi nhìn thấy phía chính chủ tung trailer, tiểu trạm tỷ liền mở máy tính ra, trên bàn sách toàn bộ đều là cà phê và trà để nâng cao tinh thần, cô chuẩn bị sẽ thức trắng đêm nay.

Nghĩ tới mấy lần gặp mặt Thương Lộc, cô lại càng nung nấu ý định phải cho ra một tác phẩm xuất sắc để không uổng phí khen ngợi của cô ấy!

Buổi sáng ngày hôm sau, tiểu trạm tỷ mang một đôi gấu trúc đậm màu soát lại video một lần nữa, sau đó mới yên tâm up lên.

【 cô ấy là một đóa hoa hồng suy bại được máu tươi nuôi dưỡng || nhân sinh lộ / Thương Lộc X Tống Nhan Tuyết 】

Tư liệu mà đoàn phim《 nhân sinh lộ 》 cấp ra hữu hạn, nhưng tiểu trạm tỷ lại lấy cả hình ảnh từ trong video thử vai trước đó của Thương Lộc, hơn nữa còn cho thêm những hình ảnh sinh hoạt đời thường của cô, cho nên đoạn video kéo dài hơn 1 phút.

Hình ảnh ban đầu là tòa trang viên hoa hồng của Thương Lộc, đoạn tư liệu này là trước đó lúc Trích Nguyệt Lượng đi chụp vlog cố ý dựa theo yêu cầu của tiểu trạm tỷ để quay chụp, quay từ toàn cảnh trang viên hoa hồng rầm rộ đến cảnh đặc tả một khối bia mộ vô danh, kế tiếp lại thông qua cánh hoa hồng nhẹ nhàng bay xuống lúc chạng vạng để chuyển cảnh, màn ảnh đột nhiên xuất hiện những giọt máu tươi đang nhỏ xuống từ thanh chủy thủ, một màu đỏ ghê người.

Ngay sau đó hình ảnh lại chuyển đến cảnh dưới trung tâm ánh đèn, nữ chính đang cầm cúp, màn ảnh lại hướng về phía dưới, lộ ra Thương Lộc đang đóng vai Tống Nhan Tuyết, cô giống như máy móc hoàn mỹ đang nở một nụ cười chết lặng.

"Nếu mong muốn của hai người mãi vô chừng mực như thế, vậy con làm thế này thì có thể kết thúc hết thảy không?"

Lời kịch là kết thúc, nhưng cũng là bắt đầu.

Một bóng dáng bé gái xuất hiện, đôi chân bị bó chặt, không khống chế được hành động, bắt chước cách đi uyển chuyển của búp bê Tây Dương.

Tiếp đó là những hình ảnh của Thương Lộc đóng trong những bộ phim khác và cả trong các cuộc họp báo, điều kỳ lạ là lại rất hòa hợp với nội dung xuyên suốt của video từ đầu, bổ sung vào những chỗ trống trong video, xây dựng nên một Tống Nhan Tuyết hoàn chỉnh.

Cảnh cuối cùng trong video, Tống Nhan Tuyết giết cha giết mẹ rồi lại nhắm mắt cuộn tròn ở bên cạnh người mẹ, muốn thông qua thi thể còn chưa kịp tan hết hơi ấm của cha mẹ để cảm thụ những yêu thương chưa bao giờ được ban phát, nhân vật này vừa đáng thương lại cũng đáng trách.

Hình ảnh càng ngày càng u ám, cùng với thanh âm vừa như ôn nhu vừa như vô lực vang lên.

"Đời này của con sẽ không bao giờ có được tình yêu của ba mẹ nữa rồi, nếu đã như vậy, con từ bỏ."

Video ngắn ngủn một phút, nhưng đàn fan Thương Lộc đang điên cuồng share lại.

【 a a a bà nội ơi xuất phẩm này đúng là tinh phẩm! 】

【vốn là tôi cũng đang nhẫn nại chờ đợi đấy, nhưng mà xem xong video này tôi thật sự điên rồi, hu hu Tống Nhan Tuyết! Nhanh nhanh chiếu đi a a a! 】

【 má nó tuyệt thực sự, cái video này làm tim tôi đau quá, thực sự là thấy thương nhân vật này, Thương Lộc thật sự diễn quá đỉnh huhu 】

Số lương share video mới một ngày đã phá 50 vạn, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng nhanh, lại thêm cả cái video thử vai trước đó của Thương Lộc bởi vì lắm sự kiện bát quái mà mức độ nổi tiếng rất cao, danh tiếng cũng rất tốt, thực sự là không làm mọi người thất vọng. Một nhân vật mà phim còn chưa chiếu đã nổi tiếng thoát vòng như thế này thực sự là rất hiếm lạ, cũng khiến cho vô số fans và người qua đường chờ mong.

Account marketing cũng bắt đầu thảo luận về kỹ thuật diễn của các diễn viên trong 《 nhân sinh lộ 》, đánh giá xem kỹ thuật diễn của Thương Lộc hiện tại là đang ở trình độ nào.

Có fans đến trả lời.

【 kỹ thuật diễn của Thương Lộc? Rất kém đó nha, trước vô số diễn viên gạo cội cô ấy cũng không bị áp chế, trước đó không phải đã công khai video thử vai của Thương Lộc và Ninh Lâm sao, toàn võng mấy chục vạn người đều bầu phiếu cho Thương Lộc đấy, chiến thắng áp đảo Ninh Lâm luôn, bằng chứng vật chứng rõ ràng mời xem lại. Còn nữa, biên kịch Dư Kỳ và đạo diễn Hàn Thành đều công khai tỏ vẻ muốn hợp tác lần nữa, đạo diễn Nhạc Tề cũng đã chọn cô ấy vào nhân vật nữ số 2 trong bộ phim điện ảnh sắp khai máy tới đây của ông ấy, Tiết Tử San và Vương Vinh sau khi kết thúc hợp tác cũng ở bên ngoài khen Thương Lộc rất nhiều lần, à còn cái đoạn của Tống Trạch Khiêm trong show tổng nghệ nữa, chính anh ấy nói trông thấy bóng dáng Tưởng Tinh từ Thương Lộc, Trình Triết tiền bối lần trước phỏng vấn cũng khen Thương Lộc hết lời, đó vậy thôi, cũng chẳng ra gì lắm】

【 một lần nữa định nghĩa lại《 rất kém》và《 chẳng ra gì 》】

【thấy câu đầu tiên là tôi đã chuẩn bị lấy hơi để chửi rồi, đọc đến đoạn sau thì tôi cười đến là tự hào, tỷ muội internet của tôi khéo miệng thế! Khen hay lắm! 】

【 đây là niềm vui của việc truy tinh sao? Lộc Lộc giỏi ghê! Mẹ tự hào quá! 】

Trước khi trailer của《 nhân sinh lộ 》 được tung ra, không ai nghĩ đến nhân vật có độ thảo luận phổ biến toàn võng lại là một nhân vật diễn nữ số 6 - Thương Lộc, một nhân vật không phải chính diện, không có cảnh đặc tả.

Cũng bởi vì trình độ các thành viên tổ chế tác của đoàn phim cực cao, hơn nữa đề tài chủ nghĩa hiện thực mấy năm gần đây cũng rất được hoan nghênh, nên lại càng khiến các võng hữu chờ mong phim lên sóng.

Thương Lộc không quá để ý thảo luận trên mạng, cô vừa vào đoàn phim 《 kế hoạch cứu vớt》, chuẩn bị tiếp tục quay phim.

Ngày ngày trôi qua rất yên bình.

Tiết Tử San và Vương Vinh còn tới thăm cô, mang theo rất nhiều điểm tâm hai người tự làm.

Tiết Tử San một bên lấy điểm tâm từ hộp ra, một bên ân cần hỏi han Thương Lộc: "Ta nhớ rõ con không thích ăn dâu tây đúng không, thế bánh quy việt quất thì sao?"

"Được ạ." Thương Lộc gật đầu, duỗi tay nhận bánh.

Tiết Tử San lại không đưa cho cô, mà hỏi lại lần nữa: "Con thích ăn sao?"

Thương Lộc mím môi: "Có thể ăn ạ, nhưng cũng không phải quá thích."

"Đó chính là không muốn ăn rồi, ta còn chuẩn bị chocolate với trà sữa, lần sau lại thử vị khác." Tiết Tử San nói xong liền đem hộp việt quất kia trực tiếp nhét vào tay Vương Vinh, nói: "Ông ăn cái này."

Vương Vinh thoạt nhìn rất đáng thương: "Thương Lộc không ăn mới cho tôi à?"

"Có vấn đề gì sao?" Tiết Tử San hỏi, sau đó lại nói: "Nếu không phải Lộc Lộc không thích ăn, một miếng cũng không cho ông."

Vương Vinh ủy khuất, sau đó nhìn về phía Thương Lộc: "May mà được dính ké hào quang của con nên mới có cái hộp việt quất này, ngày thường ở nhà bà ấy còn lâu mới chịu làm này làm kia cho ta, quả nhiên là kết hôn nhiều năm rồi, không còn tình cảm a."

Tiết Tử San có chút xấu hổ buồn bực, quát lớn: "Đã ngày nào tôi để ông ăn thiếu bữa chưa? Nhàn rỗi không có chuyện gì nên chạy tới chỗ con bé cáo trạng tôi à? Đã thế tối nay ông đừng mong ăn cơm!"

Hai người đấu khẩu khiến Thương Lộc nhịn không được lộ ra ý cười, lúc nhận ra bản thân mình đang cong khóe miệng lại có chút ngượng ngùng cúi đầu, cầm một miếng bánh chocolate nhét vào trong miệng.

Vị ngọt và đắng đan xen như gãi đúng chỗ ngứa, hương vị rất tuyệt.

Đột nhiên Vương Vinh hỏi: "Đoạn An Quốc đâu? Sao lại không thấy người đâu."

"Đi đón Trình Bảo Kiều rồi, quay lại bây giờ đấy." Tiết Tử San nói xong nhìn về phía Thương Lộc, nói: "Trình Bảo Kiều là vợ của Đoạn An Quốc, con người tương đối đứng đắn, không quan tâm mấy việc trong giới giải trí, bình thường đều chuyên tâm dạy học ở trường, con cứ kêu bà ấy Trình tỷ là được, nhưng đừng tiết lộ quan hệ của họ."

"Được ạ." Thương Lộc ngoan ngoãn đáp ứng, không khỏi có chút khẩn trương.

Cô không nhiều kinh nghiệm ở chung với các trưởng bối, vì ngày thường Đoạn An Quốc với bọn họ giống như là bạn cùng lứa, Vương Vinh và Tiết Tử San lại cực kỳ bao dung với cô, bây giờ đột nhiên lại phải đối mặt với một vị trưởng bối xa lạ cô vẫn là có chút bối rối không biết làm gì.

Bởi vì bà ấy chính là vợ của Đoạn An Quốc, cũng là bạn tốt của Tiết Tử San và Vương Vinh, cho nên Thương Lộc cũng rất hy vọng đối phương có thể thích mình.

Rất nhanh, Đoạn An Quốc liền mang theo vợ mình đi đến, thanh âm vui tươi hớn hở, xa xa đã hô to: "Bảo Kiều giá lâm, toàn bộ tránh ra!"

Nhân viên công tác ngoài cửa đều bị Đoạn An Quốc chọc cười, giờ phút này đang cười vang cả hiện trường.

Trình Bảo Kiều cũng chính là vợ của Đoạn An Quốc thấy chồng mình ngốc quá bèn quát lớn: "Cũng già bằng chừng này rồi, ông có thể đứng đắn một chút không hả?"

Tuy là nói như vậy, nhưng nghe ngữ khí là biết bà ấy cũng không phải thật sự tức giận.

Cho nên đáp lại bà chỉ có tiếng cười giòn giã của Đoạn An Quốc.

Sự lo âu của Thương Lộc nháy mắt giảm bớt, không nhịn được cũng trực tiếp cười ra tiếng, sau đó khi đánh mắt sang phía người bên cạnh Đoạn An Quốc thì ngây ngẩn cả người.

Nhìn Thương Lộc trong nháy mắt trở nên hoảng sợ, Tiết Tử San còn tưởng cô cảm thấy cười nhạo trưởng bối là không lễ phép, liền nói: "Muốn cười thì cứ cười, không sao đâu con."

Thương Lộc nuốt nước miếng, tuy biết Trình Bảo Kiều chắc là không nhận ra mình, nhưng cũng không dám nói gì.

Trời ơi.

Trên thế giới này còn có thể có việc gì trùng hợp hơn việc này sao?

Khi Tiết Tử San nói Trình Bảo Kiều ngày thường chỉ chuyên tâm ở đại học dạy học thì đáng lẽ cô nên nhận ra mới đúng, nhưng hiện tại cô vẫn cảm thấy rất bất ngờ.

Bởi vì lớp Trình Bảo Kiều dạy, chính là khóa học làm phim ngắn mà cô đã học ké trước đây.

Cũng là tại tiết học này, cô thiếu chút nữa đã trở thành đại biểu khóa trong lớp Trình Bảo Kiều.

Cùng lúc đó Thương Lộc rốt cuộc cũng hiểu ra, tại sao trước đó cô luôn thắc mắc những vấn đề lưu ý mà Trình Bảo Kiều nêu ra trong khóa học đó cùng với những thứ Tiết Tử San và Vương Vinh chỉ giáo cho cô lại giống nhau như vậy, hóa ra bởi vì bọn họ là bằng hữu!

Thương Lộc có chút xấu hổ, nhưng người cũng đã gặp, vẫn là nên đứng dậy chào hỏi: "Trình tỷ."

Tiết Tử San vui tươi hớn hở lôi kéo Thương Lộc giới thiệu với Trình Bảo Kiều: "Đây là Tiểu Lộc mà tôi thường hay kể với bà đó."

Trình Bảo Kiều đẩy đẩy đôi mắt, thanh âm có vài phần hoài nghi vang lên: "Lộc thương?"

Thương Lộc: "???"

A? Sao bà ấy lại nhận ra cô?

Đoạn An Quốc có chút bất ngờ nhìn bà vợ cổ hủ nhà mình: "Lần gần đây nhất bà tìm hiểu về giới giải trí chính là để hiểu tôi hơn, tuy nói ngược tên người ta rồi, nhưng cũng là có tiến bộ, tiếp tục phát huy nhé!"

Trình Bảo Kiều trực tiếp nhìn Thương Lộc, hỏi: "Sao em lại không tới học nữa? Bởi vì bận đi diễn không có thời gian sao?"

Những người khác: "?"

Tiết Tử San nhìn Trình Bảo Kiều, lại nhìn Thương Lộc, đáy mắt là cảm xúc mê man.

Thương Lộc thành thành thật thật thuật lại một lần sự kiện lần trước, thừa nhận mình không phải học sinh trong trường, chỉ là tới thăm bạn đang đóng phim ở đấy thuận tiện đi cọ một tiết học thôi, lúc ấy nói bản thân là sinh viên chuyên nghiệp cũng là nói dối.

Cô rũ đầu rất thấp, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Bởi vì Tiết Tử San đã nói qua Trình Bảo Kiều là người tương đối nghiêm túc và cổ hủ, loại hành vi nói dối này cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì đều là việc không tốt.

Tiếng cười của Đoạn An Quốc lại đột nhiên vang lên: "Thế mà lại còn có loại duyên phận này?"

Trình Bảo Kiều giờ phút này chỉ vỗ vỗ bả vai cô, sau đó khen ngợi: "Thật là đứa trẻ tốt, lần trước biểu hiện trong lớp học cũng rất xuất sắc, cô còn tưởng là em không muốn đến lớp cô nữa, cứ ngồi tiếc mãi. Thế này thì cô an tâm rồi, về sau có thời gian thì cứ đến nhé."

Thương Lộc ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn, sau đó lộ ra ý cười thẹn thùng, gật đầu nói: "Được ạ."

Thương Lộc cũng nhân tiện hỏi ra vấn đề vừa rồi muốn hỏi: "Nhưng mà, sao cô lại nhận ra con ạ?"

Trình Bảo Kiều chỉ chỉ cái mũ Thương Lộc đang mang, nói: "Huy chương kia cô nhớ, ngoài nhan sắc không giống nhau, giọng nói với thân hình con rất giống ngày đó."

Đoạn An Quốc nhỏ giọng nói với Thương Lộc: "Bà ấy quan sát tương đối cẩn thận, mỗi ngày liếc mắt một cái là có thể nhìn ra toàn thân ta chỗ nào có mùi khói thuốc, làm ta một điếu cũng không dám mang về nhà."

Thương Lộc bừng tỉnh đại ngộ: "Trách không được mỗi ngày chú đều tránh ở sau nhà vệ sinh công cộng hút thuốc."

Nói xong, Thương Lộc cùng Đoạn An Quốc hai mặt nhìn nhau, lâm vào trầm mặc.

Đoạn An Quốc trực tiếp trưng ra cái mặt thống khổ, đầy mặt là oán giận: Cái đứa nhỏ này sao lại tồng tộc ra hết rồi?

Thương Lộc: "......"

Cái miệng lại đi trước cái não rồi.

Trình Bảo Kiều liếc mắt nhìn ông chồng nhà mình một cái: "Tha cho ông lần này."

Đoạn An Quốc lập tức khoa trương nói: "Tạ chủ long ân!"

Tiết Tử San cười đến vui vẻ, một bàn tay ôm bả vai Thương Lộc, có chút khoe khoang với Trình Bảo Kiều: "Tôi đã nói với bà bà mà gặp con bé nhất định sẽ thích mà, đứa nhỏ này đối với diễn xuất rất nghiêm túc đó, ngày thường cũng ngoan ngoãn, nếu là con gái tôi thật thì tốt rồi."

Vương Vinh sờ sờ đầu, sau đó nhìn về phía Thương Lộc: "Tiểu Lộc, con cảm thấy chúng ta thế nào?"

Thương Lộc sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không phản ứng được lời này là có ý gì.

Tiết Tử San cùng chồng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tất nhiên lập tức hiểu ông muốn nói gì.

Bọn họ thật ra cũng có lén thảo luận qua chuyện này, nhưng chưa tìm được thời điểm thích hợp nên vẫn luôn kéo dài, đằng nào lúc này cũng đã lỡ rồi liền dứt khoát nói: "Ông ấy ngại đó, vẫn là để ta nói đi, con biết đó, hai chúng ta cũng không có con cái gì, hơn nữa cũng rất quý con, nếu con nguyện ý, chúng ta muốn nhận con làm con gái nuôi."

Một người bình tĩnh từ trước đến nay như Vương Vinh giờ phút này cũng khẩn trương liếm liếm môi, nói: "Chúng ta biết điều kiện nhà con khá tốt, hai chúng ta chỉ là diễn viên bình thường, tiền kiếm không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn đều dùng làm công ích. Trong nhà có hai phòng xép đều cho con tất, cũng coi như có một chút nhân mạch trong nghề, nếu con muốn học diễn xuất, chúng ta có thể mời lão sư tốt nhất tới dạy cho con."

Nói tới đây ông lại vô thức chà chà hai tay, đột nhiên có chút quẫn bách nói không nên lời, thậm chí có chút ảo não sao mình lại nhất thời xúc động mà nói những lời này.

Bọn họ muốn đem mọi thứ tốt nhất cho con gái tương lai, nhưng mà tới hiện giờ lại phát hiện thứ bọn họ có thể cho cũng không nhiều, giống như bọn họ chẳng có được cái thứ gì tốt.

Thương Lộc không trả lời mà trực tiếp cúi người ôm lấy Tiết Tử San, đem mặt chôn ở trên vai bà.

Tiết Tử San thân thể so đại não phản ứng càng mau, vội vàng ôm lấy Thương Lộc.

Thương Lộc ôm Tiết Tử San, nghe âm thanh trái tim mình kịch liệt nhảy lên, rất nhiều cảm xúc trong đại não đang đan xen, giờ phút này thậm chí có chút trống rỗng.

Loại cảm giác này rất kỳ quái.

Giống như...... cuối cùng cô cũng đã có nhà để về.:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro