Chương 151: Biệt ly
Danh tiếng của [Đẹp nhất] rất cao, cao đến mức vượt xa sự mong đợi của mọi người trong đoàn làm phim.
Nhưng lúc này Diệp Chu lại không vui chút nào, tối qua, không lâu sau khi suất chiếu sớm bắt đầu, Diệp Chu nhận được một cuộc điện thoại.
Là Giang Du gọi tới, âm thanh của cô có hơi khàn khàn, nỗi buồn trong giọng nói khó có thể che giấu được.
"Bác vừa mới tỉnh, ông ấy nói muốn gặp cậu."
Diệp Chu trong nháy mắt liền hiểu cô ấy đang nói đến đạo diễn Tang, tỉnh lại sau cơn hôn mê rõ ràng là một chuyện rất vui, nhưng giọng nói của Tang Du lại nghe thật...buồn.
Tim cậu bất giác chùng xuống, sau khi cúp điện thoại, cậu chạy thẳng đến bệnh viện mà không dừng lại.
Qua cửa sổ phòng bệnh, Diệp Chu nhìn thấy đạo diễn Tang nằm trên giường, cơ thể cắm đầy ống dẫn và các loại dụng cụ, ông gầy đến mức gần như không thể nhận ra, trông yếu ớt và tiều tụy.
Tang Du mặc bộ đồ cách ly màu xanh, đạo diễn Tang nằm trên giường bằng đôi mắt đỏ hoe. nhìn thấy cảnh này, Diệp Chu cũng không khỏi đỏ mắt.
Như cảm nhận được sự xuất hiện của Diệp Chu, Tang Du liếc mắt ra ngoài cửa, sau khi nhìn thấy là Diệp Chu, cô cúi xuống nói gì đó vào tai đạo diễn Tang, sau đó nhanh chóng bước về phía cửa.
"Tôi đã hỏi bác sĩ, một lần chỉ có được vào một người, bác ấy đang đợi cậu, vào đi thôi." Tang Du đỏ mắt nhỏ giọng nói với Diệp Chu.
Diệp Chu muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại không hỏi, cậu im lặng mặc đồ cách ly vào, đeo khẩu trang và đội mũ, gật đầu với Tang Du rồi nhẹ nhàng bước vào phòng.
Đứng cạnh giường đạo diễn Tang một lúc, Diệp Chu cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy ông lão gần như không còn sức lực và trông già nua vô cùng nằm trên giường.
Đạo diễn Tang từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Diệp Chu, đôi mắt vốn vẩn đục của ông trở nên sáng tỏ hơn, khuôn mặt dưới mặt nạ dưỡng khí hơi giật giật.
Diệp Chu cảm thấy tay mình bị nắm lấy, tay của đạo diễn Tang hơi lạnh, nhưng Diệp Chu nhớ rất rõ, lần đầu gặp nhau, tay ông khô ráo và ấm áp.
Cậu không phải người dễ xúc động, nhưng khi nhìn thấy đạo diễn Tang bệnh nặng, viền mắt không ngừng được sưng lên, như thể một giây sau sẽ rơi nước mắt.
Đạo diễn Tang bệnh rất nặng, Diệp Chu chỉ có thể nhìn thấy miệng ông giật giật, nhưng ngay cả khi áp tai đến gần, cũng chỉ có thể nghe thấy một vài âm thanh thở dốc, không thể nghe được đạo diễn Tang muốn diễn đạt điều gì.
Diệp Chu quay lưng lại, điều chỉnh hô hấp một chút mới kìm nén được những giọt nước mắt đang sắp trào ra, sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng mới lại quay đầu nhìn đạo diễn Tang.
Kéo ghế ngồi xuống bên giường, nắm tay đạo diễn Tang, thì thầm: "Đạo diễn Tang, bộ phim đã quay xong rồi, là dựa theo mô tả của ngài cho tôi lúc đầu, thành phẩm cuối cùng rất tốt."
"Vài ngày trước, tôi đã đích thân nói chuyện mấy vị giám đốc chuỗi rạp chiếu phim lớn, họ nể mặt ngài đồng ý sắp xếp thêm nhiều suất chiếu cho chúng ta đấy, mặt mũi của lão nhân gia ngài thực sự dùng quá tốt, nếu không có ngài ở đây, sợ là không biết đã bị nhồi nhét ra sao nữa."
Diệp Chu hít một hơi thật sâu, khống chế cảm xúc, mỉm cười nhẹ, lại nói, "Ngài không biết đâu, khi tổ chức chiếu thử, các giám đốc của những rạp chiếu phim đó đều bật khóc, hiện trường mất kiểm soát, khăn giấy thì không đủ dùng."
Vừa nói xong, cậu cảm thấy tay mình bị véo nhẹ. Diệp Chu biết đạo diễn Tang có thể nghe được lời mình nói, đây là đạo diễn Tang đang đáp lại cậu.
Diệp Chu cười, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe vui vẻ hơn, nói: "Lúc đó tôi đã đề nghị với họ là khi bộ phim của chúng ta chiếu, sẽ dựng một gian hàng trước rạp chiếu phim, không bán đồ uống, bỏng ngô hay đồ ăn vặt, chỉ cần bán khăn giấy thôi là chúng ta có thể thu hồi vốn rồi."
"Dù sao thì, có rạp chiếu phim tăng tỷ lệ suất chiếu, dù chỉ cao hơn một chút, thì cũng đã tăng tỷ lệ người xem nhiều hơn, muỗi dù nhỏ cũng là thịt, ngài nói có đúng không?"
Cậu liên miên nói rất nhiều, từ quá trình quay phim đến sự nỗ lực và kiên trì của mọi người trong đoàn làm phim khoảng thời qua, lại từ các loại chuyện thú vị xảy ra trong quá trình quay phim, nói đến những kỳ vọng và sự tự tin sau khi bộ phim được phát hành.
Tất nhiên, lặp lại nhiều nhất vẫn là để trấn an đạo diễn Tang.
Diệp Chu đã đến phòng chăm sóc đặc biệt nhiều lần khi đến thăm đạo diễn Tang trước đây, chỉ có thể vào đó một lần mỗi ngày, mỗi lần ba mươi phút, trước đây khi gần đến giờ sẽ luôn có y tá đến nhắc nhở.
Nhưng tình hình hôm nay có chút bất thường, lúc Diệp Chu và đạo diễn Tang nói chuyện, không có bất kỳ ai ngăn cản, không có y tá hay bác sĩ nào đến nhắc nhở, ngay cả chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường hôm nay cũng dừng lại.
"Tủ đựng đồ trong đoàn đột nhiên đổ xuống phát ra một tiếng động lớn, lúc đó mọi người đều..."
Khi Diệp Chu đang nói được nửa lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng vang sắc bén của máy móc ở bên cạnh, cậu mờ mịt nhìn máy móc đang điên cuồng reo lên, sau khi khựng lại một giây liền điên cuồng bấm chuông gọi người ở đầu giường.
Nhưng vào lúc này, Tang Du đang khóc nức nở ở ngoài cửa lắc đầu với cậu.
Diệp Chu ngồi phịch xuống ghế như người mất hồn, tay cậu vẫn duy trì tư thế được đạo diễn Tang nắm lấy, nhưng bàn tay rõ ràng đã đáp lại lời cậu nói lúc trước, giờ lại không có phản ứng gì.
Tiếng bước chân vang lên, nhân viên y tế chạy vào từ ngoài cửa, Diệp Chu bị đẩy ra khỏi phòng, cậu và Tang Du ngồi trên băng ghế ở cửa phòng bệnh, không ai nói lời nào.
Người ta thường im lặng khi quá đau buồn, Diệp Chu cúi đầu, đột nhiên có vài giọt nước rơi xuống nền gạch vốn khô ráo sạch sẽ.
Lúc đầu chỉ có vài giọt, sau đó tốc độ nước nhỏ xuống càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc những giọt nước trên mặt đất tụ lại thành một vũng nước nhỏ.
Không biết đã bao lâu trôi qua cho đến khi Diệp Chu nhìn thấy nhân viên y tế bước ra khỏi phòng bệnh, cậu vô thức muốn hỏi, rõ ràng trong lòng đã có kết quả lại vẫn không khỏi ôm lấy một tia hy vọng.
Tang Du nhanh hơn cậu một bước xông lên, nhưng theo cái lắc đầu nhẹ của bác sĩ và tiếng thở dài không thể nhận ra, tia hy vọng cuối cùng trong mắt Diệp Chu cũng tan vỡ.
Đối với Diệp Chu, đạo diễn Tang không chỉ là đối tượng hợp tác mà còn là bạn, là trưởng bối, là ân sư.
Ông không chỉ dạy Diệp Chu nhưng thứ liên quan đến quay phim, trong quá trình hợp tác, đạo diễn Tang thường xuyên trò chuyện với cậu, sau khi kết thúc một ngày quay phim, hai người luôn tìm một nơi để trò chuyện trong một hoặc hai giờ.
Đạo diễn Tang vừa là lương sư của Diệp Chu, vừa là người bạn tốt mà cậu có thể mở lòng tâm sự và chia sẻ.
Tuy rằng trước khi đến đã đoán được tình hình không ổn, nhưng khi ông thực sự rời đi, Diệp Chu vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Cậu đưa tay ra chậm rãi che mắt mình, như thể làm vậy sẽ ngăn được nước mắt. Diệp Chu hít sâu vài hơi, nhìn Tang Du khóc không ra hơi, khàn giọng an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu..."
Khi Giang Đình Viễn nhận được tin tức vội vã chạy tới, Diệp Chu đã giúp Tang Du hoàn thành các thủ tục cho đạo diễn Tang, Tang Du vẫn đang khóc thầm, tình trạng của Diệp Chu tốt hơn cô một chút, nhưng mắt cũng sưng đỏ.
Đi đến bên cạnh Diệp Chu, Giang Đình Viễn cúi người hôn lên viền mắt đỏ hoe của cậu, thì thầm vào tai cậu: "Nếu buồn thì cứ khóc đi, không sao đâu, có anh ở đây."
Diệp Chu vốn đã kìm nén được cảm xúc, nhưng đôi khi thực sự rất kỳ lạ, khi khổ sở nếu không có ai hỏi han có lẽ chỉ buồn một lúc là có thể tự điều chỉnh lại, nhưng một khi có người hỏi đến, đặc biệt là người vô cùng tin cậy đến an ủi, đau buồn sẽ càng trở trầm trọng hơn.
"Không cần, em không sao." Diệp Chu nói không sao, nhưng lại không nhịn được vùi đầu vào ngực Giang tổng.
Cậu không nói gì cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhìn qua giống như là cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt, nhưng Giang Đình Viễn có thể cảm nhận được hơi ấm và ẩm ướt từ ngực truyền đến.
Giang Đình Viễn không nói gì, chỉ ôm chặt Diệp Chu, dùng đôi tay to lớn thon dài nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, âm thầm an ủi.
Khi hai người ra khỏi bệnh viện thì đã hơn bốn giờ sáng, màn đêm vẫn chưa tan, sắc trời vẫn còn tối.
Cường độ làm việc trong quá trình quay phim rất cao, sau khi bộ phim hoàn thành là quá trình cắt nối biên tập, xem xét tổng thể, đàm phán suất chiếu, một chuỗi công việc về cơ bản là làm liên tục, rất vất vả, nhưng Diệp Chu lại không hề cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng sau khi ra khỏi bệnh viện, ngồi ở ghế sau xe của Giang tổng, Diệp Chu lại cảm thấy mệt mỏi, đó là một loại mệt mỏi xuất phát từ trong lòng, như thể mọi năng lượng đột nhiên bị rút cạn, chỉ còn lại sự nặng nề và mệt mỏi tràn đầy.
Giang Đình Viễn chú ý tới tình trạng của cậu, cởi áo vest ra khoác lên người Diệp Chu, rồi nhỏ giọng bảo tài xế tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Gần đây lượng công việc của Diệp Chu thật sự qua lớn, cậu luôn kìm nén một hơi, nhưng giờ đây, với sự ra đi của đạo diễn Tang, hơi thở ấy đã tan hết, những mệt mỏi bị dồn nén và cưỡng ép lờ đi bấy lâu nay lù lượt ùa về.
Diệp Chu kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần đến nỗi không thể kiên trì đợi về nhà mà ngủ thiếp đi trên xe.
Khi mở mắt ra lần nữa, Diệp Chu cảm thấy đầu đau như búa bổ, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa một lúc lâu mới dãy dụa muốn ngồi dậy.
Nhưng cậu vừa mới động đậy đã lập tức đánh thức Giang Đình Viễn đang nằm bên giường, thấy cậu đã tỉnh, Giang Đình Viễn đưa mu bàn tay ra chạm vào trán cậu, vẻ mặt căng thẳng dịu đi đôi chút, nhưng vẫn giữ chặt cánh tay của Diệp Chu không cho cậu cử động.
"Dịch truyền hôm nay vẫn chưa xong, ngoan một chút." Giang Đình Viễn vừa nói vừa đứng dậy, ấn chuông gọi ở đầu giường.
Diệp Chu muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã bị giọng nói khàn khàn khó chịu của mình hù dọa, "Em...bị sao vậy?"
Giang Đình Viễn cầm cốc nước trên bàn lên, thử nhiệt độ rồi đưa đến bên miệng Diệp Chu.
Diệp Chu vừa uống vừa chớp mắt, cố gắng tìm manh mối từ biểu cảm của Giang tổng, nhưng không có gì cả, thần sắc Giang tổng rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Diệp Chu gần như cho rằng hắn không phải đang cho cậu uống nước, mà là đang phê duyệt một số văn kiện quan trọng.
Sau khi uống một cốc nước, Diệp Chu không nhịn được mà ợ một tiếng.
Giang Đình Viễn đặt cốc xuống, cuối cùng cũng lên tiếng: "Không lâu sau khi trở về từ bệnh viện em liền bắt đầu sốt cao, anh đưa em nhập viện."
Nhìn tơ máu trong mắt Giang tổng, Diệp Chu hơi ngượng ngùng, khẽ nói: "Anh vất vả rồi, Giang ca."
Giang Đình Viễn lắc đầu, im lặng nhìn Diệp Chu hồi lâu rồi nói: "Lần sau không được như vậy nữa."
Hắn nói "như vậy" là ám chỉ chuyện Diệp Chu làm việc như không cần mạng, bản thân Diệp Chu cũng hiểu rõ.
Suy nghĩ dần trở lại, Diệp Chu ngay lập tức muốn vén chăn ra khỏi giường nhưng bị Giang tổng nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
"Giang ca, đạo diễn Tang..."
"Tang Du đã thông báo cho Tang gia rồi, khi còn sống ông ấy dặn gia đình không được tổ chức tang lễ, đợi em khỏe lại, anh sẽ dẫn em đi gặp ông ấy."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà."
"Nhưng..."
"Không có nhưng."
"Em..."
"Nằm xuống, đắp kín chăn."
"Ò..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro