TẬP 2 - "Tên Tôi Là Gì Trong Mắt Bạn?"


Ngày thứ hai trong nhà tập thể.
7h sáng. Khu nhà bắt đầu rục rịch khi tiếng dép lẹp xẹp vang lên từ khu bếp chung tầng 1. Tuyết Minh đang cột tóc, vừa luồn tay vào áo khoác vừa nói to:

   “Ngủ cái kiểu gì mà mơ thấy đang học... dậy cái là đúng giờ học thiệt. Ai mà setup được giấc mơ vậy xuất sắc luôn.”

   “Có người ngủ ngáy thành nhạc nền mà còn không biết đó.” – Như Ngọc từ phòng đi ra, tay cầm theo cái gương nhỏ và son dưỡng, cười nửa miệng.

Phía bên nam, Việt Anh đang đun nước nấu mì gói thì Thành Đạt từ cầu thang chạy xuống, hét lớn:

   “Ê hôm qua đứa nào mượn dép tui mà chưa trả?! Cái đôi có hình con gấu á!”

   “Ủa tưởng của Lân Minh.” – Trung Hiếu chêm vào.

   “Lân Minh mang dép hình Totoro.” – Vũ Tâm nói tỉnh bơ từ phía sau tờ báo, không thèm ngẩng đầu lên.

Bữa sáng của họ hôm đó là mì gói trứng, trà sữa tự pha và tiếng cười lăn lộn khi có ai đó pha trò. Nhưng cũng có người vẫn lặng lẽ như cũ – Thanh Hy ngồi cạnh Khánh Ngọc, ăn nhẹ nhàng, đôi lúc chỉ gật đầu khi có ai bắt chuyện.
Vì tối nay có buổi tập nhóm đầu tiên, ban quản lý giao cho mỗi nhóm lớp chuẩn bị một bản “giới thiệu nhóm” để trình bày lúc tập trung. Và như một phản xạ tự nhiên, nhóm D2 bùng nổ đầu tiên.
Gia Bảo hăng hái đề xuất:

   “Làm clip giới thiệu đi! Mỗi đứa quay một đoạn, xong tui dựng!”

Thanh Hy (hiếm khi phát biểu) lặng lẽ đề nghị:

   “Nếu tụi mình nói những điều người khác nghĩ về mình thì sao?”

   “Ý là... tự giới thiệu mình qua lời của người khác á?” – Thành Hiếu chớp mắt.

   “Ừ. Ví dụ như ‘trong mắt bạn, tui là ai?’ Vậy nó thú vị hơn.” – cô nói nhẹ tênh, rồi im lặng tiếp.

Ai cũng nhìn nhau. Cảm giác như vừa có ai đó bật một công tắc lên.
Cả buổi chiều hôm đó, D2 đi quanh nhà tập thể, quay clip ngắn: mỗi người ngồi một góc, đọc lời miêu tả bạn mình mà chính bạn kia không biết.

   “Tuyết Minh là cái loa phóng thanh không biết mệt.”
  
   “Việt Anh... ít nói nhưng luôn xuất hiện lúc cần thiết.”

   “Thanh Hy hông lạnh đâu, chỉ là chưa ai hỏi bả ăn gì buổi trưa thôi.”

   “Khánh Ngọc nói nhiều thật, mà nói xong thấy ấm áp phết.”
     
            ......

Clip được ghép lại đơn giản, nhạc nền là tiếng guitar của Nhất Duy đánh thử. Tối đó, khi buổi sinh hoạt bắt đầu, nhóm D2 bật video giữa phòng sinh hoạt chung.

Không một ai nói gì suốt đoạn clip. Chỉ có tiếng cười khe khẽ, tiếng thở dài dễ chịu. Mọi người bắt đầu nhìn nhau khác đi – không chỉ là bạn cùng nhà, mà là những mảnh ghép đang dần vừa khít.

Tối muộn. Trên sân thượng tầng 4, Việt Anh ngồi gác chân lên bậc, gió thổi lùa cả mái tóc rối. Thành Hiếu đi lên, tay cầm hai lon soda.

   “Dư một lon, không biết đưa ai. Thấy ông hay ngồi đây nhất.”

Việt Anh bật cười, nhận lon, rồi chỉ tay về phía tầng dưới.

   “Ông thấy Thanh Hy không? Hôm nay bả nói ra câu đó, tui thấy... khó hiểu thiệt á.”

   “Khó hiểu cái gì?” – Thành Hiếu liếc nhìn.

   “Cảm giác như bả đang hỏi mình luôn. Là... trong mắt người khác, mình là ai?”

Câu hỏi trôi theo gió.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro