CHƯƠNG 8

Lời nói trực tiếp của Thương Lộc trong hoàn cảnh này lọt vào tai những người ngồi đây thực sự là rất khó nghe.

Cha Thương nhìn cô, ngữ khí mang chút răn dạy: "Làm trò trước mặt trưởng bối, ai dạy con như vậy?"

Ông ta chỉ nói lời này của Thương Lộc không nên nói trước mặt trưởng bối, chứ không hề nói lời này là sai.

Khương Diệc và cha mẹ hắn lúc này này đều có chút không nhịn được.

Nhưng cha Khương cũng là người làm ăn lõi đời, lập tức phản ứng lại, cười ha hả đứng dậy nói: "Tiểu Lộc à, mấy chuyện linh tinh đó chúng ta cũng có nghe qua, nhưng giới giải trí con biết mà, thiếu gì loại sự tình thật thật giả giả này, chúng ta cũng không quá để trong lòng, nhưng dù sao chú cũng muốn nói lời xin lỗi với con. Chú sẽ để tâm lời con nói, về cái cô tiểu minh tinh kia, con yên tâm, chú sẽ cho con một kết quả vừa lòng."

"Ba!" Khương Diệc hiện tại có thể nói là trùng quan nhất nộ vì hồng nhan, biết rõ thời điểm này không nên nói thêm gì nữa, nhưng vẫn không nhịn được: "Ninh Lâm không làm gì sai cả, cô ấy vô tội......"

"Bang ——"

Cha Khương cực kỳ tức giận, trực tiếp cho Khương Diệc một cái tát, lạnh lùng nói: "Nơi này không có chỗ cho anh nói chuyện! Anh cho rằng mình là cái gì chứ?"

"Chú à, chú cũng đừng tức giận." Thương Lộc nhìn Khương Diệc, lại nhìn về phía cha Khương, tiếp tục nói: "Điểm này thì cháu đồng ý với Khương Diệc, chuyện này đúng là không liên quan gì đến cô ấy, lấy quyền thế áp người thì không khỏi có chút khó nhìn. Cháu chỉ hy vọng có thể giải trừ hôn ước này, cũng là để Khương Diệc và người anh ấy  thích có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, chuyện này đối với chúng cháu đều tốt."

Khương Diệc cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, trên trán cha hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mà mẹ hắn bây giờ cũng rất bối rối, không biết làm sao.

Lúc này, quyền quyết định hiển nhiên nằm trong tay cha Thương, nhưng ông ta lại nói: "Thương Lộc, dẫn Khương Diệc đi dạo hoa viên một chút đi, ta đã chuẩn bị điểm tâm ở đó rồi."

Thái độ của cha Thương cũng rất rõ ràng, giờ là tới thời gian các bậc trưởng bối bọn họ nói chuyện.

Thương Lộc mím môi, không nói gì đi ra ngoài. Khương Diệc cách cô năm bước không xa không gần đi theo sau.

Thương Lộc đi tới bàn tròn ngồi xuống, Khương Diệc kéo ghế dựa ra ngồi đối diện cô.

Cô cúi đầu rót một ly cà phê, do dự vài giây, vẫn là đem cốc café đá trong tay đưa cho Khương Diệc, nói: "Anh đắp lên mặt đi."

Khương Diệc nhận cà phê, nhìn về phía Thương Lộc, đáy mắt là một nỗi phức tạp đến chính hắn cũng không ý thức được.

Hắn tự hỏi hắn đang do dự cái gì.

Thương Lộc hít sâu một hơi, quyết định cùng Khương Diệc tâm bình khí hòa nói chuyện một lần cuối cùng.

Vì thế Thương Lộc nhìn về phía Khương Diệc, nói thẳng: "Chúng ta cứ đối đầu với nhau thế này thực sự không có ý nghĩa gì cả, anh thích Ninh Lâm thì nên chăm sóc cô ấy, yêu cô ấy nhưng lại không thể cho người ta danh phận, chán ghét tôi nhưng lại muốn lợi dụng tôi, đừng làm cho tôi thật sự xem thường anh được không?"

Khương Diệc không trả lời, chỉ nhìn Thương Lộc.

Thương Lộc bị hắn nhìn chằm chằm đến không thoải mái, hỏi: "Anh nhìn cái gì?"

"Không có gì." Khương Diệc đột nhiên cười, sau đó nói: "Thương Lộc, tôi vẫn luôn cảm thấy cô đã thay đổi, nhưng hiện tại xem ra là do tôi suy nghĩ nhiều, cô vẫn ấu trĩ giống trước đây."

Thương Lộc cực kỳ không thích hắn dùng cái ngữ khí nắm cô trong lòng bàn tay để nói chuyện với mình: " Anh muốn nói gì cứ trực tiếp nói."

" Cô cảm thấy nếu cả tôi và cô cùng đồng ý thì sẽ giải trừ được hôn ước à, nghĩ quá đơn giản rồi." Khương Diệc bưng cà phê lên uống một ngụm, lúc này mới tiếp tục nói: "Tôi nói rồi, hôn ước của chúng ta là do cha mẹ định xuống, mà trong đó người mấu chốt nhất là cha cô."

Thương Lộc nhíu mày: "Cho nên?"

Kỳ thật Thương Lộc cũng không quá hiểu cha mình, dù sao thì từ khi mẹ qua đời, cha Thương đã coi cô thành đầu sỏ gây ra cái chết của mẹ, quan hệ hai cha con đạm mạc đến mức giống như người xa lạ.

Khương Diệc cong khóe môi nhìn về phía Thương Lộc, hắn đã bình tĩnh lại, vẫn là quý công tử phong độ nhẹ nhàng trong mắt mọi người.

Lòng bàn tay hắn nhẹ vuốt ve ly cà phê, sau đó hỏi: "Muốn cược không, tôi không cần làm gì cả, cô cũng thế, chỉ cần có cha cô ở đây,  hôn ước này vẫn sẽ tiếp tục."

Hắn thoạt nhìn thật sự quá tự tin, phảng phất như hết thảy đều ở trong tay hắn.

Thương Lộc cười lạnh: "Khương Diệc, thu hồi ngay cái loại đánh cược nhàm chán này của anh đi, không ai có thể quyết định cuộc đời của tôi cả, ông ấy cũng thế."

Thương Lộc không hiểu cha mình, cô nghĩ Khương Diệc cũng không hiểu ông ta được bao nhiêu.

Lúc người làm tới tìm bọn họ trở về, bầu không khí hài hòa trước kia đã khôi phục lại.

Cha mẹ Khương nói sẽ trở về giáo huấn Khương Diệc thật tốt, hơn nữa còn chuẩn bị hai tháng sau vào sinh nhật Khương Diệc sẽ đồng thời tổ chức lễ đính hôn luôn.

Tất cả mọi người đều không để vào tai lời cô đã nói, cũng không quan tâm cô nghĩ gì, giống như hết thảy đương nhiên phải như vậy.

Thương Lộc không thể nhịn được nữa, nhìn về phía cha mình muốn nói , nhưng cha Thương ngăn lại: "Có vài lời không cần phải gấp gáp hỏi."

Bữa tối này khiến Thương Lộc cảm thấy rất ghê tởm.

Mọi người thoạt nhìn tâm tình đều không tồi, chỉ có cô là tâm trạng hỏng bét, như một kẻ cuồng loạn đang chờ thời khắc bùng nổ.

Nhưng con người ta nội tâm càng phẫn nộ, thường bên ngoài sẽ càng bình tĩnh.

Ăn cơm tối xong, thậm chí cô còn nghe theo cha an bài, lễ phép tiễn Khương Diệc cùng với Khương gia lên xe.

Lần nữa trở lại chính sảnh.

Thương Lộc nhìn cha Thương, hờ hững hỏi: "Con nhất định phải gả cho Khương Diệc, đúng không?"

Cha Thương ngồi trên sô pha, tháo mắt kính xuống, duỗi tay nhấn nhấn ấn đường, hỏi ngược lại: "Đính hôn với Khương gia là ý muốn của mẹ cô, cũng coi như là tâm nguyện chưa thành của bà ấy. Là một đứa con gái, việc nhỏ thế này cô cũng không làm được sao?"

Vớ vẩn.

Thương Lộc tức đến bật cười.

Thì ra là thế, trách không được Khương Diệc lại chắc chắn như vậy, hóa ra là có liên quan đến mẹ cô.

Xác thật, bất kể chuyện gì có dính dáng đến mẹ cô đều khiến cho người cha mang tâm bệnh của cô hoàn toàn trở thành một kẻ điên cố chấp.

Cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Ông ta là một người chồng si tình, cũng là một người cha máu lạnh.

Thương Lộc đột nhiên cảm thấy ông ta cũng thật đáng thương, mà chính mình cũng đáng thương.

Bởi vì sinh cô ra nên mẹ mới chết, cho nên từ khi cô sinh ra, trong mắt ông ta chưa bao giờ coi cô là con gái .

Cha hận cô, anh trai oán cô, cả cái nhà này không có ai thích cô.

Kỳ thật Thương Lộc cũng đã từng ảo tưởng, nếu mẹ còn sống có lẽ cô cũng sẽ được cha mẹ nuông chiều, anh trai cũng sẽ yêu thương cô, cô sẽ có một gia đình mà người người hâm mộ.

Nhưng trên thế giới này làm gì có nếu.

Thương Lộc chưa từng nghĩ tới, chỉ bởi một câu nói của mẹ, một câu rất có thể chỉ là vui đùa nói ra, mà cô đã định sống chết cũng phải nghe theo.

Quá không công bằng.

Thương Lộc rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nhắm mắt lại, khóe môi châm chọc nở nụ cười: "Nếu con nói con không muốn, Cha định làm thế nào? Trói con tới Cục Dân Chính lãnh chứng, hay là chờ đến đêm tân hôn để hắn cưỡng gian con? Tốt nhất là con với hắn nên sinh một đứa con, chảy dòng máu của cả hai, nhưng nó cũng sẽ giống như con, từ khi sinh ra đã phải gánh chịu toàn bộ hối hận và ác ý của cha mẹ!"

Giọng cô ngày càng thấp dần, mang theo chút mờ mịt chính mình cũng không nhận ra, lẩm bẩm nói: "Giống như cha vậy, nửa đời người đều dựa vào sự thù hận dành cho con mình mà tiếp tục sống, đây là kết cục mà cha muốn sao?"

"Phanh ——"

Bàn trà trực tiếp bị ném đi, trà cụ cũng bị quăng vương vãi đầy đất.

Mảnh vỡ thủy tinh rơi tán loạn, có nước nóng bắn lên cổ chân Thương Lộc.

Cô nhìn về phía cha mình, tay ông ta đang giơ lên cách mặt cô chỉ khoảng vài centimet. Dưới đất hỗn độn, đám người làm tránh ở chỗ cửa, đến thở mạnh cũng không dám.

Nhưng cuối cùng bàn tay nắm thành quyền trên không trung cũng không rơi xuống như tưởng tượng, cha Thương nhìn về phía Thương Lộc, vì phẫn nộ mà ngực kịch liệt phập phồng, mở miệng hỏi: " Cô đang oán hận tôi sao?"

"Bằng không thì sao?" Thương Lộc cảm thấy vấn đề này cực kỳ buồn cười, dù sao đã nói đến mức này rồi thì cũng không còn gì không thể nói, cô trực tiếp nói hết tất cả những gì cô đã giữ trong lòng hai mươi mấy năm nay: "Chẳng lẽ con còn phải cung kính ngài như người cha tốt sao?"

Cha Thương sắc mặt âm trầm, xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, dường như chỉ có dùng phương thức như vậy mới có thể áp cơn giận xuống.

Ông ta không trả lời Thương Lộc mà lại nói lảng đi: "Nếu cô không muốn gả cho Khương Diệc, không thể hoàn thành tâm nguyện của mẹ cô, vậy thì cô cũng không xứng làm con gái của Thương gia. Chính cô nói rồi, không lấy Khương Diệc thì phải rời khỏi Thương gia, từ nay về sau nhà này sẽ không cung cấp cho cô bất kỳ một cái gì nữa."

Lời này của cha Thương hiểu nôm na chính là nếu không gả cho Khương Diệc, sẽ ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng như nguồn cung tài chính tiền bạc của cô.

Quả nhiên, uy hiếp như vậy thành công khiến choThương Lộc ngây ngẩn cả người. Cha Thương thấy biểu tình của Thương Lộc, lúc này mới cảm thấy quyền uy lại một lần nữa trở lại trong tay mình, hỏi: "Biết sợ rồi?"

"Sợ, nhưng thật ra cũng không đến mức, chỉ là con có chút kinh hỉ." Thương Lộc nghiêm túc nhìn về phía cha mình, sau đó cảm khái nói: "Đã có thể không gả cho Khương Diệc, lại có thể đoạn tuyệt quan hệ với cha và Thương gia, hóa ra trên đời cũng có loại chuyện tốt thế này à? Cũng quá tiện nghi cho con rồi."

Dưới biểu tình khó tin của cha Thương, Thương Lộc nhanh chóng cúi đầu lục tìm trong túi xách, tìm ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay đối phương, tựa như sợ chậm một giây thì đối phương sẽ đổi ý.

"Mấy năm nay sinh hoạt phí cha cho con cũng chưa dùng đến, tất cả đều ở chỗ này, đương nhiên nếu cha cảm thấy có vấn đề gì cũng có thể liên hệ với trợ lý của con.

Hẹn gặp lại, Thương tiên sinh!"

Nhân lúc cha Thương còn đang đơ ra, Thương Lộc đầu cũng không quay, tiêu sái rời đi.

Kế tiếp lại là lặp lại thao tác quen thuộc, Thương Lộc nhanh chóng đem tất cả phương thức liên hệ của cha Thương kéo đen.

Cô đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn về phía biệt thự Thương gia, không tự chủ đánh mắt nhìn cửa sổ phòng ngủ của mình.

Trái tim có chút trống rỗng.

Cô đột nhiên nghĩ tới con thú bông Khương Diệc cho cô vẫn còn trong phòng. Haiz, cũng nên buông bỏ thôi.

Có lẽ lần này cô có thể tự do.

《Ai cũng là người xấu》tập thứ hai ghi hình sẽ mời thêm khách tham gia, vẫn là được dân mạng toàn weibo đề cử và bình bầu, tổ tiết mục sẽ căn cứ vào lượng phiếu để mời khách.

Mà lần này nghệ sĩ có lượng bình chọn cao nhất được mời đến tham gia chương trình chính là——

Ninh Lâm.

Thương Lộc biết được tin này, là lúc đang trên đường đi quay quảng cáo.

Mạnh Trí Xuyên một bên lái xe một bên căm giận nói: " Cái chương trình này thế mà lại dám mời Ninh Lâm, đây là muốn làm gì? Nhằm vào chúng ta đúng không?"

Thương Lộc cắn ống hút hút một ngụm nước chanh, chua đến mức mặt mũi nhăn thành một nhúm, nhưng vẫn an ủi Mạnh Trí Xuyên: "Cũng bình thường thôi mà, cái đề tài có nhiệt độ nhất của chương trình không phải là như này sao? Là chuyện tốt nha."

Nhưng Mạnh Trí Xuyên vẫn cảm thấy tức giận: "Nhưng cũng không thể công khai làm khó cô như vậy chứ? Hy vọng Ninh Lâm bên kia không nhận lời tham gia, bằng không đối với chúng ta mà nói đúng thật là phiền phức."

Thương Lộc ngáp một cái: "Anh cũng đừng lừa mình dối người, anh biết rõ là cô ta nhất định sẽ đến."

Đối với minh tinh, quan trọng nhất là nhiệt độ, chương trình này ngay từ trước khi phát sóng đã có rất nhiều công ty đoàn đội coi trọng, hiện giờ tập đầu có độ thảo luận cực kỳ cao, đều là cái bánh bao nhân thịt to bự thơm lừng mà toàn bộ nghệ sĩ trong vòng thèm muốn.

Hơn nữa trong trí nhớ của Thương Lộc, lần này tham gia chương trình, Ninh Lâm sẽ khiến Tống Trạch Khiêm có hảo cảm, sau đó casting ở đoàn phim cũng được Tống Trạch Khiêm thưởng thức, mấy chuyện này hẳn cũng là cốt truyện không thể thiếu.

"Làm sao bây giờ ......"

Chờ đèn đỏ qua, Mạnh Trí Xuyên duỗi tay gãi gãi cái đầu hói bóng loáng của mình, sau đó lại vỗ vỗ trán nói: "Bằng không thì cô nhanh nhanh nhận một bộ phim đi? Hoặc là tìm một thương vụ mà phải quay chụp ở nước ngoài cũng được, kỳ này ông đây không thèm quay!"

"Anh đang muốn em chạy trốn đấy à?" Thương Lộc khẽ cau mày, hiển nhiên đối với kiến nghị này của Mạnh Trí Xuyên cảm thấy rất bất mãn.

"Sao lại là tôi muốn chứ? Ông đây là đang suy nghĩ cho cô đấy." 

Mạnh Trí Xuyên lập tức sửa lại cách nói của Thương Lộc, lời lẽ chính đáng:

 "Mấy năm nay cô ăn mệt ở chỗ Ninh Lâm còn ít hay sao, có cần anh lấy ví dụ không? Thật vất vả mãi tập trước mới tốt lên một chút, cũng bắt đầu có người khen cô, nếu lần này tham gia cùng nhau cô lại bị gài lần nữa thì không phải mọi thứ lại trở về trước ngày giải phóng à? Đang yên đang lành, tránh được thì tránh chứ."

Nghe mấy lời dốc lòng dốc dạ này của người đại diện nhà mình khiến Thương Lộc trực tiếp trợn trắng mắt, nói:

 "Trừ khi anh có khả năng nhận cho em một đại ngôn của nhãn hàng lớn, khiến tất cả mọi người cảm thấy em nên vì nó mà bỏ tập ghi hình này, nếu không lúc này mà chạy ra nước ngoài không phải càng thể hiện là chúng ta đang sợ sao?"

"Thế thì sao? Cô mà bỏ thì cùng lắm bị trào phúng một chút rồi thôi, nhưng nếu ghi hình mà nhỡ thu phải cái gì không nên thu, về sau sẽ bị lôi đi dí lại để quất tan xác cô đó." 

Nói tới đây Mạnh Trí Xuyên càng thêm thống khổ, phảng phất như đã thấy được bộ dáng nhục nhã của nghệ sĩ nhà mình xuất hiện lặp đi lặp lại tại đủ mọi loại chương trình tống nghệ.

"Anh xem thường ai thế hả? Cô ta muốn tới thì cứ tới đi, không liên quan gì đến em cả." Thương Lộc biểu tình cực kỳ nghiêm túc nhìn Mạnh Trí Xuyên, sau đó một bàn tay để ở ngực, trịnh trọng nói: "Với em mà nói, đây chính là show của em, là anti-fan của em cực cực khổ khổ kêu gọi từng phiếu một để nhét em vào tham gia, cho nên dù thế nào, nửa tập em cũng không bỏ."

Mạnh Trí Xuyên: "......"

Đủ rồi, cô im miệng được rồi đó.

Hắn biết mạch não của nghệ sĩ nhà mình từ trước đến giờ rất kỳ cục, nhưng có phải lần này hỏng hẳn rồi không? Antifan người ta cực khổ cũng đừng làm như là họ có công lớn phải hồi báo chứ! Thật đúng là báo cái thân già của anh ta!!!

Nhưng mà cuối cùng tranh cãi cũng dừng lại, bởi vì bọn họ đã tới hiện trường quay quảng cáo rồi.

Bên ngoài tòa nhà là ba tầng ngoài ba tầng trong fans đứng chờ, ven đường nơi nơi đều bày vật phẩm tiếp ứng, đương nhiên mấy cái này chả có quan hệ gì với Thương Lộc cả, cô làm gì mà nhiều fans thế.

Bởi vì hôm nay cùng quay quảng cáo với Thương Lộc là đồng đội chung nhóm của Diệp Lục, Hạ Duyên, cũng là đỉnh lưu idol quốc dân chân chính.

Phải biết rằng trong nước cũng không có quá nhiều sân khấu cho nhóm nhạc idol, cho nên hiện giờ không có mấy nhóm nhạc có thể nổi tiếng, chủ yếu làm diễn viên thì mới bạo được, Hạ Duyên là idol trong nhóm nhạc mà có thể nổi tiếng đến mức này chứng tỏ nhân khí của hắn cực kỳ cao.

Lần này là quay quảng cáo mỹ phẩm cho một nhãn hiệu nổi tiếng trong nước, Thương Lộc chỉ bắt được vị trí đại sứ nhãn hiệu, còn Hạ Duyên chính là người phát ngôn của nhãn hiệu khu vực Trung Quốc.

Mạnh Trí Xuyên che chở Thương Lộc đi vào, hô lớn: "Nhường một chút, mọi người nhường một chút."

Dù sao ở đây đều là fans của Hạ Duyên, cũng rất biết điều lễ phép nhường đường cho Thương Lộc.

Mà lúc này, đột nhiên có giọng nữ hô lớn: "Thương Lộc! Có thể giúp chúng tôi đưa hoa cho Hạ Duyên được không !"

Nghe thấy âm thanh, Thương Lộc liền dừng lại, nhìn về phía cô gái vừa hô lên, trong tay đối phương đang cầm là một bó hoa hướng dương.

Cô rất tự nhiên nhận lời: "Được, đưa cho tôi."

Cô gái kia vốn chỉ là nói giỡn, không nghĩ Thương Lộc lại đồng ý ngay, lập tức đem hoa đưa qua, nói: " Cảm ơn chị!"

Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, Thương Lộc một tay ôm hoa đi lên trên lầu, trực tiếp đi tìm Hạ Duyên.

Phòng hóa trang.

Một người con trai đang ngồi xếp bằng trên sô pha chơi game, còn chuyên viên trang điểm lại đang nửa quỳ trên mặt đất dặm phấn cho hắn.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Hạ Duyên ngẩng đầu nhìn qua, thấy Thương Lộc thì liền tắt điện thoại di động ném qua một bên.

Sau đó hắn nhìn về phía nhân viên trang điểm bên cạnh, thanh âm quan tâm nói: " Tôi đã nói cô không cần vất vả vậy mà, phiền cô nhanh chút nhé."

Nói xong, Hạ Duyên lại nhìn về phía Thương Lộc, lộ ra ý cười nhạt, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hắn trời sinh ngũ quan thanh tú, mặt mày lúc này lại mang theo ôn hòa cười nhạt, rất dễ dàng làm cho người ta nảy sinh hảo cảm từ ánh mắt đầu tiên.

Thương Lộc đem bó hoa trong ngực trực tiếp đưa qua, nói: " Fans của anh nhờ tôi chuyển giúp."

"Phiền cô quá, tôi sẽ nói lại với họ." Hạ Duyên khi nói lời này đáy mắt mang theo chút xin lỗi.

"Thuận tay thôi." Thương Lộc nói xong cũng không nhiều lời thừa thãi, xoay người liền đi về phía phòng hóa trang của mình.

Hôm nay quay chụp cũng rất đơn giản, ngoài Thương Lộc và Hạ Duyên còn có hai đại sứ nhãn hiệu khác cũng tới, mọi người đều chỉ tạo một vài dáng đơn giản theo ý nhiếp ảnh gia, tay cầm sản phẩm phù hợp, cũng không mất quá nhiều thời gian.

Nhưng mà sau khi quay chụp xong, Hạ Duyên lại chủ động tới tìm Thương Lộc.

Trong tay hắn mang theo điểm tâm ngọt và trái cây, có chút thẹn thùng nói: "Chỉ là muốn cảm ơn cô giúp fan của tôi chuyển hoa."

Nói xong, Hạ Duyên lại ngồi xuống cạnh Thương Lộc trên sô pha, chủ động lấy di động ra tiếp tục nói: "Thương lão sư, tôi cùng nhóm với Diệp Lục, cũng là bạn tốt của cậu ấy. Kỳ tiếp theo tổ tiết mục《Ai cũng là người xấu》cũng mời tôi tới tham gia, có thể thêm wechat không?"

Hắn nói lời này, trên mặt toát ra một tia khẩn trương, giống như cảm thấy mình có chút đột ngột, ngượng ngùng bổ sung : "Không thêm cũng không sao."

Thêm wechat cũng không có gì bất tiện, vì thế Thương Lộc liền thêm WeChat của Hạ Duyên.

Toàn bộ hành trình, Mạnh Trí Xuyên đều đứng ở cửa khoanh tay trước ngực, dùng một biểu tình phức tạp nhìn chằm chằm Hạ Duyên. Thẳng đến khi hai người ngồi xe trở về.

Mạnh Trí Xuyên nhịn không được bát quái hỏi: "Hai người các cô là thế nào đó? Ánh mắt của tiểu tử kia trông rất có vấn đề."

"Em cũng thấy thế, chắc là yêu thầm em."

Mạnh Trí Xuyên cũng chỉ nói thế mà thôi, nhưng nghe thấy Thương Lộc thật đúng là thuận theo lời anh ta mà tự phụ kiêu ngạo, liền nghiêm túc dặn dò : "Cô tốt nhất là đừng có quan hệ mập mờ gì với hạ Duyên, tuy hắn nhân khí cao, tính tình cũng soái, phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai của các cô gái nhỏ, nhưng hắn chính là thần tượng, là idol cô hiểu không? Nếu cô mà yêu đương với hắn, fans của hắn mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết cô đấy."

"Em biết." Thương Lộc mím môi, do dự một chút lại tiếp tục nói: " Em chỉ là cảm thấy người này có vấn đề."

Mạnh Trí Xuyên không quá hiểu, hỏi: "Cái gì vấn đề? Hắn rất có lễ phép, lúc quay chụp còn rất chiếu cố cô."

"Không biết." Thương Lộc lắc lắc đầu, tạm thời cũng không trả lời cụ thể được, nhìn về phía cửa sổ, mày nhăn lại, chậm rãi nói: "Chắc là trực giác thôi."

Bên kia.

Phòng hóa trang.

Weibo Hạ Duyên vừa mới up ảnh tuyên truyền, tỏ vẻ cảm tạ tâm ý của fans, chỉ tiếc bởi vì nguyên nhân công việc hôm nay mà không thể gặp trực tiếp, nhân viên công tác đã phát trà sữa cho các fans đứng chờ bên ngoài, hy vọng mọi người về nhà sớm một chút, trên đường chú ý an toàn.

Bình luận dưới bài post Weibo chỉ vài phút đã quá vạn, các fan gào thét chói tai.

【huhu vị tỷ muội nào may mắn được chồng nhận hoa thế, Hạ Duyên đúng là yêu chiều fans hết mực】

【lấy được trà sữa rồi nha, nhân viên công tác cũng siêu ôn nhu, hôm nay lại là một ngày hạnh phúc, nhưng đáng tiếc vẫn chưa thể gặp mặt Hạ Duyên】

【phải quay chụp các thứ thì không có biện pháp nào rồi , mọi người đều rất nhớ anh, mong anh tự chăm sóc tốt cho bản thân! 】

Nhưng mà thực tế, giờ phút này đóa hoa hướng dương được fans tỉ mỉ chọn lựa đã bị xem như rác rưởi nằm trong thùng rác.

Bất quá cũng chỉ là đồ vật không đáng giá thôi.

Tiếng đập cửa vang lên, người đại diện đi vào.

"Cửa sau không có fans, cậu đi từ bên kia rất tiện." Người đại diện nói, lại có chút kỳ quái nhìn về phía Hạ Duyên, hỏi: "Cậu đang xem cái gì thế?"

Hạ Duyên cười tủm tỉm xoay điện thoại di động qua, màn hình hướng về phía người đại diện, mà trên màn hình di động chính là ảnh selfie của Thương Lộc.

Người đại diện sửng sốt một chút, có chút khó tin hỏi: "Đây là Thương Lộc?"

Hạ Duyên gật đầu.

Người đại diện lộ vẻ khó xử, do dự vài giây vẫn khuyên nhủ: "Không ổn lắm đâu, Thương Lộc tốt xấu cũng là nữ minh tinh, thật sự xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không hoàn toàn thoát được."

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Xem anh nhát gan kìa, cũng không phải lần đầu tiên." Hạ Duyên nói rồi quay màn hình di động lại, lòng bàn tay lướt lên xuống, tiếp tục xem ảnh của Thương Lộc.

Sau đó hắn bình luận: "Không thể không nói, Thương Lộc thật sự rất xinh đẹp. Ngực lớn, eo cũng đủ nhỏ, đúng hình mẫu tôi thích. Lấy người này ra bôi đen, có cái gì mà phải lo lắng? Cô ta chỉ là minh tinh tuyến 3 4, nếu có cơ hội bò lên giường tôi, không biết sẽ tốn bao nhiêu công sức mà chủ động lấy lòng tôi nữa, thật là chờ mong."

Rõ ràng trời sinh là một chàng trai ôn nhu sạch sẽ, giống như bạch nguyệt quang thời thanh xuân của mọi thiếu nữ, nhưng giờ phút này mỗi lời hắn nói đều khiến mọi người nghe thấy mà buồn nôn.

Vào buổi tối, 《Ai cũng là người xấu》bắt đầu thu tập thứ hai, chính thức tuyên bố khách mời.

Ai cũng là người xấu V: Hoan nghênh các vị khách mời của chương trình [ tình yêu ] @ Ninh Lâm V.

Bình luận tràn ngập kinh sợ.

【mẹ nó mẹ nó mẹ nó! 】

【tôi không nhìn lầm đấy chứ? Chương trình thật sự mời Ninh Lâm? Náo nhiệt thật nha】

【 Thương Lộc và Ninh Lâm ? Cái việc thiếu đạo đức mà người người mộng tưởng trở thành sự thật rồi! Kích thích!!! 】

【giờ mới tập hai mà đã chơi lớn vậy sao? Tôi thích nha! Một chính thất một phụ thất, quá kích thích rồi! 】

......

Sáng sớm hôm sau.

《Ai cũng là người xấu》tập thứ hai, phát sóng trực tiếp bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro