CHƯƠNG 50
Thương Lộc đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Hoặc là nói cô không biết phải đối mặt với kinh hỉ trời cho này ra sao, vận mệnh đột nhiên lại tặng cho cô một món quà lớn như vậy khiến cô hoàn toàn bất ngờ.
Thứ mình đã từng khao khát, khó khăn lắm mới quyết định từ bỏ, lại vô tình được đưa đến trước mắt theo một cách không thể tưởng tượng được.
Thương Lộc rất muốn nói đồng ý, nhưng lại cảm thấy có chút khó mở miệng.
Vừa rồi Tiết Tử San nói chuyện với Trình Bảo Kiều đã khen cô ngoan ngoãn.
Nhưng trên thực tế, cô cảm thấy hai chữ này không liên quan gì đến cô cả.
Nếu phải dùng một loài động vật để hình dung chính mình, Thương Lộc sẽ không chút do dự chọn con nhím.
Vì cô cảm thấy cả người mình đều là gai nhọn, thái độ đối với thế giới này cũng rất khắc nghiệt, đây là thói quen bảo vệ bản thân từ trước đến nay của cô.
Nhưng Tiết Tử San và Vương Vinh thật sự đối với cô quá tốt, cho nên ngày thường khi cùng ở chung với bọn họ cô mới có thể thu liễm những gai góc của bản thân, vì sợ xúc phạm tới họ.
Thương Lộc có chút vô thố buông lỏng tay ra, nhìn về phía Tiết Tử San, nhỏ giọng nói: "Con thực sự không ngoan như hai người nghĩ đâu, con có rất nhiều rất nhiều khuyết điểm. Con cũng không biết điều đâu ạ, thật sự."
Đoạn An Quốc lúc này đột nhiên nói chen vào: "Con thì có khuyết điểm gì? Ta ở chung với con lâu như vậy mà hoàn toàn không cảm giác được."
Trình Bảo Kiều từ trước đến nay nghiêm túc giờ phút này cũng nói thêm vào: "Không bằng con nói ra xem, để cho bọn họ tự mình cân nhắc."
Nghe thấy mọi người nói như vậy, Thương Lộc liền lập tức cúi đầu, giơ một bàn tay lên, nghiêm túc liệt kê.
"Con không ngoan ngoãn cũng không nghe lời, lại không cẩn thận, làm việc đôi khi chân tay vụng về, khi còn nhỏ còn nghịch ngợm làm hỏng đồ vật rất quan trọng với cha con, mọi người trong nhà đều không thích con. Mồm miệng con nhiều khi lại nhanh hơn não, vừa nãy con còn lỡ mồm nói bí mật của chú Đoạn ra. Hơn nữa con cũng không có năng lực gì đặc biệt, con chỉ là một người bình thường rất tầm thường......"
Thương Lộc kể một đống, lại phát hiện một bàn tay hình như có chút không đủ dùng.
Vì thế cô bèn giơ nốt tay còn lại lên, trong lúc nhất thời lại không biết có nên tiếp tục đếm số hay không.
Sao cô lại có nhiều điểm không tốt như vậy?
Bình thường hình như cô cũng không để ý những thứ này.
Tiết Tử San bật cười, duỗi tay sờ mặt Thương Lộc, hỏi: "Đây là khuyết điểm mà con nói sao? Sao ta lại cảm thấy rất đáng yêu nhỉ."
Tay Thương Lộc đang cứng đờ ở không trung cũng bị Tiết Tử San nắm lấy, thanh âm lại càng thêm ôn nhu: "Con nghĩ bản thân mình tệ như vậy hả? Những thứ này đều là tích cách thôi, là rất bình thường nha, hơn nữa ta còn cảm thấy mấy cái con nói đều là ưu điểm ấy chứ.
Không ngoan ngoãn không nghe lời chứng minh con là đứa nhỏ có chủ kiến, suy nghĩ của chính mình vốn dĩ không nên bị người khác hạn chế. Nghịch phá làm hỏng đồ trong nhà, có đứa trẻ nào mà không thế đâu."
"Đúng vậy." Vương Vinh nói tiếp: "Đừng nói trẻ con, hai ngày trước ta còn lỡ tay đánh vỡ vài cái bát cơ, xong rồi, ta đã qua tuổi nửa trăm còn phạm phải sai lầm của một đứa trẻ."
"Đừng nói chen vào." Tiết Tử San tức giận liếc mắt nhìn Vương Vinh một cái, một bàn tay nắm lấy tay Thương Lộc, tay khác mềm nhẹ vuốt ve khuôn mặt cô, tiếp tục nói: "Miêng nhanh hơn đầu óc, đó là bởi vì con không có ý xấu, cho nên có thể thắng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Hơn nữa con một chút cũng không tầm thường a, Lộc Lộc của chúng ta khi diễn xuất đều rất dụng tâm, đối với công việc cũng phi thường nghiêm túc, kỹ thuật diễn cũng rất tốt, thế này là bình thường sao? Rõ ràng rất lợi hại a."
Tay Thương Lộc bị Tiết Tử San nắm nhẹ, mà mỗi khuyết điểm cô vừa liệt kê tựa hồ đều bị Tiết Tử San phủ định.
Bà là một trưởng bối ôn nhu, mỗi một câu đều dịu dàng an ủi những hoài nghi và bất an trong nội tâm Thương Lộc.
Thương Lộc đầu óc còn có chút loạn, lại nhịn không được hỏi: "Con bây giờ đã trưởng thành rồi, không phải là trẻ con nữa, nếu về sau vẫn phạm lỗi thì sao? Có thể con...... không phải một đứa con ngoan thì sao?"
Cô vốn muốn nói là một đứa con không đủ tư cách, nhưng lời nói tới bên miệng rồi cuối cùng lại sửa đổi một chút.
Mấy chữ này giống như ma chú, từ khi cô sinh ra đến khi bắt đầu có ký ức, mỗi lần cha tức giận đều sẽ chỉ trích cô như thế.
Cho dù là nói dối, nhưng nghe trăm ngàn lần cũng đủ làm người ta dao động.
"Chúng ta có lẽ cũng không phải những người cha mẹ tốt." Vương Vinh cúi đầu, nỗ lực tươi cười, nếp nhăn nơi khóe mắt mang theo chút tang thương, chậm rãi nói: "Chúng ta cũng đã từng có một đứa con gái, nhưng thậm chí chúng ta còn chưa kịp sống cùng con bé ngày nào, nó đã rời khỏi thế giới này, nếu nó còn sống chắc cũng lớn ngang con. Kỳ thật về phương diện làm cha làm mẹ, chúng ta cũng không có kinh nghiệm gì, chưa chắc có thể cho con những thứ tốt nhất, cho nên hiện tại rất thấp thỏm. Nhưng nếu con nguyện ý, chúng ta có thể cùng thử chấp nhận nhau, cùng nhau nỗ lực."
Thương Lộc không trực tiếp trả lời vấn đề mà đột nhiên hỏi: "Tuổi xấp xỉ con?"
"Đúng vậy." Tiết Tử San gật đầu, sau đó nói cho cô: "Là sinh cùng năm với con, đúng ngày Lễ Tình Nhân 14/02, cho nên lúc ấy chúng ta lấy nhũ danh cho con bé là Tình Tình."
"Lớn hơn con ba tháng." Thương Lộc mím môi, sau đó nâng mắt nhìn về phía hai người nói: "Vậy thì con là em rồi."
Tiết Tử San ngơ ngẩn, giây tiếp theo tay liền lấy tay che miệng, nước mắt tràn đầy hốc mắt.
Ai nghe cũng đều hiểu.
Thương Lộc nói mình là em, nghĩa là cô nguyện ý trở thành con gái của hai người, nguyện ý trở thành em gái của Tình Tình.
Tiết Tử San cũng bị Thương Lộc đả động, lại càng thêm yêu thích cô.
Chỉ chi tiết nhỏ như vậy lại càng cho thấy con người tỉ mỉ cẩn thận tinh tế của cô, bọn họ thật sự là quá may mắn.
Bởi vì có thể gặp được Thương Lộc, thật sự là tốt quá.
Hai người khi xem cô thử vai đã rất quý cô, cho nên lần đầu tiên gặp mặt liền cố ý chuẩn bị lễ vật, sau đó tiếp xúc với cô rồi lại càng muốn hiểu biết cô hơn quan tâm cô hơn, mà hiện giờ cũng coi như là được như ý nguyện.
Vui sướng trên mặt Vương Vinh không che giấu được, một bên rơi nước mắt một bên lại nở nụ cười.
Đoạn An Quốc và Trình Bảo Kiều đối diện cũng rất vui, ngay cả Trình Bảo Kiều vốn nghiêm túc trên mặt cũng đều là ý cười.
"Ai nha, thật là tốt quá." Đoạn An Quốc nói: "Tôi đi tìm Tiểu Trình với Tiểu Thẩm một chút, xem có thể điều chỉnh lại phần diễn hôm nay không, một ngày tốt như vậy, phải cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, tôi với Bảo Kiều chính là nhân chứng đó nha!"
*
Mãi cho đến buổi tối cơm nước xong.
Trợ lý lái xe tới đón Thương Lộc trở về.
Ngồi ở hàng phía sau, trong lòng bàn tay Thương Lộc nắm một cái khóa trường mệnh, đây là lễ vật Vương Vinh và Tiết Tử San đưa cho cô.
Nghĩ đến buổi tối lúc Vương Vinh vào tiệm trang sức kiêu ngạo nói với nhân viên cửa hàng "Đem đồ tốt nhất quý nhất lấy ra đây, phải mua quà thật đắt cho con gái tôi", khóe môi Thương Lộc không nhịn được giương lên.
Cuối cùng chọn tới chọn lui, cô vẫn quyết định chọn một cái khóa trường mệnh.
Đây là quà tròn một tuổi của trẻ con, mà hiện giờ cô cũng có quà, cô cũng có người thân quan tâm cô, yêu cô.
Loại cảm giác này, thật sự tốt đẹp đến mức không chân thật.
Thương Lộc vẫn chưa sửa miệng, Vương Vinh và Tiết Tử San cũng cũng không thúc giục cô. Lúc chia tay, cô rốt cuộc nhịn không được ôm lấy Tiết Tử San, sau đó nhỏ giọng nói một câu "Ba mẹ, con đi trước đây".
Cảm nhận được cái ôm ấm áp của Tiết Tử San, cô thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Bởi vì quá hạnh phúc, cô nên cười mới đúng.
Nhưng mà cớ làm sao một ngày tốt đẹp như vậy, Thương Lộc lại gặp phải người không muốn gặp.
Lúc thấy Thương Mộ đứng ở dưới nhà, cô nhanh nhẹn đem khóa trường mệnh bỏ vào túi xách.
Kinh nghiệm lần trước nói cho Thương Lộc rõ, có làm lơ cũng vô dụng.
Vì thế lần này cô trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì? Nếu định nói cái chuyện nhàm chán vô nghĩa như về nhà đi thì không cần nói."
Thương Mộ không nghĩ tới Thương Lộc lại chủ động cùng hắn nói chuyện, trên mặt toát ra một tia kinh ngạc, sau đó lại rũ mắt, cũng không nhìn Thương Lộc, mà đưa túi bánh kem trong tay ra.
Là bánh kem ở cửa hàng Thương Lộc thích nhất, Hứa Tắc hai ngày trước còn phải xếp hàng dài mới mua được bánh vị xoài cho cô.
Mà hiện giờ Thương Mộ cũng mang theo bánh kem đứng chờ ở dưới lầu nhà cô.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này có vẻ là muốn đưa cho cô.
Gặp quỷ rồi.
Phản ứng đầu tiên của Thương Lộc là lui về sau một bước, sau đó nhìn về phía Thương Mộ, sợ tự mình đa tình, còn cố ý xác nhận lại: "Cho tôi?"
"Ừ." Thương Mộ trả lời, sau đó lại nói: "Anh có xem show, hôm nay vừa hay đi ngang qua liền thuận tiện mua."
Thương Lộc đương nhiên không nhận bánh kem, thần sắc phức tạp: "Mạo muội hỏi một câu, gần đây trạng thái tinh thần của anh có khỏe không?"
Câu trào phúng của Thương Lộc lọt vào tai Thương Mộ liền biến thành quan tâm hắn.
Thương Mộ nói: "...... Không tốt lắm."
Thương Lộc gật đầu: "Đã nhìn ra, nếu anh không điên cũng sẽ không mang theo bánh kem tới tìm tôi."
Thương Mộ thu tay về, đột nhiên hỏi: "Em có nhận được hàng anh chuyển phát nhanh không?"
Thương Lộc thành thật trả lời: "Có, nhưng mà tôi ném đi rồi."
Thương Mộ thần sắc phức tạp: "Đó là thú bông của em."
Thương Lộc thật ra cũng không sao cả: "Không sao, tôi đã sớm không cần nó rồi."
Sau đó Thương Mộ đột nhiên lại nói: "...... Thực xin lỗi."
Thương Lộc: "......?"
Cô bắt đầu hoài nghi người tinh thần có vấn đề không phải Thương Mộ mà là chính mình.
Thương Lộc duỗi tay lặng lẽ véo cánh tay của mình, xác định không phải đang nằm mơ mới hỏi: "Anh xin lỗi cái gì?"
"Thực xin lỗi, năm đó hiểu lầm em, tưởng em lén bảo với cha, cho nên...... Tặng em trang viên hoa hồng."
Thanh âm Thương Mộ càng ngày càng thấp, đến cuối cùng bản thân hắn cũng cảm thấy khó mở miệng.
Vào sinh nhật thành niên của em gái lại tặng một món quà mang tính trừng phạt, lúc trước hắn bị tức giận làm hỏng đầu óc, không muốn tin tưởng giải thích của cô, cho nên mới dùng phương thức như vậy thương tổn cô, huỷ hoại hết thảy chờ mong của cô với hắn, cũng hủy hoạt nốt chút nhẫn nại cuối cùng của cô với gia đình này.
Quyển nhật ký kia, vào những đêm mất ngủ, Thương Mộ lăn qua lộn lại nhìn rất nhiều lần.
Mỗi một lần xem xong, nhìn từng câu "Thích anh trai" "Muốn cùng anh trai nói chuyện", chỉ một chút phản ứng của hắn cũng làm cô phấn khích đến mức phải viết hết vào nhật ký để ghi nhớ, hắn chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Hóa ra mấy năm nay, em gái hắn khát vọng được hắn để ý quan tâm như thế, lại cực kỳ quý trọng những thứ bé nhỏ không đáng kể kia.
Những thứ thuộc về cô, cho dù là chiếc kẹo đã chảy nước hay là tiểu thuyết ngôn tình, toàn bộ đều là hắn cho, cô đều rất trân quý.
Nhưng những năm đó, hắn đã làm cái gì.
Lạnh nhạt và thờ ơ, vĩnh viễn làm lơ đôi mắt nhiệt tình của em gái, bỏ qua những lần cô vươn tay cầu giúp đỡ, cùng bỏ qua rất nhiều lần cô có ý định thân thiết hơn với hắn.
Thương Mộ nhớ tới rất nhiều thứ bị hắn cố tình quên đi.
Tỷ như trên đường đi học ngồi cùng xe, cô sẽ nói rất nhiều, còn hắn chỉ làm ra vẻ nhàm chán vô nghĩa, một ánh mắt cảnh cáo của hắn là cô sẽ ngoan ngoãn im miệng, sau đó ủy khuất hỏi hắn: "Anh, em lại làm anh giận rồi sao?"
Hắn tất nhiên không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn ipad trong tay.
Rồi lại dưới tình huống ngẫu nhiên, hắn thấy Thương Lộc từ thư viện đi ra, trên tay là quyển sách giống với quyển hắn đang đọc.
Khi đó hắn không hiểu, chỉ cảm thấy cô thực nhàm chán.
Sau đó khi đọc được sổ nhật ký của Thương Lộc, hắn mới biết được đó là bởi vì em gái cho rằng những thứ cô nói khiến hắn không hứng thú, muốn có đề tài chung để nói chuyện với anh trai, cho nên mới cưỡng bách chính mình đi đọc những quyển sách tối nghĩa khó hiểu kia.
Sau đó cô có đề cập đến quyển sách kia không nhỉ?
Chắc là có, chỉ là hắn bài xích cô chứ không phải đề tài nói chuyện của cô, cho nên bất kể cô nói cái gì hắn cũng không thích nghe, cũng không để trong lòng.
Thương Lộc rất khó hiểu, hỏi: "Vì sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"
Thương Mộ nói: "...... Anh đã thấy nhật ký của em."
"À." Thương Lộc có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh đã hiểu nguyên nhân Thương Mộ thay đổi thái độ, cười cười với hắn: "Anh nghĩ nhiều rồi, một quyển nhật ký mà thôi, cũng không có ai quy định nhật ký chỉ có thể viết thật nói thật, dù sao tôi chính là người như vậy, miệng đầy dối trá, lừa người cũng thuận tiện lừa luôn chính mình."
"Thương Lộc!" Thương Mộ lại lần nữa kêu tên cô, lần này hốc mắt hắn đỏ như máu: "Đừng nói như vậy."
"Vì sao?" ý cười trên mặt Thương Lộc trầm xuống, thay vào đó là hoang mang: "Tôi tưởng là anh muốn đến nghe đáp án, như vậy có thể chứng minh cái gì anh cũng không làm sai, sau đó an tâm trở về."
"Không phải, không phải." Thương Mộ tất nhiên là phủ nhận lời Thương Lộc nói, nhưng cũng không biết mình nên nói gì tiếp.
"Thế là cái gì?" Thương Lộc nhìn về phía Thương Mộ, ánh mắt mang theo trào phúng nhàn nhạt, hỏi lại hắn: "Bằng không anh cứ nói thẳng anh muốn nghe cái gì, nếu không quá phận tôi có thể nói cho anh nghe."
Lời nói nghe rất có lệ.
Trước nay cũng chẳng có ai quy định người khác nói xin lỗi mình thì mình bắt buộc phải nói "không sao cả".
Nhưng mà xin lỗi xong rồi, sau đó thì phải nói gì nữa?
Thương Mộ không trả lời, bởi vì trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Thương Lộc không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.
Nhìn thấy cô muốn đi từ bên cạnh hắn tiến vào nhà, Thương Mộ theo bản năng bắt lấy cổ tay cô, muốn ngăn cô rời đi.
Thương Lộc nhíu mày nhìn cánh tay đang bị níu lấy.
Lần này không đợi Thương Lộc nói Thương Mộ đã thức thời buông lỏng tay ra.
Thanh âm Thương Mộ có chút mê man, hắn hỏi: "Anh phải làm gì mới có thể bù đắp những thương tổn của em? Làm gì em mới có thể...... tha thứ cho anh."
Thương Mộ biểu tình chân thành tha thiết, rất khác ngày xưa, không hề mang theo chán ghét, thậm chí làm Thương Lộc cảm thấy có chút xa lạ.
Cô nhìn vào mắt hắn, muốn tìm một tia lừa gạt hoặc dấu vết giả dối, nhưng đang tiếc lại không tìm được gì.
Hắn giống như là thật lòng muốn biết, thật lòng muốn đền bù cho cô.
Thật là kỳ lạ.
Thế giới tựa như đùng một cái liền bắt đầu đối xử tử tế với cô.
Cô đã từng khát vọng nhưng không chiếm được, hiện giờ phảng phất từng cái lại tự đưa tới cửa.
Chỉ là có những thứ tới quá muộn, nên không còn tất yếu nữa.
Nhưng bởi vì hôm nay cô đã thật sự cảm nhận được cảm giác được yêu thương cùng thiện ý, cho nên rất nhanh đã trấn tĩnh lại bản thân, cô cũng không muốn khắc khẩu vô nghĩa với Thương Mộ, mà lựa chọn phương thức lý trí để câu thông hắn.
Thương Lộc khẽ thở dài một hơi, thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ.
Cô nói: "Tôi rất muốn tha thứ cho anh, anh trai."
Chỉ một câu bâng quơ như vậy, lại khiến Thương Mộ cảm giác giống như bị lôi điện đánh trúng, trong nháy mắt đại não đều trống rỗng.
Hắn có chút ngốc nghếch nhìn về phía Thương Lộc, vô cùng chờ mong lại có chút sợ hãi những lời cô chuẩn bị nói tiếp theo.
"So với anh, tôi còn hy vọng chính mình có thể tha thứ hơn, nếu tha thứ chứng minh tôi đã hoàn toàn buông bỏ, những quá khứ kia có thể để trôi đi. Nhưng mà... tôi làm không được, nói thật...... Tôi vẫn có chút hận anh." Thương Lộc nói tới đây, tạm dừng lại một chút.
Bởi vì sau khi cô nghiêm túc tự hỏi lại ngoài ý muốn phát hiện một điều, cô tựa hồ không hận cha Thương cũng không hận Thương gia, nhưng cố tình lại có một chút oán hận với Thương Mộ.
Cái từ hận này từ trong miệng Thương Lộc nói ra làm Thương Mộ cảm thấy trái tim chua xót đau đớn.
Đúng vậy, con bé hẳn là rất hận hắn.
Hắn nhìn về phía Thương Lộc trước mắt, cô đã hoàn toàn trưởng thành, không còn là đứa trẻ con nhút nhát tự ti mặc đồng phục đi theo phía sau hắn.
Hắn đã làm sai lâu lắm rồi, chuyện tới hiện giờ đã không còn tư cách nghĩ tới vãn hồi nữa.
"Anh có biết lúc anh nói muốn đưa quà sinh nhật cho tôi tôi có bao nhiêu vui vẻ không? Tôi cho là anh rốt cuộc cũng muốn nhận người em gái này, một khắc đó tôi đặc biệt hối hận tại sao trước đó lại cãi nhau với anh, trong đầu óc tôi khi ấy chỉ toàn là suy nghĩ phải về xin lỗi anh như thế nào, về sau phải hết sức trở thành người em gái ngoan ngoãn ra sao. Mấy giờ liền ngồi xe đến thành phố A, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ tới sau này khi tôi kết hôn để anh mặc quần áo gì dắt tôi lên lễ đường cũng đã nghĩ tới."
Thương Lộc nói tới đây, có chút bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi, sau đó hỏi: "Có phải rất buồn cười hay không, cho đến khi tôi thấy tòa trang viên hoa hồng kia, tôi cũng cảm thấy bản thân thật nực cười."
"Không phải...... Không phải." đại não Thương Mộ có chút hỗn loạn, hắn há miệng thở dốc muốn giải thích, cảm thấy cực kỳ bất lực.
Có cái gì không đúng sao?
Rõ ràng tất cả đều là sự thật, bởi vì đó đều là việc hắn đã làm.
Bàn tay buông xuống bên người Thương Lộc khẽ cuộn lên, móng tay xẹt nhẹ qua túi xách, cô cũng không nhìn vào mắt Thương Mộ, thanh âm lại càng thấp: "Tôi vẫn luôn biết mình không được yêu thương, nếu có thể lựa chọn tôi sẽ chọn không tới thế giới này. Nhưng tôi rất nhát gan cũng rất yếu đuối, nếu đã tới rồi, tôi lại luyến tiếc phải rời đi, tôi muốn sống, hơn nữa còn muốn sống vui vẻ một chút.
Cho đến ngày đó anh tặng quà cho tôi, thấy trang viên xinh đẹp kia, tôi mới ý thức được hóa ra anh hy vọng tôi chết đi. Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tôi nghĩ, nếu không hay mình chỉ cần sống đến đây thôi, với ai cũng là kết thúc có hậu."
Nhưng sau này, Thương Lộc thật ra cũng không nghĩ về nó quá nhiều nữa.
Có thể là do cốt truyện yêu cầu, câu chuyện tình yêu của nam nữ chủ còn chưa bắt đầu, nữ phụ ác độc như cô tương lai còn cần lên sân khấu.
Cho nên cái gì cô cũng không làm, mà yên ổn chấp nhận sống trên thế giới này.
Đến khi cốt truyện trói buộc được giải trừ, cho tới hôm nay cô đã tỉnh ngộ.
Rốt cuộc cô cũng không còn chấp nhất với những thứ tình thân gượng ép muộn mằn này.
Những lời này thật ra cô đã muốn nói với Thương Mộ từ lâu, hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội nói ra.
Thương Lộc vươn một bàn tay để ở vị trí giữa ngực, lẩm bẩm nói: "Thương Mộ, thật kỳ lạ. Nói xong mấy lời này tôi lại phát hiện tôi hình như không còn hận anh như vậy nữa rồi."
"Nếu anh đã xin lỗi tôi, vậy tôi đây sẽ nói với anh câu mà anh muốn nghe "không sao hết"" Nói xong Thương Lộc lại nhìn về phía Thương Mộ, nghiêm túc nói: "Anh cũng không cần đền bù, chỉ cần về sau đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, tôi sẽ vô cùng biết ơn anh."
Nói xong, cô còn phất phất tay với Thương Mộ tỏ vẻ hẹn gặp lại, sau đó đi vào nhà.
Lúc này Thương Mộ cũng không ngăn cô nữa.
Hắn nhìn cô rời đi, tìm không ra lý do gì để đuổi theo.
Cô nói không sao cả.
Mục đích của hắn đã đạt được rồi.
Nhưng mà, nỗi vắng vẻ trong trái tim cảm giác rất rõ ràng.
Mỗi chữ cô nói đều giống như đao cứa vào trái tim hắn, cưa đi cưa lại, cưa đến đầm đìa máu chảy, nhắc nhở những việc quá đáng hắn đã từng làm.
Hô hấp có chút phát đau, nhưng một câu ngăn cản hắn cũng nói không nên lời.
Bởi vì hắn biết rõ, Thương Lộc lựa chọn không sai.
Tuy cô đã dọn ra khỏi Thương gia từ lâu, lần trước bọn họ gặp mặt cũng tan rã trong không vui, nhưng đến giờ khắc này, giống như cô mới là chân chính rời khỏi Thương gia, cũng chân chính rời khỏi hắn.
Từ bây giờ, cái nhà lạnh băng không có một tia nhân tình kia chỉ còn lại mình hắn.
*
Cửa thang máy mở ra.
Thương Lộc muốn vào, lại thấy Trì Yến trong tay cầm theo một cái túi định đi ra ngoài.
Trì Yến vừa định nói gì đó, nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa thì nhíu mày, hỏi: "Thương Mộ lại tới nữa?"
"Ừm." Thương Lộc lên tiếng, hiển nhiên cũng không muốn đề cập đến tên của Thương Mộ, ánh mắt có chút nghi hoặc dừng ở cái túi Trì Yến đang cầm trong tay, hỏi: "Bánh ngọt hả?"
Trì Yến bất ngờ: "Cậu đoán được?"
Thương Lộc gật đầu, khen một câu: "Thơm quá."
"Sản phẩm thất bại mà thôi." Trì Yến nói: "Tôi vừa mới làm thử mấy lần, cũng không tệ, cậu muốn ăn thử không?"
Thương Lộc do dự: "Lần trước tôi đã lỡ thề, thời thời khắc khắc phải ghi nhớ mình là nữ minh tinh, cho nên ——
Mà cậu làm bánh kem vị gì thế?"
Trì Yến trả lời: "Bánh kem 2 tầng vị xoài với oreo."
Thương Lộc: "Được, vậy tôi vào nhà chờ trước nha."
Là vị mình thích, cho nên chỉ do dự một giây liền quyết định từ bỏ chống cự.
Ngày mai! Ngày mai nhất định cô sẽ nhớ rõ mình là nữ minh tinh mà QAQ!
*
Thương Lộc ăn no, lại tráng miệng bánh kem, nhìn về phía Trì Yến.
Trì Yến cũng nhìn cô.
Thương Lộc không nhịn được, ợ một cái.
Trì Yến mím môi, cố nén không bật cười ra tiếng.
"Muốn cười thì cứ cười." Thương Lộc đứng dậy, hỏi: "Cậu có dắt chó đi dạo không? Không thì để tôi đi cho, vừa lúc đi tiêu cơm."
"Vẫn còn sớm, hai chúng nó thích đi dạo nửa đêm." Trì Yến nói, nhưng vẫn đưa ra cho Thương Lộc một biện pháp giải quyết: "Trung tâm thương mại cách nhà chúng ta khoảng 2km có một khu trò chơi điện tử rất lớn, có rất nhiều máy gắp thú bông, muốn thử so không?"
"Hả?" Thương Lộc nhìn về phía Trì Yến, khoanh tay trước ngực hỏi: "Trì thiếu gia còn thích thú bông cơ à?"
Trì Yến không chút để ý trả lời: "Thú bông không quan trọng, quan trọng là muốn nghiền áp cậu."
Lời này đã khơi dậy ham muốn thắng bại của Thương Lộc, cô nói: "Được thôi, đi, đấu thì đấu!"
*
Thương Lộc võ trang nai nịt chặt chẽ đi theo Trì Yến vào trung tâm thương mại, tiến thẳng lên lầu 5 khu trò chơi điện tử.
Hai người mua trước một trăm tệ đồng xèng, sau đó chia đều.
Thú bông hai tệ một lần gắp, tương đương mỗi người có 25 cơ hội.
Thương Lộc tự tin nói: "Cậu mở to mắt ra mà xem cái gì gọi là thiên phú."
Trì Yến thảnh thơi nói: "Dùng thực lực nói chuyện đi."
Hai người liếc nhau, đồng thời đem xèng nhét vào khe máy chơi game, cầm cần điều khiển.
Mười lăm phút sau.
Tình hình chiến đấu rất ác liệt, điểm số hai bên không phân cao thấp, ngươi truy ta đuổi, nhưng điểm số vẫn vững vàng——
0-0.
Thương Lộc: "......"
Trì Yến: "......"
Hai người đồng thời lâm vào trầm mặc.
Sao lại khó vậy ta.
Sớm biết thế này thì đã không tới / không mang theo cô ấy tới.
Mà vận mệnh cố tình lại vào lúc thế này muốn hung hăng nhục nhã bọn họ.
Hai học sinh tiểu học trông rất vui vẻ đi ngang qua, trong tay mỗi đứa đều đang cầm một đống thú bông gấu trúc, có vẻ hai tay không đủ dùng, đang cầm một cái xe đẩy nhỏ, lại tiếp tục đi gắp thú bông.
# tâm tình vui sướng đều là học sinh tiểu học, hai người bọn họ là người trưởng thành mà cái gì cũng không gắp được #
Thương Lộc và Trì Yến liếc nhau, hai người phi thường ăn ý, quyết định phải cùng nhau đuổi kịp hai học sinh tiểu học kia.
Bọn họ bảo trì khoảng cách mấy mét, cùng nhau trộm quan sát thao tác của hai học đứa nhóc.
Thương Lộc khó hiểu: "Ủa vậy sao chúng ta không quang minh chính đại mà xem?"
Trì Yến đúng lý hợp tình: "Cái này gọi là tầm sư học nghệ."
"Ồ"
Năm phút sau.
Trì Yến lại hỏi: "Cậu xem được chưa?"
Thương Lộc trả lời: "Quá xa, hoàn toàn không thấy rõ."
Trì Yến: "Thế đi thôi, chúng ta đi bái sư học nghệ."
Cho nên cuối cùng, hai người vẫn là cùng nhau đi ra phía trước.
Trì Yến nói: "Bạn nhỏ, xin hỏi hai đứa gắp thú bông có kỹ xảo gì không vậy?"
Thương Lộc gật đầu, khen ngợi: "Hai đứa thật sự là rất lợi hại a."
Hai bạn nhỏ phi thường hào phóng tỏ vẻ có thể dạy bọn họ.
Vì thế Trì Yến quay đầu đi mua đầy hai sọt đồng xèng.
Sau đó hắn đem một sọt đưa cho hai học sinh tiểu học kia, biểu tình nghiêm túc nói: "Đây là học phí, mời hai sư phụ nhận."
Hai học sinh tiểu học thấy Trì Yến rất có thành ý, lại đưa học phí đầy đủ, liền để một người làm mẫu cho bọn họ xem, còn một người thuyết trình lại các bước và lưu ý kỹ xảo.
"Anh chị chỉnh trái phải trái phải, ấn nút hai lần."
"Phải chú ý cái cần điểu khiển, thay đổi góc độ của nó."
Sắc mặt Thương Lộc và Trì Yến đều rất nghiêm túc, hai học sinh tiểu học nói liên tục, hai người cũng không ngừng gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.
Hai vị sư phụ dạy học xong liền nói: "Hai anh chị thử một lần đi, để chúng em nhìn xem thế nào."
Thương Lộc cầm lấy hai đồng xèng, có chút muốn cười lại cười không nổi, nói: "Trì Yến, sao tự nhiên tôi lại thấy có chút khẩn trương."
Trì Yến trả lời: "Bởi vì rất giống khảo thí."
Thương Lộc cảm thấy Trì Yến nói có đạo lý, nhét xèng vào, nắm cần điều khiển, tất cả đầu óc đều là những bí quyết vừa học được.
Nhưng mà lần ấn nút thứ hai cô lại ấn chậm, dù 3 đầu kẹp đã kẹp được gấu bông, mới vừa giơ lên giữa không trung liền rớt xuống.
Trì Yến cũng còn thiếu chút nữa, đã gắp được đưa đến khe thả rồi lại bị tuột trở lại.
Hai người lại thất bại.
Liếc nhau một cái, đáy mắt cả hai đều tràn đầy ý cười bất đắc dĩ.
Hai tiểu sư phụ còn an ủi bọn họ: "Anh chị đừng nản lòng, anh chị làm cũng tốt đấy ạ, chỗ này là của Thương gia đó, chắc là cố ý không cho mọi người gắp được."
"Đúng vậy, hai anh chị học rất nhanh mà! Rất lợi hại luôn ạ!"
Được hai vị sư phụ khen, Thương Lộc và Trì Yến lại tràn đầy ý chí tiếp tục nỗ lực.
Lại thử mấy vòng nữa, hai vị sư phụ phân công nhau chỉ đạo, rất nhanh Thương Lộc đã thành công bắt được con thú bông đầu tiên.
Lúc thỏ con màu trắng từ khe rớt ra, Thương Lộc nhịn không được hoan hô: "Trì Yến! Cậu mau nhìn! Tôi gắp được rồi!"
"Thật là lợi hại." Trì Yến khen cô, sau đó lại cố ý quơ quơ hai con thỏ màu xám trên tay mình, thoạt nhìn có chút kiêu ngạo, lại có chút thiếu đòn.
Thương Lộc: "???"
Trì Yến gắp được 2 con khi nào vậy?
Thương Lộc lập tức tiếp tục nhét xèng, muốn đuổi kịp thành tích của Trì Yến.
Nhưng mà cô càng muốn thắng thì càng bại nhiều, người xưa nói rồi, dục tốc thì bất đạt mà.
Lúc này, một tiểu sư phụ lặng lẽ kéo góc áo Thương Lộc, nói: "Chị ơi, chị lại đây, bên cái máy này vừa rồi có người gắp mười mấy lần không được, có thể dễ gắp hơn đó."
Thương Lộc: "!"
Vì thế Thương Lộc lập tức chạy tới máy chơi game kia, móng vuốt chộp xuống cực kỳ may mắn đồng thời kẹp được 2 con thú bông!
Đột nhiên thanh âm của Trì Yến lại từ phía sau bọn họ vang lên: "Sư phụ cũng quá bất công rồi."
Nhóc học sinh ngượng ngùng nhìn Thương Lộc cười cười, nháy mắt liền chạy đi.
Thương Lộc đem hai con gấu bông bỏ vào xe đẩy của Trì Yến, nhún vai tỏ vẻ: "Có thể là nhân cách của tôi có mị lực hơn cậu á."
"Ờ." Trì Yến rất phối hợp mà đáp ứng, sau đó hỏi: "Đại tiểu thư, tôi đã xuất sư rồi, cậu muốn con nào cứ tùy tiện chọn."
"Lợi hại như vậy sao?" Thương Lộc ngoài miệng thì nghi ngờ, nhưng lại không ngừng chỉ vào mấy con thú bông khác nhau: "Cái này, cái này còn có cái kia nữa, tất cả đều muốn."
"Được thôi." Trì Yến cầm mấy đồng xèng đi tới trước máy có thú bông Thương Lộc chỉ, cong eo.
Cho đến khi dùng hết sọt xèng đã mua, thì xe đẩy của Thương Lộc và Trì Yến cũng chất đầy đủ loại thú bông.
Bọn họ căn bản là quên mất phải đếm số lượng, cho nên cũng không rõ rốt cuộc là ai thắng.
Thương Lộc cảm thấy cực kỳ mỹ mãn nhìn xe đẩy thú bông, lấy hai cái mũ tai thỏ do Trì Yến gắp được ra, nói: "Cái này vừa lúc mỗi người một cái, còn cái khác chia đều."
"Được." Trì Yến đáp lời, sau đó lại đi mua túi đựng, đem tất cả thú bông nhét vào.
Trì Yến trên tay xách theo hai túi tràn đầy thú bông, Thương Lộc bên cạnh cầm di động chụp ảnh liên tục, đắc ý dào dạt đăng một story.
【cao thủ dân gian! [ hình ảnh ]】
Lâm Nhan Nhan bình luận đầu tiên.
【 a a a đáng yêu quá tôi cũng muốn! 】
Thương Lộc rep lại: Tùy tiện chọn đê.
Hai người tới nhà Thương Lộc trước, đem tất cả thú bông đặt trên sô pha.
Thương Lộc đem chú chó nhỏ Lâm Nhan Nhan chọn để sang một bên, sau đó nhìn về phía Trì Yến: "Đến cậu."
Trì Yến cũng không khách khí, cầm lấy con thỏ màu trắng mà Thương Lộc gắp được đầu tiên.
Hai người mỗi người một cái, chia đều thú bông.
Thương Lộc đội cái mũ tai thỏ kia lên, lại giơ một chú gấu nhỏ mình thích nhất chụp một tấm ảnh, nhìn về phía Trì Yến nói: "Không nghĩ là cậu cũng thích gấu bông nha, tôi còn tưởng cậu sẽ lạnh lùng tàn nhẫn ném xuống một câu ' ai muốn loại đồ vật ấu trĩ này' sau đó cho tôi hết chứ."
"Còn lâu." Trì Yến nói, cũng cầm lấy mũ con thỏ kia chụp một tấm: "Tôi cũng phải rất nỗ lực đó nhé."
"Ờmm." Lần này đến Thương Lộc khen Trì Yến: "Trì thiếu gia một điểm đã thông, thiên phú hơn người, là đệ nhất ở khu trò chơi điện tử."
"Cậu cũng tinh mắt đấy." Trì Yến đem con thỏ kia ném vào trong túi mình, sau đó phất phất tay với Thương Lộc: "Lại đây."
Thương Lộc không biết Trì Yến muốn làm gì, nhưng vẫn ngồi qua đó, sau đó liền thấy Trì Yến nắm lấy cái tai thỏ trên cái mũ cô đang đội nhấc lên, chụp một tấm.
Thương Lộc lập tức ngồi thẳng lại nhìn hắn, căm giận nói: "Trì! Yến! Cậu ấu trĩ vừa thôi!"
Trì Yến dựa vào trên sô pha lười nhác cười: "Đừng nóng giận chứ đại tiểu thư, để cho cậu nắm lại là được chứ gì."
Trì Yến nói được làm được, một tay từ trong túi lấy ra một cái mũ tai thỏ khác, trực tiếp đội ở trên đầu mình, sau đó giơ di động lên ý bảo Thương Lộc tới chụp.
Thương Lộc cảm thấy Trì Yến nói cũng có đạo lý, liền duỗi tay bắt lấy tai thỏ trên đầu hắn, còn cố ý lộ ra biểu cảm hung thần ác sát.
Rất nhanh Thương Lộc đã thấy Trì Yến up hai tấm ảnh chụp chung.
Cô nhấn like, sau đó đột nhiên nghĩ: "Trì Yến, chúng ta quen biết đã lâu như vậy, nhưng hình như đây là lần đầu tiên chụp ảnh chung thì phải."
"Cũng không hẳn." Trì Yến trả lời.
Thương Lộc ngồi xếp bằng ở trên sô pha, nghĩ nghĩ một chút lại quay đầu nhìn Trì Yến: "À tôi nhớ rồi, còn có ảnh tốt nghiệp đúng không? Nhưng mà ý tôi nói là hai chúng ta đơn độc chụp ảnh chung cơ, đây vẫn là lần đầu tiên mà."
Trì Yến không trả lời vấn đề này, tay đáp ở bên cạnh sô pha, mà mái tóc dài của cô đang chạm vào đầu ngón tay hắn.
Hắn không thu tay về, nhưng lại sợ cô phát hiện.
Muốn gần thêm một chút nữa, nhưng cũng chỉ dám dừng tại đây.
Hắn nhớ lại hồi cao trung, trường học tổ chức hoạt động, hắn lên xe liền nghe thấy được âm thanh thổn thức, ánh mắt xem náo nhiệt của bạn học chung quanh đều dừng trên người cô.
Còn cô.
Lại bởi vì Khương Diệc mà ủy khuất đỏ cả mắt, một câu cũng không dám lớn tiếng.
Hắn ngồi ở bên người cô, ý đồ ngăn trở những ánh mắt mang theo ác ý kia, để cô có không gian an tĩnh tự thương tâm bản thân.
Sau nữa, đi một đường kia thật sự quá dài quá lâu, cô khóc mệt rồi lại dựa vào cửa sổ ngủ.
Đó là lần đầu tiên Trì Yến rõ ràng tâm tư của mình như vậy.
Hắn lặng lẽ ôm lấy bả vai Thương Lộc, để cô dựa vào vai của mình, khi cô tỉnh thì lại cố làm ra vẻ thản nhiên.
Mùa hè năm ấy, có một thiếu niên lần đầu biết thích một người.
Mọi người xung quanh đều đang nghỉ ngơi, hắn hoảng loạn chụp vội một tấm ảnh chung của hai người.
Hắn đã từng hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở mùa hè năm ấy.
Nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy may mắn, may mắn vì mọi thứ không dừng lại ở mùa hè đó.
Thương Lộc lại giơ tay kéo kéo tai thỏ của hắn, còn nhịn không được sờ sờ mũ nhung, nghiêm túc nói: "Trì Yến, hôm nay vốn là một ngày đặc biệt vui vẻ của tôi, dù sau đó có hơi không vui, nhưng may có cậu xuất hiện, vẽ một dấu chấm câu hoàn mỹ kết thúc, cho nên tôi vẫn cảm thấy vui vẻ."
Thương Lộc cũng không biết vì sao mình lại nói những lời này, nhưng cô cảm thấy ngày hôm nay gặp được Trì Yến, cô rất vui vẻ, cũng thực an tâm.
Trì Yến hơi hơi cúi đầu, dụi cái đầu mũ thỏ nhung vào lòng bàn tay Thương Lộc, trầm giọng nói: "Tôi hy vọng cậu vĩnh viễn có thể vui vẻ như hôm nay.":,,.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro