Chương 122: Thần Đang Xem Chủ Nhật (3).



"Let's start the game——"

Không có một chút báo động trước, dưới chân Mèo Điên cùng Hồng Trần đột nhiên vỡ ra hai cái hố đen, khiến hai người họ không kịp thét chói tai đã ngã xuống.

Phúc Âm lại lần nữa búng tay một cái, màn hình lớn chuyển cảnh. Đan Tử Ngụy nhìn thấy tinh tức quyết đấu giữa Mèo Điên cùng Hồng Trần trên nửa màn hình Led, dưới nửa màn hình còn lại là hình ảnh phát sóng trực tiếp hai em gái này, con đường trước mắt khi bị rơi xuống chỉ thấy một mảng tối đen.

"Tốt, tuyển thủ của chúng ta đã đồng thời đến được khởi điểm." Cánh nhỏ Phúc Âm vui sướng mà phẩy phẩy: "Đến tột cùng là vị  tuyển thủ nào sẽ dẫn đầu chạy về ' Thần Đang Xem Chủ Nhật ' đây? Thật khiến chúng ta rửa mắt mong chờ!"

Mảnh tối đen như mực trên màn hình lớn thực nhanh có biến hóa, bên trái sáng lên một đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng, cùng bên cạnh cách đó 10 mét nhẹ nhàng sáng lên một đôi mắt màu xanh lục như hai viên pha lê.

"Bên phải là Miêu nhi đi? Cô ấy hẳn là đang dùng hình thái mèo hoa." Mập Mạp nhìn xung quanh nói: "Quá tối, cái gì đều nhìn không ra."

Chính như theo lời Mập Mạp nói như vậy, dạo vòng quanh trên màn hình chỉ có thể nhìn thấy được hai đôi mắt phản quang, sáng rỡ trong bóng đêm, sau đó đối diện màn hình lớn, hai đôi mắt ngọc như cờ đạn nhảy chợt cao chợt thấp, chợt lớn chợt nhỏ.

Thẳng đến một khoảng khắc, Hồng Trần cùng Mèo Điên sau khi lao thẳng vào bóng tối, dần lộ ra dáng người, đại gia hai bên đối diện màn ảnh mới kịp phản ứng lại...... "Gì".

Hai đội người chơi mặt đầy mộng bức: Không phải mượn vật thi chạy sao? Như thế nào biến thành mượn vật bơi lội rồi?? Hơn nữa thế nào cũng thấy được hai vị muội tử nhà bọn họ sắp chết đuối!!!

Màn hình lớn lúc này tràn ngập ánh sáng, có thể rất rõ ràng mà nhìn được đó là một cái không gian bị nước lấp đầy, nước cao quá đầu, chân chạm không tới. Trạng thái Mèo Điên cùng Hồng Trần thoạt nhìn đều không được tốt, các nàng vừa mới ở trong bóng tối bơi 4 phút, kể cả tố chất thân thể người chơi được chỉnh tới mức tốt nhất ở trong trò chơi, hai người họ nhiều nhất chỉ có thể nín thở thêm 3~4 phút liền sẽ tiến vào trạng thái chết đuối.

" Khoảng cách hai vị tuyển thủ đã ' chạy ' được 12 giờ, trước mắt còn không có kéo ra quá nhiều chênh lệch, hơn nữa tình huống có chút không ổn nha." Phúc Âm tận tâm tẫn trách mà giải thích: "Cố lên a! Chạy thêm 12 giờ nữa liền có thể sống sót đó."

Nghe được người chủ trì thuyết minh, người chơi ban đầu có chút xôn xao liền an tâm một ít. Bởi vì đối diện màn ảnh là Mèo Điên cùng Hồng Trần, cho nên người nhìn ở hiện trường chỉ thấy cảnh tượng hai vị thiếu nữ, liều mạng chạy về con đường phía trước, đường sống hẳn là chỉ có thể dựa vào nỗ lực hai người.

 Suy nghĩ Đan Tử Ngụy quay vòng vòng ở một chi tiết: Chiều dài đơn vị mượn vật thi chạy là " Giờ"?

Khi thanh SP của Phong Miêu cùng Hồng Trần sắp sửa ô nhiễm hoàn toàn, trong màn hình rốt cuộc cũng xuất hiện một đường sinh cơ, toàn bộ không gian tràn ngập nước theo bước chân hai người dần dần có biến hóa chia làm đôi: Một nửa số nước bắt đầu giảm xuống, một nửa số bay lên trên,lấy trung gian là Mèo Điên cùng Hồng Trần xuất hiện khoảng trống có không khí.

Hai người chật vật trồi lên mặt nước, đồng thời uống thuốc bổ sung SP, rồi lại cấp bách mà tiếp tục lao về phía trước —— vừa mới kiệt lực là vì cầu sinh, hiện tại anh dũng là vì không muốn thua nữ nhân bên cạch.

Tuy rằng trước mắt vẫn là ở vào trong nước, nhưng so với tình huống lúc trước luôn chỉ có bóng tối và không có oxy thì tình huống bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, đồng thời cơ hội sống sót cũng nhiều hơn. Chỉ thấy Hồng Trần từ trong nước nhảy dựng lên, cô ta ước chừng sử dụng một cái bài thiết lập khinh công nào đó, bắt đầu giẫm trên nước như trên mặt đất băng băng bước đi. Mèo Điên không có bài thiết lập nào như vậy, cô ấy chỉ có thể  giống vừa nãy tiếp tục bơi lội, tốc độ chỉ bằng một nửa chạy bộ.

Khoảng cách giũa hai người lập tức liền kéo ra, màn ảnh màn hình lớn vẫn luôn chiếu hình ảnh Hồng Trần dẫn đầu, bởi vậy Mèo Điên trong hình càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, sau đó cơ hồ nhìn không thấy nữa.

"Oa nga —— Tuyển thủ Hồng Trần trên mặt nước "phiên nhược kinh hồng",dẫn đầu bỏ xa tuyển thủ Mèo Điên đến 20 giờ! Tuyển thủ Mèo Điên lại không có cách nào, chỉ có thể nhìn tuyển thủ Hồng Trần bỏ xa nha!"

Hồng Trần trên màn hình thập phần vui sướng, ngoài màn hình đội thiên đường đồng dạng thống khoái, Lý Phong đối diện Đan Tử Ngụy dựng thẳng lên một ngón tay, khinh miệt mà lắc lắc. Đội địa ngục không khí có chút đê mê, đặc biệt là giá trị nhân khí Hồng Trần trên màn hình chậm rãi tăng lên, đối xứng với lời thuyết minh của người chủ trì, là một cái tín hiệu không quá tốt.

Trên màn hình lớn một chân Hồng Trần dẫm lên mảnh đất kiên cố, lâu như vậy mới quay về hình thức mượn vật tái "Chạy", tuyển thủ dự thi rốt cuộc có thể ở trên đất dựa theo ý trên mặt chữ chạy lên.

"Tôi biết rồi ——" Đan Tử Ngụy đôi mắt đột nhiên sáng lên: "Đường chạy của Mượn vật thi chạy! Chính là "thời gian"'!"

Đối mặt với ánh mắt đồng đội không hiểu chuyện gì, Đan Tử Ngụy nhanh chóng giải thích nói: "Người chủ trì ngay từ đầu đã nói, điểm xuất phát của Mèo Điên cùng Hồng Trần là thời gian khởi điểm, hơn nữa vẫn luôn dùng từ ' giờ' để miêu tả khoảng cách —— trong đơn vị thời gian, 24 giờ tương đương một ngày. Còn nhớ rõ lời dẫn đầu khi mới vào tiết mục không? Ngày thứ nhất Thần tạo ánh sáng và bóng tối, ngày thứ hai ngài sáng tạo ra không trung, ngày thứ ba ngài sáng tạo đất đai, đại lục, ngày thứ tư ngài sáng tạo tinh đấu, ngày thứ năm ngài sáng tạo động vật, thứ sáu ngài sáng tạo nhân loại —— hai người họ vừa mới chạy qua ngày thứ nhất bóng tối và ánh sáng, chạy qua ngày thứ hai không trung, hiện tại Hồng Trần đang chạy ở ngày thứ ba đại lục, lịch thi đấu mới qua một nửa. Mèo Điên kế tiếp cũng bắt đầu chạy ở ngày thứ ba, nàng vẫn còn cơ hội lật bàn!"

"Ngọa tào ngọa tào ngọa tào!" Mập Mạp kêu ngọa tào ba lần liên tiếp biểu đạt chấn động trong lòng, hắn cũng minh bạch mấu chốt trong đó, cả người giật mình thảng thốt không thể nào phát tiết, dứt khoát hướng về phía màn hình rống lớn: "Miêu nhi, cố lên!!!"

"Các người......"

Thiên Nhai phía đối diện tựa hồ muốn cười nhạo vài câu, nhưng thanh âm hắn còn chưa truyền ra xa đã bị âm thanh Mập Mạp bên này nuốt mất. Mập Mạp cũng mặc kệ Mèo Điên có nghe thấy nhìn được hay không, vẫn luôn ngao ngao ngao mà điên cuồng đánh call. Đan Tử Ngụy phối hợp Mập Mạp lên tiếng ủng hộ cổ vũ Mèo Điên, Vô Ảnh luôn luôn thẹn thùng cũng đi theo hô to cố lên. Triệu Khánh đứng ở phía sau mọi người, hắn tựa hồ cũng nói mấy câu cổ vũ, nhưng mà âm lượng quá nhỏ hoàn toàn bị Mập Mạp phủ mất.

"Oa ——"

Người xem bỗng thét chói tai cùng đội thiên đường không dám tin vào mắt mình, Hồng Trần mới chạy đến ngày thứ "phi tinh đới nguyệt", dùng mắt thường đã thấy được thân ảnh Mèo Điên xuất hiện lại trong hình, đương lúc Hồng Trần chạy qua ngày thứ sáu động vật, Mèo Điên đã lại lần nữa cùng nàng chạy song song trên trục hoành.

——sinh vật chạy trốn nhanh nhất trên thế giới là con gì?

Là liệp báo.

Xuyên suốt lịch sử lâu dài loài động vật họ mèo này có thể chạy với vận tốc tối đa lên đến 130km/h, Mèo Điên không phải liệp báo, nhưng mà cô ấy có bài thiết lập gọi là "Hóa mèo".

【 ♠ Bích Q hóa mèo

Loại hình: Kỹ năng biến thân.

Hiệu quả: 1, hình thái mèo hoa: Có được ngũ cảm và tính mềm dẻo của mèo, rơi từ trên cao xuống giảm một nửa thương tổn, tiêu trừ hết thảy âm thanh khi di chuyển.

2, hình thái liệp báo: Vận tốc tối đa lúc chạy tăng 10%, hạn mức cao nhất 400%, mang thêm  kỹ năng "Tập kích bất ngờ": Tỉ lệ lấy 1:1 đem vận tốc chạy chuyển hóa thành số công kích tổn thương.

3, hình thái mãnh hổ: Công kích cận chiến mỗi lần gia tăng 10%, hạn mức cao nhất 200%, mang thêm kỹ năng "Cường tập": Lấy tỉ lệ 10:1 đem ♠ Bích SP chuyển hóa thành số công kích tổn thương.

Giải thích: Mọi người đều biết, mèo là chất lỏng. 】

Trong hình thiếu nữ trang phục hồng phấn cúi thấp nửa người xuống, chân chỉ chấm đất nhẹ một cái đã lao đi băng băng, tai mèo cùng đuôi mèo của cô ấy biến thành màu vàng kim lấm tấm vệt đen nhỏ, uyển chuyển nhẹ nhàng, dáng người mạnh mẽ kết hợp tốc độ hoàn mỹ mang đến mỹ cảm như một con báo Ấn Độ —— kia chính là "Hóa mèo" hình thái liệp báo, trải qua giai đoạn làm nóng sau khi gia tốc, vận tốc chạy Mèo Điên đã đạt tới một tốc độ cực kỳ đáng sợ, đương nhiên lượng MP tiêu hao cũng rất nhiều, nhưng hiện giờ ai cũng không nhớ đến mấy bình thuốc hồi phục MP.

Khi bị Mèo Điên đuổi theo, tốc độ Hồng Trần ngược lại chậm dần, cô ta đề phòng mà nhìn chằm chằm Mèo Điên, tay đặt ở bên hông. Nhưng Mèo Điên hoàn toàn làm lơ, cũng không quay đầu lại mà vượt qua cô ta, thiếu nữ áo đỏ trong mắt hiện lên kinh dị, theo sau đó là bốc cháy lên một mảnh tức giận, còn có một tia hoảng sợ.

"Quá xuất sắc! Tuyển thủ Mèo Điên hóa thân thành liệp báo, ở tình huống khoảng cách lên đến 44 giờ, tuyệt đối là tình huống hoàn cảnh xấu, rút cuộc cũng lật lại bàn thua trông thấy, rút ngắn khoảng cách 25 giờ so với tuyển thủ Hồng Trần !" Phúc Âm ngữ điệu dõng dạc hùng hồn mang theo một mảnh người xem thét chói tai, ở khoảng khắc Mèo Điên vượt qua Hồng Trần, phiếu bình chọn nhân khí của cô ấy nháy mắt tăng gấp đôi, lấy 24:22 giá trị liền dẫn đầu với Hồng Trần.

"Miêu nhi, làm tốt lắm!!!" Mập Mạp cao hứng kêu gào, chăm chú nhìn màn hình hoạt bát nhảy lên.

Đan Tử Ngụy trong lòng cũng tràn đầy mãnh liệt, hắn vừa mới thiếu chút nữa cho rằng Mèo Điên sẽ không màng thi chạy trực tiếp đối đầu Hồng Trần, bởi vì thái độ của cô ấy quá hiếu chiến, chính là gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật. Con bệnh PGAD nào đó cảm thấy cần xin lỗi, nhận thức của hắn đối với đồng đội mình vẫn còn quá khinh suất.

Mèo Điên tuy rằng ham chiến, nhưng cũng biết nặng nhẹ: Hiện tại cô ấy muốn chính là thắng được đối thủ, mà không phải giết chết đối thủ. Trên thực tế cô ấy là tiêu chuẩn người chơi phái hành động, không thích cũng không am hiểu giải đố và phân tích, căn bản không nghĩ tới cô ấy sẽ để ý tới thời gian khi chạy ở thần sáng chế bảy ngày. Đối với Mèo Điên mà nói, tình huống trước mắt chính là hai người đã thi chạy được nửa giờ, còn không biết thời gian muốn chạy bao lâu mới có thể trở lại hiện trường tiết mục, tất nhiên phải giành giật từng giây vọt về phía trước.

"Phong thuỷ luân chuyển nha, hiện tại là tuyển thủ Phong Miêu lấy ưu thế tuyệt đối tốc độ vượt xa dẫn đầu, tuyển thủ Hồng Trần lại không nghĩ ra biện pháp gì liền sẽ —— a! Tuyển thủ Hồng Trần ra tay!"

Làm một cung thủ đánh xa, Hồng Trần tất nhiên có vài loại phương pháp công kích trong phạm vi trăm mét hơn Mèo Điên, mà cô ta cũng xác thật làm như vậy. Chỉ thấy ở phương xa, thiếu nữ áo đỏ dùng thủ đoạn, nỏ phượng hoàng trên tay tự động sinh ra một cái mũi tên mang hàn quang lạnh lẽo, cô ta thậm chí không thèm dừng chân, cứ như vậy ở trên đường chạy cao tốc nhắm đánh trúng một đối tượng đang di động khác.

"Méo ——"

Đối tượng trúng tên kêu rên một tiếng thảm thiết, run rẩy ngã trên mặt đất. Đó là một con mèo mẹ đang ngậm mèo con, nó đang muốn đem hài tử nghịch ngợm ngậm bỏ vào trong ổ, bỗng bị mũi tên từ phương xa xuyên thủng. Mèo con rơi trên mặt đất, nó không quá kinh sự, chỉ biết ngây thơ mà liếm mẹ mình bị máu tươi nhuốm đỏ cả thân.

—— Ai cũng không nghĩ rằng Hồng Trần nhắm bắn không phải là Mèo Điên đang chạy ở xa, mà là con mèo ở phía sau!

Đội địa ngục sắc mặt nháy mắt liền thay đổi.

"Không xong!" Mập Mạp vừa kinh vừa giận: "Miêu nhi muốn điên......!"

Mèo Điên dừng bước chân, xoay người sang chỗ khác. Trên màn hình lớn nhìn không ra biểu tình cô ấy, chỉ có thể nhìn thấy Hồng Trần nhân cơ hội chạy tới gần bỗng đánh run một cái, trong thần sắc hiện lên một tia sợ hãi.

"Tôi không có nhắm chuẩn yếu hại!" Hồng Trần nửa là xuất phát từ sách lược nửa là xuất phát từ sợ hãi mà hô: "Cô còn có thể đi cứu sống nó!"

Những lời này người bình thường nghe thấy quả thực không thể tưởng tượng, ai sẽ ở trong tình huống thi đấu quan trong như thế này, vì một cái quân cờ từ bỏ ưu thế chính mình sở hữu.

Nhưng mà...... Mèo Điên thật sự đi cứu, cô ấy lộn trở lại đến không chút do dự, phảng phất bị thương không phải một con mèo, mà là bảo bối của cô.

Tiết mục hiện trường một mảnh ồ lên.

"Cậu đừng trách cô ấy." Vô Ảnh khẩn trương mà nhìn Đan Tử Ngụy sửng sốt, sợ hắn đối Mèo Điên bất mãn, "Những lời ta nói có lẽ không thích hợp......" Hắn chần chờ một lát, vẫn cẩn thận nói: "Mèo Điên khi còn nhỏ được mèo dùng mạng để cứu, cô ấy có nói qua, mạng của mình là thuộc về mèo."

"...... Tôi không trách cô ấy, chỉ là có điểm ghê tởm thủ đoạn bọn họ thôi." Thanh niên tóc bạc biểu tình không tốt lắm, thanh âm hắn thấp đến hơi không thể nghe thấy: "Hy vọng...... Tôi suy nghĩ nhiều."

Ở thời điểm Mèo Điên bị mèo mẹ kiềm chế, Hồng Trần một hơi chạy vào trong biển người tấp nập ngày thứ 6. Màn ảnh không chút đình trệ vẫn luôn chiếu hình ảnh cô ta, mắt thấy khoảng cách thiếu nữ áo đỏ càng ngày càng gần, ở trong một thời khắc, cô ta đột phá thứ nguyên tựa như vừa từ màn hình lớn chạy ra.

"Wonderful!" Phúc Âm cao giọng reo hò: "Tuyển thủ đầu tiền chạy về "Chủ Nhật" là tuyển thủ Hồng Trần!"

Người xem nhiệt liệt vỗ tay vang trời, trong đó âm thanh hò reo lẫn lộn. Giá trị nhân khí Hồng Trần đã vượt qua 40 phiếu bàu, giá trị nhân khí Mèo Điên tụt xuống còn 9 phiếu.

Màn hình màn ảnh lớn lại chiếu về trên người Mèo Điên, cô ấy mới vừa dùng băng và nước thuốc xử lý tốt vết thương của mèo mẹ, biểu tình mềm mại mà cọ cọ mèo mẹ đem thả lại về ổ. Thiếu nữ trang phục phấn hồng nữ vỗ vỗ tay đứng lên, một lần nữa trở về thi chạy, nhưng mà hình thái liệp cần chút thời gian để cọ nhiệt, kể cả hiện tại cô ấy bắt đầu chạy băng băng, thời gian ít nhất cũng rơi vào khoảng tầm 10 phút.

Mà lúc này Hồng Trần, đã đứng ở bên người Phúc Âm.

"Tới ~ ở trong cái rương này có một tờ giấy, nhìn xem đồ vật cô cần mượn là cái gì"

Hồng Trần theo lời nói từ trong rương lấy ra một tờ giấy, cô ta tập trung nhìn vào, biểu tình nhanh chóng thay đổi. Người chơi hai đội đều không khỏi duỗi dài cổ, rất là tò mò cô ta đến tột cùng cần mượn cái gì.

Ngay từ đầu Phúc Âm đã nói bên trong chiếc rương là câu đố, hơn nữa thoạt nhìn là câu đố rất khó khăn, bởi vì thiếu nữ áo đỏ toàn thân trên dưới đều tràn ngập hoang mang. 30 giây sau, Hồng Trần nhanh chóng quyết định từ bỏ, cô ta móc tay nhấc điện thoại, chuẩn bị xin giúp đỡ hiện trường người xem.

Tai nghe điện thoại chỉ có một "Quay số điện thoại / cắt đứt" cùng với màn hình chiếu hình ảnh phân giải trắng đen phân minh, lúc này màn hình chính hiện lên con số "40", nhất trí giống với giá trị nhân khí Hồng Trần, bên dưới là hình cánh dơi mini. Hồng Trần ấn xuống tay nhấn phím điện thoại, bắt đầu hướng 40 vị fans kia của nàng tìm kiếm trợ giúp.

"Alo?" Đầu điện thoại bên kia nhấc máy, Hồng Trần hoàn toàn không có bất luận cái gì khách sáo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Một lần tung hoành nhập quan trung —— đây là có ý gì?"

Cô ta không thể không dồn dập như vậy, bởi vì ngay lúc nàng nhấc máy cầu xin sự giúp đỡ giá trị nhân khí của liền tụt xuóng, giá trị nhân khí giống như thời gian sử dụng điện thoại, một giây liền hạ xuống một số.

Sử dụng điện thoại xin giúp đỡ cư nhiên sẽ tiêu hao giá trị nhân khí, Đan Tử Ngụy có điểm kinh ngạc. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, tuyển thủ một khi vận dụng điện thoại xin giúp đỡ, liền bại lộ thực lực bản thân không đủ, fans đương nhiên muốn thoát —— cái này cũng quá hiện thực đi.

Nghe được Hồng Trần vấn đề, người chơi hai bên đều hiểu tại sao nàng cần sự trợ giúp, câu đố này tuyệt đối giải quyết trong chốc lát. Đan Tử Ngụy ở trong thính phòng tìm được vị fans bên trên nghe máy, nàng là một ngự tỷ cõng cánh dơi, bởi vì khoảng cách rất xa, Đan Tử Ngụy không nghe thấy nàng rốt cuộc trả lời cái gì.

"Xấu?" Hồng Trần nhăn lại đôi mi thon dài, "Vì cái gì lại là ' xấu '?"

Ngự tỷ bỡn cợt mà cười cười, lại nói một câu nói.

"Trò đùa dai?!" Hồng Trần cất cao âm thanh, tức giận đến chịu được: "Lúc này rồi ngươi còn bảo ta rằng ngươi nói giỡn!"

Người chơi khác đều kinh ngạc: Giới fans ở đây rất có hàm ý a! không biết tốt xấu thế nào lại gặp phải một cái anti fans?

Tuy đùa giỡn, Đan Tử Ngụy phát hiện vị ngự tỷ fans kia kỳ thật đã nói ra đáp án. Hồng Trần cũng thực mau ý thức được điểm này, nàng sinh khí mà cúp điện thoại, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, sau đó nhận định thấy được mục tiêu.

"Phúc âm, tôi có thể mượn anh đi không?"

Một lần tung hoành nhập quan trung —— "Quan" tự trung gian lấy tung hoành "Mười", đó là đáp án "Mỹ". (Đoạn này ko biết edit ntn luôn :))) )

Phúc âm làm người chủ trì "Thần Đang Xem Chủ Nhật", hắn tất nhiên đẹp không thể nghi ngờ. Đối mặt lời mời của Hồng Trần, Phúc Âm nghiền ngẫm mà phẩy phẩy cánh nhỏ: "Cô muốn mượn tôi? Ngượng ngùng, tôi hiện tại không phải fans của cô. Bất quá tôi thích người mạnh hơn tôi, cô có thể chứng minh với tôi một chút xem sao?"

Hồng Trần quyết đoán cáo từ.

"Thở cũng không dám thở." Mập Mạp tò mò hỏi Triệu Khánh có bài thiết lập trinh thám tốt nhất: "Lão đại, người chủ trì rốt cuộc có cấp bậc gì vậy?"

Triệu Khánh búng búng tàn thuốc, a một tiếng: "Queen/Hoàng Hậu."

Đội địa ngục nháy mắt im như ve sầu mùa đông.

Trong giới trò chơi "Role Play" có một câu trứ danh nói kêu

 "Tui dỗi Quốc Vương, không chọc Hoàng Hậu". 

Tuy rằng xét từ cấp bậc quân cờ vua, Quốc Vương cao hơn Hoàng Hậu, nhưng Quốc Vương này ở trong "Role Play" mang nhiều ý nghĩa và tượng trưng hơn. Mỗi bàn cờ chỉ có một quân cờ cấp bậc quốc vương, tượng trưng cho thân phận BOSS bàn cờ của, thực lực bản thân hắn vừa có thể mạnh đến không thể tưởng tượng, cũng vừa có thể yếu đến không chịu nổi một kích. Nhưng quân cờ cấp bậc Hoàng Hậu không giống vậy, Hoàng Hậu trong bàn cờ là biểu tượng sức mạnh chân chính, quân cờ cấp bậc Hoàng Hậu có thể tán sát toàn bộ sinh vật trừ Quốc Vương.

Người chơi hai đội trầm mặc mà thấy Hồng Trần chạy đến thính phòng, dò hỏi người cánh lông cho đề bài đầu tiên, diện mạo điềm mỹ người xem. Cách người kia phẩn ứng giống với Phúc Âm, phản ứng của Hồng Trần cũng giống hệt lúc đối mặt với câu trả lời của Phúc Âm.

" Cái kia......" Mập Mạp thanh âm có chút run lên: "Cấp bậc những người phía dưới thì sao?"

"Tôi chỉ có thể nhìn ra những quân mạnh , cơ bản đều là Bishop, còn có mấy quân Rook." Triệu Khánh nói ra sự thật cực kỳ tàn khốc: "Mỗi người xem tên đều là tự hào, tự hào càng cao người xem, cấp bậc càng cao."

Đội địa ngục chưa bao giờ có cảm giác chính mình lại nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực như thế, phải biết rằng một quân cờ Bishop cao cấp đã đủ để diệt đoàn một đội người chơi bình thường, một quân cờ Rook cao cấp yêu cầu một đội người chơi chuyên nghiệp đồng tâm hiệp lực mới có thể công phá —— cho dù không có giả thiết hệ thống yêu cầu, bọn họ cũng không dám lỗ mãng tại tiết mục đáng sợ đây.

# không thể trêu vào, không thể trêu vào #

Hồng Trần cũng không dám đi dỗi đám quái vật kia, không chỉ có tốn thời gian, càng nhiều khả năng là đánh không lại. Trải qua hai lần dò hỏi, nàng cũng thăm dò được quy tắc khi mượn vật —— nói ngược nói xuôi, vẫn là dựa vào giá trị nhân khí. Hồng Trần lại lần nữa ra tay nhấc điện thoại, chuẩn bị thử kêu một fans mới ra đây, đúng lúc này, toàn bộ tiết mục hiện trường ồn ào lên.

—— Mèo Điên tới rồi.

"Tuyển thủ Mèo Điên của chúng ta rốt cuộc chạy về ' Chủ Nhật ' rồi, cô ấy......"

Phúc Âm nói chưa nói xong, bởi vì thanh âm hắn không đuổi kịp hành động của thiếu nữ tóc hồng.

Đồng tử Hồng Trần đột nhiên co chặt, nàng giơ tay nỏ phượng hoàng trong tay bắt đầu dùng mũi tên uy lực nhất, hoàn toàn mặc kệ việc phải mượn vật bắn về phía trước, thẳng tắp hướng Mèo Điên vọt tới.

Keng ——

Mũi tên ửng đỏ hóa thành phượng hoàng lửa thiêu đốt hừng hực, kêu to nhắm về phía Mèo Điên. Mèo Điên vung đuôi báo, kéo thân thể vội chuyển hướng, bởi vì tốc độ quá nhanh, quả thực giống chớp mắt thuấn di đi 1 mét .

Hỏa phượng hoàng cùng cô ấy gặp thoáng qua, nhưng mà nó hiển nhiên là mũi tên tự động ngắm bắn, cách một giây, liền lại hướng Mèo Điên lao xuống.

Mèo Điên cũng mặc kệ đại chiêu bám sát sau lưng mình, cô giơ đôi tay đồ tể dữ tợn lên, lấy một loại khí thế ngoan tuyệt bổ về phía Hồng Trần.

Trên mặt Hồng Trần duy trì biểu tình hoảng loạn, một bàn tay trộm lấy ở bên hông một cái nanh sói.

【 ♦ Rô 10 yêu ghét chi nha

Loại hình: Vật phẩm trang sức trang bị

Hiệu quả: Đem lần thương tổn gặp tiếp theo hoặc trị liệu bắn ngược trở về gấp hai lần, mỗi bàn cờ được một lần sử dụng.

Giải Thích: Ăn miếng trả miếng, dâng trà gấp bội nha. 】

Móng vuốt đồ tể thật lớn chém trúng Hồng Trần, thiếu nữ áo đỏ lại cười, nhưng mà nụ cười cô ta thực mau liền biến thành kinh ngạc —— cô ta xác thật bị thương, nhưng mà thương tổn lại so với cô ta dự đoán nhỏ hơn rất nhiều!

—— Ở dưới tình huống vận tốc cao như vậy, hoàn toàn có thể hoàn mỹ phát động kỹ năng "Tập kích bất ngờ" , Mèo Điên thế nhưng không dùng kỹ năng "Tập kích bất ngờ" mà lại chỉ là một công kích bình thường!

Đối với công kích bình thường, kể cả gặp bắn ngược gấp đôi sát thương trở về cũng không làm sao. Vốn dĩ Hồng Trần đinh ninh rằng, Mèo Điên ở hình thái liệp báo tuyệt đối sẽ phát động "Tập kích bất ngờ" nên cô ta mới hạ đại chiêu chỉ có thể sử dụng một lần qua, dùng  yêu ghét chi nha bắn ngược gấp đôi sát thương trở về, đối phương khẳng định không chết cũng tàn.

Hồng Trần luống cuống: Chẳng lẽ phòng làm việc của Hiểu Dạ phòng đã bắt được cụ thể từng tư liệu về bọn họ?

Hồng Trần không thể nào tưởng tượng được, không hề có cái tình báo nào phá đi âm mưu cô ra, mà là do Mèo Điên trực giác.

Vô luận ở bất kỳ lĩnh vực nào, đều có sinh vật mang thiên phú. Có người trời sinh có thiên phú chiến đấu, Mèo Điên chính là loại người này, thân thể của cô ấy khi chiến đấu như cá gặp nước, trực giác cô ấy sẽ mách bảo cô ấy né tránh nguy hiểm, những cái đó yêu cầu phải dựa vào phân tích tình huống mới có thể chiến đấu, nhưng cô ấy lại dựa vào bản năng khống chế đến 90%

Sở dĩ Mèo Điên không phải một game thủ nổi danh, chủ yếu là bởi vì tính cách cô ấy có chút chướng ngại, cô ấy không phải kiểu người biết điểm dừng. Một khi nổ boom chắc chắn khả năng nổ chết người khác, cũng có thể sẽ nổ chết chính mình.

Giống như hiện tại.

Hồng Trần cố ý phóng để Mèo Điên tiếp cận mình để phản đòn, lúc này lại thành hành động bê đá đập chân mình. Mèo Điên thế nhưng có thể ở tình huống bị phượng hoàng lửa bám sát ngay phía sau, triển khai công kích mưa rền gió với cô ta.

"Cô điên rồi sao!" Hồng Trần càng đánh càng sợ hãi, nàng giống như là con thuyền nhỏ ở sóng to gió lớn xóc nảy không ngừng, hoảng sợ mà khuyên bảo: "Hiện tại chỉ còn năm phút! Kể cả cô đánh chết tôi, cô cũng không còn thời gian đi mượn vật nữa!"

"Hì hì, tao chỉ là một con Mèo Điên, meow meow meow ——"

Đồng tử Mèo Điên thắt lại thành một cái dây nhỏ, tươi cười trên mặt trở thành một loại tàn khốc, thuộc về biểu tình thị huyết của động vật ăn thịt. Cô ấy bài thiết lập còn không dùng, toàn thân đều là muốn hung ác đem Hồng Trần thiên đao vạn quả.

Đan Tử Ngụy hoàn toàn bị chấn động, giờ phút này, hắn rốt cuộc hiểu được vì sao thiếu nữ kia tên gọi "Mèo Điên". Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật sự không tưởng tượng nổi muội tử đáng yêu nhỏ xinh kia có phương thức chiến đấu bạo ngược điên cuồng như thế.

Phụt ——

Phong Miêu đem móng vuốt một phen cắm vào bụng Hồng Trần, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía người đội thiên đường.

"Tao không có nhắm chuẩn yếu hại, meow~." Thiếu nữ tóc hồng nhe răng cười cười, đáy mắt một mảnh màu đỏ tươi: "Các người có muốn hay không tới cứu sống cô ta?"

Người đội thiên đường không trả lời, do xuất phát từ chấn động, bởi vì người chơi nữ duy nhất của bọn họ...... Đã chết.

Mèo Điên mới phát hiện điểm này, cô ấy ngượng ngùng mà lắc lắc đuôi mèo: "A xin lỗi meow~, đây là lần đầu tiên tao dùng móng vuốt đồ tể, quên nó có hiệu ứng đổ máu, meow~."

Sau khi Hồng Trần chết, Mèo Điên lập tức trở nên bình thường —— hoặc nói là, giờ phút này cô ấy mới "Biến bình thường" nhưng lại cho người khác cảm giác "Không bình thường" quỷ dị.

Chỉ thấy Mèo Điên nhanh như chớp mà chạy đến bên người Phúc Âm, phảng phất chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua hỏi: "Tôi có thể rút thăm không, meow~?"

Phúc âm cũng bình thản ung dung mà đáp lại nói: "Mời."

Mèo Điên từ trong rương bắt ra một cây tre trúc, cô ấy nhìn lướt qua mặt chữ viết trên, không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp lấy tay cầm điện thoại. Sau khi giết chết Hồng Trần, giá trị nhân khí Phong Miêu tăng lên đến 36, màn hình tay cầm điện thoại cũng đề trị số tương tự, bất đồng với Hồng Trần chính là, bao vây con số là một đôi cánh thiên sứ.

"Alo? Tôi muốn biết ' hoa tiền nguyệt hạ tạm tương phùng ' đáp án là gì, meow~?"

Xiên tre của Mèo Điên cùng Hồng Trần giống nhau là câu đố từ một câu thơ cổ, hẳn là cũng là đoán chữ đi. Đan Tử Ngụy suy đoán đáp án hướng thính phòng nhìn xung quanh, nghe điện thoại Mèo Điên chính là một tiểu ca ca  cánh lông vẻ mặt đoan trang, hắn cùng vị ngự tỷ trước đó không phải cùng một cái phong cách, có thể rõ ràng thấy tiểu ca ca này thập phần nghiêm túc mà trả lời vấn đề Mèo Điên.

"Cảm ơn, meow~"

Mèo Điên cắt đứt điện thoại, cô ấy thậm chí không có nhìn bốn phía xung quanh, trực tiếp nhằm về phía mục tiêu trong lòng.

Đan Tử Ngụy ngây ra như phỗng mà nhìn muội tử đuôi tóc hồng nhạt như điện xẹt lao đến, như một con rồng khổng lồ đáp xuống trước mặt công chúa, khí thế rỗng rãi với hắn vươn tay.

"Phiến Tử, meow~ ——mau cho tôi mượn cậu!"

Mọi người:!?!

—— "Hoa tiền nguyệt hạ tạm tương phùng" rốt cuộc là cái gì???

Thời gian gấp gáp làm Đan Tử Ngụy không có thời gian đi tự hỏi cùng rối rắm, cứ như vậy đầu đầy đầu dấu chấm hỏi bị mượn đi rồi. Ở 10 giây suýt soát cuối cùng, Mèo Điên lôi kéo thanh niên tóc bạc chạy về người bên người chủ trì, kiêu ngạo mà triển lãm nói: "Tôi mượn tới rồi, meow~!"

Đan Tử Ngụy trái tim thình thịch nhảy lên, một nửa là xuất phát từ bệnh PGAD, một nửa là xuất phát từ khẩn trương —— hắn thật sự thực lo lắng không biết mình có đúng là vật Mèo Điên cần mượn.

"A ha ~ tuyển thủ Mèo Điên mang theo vật cô ấy mượn quay trở về." May mắn, Phúc Âm mỉm cười gật đầu tán thành: "Như vậy vòng quyết đấu thứ nhất đã có người chiến thắng......"

"Không! Tôi không thừa nhận!" Lý Phong nổi trận lôi đình mà đánh gãy lời người chủ trì nói: "Hắn không phải đồng đội Mèo Điên sao! Không phải nói đồng đội không thể cung cấp trợ giúp sao!?"

"Không, tôi hiện tại không phải đồng đội cô ấy." Đan Tử Ngụy theo phản xạ bác bỏ: "Tôi chỉ là một vật đi mượn không có tình cảm."

"Đúng vậy, giống như cậu ấy nói, vị tiên sinh này thân phận trước mắt là vật đi mượn nha." Phúc âm cười ngâm ngâm mà nói: "Huống chi, tôi chỉ nói qua đồng đội không thể cho nhắc nhở nha."

Lý Phong nghẹn họng, lúc này Xuân Thu đứng dậy.

"Tôi cho rằng hắn căn bản không phù hợp với vật yêu cầu được mượn của Mèo Điên." Xuân Thu trầm giọng nói: "Hoa tiền nguyệt hạ tạm tương phùng —— cái này hẳn là ' đáng yêu '."

Đáp án mượn vật thi chạy của Mèo Điên bị vạch trần, người chơi hai đội đều treo máy trong một cái chớp mắt. "Đáng yêu" hẳn là chỉ trẻ con với phái nữ đi? Thanh niên tóc bạc tuy rằng lớn lên thanh tú, nhưng một chút cũng không nữ khí, cùng từ "Đáng yêu" giống như có điểm không quá dính dáng?

"Đúng đúng!" Lý Phong lập tức tiêm máu gà tựa mà phun: "Hắn chỗ nào đáng yêu!"

"Phiến Tử chỗ nào không đáng yêu chứ!" Hai tai mèo Phong Miêu  vẫy vẫy: "Tôi cho rằng Phiến Tử rất đáng yêu, meow~!"

Đan Tử Ngụy:......

Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người thanh niên tóc bạc, con bệnh PGAD nào đó xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái khe đất chui vào, nhưng mà trận này tra tấn khổ hình này hắn mới chỉ vừa bắt đầu.

Mập Mạp tỉnh ngộ đầu tiên, lập tức bắt đầu hùa vào: "Không sai không sai! Phiến Tử là người đáng yêu nhất thế giới! Giá trị nhan sắc cao, dáng người tốt, tính cách hiền lành, thực lực mạnh...... Toàn thân đều đáng yêu! Là người đều muốn sờ sờ đầu trắng mềm mai đáng yêu của hắn, là người đều muốn xé mở —— khụ, nói nhầm, là người đều muốn sửa sang lại y phục hỗn độn đáng yêu của hắn...... Nga ai không muốn, vậy khẳng định ngươi không phải là người."

"Đánh rắm!"

Mắt thấy đội thiên đường và đội địa ngục loạn như cào cào, Xuân Thu lập tức nhắm chuẩn thời cơ tung ra phương án hắn sớm chuẩn bị tốt.

"' Đáng yêu ' là ý tưởng quá chủ quan, mỗi người đều có thẩm mỹ riêng. Không bằng mọi người cùng nhau bỏ phiếu biểu quyết, chỉ cần hơn phân nửa người xem ở đây tán thành hắn đáng yêu, chúng tôi liền tâm phục khẩu phục."

"Xác thật là cách hay." Phúc Âm tán thành Xuân Thu đề nghị: "Liền làm như vậy đi—— Lady and Gentleman , hiện tại thỉnh mọi người cầm lấy phiếu, nếu cảm thấy tuyển thủ G Cây Quạt đáng yêu, thỉnh ở trong vòng một phút thả phiếu. Tính giờ bắt đầu ——"

Trên màn hình lớn xuất hiện 60 giây đếm ngược, người chơi hai đội đều dị thường khẩn trương, chỉ có Xuân Thu dự liệu từ trước: Hiện trường ước chừng có 100 danh người xem, Mèo Điên giá trị nhân khí lúc này chỉ có 29, liền tính thêm Đan Tử Ngụy có 1, cũng chỉ có 30 người là fans sẽ duy trì bọn họ, thất bại là kết quả đương nhiên. Hiện tại đã sớm qua 1 tiếng đồng hồ, chỉ cần lần này phán Mèo Điên mượn vật thất bại, liền sẽ biến thành quy đinh không ai mượn vật thi chạy thành công, do đó dẫn tới thế hoà.

Mèo Điên chạy nhanh thúc giục Đan Tử Ngụy: "Phiến Tử, meow~! Mau bán manh kéo phiếu! Mau!"

—— Bán manh? Bán manh thế nào?

Từ khi bị Mèo Điên kéo lên sân khấu, Đan Tử Ngụy lòng tràn đầy cảm giác sợ hãi ta là ai, đây là đâu, hiện tại muốn hắn đi"Bán manh" cài này đối với nhân sinh cưa hắn là cả một vấn đề.

Đối mặt người xem cùng ánh mắt đồng đội tha thiết, thanh niên tóc bạc hoảng loạn đến tay chân cũng không biết để chỗ nào, thần kinh hắn cùng với thời gian trôi đi càng lúc càng căng gần. Hơn nữa Mèo Điên vẫn luôn ở bên cạnh meow meow meow mà thúc giục, Đan Tử Ngụy không biết sao đầu óc làm sao, hắn theo bản năng mà giơ hai tay lên, như tay mèo ghé vào bên mặt, sau đó suy yếu, run rẩy mà kêu một tiếng: "Meow~~~" (Gaia: Khoái, khoái, chảy nước miếng, chảy nước miếng :))))))))). )

Bởi vì cảm thấy quá mức thẹn thùng mà bản năng nhắm lại miệng, nhưng lý trí lại phê phán hắn làm ảnh hướng đến quá trình thi đấu cả đội, cuối cùng trong miệng hừ ra một tiếng như làm nũng.

Toàn bộ thế giới tựa hồ đều an tĩnh, nghe thanh niên tóc bạc mềm mại hừ nhẹ như mật đường hòa tan ở trong không khí.

# sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh #

Trong giây phút toàn bộ nhất trí trầm mặc, đếm ngược trên màn hình lớn liền kết thúc, kết quả cuối cùng hiện ra.

Thanh niên tóc bạc nhìn trên màn hình hai cái số o song song đi cùng nhau, biểu tình trống rỗng nghĩ: Thật tốt, về mặt xã hội hắn đã tử vong.

Lý Phong phục hồi tinh thần, hắn mừng như điên mà nhìn màn hình lớn, rốt cuộc khắc chế không được chính mình cười to: "Ha ha......"

"Chúc mừng đội địa ngục đạt được thắng lợi trong vòng quyết đấu thứ nhất ——!"

Tếng cười Lý Phong như là bị nhéo cổ vịt chặt đứt.

"Chờ một chút!" Hắn không thể tin tưởng mà hô: "Số phiếu tên kia không phải không sao? Như thế nào mà đội địa ngục thắng lợi!"

"Nơi nào có không?" Phúc Âm nhìn lướt qua màn hình LED, oang oang nói: "Ngươi không biết sao, cái kia ký hiệu kia là ' vô hạn ( ∞ ) ', đại biểu vô cùng lớn."

Lý Phong đương nhiên biết ký hiệu vô hạn, hắn vừa mới cũng xác nhận hai số không quá mức dính liền vào nhau, nhưng vì cái gì, như thế nào lại là "Vô hạn"?

"Sao có thể là vô hạn?" Xuân Thu cũng thiếu kiên nhẫn, chất vấn nói: "Nơi này chỉ có 100 người xem."

Phúc Âm chăm chú nhìn kháng nghị không ngừng từ đội thiên đường, chậm rãi kéo ra một nụ cười thần bí khó lường.

"Ai nói người xem chỉ tồn tại ở nơi này."

"Ai nói không có khả năng là vô hạn."

Hắn nhìn lên cái ký hiệu chí cao vô thượng kia, hàm ngữ mang kính sợ lộ ra một cái bí mật kinh tâm động phách.

"Nơi này là ' Thần ' đang xem Chủ Nhật."

"Thần đang xem chúng ta."

"Thần cho rằng G Phiến Tử thực đáng yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #roleplay