Chương 144: Đánh gái kém
Giang Du kiên quyết để [Chiến Thành 2] chiếu sớm, nguyên nhân hắn làm vậy cũng rất đơn giản, vì các bộ phim trước kia của Diệp Chu đều sử dụng hình thức chiếu sớm để tích lũy danh tiếng, từ đó đạt được sự tăng trưởng đột biến về doanh thu phòng vé.
Giang Du cũng đã xem phim của Diệp Chu, có lẽ là do bộ lọc của kẻ thù nên hắn cảm thấy những bộ phim do Diệp Chu quay chẳng khác gì rác rưởi, sở dĩ đạt được doanh thu phòng vé cao như vậy ngoại trừ việc cậu là tình nhân của Giang Đình Viễn, còn lại đều dựa may mắn.
Diệp Chu là dựa vào may mắn, còn Giang Du tự cho là bộ phim của mình dựa vào chất lượng, mặc dù [Chiến Thành 2] đã trải qua nhiều thăng trầm từ khi quay phim đến khi chiếu phim, nhưng hắn đã chứng kiến số tiền thực sự được đầu tư.
Đồng thời, doanh thu phòng vé phần trước [Chiến Thành 2] đặt ở đó, bộ phim đã đạt doanh thu phòng vé rất cao vào thời điểm đó, cho đến tận nhiều năm, ngày hôm nay, bộ phim này vẫn có tích phân cao trên các nền tảng lớn như trước.
Tuy độ nổi tiếng không cao bằng mấy năm trước nhưng chắc chắn tốt hơn nhiều so với mấy bộ phim kia của Diệp Chu, so với cách tiếp cận không theo khuôn mẫu của Diệp Chu, bộ phim này của hắn có lượng người hâm mộ và khán giả riêng.
Bản thân Giang Du cũng đã tư mình xem qua, hắn cho là quay rất tốt, những thứ nên có thì đều có, diễn viên ưu tú, đạo diễn có năng lực, kịch bản càng không kém, bọn họ cũng đã chi rất nhiều tiền để thuê đội ngũ kỹ xảo hàng đầu trong nước chịu trách nhiệm về kỹ xảo của bộ phim này.
Dù nhìn từ góc độ nào, Giang Du cũng cảm thấy đây là một bộ phim hay hiếm có được khán giả yêu thích, công chúng khen ngợi, cho nên hắn nhất quyết yếu cầu chiếu sớm.
Các giám đốc cấp cao của Đỉnh Phong đã nhiều lần khuyên bảo, nhưng Giang Du có vẻ rất kiên quyết, bất kể ai khuyên đều vô dụng, mỗi lần trao đổi đều kết thúc trong không vui, cuối cùng mấy giám đốc điều hành cấp cao lành nghề của Đỉnh Phong cũng không thèm để ý đến hắn, kệ làm theo ý mình.
Dù sao bộ phim cũng đã thành cái dạng này, chiếu sớm chỉ làm bọn họ mất mặt sớm hơn một chút thôi, có lẽ còn có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định đến doanh thu phòng vé, hơn nữa mọi chuyện đã đến nước này, chút doanh thu phòng vé này có hay không cũng không thực sự quan trọng.
Cho nên, [Chiến Thành 2] chiếu sớm.
Phải nói rằng Giang Du có lẽ có đủ loại bộ lọc kỳ lạ đối với bộ phim này cũng có điểm không sai, bộ phim này thực sự có không ít người hâm mộ, số lượng người hâm mộ này thậm chí còn lớn hơn Giang Du nghĩ.
Năm đó, bộ phim [Chiến Thành] đã làm bùng nổ toàn bộ ngành công nghiệp điện ảnh, cho dù thích phim hay không thì hẳn cũng biết đến bộ phim này, nó mở ra một thế giới điện ảnh hoàn toàn mới, cấu trúc thế giới mới lạ và bối cảnh rộng lớn khiến tác phẩm có thể tự nổi bật ngay cả khi tách khỏi phương tiện phim ảnh.
Sau khi [Chiến Thành] bùng nổ, các tác phẩm phụ dựa trên bối cảnh của bộ phim này đã xuất hiện tràn lan, đồng nhân văn và nhiều CP phái sinh khác càng không phải nói, theo lời của những người hâm mộ trong vòng thì là họ ăn nhiều đến mức bội thực.
Mặc dù tình trạng này đã lắng xuống khi thời gian bộ phim hạ chiếu càng lâu, nhưng lượng người hâm mộ hiện tại vẫn rất đông đảo.
[Chiến thành 2] nếu chỉ xét về mặt IP thì mạnh hơn nhiều bộ phim khác, nên không có gì lạ khi Giang Du lại tự tin về bộ phim này đến vậy.
Vào ngày chiếu đầu tiên, Giang Du lấy bộ vest cao cấp áp đáy hòm ra, sau khi để thư ký ủi thẳng thớm, đứng trước gương thắt cà vạt, nhìn bản thân cao ráo đẹp trai trong gương, gật đầu hài lòng.
Mặc dù đã xem trước bộ phim nhiều lần, nhưng thân là nhà đầu tư hắn đương nhiên không thể bỏ lỡ buổi chiếu đầu tiên, cũng đã đặt cho mình một chỗ ngồi từ sớm.
Vị trí này cũng không phải là nơi có tầm nhìn tốt nhất mà hắn thường chọn để xem phim, ngược lại, lần này Giang Du chọn một góc ở hàng ghế cuối cùng của rạp chiếu phim, mặc dù góc nhìn không tốt nhưng lại là chỗ tốt để quan sát phản ứng của toàn thể khán giả trong rạp.
Quan trọng nhất là vị trí này được ẩn giấu đủ kỹ, người bình thường khó có thể phát hiện ra nếu không nhìn kỹ.
Ngoài việc quan sát phản ứng của khán giả, lý do quan trọng nhất khiến Giang Du chọn vị trí này chính là để quan sát phản ứng của Diệp Chu và Giang Đình Viễn, không sai, vé mà Giang Du đưa cho Diệp Chu và Giang Đình Viễn là vé xem cùng một phòng chiếu phim với mình.
Hắn rất muốn xem biểu cảm của họ sẽ thế nào khi thấy hắn đã tạo ra một bộ phim tuyệt vời như thế, sẽ là biểu tình gì đây? Là kinh ngạc, đố kỵ hay hâm mộ?
Trước khi Giang Du tới, trong đầu đã nghĩ tới rất nhiều loại phản ứng của hai người, lại không ngờ tới sẽ có phản ứng như thế này.
Đèn trong rạp sáng lên, mặc dù khoảng cách giữa họ rất xa, Giang Du không thể nghe thấy nội dung nói chuyện của hai người, nhưng lại có thể thấy động tác che mắt của Diệp Chu.
Ngay lúc Giang Du đang phỏng đoán tương tác giữa Diệp Chu và Giang Đình Viễn có ý gì, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ.
"Tại sao lại chọn bộ phim này, bộ phim này chán quá, như một nồi cháo heo, anh xem mà chẳng hiểu gì."
Một chàng trai cao lớn ngồi phía trước Giang Du không xa tháo kính 3D ra, xoa xoa sống mũi bị hằn vết đỏ do gọng kính để lại, nhỏ giọng phàn nàn với bạn gái bên cạnh.
Cô gái nhỏ cũng ngượng ngùng, trong mắt lộ ra vẻ buồn bực, "Em cũng không ngờ nó lại tệ đến thế, [Chiến Thành] thực sự rất hay, em nghĩ phần hai giữ nguyên dàn diễn viên ban đầu chắc cũng không đến nỗi nào, ai mà ngờ nó lại tệ đến thế!"
Giang Du vốn rất tự tin chờ đợi đánh giá của khán giả, nhưng ai ngờ sau một thời gian dài chờ đợi, thay vì nhận được khen ngợi, lại bất ngờ nhận được hai đánh giá kém.
Tuy nhiên, điều mà Giang Du không ngờ tới là, hai đánh giá kém này dường như chỉ là sự khởi đầu.
Cặp đôi này vừa nói xong, ngay lập tức một người khác liền tiếp lời, "Chất lượng của phần này căn bản không thể so sánh với phần trước, dù là trình độ của đạo diễn, diễn xuất của diễn viên hay là kịch bản, tất cả đều kém xa".
"Đúng đúng, đặc biệt là kỹ xảo, nửa đầu thì ổn, còn nửa sau thì làm tôi choáng váng luôn, kỹ xảo hời hợt như thế mà cũng dám chiếu phim, kỹ xảo mấy chục năm trước còn tốt hơn thế này!"
Người đàn ông mặc thường phục nhấp một ngụm nước, không chút khách khí tiếp tục chế giễu, "Phim tệ thế này mà còn không biết xấu hổ tổ chức chiếu sớm, sợ danh tiếng của mình xuống dốc không đủ nhanh sao?"
"Danh tiếng? Phim tệ thế này mà cũng có danh tiếng, thời gian trước bộ phim này không phải đã liên tiếp nổ ra nhiều vụ bê bối sao, tôi nghĩ chắc là muốn đi con đường hắc hồng, chúng ta càng chỉ trích thì bộ phim này càng thu hút được nhiều sự chú ý."
"Phì! Kiếm tiền kiểu rác rưởi này cũng phải vừa vừa thôi, không sợ bị nước bọt phun chết sao?"
"Hầy, thời buổi này, tiền là trên hết, chỉ cần kiếm được tiền là được, chất lượng phim tốt hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nhiệt độ, là lăng xê, là tuyên truyền!"
"Kỹ năng diễn xuất của diễn viên phải càng ngày càng tiến bộ theo thời gian chứ, sao diễn xuất của nam nữ chính trong bộ phim này qua mấy năm lại ngày càng tệ hơn vậy, đó là ảnh đế và tiểu hoa đang hot đấy, gọi là bình hoa còn nghe được."
"Chắc là đổi đạo diễn rồi, chắc chắn là đổi rồi, dù sao thì tôi cũng không tin hai bộ phim này là cùng một đạo diễn chỉ đạo, trình độ chênh lệch quá lớn."
"Nói thật, không ai muốn phàn nàn về nội dung của bộ phim này sao? Biên kịch bị người ngoài hành tinh ăn mất não rồi à, cốt truyện như sh*t vậy, cuối cùng còn miễn cưỡng viết ra một kết cục có hậu, cái quái gì vậy?"
...
Lúc đầu chỉ có hai, ba người thảo luận, nhưng có lẽ lực sát thương của bộ phim này quá lớn nên ngày càng có nhiều người tham gia thảo luận, giữa rạp chiếu phim rộng lớn, bộ phim cũng đã kết thúc được hơn mười phút mà có rất ít người rời đi, mọi người lần lượt tham gia thảo luận, vô cùng náo nhiệt.
Đủ loại chê bai liên tục vang lên, mà Giang Du ngồi ở phía sau thì liên tục thay đổi biểu cảm, từ mong đợi ban đầu chuyển thành bối rối, rồi từ bối rối chuyển thành tức giận, sau đó từ tức giận chuyển thành phẫn nộ, rồi từ phẫn nộ chuyển thành sụp đổ, cho đến cuối cùng mặt xám như tro tàn.
Nếu ngay từ đầu không hy vọng nhiều thì dù kết cục có tệ đến đâu cũng sẽ không có chênh lệch như vậy, giống như các giám đốc điều hành cấp cao của Đỉnh Phong, bất kể danh tiếng và doanh thu phòng vé của bộ phim này tệ đến đâu, họ cũng sẽ không quá bất ngờ, cũng sẽ không có phản ứng quá lớn.
Nhưng Giang Du lại đặt quá nhiều kỳ vọng vào bộ phim này, hắn đã cược gần như tất cả những gì mình có vào đó, hắn đã liều mạng chỉ để dùng bộ phim này giúp mình quay trở lại đỉnh cao, thậm chí tiến xa hơn trước.
Tuy nhiên, mọi hy vọng đều tan thành bọt biển, vỡ tan một cách tùy tiện sau buổi chiếu sớm, kết thúc bằng những đánh giá tiêu cực từ khán giả.
Cuộc thảo luận trong rạp vẫn diễn ra sôi nổi, nhưng Diệp Chu và Giang Đình Viễn không tham gia vào, ngay khi bộ phim kết thúc, sau khi ánh đèn sáng lên Diệp Chu đã kéo Giang tổng rời khỏi rạp chiếu phim.
Bởi vì nụ hôn kia, Diệp Chu sợ Giang tổng nhìn thấy vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của mình nên chạy một mạch cả đoạn đường, mãi đến khi rời khỏi rạp chiếu phim, cơn gió lạnh buổi tối thổi qua thì khô nóng trong lòng cậu mới được dập tắt.
Diệp Chu không dừng lại bước chân đang chạy trốn, Giang Đình Viễn cũng rất cưng chiều theo chân cậu, cho dù hành vi này có phần không phù hợp với bộ vest cắt may khéo léo trên người hắn, hắn cũng không yêu cầu Diệp Chu dừng lại.
Sau khi chạy không biết bao lâu, Diệp Chu dừng lại bên cạnh một cột đèn đường, hai tay cậu chống nạnh, ngực phập phồng dữ dội, tiếng thở dốc trong đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Trạng thái của Giang Đình Viễn tốt hơn cậu một chút, nhưng âu phục trông có hơi xộc xệch vì vừa chạy quá sức, hắn đứng bên cạnh Diệp Chu, dùng bàn tay to lớn thon dài nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cậu thuận khí.
Ánh trăng, ánh sao, ánh đèn, không gì có thể sánh được ánh sáng dịu nhẹ trong mắt Giang Đình Viễn khi nhìn Diệp Chu.
Diệp Chu ngơ ngác nhìn vào mắt hắn, từ lâu cậu đã biết đôi mắt của Giang tổng rất đẹp, chỉ là đôi mắt quanh năm ngưng tụ hờ hững và xa cách, hiếm khi biểu lộ cảm xúc khác.
Nhưng hôm nay, những xa cách và lạnh lùng ấy dường như đều biến mất khi nhìn cậu, đôi mắt hắn như đêm hè dịu dàng đầy sao, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thì sẽ đắm chìm vào trong đó.
Giang Đình Viễn thấy Diệp Chu nhìn mình chằm chằm hồi lâu mà không nói gì, bèn hỏi: "Làm sao..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đột nhiên bị một đẩy cho loạng choạng vài bước, lưng áp vào mặt tường lạnh lẽo, trước khi Giang Đình Viễn kịp nói gì, Diệp Chu đã kiễng chân lên hùng hổ hôn hắn.
Diệp Chu cũng không biết mình bị cái gì kích thích, nhưng lúc này cậu rất muốn làm như vậy, rất rất muốn.
Một tay đệm sau đầu Giang tổng tránh cho hắn bị đập vào tường, tay còn lại túm lấy cà vạt của Giang Đình Viễn, hôn lên một cách thô bạo.
Nụ hôn này như cuồng phong mưa rào, thay vì hôn, nói là gặm thì đúng hơn. dù không muốn thừa nhận, nhưng kỹ thuật hôn của Diệp Chu thực sự rất tệ.
May là Giang tổng cũng không chê, tùy cậu vụng về gặm tới gặm lui.
Nhưng Diệp Chu lại không hiểu rõ trình độ của mình, sau nụ hôn kết thúc, Diệp Chu buông cà vạt của Giang tổng, tự cho là tiêu sái hừ hai cái, "Sau này còn dám tùy tiện hôn em nữa không?"
"Không dám." Giang Đình Viễn vô cùng phối hợp, thái độ nhận sai rất tốt.
Chỉ là khi nói chuyện tay có hơi không thành thật, đốt ngón tay thon dài của hắn bất ngờ chạm vào môi Diệp Chu, lau đi nước bọt ám muội nơi khóe môi cậu.
Diệp Chu có chút không thoải mái, vừa định làm ra vẻ nói gì đó, đột nhiên bị lời nói của Giang Đình Viễn chặn lại, mặt đỏ bừng.
"Vậy lần sau em hôn anh."
"Tùy tiện hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro