Quan hệ bạn cùng phòng
Khi rút tờ giấy có chữ A ra khỏi thùng carton, tôi vẫn bình tĩnh và vô tư, cũng không nghĩ thêm gì về ý nghĩa sâu xa đằng sau nó. Cho đến khi mọi người tiếp tục rút thăm, JOJO ở bên trái đang nhìn tới nhìn lui trong đám đông và trong giây tiếp theo, anh ấy bỗng hét lên đầy phấn khích rồi chạy vù đi. Tin tức tôi sẽ ở ký túc xá A nhanh chóng lan truyền theo tốc độ chạy của anh ấy và có một làn sóng phấn khích và ồn ào bất cứ nơi nào anh ấy đi qua. Tôi đang suy đoán trong lòng, lo rằng người bạn cùng phòng tương lai sẽ có thù hận sâu sắc với tôi nên tôi đã đi theo ánh mắt trêu chọc của mọi người để tìm ra nhân vật chính còn lại của câu chuyện, là Tôn Diệc Hàng.
Cậu ấy dường như không ngờ rằng phản ứng của mọi người lại khoa trương đến vậy nên xấu hổ gãi đầu và ngại ngùng cười nhìn tôi. Đường nét trong lòng bàn tay tôi bị màu sắc sặc sỡ trong mắt cậu ấy làm cho biến dạng và tan chảy. Ba chữ "Tôn Diệc Hàng" ngỡ như than hồng hun nóng trái tim tôi.
Tiểu Liên vỗ tay bên cạnh đùa giỡn nói: "Hai người sẽ làm gì đây? Ở ký túc xá cùng xoay quả óc chó?"
Lưu Tuyển lão sư sờ cằm, bày ra vẻ mặt ăn dưa: "Chia phòng ở hai ký túc xá A B thật thú vị."
Ký túc xá A là hai người chúng tôi, ký túc xá B là JOJO và Tiểu Liên. Tôi cũng hiểu tại sao vừa rồi mọi người lại ngạc nhiên đến vậy. Mặc dù việc quyết định bạn cùng phòng là dựa vào may rủi, nhưng dựa theo những ấn tượng trước đây, bọn họ cho rằng tôi nên ở với JOJO còn Tôn Diệc Hàng nên ở cùng Tiểu Liên.
Suy nghĩ này đã dấy lên một ngọn lửa không tên trong lòng tôi. Nhưng tôi không thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười dịu dàng theo thói quen và khoác vai Tôn Diệc Hàng, kéo cậu đến gần rồi lịch sự nói: "Em và Tiểu Hàng cũng rất tốt."
Tôn Diệc Hàng chỉ cúi đầu cười, nắm bàn tay lại giơ lên che miệng, lỗ tai và cổ đều đỏ bừng. Trong vài tháng qua, tôi đã phát hiện ra một số thói quen của chú mèo con. Một trong số đó là chứng đỏ mặt khi bị kích động. Chưa kể hiện tại chúng tôi đang bị mọi người vây quanh. Cuối cùng cậu ấy ho khan và nói: "Chúc mừng chủ tiệm ăn sáng "Diệc Gia Nhất" cuối cùng đã hội ngộ." Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe của chú mèo con thì cậu ấy quay lại và bắt tay tôi.
Nhất Châu, cậu ấy gọi tôi là Nhất Châu, bằng giọng nói êm dịu.
Điều này thực ra khá bình thường. Dù sao thì chúng tôi cũng coi như bạn bè bình thường trước khi tình cờ trở thành bạn cùng phòng. Không có bằng chứng thân mật nào hơn.
Mối duyên của tôi và Tôn Diệc Hàng dường như đã được định sẵn từ ngày đầu chương trình, ngay trong số VJ. Tôi đã đánh thức Tôn Diệc Hàng dậy, tặng quà và nắm tay cậu ấy tuyên bố: "Đây là sự khởi đầu cho tình bạn của chúng ta", nhưng không cách nào thay đổi đoạn kết. Thực ra chuyện không thân thiết cũng dễ lý giải. Hai người chúng tôi chưa từng hợp tác, chưa từng là đối thủ, không chung phòng ký túc xá, giao lưu bạn bè hàng ngày cách biệt hàng nghìn dặm. Chỉ có một vài cuộc gặp gỡ diễn ra trong các chương trình phụ đã được lên sẵn kịch bản và bị giới hạn trong những quy tắc cứng nhắc và nhàm chán, đó là thận trọng trước ống kính. Cậu ấy luôn bận rộn và tôi cũng vậy, nên dù tình cờ gặp trên đường cũng chỉ gật đầu chào nhau rồi vội vã đi mất, giống như hai thiên thạch lướt qua nhau mà không có giao điểm.
Tất nhiên tôi không hài lòng với điều này.
Vào ngày chụp hình tạp chí Bazaar, tình cờ đến lượt Tôn Diệc Hàng làm MC cho số VJ, lúc ấy tôi đang trang điểm và làm tóc. Sau một lúc chờ đợi, cuối cùng cậu ấy cũng cầm máy quay ngồi xuống cạnh tôi. Tôi đã cố tình trêu chọc cậu ấy về chuyện cậu ấy nấu mì Trùng Khánh, tôi biết cách khiêu khích chú mèo con này. Đã trải qua một khoảng thời gian và có nhiều chuyện xảy ra nên Tôn Diệc Hàng có vẻ đã quên mất những món ăn đặc trưng của tiệm ăn sáng "Diệc Gia Nhất". Nhưng không sao, tôi vẫn còn nhớ. Tôi mỉm cười và nhắc cậu ấy rằng cậu cũng đã làm hỗn hợp dầu đỏ và bánh trôi kaka.
Tôi nói với cậu ấy rằng tôi hy vọng sẽ có màn hợp tác trong tiết mục kết hợp cùng lão sư. Đây không phải là lời thoại được sắp xếp trước ống kính, cũng không phải là lời nói vu vơ trong cuộc trò chuyện riêng tư. Tôi bí mật tìm hiểu về mong muốn của cậu ấy, giả vờ vô tình đi ngang qua ký túc xá phòng số 18 nghe ngóng và thỉnh thoảng hỏi thêm thông tin từ JOJO và Tiểu Liên. Rốt cuộc chuyện đi đi lại lại cũng không vô ích. Sự hợp tác của tôi với cậu ấy thật không dễ dàng. Vậy mà mối quan hệ của tôi với cậu ấy đã đổ vỡ giữa chừng. Chính tôi đã gián tiếp khiến cậu và Lý Tuấn Hào va đầu vào nhau một cách đau điếng chỉ trong chớp mắt.
Trong những ngày ảm đạm không thể gửi bất cứ tin nhắn nào, không có lịch trình và buộc phải tránh xa thế giới, hầu hết chín người chúng tôi đều sống trong lo lắng và suy sụp. Việc thường ngày là lập nhóm đánh boss, xúm lại xem phim ma trên máy tính đến la hét ầm lên, và thỉnh thoảng tụ tập trong phòng khách chơi những trò chơi trí tuệ do JOJO bày ra.
Nhưng tôi thường không tìm thấy Tôn Diệc Hàng trong ký túc xá.
Cậu ấy ngày nào cũng như xuất quỷ nhập thần, biến mất sau bữa ăn và thường đến khi đèn ban đêm tắt hết cậu ấy mới lẻn về ký túc xá. Vì vậy chỉ một câu "chúc ngủ ngon" giữa những người bạn cùng phòng cũng trở thành một điều xa vời. Khi tôi hỏi Tiểu Liên, anh ấy chỉ nhún vai và trả lời một cách thản nhiên rằng Tôn Diệc Hàng hẳn là ở trong phòng tập nhảy.
Tôi tìm thấy Tôn Diệc Hàng trong một phòng tập nhảy ở xa. Cậu ấy ngâm mình trong lớp học này cả ngày, xem lại điệu nhảy trong buổi biểu diễn, tập cover hoặc nghiên cứu vũ đạo gốc. Tôi dường như thấy lịch sử luyện tập ngày đêm của cậu ấy trong suốt thời kỳ "History" lặp lại. Chỉ có điều, tập luyện điên cuồng như vậy không phải vì áp lực của buổi biểu diễn mà là để làm tê liệt dây thần kinh lo lắng. Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu gõ cửa phòng tập nhảy với khăn bông và nước hoa quả vào lúc 5 giờ chiều mỗi ngày và ngây thơ nghĩ rằng tôi đã nắm bắt được cơ hội tiến xa hơn trong mối quan hệ của cả hai.
"Đừng tàn phá thân thể như thế này." Tôi nghĩ cậu ấy cảm thấy rất mệt mỏi.
Mỗi lần đem nước cho Tôn Diệc Hàng, tôi đều dùng những lời an ủi vụng về của mình để thuyết phục cậu ấy, "Đừng lo lắng, đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Tôn Diệc Hàng dường như không được an ủi bởi những lời khuyên của tôi, nhưng cậu ấy vẫn mỉm cười và đáp lại một cách nghiêm túc, "Nhất Châu, cảm ơn."
Tôi thường cùng cậu ngồi thẫn thờ trên sàn phòng tập, tựa lưng vào bức tường trắng lạnh lẽo ở một vùng ngoại ô xa xôi của Bắc Kinh, ngắm nhìn ánh hoàng hôn vàng nhạt bị khúc xạ qua tấm kính chiếu từ mái nhà xuống mặt đất. Tôi cố tìm những điểm chung của cả hai. Tôi nhắc nhiều về Trùng Khánh, bầu trời Trùng Khánh, núi non Trùng Khánh và hương thơm của nồi lẩu tràn ngập khắp con phố Trùng Khánh. Tôi nói rằng tôi đang nghiêm túc xem xét mở một tiệm mì Trùng Khánh nhỏ sau khi nghỉ hưu, đặt tên là "Diệc Gia Nhất" và sẽ mời cậu ấy cùng làm ông chủ. Tôn Diệc Hàng nghe xong ngây ngô cười nhạo tôi, "Làm sao biết được chuyện tương lai?" Cuối cùng, cậu ấy cũng phải bỏ cuộc trước sự cố chấp của tôi và hứa rằng sẽ cân nhắc.
Nhưng cũng thường xuyên, chúng tôi khá khó khăn trong việc giao tiếp và cũng không có nhiều chuyện để nói. Những lúc đó tôi mới nhận ra rằng, xa lạ không phải là điều ê-kíp chương trình muốn giới thiệu với khán giả, cũng không phải là định nghĩa nguệch ngoạc mà người khác dành cho chúng tôi, mà là sự tương xứng ở trái tim được chôn giấu trong từng tương tác hàng ngày, bí mật chỉ đạo mọi lời nói và hành động. Tôi không biết nhiều về sở thích và cuộc sống cá nhân của cậu ấy, Tôn Diệc Hàng cũng vậy. Vì vậy chủ đề cuộc trò chuyện thường được đưa ra một cách ngẫu nhiên, nhưng không ai có hứng thú để nói thêm gì về nó. Từ ngữ treo trong cổ họng mất đi ý nghĩa trước khi chúng được nói ra, vì thế chúng rơi vào hư vô và im lặng.
May mắn thay Tôn Diệc Hàng không cảm thấy khó xử khi không nói chuyện. Cậu ấy chống cằm bằng một tay, ngơ ngác nhìn chiếc lá bị gió cuốn làm con chim sẻ nhỏ chao đảo bên ngoài cửa sổ. Tôi muốn nhân cơ hội này lại gần cậu mà không đánh động gì. Về mặt thể xác, nắm tay hoặc quàng vai cậu ấy, như thể đây là biểu hiện thân thiết. Vậy nhưng cơ thể tôi như trong đêm đông -30 độ, bị băng tuyết bao bọc tê cứng không thể cử động.
Khoảng cách giữa tay tôi và tay cậu ấy, không hơn không kém, chỉ có 2cm.
Tôi trở về ký túc xá vào khoảng mười giờ tối. Qua cánh cửa hé mở, tôi thấy Tôn Diệc Hàng đang nằm nghiêng trên giường với chiếc gối ngủ trong tay và quyển sách tiếng anh cấp 4 gần đó. Mặt cậu ghì vào mép gối lõm một khoảng, nhìn vô hại như một bé mèo con.
Đột nhiên, một ý nghĩ xẹt qua đại não. Tôi lặng lẽ đóng cửa và tắt đèn cùng một lúc, thế giới chuyển từ ngày sang đêm trong chốc lát. Dũng khí sau khi sánh sáng mất đi trở nên mạnh mẽ. Dường như những đụng chạm vượt giới hạn không được chấp nhận vào ban ngày sẽ được màn đêm sẽ cho phép.
Tôn Diệc Hàng bỗng ngồi dậy một cách sợ hãi xen kinh ngạc, đầy khó hiểu mà nghiêng người hỏi: "Ai?"
Không gian quen thuộc, giường ngủ quen thuộc, chỉ có điều là tắt đèn. Cậu ấy không hoảng hốt như khi bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm ngày ấy, bởi vì biệt thự còn có các thành viên và nhân viên bảo vệ ngày lẫn đêm, an ninh tốt ngăn ngừa khả năng người lạ đột nhập. Cậu ấy tin tưởng chúng tôi, tôi nghĩ với vẻ thương hại, bởi tôi sắp đánh mất sự tin tưởng đó. Tôi tiến đến gần cậu ấy dưới bóng tối bao phủ, rốt cuộc không có ý định chạy trốn.
Vang lên âm thanh lật trang, có lẽ Tôn Diệc Hàng đặt quyển sách tiếng anh cấp 4 trên tay xuống. Cậu ấy ngập ngừng hỏi: "La Nhất Châu?" Sau đó nhận ra rằng phản ứng quá bình tĩnh nên thay đổi giọng điệu và giả vờ có một chút cáu kỉnh: "Đừng làm phiền."
Tôi đang nghĩ cách trả lời, nhưng chỉ vài giây sau, cậu ấy đã tự trả lời rằng đó không phải là La Nhất Châu, La Nhất Châu không trẻ con như vậy. Dường như cậu ấy đã tự động xếp tôi là người lớn, không thể giở những trò nghịch ngợm của trẻ con. Cho đến bây giờ cậu ấy vẫn nghĩ đây là một trò đùa.
"Liên Hoài Vĩ?" Cậu cố gắng suy đoán, "Hay là Đường Cửu Châu?"
"Cậu không cần biết tôi là ai." Tôi đáp lại một cách nhanh chóng và cố ý đè cổ họng mình.
Bóng tối đã trở thành lá chắn tốt nhất của dục vọng và tất cả những ảo tưởng không thể nhìn thấy dưới ánh sáng một cách bất đắc dĩ. Tôi đã chờ đợi giây phút này quá lâu. Quá phấn khích, máu tôi chảy nhanh hơn và tim tôi rung động mãnh liệt hơn.
Khi tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy ấn vào tường, Tôn Diệc Hàng liền trở nên bối rối, cố gắng vùng vẫy với sức lực của một bé mèo con đang quậy náo và dễ dàng bị đàn áp.
Biết rằng trong bóng tối không thể nhìn thấy gì, nhưng tôi vẫn cẩn thận, không thể mắc sai lầm, dỗ dành: "Nhắm mắt lại."
Và tôi đã nếm được vị của môi và răng cậu ấy như mong muốn.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro