CHƯƠNG 2 : BƯỚC NGOẶT

"Tạ công công mau thông tri với mẫu hậu, ta muốn gặp người.", đứng trước [Loan Tâm Điện] của a nương, lòng y rối như tơ vò, y không nhớ rõ lần cuối cùng mình gấp gáp như này đã là bao lâu, có thể là đời trước đi.

Tạ Dương nhanh chóng thông báo.

Khoảng nửa chén trà, Khắc Nhan Phi Vũ mới được bước vào, y cảm tưởng như nó trở thành khoảng thời gian vô hạn.

Cánh cửa vừa mở, y lao vào như cơn gió, quỳ trước mặt Trần Uyển Nhu. Ánh mắt dịu dàng của a nương làm y nghẹn ngào không nói nên lời.

"Nương," y cất tiếng, giọng khàn đặc, "những gì a cha nói... đều là thật sao?"

Trần Uyển Nhu nhìn nữ nhi của mình mà thở dài, có yêu thương nhưng cũng hàm chứa sự bắt đắc dĩ trong đó, "Ừm, đều là thật.", mọi thứ trước mắt y như nhòa đi, lòng đau như cắt. Nước mắt chực trào, nhưng y cố kìm lại, không muốn tỏ ra yếu đuối.

Thấy tiểu Phi Vũ của nàng như thế Trần Uyển Nhu liền kéo y vào lòng, nhẹ nhàng ở bên cạnh y như lúc bé.

Nhưng nàng ấy lại quên mất, Khắc Nhan Phi Vũ đã trưởng thành, không còn là tiểu hài tử năm xưa nữa. Không phải chút dỗ dành nho nhỏ có thể làm y hài lòng.

Y lúc này không còn vẻ trấn đạm tự nhiên nữa, không ngừng thở dốc, rồi nức nở thành tiếng.

Khoảng nửa tuần hương sau, tiểu Phi Vũ rốt cục bình tĩnh lại, y thều thào, "Nương."

Trần Uyển Nhu nhẹ nhàng dỗ dành nữ nhi, "Nương ở."

"Nếu như, nhi đi thì sẽ không được gặp người nữa đúng không?"

"Sao con lại nói như vậy?"

"Bởi vì Hoàng Đế sẽ không thả con đi."

"Ai nói với con lời này."

"Là nhi tự nghiệm ra được, sự tình năm ấy nhi không rõ, nhưng nhi biết vì sao Hoàng Đế lại đồng ý sắc phong cho nhi."

"Bảo bối, bất luận thế nào nương sẽ mãi là nương thân của con."

"Nhi biết, chỉ có điều nhi cũng chỉ có mười hai tuổi."

Trần Uyển Nhu xoa đầu nữ nhi, nhẹ nhàng an ủi bảo bối của nàng, "Lúc đó còn có thể viết thư."

"Có thể suốt đời suốt kiếp con cũng không được gặp người."

"Không sau, nương sẽ đến trong giấc mơ của con."

"Nhưng mà..."

Phi Vũ ngẩng lên nhìn a nương. Ánh nắng cuối ngày len qua song cửa, rọi lên gương mặt nàng, càng làm nàng thêm phần xa cách, như một giấc mộng sắp tan biến.

"Nương... nếu con không làm tốt thì sao?" Y thì thầm, nỗi sợ hãi hiển hiện trong đôi mắt.

"Không sao cả. Chỉ cần con còn sống, còn mạnh mẽ, là nương đã mãn nguyện rồi."

Nàng đặt tay lên má y, lau đi những giọt nước mắt. Phi Vũ nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, cố kìm nén cảm xúc đang trào dâng.

"Con hứa với nương, con sẽ sống tốt," y nói, giọng nhỏ nhưng kiên định.

Trần Uyển Nhu cười nhẹ, nụ cười khiến mọi lo toan trong lòng y tạm lắng.

"Ngoan lắm. Nương lúc nào cũng tin con."

Khắc Nhan Phi Vũ định nói tiếp nhưng đã bị Trần Uyển Nhu chặn lại, nàng ấy "Suỵt" một tiếng, sau đó lại bắt đầu dỗ dành tiểu Phi Vũ ngủ như lúc bé.

....

Nửa tháng sau.

Trên đại điện của Hoàng cung Du Quốc, tiếng chiêng trống vang vọng khắp không gian. Trịnh Công Công với bộ lễ phục rực rỡ, giọng đọc chậm rãi nhưng đầy uy nghiêm:

"Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng Đế, chiếu viết:

Mười lăm năm trước, con dân Tần Quốc chịu ơn của đương kim Hoàng Hậu – Trần Uyển Nhu, người vì hòa hiếu hai nước mà gả sang Du Quốc, gìn giữ biên cương trăm dặm, vun đắp nền thịnh vượng. Nay trẫm muốn báo đáp ơn đức ấy, ban cho Khắc Nhan Phi Vũ, hài tử duy nhất của Hoàng Hậu, danh hiệu Thụy Thân Vương, ngàn thực ấp, đất phong tại Quảng Lăng.

Tuy nhiên, để tôn trọng cội nguồn, từ hôm nay, Phi Vũ sẽ mang họ mẹ là Trần, ghi vào gia phả Trần gia, lấy tên là Trần Phi Vũ. Trẫm sắc phong Vương vị để xứng đáng với dòng máu của lão Anh Quốc Công – người từng phụng sự Tần Quốc.

Khâm thử!"

Trần Phi Vũ quỳ gối trước thánh chỉ, bàn tay run run đón nhận, giọng nghẹn lại nhưng vẫn giữ lễ: "Tạ ơn Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Ánh mắt y hạ xuống, nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa trên tờ chỉ. Từng chữ như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim y. Chỉ một đạo thánh chỉ, y đã mất đi họ của cha, chấm dứt mọi nghĩa tình với Khắc Nhan tộc.

Không để lộ một chút thất thố nào, y cúi đầu thật sâu, che giấu nội tâm đang rối bời.

Trần Phi Vũ vội đứng lên, bởi vì y biết bản thân là người xuyên không đến đây, y biết mình không nên thất thố. Nguyên do là người hiện đại mà triều đại này bản thân cũng không nắm rõ, cho nên không dám tùy ý làm càn, mười mấy năm nay sống đạm nhiên, sao lại bị cuốn vào triều ca thế này. Bởi vì Trần Phi Vũ biết cực kì rõ , đây không phải ban thưởng, mà là một sợi xích vàng trói buộc y với Trung Nguyên, một bàn cờ y không có quyền từ chối.

"Bình An Đích Công Chúa tiếp chỉ!"

Không khí lại căng thẳng khi chiếu chỉ thứ hai được đọc:

"Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng Đế, chiếu viết:

Vì tiếp tục duyên lành giữa Tần Quốc và Du Quốc, trẫm thuận theo thiên đạo, ban hôn cho Khắc Nhan Nhữ Minh Châu, Đích Công Chúa của Du Quốc, làm Thái Tử Phi cho Thái Tử đương triều. Lệnh ngay lập tức xuất phát cùng Thụy Vương, hai năm sau đến tuổi cập kê, cử hành hôn lễ.

Khâm thử!"

Nhữ Minh Châu nhanh chóng cúi lạy:

"Tạ ơn Hoàng Thượng!"

Nàng cúi đầu trước chiếu chỉ, đôi mắt nàng mờ đi trong khoảnh khắc ấy, không phải vì lễ nghi, mà vì một cảm giác nặng nề xâm chiếm tâm trí. Mọi thứ xung quanh nàng bỗng trở nên mơ hồ, như thể nàng đang bị cuốn vào một dòng xoáy mà không thể thoát ra. Trái tim nàng không còn đập theo nhịp sống tự do, mà thay vào đó, mỗi nhịp đập lại như một lời nhắc nhở về những trách nhiệm sắp đến. Là Thái Tử Phi, nàng sẽ không còn là chính mình, mà là một biểu tượng của quốc gia, một mảnh ghép trong một tấm bản đồ chính trị đầy toan tính. Dù có muốn hay không, nàng cũng phải bước tiếp, vì nếu nàng không, liệu ai sẽ thay nàng làm gánh nặng cho dòng máu hoàng tộc?

Nàng nhìn Trần Phi Vũ, người luôn là điểm tựa vững chãi trong cuộc đời mình. Ánh mắt y đầy lo lắng, khiến lòng nàng thắt lại. Nàng biết Phi Vũ yêu thương mình, nhưng nàng cũng không muốn y phải gánh vác những nỗi đau thay mình. Chỉ là, trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy mình quá yếu đuối, không thể chống lại số phận đã được định sẵn. Những tháng ngày phía trước sẽ là một hành trình cô đơn, nhưng nàng không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục, vì đó là con đường duy nhất mà Hoàng Đế đã vạch ra.

Trần Phi Vũ cảm nhận được đôi mắt ấy liền ngẩng lên nhìn tỷ tỷ của mình. Trong khoảnh khắc, y cảm nhận được sự nặng nề trong đôi vai vốn yếu mềm của nàng. Làm Thái Tử Phi nghe có vẻ vinh hiển, nhưng trong mắt y, đó là một con đường không lối thoát.

Y cúi đầu, lòng thầm nghĩ: A tỷ, nếu đây là con đường người chọn, ta nhất định sẽ bảo vệ người. Còn nếu không... thì tất cả là số mệnh. Hãy để ta gánh thay cho người, dù chỉ một chút.

---

Sau khi nhận chiếu chỉ. Đêm đó, Phi Vũ ngồi lặng trước bàn, nhìn ngọn nến cháy dần mà lòng nặng trĩu. Quyết định rời đi là không thể thay đổi, nhưng y không biết mình sẽ đối mặt với những thử thách nào.

....

Trên những con đường gập ghềnh dẫn tới Du Quốc, đoàn người của tiểu Quận Vương, nay là Thụy Vương Điện Hạ, di chuyển trong bầu không khí nặng nề và trầm mặc. Trần Phi Vũ cưỡi trên một con tuấn mã, thân hình nhỏ nhắn nhưng hiên ngang, ánh mắt y luôn hướng về phía trước.

Y không ngồi trong kiệu như lời khuyên của Tiêu Hàn, vị tiểu tướng quân đi cùng hộ tống, bởi vì y biết nếu ngồi trong kiệu, y sẽ bị vây hãm trong những suy nghĩ hỗn loạn. Trên lưng ngựa, y cảm nhận được tự do dù chỉ là trong thoáng chốc.

"Vương gia, gió lớn, xin ngài hãy cẩn thận sức khỏe!", Tiêu Hàn ghìm ngựa, quay sang nhắc nhở.

Trần Phi Vũ cười nhẹ, mái tóc dài bị gió thổi bay, giọng nói trầm tĩnh nhưng pha chút bông đùa:
"Tiêu tướng quân, gió lớn không làm khó được ta. Ngươi xem, ta còn khỏe mạnh hơn ngươi mà."

Tiêu Hàn thoáng mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Tiểu vương gia mới khỏi phong hàn chưa lâu, sao có thể coi nhẹ sức khỏe như vậy?

---

Nam Sơn Thành, một thị trấn sầm uất nằm giữa Hải Châu hiện ra trong ánh chiều tà, những bức tường thành đỏ rực dưới hoàng hôn, tựa như vầng sáng cuối cùng trước đêm đen.

Phùng Thái Thú, một vị quan già, ra đón đoàn từ xa. Ông cung kính hành lễ với Trần Phi Vũ: "Hạ quan Phùng Văn Lễ xin ra mắt Thụy Vương điện hạ. Dịch quán đã chuẩn bị sẵn, mời điện hạ dời bước."

Trần Phi Vũ khẽ gật đầu: "Phùng đại nhân không cần đa lễ, mọi việc cứ đơn giản là được. Đường dài xa xôi, ngài cũng vất vả rồi."

Phùng Thái Thú thấy y khiêm nhường thì càng kính trọng.

Trong bữa tiệc đón tiếp buổi tối, ông nhất mực muốn Trần Phi Vũ ngồi ở chủ vị.

"Điện hạ, xin mời ngài ngồi chủ tọa. Hạ quan không dám thất lễ."

Trần Phi Vũ khẽ lắc đầu, tươi cười nhưng giọng nói vẫn đầy uy nghiêm: "Thái Thú đại nhân, nếu không có ngài cẩn trọng quản lý vùng đất này, bản vương e rằng không thể yên lòng. Vãn bối xin được nhường vị trí chủ tọa cho bậc trưởng bối."

Phùng Văn Lễ bối rối đôi chút nhưng không thể từ chối. Ông thầm cảm thán trong lòng: Tiểu vương gia này quả là không giống người thường. Tuổi nhỏ nhưng lời lẽ và khí chất lại không hề kém người từng trải.

---

Đêm ấy, trong gian phòng tĩnh lặng của dịch quán, Trần Phi Vũ ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng trải dài trên những dãy núi xa xa.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Là Tiêu Hàn.

"Điện hạ, đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi."

Trần Phi Vũ không quay đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Ngươi có bao giờ nghĩ, vì sao ta lại phải gánh vác chuyện này không?"

Tiêu Hàn khẽ cúi đầu, không dám trả lời.

"Ta chỉ là một hài tử, nhưng lại bị cuốn vào vòng xoáy này. Vận mệnh của một quốc gia, số phận của tỷ tỷ ta... tất cả đều đổ lên vai ta. Ngươi nói xem, có bất công không?"

Tiêu Hàn nhìn y, thấy trong đôi mắt ấy không chỉ là nỗi buồn mà còn có cả sự cứng rắn kỳ lạ. Y vẫn là một đứa trẻ, nhưng đã sớm biết mình không thể lùi bước.

"Điện hạ, ngài không cô độc. Hạ thần ở đây, và sẽ luôn ở bên bảo vệ ngài."

Trần Phi Vũ khẽ cười, quay lại nhìn Tiêu Hàn: "Vậy thì tốt. Ngươi hãy nhớ lời mình nói hôm nay."

---

Sáng hôm sau, đoàn người tiếp tục lên đường. Thành Nam Sơn dần khuất xa, và trước mắt họ là con đường dẫn tới Tần Quốc – một chuyến đi không chỉ thay đổi vận mệnh của Trần Phi Vũ, mà còn của cả quốc gia.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro