Chương 24 - Thiên Diệt - Địa Tuyệt

Renji và Ayame nhìn cảnh tượng khủng khiếp, xúc tu đỏ đen quất nát cả bờ biển, linh hồn sinh vật bị hút sạch, mặt tái mét. Minh Quân và Khả Hân thở dốc, thốt lên:

"Vũ khí... không còn tác dụng nữa! Chỉ có toàn bộ chân khí mới cản nổi hắn thôi!"

Minh Quân gầm lên, dậm mạnh xuống đất. Thổ lực lan tỏa, cát và đá dồn lại thành một thạch trụ khổng lồ, nâng ba người Hiroki – Renji – Ayame lên cao, bảo vệ họ khỏi vòng xúc tu.

Ngay sau đó, Khả Hân vung tay, băng khí tỏa ra phủ kín bên ngoài, tạo thành kết giới băng – thổ. Từng xúc tu quái vật lao vào, đâm thủng kết giới, xuyên lọt từng lớp, khiến cả khối rung bần bật. Sinh vật nào không may tới gần đều bị hút sạch hồn phách, chỉ còn tro bay mịt mù.

Minh Quân hết lên: "Phong Băng!"

Khả Hân xoay người lao vút lên, bấu chặt lấy lưng con quái vật khổng lồ. Tóc nàng vũ lộng giữa khói lửa, đôi mắt rực sáng. Nàng gầm khẽ, băng khí dồn tụ, lan ồ ạt vào thân xúc tu.

"CRẮC... CRẮC...!"

Trong chốc lát, cả một mảng lưng và những xúc tu quanh đó bị đóng băng cứng ngắc, hóa thành băng thạch trắng toát giữa biển lửa, khiến quái vật khựng lại gầm thét dữ dội.

"Đánh!!" Khả Hân thét lên

Minh Quân đứng dưới thạch trụ, hai tay giơ cao, long khí bùng nổ. Thân anh tỏa sáng, từ hai tay phân hóa thành hàng trăm cánh tay, mỗi tay bắn ra một khối đá tảng nặng chục tấn.

"ẦM! ẦM! ẦM!"

Hàng trăm chưởng phải dồn xuống, nện đá tảng liên tiếp vào thân quái vật. Đất đá nện rền vang như sấm dậy, băng khí Khả Hân dồn xuống trùng điệp, quấn quanh xúc tu. Tiếng gào thảm thiết vang vọng, cả thân thể quái vật rung lên, từng mảng hắc hỏa bị vỡ toác, tro đen bắn tung tóe.

Tào Thiên Tuấn trong hình dạng quái vật gớm ghiếc, toàn thân nứt toác, gân máu đỏ rực, tiếng gầm rền vang:

"Thì ra... hai người chính là thần nhân giáng thế trong truyền thuyết — Huyền Băng Hậu và Thạch Trụ Đế!
Nếu vậy... trận này, dù ta có chết, cũng sẽ chết trong danh dự.

Nhưng trước khi ta chết... các ngươi phải nộp mạng trước đã!"

Lời rống vang vọng, hòa cùng tiếng dung nham sôi, khiến cả chiến trường run chuyển như sắp nổ tung.

Khả Hân run rẩy, hơi thở dồn dập, toàn thân lạnh cóng, mồ hôi pha lẫn băng vụn. Nàng khàn giọng, hét xuống:

"Quân ơi... em hết sức rồi. Em chỉ là băng, có thể đóng băng từ nước... nhưng nước chưa chắc dập nổi lửa đen. Chi bằng... hãy dìm nó!"

Cả hai đứng đối diện, đặt tay lên huyệt đạo nhau, chân khí hòa làm một. Làn khí trắng xanh xoáy quanh thân, rồi đột ngột bùng phát, biến thành luồng sáng băng – thạch.

"Vùuuu—!"

Trong chớp mắt, thân ảnh họ hóa thành khối băng thạch sáng rực, xé gió bay thẳng ra hướng biển Hoa Đông.

Phía sau, Ác Ma Hắc Viêm gầm vang, thu gọn xúc tu, dồn toàn bộ thân thể thành một quả cầu hắc hỏa. Hắn lao vút theo, để lại vệt cháy đỏ rực trên bầu trời, bám sát không rời.

Nơi quả cầu đi qua, mặt biển cuồn cuộn dậy sóng, từng đợt sóng dựng đứng cao như bức tường chắn, đập thẳng vào bờ xa.

Nước biển bên dưới sôi ùng ục, cá tôm trồi lên rồi hóa thành tro trong nháy mắt, từng cột hơi nóng bốc thẳng lên không trung. Bề mặt biển như biến thành chảo dầu khổng lồ, nổi bọt và bốc khói trắng xóa theo sau đường đi của hắn.

Ra giữa biển, một bên là luồng sáng băng thạch xanh trắng đang lao thẳng, một bên là quả cầu hắc hỏa đỏ đen, hai luồng đối nghịch rạch đôi màn đêm, biến đại dương thành chiến trường tận thế.

Bất ngờ, cả hai hét vang cùng lúc:
"Phản công!"

Quỹ đạo băng sáng vụt đổi hướng, lao vút lên cao. Trong nháy mắt, khối băng đá khổng lồ bao lấy hai cơ thể xoay tròn, rồi nện thẳng xuống thân quái vật.

"ẦM!!!"

Tiếng nổ vang động cả biển khơi. Quái vật bị đánh dập xuống mặt nước, tạo thành hố sâu khổng lồ, sóng trào vọt lên như bức tường.

Biển Hoa Đông cuộn trào, Ác Ma Hắc Viêm trồi lên giữa sóng, thân thể vặn xoắn, liên tục biến hóa thành những hình thù kỳ quái: lúc thì là mãng xà lửa, khi lại hóa thành quái điểu hai đầu, rồi lại trở về thân quái vật xúc tu đỏ đen. Mỗi hình thái gào thét, phun trào hắc hỏa khiến mặt biển nổ bùng tung tóe.

Minh Quân nhíu mày, vận Thổ Nhãn, ánh mắt xuyên thấu cơ thể quái vật. Trong thân thể rực cháy ấy, anh nhìn thấy rõ ràng: hai viên Hỏa Diệm Thạch và Hắc Viêm Thạch đang xoay vòng, vừa đẩy nhau, vừa tạo liên kết, vừa chực va chạm.

"Khả Hân!" – Minh Quân gầm khẽ, đôi mắt sáng rực. – "Giúp anh một tay!"

Cả hai đứng song song giữa không trung, Minh Quân khép dần hai cánh tay, long khí ép chặt, trong khi Khả Hân dồn băng khí, vận sức vào đường dẫn.

Bên trong thân Ác Ma, hai viên hỏa thạch bị áp lực khủng khiếp ép sát, ánh sáng đỏ – đen lóe sáng rồi...

"ẦM!!!"

Một tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp đại dương. Thân thể Ác Ma Hắc Viêm vỡ toang, hóa thành bụi hắc hỏa tan biến giữa sóng dữ.

Trong cơn nổ ấy, Tào Thiên Tuấn bị cuốn trọn. Thân thể hắn rách nát, từng mảnh giáp, từng thớ da bị xé bung thành tro lửa. Nhưng hắn không ngã ngay. Đôi mắt vẫn cháy ánh tà quang, bàn tay còn cố vươn ra, như muốn bấu lấy ngôi vương chưa từng buông bỏ.

Khi dung nham khép lại, ngọn sóng nước lạnh dâng trào, nhấn chìm tàn thân hắn. Giữa mảng tối mênh mông, hình bóng Tuấn trôi dạt, chìm dần xuống đáy sâu. Và nơi đó, lẫn vào đáy nước, tỏa ra ánh sáng mờ ghê rợn: Thất Tuyệt Tà Vương – kiếm tà vương đỏ đen rung khẽ, như mỉm cười với kẻ gục ngã, rồi ôm lấy hắn vào hư vô.

Làn chấn động khủng khiếp cuộn lên, đẩy tất cả ra xa. Minh Quân và Khả Hân bị kình sóng hất văng, cơ thể mất hết long khí, không còn ánh sáng hộ thể.

Giữa khoảng không mịt mù, hai thân ảnh rơi tự do xuống biển.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, Minh Quân đưa tay tìm trong vô định. Khả Hân cũng với ra, đôi bàn tay run rẩy nắm chặt lấy nhau.

Mắt họ chạm nhau trong thoáng giây – không còn khí phách thần nhân, chỉ còn ánh nhìn dịu dàng của hai phàm nhân giữa biển trời.

Rồi cả hai cùng nhau rơi xuống làn nước lạnh giá, bàn tay vẫn siết chặt, như một lời hẹn thề sẽ không bao giờ buông.

Giữa màn sương sớm trên biển Hoa Đông, một con tàu cá nhỏ đang thả lưới. Người ngư dân ngẩng đầu, sững sờ khi thấy hai thân người trôi nổi giữa sóng.

"Trời đất ơi! Người! Mau kéo lên!"

Tiếng hô hoán vang dội. Vài ngư phủ khác lao ra, tung lưới và dây thừng. Chỉ ít phút sau, Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân được vớt lên boong tàu, toàn thân ướt sũng, kiệt sức, hơi thở mong manh như tơ chỉ.

Người ngư dân run rẩy đặt tay lên mạch họ, rồi hét to đầy nhẹ nhõm:
"Còn sống! Họ còn sống!"

Tiếng sóng biển vỗ đều, mùi muối mặn xộc lên, tất cả như minh chứng rằng sau cơn ác mộng, vẫn còn hy vọng cho những con người nhỏ bé ấy.

Trên boong tàu cá, gió biển thổi lạnh buốt. Ánh nắng ban mai vừa ló rạng, nhuộm sóng nước thành sắc bạc mơ hồ.

Khả Hân khẽ mở mắt, mí mi nặng trĩu. Trước mắt nàng là bầu trời xám nhạt, mùi muối biển nồng nàn. Bên cạnh, Minh Quân nằm im lìm, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn còn đều đặn.

Nàng run run đưa tay sang, chạm khẽ vào tay anh. Làn da lạnh ngắt, nhưng cảm giác thân thuộc khiến khóe mắt nàng nhòe lệ.

"Quân... anh tỉnh dậy đi..." – giọng nàng nức nở, không còn khí chất thần nhân, chỉ còn một người con gái nhỏ bé, tuyệt vọng bấu víu.

Một thoáng sau, Minh Quân khẽ rên, mi mắt run rẩy. Anh gượng mở mắt, đôi đồng tử đã không còn sáng long khí, chỉ là ánh nhìn mệt mỏi của một phàm nhân. Anh xoay đầu, bắt gặp gương mặt ướt lệ của Hân.

Một nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi anh.
"Chúng ta... vẫn còn sống."

Khả Hân òa khóc, nhào vào ôm chặt lấy anh. Tiếng khóc ấy tan vào tiếng sóng vỗ, như lời khẳng định – dù mất hết sức mạnh, chỉ cần còn nắm tay nhau, họ vẫn sẽ bước tiếp được.

Hai viên Hắc Viêm Thạch và Hỏa Diệm Thạch đã nổ tung cùng thanh tà binh Hỏa Diệm Tà Vương Kiếm, cuốn phăng thân xác Tào Thiên Tuấn, chấm dứt vĩnh viễn một ác ma của võ lâm và một bi kịch của đứa con không chính thống.

Ở Nhật Bản, tang lễ của bà Kanzaki được cử hành trong lặng lẽ nhưng trang trọng. Khói hương nghi ngút, gương mặt Hiroki cúi xuống trước linh cữu, ánh mắt trầm mặc không nói một lời.

Sau lễ tang, Hiroki trao lại quyền quản lý Kuroken Construction cho em trai Renji, còn bản thân anh ở lại cùng Ayame nơi võ đường Hắc Lang Lưu. Tấm biển gỗ treo mấy chục năm được gỡ xuống, võ đường giải tán, chỉ còn lại một mảnh sân vắng. Hiroki ngẩng nhìn trời, khẽ nói:

"Từ nay... ta sẽ chỉ làm ăn chân chính."

Trần Minh Quân tiếp lời:

"Hiroki, anh yên tâm. Trong trận chiến vừa rồi, Tào Thiên Tuấn đã dùng Quỷ Kiếm để hút sạch toàn bộ ác linh còn sót lại dưới lớp dung nham của Aso.

Ngọn núi này vốn là nơi tụ họp của vô số oán khí và hỏa linh từ ngàn năm, chính chúng khiến dung nham luôn bất ổn, bùng phát vô chừng.

Giờ đây, khi toàn bộ bị giam vào Quỷ Kiếm, Aso tạm thời an toàn, kiếm lại bị hủy. Do đó, không còn cần vũ khí trấn áp nữa. Ít nhất trong một trăm ngàn năm tới, ngọn núi này sẽ ngủ yên."

Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân sau đó từ biệt gia đình Kanzaki, dìu nhau rời khỏi Kyushu. Họ bước lên chuyến tàu về lại Tân Cương, bỏ sau lưng khói lửa và hận thù.

Trên boong tàu, bàn tay họ siết chặt. Không còn là thần nhân, chỉ là hai con người phàm tục, nhưng ánh mắt chứa chan quyết tâm:

Sau tất cả, họ lại trở về căn phòng trọ cũ của bác sĩ. Không còn ánh lửa núi Aso, không còn máu tanh hắc hỏa, chỉ là những bức tường quen thuộc và chiếc bàn gỗ giản dị.

Lý Khải Vinh ghé thăm, trao phong bì niêm phong:
"Chính phủ ghi nhận công lao của hai người trong việc bảo vệ khu vực. Đây là bằng khen và một khoản hỗ trợ đặc biệt."

Cả hai nhìn nhau, bật cười. Khả Hân cầm tờ giấy chứng nhận như trò đùa, còn Minh Quân chỉ đặt nó qua một bên. Trên bàn, một ly trà sữa và một ly nước ngọt có ga bốc hơi lạnh ngọt ngào.

"Phàm nhân... thật thích." – Khả Hân nhấp một ngụm, mắt long lanh.
"Ừ." – Minh Quân gật đầu, mỉm cười.

Điện thoại reo, Triệu Khả Hân bắt máy. Giọng dịu dàng của bác sĩ khoa sản Diệp Mỹ Linh vang lên:

"Cô Triệu. Chiều nay nhớ tới tái khám siêu âm nhé, ba tháng rồi đấy."

Khả Hân hơi đỏ mặt, quay sang thấy Trần Minh Quân đứng bên cạnh cười tủm tỉm.

Nàng mắc cỡ, giơ tay đấm yêu vào ngực chồng:

"Cười cái gì mà cười... chẳng phải anh muốn lắm sao?"

Khoảnh khắc bình yên ấy tưởng như khép lại mọi sóng gió. Nhưng rồi, cả hai đồng loạt khựng lại. Đan điền bỗng ấm nóng, chân khí tụ dồn. Giữa ấn đường, ánh sáng khẽ lóe lên.

Họ khẽ rãi nhìn nhau. Không một lời, chỉ một nụ cười mỉm – đủ để hiểu rằng con đường thần nhân vẫn chưa kết thúc.

* * *
Hết

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro