Chương 125: Thần Đang Xem Chủ Nhật (6).
"Quyết đấu kế tiếp, liền thỉnh toàn bộ tuyển thủ còn lại lên đài, mang đến cho chúng ta một hồi quyết đấu xưa nay chưa từng có: 2v2!"
Người chơi hai đội đều bị cái triển khai này đánh đến không kịp trở tay, kinh dị ngắn ngủi qua đi, tâm tư từng người đều hiện trên khuôn mặt.
"Ok ok!" Mập Mạp mặt mày hớn hở: "Thiết lập con rối của Phiến Tứ kết hợp cùng khói mê của Lão đại là tuyệt phối, còn có thần có thể ôm đùi!"
Mèo Điên vẫy vẫy nắm tay: "Xử lý bọn họ meow~!"
Đan Tử Ngụy cùng Triệu Khánh bị ánh đèn thúc giục đi về hướng sân khấu, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, Triệu Khánh chủ động mở miệng: "Chờ lát nữa tôi sẽ yểm hộ cậu, sau mở màn cậu trực tiếp dùng điện thoại hướng thần xin giúp đỡ."
Thấy Triệu Khánh không cùng hắn đối chọi gay gắt, Đan Tử Ngụy thở phào nhẹ nhõm, đối với việc hai người phải cùng nhau quyết đấu tràn ngập tin tưởng.
"Tiêu Dao Thán nói Phong thiếu phải đích thân giáo huấn tôi, bọn họ đã định liệu từ trước." Đan Tử Ngụy vừa đi vừa thấp giọng nói: "Tôi hoài nghi bọn họ có biện pháp ngăn cản tôi hướng thần cầu xin giúp đỡ, hơn nữa vẫn luôn có biện pháp dọ thám trình tự chúng ta lên sân khấu."
Triệu Khánh nội tâm lộp bộp một cái, hắn bất động thanh sắc mà nói: "Vậy trước đó cậu yểm hộ tôi triển khai khói mê, một khi lĩnh vực khói mê mở ra, vô luận hướng thần cầu xin giúp đỡ hay là quyết đấu bình thường đều tiện lợi."
Đan Tử Ngụy vui vẻ nhận lời: "Được!"
Thống nhất xong, người chơi hai đội đều đến bên người người chủ trì.
"Đây sẽ là trận đấu quyết định, quả thật là một bữa thịnh yến long trọng nha." Phúc Âm vừa cảm thán vừa tình cảm phong phú mà nói: " Tuyển thủ hai đội không hề một mình chiến đấu hăng hái, mà là cùng đồng bọn đánh giết kẻ địch nha. Chúng ta ở phía dưới tới nghe một chút tuyên ngôn thi đấu của các vị tuyển thủ nào."
Thiên Nhai lập tức làm cái tư thế cắt yết hầu, đối với đội địa ngục khiêu khích nói: " Ngày chết các người tới rồi!"
Triệu Khánh búng búng đầu mẩu thuốc lá, nhàn nhạt trào phúng: "Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu."
"Ha, cóc cũng muốn ăn thịt thiên nga à." Ánh mắt Lý Phong đóng đinh từ đầu tới chân trên người Đan Tử Ngụy, kiêu ngạo đắc ý tuyên bố: "Hiện tại mày có thể nói ra di ngôn."
Đan Tử Ngụy nghĩ nghĩ, nói: "Nước mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, bác ái......"
Lý Phong: "???"
Triệu Khánh: "???"
Thiên Nhai: "???"
Đỉnh đầu mọi người đầy dấu chấm hỏi nghe xong lời tuyên ngôn thi đấu đầy chính nghĩa của thanh niên tóc bạc, đấu trường nguyên bản nóng như lửa ở trước 24 từ chân ngôn của đảng hóa thành một mảnh hài hòa yên lặng --
Mộng bức trên cây mộng bức quả, mộng bức dưới tàng cây ngươi cùng ta. (Edit: Đoạn này mị chịu :))))) )
"A......" Phúc Âm buồn cười mà mở cánh ra, lông cánh như một bàn tay khẽ vuốt đầu Đan Tử Ngụy, "Thật đáng yêu."
Bản năng con bệnh PGAD nào đó cả kinh, sau đó mới nhớ tới khi hắn được vị fans lão đại kia cổ vũ (đi cửa sau), toàn bộ quân cờ trên thế giới đều cho rằng hắn thật đáng yêu.
Đám người Lý Phong cũng nghĩ đến điểm này, tâm tư nháy mắt biến hóa nhấc lên một mảng. Bọn họ cứng đờ mà xem màn hình lớn, chỉ sợ lại sẽ nhìn thấy cái ký hiệu đáng sợ kia.
Màn hình LED bày ra giá trị nhân khí bốn vị tuyển thủ: Thiên Nhai --10, Dư Khánh --9, Phong Hoa Tuyết Dạ --9, G Phiến Tử --1.
Đan Tử Ngụy rất là kinh ngạc nhìn chăm chú số "1", hắn vừa mới nói ra 24 từ chân ngôn một là vì muốn sặc chết Lý Phong, hai là bởi vì bản thân chúng nó chính là từ ngữ kích thích thiên sứ thích chân thiện mỹ, hoàn toàn không có khả năng hấp dẫn không tới một fans, giống như đến một người cũng chưa từng nghe qua lời hắn nói, quả thực giống như là một loại...... Hạn chế?
Cái này rất phiền toái. Đan Tử Ngụy nghĩ, giá trị nhân khí là 1 đồng nghĩa khi dùng điện thoại giúp đỡ cũng chỉ có 1 giây gọi điện, 1 giây nói 10 cái từ đã tính là đỉnh điểm, còn không tính thời gian thần bên kia đáp lại, có chỗ dựa ở thần quả nhiên không đơn giản như vậy.
Những người khác cũng ý thức được giá trị nhân khí Đan Tử Ngụy bị hạn chế, đội thiên đường đắc ý dạt dào mà nhìn đối thủ, nhân khí đội địa ngục thua xa bọn họ, trận quyết đấu này đem bọn họ trở thành người có quyết định hạng mục.
"Kế tiếp, bắt đầu quyết định hạng mục quyết đấu điên cuồng cuối cùng."
Cùng với âm thanh Phúc Âm vang lên, màn hình lớn bắt đầu luân chuyển đủ loại kiểu dáng hạng mục PK. Có lẽ bởi vì nhân số quyết đấu từ 1v1 bay lên đến 2v2, hạng mục gia tăng, hiện lên không ít trò chơi hai người hợp tác: Cậu vẽ tôi đoán, tâm linh tương thông, không nghe chỉ huy......
"Dừng!"
Đan Tử Ngụy nhìn hình ảnh dừng ở trên màn hình lớn "Truth or Dare", tuỷ não tính cả máu cùng đọng lại.
"Hôn môi một người ở đây" "Công chúa, ôm một người đi~"...... Nhớ đến từng xem qua những cái "Đại mạo hiểm" ở trên mạng, đầu óc Đan Tử Ngụy đều là muốn đánh chết người phát minh ra trò chơi này, đây là muốn lấy mạng con bệnh PGAD à? Hắn chỉ vừa mới nghĩ đến việc chấp nhận chọn "Lời nói thật", liền phát hiện cái này cũng đồng dạng là một hồi công khai xử tội -- trong hiện thực "Thiệt tình lời nói" còn có thể nói dối, nhưng tại nơi này "Thiệt tình lời nói"sẽ được hệ thống giám sát rồi khẳng định đối q trị nhân khí, nhưng mà Thiên Nhai vẫn là không chút do dự gật đầu.
"Thật đáng tiếc a......" Phúc âm tiếc nuối nói, hắn búng tay một cái, màn hình lớn gạch đi dòng chữ "Truth or Dare", một lần nữa bắt đầu chuyển đổi hạng mục. Cùng lúc đó, giá trị nhân khí Thiên Nhai cũng về không.
Đan Tử Ngụy tránh được một kiếp, vô tình bắt được một tia khác thường: Bởi vì hắn có bệnh PGAD nên không dám chơi Truth or Dare, nhưng đối phương thì sao......?
"Chúnqg ta lần nữa xem hạng mục được chọn lần này là gì đây -- dừng!"
Màn hình lớn hiện ra bốn chữ "Khảo vấn đại não". Đan Tử Ngụy ngẩn người, đây là hạng mục trò chơi hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, hắn không khỏi hỏi: "' Khảo vấn đại não ' là cái gì?"
" Khảo vấn đại não " có quan hệ cùng trí lực, nó là hạng mục ta thích chủ trì nhất, quy tắc cụ thể chờ định ra hạng mục sau lại giới thiệu." Phúc âm mỉm cười mà giải thích một câu, sau đó đem microphone nhắm ngay Lý Phong cùng Triệu Khánh, trước mắt hai bọn họ có giá trị nhân khí ngang hàng, "Ý hai vị thế nào, có ai muốn đổi hạng mục không?"
Từ biểu tình của Triệu Khánh và Lý Phong, có thể thấy bọn họ thật ra cũng không biết "Khảo vấn đại não" là trò gì. Đan Tử Ngụy nội tâm yên ổn vài phần, hắn nhìn đến đồng đội cùng đối thủ đều tỏ vẻ không đổi, có lẽ một phần bởi vì đổi hạng mục sẽ ảnh hưởng tới giá trị nhân khí, nhưng khẳng định chủ yếu bởi vì cả hai bên đều cho rằng cái hạng mục "Khảo vấn đại não" này đối với bên mình là có lợi.
"Như vậy hạng mục quyết đấu cuối cùng của ' Thần Đang Xem Chủ Nhật 'đó là --" Phúc Âm dứt khoát tuyên bố: "Trí giả sinh tồn, khảo vấn đại não!"
Hiện trường tiết mục tràn ngập thét thét chói tai cùng huýt sáo, trong mắt mỗi người đều sáng lên sự mong đợi. Tinh thần Đan Tử Ngụy rung lên, nghiêm túc nghe người chủ trì giải thích quy tắc trò chơi "Khảo vấn đại não".
"Tiết mục ' khảo vấn đại não ' tổng cộng 10 câu hỏi, mỗi vị tuyển thủ được đặt 2 đề tài về câu hỏi, 2 câu còn lại sẽ do ta đặt vấn đề. Thời gian trả lời mỗi câu là 6 phút, các người cần phải ghi ra đáp án thuộc về mình tại đây, đúng được 1 điểm, không đúng trừ 1 điểm -- chú ý nha, tuyển thủ không trả lời chính xác đáp án câu hỏi sẽ bị dính hiệu ứng "vô tri". Sau khi hoàn thành 10 câu hỏi, tổng điểm bên nào cao hơn bên đó thắng, điểm bằng nhau hoặc không còn ai sống sót coi như là rơi vào thế hoà."
Đại não Đan Tử Ngụy đột nhiên rớt ra một cái linh kiện mấu chốt, bang một cái liền đình chỉ hoạt động.
-- Mượn vật thi chạy so tốc độ, Thần kinh suy nhược so ký ức, Thời gian quảng cáo so phản ứng, thế nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới cuối cùng là so tri thức!
Thanh niên tóc bạc ngơ ngác tiếp nhận máy tính bảng phúc âm phân phát. Đây là nhược điểm hắn vô pháp đền bù, nó là sự khác nhau giữa năm tháng tạo thành. Hai trăm năm thật sự quá dài, hắn dùng thời gian một năm mới miễn cưỡng biết hết thường thức sinh hoạt bình thường, tri thức hắn tích lũy thực sự còn không bằng một đứa trẻ tiểu học.
Đan Tử Ngụy sinh ra cảm xúc hối hận cùng tự trách sâu sắc, hắn hẳn phải sớm nói cho đồng đội hắn là người đông lạnh sống lại một chút -- tuy rằng bối cảnh làm người đông lạnh sống lại không tốt lắm, hắn cũng không muốn đồng đội dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm hắn, bởi vậy hắn không có cố tình giấu giếm, cũng không có chủ động thông báo -- nếu sớm biết có tình huống hiện tại, Triệu Khánh khẳng định sẽ đổi cái hạng mục này đi, bọn họ liền sẽ không bị động giống hiện tại.
"Hiện tại các người có thời gian một phút lựa chọn đề tài câu hỏi."
Cùng với lời nói Phúc Âm, màn hình lớn xuất hiện các loại đề tài chi chít như sao trên trời: Thường thức, vận động, lưu hành, ẩm thực, âm nhạc, điện ảnh, minh tinh, hoàn cảnh, nhân văn, khoa học, lịch sử, động vật......
"Tốt nhất là đề tài người am hiểu nhát, cũng là đề tài bọn họ không am hiểu nhất." Triệu Khánh nhắc nhở nói.
Đan Tử Ngụy đương nhiên biết phải làm như vậy, nhưng mà liếc mắt nhìn lại một cái, 99% đều là lĩnh vực đồ cổ hắn đây vô pháp am hiểu, hắn không biết đương kim vận động viên trứ danh là ai, không biết bộ phim điện ảnh cận đại đoạt giải có cái gì, không biết được minh tinh hoan nghênh nhất tên gọi là gì. Đan Tử Ngụy có ý muốn nói ra tình huống của hắn với Triệu Khánh, nhưng mà Lý Phong cùng Thiên Nhai đang ở bên cạnh, căn bản không có cách lén giao lưu.
Trong 50 cái đề tài, Đan Tử Ngụy chỉ nắm chắc duy nhất hai cái là "Thường thức" cùng "Lịch sử" -- hắn ở trong viện phúc lợi dùng một năm học về thường thức, cùng với đó chính là lịch sử.
Đan Tử Ngụy ở giữa hai bên do dự một chút, suy xét đến đối thủ vừa nhìn là biết không thích đọc sách, hắn cuối cùng cứng nhắc viết xuống "Lịch sử".
"Đã đến giờ!" Phúc Âm lấy ra một kịch bản có in logo chương trình, tuyên bố nói: "Lưu hành, trò chơi, minh tinh, lịch sử -- ta đem bốn loại đề tài này khảo vấn đại não các ngươi."
Đan Tử Ngụy nhận mệnh, trừ bỏ lịch sử do chính thân hắn chọn,ba cái đề tài khác toàn bộ đều là lĩnh vực hắn tử vong, cho dù là trò chơi hắn sở trường nhất -- cái lĩnh vực này đồng dạng cũng sẽ tồn tại sai biệt về thời đại, nếu không phải như vậy, thời điểm lúc trước hắn gia nhập phòng làm việc cũng sẽ không nháo ra việc con bệnh PGAD nào đó thân chinh phụ trách làm Tank trong nhóm.
Trò này toang rồi ông giáo ơi... chỉ muốn lộn cái bàn. Đan Tử Ngụy bắt đầu nghĩ cách hướng thần cầu xin giúp đỡ, lại tiếp nhận điện thoại Phúc Âm đưa, nháy mắt liền cảm giác, có vài đạo ánh mắt dừng lại trên người hắn.
Đan Tử Ngụy ngẩng đầu nhìn điện thoại giống đội thiên đường trước đó, nhẹ nhõm thở dài một hơn, bởi vì điện thoại lúc này chưa có cứ biểu tượng gì, hẳn là sau khi quyết đấu mới có thể sử dụng. Chỉ thấy Lý Phong nhìn hắn thật sâu một cái, mang theo Thiên Nhai cùng bọn họ kéo ra khoảng cách -- kia không phải tư thế trốn tránh, mà là vì muốn làm tốt chuẩn bị cho chiến đấu sắp tới.
Triệu Khánh nháy mắt hướng Đan Tử Ngụy ra dấu, hắn cũng thối lui đến phía sau. Đan Tử Ngụy che ở phía trư đồng đội, tháo mũ ma thuật xuống.
"Chúng ta rốt cuộc cũng chờ tới thời khắc này rồi." Phúc Âm ở trong bầu không khí mưa gió sắp tới thấp giọng than: "Trận quyết định đội thắng sở hữu chén Thánh, cùng với danh hiệu tuyển thủ có giá trị nhân khí cao nhất, mọi người đã chuẩn bị tốt chưa --"
Tất cả mọi người theo bản năng mà ngừng thở, nghe Phúc Âm kéo ra màn che.
"' Thần Đang Xem Chủ Nhật ' quyết đấu cuối cùng, hiện tại bắt đầu!"
"Câu hỏi thứ nhất: Cháu của nhà tiên phong Marshall · Miller, mẫu thân Gabriel · Miller tên gọi là gì?"
Người chủ trì theo quy củ mà đọc trong kịch bản câu hỏi đầu tiên, nhưng mà tuyển thủ ở đây không có một ai trả lời
Triệu Khánh một bàn tay cầm một tờ bản đồ, một tay ở trong không trung chóng viết phù văn. Đan Tử Ngụy lập tức giơ điện thoại trong tay lên, tuy rằng hoài nghi đối thủ có thủ đoạn nhằm vào hắn, nhưng không ngại thử một lần.
Nhưng vào lúc này, một tiếng sáo vang lên bao phủ sân khấu. Lý Phong cầm sáo ngọc, ngón tay cử động, thổi ra một chuỗi toái âm, biểu tình nghiêm túc xứng với tướng mạo đẹp đẽ gia tộc di truyền, có vài phần phong tư trác tuyệt.
Triệu Khánh bỏ tay xuống, pháp thuật tan thành mây khói. Đan Tử Ngụy nâng chân trái lên, suýt nữa đem chính mình té ngã.
Đây là......?
Đan Tử Ngụy làm mấy cái động tác, thực mau liền minh bạch đây là do một cái hiệu quả khống chế cực kỳ mạnh mẽ. Lúc Lý Phong thổi sáo, bọn họ đều lâm vào một loại trạng thái tứ chi hỗn loạn, tỷ như muốn nâng tay phải, lại là buông xuống tay trái.
Cái kỹ năng đáng sợ này đem mọi người hạn chế thành người gỗ không dám cử động, kể cả đồng đội phe mình cũng không được miễn dịch. Đan Tử Ngụy nhìn thấy Thiên Nhai cũng không thoát khỏi phải làm mấy cái động tác mạc danh kỳ diệu, nhưng hắn cùng Lý Phong phối hợp đã lâu, phi thường thành thục cái giả thiết khống chế này, Cứng đờ thực mau qua đi lại chuẩn xác mà bắt đầu hành động.
Chỉ thấy Thiên Nhai giơ lên vũ khí hóa thành quang hình, một kiếm cắm vào điện thoại chính mình, chỉ một thoáng, trên tay cầm điện thoại của mọi người đồng thời xuất hiện hư ảnh của một cây kiếm
"Hỏng rồi!" Triệu Khánh cả kinh nói: "Là xích phong ấn!"
-- vì phòng ngừa Đan Tử Ngụy hướng thần xin giúp đỡ, đội thiên đường dứt khoát đem người sở hữu điện thoại một lưới bắt hết.
Lý Phong đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, hết thảy đều tiến hành trong dự đoán của đội hắn, kế tiếp liền có thể không hề cố kỵ mà hành hạ đối thủ đến chết. Ở trong khúc sáo hắn thổi, địch nhân đều chỉ có thể chịu đựng làm thịt mỡ mặc người xâu xé. Nhưng ngoài sức tưởng tượng của Lý Phong bỗng có một cục nấm màu xanh lam lục cục lăn tới khoảng cách giữa hắn và Thiên Nhai, lộ ra một bộ mặt sầu khổ mà u buồn.
【 Khó chịu muốn khóc
Thuộc tính: ♣ Chuồn 8
Loại hình: Đạo cụ ném mạnh
Hiệu quả: Trong vòng phạm vi 5x5 thúc giục nước mắt đối phương trong 60 giây, đối nam tính thời gian tăng gấp đôi.
Giải thích: Khó chịu, muốn khóc. 】
Tiếng sáo Lý Phong nháy mắt liền ngắt quãng, tiếng sáo đứt quãng thê thê thảm thảm không thể trở lại âm thanh ban đầu. Bạch y thiếu gia thổi không nổi nữa, hắn một phen lau nước mắt, đối với thanh niên tóc bạc bất ngờ đột kích mắng to: "Tao muốn làm thịt mày,hức......"
Thanh âm khóc lóc nức nở không có chút lực chấn nhiếp nào, ngược lại giống như đang làm nũng. Đan Tử Ngụy mặc niệm trong một cái chớp mắt, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Thiên Nhai cầm tiểu thuẫn trong tay cố gắng kháng hạ công kích, hắn ở đoàn đội định vị là dầu cao Vạn Kim -- có thể đương phát ra, có thể đương 2T, yêu cầu thời điểm còn có thể khách mời một chút phụ trợ cùng khống chế. Hắn rơi lệ nhìn chằm chằm thanh niên tóc bạc trước mắt, một là bởi vì hiệu quả của khó chịu muốn khóc, về phần còn lại là thật lòng cảm thấy sợ hãi.
Người nọ chỉ cần một cái bài thiết lập hoặc một đạo cụ bất kỳ đã có thể dễ dàng thoát khỏi khống chế của Phong thiếu, hắn tựa như đã cùng bọn họ luyện tập rất lâu vậy, chỉ một lần đã đem suy nghĩ cùng tứ chi hỗn loạn nhất nhất đối ứng thành hành động bình thường, hướng bọn họ ném mạnh ra đạo cụ phản kháng -- Có khả năng này sao? Thiên Nhai hỗn loạn suy nghĩ, chỉ cần ít giây vừa mới mới trôi qua? Trước đây hắn phải dùng tới hai tuần, vẫn là phải gần một cái tinh chuyển mới quen được cái hành động loạn xì ngầu này khi bị Phong thiếu tác động kỹ năng.
Đan Tử Ngụy cũng thấy thật đáng tiếc, thời điểm hắn vừa mới làm tốt hành vi mô phỏng, điện thoại tay cầm đã bị phong ấn.
Nếu không thể hướng thần làm chỗ dựa, vậy liền đem bản lĩnh của đối thủ thỉnh ra bàn cờ so đi, lão gia tử họ Đan lãnh khốc mà nghĩ. Vừa mới phân thần nghe câu hỏi đề thứ nhất xong, xác nhận chắc chắn rằng thần, hắn sẽ không trả lời câu hỏi được giúp Đan Tử Ngụy.
"Ô ~ Phong thiếu, triệu hoán!"
Ngay khi Thiên Nhai vừa nhắc nhở, Lý Phong từ trong lòng ngực lấy ra một cái mảnh sứ vẽ hình cổ nhân, tuy rằng rơi lệ ảnh hưởng đến việc hắn thổi sáo, lại không ảnh hưởng hắn làm việc khác. Hắn dùng mảnh sứ cổ nhân cắt lên tay mình, máu còn chưa rơi xuống đất, đã bị mảnh sứ hút hầu như không còn.
Đan Tử Ngụy tất nhiên muốn phá rối Phong thiếu triệu hoán, lại bị Thiên Nhai gắt gao quấn lấy. Theo thời gian trôi đi, biểu tình Đan Tử Ngụy dần dần ngưng trọng. Mọi người đều biết, quá trình chuẩn bị càng phức tạp, thời gian ngâm xướng càng lâu, kỹ năng đại giới càng cao, uy lực càng đáng sợ, cái bài thiết lập kỹ năng này của Lý Phong, tuyệt đối không phải giống triệu hoán thông thường.
Mảnh sứ tuyết trắng giống như là bị máu hòa tan, dần dần vặn vẹo thành một hình người. Lý Phong lau sạch cuối cùng một phen nước mắt, nhìn Đan Tử Ngụy cười dữ tợn nói: "Mày xong đời rồi!"
Đan Tử Ngụy cũng lộ ra mỉm cười: "Tao cảm thấy mày cũng xong đời rồi."
Triệu Khánh đằng xa đem bản đồ ném xuống dưới chân, phun ra một vòng khói, vừa lúc khoanh lại pháp trận giữa không trung.
【 ♣ Chuồn J: Bản Đồ Tuần Hoàn
Loại hình: Trang Bị Lĩnh Vực
Hiệu quả:
1, Mở rộng phạm vi một cái lĩnh vực.
2, Những người trong phạm vi lĩnh vực kẹt lại trong vòng tuần hoàn.
Giải Thích: Kỳ quái, tôi rõ ràng đi ra ngoài từ bên trái, vì cái gì lại trở về từ phía bên phải? 】
【 ♣ Chuồn K: Khói Mê
Loại hình: Kỹ Năng Lĩnh Vực
Hiệu quả:
1, Chế tạo khói mê lĩnh vực, mỗi phút gia tăng 1 phạm vi hoặc 1% độ dày.
2, Khói mê lĩnh vực căn cứ theo độ dày của khói tăng thêm hiệu quả phụ trợ:
20% độ dày, sinh mệnh cảm giác
40% độ dày, ngũ cảm mơ hồ
60% độ dày, sinh mệnh ăn mòn
80% độ dày, sinh thành yên ma
100% độ dày, sinh mệnh vùng cấm
3, Tiêu hao 50% ♣ Chuồn, giá trị tâm linh nhanh chóng giảm trong 10 phạm vi khi độ dày khói mê lĩnh vực đạt 50%.
Giải thích: Hút thuốc nhiều có hại cho sức khỏe :)))))). 】
Giống như chọc vỡ một quả cầu dày đặc khói mê, một mảnh sương mù thâm hôi đột nhiên khuếch tán bùng nổ, nháy mắt bao phủ mọi người.
"Khụ khụ."
Lý Phong theo bản năng mà ho khan một tiếng, hắn trừng mắt mơ hồ nhìn hết thảy sương mù bao xung quanh, ngay cả Đan Tử Ngụy cùng Thiên Nhai chỉ cách có vài bước chân cũng không nhìn thấy rõ.
"Xử lý hắn!"
Lúc Lý Phong ra mệnh lệnh, một tướng sĩ cổ đại cả người mặc áo giáp lân đỏ sẫm như máu mang theo cây trường kích cao ngang đầu xuất hiện, sải bước nhằm về phía thanh niên đầu bạc. Thiên Nhai cũng từ tấm khiên che chắn cho Lý Phong thành lôi kéo, liều mạng ngăn cản Đan Tử Ngụy trốn vào sương mù.
Tướng sĩ cổ đại giơ lên trường kích, Đan Tử Ngụy phát hiện động tác nó tuy rằng thoạt nhìn rất chậm, lại làm hắn không thể chạy trốn. Hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cái chuôi trường kích thật lớn này rơi xuống, đâm thẳng giữa người hắn!
"Ô...... Hức......"
Đan Tử Ngụy phát ra âm thanh đau đớn, sắc mặt hắn đều thay đổi, một kích này thế nhưng trực tiếp lấy đi của hắn tận 70% SP ♠ Bích!
-- Cái vật triệu hoán này thật sự quá cường đại!
"Nghe nói mày chọn 100% cảm giác đau?" Lý Phong cõi lòng đầy ác ý nói: "Thật đáng tiếc a, chỉ còn hai phát nữa, mày sẽ chết."
Tướng sĩ cổ đại rút ra trường kích, lại lần nữa bày ra tư thế công kích. Thanh niên đầu bạc trong mắt hiện lên một mảnh tàn khốc, hắn cũng biết rằng nếu mình không nhanh chóng thoát khỏi đây liền sẽ không sống được bao lâu, bắt đầu phát điên mà công kích Thiên Nhai.
Thiên Nhai cũng biết Đan Tử Ngụy đang liều mạng, hắn sống chết chắn ở trước mặt Đan Tử Ngụy, cắn răng chịu đựng mọi công kích
Phốc -- chi --
Trường kích hoàn toàn đi vào huyết nhục lại lần nữa rút ra, Lý Phong hưng phấn đến phát run: "Một kích cuối cùng -- đi chết đi, rác rưởi!"
Tướng sĩ cổ đại giơ trường kích lên, rơi xuống nhát đâm cuối cùng.
"...... Không......"
Thanh niên tóc bạc không thể thừa nhận mà cong eo xuống, đôi mắt hóa thành một mảnh màu đỏ tươi.
Lý Phong vừa muốn cất tiếng cười to, liền thấy đối thủ một mất một còn khi bị tâm linh tan vỡ lạnh nhạt liếc nhìn về phía hắn một cái -- Cái kia... Mùi máu tươi trong đó so với lúc nhận lấy một đao cuối cùng còn muốn nùng liệt đáng sợ hơn.
"Không ở đây, không ở đây, không ở đây......" Thanh niên tóc bạc nhìn quét mọi người, từ từ điên cuồng tươi cười: "Cậu vì sao không ở đây? Cậu sao lại có thể không ở đây? Rõ ràng tôi luôn nghe lời cậu nhất."
Hắn bỗng nhìn chằm chằm chuẩn một phương hướng, gấp không chờ nổi mà tiến lên, khí thế ngoan tuyệt khiến sương mù đều phải thoái nhượng ba phần.
"Tôi lập tức liền tới đánh gãy chân của cậu, khiến cậu rốt cuộc không thể rời khỏi tôi!"
Rõ ràng không phải mục tiêu của kẻ điên kia, Lý Phong cùng Thiên Nhai vẫn theo bản năng mà run run, sau đó nhìn ra một tia không thích hợp.
"Mau đi lên đuổi theo!" Thiên Nhai nghĩ đến cái gì, chợt biến sắc: "Hắn ta là vật triệu hoán của G Phiến Tử!"
Lý Phong cũng phản ứng lại đây, tức giận cùng nghi hoặc đồng thời bùng nổ: "Đến tột cùng là khi nào thay đổi?!?"
"Phỏng chừng là một khắc khi khói mê bùng nổ kia, hắn đã đổi người." Thiên Nhai suy đoán nói: "Thời điểm sương khói phả vào mặt tôi, tôi theo bản năng nhắm mắt."
Lý Phong sắc mặt đen như hũ mực: "Không phải chính mắt cậu thấy được toàn bộ tư liệu về hắn sao?"
"Có thấy, mặt trên vẫn luôn hiện thông tin của ' G Phiến Tử '." Cảm giác được đội trưởng kề bên bùng nổ cảm xúc, Thiên Nhai ngữ khí càng thêm cẩn thận: "Cái vật triệu hoán kia khẳng định kế thừa giả thiết ngụy trang thành G Phiến Tử, tôi cũng không có cách bào nhìn thấu." Hắn là người đa năng nhất trong đội, bất luận chuyên môn gì hắn đều có tác dụng nhất định, nhưng đại giới là hắn không thực sự tinh thông bất cứ lĩnh vực gì.
Hai người đuổi theo kính tượng trong vòng một phút, nghe được Phúc Âm tiếc nuối mà tuyên bố: "Đã hết giờ! Không ai trả lời chính xác. Bốn vị tuyển thủ toàn bộ bị trừ một điểm, cũng nhận lấy hình phạt 'vô tri' lần một."
Trong khói mê, sắc mặt toàn bộ player thay đổi. Bởi vì trên phần giao diện trò chơi, chỗ giả thiết cá nhân của bọn họ đột nhiện xuất hiện thêm một cái giả thiết mới
"Ngươi không biết sử dụng mảnh nhỏ lục đạo triệu hoán quỷ đói." Lý Phong vừa kinh vừa giận: "Fuck! Tôi có một cái giả thiết cá nhân bị khóa!"
"Tôi cũng bị khóa một cái giả thiết cá nhân......" Thiên Nhai nuốt nước bọt, khô khốc mà đọc hình phạt 'vô tri' của hắn": "Ngươi không biết giơ khiên giảm bớt thương tổn."
Hai người nhìn nhau một cái, đều lĩnh giáo sự lợi hại của "Vô tri".
Bởi vì trận chiến mở màn thập phần mấu chốt, hơn nữa câu hỏi qua cửa vòng thứ nhất "Khảo vấn đại não" quá khó, bọn họ dứt khoát liền từ bỏ lần trả lời này, nguyên bản nghĩ rằng cùng lắm chỉ bị trừ một điểm, không ai nghĩ tới trừng phạt "Vô tri" đáng sợ như vậy!
Bởi vậy thời điểm Phúc Âm đọc câu hỏi "Khảo vấn đại não" thứ hai, người chơi hai đội đều dựng thẳng lỗ tai lên, khác hẳn bộ dạng thờ ơ thời điểm nghe đề thứ nhất.
"Câu hỏi thứ hai: Internet lưu hành thành ngữ ' ta phải cho ngươi loại cây táo ' nguyên tự đến từ nơi nào?"
Lý Phong vừa nghe liền biết đề này là chủ để "Lưu hành" bọn họ chọn, chủ yếu vì muốn hố cái lão già đóng băng hai trăm năm trước kia, lại không nghĩ rằng đề mục qua cửa "Khảo vấn đại não" khó quá mức, đem chính mình hố theo.
Nói chung, mọi người chỉ chủ yếu nhớ kỹ thành ngữ internet lưu hành, rất ít người chú tâm đi xem nơi phát ra những cái thành ngữ lưu hành đó. Lý Phong biết câu thành ngữ này chỉ hành vi đi tìm đường chết, nhưng cụ thể nó bắt nguồn tự nơi nào thật đúng là không rõ ràng lắm.
Nhận thấy được ánh mắt ý hỏi của Lý Phong, Thiên Nhai vốn dĩ cũng muốn nói hắn thật ra cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà dưới ánh mắt bất thiện của đội trưởng, vẻ mặt hắn đau khổ, đành chỉ phải sửa lời nói: "Tôi nhớ lại xem đã......"
Thời gian triệu hoán kính tượng trong lúc Thiên Nhai vắt óc nghĩ ước chừng đã hết, nó đang chạy vội bỗng nhiên biến mất không thấy đâu. Bất quá không quan hệ, đội thiên đường đã nhìn thấy mục tiêu của kính tượng -- Đan Tử Ngụy bản chính đang ngồi xổm trên mặt đất, mặt ủ mày ê cứng nhắc suy nghĩ, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt kinh dị nhìn thấy đội thiên đường xông thẳng về phía hắn
Đan Tử Ngụy vừa muốn hành động, liền thấy Lý Phong mang khí thế 'sét đánh không kịp bưng tai' mà cắm xuống một lá cờ chiến ký. Một vòng hồng quang ngay lập tức bao phủ khu vực này, lá cờ chiến oai phong bay phần phật trong gió ghi to tám chữ
【 chết trong chiến trận, hoặc ra ngoài chết 】
Đan Tử Ngụy trong lòng lộp bộp một cái: Cái này hoàn toàn phong bế đường lui của hắn.
Con ngươi mắt vừa động, hắn cười nhạo nói: "Vô dụng, tao chỉ là kính tượng thôi!"
Lý Phong theo bản năng nhìn về phía Thiên Nhai, Thiên Nhai lập tức nói: "Tư liệu về hắn xác thực ghi ' kính tượng ', bất quá hắn có thể ngụy trang, còn có......"
Hắn chỉ vào phía kính tượng tan vỡ biến mất chu chu môi, vật triệu hoán một khi tâm linh tan vỡ khẳng định sẽ phản phệ chủ nhân, có thể khẳng định thanh niên tóc bạc trước mắt chính xác là Đan Tử Ngụy real.
Suy đoán kia quả thực đã làm bại lộ hiệu quả ngụy trang của "♣ Chuồn 7 áo choàng lừa gạt", Đan Tử Ngụy bất đắc dĩ nghĩ, hắn nhìn thấy chỉ có tướng sĩ cổ đại vọt lại đây, Lý Phong cùng Thiên Nhai đều vây quanh cạnh cờ chiến -- cái này thuyết minh đạo cụ đó là đạo cụ có thể phá hư, cho nên mới muốn lưu lại người bảo hộ.
Đan Tử Ngụy lập tức đánh vỡ gương, triệu hồi thêm hai kính tượng, hạ lệnh phân tán công kích từ chiến kỳ. Tướng sĩ cổ đại chần chờ mà nhìn các thanh niên tóc bạc tản ra, không biết nên đuổi theo cái nào, thẳng đến khi mệnh lệnh chủ nhân truyền tới.
"Toàn bộ tiêu diệt!"
Tướng sĩ cổ đại theo mệnh lệnh gần nhất bắt đầu phát động công kích thanh niên tóc bạc, cho dù không phải bản thể đi chăng nữa, vật triệu hoán khi tâm linh tan vỡ cũng sẽ phản phệ lại chủ nhân!
Đan Tử Ngụy cũng biết điểm này, hắn nắm chặt thời gian, cùng một kính tượng khác xông thẳng vào chiến kỳ.
Thiên Nhai tiến lên ngăn lại một thanh niên tóc bạc, một thanh niên tóc bạc khác nhân cơ hội này lao về hướng mục tiêu. Lý Phong để sáo ngọc lên môi, lại lần nữa thổi một khúc nhạc, lần này hắn thổi không phải để khống chế, mà là phát ra âm vực.
Không trung nổi lên lá phong trong suốt bay bay, trong đó một mảnh lá cọ qua mặt Đan Tử Ngụy, lập tức liền cắt ra một vết máu. Đừng nhìn lá phong nho nhỏ mà tưởng vô hại, thương tổn lại không thấp chút nào. Đan Tử Ngụy thậm chí trong lúc nhất thời không thể tới gần Lý Phong, một khi hắn tiếp cận, những lá phong chậm rì rì trên không trung sẽ cảnh giác mà vây quanh lại, muốn đem hắn thiên đao vạn quả.
Lý Phong đứng ở cạnh chiến kỳ, cười lạnh nhìn Đan Tử Ngụy tiến thoái lưỡng nan. Thanh niên tóc bạc trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, xoay người nhằm phía Thiên Nhai.
-- Biết được bản thân không thể sống tiếp, Đan Tử Ngụy quyết định 'cá chết lưới rách' lấy mạng một người!
"Phong thiếu, cứu ta!"
Thiên Nhai bị hai thanh niên tóc bạc vây công đến mức kêu ngao ngao, hắn không có khiên chắn, lực phòng ngự giảm xuống một mảng lớn. Hắn cũng không dám tới gần Lý Phong, tuy bài giả thiết của Phong thiếu uy lực rất cường đại, nhưng điểm yếu là không phân biệt địch ta, ét o ét.
Lý Phong chỉ ném về một ánh mắt: Chống đỡ.
Trên thực tế Thiên Nhai xác thật cũng chỉ căng thẳng chống đỡ trong chốc lát, bởi vì tướng sĩ cổ đại thực mau liền có thể đem thanh niên tóc bạc kia nhanh chóng giải quyết. Nó tam kích một người, trong chốc lát liền giết chết hai kính tượng.
"Khụ......"
Đan Tử Ngụy ho ra một búng máu, trường kích từ sau lưng hắn đâm vào, phá vỡ lồng ngực xuyên qua thân thể. Hắn vạn phần tiếc nuối mà nhìn Thiên Nhai và Lý Phong đang mừng như điên, tại một giây cuối cùng trước khi tâm linh tan vỡ, hắn cho đội thiên đường -tiểu bằng hữu một cái đại kinh hỉ.
"Đã nói rồi, tao chỉ là một cái kính tượng."
Bang.
Đầu ngón tay Đan Tử Ngụy nhẹ nhàng run lên, chủ động liên tiếp cắt đứt dây nối con rối.
Mập Mạp nói không sai, dây con rối của hắn cùng với khói mê của Triệu Khánh quả là tuyệt phối. Dưới tác dụng ở bản đồ tuần hoàn, nơi này đã biến thành một cái mê cung sương khói không có biên giới. Đan Tử Ngụy giấu mình dưới tầng tầng lớp lớp sương khói, chơi đến vô cùng vui vẻ.
"Kính tượng" sau khi thăng cấp, mỗi cái kính tượng đều sẽ tùy cơ kế thừa môt cái giả thiết của hắn. Kính tượng đầu tiên kế thừa giả thiết "Áo choàng lừa gạt", hoàn mỹ đánh lừa đám người Lý Phong, ở lúc nó bị tâm linh tan vỡ, Đan Tử Ngụy đã tính toán thời gian triệu hồi, thời điểm trên đường nó chạy lại đây, Đan Tử Ngụy liên buông xuống dây rối thao túng kính tượng thứ hai.
Kính tượng thứ hai kế thừa giả thiết 'Kính tượng', Đan Tử Ngụy sớm đã chuẩn bị cho nó hai cái gương làm vật triệu hoán -- bởi vì kính tượng không có hộp đồ chơi vậy nên nhiều nhất chỉ có thể cầm trong tay hai cái đạo cụ, trước mắt tới xem biểu hiện của nó đã phi thường xuất sắc. Bởi vì nó đã vượt qua thời gian triệu hồi, hiện tại thanh niên tóc bạc trước mặt bọn Lý Phong hẳn sẽ trực tiếp biến mất, cũng không biết đám tiểu bằng hữu kia sẽ sinh ra bóng ma tâm lý lớn bao nhiêu.
"Trước mắt đã biết bọn họ có tướng sĩ cổ đại, chiến kỳ, lá phong trận...... Thật không hổ tiểu thiếu gia nhà họ Lý, át chủ bài thật nhiều a." Đan Tử Ngụy cảm khái nói.
Xét về khía cạnh làm gamer, Lý Phong không so được với Thiên Nhai, nhưng mà hắn so với Thiên Nhai còn muốn đáng sợ nhiều, bởi vì toàn thân hắn đều có những lá bài giả thiết cường đại, vừa nhìn là biết đã bỏ ra bao nhiêu tiền cùng tài nguyên. Tuy rằng "Role Play" cấm giao dịch bài giả thiết, cũng vô pháp nạp tiền thật vào, nhưng có tiền xác thật vẫn có thể làm ra rất nhiều sự việc, ví dụ như ở trong hình thức đối kháng, thổ hào có thể dùng tiền thật mua mạng đối thủ-- chỉ cần giá đủ cao, không có người sẽ cự tuyệt giao dịch như vậy.
Loại người chơi này có một danh hiệu vang dội, gọi là chiến sĩ nhân dân tệ.
"Cố nỗ lực diễn xuất hơn nữa nào." Đan Tử Ngụy xoay chuyển vòng chỉ bạc, luyện tập mấy ngày trước đã phát huy hiệu quả thật lớn, hắn đã có thể hoàn mỹ dùng dây rối thành thạo thao tác một cái đối tượng, thậm chí biên soạn mấy chục bộ biểu tình: "Bọn họ giống như biết tao có 100% cảm giác đau, về sau phải biểu hiện đau đớn khoa trương hơn một chút mới tự nhiên."
Tiểu Gaia vô cùng đồng thuận gật gật đầu, vì chủ nhân chuyên nghiệp đánh một cái cổ vũ đáng yêu
Đan Tử Ngụy nở nụ cười: "Hy vọng bọn họ có thể thích màn biểu diễn của ta."
Hắn hừ nhẹ, rũ xuống mười ngón tay, giống như một bậc thầy chỉ huy, đứng ở sân khấu quen thuộc nhất, bình tĩnh mà tấu vang khúc sử thi thuộc về mình.
"Hoan nghênh xem ta múa rối."
-- Nằm trong phạm vi thao tác của ta, ta chính là chân lý!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro