Chương 1

Sáng nay, nắng rót vàng khắp con đường nhỏ dẫn vào cổng trường. Ánh nắng sớm len qua tán cây phượng, rơi xuống sân trường những đốm vàng ấm áp. Không khí vừa quen vừa lạ — quen vì mùi hoa sữa đầu thu, lạ vì bao khuôn mặt mới, áo trắng tinh khôi, ánh mắt đầy bỡ ngỡ.

Sân trường đông nghịt học sinh, ai nấy đều mặc đồng phục gọn gàng, cười nói rộn ràng. Ánh Linh đứng trong hàng, tay khẽ siết lấy quai cặp. Dù đã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim cô vẫn đập nhanh hơn bình thường. Lần đầu tiên được bước vào ngôi trường cấp ba mơ ước, giữa hàng trăm gương mặt mới, cô thấy mình nhỏ bé và ngại ngùng đến lạ.

Buổi lễ khai giảng trôi qua trong tiếng trống rộn ràng. Khi tiếng trống kết thúc, học sinh theo giáo viên chủ nhiệm về lớp. Căn phòng học tầng hai còn thơm mùi sơn mới, ánh sáng chiếu xiên qua khung cửa sổ, rải lên những dãy bàn còn trống. Ánh Linh ngước nhìn tấm bảng tên lớp 10A2.

"Các em ngồi tạm xuống, lát nữa thầy sẽ sắp chỗ theo danh sách điểm đầu vào nhé." – Thầy Trường - giáo chủ nhiệm mỉm cười, giọng nhẹ mà rõ.

Linh nghe tim mình khẽ đập mạnh. Cô không nghĩ chuyện sắp chỗ lại khiến mình hồi hộp đến thế. Trong đầu, cô thầm nghĩ: Chắc mình ngồi tầm giữa giữa thôi, cũng được.

Thầy giáo bắt đầu đọc danh sách:
"Bạn đứng thứ nhất, Nguyễn Quốc Khanh."

Một cậu con trai bước lên. Dáng cao, tóc hơi rối, đồng phục còn mới tinh. Ánh mắt cậu vừa tự tin vừa có chút bối rối khi cả lớp khẽ xì xào.

"Em ngồi bàn đầu dãy giữa nhé." – Thầy nói, chỉ tay vào chỗ ngồi của cậu ấy.

Khanh khẽ gật đầu, bước tới. Ánh sáng chiếu qua khung cửa, làm nổi bật nụ cười nhẹ trên môi cậu.

"Bạn đứng thứ hai, Phạm Ánh Linh"

Linh giật mình. Cô đứng dậy, bước chậm về phía bàn đầu. Khi đến nơi, cô mới nhận ra chỗ cạnh Khanh vẫn còn trống. Thầy giáo nói thêm:
"Linh ngồi cùng bàn với Khanh nhé, hai bạn giỏi nhất lớp, sẽ dễ dàng giúp đỡ nhau hơn"

Một tràng cười khe khẽ lan khắp lớp. Ánh Linh đỏ mặt, khẽ cúi đầu. Cô đặt cặp xuống, tay lúng túng mở cặp chỉ để tránh ánh nhìn từ xung quanh.

"Chào bạn." – Một giọng nói nhỏ vang lên.
Cô ngẩng lên. Là Khanh. Cậu nghiêng đầu, nụ cười mỏng nhẹ.
"À... ờ... chào cậu." – Linh đáp, giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy.

Một khoảng lặng ngắn trôi qua, chỉ có tiếng quạt trần quay đều đều trên đầu.

Khanh khẽ nghiêng người, nói khẽ:
"Nghe thầy nói bạn đứng thứ hai à? Căng nhỉ. Vậy chắc mình phải cố gắng giữ vị trí đầu thôi."

Linh bật cười nhẹ. "Bạn tự tin ghê."
"Không tự tin thì sao ngồi bàn đầu được." – Cậu đáp, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.

Giờ học đầu tiên bắt đầu. Cả lớp im phăng phắc, nhưng trong lòng Linh lại lặng lẽ xao động. Cô gái không hiểu sao mình cứ cảm thấy có gì đó lạ — có lẽ vì nắng chiếu vào bàn, hay vì người ngồi cạnh, với giọng nói vừa quen vừa xa, khiến cô thấy buổi sáng đầu tiên ở ngôi trường mới bỗng trở nên... dịu dàng hơn. Hóa ra nó không tệ như cô nghĩ.

Khi tiếng trống tan học vang lên, Linh thu dọn sách vở, còn Khanh đứng dậy, đeo cặp, quay sang:
"Mai gặp nhé, bạn đứng thứ hai"

Linh hơi sững lại, rồi mỉm cười.
"Ừ, bạn đứng thứ nhất." 

Ánh nắng cuối ngày rơi xuống hành lang, chiếu lên hình bóng hai con người - một cao, một nhỏ, vừa xa lạ vừa gần gũi.

21h49 9/10/25


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro