Chương 32: Viên Mãn
Một năm sau, hôm đó là một ngày có nắng, không quá rực, nhưng đủ ấm. Tán cây liễu ngoài sân khẽ lay trong gió, những dải lụa trắng bay nhẹ trên cao, chạm vào nhau khe khẽ như những lời thì thầm dịu dàng.
Bạch Lan đứng trước gương, lặng lẽ chỉnh lại váy cưới. Chiếc váy trắng trễ vai ôm lấy bờ vai mảnh khảnh, lớp voan mỏng phủ nhẹ qua mái tóc uốn gợn sóng. Cô không đeo quá nhiều trang sức, chỉ một đôi hoa tai ngọc trai nhỏ xinh, và một chiếc nhẫn bạch kim nơi tay trái.
Trái tim cô đập chậm lại khi nghe tiếng nhạc vang lên ngoài sảnh. Không rộn ràng. Chỉ là vài nốt dương cầm đơn giản, đều đặn, giống như nhịp thở của buổi sáng yên lành.
Khi cánh cửa mở ra, cô thấy anh đang đứng đợi ở cuối lối đi, giữa hàng ghế phủ ren trắng và hoa baby. Ánh mắt anh dịu dàng, không vội vàng cũng không quá xúc động, mà là ánh nhìn của một người đã đợi rất lâu và cuối cùng cũng đợi được.
Trạch Đông không mặc vest đen truyền thống, mà chọn một bộ suit màu tro sáng, chỉn chu nhưng vẫn nhẹ nhàng. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu khi cô tiến về phía anh. Không cần lời chào. Chỉ cần ánh mắt đó là đủ.
"Tay em lạnh thật." – anh nói khẽ, khi đỡ tay cô đặt lên tay mình.
"Chắc tại em hồi hộp quá." – cô đáp, nhưng tay vẫn không rút về.
Lúc người chủ trì hôn lễ hỏi: "Con có đồng ý nắm tay người này, đi cùng nhau qua những tháng năm dài, dù bình yên hay giông bão?"
Cô khẽ cười, không cần nghĩ quá lâu.
"Em đồng ý."
Câu trả lời ấy vang lên rất khẽ. Nhưng với Trạch Đông, nó giống như lời hứa đã được nói từ kiếp nào rồi, chỉ là hôm nay mới được thốt ra thành lời.
Sau nụ hôn, những tràng pháo tay vang lên, hoa rơi nhẹ như mưa trắng từ trên cao. Bạch Lan ngẩng nhìn anh, đôi mắt ánh lên chút nước. Không phải vì xúc động, mà vì bình yên.
Cô nghĩ, nếu ký ức có lỡ rơi rớt đâu đó trong kiếp trước, thì kiếp này... cũng đủ để lấp đầy.
Đêm ấy là một đêm trăng thanh gió mát.
Cánh cửa khép lại, để lại sau lưng tất cả ồn ào của buổi tiệc. Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh nến lung linh và mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng trắng.
Trạch Đông đứng đó, ngắm nhìn Bạch Lan, cô dâu của anh.
Chiếc váy cưới trắng tinh khôi, mái tóc vấn cao và nụ cười rạng rỡ của cô khiến anh như lạc vào một giấc mơ ngập tràn hạnh phúc.
Bạch Lan bước tới, bàn tay cô chạm nhẹ vào tay anh.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng siết chặt tay cô.
"Cuối cùng..." – anh thì thầm, giọng nói trầm ấm mà chất chứa biết bao cảm xúc. – "Cuối cùng, chúng ta cũng đã về với nhau."
Cô ngả đầu vào vai anh, cảm nhận sự an toàn và bình yên tuyệt đối.
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô, rồi lên đôi môi mềm mại. Nụ hôn của anh không còn là sự khao khát cháy bỏng như trước, mà là sự dịu dàng, trìu mến, chứa đựng tất cả tình yêu và sự tôn trọng. Đó là nụ hôn của một người đã tìm thấy bến đỗ bình yên sau bao thăng trầm.
Anh từ từ cởi bỏ tấm mạng che mặt, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Trạch Đông đưa tay vuốt ve gò má cô, thì thầm: "Anh sẽ không bao giờ để mất em nữa. Đêm nay, và tất cả những đêm sau, anh chỉ muốn em cảm thấy được yêu thương và trân trọng."
Ánh nến phản chiếu trong đôi mắt anh, lấp lánh như những vì sao. Bạch Lan ngước nhìn anh, nước mắt hạnh phúc lăn dài.
"Em biết mà. Em luôn tin anh."
Anh bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Những cánh hoa hồng trải khắp ga trải giường mềm mại, tạo thành một khung cảnh lãng mạn như trong cổ tích. Anh cởi từng chiếc cúc áo của mình, rồi giúp cô tháo bỏ chiếc váy cưới lộng lẫy. Mọi cử chỉ đều chậm rãi, nhẹ nhàng, như thể anh đang nâng niu một báu vật vô giá.
Dưới ánh nến mờ ảo, hai cơ thể hòa quyện vào nhau. Không cần lời nói, chỉ có những hơi thở gấp gáp, những cái chạm tay, những nụ hôn. Tình yêu mà họ đã gìn giữ qua bao kiếp luân hồi, cuối cùng đã được đền đáp trọn vẹn trong đêm tân hôn này.
Đó không chỉ là sự kết hợp của thể xác, mà còn là sự giao thoa của hai tâm hồn đã thuộc về nhau từ rất lâu.
Vài năm sau, mùa thu năm ấy, nắng nhẹ xuyên qua tán cây phong vàng rực, rải ánh sáng ấm áp xuống khu vườn nhỏ phía sau căn nhà cổ nằm nép mình bên sườn đồi.
Trạch Đông đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay cầm quyển sách, ánh mắt hiền hòa dõi theo hai đứa trẻ đang cười đùa bên bụi hoa cẩm tú. Đứa con trai lớn hơn, tên là Thiên Kỳ, có đôi mắt sâu thẳm như cha, thông minh, điềm tĩnh. Cô em gái nhỏ, Tiểu Lam, lại nghịch ngợm và lanh lợi, mái tóc xoăn nhẹ như từng sợi nắng sớm.
Bạch Lan từ trong bếp bước ra, tay bưng ly trà nóng, đặt xuống bàn bên cạnh anh.
"Uống đi, trà còn nóng."
Trạch Đông ngẩng lên, nắm lấy tay cô, khẽ mỉm cười: "Cảm ơn em, bà xã."
Bạch Lan đỏ mặt, nhưng cũng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như mặt hồ yên bình.
Bao nhiêu bão tố đã đi qua. Bao nhiêu hiểu lầm, tổn thương, chia ly của tiền kiếp... đến cuối cùng, cũng chỉ gói gọn lại trong một cái nắm tay thật chặt, không còn buông.
"Hồi trước..." – Bạch Lan nhìn hai đứa con đang chạy nhảy, khẽ thì thầm – "Em từng nghĩ mình sẽ không thể hạnh phúc lần nữa."
Trạch Đông đặt tay lên lưng cô, siết nhẹ: "Chúng ta đều đã bước qua quá khứ rồi. Giờ, chỉ cần sống trọn một đời."
Bạch Lan tựa vào vai anh, mỉm cười.
Chiều buông xuống, tiếng cười của bọn trẻ vang vọng trong nắng nhạt. Những vết thương cũ đã hóa thành hoa nở trong lòng, nuôi dưỡng một tình yêu không ồn ào, nhưng sâu sắc và bền bỉ.
Trạch Đông không hứa yêu cô vĩnh viễn, cũng không cầu nguyện luân hồi nào nữa. Chỉ một đời này sống bên nhau, nắm tay đến bạc đầu, đã là đủ rồi.
Một kiếp người, kết thúc không phải bằng phép màu, mà bằng những điều giản dị nhất: một tổ ấm, hai đứa trẻ, và một người luôn bên cạnh, không rời.
Cuối cùng, họ đã chọn nhau, không vì một lời nguyền xưa cũ, không vì nghiệp báo luân hồi. Mà vì tình yêu, được nuôi dưỡng bằng sự bao dung, giữ gìn qua thầm lặng, và đánh đổi bằng cả trái tim.
Có những mối duyên do định mệnh sắp đặt, nhưng chỉ tình yêu chân thành mới đủ sức vượt qua những thử thách của số phận.
Bạch Lan đã từng gục ngã trong hoài nghi. Trạch Đông đã từng lặng lẽ che chở, không đòi hỏi đáp đền.
Họ đã bước qua tổn thương, đi qua những hiểu lầm, học cách tha thứ và dám tin thêm một lần nữa.
Nếu đây thật sự là luân hồi cuối cùng, thì không phải định mệnh đã kết thúc vòng xoáy, mà chính là tình yêu chân thành, dịu dàng, đầy nhẫn nại đã làm điều đó.
Bởi yêu không phải là giữ lấy một người trong muôn đời muôn kiếp, mà là đủ bao dung để ở lại.
© Tác phẩm Nhất Dạ Chiêu Tâm – Bản quyền thuộc về Zieny. Nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa hoặc reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép. Mọi vi phạm sẽ bị xử lý theo pháp luật.
Chương cuối rồi nha, Bạch Lan chọn ở bên Trạch Đông!
Không phải vì số phận ơn nghĩa, mà vì tình yêu thật sự, nhẹ nhàng mà bền bỉ.
Nếu bạn thấy truyện hay thì nhớ vote, comment để lại suy nghĩ của bạn cho mình biết nhé và đừng quên follow mình để xem thêm ngoại truyện nha!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro