Chương 140: Giao tiếp

Cổ họng Diệp Chu có hơi khô, chìm đắm trong suy nghĩ mơ hồ rằng mình không hiểu ra sao đã trở thành thổ hào, phải mất hơn mười giây, đầu óc đang chết máy của cậu mới bắt đầu hoạt động trở lại.

"Góp thêm một chút, là thêm bao nhiêu?"

Cố vấn tài chính mỉm cười, nói: "Hơn 1,2 tỷ một chút."

Ý nghĩ lớn mật trong lòng được xác nhận, Diệp Chu sắp khóc đến nơi, tâm trạng phức tạp đến mức không nói nên lời, rất lâu sau khi cúp điện thoại vẫn chưa thể phục hồi sau kích thích cực lớn.

Vẻ mặt hồn bay phách lạc của cậu rơi vào trong mắt đại diện nhà đầu tư, liền biến thành nghi ngờ cuộc sống sau khi bị từ chối đầu tư.

Hiển nhiên hắn đã đoán trước được kết quả này, hoảng loạn trong mắt cũng biến mất theo phản ứng của Diệp Chu, thay vào đó là vẻ hả hê và cười trên sự đau khổ của người khác.

Đại diện nhà đầu tư một hơi cạn sạch tách trà trong tay, cười nhạo nói: "Người trẻ tuổi có ý tưởng là tốt, nhưng có quá nhiều ý tưởng mà năng lực không đủ để hỗ trợ cho ý tưởng của mình thì tất cả đều là chuyện nhảm nhí."

Những lời này thô tục và khắc nghiệt, tràn đầy mỉa mai, bất kỳ ai nghe thấy cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhưng Diệp Chu tựa như không nghe thấy gì, vẫn cứ ngơ ngác ngồi ở đó, từ đầu đến cuối, không chỉ động tác, ngay cả biểu cảm cũng không có gì thay đổi.

Đại diện nhà đầu tư thấy dáng vẻ bị đả kích lớn của cậu, đắc ý lắc đầu, chép miệng nói, "Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là không biết tại sao mình thất bại, tôi sẽ không làm khó cậu, chỉ cần thành tâm xin lỗi tôi rồi quay về thuyết phục đạo diễn Tang từ bỏ ý định đó là được, chuyện này sẽ xong thôi."

Bởi vì lời nói của hắn, Diệp Chu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhìn hắn một lát, chậm rãi nói: "Không cần, tôi đã tìm được nhà đầu tư rồi."

Nhưng mà đại diện nhà đầu tư lại không tin lời cậu nói, chỉ cho rằng cậu chỉ là đang phồng má giả làm người mập, châm chọc trong mắt càng thêm nồng đậm.

"Bản lĩnh thì không có bao nhiêu, nhưng lại rất cố chấp." Vừa nói vừa cười híp mắt hỏi Diệp Chu, "Vậy tôi có thể hỏi nhà đầu tư mà cậu tìm được sẵn sàng đầu tư bao nhiêu tiền không?"

Diệp Chu bình tĩnh nói: "Không nhiều lắm, trước tiên đầu tư 700 triệu."

Đại diện nhà đầu tư: ? ? ?

Không đợi hắn có phản ứng gì, Diệp Chu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ rồi nói, "Xin lỗi, lát nữa tôi còn có chút việc, không tiếp ngài được nữa."

Nói xong, Diệp Chu sải bước về phía cửa, thậm chí không thèm liếc nhìn hắn lấy một lần.

Khi tới cửa, như chợt nhớ ra gì đó, nói thêm: "Quý công ty rút vốn đầu tư cứ làm thủ tục bàn giao với phòng kế toán, còn phí bồi thường vi phạm hợp đồng, cứ thanh toán thẳng cho phòng kế toán là được rồi."

"Với một công ty có quy mô như quý công ty, chắc chắn không để vào mắt số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng này, đúng không?"

Diệp Chu cười cười, phất tay với đại diện nhà đầu tư đang ngơ ngác, thân thiện nói lời tạm biệt, "Cáo từ."

Diệp Chu đã rời đi rất lâu, đại diện nhà đầu tư vẫn còn ngơ ngác, nhìn cánh cửa đóng chặt với vẻ không dám tin, hoàn toàn không thể tin được Diệp Chu thực sự đã đi rồi.

Anh nhìn chằm chằm cửa phòng hồi lâu, cho đến khi mắt cay xè cũng không đợi được Diệp Chu quay lại.

Đại diện nhà đầu tư tức giận rời khỏi phòng chờ, quyết định làm lơ Diệp Chu, không đến đoàn làm phim trong hai ngày tới, hắn không tin Diệp Chu sẽ không sốt ruột khi không có tiền.

Chờ Diệp Chu khóc lóc tìm tới cửa nhận lỗi, dù như thế nào cũng phải dạy cho cậu đạo diễn trẻ này một bài học, để cậu ta biết thế nào là trời cao đất rộng.

Nhưng từ ngày hai người tan ra trong không vui đó, đại diện nhà đầu tư chờ mãi, đợi suốt một tuần cũng không đợi được Diệp Chu đến xin lỗi.

Đại diện nhà đầu tư không đợi được Diệp Chu đến nhà xin lỗi, ngược lại nhận được một tin tức.

"Anh nói gì cơ? Đoàn phim mở máy?!" Đại diện nhà đầu tư vốn đang ăn sáng, nghe vậy thì giật mình đến mức làm đổ bát cháo trong tay, hơn nửa bát cháo nóng hổi đều đổ ra, dọc theo bàn ăn nhỏ giọt lên bộ đồ ngủ của hắn, hắn bị bỏng vội vàng đứng dậy hoảng hốt phủi đi, bộ dáng vô cùng chật vật.

Cũng không thể trách đại diện nhà đầu tư thất thố như vậy, cuộc điện thoại này bạn hắn gọi tới, đối phương là nhà sản xuất được công ty cử đến đoàn làm phim [Đẹp nhất], hai người cùng phe, đó là lý do tại sao hắn dám bày ra tư thái cao cao tại thượng như vậy trong khoảng thời gian này.

Nhà sản xuất đã tức giận cả buổi sáng, kìm nén cơn tức giận kể lại những gì vừa xảy ra, "Sáng nay tôi vừa đến đã bị chặn lại bên ngoài phim trường, tôi đã quẹt thẻ ID công việc nhiều lần nhưng đều báo quẹt thẻ thất bại, nhận dạng khuôn mặt và vân tay cũng không hoạt động."

"Lúc đầu tôi nghĩ máy bị hỏng nên đã đợi ở cửa một lúc lâu, nhưng các nhân viên khác vẫn có thể vào được, chỉ có tôi là người duy nhất không thể nhận dạng được thân phận."

"Sau đó đạo diễn tiểu Diệp tới, sau khi hỏi rõ tình huống thì cười nói với tôi là nhà đầu tư của bộ phim này đã thay đổi, cho nên tất cả nhân sự do Hoàng Thiên chúng ta cử đến đều bị hủy bỏ quyền hạn, còn nói những chuyện này đã sớm nói với anh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào???"

Giám đốc tài chính của Hoàng Thiên nghe vậy ấp úng nửa ngày không nói được câu nào mạch lạc, những người khác đều bị thái độ thẳng thắn dứt khoát của Diệp Chu làm cho sợ ngây người.

"Nhà đầu tư mới là ai? Đây chẳng qua là một bộ phim tài liệu, mặc dù Tang Hoài Ninh làm đạo diễn, nhưng tình trạng sức khỏe của ông ta thì anh biết rồi đấy, nói là làm phim, nhưng thực ra phần lớn công việc đều do Diệp Chu đảm nhiệm, Diệp Chu trong ngành vẫn luôn có tiếng xấu, chất lượng phim do cậu ta sản xuất hơn nửa là không cao lắm, dưới tình huống này, ngoài Hoàng Thiên chúng ta niệm tình cũ với Tang Hoài Ninh chịu bỏ tiền ra, còn công ty nào nguyện ý đầu tư vào bộ phim này nữa?"

"Thật sự coi nhà đầu tư là nhà từ thiện sao, rõ ràng là chuyện sẽ lỗ vốn, ngoại trừ Hoàng Thiên chúng ta, còn ai nguyện ý lấy số tiền này đi làm từ thiện! Cho dù là vì danh tiếng của Tang Hoài Ninh, nhưng năm nay Tang Hoài Ninh bao nhiêu tuổi rồi, cách đây không lâu bệnh nặng vẫn chưa khỏi, tôi nghe Ngụy tổng nói, có lẽ phải hai năm nữa, về sau..."

Còn lại hắn chưa nói, nhưng nhà sản xuất sao có thể không hiểu ý hắn, dù sao thì chuyện này cũng đã được thảo luận qua trong một cuộc họp của công ty.

Tình trạng sức khỏe của Tang Hoài Ninh ra sao, còn có thể tiếp tục làm phim hay không, liệu sau này còn có khả năng tạo ra lợi nhuận cho công ty hay không, những vấn đề này đã được thảo luận nhiều lần trong các cuộc họp nội bộ của Hoàng Thiên.

Vốn dĩ, dựa vào mối quan hệ hợp tác nhiều năm giữa Hoàng Thiên và Tang Hoài Ninh, ban đầu Tang Hoài Ninh đã báo với Hoàng Thiên rằng ông muốn một khoản ngân sách 130 triệu, trước khi Tang Hoài Ninh lâm bệnh nặng, Hoàng Thiên đã đồng ý, nhưng từ sau khi đạo diễn Tang phải nhập viện cấp cứu, khi trở về, Hoàng Thiên đột nhiên thay đổi thái độ.

Ngân sách ban đầu là 130 triệu đã bị cắt giảm còn 70 triệu, đạo diễn Tang sao có thể không hiểu nguyên do.

Nhưng tính cách đạo diễn Tang vốn ôn hòa, thêm nữa tổng giám đốc Hoàng Thiên là bạn cũ đã hợp tác với ông nhiều năm, đối phương than vãn với ông, mặc dù đoán được mưu tính của ông ta, đạo diễn Tang cũng không nói gì, 70 triệu thì 70 triệu.

Đạo diễn Tang vốn muốn tính toán tỉ mỉ một chút, nếu thực sự không đủ ông có thể tìm cách khác để kiếm tiền, trước khi mở máy, đạo diễn Tang đã nhờ cháu gái Tang Du giúp đỡ thu gom tranh chữ và một ít vật có giá trị trong nhà đi thẩm định, nếu cuối cùng vẫn không đủ, sẽ chuẩn bị bán những thứ này đi, dùng tiền này để tiếp tục quay phim.

Không ngờ phim còn chưa quay, vấn đề đã phát sinh ngay trong quá trình tuyển diễn viên. Vốn dĩ đạo diễn Tang định đích thân đi nói chuyện với lão tổng của Hoàng Thiên, nhưng không ngờ Diệp Chu lại xen vào chuyện này.

Có Diệp – tiểu thổ hào – Chu gia nhập, tình hình vốn không lạc quan trong nháy mắt đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, dẫn đến cục diện khiến Hoàng Thiên vô cùng xấu hổ như bây giờ.

"Bớt phí lời!" Người sản xuất ngắt lời hắn, "Tôi nghe nói nhà đầu tư mới có vẻ là một công ty môi giới tên là Trầm Chu, còn lại thì không biết, anh đã từng nghe nói đến công ty này chưa?"

Giám đốc tài chính của Hoàng Thiên thì thầm đọc tên công ty vừa nghe được, khi nghĩ đến một ý nghĩ đáng sợ nào đó, tim đột nhiên hẫng một nhịp.

Trầm Chu, Trầm Chu.

Chẳng lẽ chữ Chu trong tên công ty này là...Chu trong Diệp Chu?

Ý nghĩ này quá hoang đường, giám đốc tài chính Hoàng Thiên không dám nghĩ thêm nữa, hắn dùng sức lắc lắc đầu để xua ý nghĩ khủng khiếp này khỏi đầu, giọng run rẩy nói: "Không, tôi chưa từng nghe nói đến."

Thấy không thể hỏi được thông tin hữu ích nào từ hắn, nhà sản xuất buồn bực gãi đầu, nói: "Bây giờ anh đến phim trường một chuyến, tôi đợi anh ở cửa. Tôi sẽ gọi cho Ngụy tổng, xem Trầm Chu bên kia rốt cuộc là chuyện gì, giải quyết thế nào. Chờ Ngụy tổng đến chúng ta cùng đi tìm đạo diễn Tang hỏi xem chuyện gì đang xảy ra."

Cuộc gọi kết thúc, trái tim của giám đốc tài chính Hoàng Thiên cũng chìm xuống đáy vực theo cuộc gọi.

Hắn cứ như vậy duy trì tư thế lúc cúp điện thoại ngồi trong phòng ăn một lúc lâu, lâu đến nỗi cháo dính trên bộ đồ ngủ của hắn bắt đầu khô lại và vón cục, hắn mới bị đánh thức bởi tiếng kinh hô của người tình.

Nghĩ đến lời nhà sản xuất vừa nói, hắn lau lung tung nước cháo trên người, không quan tâm đến gì khác, vội vã chạy vào phòng ngủ, nhanh chóng thay vest, cầm chìa khóa xe chạy tới trường quay.

Trên đường đi, trong lòng hắn thầm cầu nguyện, tất cả những chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, Trầm Chu chỉ là một công ty bình thường muốn lấy lòng Tang Hoài Ninh, không liên quan gì đến Diệp Chu.

Tuy nhiên, tất cả những kỳ vọng tốt đẹp này rất nhanh liền tan vỡ như bọt biển.

Khi giám đốc tài chính Hoàng Thiên lái xe đến đoàn làm phim, hắn không chỉ gặp nhà sản xuất ở cửa đoàn làm phim mà còn gặp được người nắm quyền to nhất Hoàng Thiên, Ngụy Hải.

Khi Ngụy Hải từ miệng thư ký biết được Diệp Chu là cổ đông lớn nhất của công ty tên là Trần Chu kia, hắn đột nhiên cảm thấy mắt mình tối sầm lại, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Nhìn thấy biểu hiện của hắn, nhà sản xuất và lão tổng Hoàng Thiên là Ngụy Hải nhạy bén phát giác có điều không ổn, dưới sự chất vấn của hai người, giám đốc tài chính không dám giấu giếm, kể lại chi tiết mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó.

"...Lúc đó tôi thực sự không nghĩ tới, một đạo diễn nhỏ bé không đáng chú ý như Diệp Chu thật sự có thể tìm được nhà đầu tư!" Mà nhà đầu tư này lại cmn là chính cậu ta!

Đạo diễn tự đầu tư vào phim của mình không phải là không có, nhưng lại cực kỳ hiếm thấy trong ngành, dù sao thì sự phân biệt giữa các đạo diễn trong giới này cũng rất rõ ràng, ngoại trừ những đạo diễn đẳng cấp hàng đầu có quyền đầu tư và phân chia doanh thu phòng vé, phần lớn những đạo diễn còn lại, mặc dù hào nhoáng trong mắt người ngoài, nhưng thực chất cũng giống như diễn viên, cũng chỉ là người làm công cho tư bản mà thôi.

Thù lao phần lớn còn không cao bằng thù lao đóng phim của diễn viên. Thu nhập có hạn, mà làm phim thì cần tiền, một bộ phim kinh phí thấp cũng đã tiêu tốn hàng triệu hàng chục triệu, một bộ phim quy mô lớn hơn một chút vốn đầu tư ban đầu đã ở mức mấy chục triệu.

Trong tình hình này, một đạo diễn có chút danh tiếng như Diệp Chu muốn tự bỏ tiền túi ra làm phim không phải là không thể, nhưng để làm được như vậy là rất khó.

Đúng là Diệp Chu đã kiếm được rất nhiều tiền từ bộ phim [Rạp xiếc kinh dị], nhưng nếu đúng như lời cậu nói ngày hôm đó, nữ chính trong toàn bộ bộ phim đều sử dụng kỹ xảo, có lẽ sẽ phải móc sạch của cải của cậu với có thể thực hiện được bộ phim này.

Cho dù Diệp Chu có, nhưng có đáng không?

Ngụy Hải và nhà sản xuất nghe hắn nói xong, không hẹn mà cùng im lặng, bầu không khí giữa ba người nhất thời trở nên nghiêm túc.

Lúc này, tiếng thông báo tin nhắn lanh lảnh dễ nghe vang lên, là của giám đốc tài chính Hoàng Thiên, sau khi xin phép ông chủ, hắn lấy điện thoại di động ra, khi nhìn rõ nội dung trên đó, hắn suýt nữa ngất đi.

"Chào ngài, tôi là Tiểu Mạnh, kế toán của đoàn phim [Đẹp nhất], xin ngài dành chút thời gian đến bàn giao với đoàn làm phim, đạo diễn Diệp bảo tôi chuyển lời tới ngài, lúc đến nhớ mang theo tiền bồi thường vi phạm hợp đồng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro