Chương 27: Một Cái Gật Đầu, Một Trái Tim Đổi Hướng
Trạch Đông đứng im bên lan can tầng thượng, gió đêm lạnh lẽo thổi nhẹ qua vạt áo vest đen. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ánh đèn loang loáng phía xa. Mái tóc anh hơi rối, trên cổ tay còn vết trầy mờ nhạt sau buổi họp hỗn loạn.
Bạch Lan từ phía sau bước lại, tiếng giày cao gót chạm nhẹ lên nền đá, chậm rãi.
Cô dừng bên cạnh anh, không nói gì.
Chỉ im lặng đứng cùng nhau, vai chạm vai.
Một lúc sau, cô mới khẽ cất giọng:
"Cảm ơn anh... vì tất cả những gì đã làm cho em. Cả những việc em chưa từng thấy."
Trạch Đông hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng không gặng hỏi, mà chỉ bình thản trả lời:
"Tôi chỉ làm điều nên làm."
Cô cười nhẹ, một nụ cười vừa xót xa, vừa dịu dàng.
Những điều "nên làm" ấy là anh đứng ra bảo vệ cô trước công ty, là anh âm thầm điều tra giúp cô minh oan. Là sự hiện diện vững chãi, không lời, nhưng luôn luôn tồn tại.
Cô biết và khi càng biết rõ, lại càng không muốn để anh nhớ lại quá nhiều.
Bởi vì kiếp trước vốn dĩ là một bi kịch, một vòng xoáy của dối lừa, phản bội, và đẫm máu.
Cô không muốn Trạch Đông phải mang trên vai quá khứ ấy. Không muốn ánh mắt anh, một lần nữa, bị phủ lên bởi nỗi đau không thuộc về hiện tại.
"Anh là Trạch Đông. Không phải ai khác. Em muốn giữ anh không vướn bất cứ hạt bụi nào ở kiếp trước."
Cô không cần anh phải nhớ, cũng không cần anh bắt Trạch Hiên phải trả giá vì những gì hắn từng làm.
Cô chỉ muốn, trong đoạn đời ngắn ngủi giữa thế giới loài người, có thể bù đắp cho anh bằng chính tất cả sự ấm áp mình còn sót lại.
Ánh hoàng hôn đổ dài trên dãy hành lang vắng người. Bạch Lan đứng trước cửa kính, tay vẫn nắm chặt tập hồ sơ mà cô vừa tìm được trong phòng lưu trữ cũ, những tài liệu có thể minh oan cho Trạch Đông.
Một phần trong cô dâng lên cảm giác nhẹ nhõm, nhưng xen lẫn đó là một sự hỗn loạn.
Cô nên làm gì bây giờ?
Trạch Hiên, người cô từng yêu, từng tin tưởng, hóa ra chỉ là một kẻ biết ngọt ngào để lừa dối. Những cảm xúc từng cháy bỏng ấy, giờ đây chỉ còn là đống tro tàn âm ỉ trong tim.
Còn Trạch Đông lại là người mà cô từng hiểu lầm, từng hoài nghi, từng né tránh.
Thế nhưng, khi đứng bên bờ vực ấy, chính anh là người đã không nói lời nào mà âm thầm hy sinh. Anh luôn xuất hiện mỗi lúc cô cần, lặng lẽ che mưa chắn gió cho cô.
Tình cảm liệu có thể chỉ vì một lần đau mà lập tức hướng về một người khác?
Không... trái tim này làm từ máu thịt, cô chưa thể quên và thay đổi dễ dàng như thế được.
Cô chưa thể yêu anh, ít nhất là bây giờ. Nhưng cô có thể tin anh, có thể bước những bước nhỏ đầu tiên, dù chậm chạp nhưng vững trải về phía anh.
Màn đêm buông xuống.
Bạch Lan gõ cửa văn phòng Trạch Đông. Anh vừa từ cuộc họp về, hơi sững khi thấy cô đứng trước mặt. Ánh đèn vàng phủ lên gương mặt mệt mỏi của cô một vẻ gì đó rất chín chắn, nhưng cũng mong manh.
"Em tìm thấy một số bản ghi cũ, có thể giúp minh oan cho anh." – cô đưa tập hồ sơ ra, tránh ánh mắt anh, nói như thể chỉ đang làm việc.
Anh không nhận ngay, lặng lẽ nhìn cô.
"Em vẫn còn giận tôi?" – giọng anh trầm, nhưng không trách.
"Không..." – cô lắc đầu, ngập ngừng – "Em chỉ... chưa sẵn sàng để tin thêm một người nữa."
Cả hai chìm vào một khoảng lặng ngắn.
Rồi cô khẽ nói thêm, mắt vẫn không nhìn thẳng:
"Anh không cần phải làm gì cả. Chỉ cần... cho em ít thời gian."
Chỉ cần thế này thôi... một lúc thôi để cô biết mình vẫn còn cảm nhận được điều gì đó ấm áp trong lòng.
Anh mỉm cười, một nụ cười rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng sâu đến tận đáy lòng.
Anh không chạm vào cô, cũng không nói thêm gì.
Chỉ lặng lẽ đặt bàn tay mình lên tập hồ sơ, nơi bàn tay cô vẫn còn đang giữ lấy.
Và cứ thế, họ đứng đó, không lời hứa hẹn, không tình cảm nồng nàn nhưng lại bình yên đến lạ.
***
Tối đó, cô lại lạc vào giấc mơ của quá khứ.
Gió thoáng thổi nhẹ qua đỉnh núi tuyết trắng. Trời chưa kịp sáng, tuyết bay mờ mịt như khói sương bao phủ cả một vùng trời.
Bạch Lan đứng giữa bãi hoang lạnh lẽo, váy trắng phấp phới, ánh mắt trống rỗng. Một làn khí lạnh từ đất bốc lên khiến cô choàng tỉnh giữa giấc mộng khác, mơ trong giấc mơ.
Trước mặt là Đông Hạ, áo giáp còn vương máu, bả vai phải quấn vải trắng. Anh vừa từ chiến trường trở về.
Nhưng thay vì vui vẻ đón nhận lời chúc mừng, anh lại đứng yên đó, đôi mắt sáng lạnh như phản chiếu một sự thật đau đớn.
"Ta nghe nói... muội đã xuống nhân giới."
Giọng nói anh không mang ý trách móc, cũng không hờn giận. Chỉ là một trạng thái bình lặng như đã biết rõ từ trước. Nhưng lời nói ấy khi nghe rồi lại khiến cô không khỏi nghẹn ngào.
"Xin lỗi vì ta đã đến muộn." – Anh nói giọng trầm khàn, pha chút áy náy.
Bạch Lan im lặng, cúi đầu không dám đối mặt với anh.
Một hồi lâu sau, anh bước đến gần cô, từng bước nặng trĩu, không vội vã.
"Ta đã thắng trận. Biên giới linh giới đã tạm thời được giữ vững. Ngay khi nghe tin, ta lập tức xin rút quân để xuống tìm muội."
Anh dừng lại trước mặt nàng, nhẹ nhàng đưa tay lên, nhưng rồi dừng lại giữa không trung, không chạm.
"Muội... đã động lòng với hắn rồi, phải không?"
Giọng anh cất lên đầy chua xót.
"Động lòng đến mức... có thể vì hắn mà hy sinh cả linh lực của mình."
Cô cúi đầu, cố gắng lựa ra những câu trả lời thật thích đáng nhưng lại không khiến anh đau lòng. Nhưng cuối cùng cô lại chọn im lặng.
Câu trả lời ấy không cần cô nói ra, anh cũng đủ hiểu.
Sự im lặng trong khoảnh khắc ấy đối với anh còn tàn nhẫn hơn bất kỳ lời từ chối nào.
Còn gì đau đớn hơn chính mắt nhìn người mình thầm thương trộm nhớ suốt bao thắng ngày, bất chấp hy sinh vì người đàn ông khác.
Đông Hạ gật đầu nhẹ, cử chỉ của người đã thấu hiểu, nhưng cũng như vừa đánh mất cả thế giới.
"Ta đến không phải để giành lại muội." – Anh đặt một viên châu vào tay cô. – "Chỉ là... nếu có ngày nào đó hắn không thể bảo vệ muội, ít nhất... hãy dùng nó mà sống tiếp."
"Đông Hạ." – Cô khẽ gọi.
"Ta không cần muội phải cảm tạ." – anh cắt lời, ánh mắt đanh lại – "Chỉ cầu... muội đừng làm điều tổn hại đến bản thân."
Bạch Lan siết viên linh châu trong tay, bàn tay khẽ run lên. Lúc này đây lòng cô chợt đau đớn, xót xa đến tột cùng, bàn tay cô với đến không trung như muốn níu giữ... nhưng không kịp... giữ lại chàng trai đã yêu cô hết mực, vì cô hy sinh, vì cô mà bị tổn thương.
Anh quay đi, áo choàng xám tung bay giữa gió. Bước chân anh dứt khoát, không một lần ngoái đầu. Vì anh biết chỉ cần một lần ngoảnh lại, anh sẽ không nỡ, sẽ không đành lòng để cô ở lại.
Nếu tình cảm của cô đã không dành cho anh, hà tất anh phải đóng vai người xấu, khiến cô càng thêm sinh hận.
Nhưng giây phút ấy, cô biết anh đang rất đau lòng.
***
Bạch Lan choàng tỉnh trong căn phòng tối om. Đồng hồ điện tử nhấp nháy 3:14 sáng.
Cô không khóc, nhưng nước mắt đã ướt gối từ bao giờ.
Tay vẫn siết chặt cạnh chăn như đang nắm lấy thứ gì đó xa xăm. Nhưng viên linh châu ấy đã tan biến trong giấc mơ. Còn người trao nó cho cô đã biến mất từ lâu.
"Đông Hạ, muội xin lỗi... lúc đó muội đã quá tàn nhẫn."
"Huynh đến tìm muội sau một trận chiến sinh tử, chỉ mong muội đi cùng, vậy mà..."
Cô úp mặt vào gối, cổ họng nghẹn lại. Hối hận không còn là từ đủ lớn để miêu tả cảm xúc hiện tại.
"Đông Hạ... lần này muội sẽ không để huynh đi một mình nữa."
Hôm sau, ánh đèn hội trường sáng rực như một sân khấu định mệnh.
Cuộc họp khẩn cấp của hội đồng quản trị được triệu tập bất ngờ. Ai nấy đều thấp thỏm, chờ đợi một cái tên sẽ bị loại khỏi vị trí đỉnh cao, Trạch Đông, vị tổng giám đốc vốn nổi danh lạnh lùng và tài giỏi, nhưng cũng gây nhiều tranh cãi vì không "thuộc phe ai cả".
Bạch Lan ngồi lặng ở một góc khuất, tay đan chặt vào nhau, tim đập thình thịch.
Là do mình... Là mình phải làm điều này.
Một giọng nói vang lên, dõng dạc: "Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, tôi xin phép trình lên tài liệu bổ sung, liên quan trực tiếp đến vụ việc cáo buộc Trạch tổng thao túng số liệu và lạm quyền trong việc phân bổ dự án."
Tất cả đều quay lại.
Bạch Lan bước ra giữa hội trường. Nhịp tim cô như đập vào tai. Nhưng cô vẫn đi, từng bước một, bởi không còn ai khác có thể lên tiếng cho sự thật này.
Giọng cô không lớn, nhưng rõ ràng và bình tĩnh đến lạ.
"Tôi đã tìm được một số trích xuất từ hệ thống cũ, chỉ có ba người từng có quyền truy cập. Một trong ba người, chính là kỹ thuật viên từng trực tiếp phụ trách hệ thống đã xác nhận rằng tài khoản mang tên Trạch tổng chưa từng thực hiện thao tác nào vào khoảng thời gian đó."
Một loạt tiếng xì xào, trưởng phòng kỹ thuật xác nhận tính xác thực của tài liệu. Những ánh nhìn ban đầu hoài nghi dần chuyển thành kinh ngạc rồi bối rối.
Một giám đốc lớn cười gượng: "Vậy ra... chúng ta đã hiểu lầm rồi?"
Tài khoản truy cập hệ thống cũ là của một nhân viên kỹ thuật đã nghỉ hưu, nhưng được Trạch Hiên giữ lại quyền truy cập dưới dạng 'tài khoản dự phòng' cho tình huống khẩn. Không ai nghi ngờ vì đó là hệ thống đã chuyển giao. Nhưng chính tài khoản đó đã bị dùng để thay đổi dữ liệu.
Trạch Đông đứng phía sau, ánh mắt dừng lại nơi cô. Không một lời nói, chỉ là cái nhìn thẳm sâu kéo dài, như chạm vào nơi tận cùng lồng ngực.
Thì ra... khi cô muốn bảo vệ ai, ánh mắt ấy lại có thể sáng đến thế.
Cô không quay lại nhìn anh. Nhưng bàn tay đang nắm chặt, khẽ buông lơi.
Ở một góc, Trạch Hiên ngồi yên, bộ vest thẳng thớm, ánh mắt sâu tối không rời lấy cánh cửa. Hắn vừa từ chuyến công tác trở về, chưa kịp nghỉ, liền nghe tin về cuộc họp khẩn cấp này, và về việc Trạch Đông có thể bị phế truất vì bê bối tài chính.
Hắn không ngạc nhiên, nhưng điều làm hắn bất ngờ là... Bạch Lan cũng có mặt.
Khi cô bước ra giữa phòng, mái tóc dài buộc gọn, đôi mắt ánh lên vẻ cương quyết lẫn hồi hộp, Trạch Hiên hơi nhướng mày. Hắn nghiêng người về phía trước, lặng lẽ quan sát.
Khi hồ sơ được mở ra, khi các con số bắt đầu lên tiếng thay cho sự thật, khi không khí đổi chiều... bàn tay Trạch Hiên siết chặt tay ghế.
Sự khó chịu len lỏi trong lòng hắn. Cảm giác bị phản bội không tên, xen lẫn cả ngờ vực và ghen tuông mơ hồ.
Vì sao em ấy lại ra mặt vì anh ta? Vì sao lại chuẩn bị kỹ càng đến vậy? Vì sao không hỏi ý kiến mình? Vì sao... lại đứng về phía Trạch Đông?
Cô từng là người hắn ôm trong tay dưới những ánh đèn lộng lẫy.
Giờ đây, lại bước ra chống lại hắn trước toàn bộ hội đồng.
Gò má hắn giật nhẹ. Trước mặt bao người, hắn vẫn giữ nét điềm tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt, là lửa giận.
Là dao động, là thứ cảm xúc chênh vênh khó gọi tên vừa lo sợ, vừa tổn thương, vừa giận dữ.
Khi cuộc họp kết thúc, Trạch Hiên không bước đến gần cô như thường lệ. Hắn đứng sau cùng, ánh mắt tối lại khi thấy Trạch Đông và Bạch Lan chạm mắt nhau một lúc rất lâu.
Tối hôm đó, văn phòng tầng thượng.
Cô đứng dựa lan can, gió đêm mát rượi thổi tung vài sợi tóc mai. Đèn thành phố nhòe mờ dưới mắt, như một giấc mộng xa.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên phía sau. Không cần quay lại, cô biết là anh.
"Em không cần làm vậy." – giọng anh khẽ vang, dường như mang theo chút run rẩy. – "Anh có thể tự vượt qua."
Cô khẽ mỉm cười:
"Em biết. Nhưng... em không muốn anh phải bị hiểu lầm... không muốn anh phải chiến đấu một mình nữa."
Cả hai im lặng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn bay bầu không khí căng thẳng.
Trạch Đông siết nhẹ thành lan can, rồi chậm rãi bước tới đứng sát bên cô. Không chạm vào cô. Nhưng khoảng cách ấy, gần hơn bất kỳ điều gì trước kia.
"Anh không mong điều gì hơn nữa."
Một lời thì thầm, như gió đêm, như ngọn sóng vừa vỗ nhẹ trái tim.
Cả hai đều đứng yên, như hai chiếc bóng sóng đôi trên mặt kính, không chạm nhau, nhưng cùng hướng về một phía.
Từ hôm đó, mọi thứ không thay đổi quá nhiều.
Anh vẫn lạnh lùng trước mặt mọi người. Cô vẫn là nhân viên bình thường trong mắt thế gian.
Nhưng thỉnh thoảng, ở hành lang vắng, ánh mắt họ khẽ chạm nhau. Một cái gật đầu nhẹ, một nụ cười thoáng qua, một ly cà phê để sẵn trên bàn.
Không ai nói rõ, không ai ép buộc.
Chỉ có một điều chắc chắn:
Giữa những mảnh vỡ cũ kỹ, họ đang âm thầm xây lại điều gì đó, vững chắc hơn, nhẹ nhàng hơn, và chân thật hơn.
Sau đó, trong văn phòng riêng của mình, Trạch Hiên lặng lẽ nhìn màn hình, nơi đang hiện lên hồ sơ hệ thống mà cô cung cấp.
Hắn cười khẽ, nhưng lạnh lẽo.
"Thì ra... em chọn hắn."
Một mình trong ánh đèn vàng mờ nhạt, hắn rót một ly rượu, uống cạn.
Nhưng em sẽ không rời khỏi tay ta dễ dàng như thế đâu, Bạch Lan. Nếu ta không có được em thì Trạch Đông cũng đừng mong.
© Tác phẩm Nhất Dạ Chiêu Tâm – Bản quyền thuộc về Zieny. Nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa hoặc reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép. Mọi vi phạm sẽ bị xử lý theo pháp luật.
Team Trạch Đông chính là "chân ái" rồi! Im lặng mà ấm áp hết nấc, bảo vệ, chăm sóc không cần nói nhiều. Bạch Lan đã bắt đầu tin, dù chưa yêu, nhưng chỉ cần anh đứng đó là đủ.
Team Trạch Hiên thì drama vẫn còn dài!
Thả tim, comment, follow để không bỏ lỡ nhé! ❤️🔥
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro