Chương 22: Ký Ức Thức Tỉnh

Tối muộn hôm ấy, ánh đèn khu văn phòng tầng 5 chỉ còn vài dải sáng hiu hắt.

Bạch Lan vừa gửi xong báo cáo, bước ra hành lang định trở về thì bất ngờ nghe tiếng giày vang lên từ phòng họp phụ sát bên.

Tiếng nói trầm thấp cất lên quen thuộc, là Trạch Hiên và trợ lý riêng của anh ấy.

Cô thoáng giật mình, vô thức dừng bước.

"Cô ta bắt đầu nghi ngờ rồi." – giọng trợ lý thì thầm – "Tôi thấy cô ta lục lại toàn bộ tài liệu mà anh đã chỉ đạo."

"Không sao." – Trạch Hiên đáp, giọng bình thản – "Cô ta sẽ không đủ bằng chứng để kết tội tôi đâu. Bạch Lan chỉ là một con tốt trung thành."

Có một khoảng lặng, rồi trợ lý ngập ngừng:

"Nhưng nếu cô ấy phát hiện, kế hoạch đối đầu Trạch Đông sẽ khó tiếp tục. Còn nếu anh thực sự bắt đầu có tình cảm, thì càng nguy hiểm."

Giọng Trạch Hiên khựng lại một lúc, anh cố sắp xếp mớ tình cảm hỗn độn trong lòng. Rồi sau đó, là một tiếng cười rất nhẹ, rất khẽ nhưng đủ khiến người nghe rùng mình:

"Tình cảm? Không. Tôi chỉ đang dùng cô ta đúng lúc."

"Nhưng ánh mắt của anh thì không giống vậy." – trợ lý nhỏ giọng, đầy dè chừng.

Lúc ấy, cô không còn nghe câu trả lời nào nữa, chỉ có tiếng ly rượu va vào bàn, khẽ đến lạnh người.

Bạch Lan đứng chết lặng.

Cô không nghe hết, nhưng chừng đó đã quá đủ để khiến ngực cô đau như bị xé toạc.

Từng lời ngọt ngào.

Từng cái siết tay.

Từng nụ cười dịu dàng bên tách trà chiều hôm đó.

Thì ra chỉ là công cụ, chỉ là nước cờ.

"Mình đã tin anh ấy. Mình đã trao cả trái tim. Không lẽ tất cả chỉ là dối trá? Không lẽ... tình cảm bao lâu nay cũng chỉ là một nước cờ?"

Nhưng tại sao trái tim cô vẫn không ngừng thổn thức khi nhớ ánh mắt anh nhìn mình?

Cô đã nghĩ mình tìm đúng người... Nhưng tại sao? Tại sao mọi chuyện lại như thế này?

Tại sao đến giờ phút này cô vẫn không thể phủ nhận đoạn tình cảm đó chỉ là một màn kịch?

Cô vẫn tin đâu đó trong những phút giây gần gũi ấy, có một điều gì đó là thật.

Bạch Lan lặng lẽ bước ra khỏi hành lang tầng 5.

Mọi tiếng động phía sau đều hóa câm lặng. Như thể thế giới đã bị rút hết âm thanh, chỉ còn tiếng đập dồn dập của trái tim bị xé vụn, nặng nề, u uất, đẫm máu.

Cô bước đi không phương hướng, đôi chân vô thức cuốn theo gió lạnh đi về phía sân thượng.

Tầng cao nhất, gió rít lên như gào thét thay tiếng nức nở mà cô chẳng dám bật ra.

"Chỉ là con tốt."

"Chỉ đang dùng cô ta đúng lúc."

Hai câu nói đó như từng nhát dao bén ngọt, cắt vào vùng ký ức mềm yếu nhất.

Cô từng tin anh, tin anh hết lòng... Từng cảm thấy ấm áp khi ở cạnh anh.

Cô từng nghĩ rằng anh chính là sự lựa chọn đúng đắn. Ấy vậy mà...

Từng kỉ niệm, nụ cười và ánh mắt tưởng chừng như dịu dàng, lại chỉ là một tấm gương phản chiếu đầy giả dối.

Cô không gào khóc, không đập phá. Bạch Lan chỉ ngồi xuống nền gạch lạnh giá, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào lòng tay như đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi.

Trái tim cô đau lên từng hồi như sóng lớn cuộn trào, âm ĩ và dữ dội.

Từ sâu trong cơ thể, sinh lực cô dần cạn kiệt. Một luồng khí âm u len lỏi qua từng mạch máu, ký ức xưa cũ bắt đầu lay động, nhưng cũng kéo theo một cơn đau không thể diễn tả bằng lời.

Luồng khí ấy, âm ỉ bùng cháy trong cơ thể cô, như muốn thiêu đốt cả ruột, gan trong người, vừa nóng vừa đau dữ dội.

Một dòng máu nóng trào lên cổ họng, cô nấc khẽ. Rồi một vệt đỏ rơi xuống nền gạch trắng.

Cơn sốc như cào rách ranh giới cuối cùng giữa hiện tại và quá khứ. Một luồng khí lạnh kéo những vết niêm phong trong tâm trí rạn nứt.

Đúng lúc ấy, một bàn tay chạm vào vai cô, ấm áp, quen thuộc.

"Bạch Nhi."

Người đó chính là Thanh Nhi.

Chị gái cô, người vẫn âm thầm dõi theo. Cô không thể xuất hiện công khai vì sợ thiên tướng truy đuổi, nhưng lần này chị không thể đứng ngoài nữa.

"Em chịu đựng đủ rồi." – Thanh Nhi cúi người, vòng tay ôm lấy thân thể lạnh ngắt của em gái – "Thức tỉnh đi, Bạch Lan."

Ánh trăng chiếu qua những tán mây, một vầng sáng nhẹ xoáy quanh hai chị em.

Thanh Nhi ép lòng bàn tay lên tim Bạch Lan, truyền đi luồng sinh lực thuần khiết nhất, đánh đổi bằng chính phần ký ức và linh lực mà cô gìn giữ suốt kiếp này.

"Chị xin lỗi. Đáng lẽ chị không nên để em bước quá sâu. Đáng lẽ chị phải đánh thức em sớm hơn. Nhưng bây giờ đây, em phải nhớ. Dù đau đớn đến đâu, cũng phải nhớ."

Một luồng ánh sáng trắng chớp qua, cơ thể Bạch Lan khẽ run lên. Ký ức cô vỡ vụn như thuỷ tinh, rồi ghép lại, từng mảnh, từng khung hình...

***

Nhiều năm trước tại một trấn nhỏ bên rìa rừng.

Trạch Hiên sinh ra trong một cơ thể yếu ớt. Từ nhỏ đã bệnh tật triền miên, không thể lao động nặng, càng không thể học hành bình thường như bao đứa trẻ khác.

Cậu từng nuôi mộng thi đỗ làm quan, nhưng mỗi lần cầm bút chưa viết xong vài chương đã ho ra máu. Cơn đau bệnh tật hành hạ khiến hắn phải bỏ dở việc học nhiều lần.

"Thư sinh bệnh tật như ngươi, còn mơ mộng gì chốn kinh đô?"

"Thầy thuốc nói rồi, không quá hai mươi năm nữa là xong mệnh."

Những tiếng giễu cợt đó hắn chưa từng quên.

Gia cảnh nghèo, mẹ mất sớm vì sinh khó, không lâu sau cha hắn mất vì bị lũ cuốn lúc hắn mới lên năm. Hắn phải sống nương nhờ người bác hờ hững trong căn nhà gỗ lụp xụp.

Sau vài năm bác hắn cũng mất, hắn chỉ còn lại lòng tự tôn và khát vọng chưa bao giờ được đáp ứng.

Dân làng gọi hắn là kẻ sao chổi đoản mệnh, chẳng ai muốn dây vào hoặc ở cạnh bên hắn.

Căn bệnh oái oăm của hắn cứ dai dẳng hành hạ, nó không kéo dài mãi ngày qua ngày, mà mỗi lúc hắn tưởng chừng như khỏe mạnh bình thường như bao người khác, thì cơn đau ấy lại kéo đến. Nó cứ như một con ác quỷ vô hình, gieo rắc cho hắn chút hy vọng mong manh rồi tàn nhẫn dập tắt nó một cách không thương xót.

Thời gian ấy, hắn hay ra rìa rừng hái thuốc cho mình cũng là để đổi lấy vài đồng tiền lẻ.

Và một ngày đẹp trời nọ, hắn gặp cô.

Bạch Lan khi đó mặc y phục trắng, mái tóc dài xõa nhẹ trong gió, đôi mắt lấp lánh ánh hồ thu nhưng lại bị thương rất nặng, ngã quỵ bên một gốc cây lớn.

Lúc đó hắn không biết nàng là hồ ly, chỉ thấy cô rất đẹp, đẹp đến không giống người trần.

Hắn do dự một lúc lâu nhưng rồi... hắn quyết định cõng cô về, ngày đêm băng bó, nấu thuốc, che giấu khỏi ánh mắt dân làng.

Cô không nói nhiều, chỉ cảm ơn bằng ánh nhìn dịu nhẹ.

Nhiều ngày sau, Bạch Lan khỏi dần. Cô ở lại thêm một thời gian để trả ơn, chăm lo cho căn nhà vốn lạnh lẽo và hắn, người chưa từng được ai chăm sóc.

Lần đầu tiên, hắn biết thế nào là sự dịu dàng và ấm áp của sự yêu thương chăm sóc.

Hắn cảm động, rồi si mê, rồi khát vọng.

"Nếu có nàng bên cạnh, thì tốt biết mấy."

Nhưng... không lâu sau, cô lại nói muốn rời đi.

"Trạch Hiên, ta phải về nơi ta thuộc về. Huynh là một người tốt, rồi huynh sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình."

Tốt?

Hai chữ đó, với hắn, là thứ tàn nhẫn nhất.

Người tốt thì được gì? Người tốt có quyền níu giữ hạnh phúc không? Có quyền đổi lấy tương lai từ một lần cứu giúp không?

Hắn cười nhẹ, đau lòng đến nghẹn:

"Ta không cần làm người tốt. Ta chỉ cần nàng đừng đi."

Cô nhìn hắn, ánh mắt khẽ lay động.

"Ta không dám đòi hỏi gì. Chỉ xin nàng... ở lại thêm một thời gian."

Gió cuối xuân nhẹ thổi qua, Bạch Lan cúi đầu, lòng dấy lên một cảm giác khó tả.

Và thế là, nàng hồ ly ngây thơ chưa từng biết thế nào là yêu đã rơi vào mối tình đầu với một người phàm, chỉ vì nàng muốn ở lại để báo đáp tấm lòng của hắn.

Thoáng chốc, không gian và thời gian bỗng chậm lại rồi dịch chuyển đến một phân đoạn khác.

Một hôm nọ, hôm ấy trời đổ cơn mưa, từng giọt nặng nề như tiếng đập cuối cùng của trái tim hắn.

Hắn nằm đó, máu thấm qua lớp áo mỏng, hòa cùng nước mưa lạnh buốt. Mỗi hơi thở đều như một nhát dao cứa sâu vào lồng ngực. Đôi mắt mở không nổi. Thế giới dần chìm trong bóng tối.

Hắn biết... có lẽ, lần này là thật.

Là hết rồi.

Trong cơn mơ màng, hắn nghe tiếng ai đó khóc lóc van xin. Người đó là Bạch Lan.

"Ta xin ông... xin ông cứu huynh ấy..."

Giọng cô run rẩy, vang như từ nơi xa lắm, mơ hồ, nhưng lại khiến lòng hắn co thắt.

Nàng đang khóc vì ta sao?

Hắn từng nghĩ, chết đi cũng chẳng sao. Một kẻ ốm yếu như hắn, bị vứt bỏ từ bé, không người thương nhớ... có gì để lưu luyến?

Nhưng giờ đây, khi nghe giọng cô, khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, khi bàn tay ấm áp ấy chạm lên má, lần đầu tiên hắn thấy sợ cái chết.

"Ta không muốn chết. Ta không thể chết khi nàng còn ở đây."

Một luồng khí nóng bất ngờ tràn vào cơ thể hắn, ngọt, ấm, đầy sức sống.

Hắn mở mắt.

Đôi môi nàng đang chạm vào môi hắn, mềm mại và rung động.

Là linh lực.

Nàng đang truyền cho hắn thứ quý giá nhất của yêu tộc. Thứ mà chỉ có hồ ly hơn năm trăm năm tu luyện mới có thể tích tụ.

Linh lực... nàng đang vì ta mà liều mạng.

Một thứ gì đó cựa quậy trong lồng ngực hắn, xúc động, kinh ngạc và rồi tham lam. Hắn không kiểm soát được chính mình. Tay hắn đưa lên, siết nhẹ gáy cô, môi ghì chặt hơn.

Chỉ thêm một chút nữa thôi... thêm một chút, ta sẽ sống. Sẽ không còn bệnh tật, không còn yếu đuối. Ta sẽ có được sức mạnh, có được nàng.

Dòng linh lực tuôn trào không ngừng, cơ thể hắn hồi phục nhanh đến kinh ngạc, từng tế bào như sống lại.

Ta cần thêm nữa.

"Muội điên rồi sao?! Truyền như vậy... muội sẽ chết mất!"

Giọng quát cắt ngang, một ai đó lao đến. Người ấy chính là Đông Hạ, anh vừa trở về từ trận chiến khốc liệt nơi biên giới. Nhưng giờ lại phải chứng kiến cô hy sinh vì một kẻ phàm nhân mà không thể làm gì.

Anh đau lòng cắn răng, bất lực nắm chặt bàn tay. Anh không thể đẩy cô ra, vì nếu làm vậy có thể cả cô và hắn đều sẽ gặp nguy hiểm.

Trạch Hiên thấy anh, nhưng hắn mặc kệ.

Hắn biết, chỉ cần buông ra, nàng sẽ thoát. Và hắn sẽ lại mất đi điều duy nhất đời này hắn từng có được: sinh mạng của hắn và một chút yêu thương nhỏ nhoi.

"Không... ta không thể mất nàng."

Nhưng rồi, luồng linh lực truyền vào quá mạnh, cơ thể hắn dường như không thể chứa nổi được nữa, cuối cùng hắn lại buông tay.

Linh lực đã ngấm đầy vào cơ thể hắn, sự sống ùa về. Cơ thể hắn run lên, như vừa vượt qua lằn ranh sinh tử.

"Tiểu Bạch... ta không sao rồi..."

Hắn thì thầm, nhìn nàng bằng đôi mắt ướt át.

Một nửa là biết ơn.

Một nửa là nuối tiếc, vì hắn biết, từ giờ phút này, hắn sẽ không thể buông tay nàng nữa.

Nhưng tiếc thay, một nửa linh lực của nàng, thứ sức mạnh nàng phải mất hàng trăm năm mới có thể tích tụ, cuối cùng cũng chỉ vừa đủ giúp hắn thoát khỏi lằn ranh sinh tử.

Căn bệnh vốn đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, như rễ cây độc đã bám vào từng nhánh mạch máu trong cơ thể hắn. Lúc ấy, hắn tỉnh lại, da dẻ hồng hào hơn, bước đi vững vàng hơn. Nhưng rồi chỉ vài tháng sau, cơn bệnh quay lại, âm ỉ và dữ dội hơn.

Trạch Hiên bắt đầu ho ra máu mỗi đêm. Đôi khi, hắn giấu nàng, trốn vào rừng sâu, gập người mà chịu đựng những cơn đau buốt tận xương tủy. Nhưng hắn biết, nếu để yên hắn sẽ chết.

Hắn không muốn chết.

Không phải khi đã nếm qua vị ngọt dịu dàng từ nàng. Không phải khi đã biết được cảm giác được một người quỳ bên mình, không toan tính, không ràng buộc, chỉ là muốn cứu.

Hắn bắt đầu mềm giọng:

"Tiểu Bạch... nếu lần đó, nàng không cứu ta, ta đã chẳng còn sống để nhìn thấy ánh dương hôm nay..."

Hắn vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng như gió xuân lướt qua cổ.

"Ta biết... nàng đã tổn thương rất nhiều vì ta."

Ánh mắt hắn lấp lánh: vừa yếu đuối, vừa tràn đầy khát vọng.

"Ta đã suy nghĩ rất nhiều... nếu nàng thật lòng muốn ở lại bên ta..." – hắn ngập ngừng một chút rồi thở dài nói. – "Ta không muốn nàng cô độc mãi ở trần thế này, trong khi ta yên nghỉ ở nơi nào đó xa xôi."

"Ta muốn sống, sống dài lâu, bên nàng mỗi ngày."

Hắn không đề cập đến cấm thuật.

Hắn không nói thẳng rằng hắn cần nàng tu luyện tiếp, để truyền linh lực cho hắn một lần nữa.

Hắn chỉ nhắc đến tương lai tươi đẹp, một mái nhà tranh, một vườn cúc nhỏ, một nàng hồ ly trong vòng tay hắn mỗi sớm mai tỉnh giấc.

Nhưng sâu trong đáy mắt hắn lại là bóng tối.

Bởi hắn biết, nàng không thể kháng cự lời thỉnh cầu từ người mà nàng từng cố cứu bằng cả mạng sống.

Và cũng bởi hắn biết, chỉ cần thêm một lần nữa, hắn sẽ không còn là kẻ yếu đuối nữa.

© Tác phẩm Nhất Dạ Chiêu Tâm – Bản quyền thuộc về Zieny. Nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa hoặc reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép. Mọi vi phạm sẽ bị xử lý theo pháp luật.

Team Trạch Hiên còn ai chưa kịp nhảy thuyền không? 🫠 Giờ quay xe vẫn còn kịp nha!

Còn Bạch Lan? Cô gái của chúng ta vừa ăn cú lừa đau điếng, giờ thì ký ức tu tiên đang ùa về, cục twist thơm mùi hồ ly thư sinh cũng sắp bật mí luôn rồi...

Vote, comment, follow lẹ đi mọi người ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro