Chương 136: Ôm một cái
Đến bệnh viện, phải đến khi bác sĩ vén quần áo của Trình Nhiên lên, Diệp Chu mới nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì cậu tưởng.
Toàn thân Trình Nhiên đầy vết bầm tím, nghiêm trọng nhất là ở bắp chân, một vết thâm tím đen đặc biệt nổi bật trên làn da vốn trắng trẻo của cậu ta, khớp nối giữa xương bắp chân và xương đùi rõ ràng trông không bình thường, thậm chí bắp chân trái còn có hơi vặn vẹo.
Sau khi nhận được kết quả, Diệp Chu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân Trình Nhiên bị gãy xương nhiều chỗ, trong đó chân là bị thương nặng nhất, ngoài ra, cổ chân và cánh tay cũng bị gãy xương và nứt ở nhiều mức độ khác nhau.
Nếu có bộ phận nào trên cơ thể cậu ta còn nguyên vẹn thì có lẽ chỉ có khuôn mặt là khá hơn một chút.
Ngoài chấn thương, rất khó có thể tưởng tượng rằng trong thời đại ngày nay vẫn còn có người bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng đến vậy.
Diệp Chu cầm báo cáo đứng bên ngoài mấy phút, biểu cảm vô cùng phức tạp, Trình Nhiên bị thương nặng như vậy, làm thế nào chạy đến nhà kho hoàn thành buổi thử vai?
Nghĩ đến biểu hiện của Trình Nhiên ở nhà kho cách đây không lâu, Diệp Chu không rõ hiện tại trong lòng có cảm giác gì. Nếu như lúc đầu mới Trình Nhiên thử vai chỉ vì cậu ta vừa hay phù hợp với hình tượng nhân vật thì bây giờ Diệp Chu thực sự bị cậu ta làm cho sốc rồi.
Báo cáo thực ra rất mỏng, chỉ có vài trang giấy, nhưng Diệp Chu lại cảm thấy chỉ cần cầm lên là có thể cảm nhận được sức nặng của nó.
Diệp Chu đi vòng quanh hành lang bên ngoài vài vòng, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa vào phòng bệnh.
Trình Nhiên nằm trên giường, bộ quần áo bệnh nhân trên người trông thật trống rỗng, trước đây Diệp Chu chưa từng phát hiện thụ chính lại gầy đến vậy.
Cậu ta nhắm mắt lại như đang ngủ, thuốc nước tí tách tí tách thông qua ống truyền chảy vào mạch máu của cậu ta, làn da nhợt nhạt khiến những mạch máu màu tím vốn đã nổi bật càng trở nên rõ ràng hơn.
Tựa như cảm nhận được động tĩnh, lông mi cậu ta run rẩy mở mắt ra, khi thấy người tới là Diệp Chu, vẻ mặt lập tức trở nên ngượng ngùng.
"Anh đi đi, tôi không sao." Trình Nhiên cúi đầu kéo chăn lên, cố gắng che giấu sự chật vật của mình, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Diệp Chu sắp bị cậu ta chọc cho tức cười, nói chuyện hoàn toàn không khách khí: "Giỏi quá nhỉ, Trình Nhiên."
"Bị thương nặng như vậy mà vẫn tìm thôi thử vai, giỏi lắm."
Trình Nhiên có hơi tức giận, cậu ta trước nay vốn giỏi ứng phó với mọi người nhưng lúc này lại không biết nên đáp lại lời chế giễu của Diệp Chu như thế nào. Trình Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, tức giận kéo chăn lên lần nữa, chỉ để lộ ra một đôi mắt.
Diệp Chu sải bước đến bên giường, đặt báo cáo kiểm tra lên tủ đầu giường, lẩm bẩm: "Không nên như vậy, sao có thể thảm như vậy, cậu không phải nhân vật chính sao..."
Thanh âm cậu quá nhỏ, cho nên Trình Nhiên chỉ nghe loáng thoáng một hai chữ, không hiểu cậu có ý gì.
"Gì cơ?" Trình Nhiên hỏi.
Diệp Chu nhận ra tiếng lẩm bẩm của mình hơi lớn nên lập tức im lặng, kéo ghế bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn Trình Nhiên nói: "Này, cậu, chuyện này là sao?"
Hiển nhiên Trình Nhiên không muốn trả lời câu hỏi này, cho nên khi nghe thấy lời của Diệp Chu, lại kéo chăn lên, lần này ngay cả mắt cũng không lộ ra, chỉ để lại một cái trán nhỏ nhẵn nhụi.
Nhìn hành động trẻ con của cậu ta, Diệp Chu cười lạnh: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi, trốn dưới chăn thì tôi sẽ không nhìn thấy cậu chắc?"
Trình Nhiên không nói gì, giả chết.
Diệp Chu lườm một cái, không phí lời nữa mà nói thẳng: "Giang Du tìm tới cậu?"
Đông tác Trình Nhiên cứng đờ, căn phòng chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Diệp Chu thấy phản ứng của cậu ta liền biết mình đã đoán đúng, dù sao Trình Nhiên vẫn là vai chính nắm giữ hào quang nhân vật chính, trị số may mắn cao vô cùng, theo lý mà nói không nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất là bị thương nghiêm trọng như vậy.
Hơn nữa Trình Nhiên không nói một lời, đáp án đã rất rõ ràng, Giang Du và Trình Nhiên đều là nhân vật chính, trên thế giới này, người có thể khiến thụ chính chật vật như vậy, có lẽ cũng chỉ có công chính.
Nghĩ đến chuyện xấu của bọn họ, Diệp Chu đưa tay xoa mặt, thở dài: "Được rồi, không muốn nói thì đừng nói."
"Vậy cậu có thể cho tôi biết, giờ đã là thời đại nào rồi, cậu còn có nhiều tiền như vậy, tại sao có thể giày vò mình đến nỗi bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng?"
Diệp Chu thật sự phục rồi, Trình Nhiên bình thường trông cũng giống một thanh niên đầy sức sống, nhưng sao còn trẻ mà lại bệnh tật đầy người, sao nhân vật chính các cậu còn không giỏi dưỡng sinh bằng Giang tổng nhà tôi vậy?
Từ khi ở bên Giang tổng, cuộc sống của Diệp Chu đã trở nên có quy luật hơn trước rất nhiều, không chỉ làm việc và nghỉ ngơi có quy luật mà còn rất chú trọng đến chế độ ăn uống và luyện tập, chưa bao giờ bỏ lỡ việc kiểm tra sức khỏe sáu tháng một lần.
Trước kia, Diệp Chu dưỡng sinh là vì thích ứng với thói quen sinh hoạt của Giang tổng, thời gian trôi qua, cậu dần dần phát hiện ra không có gì lạ khi ngày càng có nhiều người chú trọng dưỡng sinh, bởi vì ảnh hưởng nó mang đến cho cơ thể vô cùng rõ rệt.
Diệp Chu cũng tự phong cho mình danh hiệu là Tiểu hoàng tử dưỡng sinh, Giang tổng cũng có, là Lão vương tử dưỡng sinh.
Đương nhiên, đó chỉ là thuận miệng đùa giỡn, tuyệt đối không có ý chê Giang tổng già, tuyệt đối không.
Câu hỏi của cậu thật lâu vẫn chưa có được đáp án, ngay lúc Diệp Chu nghĩ rằng Trình Nhiên sẽ không trả lời, lại nghe thấy Trình Nhiên vẫn luôn im lặng nói.
"Trước kia, Giang Du thích người đẹp ốm yếu, thích loại đàn ông có vẻ ngoài yếu đuối mong manh."
Diệp Chu gần như hiểu ngay lời cậu ta nói, ánh mắt nhìn Trình Nhiên như nhìn quái vật, không thể tin được hỏi: "...Cho nên cậu cố ý dằn vặt bản thân để khiến mình trông có vẻ ốm yếu?"
Trình Nhiên không nói phải hay không, nhưng sự im lặng của cậu ta đã nói cho Diệp Chu biết sự thật chính là như vậy.
Diệp Chu cảm khái trong lòng, đây chính là sức mạnh của tình yêu, đây chính là sức mạnh của tra công sao?
Căn phòng lại rơi vào im lặng lần nữa, điện thoại di động của Diệp Chu đột nhiên rung lên, cậu cầm điện thoại trên tay đi ra khỏi phòng bệnh.
Là Giang tổng gọi đến, Diệp Chu thở ra một ngụm trọc khí, sắp xếp lại ngôn ngữ, kể lại cho Giang tổng nghe những chuyện mà mình biết được vào chiều nay.
Giang tổng nghe xong im lặng vài giây rồi nói: "Em xuống dưới đi, anh sẽ tới trong vòng mười phút nữa."
Cậu thực sự không biết nên xử lý chuyện này thế nào, trước đây cũng chưa từng xử lý qua, theo lý mà nói, một bia đỡ đạn nhỏ nhoi như cậu, một đại vai ác như Giang tổng, anh không thể, cũng không thích hợp xen vào những chuyện tranh chấp như vậy của vai chính công thụ.
Đây quả thực là một quyển sách, nhưng đối với Diệp Chu mà nói lại không chỉ là một quyển sách, những gì cậu trải qua, nhìn thấy, nghĩ đến đều là những con người chân thực, bằng xương bằng thịt.
Trình Nhiên trước đây đúng là rất ngốc, nhưng từ khi cậu ta kiên quyết rời khỏi tra công, sau đó lại đồng ý thử vai, hôm nay đã bị thương thành như vậy vẫn muốn đi thử vai, còn có biểu hiện của cậu ta trong buổi thử vai.
Cộng tất cả những điều này lại, Diệp Chu khó có thể bỏ mặc cậu ta ở đây và không làm gì cả.
Giang Đình Viễn là người có cảm giác thời gian rất mạnh, Diệp Chu xuống lầu không lâu đã thấy một chiếc xe đỗ trước cửa bệnh viện, Giang tổng vừa mở cửa xe, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tình trạng sức khỏe của Trình Nhiên nghiêm trọng như vậy, lại không có người thân hay bạn bè ở đất nước này, hiển nhiên là không thể đi hẹn hò vào tối nay được.
Chủ đề lại quay về vấn đề vừa nói qua điện thoại.
Giang Đình Viễn im lặng lắng nghe Diệp Chu nói, sau đó hỏi: "Em cảm thấy cậu ta có thể đảm đương được nhân vật trong phim của em sao?"
Nghe câu hỏi này, Diệp Chu sửng sốt một chút, nghĩ đến biểu hiện của Trình Nhiên ở trong nhà kho hôm nay, khẳng định nói: "Em nghĩ cậu ấy có thể."
Nghe được câu trả lời này, Giang Đình Viễn cười khẽ, chiều chuộng nói: "Vậy thì chọn cậu ta."
"Nhưng mà, Giang Du..." Âm thanh của Diệp Chu có hơi do dự, cậu thật sự rất xoắn xuýt.
Mặc dù Diệp Chu công nhận kỹ năng diễn xuất của Trình Nhiên, nhưng lựa chọn Trình Nhiên đồng nghĩa với việc lựa chọn phiền phức, tuy rằng diễn xuất của Trình Nhiên rất tốt, nhưng rủi ro mà cậu phải gánh chịu có khả năng vượt xa giá trị mà Trình Nhiên có thể mang lại.
Nói vậy nghe có vẻ máu lạnh, nhưng đây chính là hiện thực.
Trình Nhiên giống như một quả bom hẹn giờ, lựa chọn Trình Nhiên kỳ thực kém xa so với lựa chọn một diễn viên có hơi kém hơn cậu ta một chút, nhưng độ mạo hiểm không lớn như vậy, bởi vì bộ phim này không khác gì những bộ phim khác, bất kỳ rắc rối nào cũng sẽ mang đến các loại nguy cơ to lớn về mặt dư luận.
Đối với một bộ phim, rủi ro có nghĩa là công sức của toàn bộ đoàn làm phim, bao gồm đạo diễn, diễn viên cho tới đội ngũ phục trang, trang điểm và các nhân viên khác trong một năm hoặc thậm chí lâu hơn có thể bị lãng phí.
Tất nhiên, rủi ro lớn nhất khi lựa chọn Trình Nhiên, ngoài những rủi ro đến từ thế giới bên ngoài, còn có rủi ro đến từ chính bản thân Trình Nhiên.
Những gì Giang Vũ làm bây giờ có thể nói là cực kỳ quá đáng, trên thực tế, hành động của hắn trong nguyên tác cũng không kém những gì hắn đang làm bây giờ, nhưng thụ chính Trình Nhiên trong quyển sách kia vẫn lựa chọn tha thứ, kết cục cuối cùng là một cái HE.
Diệp Chu khó có thể đảm bảo rằng nếu lần này mình chọn giúp Trình Nhiên, liệu sau này Trình Nhiên có còn bị lời ngon tiếng ngọt giả vờ đáng thương của công chính dụ dỗ thay đổi suy nghĩ, quay ngược lại đối phó mình.
Bản thân Diệp Chu ngược lại cũng không thấy gì, điều cậu lo lắng và do dự nhất chính là sau khi vai chính công thụ hòa giải, quay đầu lại đổ hết mọi chuyện lên đầu Giang Đình Viễn, gây rắc rối cho Giang tổng.
Cậu không phủ nhận biểu hiện gần đây của Trình Nhiên khiển bản thân động lòng trắc ẩn, nhưng thiện ý của cậu đối với Trình Nhiên đều dựa trên tiền đề là không làm tổn hại đến bản thân và Giang tổng.
Diệp Chu không phải thánh phụ, cũng không có trái tim phổ độ chúng sinh, cứu tế thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Diệp Chu lắc đầu, đang định từ chối thì Giang Đình Viễn đã lên tiếng trước.
"Chuyện của Giang Du anh sẽ xử lý." Giang Đình Viễn đưa tay ra, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào chân mày Diệp Chu, nhẹ nhàng vuốt thẳng mi tâm không biết đã nhăn lại từ lúc nào.
"Cứ làm những gì em thích, chuyện còn lại để anh lo."
Giọng nói của hắn không lớn, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng từng câu từng chữ đều in sâu vào tâm trí Diệp Chu, sưởi ấm trái tim cậu.
Có những trải nghiệm trong kiếp trước, Diệp Chu vẫn luôn cho rằng mình là một người rất độc lập, dù sao thì kiếp trước cậu cũng tự mình trải qua từ đầu đến cuối, tuy thỉnh thoảng có chút cô đơn, nhưng nhìn chung vẫn sống rất thoải mái.
Mãi cho đến khi gặp được Giang Đình Viễn, Diệp Chu mới phát hiện mình dường như đã bị Giang tổng chiều hư, cho nên mới có thể ngày càng trở nên tùy hứng, bởi vì cậu biết bất kể mình làm gì, Giang tổng cũng sẽ luôn đứng sau lưng cậu.
Mỗi một lựa chọn của cậu, Giang Đình Viễn đều có thể thấu hiểu và hết lòng ủng hộ cậu.
Cho dù là khi trước Diệp Chu thu dọn đồ đạc nói muốn rời đi, không nói một lời chạy đến Nam Phi để quay sư tử, hay trước đó vài ngày Diệp Chu nhận lời mời đến Nam Cực quay chim cánh cụt, hắn đều tôn trọng và dung túng.
Tất cả những chuyện đã qua như những thước phim lướt qua trong đầu cậu, Diệp Chu cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được đưa tay ra, không biết từ lúc nào giọng nói đã trở nên nghèn nghẹn, như thể đang ra yêu cầu, nhưng lắng nghe cẩn thận thì lại giống như đang làm nũng.
"Nào, ôm một cái."
Giang Đình Viễn nghe vậy, khuôn mặt vốn lạnh lùng vô cảm giờ lại lặng lẽ nhiễm thêm mấy phần nhu hòa, môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm vô cảm như giếng cổ cũng bắt đầu gợn lên tầng tầng sóng lớn.
Hắn đưa tay ra, ôm người trước mặt vào trong lòng, siết chặt hai tay, nhẹ nhàng nói: "Sao lại nhõng nhẽo rồi?"
"Gì cơ!" Mặt già của Diệp Chu đỏ bừng, vùi đầu vào ngực hắn, rầu rĩ kháng nghị, "Anh mới làm nũng."
"Ôm một tí thì sao, em ôm bạn trai em, đây không phải là chuyện bình thường sao, tại sao không thể ôm!" Diệp Chu lẩm bà lẩm bẩm, tay ôm eo Giang tổng càng siết chặt.
"Thì ôm, thì ôm!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro