CHƯƠNG 64
"Nói đúng rồi, cô thắng." Tống Trạch Khiêm bật cười, tựa hồ rất vừa lòng với đáp án này, sau đó hỏi: "Nhưng mà Thương Lộc, cô vẫn chưa diễn ra được cái khao khát sống đó. Nếu đứng từ góc độ nhân vật, tôi cũng cho rằng cô rất phù hợp với Tống Nhan Tuyết, cho nên Hàn Thành mới thích cô như vậy. Nhưng đến đây thì lại xuất hiện vấn đề mới, với một nhân vật vừa giống vừa khác với nhân vật cũ, nếu nhân vật trước càng phù hợp với cô thì cô lại càng khó diễn nhân vật Vương Xán hoàn hảo như Tống Nhan Tuyết."
"Đúng vậy." Thương Lộc trực tiếp thừa nhận, ngẩng đầu đối diện với Tống Trạch Khiêm, gằn từng chữ: "Nhưng tôi có thể diễn tốt."
Kiên định trong đáy mắt cô giờ phút này, có khác gì khát khao sống của Vương Xán đối với tương lai đâu?
Tống Trạch Khiêm nhìn Thương Lộc vài giây, nói thẳng: "Lữ Thi, trở về đi."
Lữ Thi coi như đã tự biết kết quả, chỉ cười nhạt gật gật đầu cổ vũ Thương Lộc, nói: "Đến lúc chiếu phim tôi nhất định sẽ đi xem."
Sau đó liền rời đi.
Tống Trạch Khiêm lại hỏi Thương Lộc: "Cô tin tưởng bản thân như vậy à?"
Thương Lộc nói: "Tôi cũng rất tin tưởng anh, tôi biết tôi không phải lựa chọn hoàn hảo cho nhân vật này, nhưng tôi biết anh nhất định sẽ dạy tôi."
"Cái này tôi không dạy được." Tống Trạch Khiêm phất phất tay, ý bảo hai biên kịch kia rời đi, hắn nhìn vào mắt Thương Lộc, ngữ khí không phải nghi vấn mà là khẳng định: "Thương Lộc, quan hệ của cô và người nhà đã thành ra cái dạng gì chắc cô cũng rõ. Nói trực tiếp một chút, tôi cho rằng tình cảm của cô hình như có chút thiếu hụt."
Thương Lộc thật ra có chút bất ngờ, không nghĩ Tống Trạch Khiêm lại nhìn ra nhiều như vậy, nghĩ nghĩ một chút mới trả lời: "Nói đơn giản thì, mẹ tôi qua đời ngay khi vừa hạ sinh tôi, còn cha tôi, tôi chỉ hy vọng tới lúc ông ấy chết chúng tôi cũng đừng gặp lại nhau. Tôi còn có một anh trai, hồi dậy thì mối quan hệ cũng không tốt đẹp lắm, hiện tại chỉ xem nhau như người xa lạ."
Cô dùng ngữ khí bình tĩnh nhất, thản nhiên kể lại cuộc đời mình.
Tống Trạch Khiêm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không nói câu nào an ủi, chỉ nói thẳng: "Thiên phú của diễn viên hay cuộc đời của họ đều có ảnh hưởng nhất định tới lối diễn xuất, đây là ưu thế cũng là trói buộc. Nhân vật Vương Xán này có rất nhiều mặt, có thể cô diễn được hận ý của cô ấy, thể hiện được quyết tuyệt kiên cường che giấu dưới bề ngoài nhu nhược, nhưng có lẽ cô sẽ không diễn ra được sự tin tưởng của cô ấy với người thân. Cô nên hiểu nếu giữa năm người con không đủ sự tín nhiệm, bọn họ không thể nào phối hợp ăn ý để nói dối, che giấu hành vi phạm tội cho nhau hoàn hảo như thế.
Cho nên Thương Lộc, trước khi cô bắt đầu tiến vào nhân vật này, tôi chỉ có thể cho cô một kiến nghị, thế giới không chỉ có một mình cô, đừng nghĩ bản thân phải bảo vệ ai, phải làm cái gì, hãy ngẫm lại xem có người nào cô có thể tin tưởng không, người mà cô có thể dựa dẫm ỷ nại. Cũng không phải bảo cô hoàn toàn dựa vào họ mà sống, mà là trong khoảng thời gian nào đó, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù cô đang làm gì, cô đều tin tưởng chỉ cần có người này tồn tại, cô sẽ không gặp nguy hiểm."
Tống Trạch Khiêm thật ra không vội vã muốn biết câu trả lời của Thương Lộc, chỉ lấy kịch bản của cô qua đánh dấu vài chỗ trọng điểm, nói đơn giản một chút về những thiếu sót của cô trong buổi thử vai.
Cuối cùng.
Thương Lộc lấy từ trong túi ra một cái cái hộp nhỏ đưa cho Tống Trạch Khiêm.
Tống Trạch Khiêm nhận lấy, nhìn thấy cái phụ kiện kính râm thì hơi run rẩy: "Cái này, là muốn hối lộ tôi hay là muốn nhục nhã tôi?"
Thương Lộc rất vô tội trả lời: "Đây là đồ thủ công Gạo kê làm ở trường học, bảo tôi mang cho anh, khách mời của tiểu chán ghét ai cũng có phần. Nếu anh không thích thì......"
"Cũng khá tốt." Tống Trạch Khiêm nói xong liền đóng hộp lại bỏ vào túi, xoay người đi ra ngoài: "Nhân vật Vương Xán này tạm thời là của cô, tuần sau sẽ gửi thông báo chính thức, nửa tháng trước khi tiến tổ sẽ tham gia huấn luyện. Nhưng đừng chủ quan, đoàn phim chưa khởi động máy thì chỉ cần cô khiến tôi không hài lòng tôi sẽ đổi người ngay lập tức."
Thanh âm Thương Lộc rất nhẹ, nhìn Tống Trạch Khiêm dõng dạc hô: "Tuân mệnh! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Nói thì nói như vậy, nhưng những lời của Tống Trạch Khiêm vẫn khiến Thương Lộc sau khi trở về phải tự hỏi rất lâu.
Người cô có thể tin tưởng sao?
Thực ra Gạo kê hay là mọi người trong tiểu chán ghét thật ra cô đều rất tín nhiệm, còn có Vương Vinh và Tiết Tử San nữa.
Nhưng cô cũng không thể dựa vào bọn họ.
Gạo kê còn quá nhỏ, Lâm Nhan Nhan Diệp Lục và Âu Dịch làm việc cẩu thả hậu đậu, còn những người khác, cô lại sợ hãi nếu mình xảy ra chuyện gì không tốt sẽ liên lụy tới bọn họ.
Cô có thể không thèm để ý chính mình, nhưng không thể không để tâm những ảnh hưởng đến người khác.
Vậy thì còn ai có thể cho cô dựa vào đây?
Chạng vạng.
WeChat nhảy ra âm thanh nhắc nhở, là Trì Yến nhắn tin cho cô, nói hắn sắp về rồi, hỏi cô buổi tối muốn ăn gì.
Thương Lộc không có tâm tình ăn uống lắm, chỉ trả lời đơn giản.
【 tùy cậu, nấu chút canh là được 】
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Thương Lộc tưởng Trì Yến tới, đứng dậy muốn đi mở cửa, nghĩ gì đó lại dừng bước chân.
Ngoài cửa rất an tĩnh, không có tiếng chó sủa.
Lần nào Trì Yến qua nhà cô làm cơm tối cũng sẽ dẫn hai con chó theo, sợ chúng nó ở nhà nhàm chán.
Đại ngoan từ trước đến nay an tĩnh, nhưng tiếng kêu của Tiểu ngoan thì cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy.
Vì thế Thương Lộc không nói gì, nhẹ bước chân đi về phía cửa.
Giọng nói một người đàn ông xa lạ từ bên ngoài vang lên: "Thương tiểu thư, chúng tôi là người Thương Ngạn tiên sinh phái tới, phiền ngài mở cửa."
Thương Lộc không phát ra âm thanh, cũng không báo cảnh sát, bọn họ có thể tiến vào tận đây chứng tỏ Thương gia đã an bài hết rồi, những người này sẽ không làm chuyện gì tổn thương cô, nhưng thực sự rất phiền phức.
Phương thức đơn giản nhất chính là mấy ngày nay cô sẽ không ra khỏi cửa, bọn họ cũng không thể phá cửa mà vào, chỉ cần qua ngày thứ năm là được.
Người đàn ông bên ngoài tiếp tục gõ cửa: "Thương tiểu thư ngài ở trong nhà sao? Thương Ngạn tiên sinh chỉ là hy vọng ngài có thể về nhà cùng tiên sinh trải qua sinh nhật, cho nên mong ngài phối hợp với chúng tôi."
Thương Lộc chỉ muốn trợn trắng mắt.
Phong cách hành sự của Thương gia vẫn trước sau như một, trực tiếp tìm tới cửa, không khác gì bọn bắt cóc, chỉ chơi lớn không chơi thủ đoạn nhỏ.
Lấy tính tình của cha Thương, nhất định ông ta sẽ cảm thấy chủ động cho người tới tìm cô cũng đã cho cô đủ mặt mũi, cô nên nương theo bậc thang này mà leo xuống, ngoan ngoãn trở về nhà làm đứa con gái biết điều của ông ta.
Xuyên qua mắt mèo, Thương Lộc thấy một người đàn ông cao to thoạt nhìn hơi lớn tuổi, định thuyết giáo cô: "Thương tiểu thư, giữa cha con nào có chuyện thù hằn gì sâu đậm, Thương tiên sinh cũng rất nhớ ngài, sinh nhật ông ấy ngài vẫn nên cho một chút mặt mũi mới phải. Ơn dưỡng dục không thể quên, đáng thương nhất thiên hạ chính là tấm lòng cha mẹ mà!"
Lời này khiến người ta nghe mà phiền chán, vì thế Thương Lộc trực tiếp đáp lại: "Mau cút đi, đừng nói sinh nhật ông ta, kể cả ngày giỗ cũng đừng tới phiền tôi."
Lời nói "đại nghịch bất đạo" như vậy làm sắc mặt người đàn ông nháy mắt trắng bệch, hoàn toàn không nghĩ tới "thiên kim Thương gia" mình phải đối mặt cư nhiên lại là một người ly kinh phản đạo ( không đúng mực, vô giáo dục ) như thế.
Mà lúc này, thang máy mở ra.
Trì Yến mặc tây trang trong tay cầm theo túi lớn túi nhỏ thực phẩm mua từ siêu thị, biểu tình nghi hoặc nhìn về phía cửa nhà Thương Lộc.
Lúc ý thức được những người đàn ông này đến để làm gì, hắn bước nhanh tới, lạnh giọng hỏi: "Các người muốn làm gì?"
Người đàn ông trung tuổi vừa mới giáo dục Thương Lộc hiển nhiên đã nhận ra Trì Yến, có chút bất ngờ nói: "Tiểu Trì tổng? Sao ngài lại ở chỗ này."
Không biết vì sao.
Thương Lộc đột nhiên cảm thấy mình nên tùy hứng một lần.
Vì thế cô mở cửa đi ra ngoài, quyết định làm trò trước mặt mọi người, dẫm lên dép lê lông xù nhào vào ngực Trì Yến, vòng tay ôm lấy eo hắn.
Những người khác không nghĩ tới chuyện này, Trì Yến cũng ngạc nhiên, nhưng thân thể phản ứng rất nhanh, một tay hắn ôm cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thương Lộc bắt đầu diễn, cô đem mặt chôn ở trong ngực Trì Yến làm bộ nghẹn ngào: "Rốt cuộc anh đã trở lại, những người này thật đáng sợ, bọn họ vẫn luôn gõ cửa còn nói muốn dẫn em đi, em rất sợ, hu hu......"
"Sợ cái gì." Tay Trì Yến dừng ở lưng cô vỗ nhẹ hai cái, lười biếng nhìn những người khác, nhàn nhạt nói: "Muốn đánh gãy tay hay gãy chân bọn họ?"
Thương Lộc: "......?"
Không phải cô đang diễn kịch bản ngôn tình cẩu huyết sao? Lời này của Trì Yến là thuộc kịch bản bạo lực mà! Khát vọng biểu diễn của hắn đúng là cũng không chịu thua kém cô tẹo nào!
Trong đầu Thương Lộc đột nhiên nhớ tới cốt truyện《 ác 》, buột miệng thốt ra: "...... Đoạn tử tuyệt tôn?"
Bàn tay Trì Yến đang đặt ở lưng cô hơi run lên, hình như có chút nén cười: "Thật tàn nhẫn, nhưng cũng không phải không được."
Những người khác nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết đây chỉ là "lời nói đùa" hay là thực sự muốn làm thật, rốt cuộc tâm tư những kẻ có tiền này bọn họ căn bản không hiểu được, họ chỉ là những công nhân nhận mệnh làm việc thôi.
"Được rồi." Trì Yến nhìn về phía những người đó, nói thẳng: "Các người cũng thấy rồi, chúng tôi ở cùng một chỗ. Muốn mang cô ấy đi có thể bảo Thương tổng trực tiếp tới tìm tôi, nếu ông ta không muốn nói chuyện với vãn bối như tôi, vậy thì bố mẹ tôi cũng rất vui lòng gặp ông ta."
Trì Yến đã nói đến thế, những người này tất nhiên là không dám đắc tội cả hai bên, chỉ có thể nhìn nhau rồi vội vã rời đi.
Thương Lộc lúc này mới buông tay Trì Yến ra, sau đó lùi một bước, rũ mắt không nhìn hắn.
Trì Yến nhìn bả vai trắng nõn đang lộ ra ngoài của cô, hỏi: "Trời lạnh như vậy, sao ra ngoài mà không mặc thêm áo?"
Thương Lộc cúi đầu trả lời: "Phòng khách có mở điều hòa mà."
Trì Yến nói: "Còn không nhanh vào nhà?"
"Ừm." Thương Lộc cười tươi, sau đó trở về phòng mình.
Trì Yến cũng đi vào, đặt đồ ăn trong phòng bếp, lại qua nhà mình dắt hai con chó qua đây.
Tiểu ngoan chạy ngay tới chén thức ăn Thương Lộc đã chuẩn bị sẵn vùi đầu ăn, Đại ngoan phe phẩy cái đuôi tới cọ cọ Thương Lộc.
Thương Lộc sờ đầu nó, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Trì Yến, hỏi: "Trì Yến, cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Trì Yến một bên rửa rau một bên trả lời: "Tôi nên hỏi cái gì?"
Thương Lộc ôm lấy Đại ngoan, đặt cằm trên mớ lông xù ở đầu nó, nhìn theo bóng dáng bận rộn của Trì Yến: "Hỏi tôi vừa nãy tại sao lại đột nhiên đi ra ngoài, tại sao phải diễn kịch trước mặt bọn họ."
Trì Yến rất phối hợp: "À? Thế tại sao?"
Thương Lộc ngồi thẳng lại, có chút bất mãn nói: "Trì Yến, cậu nghiêm túc chút được không? Cậu không thấy lạ tí nào à?"
Trì Yến tắt nước, lấy khăn lông bên cạnh lau tay, quay đầu lại nhìn Thương Lộc, hỏi: "Thế là tại sao?"
Bốn mắt nhìn nhau.
Thương Lộc lại lần nữa vùi đầu vào lông chó, nói: "Thôi, cậu quay lại trước đi."
Cô không thể nhìn thẳng vào mắt Trì Yến, nếu không sẽ không nói ra được mất.
Trì Yến cũng rất phối hợp, một lần nữa xoay người lại đặt tay trên mặt bàn, không nói gì.
Thương Lộc lại xoa xoa đầu Đại ngoan, sau đó thanh âm rất nhẹ trả lời: "Bởi vì tôi muốn lợi dụng cậu, muốn kéo cậu xuống nước, muốn cho ông ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta, như vậy ông ta càng không dám làm gì tôi."
Trì Yến cười khẽ một tiếng: "Như vậy à."
Thương Lộc hỏi hắn: "Cậu không tức giận sao?"
"Tôi rất vui." ngữ khí nói chuyện của Trì Yến vẫn lười nhác như thế: "Nhưng mà đại tiểu thư, cậu cũng đừng dìm bản thân như vậy, những lời này hoàn toàn có thể đổi một cách khác để nói mà."
Thương Lộc kỳ quái hỏi: "Cái gì?"
Giọng Trì Yến khàn đi, lại mang theo chút ý cười mạc danh, giống như thầy giáo sau khi giải đề nói ra đáp án chính xác mà cả lớp không giải được: "Bởi vì cậu hy vọng tôi hoàn toàn đứng về phía cậu, hy vọng tôi trở thành đồng minh của cậu."
Nước trong phòng bếp bị mở ra, âm thanh rất to, tựa như không cần cô phải trả lời lại.
Thương Lộc chớp chớp mắt, đang cố tiêu hóa lời nói của Trì Yến.
Hơi xấu hổ vì tâm tư trực tiếp bị vạch trần.
Cô không thừa nhận được không? Cũng không thể.
Tuy cái suy nghĩ "bạn của tôi không thể làm bạn với người tôi ghét" rất ấu trĩ, nhưng khi lần đầu tiên nghe thấy Trì Yến nói hắn và Khương Diệc thật ra không phải bạn bè, cô nhớ rõ bản thân mình khi đó chỉ cảm thấy rất may mắn.
Ma xui quỷ khiến, Thương Lộc nhịn không được hỏi: "Vậy cậu nghĩ sao?"
"Đương nhiên." Trì Yến nói luôn không cần do dự, tạm dừng vài giây lại bổ sung: "Tôi thuộc về cậu mà."
Thương Lộc hơi giật mình.
Giống như lời Trì Yến vừa nói.
Cô hy vọng hắn hoàn toàn đứng về phía cô, hy vọng hắn trở thành đồng minh của cô, vậy cô có hy vọng...... Hắn thuộc về cô không?
Cuối cùng, Thương Lộc lại sinh ra một chút nghi hoặc.
Cái "thuộc về" này rốt cuộc ám chỉ cái gì.
Ý nghĩa của những lời này có vẻ khác với hai câu trước đó, lại giống như là lời an ủi thuận miệng nói ra, khiến cô trong lúc nhất thời không thể đưa ra phán đoán.
Thật ra trong lòng cô còn có một âm thanh rất nhỏ nói ra đáp án khác, nhưng cô không dám nghĩ nhiều, sợ tự mình đa tình.
Dù sao trước mắt, cô cũng không ghét những lời này, hay cảm giác này.
Đang lúc Thương Lộc phát ngốc, liền thấy Tiểu ngoan không biết đã ăn xong từ lúc nào, cực kỳ khệ nệ bò lên sô pha, duỗi chân trước nhảy lên bàn trà.
Sau đó ——
Thương Lộc liền thấy đống đồ trang điểm chưa kịp dọn lúc buổi sáng dùng trước khi đi thử vai toàn bộ bị nó hất hết xuống đất.
Hơn nữa không phải vô tình đụng vào, mà cô thấy Tiểu ngoan vươn móng vuốt đẩy từng chút từng chút xuống đất, rõ ràng là nó cố ý.
Thương Lộc: "?!"
Thương Lộc hô: "Trì Yến! Mau ra xem chuyện tốt con trai cậu làm này! Phấn nền với má hồng của tôi bị nó làm vỡ hết rồi, cậu đền tôi cái mới đi! Con thiếu nợ thì cha phải trả!"
"Được được được, mua mới, mua nguyên bộ được chưa." Trì Yến rõ ràng không quá để ý, bưng một đĩa rau xào ra: "Kiên nhẫn một chút đi, cậu cũng không nỡ phạt nó mà."
Thương Lộc không phản bác, đè Tiểu ngoan lại, duỗi tay gõ nhẹ vài cái trên đầu nó, giáo dục một hồi, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương nức nở của nó thì rất nhanh đã mềm lòng.
Thương Lộc giáo huấn xong lại ôm nó trong ngực: "Thôi được rồi, về sau không được như thế nữa nhé."
Nhưng mà lúc Thương Lộc vừa mới buông tay ra, liền thấy Tiểu ngoan lần này không lăn lộn đồ trang điểm của cô nữa, mà vươn một bàn tay hướng về phía ly nước của cô.
Thương Lộc: "......?"
Cô hoàn toàn không hiểu, đây là cái hành động gì vậy?.
Vì thế Thương Lộc chỉ có thể nhìn về phía Trì Yến, dùng ánh mắt biểu đạt nghi hoặc của mình.
Biểu tình Trì Yến cũng trở nên phức tạp, nói: "Văn Nhân Ngôn gần đây có nuôi một con mèo nhỏ, hai ngày trước Tiểu ngoan với con mèo kia có chụp một bức ảnh chân dung động vật, thật là giống như người ta nói mà, cái tốt không học, chỉ học cái xấu là nhanh."
Buổi tối.
Thương Lộc ngồi ở giường sấy tóc, sấy được một lúc thì cực kỳ ghét bỏ tắt máy sấy đi.
Sau đó, cô liền nhận được tin nhắn của Trì Yến.
【 phòng cho khách dọn dẹp xong rồi, cậu có muốn qua đây trước không? Mấy ngày nay ở nhà tôi đi, cũng không biết những người đó có tới nữa hay không. 】
Thương Lộc do dự một chút, cũng cảm thấy có đạo lý.
Nếu người của Thương gia lại đến, cho dù chỉ là gõ cửa như hôm này, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc cô xem kịch bản.
Vì thế Thương Lộc cầm hai bộ quần áo và mỹ phẩm dưỡng da thường dùng, tới gõ cửa nhà Trì Yến, nghiêm trang khom lưng: "Làm ơn, hiện tại mong cậu cho tôi tới cọ ăn cọ ở."
Trì Yến lùi một bước, để cô tiến vào.
Mái tóc vẫn còn ướt xõa trên vai, xương quai xanh xinh đẹp bị sợi tóc chạm vào dính chút nước, bên ngoài cô mặc áo ngủ lông xù hồng nhạt, bên trong là một bộ váy ngủ màu trắng đục.
Thương Lộc trực tiếp đi tới phòng cho khách, tùy ý đặt đồ ở đầu giường, duỗi tay sờ sờ đệm.
Hơi cứng.
Nhưng thôi phiên phiến đi, mình là khách cũng không tiện đòi hỏi.
Trì Yến khoanh tay đứng ở cửa nhìn cô, hỏi: "Sao, không hài lòng à?"
Thương Lộc cũng không giả khách khí với Trì Yến: "Nói thật, cứng quá, còn không bằng sô pha thoải mái nhà tôi, kiến nghị lần sau đổi cái nệm...... à không đúng."
Thương Lộc nói liền xốc chăn lên, thấy đây đúng là ván giường, căn bản không có nệm, chỉ là lót hai tầng chăn mà thôi. Trách không được cứng như vậy, hóa ra đến đệm còn không có.
Vì thế Thương Lộc sửa miệng: "Kiến nghị lần sau thêm cái nệm."
Trì Yến lại đột nhiên nói: "Thật ra cậu cũng có thể ngủ ở phòng tôi, ga trải giường và chăn cũng mới đổi, ngay cả nệm cũng đã đổi cái mới, đặc biệt mềm, muốn xem thử không?"
Thương Lộc đáng xấu hổ lại có chút do dự.
Cô rất muốn đi xem, chỉ nhìn một cái thôi.
Sau đó Thương Lộc liền đi theo Trì Yến về phòng hắn, duỗi tay đè đè cái nệm trên giường, sau đó trên mặt lộ ra một tia khiếp sợ.
Thật sự rất mềm, rất thoải mái.
Advertisement: 0:23
Close Player
Thương Lộc ngồi lên thử, cảm giác như cả người đang chìm vào đám mây.
Hu hu! Đây là chiếc giường trong mộng của cô đó!
Cô vẫn có thể chịu đựng ván giường, nhưng đấy là trong trường hợp cô chưa gặp được tấm đệm mềm thế này.
Vì thế Thương Lộc ngẩng đầu nhìn Trì Yến.
Giây tiếp theo cô dứt khoát tụt dép lê, trực tiếp nằm trên chăn, lăn một vòng cuốn chặt cả người, động tác rất nhanh nhẹn.
Trì Yến cười, duỗi tay túm cả Thương Lộc cả chăn, kéo cô về phía hắn.
Thương Lộc ghé vào cái gối đầu trên giường, sống chết không chịu đứng lên: "Trì Yến! Cậu vừa mới nói tôi có thể ngủ trên giường cậu! Nói lời phải giữ lời! Không được đổi ý!"
Sau đó Thương Lộc liền cảm giác được một bàn tay bắt lấy đuôi áo ngủ của cô, túm chặt.
Bởi vì áo ngủ của Thương Lộc là kiểu không có nút thắt, cảm nhận được áo ngủ cùng thân thể của mình đột nhiên có khoảng cách, nháy mắt đã thấy cái lạnh ùa vào.
Hay lắm Trì Yến, dám dùng chiêu này?
Thương Lộc vừa động, thu tay về, phi thường thoải mái mà làm cái dáng "Kim thiền thoát xác", lột áo khoác ngoài ra.
Trong tay Trì Yến vẫn bắt lấy đuôi áo ngủ của Thương Lộc, sau đó liền thấy Thương Lộc linh hoạt chui vào trong chăn, hơn nữa còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn: "Là của tôi!"
Thương Lộc không chú ý tới, bởi vì một loạt hành động này, cổ áo ngủ rộng thùng thình của cô đã lệch về một bên, lộ ra vệt đỏ sơ ý lưu lại khi tắm ở xương quai xanh trắng nõn, rất có sức công phá thị giác.
Trì Yến bị Thương Lộc chọc cười, đem áo ngủ dày nặng trong tay ném trên mặt cô, phân nửa người cô đều bị bao vây trong đó.
Hắn hình như vẫn chưa hài lòng, cách cái áo ngủ còn lắc lắc đầu cô, nói: "Tôi đã bảo cho cậu rồi thì sao có thể tranh với cậu, tôi chỉ muốn nhắc cậu sấy khô tóc đi, dính hết nước vào gối rồi kìa."
"Không cần." Thương Lộc trực tiếp cự tuyệt, bỏ áo khoác ra, nghiêm túc nói: "Tôi ghét nhất là sấy tóc, gió thổi trên mặt cảm giác rất không thoải mái."
Trì Yến lại không tán đồng: "Để tóc ướt đi ngủ sẽ đau đầu."
"Tôi chờ tóc khô rồi ngủ." Thương Lộc trả lời xong, không khống chế được ngáp một cái.
Bầu không khí trong nháy mắt có chút trầm mặc.
Trì Yến vươn tay về phía cô: "Đi sấy tóc, tôi bảo đảm sẽ không làm mặt cậu không thoải mái."
Thương Lộc nhìn hắn một hồi.
Nghĩ đến mình ăn nhờ Trì Yến uống nhờ Trì Yến hiện tại còn ở nhờ nhà Trì Yến, nếu để tóc ướt dính lên giường hắn hình như cũng không ổn lắm.
Vì thế Thương Lộc miễn cưỡng mặc lại áo khoác, kéo tay Trì Yến đứng lên, xỏ dép lê đi ra ngoài.
Máy sấy đã cắm điện.
Thương Lộc dứt khoát ghé vào trên sô pha, bộ dáng bất chấp tất cả.
Trì Yến sấy đuôi tóc và đỉnh đầu trước, đúng thật là hoàn toàn không thổi không vào mặt cô.
Cảm giác được năm ngón tay hắn không ngừng xuyên qua tóc mình, cùng với từng đợt gió ấm, rất thoải mái.
Đại tiểu thư lúc hưởng thụ trông giống như con mèo nhỏ, hơi híp híp mắt, ghé vào trên sô pha, cả người toát ra vẻ lười biếng.
Rất nhanh, Trì Yến bắt đầu sấy hai bên.
Tay hắn che lại sườn mặt cô, gió từ máy sấy đều bị mu bàn tay hắn chặn hơn phân nửa, thỉnh thoảng giúp cô sửa sang lại tóc cũng sẽ rất tinh tế đem đầu gió máy sấy đổi sang hướng khác.
Thương Lộc đột nhiên nhỏ giọng nói: "Trước kia tôi từng diễn vai một thợ cắt tóc, có tìm tới tiệm cắt tóc học hơn nửa tháng, lúc giúp khách hàng gội đầu không cẩn thận xả nước vào cổ cô ấy, sau đó tôi sấy tóc cho người đó, cô ấy vẫn luôn miệng mắng tôi. Cô ấy nói khẳng định là tôi chỉ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, mới có thể tay chân vụng về như vậy, chút việc nhỏ này cũng không làm được. Hỏi tôi có biết quần áo cô ấy đang mặc đắt thế nào không, tiền lương mấy tháng của tôi cũng không đền nổi đâu.
Nhưng thật ra quần áo cô ấy mặc đều là hàng giả, nhưng mà tôi cũng không vạch trần cô ấy, chỉ ngồi nghe cô ấy tiếp tục mắng tôi. Nhân vật tôi muốn diễn chính là như vậy, thường xuyên bị khách vô cớ gây rối làm khó dễ, nếu tôi muốn diễn tốt, trước hết tôi phải biến mình trở thành nhân vật, chỉ có thể dùng biện pháp này, sâu được bao nhiêu thì sâu, thật sự không được thì nghĩ cách để cộng sinh với nhân vật thôi. Nhưng mà sau đó tôi lại diễn rất khá, lúc ấy tôi chỉ là một vai phụ, nhưng bởi vì nhân vật nhỏ này mà đạo diễn rất thích tôi, trực tiếp mời tôi đóng nữ 2 trong phim mới của ông ấy."
"Nhưng mà tôi thấy cậu rất tuyệt, rất nhiều người thích cậu, họ cũng cảm thấy cậu rất lợi hại, bao gồm cả đạo diễn, ông ấy cũng đã nhìn thấy được nỗ lực của cậu." Trì Yến khen một câu, rồi lại hỏi: "Sau đó thì sao? Nhân vật nữ số 2 kia cậu có hài lòng với diễn xuất của mình không?"
"Không diễn, tôi từ chối." Thương Lộc mím môi, nhắm mắt lại.
Bởi vì lúc ấy, do có diễn viên bỏ vai, nên Khương Diệc yêu cầu cô tới cứu nguy cho bộ phim thần tượng mà công ty giải trí của hắn đầu tư, mà cô thì không do dự gì liền đồng ý với hắn.
Thật ra còn có một việc rất trùng hợp mà Tống Trạch Khiêm không biết, vai nữ phụ giúp Lữ Thi 17 tuổi đã đoạt giải lớn, chính là nhân vật nữ số 2 trong bộ phim mà cô đã từ chối của vị đạo diễn kia.
Nhưng cũng may, nhiều năm sau, cô dựa vào kịch bản《 nhân sinh lộ 》, diễn nhân vật có hình tượng tương tự với nhân vật kia mà nhận được sự tán thành của khán giả, lại còn có thể đứng ngang hàng cạnh tranh cùng Lữ Thi, thậm chí còn thắng cô ấy.
Cho nên những thứ đã xảy ra trước kia, cho dù có phải do cốt truyện khống chế hay không, đều không còn quan trọng nữa.
Nếu là của mình, thì vẫn sẽ đến với mình theo một cách khác, cho nên cũng không có gì phải tiếc nuối cả.
Mấy ngày nay chuyên tâm nghiên cứu kịch bản nên Thương Lộc hơi mệt, hiện giờ đã thành công được Tống Trạch Khiêm lựa chọn, cũng coi như buông được tảng đá lớn trong lòng, Thương Lộc cảm giác cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng rất nhiều.
Cơn buồn ngủ không ngừng đánh úp, mí mắt như dính vào nhau, giờ phút này cô hoàn toàn không mở nổi mắt.
Thương Lộc chìm vào mộng đẹp, nặng nề ngủ.
Trì Yến nhìn sô pha nhà mình, bởi vì lúc đầu thấy loại sô pha này ở nhà Thương Lộc hắn nghĩ là cô mua, cho là cô thích loại này, nên sô pha nhà hắn cũng lớn hơn nhiều so với sô pha bình thường.
Trì Yến vỗ vỗ vai Thương Lộc, nói: "Dậy đã, về phòng rồi ngủ."
Thương Lộc mơ mơ màng màng trở mình, ngước mắt nhìn hắn, bị ánh đèn làm chói mắt lại nheo nheo lại.
Không đến nửa phút, tiếng hít thở vững vàng lại lần nữa vang lên.
Tay Thương Lộc thả lỏng bên người, cứ như vậy trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Ánh mắt Trì Yến dừng ở tay Thương Lộc, cô vẫn đang đeo chiếc nhẫn Gạo kê tặng.
Hắn lại cúi đầu nhìn nhìn tay trái của mình, khóe môi giương lên, sau đó khom lưng bế Thương Lộc từ trên sô pha, đi về phòng ngủ.
Sau khi đặt Thương Lộc trên giường, đắp chăn đàng hoàng cho cô xong, Trì Yến đóng kỹ cửa phòng rồi về lại phòng cho khách, tùy ý ngả lưng lên ván giường cứng đơ.
Nửa phút sau, Trì Yến lại ngồi dậy.
Hắn xỏ dép lê, đá mấy miếng đệm mỏng trên giường vào trong, đứng dậy tìm mấy hộp giấy nhét vào phía dưới, chắn đến kín mít.
Ừm.
Hiện tại có thể an tâm ngủ rồi.
*
Buổi sáng, khi tỉnh dậy.
Trong phòng vẩy đầy ánh mặt trời, Thương Lộc lười biếng mở mắt ra, nhìn thấy bài trí phòng trong thì trợn to mắt.
Cô duỗi tay vỗ vỗ mặt, từ trên giường bò lên, đại não bắt đầu nhớ lại xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhớ là mình ngồi ở sô pha để Trì Yến sấy tóc hộ, sau đó bị tiếng máy sấy ru ngủ luôn rồi?
Thương Lộc đã từng có một đoạn thời gian rất dài bị mất ngủ, hoặc là khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ thì nửa đêm lại bừng tỉnh vì ác mộng, tuy tình trạng này gần đây đã giảm bớt nhiều, nhưng đã rất lâu rồi cô chưa được trải qua cảm giác bất tri bất giác ngủ gật mà không biết gì, hơn nữa còn là một giấc ngủ say sưa tới hừng đông, không giật mình, không mộng mị.
Thương Lộc vừa định rời giường, lại đột nhiên cảm giác có thứ gì chặn tầm mắt cô.
Thương Lộc sờ sờ trán, nhìn tờ giấy note mình vừa xé xuống cảm thấy rất cạn lời.
Thời đại nào rồi chứ! Không thể gửi tin nhắn được sao? Dán giấy note làm gì, lại còn dán trên trán cô nữa chứ!
Chút bực bội của Thương Lộc lúc vừa ngủ dậy khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy note kia lập tức tiêu tan không ít.
【 tôi tới công ty, bữa sáng ở phòng bếp, có sủi cảo tôm và xíu mại lòng đỏ trứng cậu thích ăn】
Thương Lộc cố gắng nuốt nước miếng.
Vội vã dẫm lên dép lê đi rửa mặt, sau đó tới phòng bếp thưởng thức bữa sáng nóng hôi hổi.
Tiểu ngoan và đại ngoan, hai con chó đang ghé vào hai bên sô pha, trông có vẻ vẫn đang ngủ, bị động tĩnh của cô đánh thức.
Thương Lộc chắp tay trước ngực, nghiêm túc xin lỗi: "Không phải tao cố ý đánh thức chúng mày đâu, thực xin lỗi, mau ngủ đi mau ngủ đi."
Thương Lộc gắp một ngụm sủi cảo tôm, phồng miệng nhai nhai, cầm di động lướt vòng bạn bè.
Một ngày tốt đẹp bắt đầu rồi.
Vòng bạn bè của Tống Trạch Khiêm cũng có cập nhật mới.
《 ác 》
Trưởng nữ [ đã định ], trưởng tử [ đã định ], con thứ [ chưa định ], thứ nữ [ chưa định ], con gái út [ đã định ].
Thương Lộc lập tức lui về xem khung chat, quả nhiên thấy trôi tuốt tuột bên dưới một đống tin nhắn linh tinh là tin nhắn hôm qua Hứa Tắc gửi cho cô.
[ Hứa Tắc ]: Sau này hợp tác vui vẻ.
Thương Lộc: "?!"
Thương Lộc liền hiểu, gần như ngay lập tức trả lời Hứa Tắc.
[ con trai hai! Là anhh! Đại ca ơiii!!! ]
Hứa Tắc trả lời cô icon một bàn tay đang xoa đầu, thuận tiện nhắn lại "Cũng chưa chắn chắn".
[ Hứa Tắc ]: [icon con chó chạy]
[ Hứa Tắc ]: Chị cả là Tưởng Tinh lão sư.
Thương Lộc: "!"
Lại có thêm kinh hỉ!
Hợp tác cùng Tưởng Tinh và Hứa Tắc, đạo diễn là Tống Trạch Khiêm, toàn là người quen hết á!
Nói cách khác sau này ở đoàn phim cô có thể ——
Muốn làm gì thì làm!
Thương Lộc tâm tình cực kỳ tốt, cũng không chơi di động nữa, nhai nuốt nốt cái xíu mại trực tiếp kết thúc bữa sáng, tiếp tục cầm kịch bản nghiên cứu.
Thương Lộc rất chờ mong vào đoàn phim, cũng càng thêm yêu thích nhân vật này.
Ngày hôm sau.
Thương gia.
Sinh nhật 50 tuổi của Thương Ngạn, trong vòng có không ít người làm mọi cách để nhận được thư mời.
Phải biết rằng với địa vị của Thương gia hiện giờ, có rất nhiều thương nhân muốn đi nịnh bợ.
Biệt thự Thương gia từ trong ra ngoài đều được trang trí hoàn hảo, lấy màu lam nhạt làm chủ đề, nơi nơi đều là hoa tươi và bánh ngọt.
Ngay cả Thương Ngạn hôm nay cũng mặc một bộ tây trang màu lam nhạt, bởi vì đây là màu sắc mà người vợ quá cố của ông ta thích nhất.
Sự lạnh nhạt và lệ khí trên khuôn mặt ngày thường dường như biến mất, khóe mắt ông ta hàm chứa ý cười, trông rất giống một người đàn ông trung niên hòa ái.
Nếu không quen biết Thương Ngạn, chắc chắn sẽ có người bị bộ dáng lúc này của ông ta lừa gạt.
Khách khứa tiến vào Thương gia liên tục, người lạ hay người quen đều đi lên bắt chuyện, ý cười trên mặt Thương Ngạn vẫn luôn duy trì, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía cửa.
Ông ta đang chờ đợi.
"Cha." Thương Mộ đi tới, cố ý làm bộ nghi hoặc nói: "Cha đang đợi ai sao?"
Thương Ngạn hiếm khi dùng vẻ mặt ôn hoà với con trai, nhẹ nói: "Ta đang chờ thư của mẹ con."
Thương Mộ rũ mắt, ngoan ngoãn nói: "Thật tốt quá, chúc mừng cha."
Thương Ngạn nhìn đứa con trai duy nhất của mình, đáy mắt nhiều thêm một tia vừa lòng.
Từ trước đến nay Thương Mộ khá phản nghịch, ăn đánh nhiều lần như vậy cũng chưa bao giờ thấy hắn hoàn toàn nghe lời cha, nhưng không biết vì sao một tuần gần đây, tính tình của hắn ngoan ngoãn hơn không ít.
Xem ra phải có chút trừng phạt, mới khiến người con bất kham của ông ta nhớ kỹ giáo huấn.
Thương Mộ lại hỏi: "Em gái hôm nay sẽ trở về sao?"
Thương Ngạn thoạt nhìn không chút nào để ý đến chuyện này: "Tùy nó thôi."
Thương Mộ lộ ra biểu tình kinh ngạc, hỏi: "Cha đổi ý rồi?"
"Trì gia đã nhường miếng đất kia cho chúng ta, một đứa con gái mà thôi, dùng nó để đổi được lợi ích lớn như vậy cũng không thiệt." Trên mặt Thương Ngạn lộ ra ý cười, nói: "Cũng coi như có chút bản lĩnh, người thừa kế Trì gia lại có thể vì nó mà hạ mình, anh cũng nên học tập em gái anh đi, nói về điểm này thì nó mạnh hơn anh nhiều, không giống cái người lúc trước mà anh dẫn về kia, cái loại gia đình một nghèo hai trắng tay này sao có thể xứng với Thương gia chúng ta?"
"Vâng, cha nói đúng." Thương Mộ rất phối hợp, lại cố ý chuyển đề tài lên người Trì Yến: "Chẳng qua tính tình tiểu Trì tổng có tiếng quái dị, hôm nay hắn cũng tới đây, nhưng lâu như vậy rồi cũng chưa thấy tới chào hỏi cha, có khi nào hắn với em gái chỉ là nhất thời hứng khởi hay không?"
Thương Ngạn nhìn thoáng qua Trì Yến cách đó không xa, sau đó nói: "Tôi cũng không đồng ý để nó cưới em gái anh đâu."
Với Thương Ngạn, Trì Yến chỉ đại biểu cho lợi ích mà thôi.
Chơi bời với Thương Lộc thì có thể, chứ nếu tính chuyện nghiêm túc, xin lỗi, chưa chắc người làm cha như ông ta đã đồng ý.
*
Một chén rượu được đưa tới trước mặt.
Trì Yến giơ tay nhận lấy, tùy ý chạm ly một cái, cũng không uống chỉ hỏi: "Sắp xếp ổn hết rồi chứ?"
"Đương nhiên." Trên mặt Thương Mộ lộ ra ý cười xã giao lễ phép , hạ giọng hỏi: "Vì sao lại cho Thương gia miếng đất kia, Thương Lộc biết sẽ không vui đâu."
Trì Yến cười tủm tỉm trả lời: "Đương nhiên là bởi vì có vấn đề, tôi cũng vất vả lắm mới tìm được người ngu xuẩn như cha anh tới tiếp nhận cục diện rối rắm kia. À xin lỗi, hy vọng lời tôi vừa nói không mạo phạm đến anh."
Tuy nói xin lỗi, nhưng lại không có nửa điểm thành ý.
"Tất nhiên là không." Thương Mộ một ngụm uống nốt rượu trong ly, tiếp tục nói: "Tài sản Thương gia sẽ phân chia dựa theo thỏa thuận ban đầu của chúng ta ......"
Trì Yến trực tiếp xua tay: "Chuyện đó sau này anh nói với Thương Lộc đi, tôi không có hứng thú với tài sản của Thương gia các người, lúc ấy cũng chỉ là để xem thành ý của anh thôi."
Để không làm cho Thương Ngạn hoài nghi, Thương Mộ cũng không nói chuyện lâu với Trì Yến, chỉ đơn giản giao lưu vài câu liền đứng dậy rời đi.
Tiệc sinh nhật vẫn tiếp tục.
Quá trình rất nhàm chán.
Nhưng Trì Yến vẫn rất phối hợp, khuôn mặt luôn treo vẻ hứng thú, đủ cho Thương Ngạn mặt mũi.
Thẳng đến khi bữa tiệc sắp kết thúc.
Quản gia đột nhiên đi vào, tới bên người Thương Ngạn, hạ giọng ghé vào tai ông ta nói mấy câu.
Trên khuôn mặt già nua nhăn nhó của ông ta lộ ra nét cười chân thật nhất từ đầu đến giờ, thậm chí có chút kích động liên tục nói: "Mau! Mời vào! Mau mời vào!"
Các khách mời cũng có chút tò mò, đến tột cùng là ai cao quý đến mức có thể khiến Thương tổng thất thố như vậy? Vì thế một đám đều chăm chú nhìn về phía cửa.
Một ông lão râu dài ngoại quốc đi vào, trên người mặc một chiếc áo khoác chất liệu tầm thường rất không hợp với hoàn cảnh sang trọng nơi đây.
Ông lão đi tới trước mặt Thương Ngạn, khom lưng nói: "Thương tiên sinh, chúc ngài sinh nhật vui vẻ."
"Lão sư, mau lấy ra!" Thương Ngạn từ trước đến nay đều học theo vợ gọi ông ấy là Elvis lão sư, vội vàng duỗi tay dìu ông lão, có chút gấp gáp hỏi: "Nghe quản gia nói, ngài có một phong thư của bà nhà tôi muốn chuyển cho tôi."
Elvis gật đầu, từ trong túi áo khoác lấy ra một phong thư ố vàng, tất cung tất kính đưa qua.
Trên mặt Thương Ngạn hiện lên ý cười vui sướng, cùng lúc đó ông ta cũng hiểu rõ.
Trách không được, trách không được lúc ấy ông ta tìm khắp công ty, lại điều tra cả bạn bè của vợ, đều không tìm được bất kỳ dấu vết nào liên quan đến lá thư kia, hóa ra bà giao cho lão sư giữ.
Lúc ông ta duỗi tay lấy phong thư thậm chí còn có chút run rẩy.
Ông ta đã chờ phong thư này lâu lắm rồi.
Hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng chờ được rồi.:,,.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro