Chương 14: Người Đến Nhẹ Nhàng, Kẻ Đứng Bất An

Từ sau buổi tối hôm đó, Trạch Hiên không còn là cái tên xa lạ trong lòng Bạch Lan. Anh thường mời cô đi uống trà, ăn trưa, hoặc đơn giản là đi dạo một vòng khuôn viên công ty, lặng lẽ nói vài câu bâng quơ.

Khác với sự cộc cằn và lạnh lùng của Trạch Đông, Trạch Hiên luôn nhẹ nhàng và chu đáo. Anh không hỏi quá nhiều, không làm cô khó xử, chỉ lặng lẽ hiện diện như một cơn gió lành đầu hạ. Dường như, bên cạnh anh, cô có thể tạm quên đi những hỗn loạn nơi thành thị.

Một lần, trong khi ngồi uống trà tại quán nhỏ gần công ty, tay Trạch Hiên vô thức vuốt ve một chậu sen đá nhỏ đặt trên bàn. Bạch Lan nhìn hành động đó, lòng chợt se lại không hiểu vì sao, ký ức trong cô như bị kéo giật về một khung cảnh khác.

***

Trong sân một căn nhà tranh giữa thôn làng yên ả, nàng là một tiểu hồ ly vừa thành niên, tay cầm chiếc cuốc nhỏ, đang cặm cụi trồng hoa cúc bên thềm. Nắng vàng rơi qua vòm lá xanh mướt, in bóng từng đường nét thanh tú của người con trai đang mài mực cạnh án thư.

"Đừng đào sâu quá, rễ sẽ bị tổn thương đấy." – giọng chàng thư sinh vang lên, trầm ấm mà dịu dàng.

Nàng ngẩng đầu, chóp mũi lấm một ít đất, cười toe toét: "Biết rồi, phiền phức thật đó!"

Chàng cười, đứng dậy, lấy tay áo lau nhẹ vết bẩn trên má nàng. Đôi mắt dịu dàng như thể ôm trọn cả bầu trời.

Buổi chiều hôm ấy, họ ngồi bên nhau dưới gốc đào, đọc sách Tố nữ kinh, mỗi trang sách lật lên đều là tiếng cười vang vọng. Chàng kể nàng nghe về thế giới loài người, còn nàng thi thoảng hóa phép trêu chọc khiến chàng giật mình, rồi cả hai cười phá lên.

***

Một cơn gió nhẹ lướt qua, kéo Bạch Lan khỏi cơn mộng giữa ban ngày. Cô giật mình nhìn bàn tay mình rõ ràng chẳng có đất, chẳng có hoa cúc nào cả, chỉ là tách trà ấm đang vơi đi từng chút một.

"Em đang nghĩ gì vậy?" – Trạch Hiên nghiêng đầu hỏi, mắt dõi theo nét mặt cô như thể sợ bỏ sót một rung động nhỏ.

"Em... chỉ là mỗi lần nhìn anh, em có cảm giác rất quen thuộc." – cô lẩm bẩm, chính bản thân cũng không hiểu nổi.

Trạch Hiên mỉm cười, như đã đoán được điều gì nhưng không vội nói ra. Anh đưa tay rót thêm trà, giọng êm dịu như gió: "Có lẽ, đó là định mệnh."

Tối hôm đó, trong phòng làm việc tại tầng cao nhất của trụ sở, Trạch Đông đứng tựa vào khung cửa sổ, tay cầm tập báo cáo mà không đọc nổi một dòng.

Ngoài trời, ánh trăng mờ nhạt in xuống bức tường kính. Trong tâm trí anh, hình ảnh Bạch Lan đi cạnh Trạch Hiên ban chiều không hiểu sao cứ lặp lại. Cô cười, cô nghiêng đầu, cô dịu dàng với hắn, không phải dáng vẻ cứng nhắc mỗi khi đối diện anh, mà là một Bạch Lan khác: mềm mại, yên bình, không hề đề phòng.

Đôi lông mày anh khẽ chau lại. Chẳng lẽ vì cô là "người của anh" mà khi thấy cô cười với người khác, anh thấy khó chịu?

"Vớ vẩn!" – anh thầm lẩm bẩm, nắm chặt cây bút máy.

Nhưng thứ cảm giác khó hiểu đó không chịu tan đi. Nó như một khối đá nằm ngang cổ họng, không nói ra được mà cũng chẳng nuốt xuống nổi.

Anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi bộc lộ cảm xúc. Từ nhỏ đã được dạy phải kiểm soát, phải lãnh đạm, phải lý trí. Những điều gọi là "yêu thích" hay "thích ai đó" đều bị quy thành hành vi không cần thiết.

Thế nhưng, từ lần đầu gặp cô gái ấy ánh mắt trong veo, giọng nói không ngọt mà đủ sắc bén, anh đã cảm thấy có điều gì đó khác biệt.

Anh từng thử vài lần mời cô ăn tối, nhưng giọng nói lại như ra lệnh. Anh từng quan tâm chuyện cô về muộn, nhưng lại nói bằng câu "Về sau đừng để bảo vệ đợi."

Cô từng bị chỉ trích trong buổi họp, anh rõ ràng muốn bênh vực, nhưng lời lẽ lại sắc lạnh đến mức khiến chính cô cũng không nhận ra, mà lại nhầm lẫn thành lời chỉ trích.

Tất cả mọi sự quan tâm, đều vụng về đến đáng ghét.

Và giờ đây, cô lại đang tươi cười với người khác. Một người biết nói những lời dịu dàng, biết rót trà đúng lúc, biết nhìn cô bằng ánh mắt khiến trái tim phụ nữ dễ mềm đi như nước.

Anh không nói ra, nhưng trong lòng lại nảy sinh cảm giác chưa từng có như thể mất kiểm soát.

Trạch Đông bước tới bàn làm việc, mở điện thoại, ngón tay lướt nhanh qua danh bạ nhưng rồi lại dừng lại trước cái tên quen thuộc: "Bạch Lan".

Anh định nhấn gọi, nhưng lại chần chừ. Ngón tay dừng giữa không trung, như bị mắc kẹt giữa lý trí và điều gì đó khờ dại.

Cuối cùng, anh chỉ gửi một tin nhắn ngắn:

"Ngày mai, 8h30, lên phòng tôi. Có tài liệu cần cô kiểm tra."

Thật ra đó chỉ là một cái cớ. Một lý do để cô xuất hiện.

Nhưng sau khi bấm gửi, Trạch Đông lại ngồi xuống, tựa đầu vào ghế, nhắm mắt.

Anh không biết tên cảm giác này là gì. Nhưng anh biết, nếu không giữ chặt cô bên mình, thì sẽ có kẻ khác làm điều đó thay anh.

Sáng hôm sau, đúng 8 giờ 25, Bạch Lan gõ cửa phòng giám đốc ở tầng cao nhất.

Cánh cửa kính cách âm mở ra, cô bước vào, tay ôm tập hồ sơ, mắt liếc qua căn phòng rộng thênh thang chỉ có một người đàn ông đứng quay lưng về phía mình, đang chăm chú nhìn ra cửa sổ.

Ánh nắng sớm rọi lên bờ vai anh, tạo nên một đường viền lạnh lẽo, rõ ràng.

"Trạch tổng, anh gọi tôi?" – Cô nhẹ giọng, lịch sự như mọi lần.

Trạch Đông không quay lại ngay. Anh đứng yên thêm vài giây nữa, rồi mới chậm rãi lên tiếng:

"Ngồi đi."

Cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, đặt tập tài liệu lên bàn. Trạch Đông lật lật vài trang, rồi lại đóng lại. Ánh mắt anh không hướng vào chữ nghĩa, mà là nhìn cô, chính xác hơn, là đánh giá từng biểu cảm, từng hơi thở của cô.

"Bận lắm sao?" – Anh hỏi.

Cô hơi ngẩn ra: "Dạ?"

"Gần đây lịch của cô có vẻ kín." – Giọng anh đều đều, không cao không thấp, nhưng lại khiến không khí trở nên lạ lẫm.

Bạch Lan cố giữ bình tĩnh:

"Cũng không hẳn. Chỉ là phòng PR đang có vài dự án mới."

"Có cả thời gian đi uống trà với Trạch Hiên?" – Anh nói nhanh, gần như ngay sau câu trả lời của cô, không buông cho một khoảng lặng nào.

Cô khựng lại.

Thì ra anh biết.

Nhưng anh lấy tư cách gì để hỏi? Là cấp trên? Là người từng mỉa mai cô rằng: "Tôi không quan tâm nhân viên của mình đi đâu sau giờ làm việc"?

"Chúng tôi chỉ trao đổi một chút chuyện công việc." – Cô nói, giọng nhẹ tênh.

Trạch Đông cười nhạt, không rõ là mỉa mai hay tự giễu – "Công việc? Trạch Hiên từ bao giờ quan tâm đến phòng PR?"

Bạch Lan cụp mắt xuống, không đáp. Bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

Một lát sau, anh đứng dậy, đi vòng ra phía trước bàn làm việc, đứng gần đến mức cô có thể nghe thấy hơi thở của anh:

"Tránh xa cậu ta một chút."

Cô ngẩng lên, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Cậu ta không đơn giản đâu." – Anh nói tiếp, giọng trầm và dứt khoát – "Tôi không muốn cô bị cuốn vào những thứ không cần thiết."

"Anh đang quản lý công việc của tôi, hay là cuộc sống cá nhân của tôi?" – Giọng cô không to, không nhỏ nhưng có một tầng âm sắc bén.

Trạch Đông nhìn cô, trong mắt thoáng hiện lên một vệt tối. Một phần vì tức giận, một phần vì bất lực. Anh không giỏi ăn nói, cũng không giỏi bày tỏ. Thứ cảm xúc này đang vượt ngoài giới hạn anh có thể kiểm soát.

"Cứ coi như tôi đang nhắc nhở với tư cách là người hiểu rõ cậu ta hơn cô." – Anh hạ giọng, rồi quay người, né tránh ánh nhìn thẳng thắn kia.

Một khoảng lặng bao trùm căn phòng.

Cô vốn dĩ không muốn dính liếu đến việc tranh chấp quyền lực của hai người. Trạch Hiên là người hiền lành, anh vốn chưa từng nói xấu Trạch Đông một lời nào trước mặt cô. Anh cũng chưa hề cấm đoán việc cô gặp mặt hoặc thân thiết với bất kì ai. Nhưng có vẻ Trạch Đông lại luôn xem anh là cái gai trong mắt, từng việc làm của hai người luôn bị theo dõi và khiến anh ta khó chịu.

Một lúc sau, Bạch Lan đứng dậy, thu lại hồ sơ, ánh mắt thoáng lạnh:

"Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép trở lại làm việc."

Cô bước ra, cửa kính khép lại sau lưng. Chỉ còn Trạch Đông đứng đó, tay siết nhẹ mép bàn, ánh mắt vẫn dán vào tách cà phê.

Tách cà phê vẫn còn nguyên, hơi nóng phảng phất. Ly cà phê đó anh đã đích thân pha từ sớm, để dành cho cô. Nhưng giờ, nó chỉ còn là một vệt ấm mờ nhạt, tan biến như tất cả những điều anh không biết cách nói thành lời.

© Tác phẩm Nhất Dạ Chiêu Tâm – Bản quyền thuộc về Zieny. Nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa hoặc reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép. Mọi vi phạm sẽ bị xử lý theo pháp luật.

Drama tình trường nhà họ Trạch nóng không kém gì deadline phòng PR! 🔥

Team nào cũng có sức hút riêng, nhưng trái tim cô ấy sẽ thuộc về ai?

Thả tim và bình luận ngay cho mình biết cảm nghĩ của bạn nhé! ❤️✨

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro