Chương 1: Giấc mơ có thật - Phần 2

Ân nhẹ nhàng xuống xe. Lạy chúa! Cổng vẫn khóa, nghĩa là không có ai ở nhà! Nó mở cửa, bước vào, dựng xe và ngay lập tức đổ người xuống sô-pha. Mệt mỏi. Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra. Vừa biết mình đỗ Á khoa Đại học Ngoại ngữ, còn chưa kịp vui mừng, thì đã gặp tai nạn suýt chết.

- Để xem nào, để xem nào..., nó lẩm bẩm một mình - Mình gặp may hay gặp xui nhỉ? Á khoa, Á khoa...con nhỏ Audi đáng ghét...

Ôi trời ơi, cứ nghĩ đến ánh mắt khinh bỉ của nhỏ đó là nó lại thấy tức điên. Nó hét ầm lên:

- Con nhỏ Audi đáng ghét ...et...et...t...t...t...

- Ân, làm sao mà hét ầm lên con??

Oái, gì thế này? Mẹ đã ở trong nhà từ lúc nào. Trời ơi, thật xui xẻo!

- Làm sao mà hét ầm lên thế hả? Mà... , bây giờ mẹ mới nhìn nó - người ngợm làm sao thế kia? Con?

- Sao mẹ lại ở nhà? Hôm nay mẹ có tiết cơ mà? Mà sao mẹ ở nhà còn khóa cửa làm gì ạ? - Nó hỏi dồn dập.

-  Mẹ hỏi người ngợm con làm sao thế kia? Sao chân tay trầy hết thế này? Đứa nào bắt nạt con, phải không?

Mẹ vừa nói vừa kiểm tra xem con gái rượu có bị xây xát chỗ nào nữa không. Mẹ là thế đấy, luôn luôn lo lắng chăm chút cho nó từng li từng tí một, sợ nó bị bắt nạt.

- Không phải. Con ngã xe đạp - Nó phụng phịu.

- Đi đứng thế nào mà để ngã ra nông nỗi này? Trầy hết tay chân rồi, đau lắm hả con? Thế ngã ở đâu? Con đi về kiểu gì?

Ân không trả lời. Nó không dám trả lời. Ôi, nếu nó nói với mẹ nó bị ngã xe vì cái tội vừa đi vừa nghe nhạc thì thể nào mẹ cũng tịch thu điện thoại của nó. Nó cố tình đánh trống lảng:

- Mẹ, con biết điểm rồi. Mẹ không thể tin được đâu. Đố mẹ biết con xếp thứ mấy trong khoa?

- Mẹ đã nói rồi - Mẹ lập tức nghiêm nét mặt.  Dù có thế nào thì bố cũng không đồng ý cho con học đâu. Mẹ không bênh con được. Chiều con quá, chỉ hại con thôi.

- Nhưng mẹ không thế ngờ được đâu - Nó vẫn toe toét nhìn mẹ với vẻ mặt đầy bí mật. Con mà nói ra, thì mẹ sẽ không thể tin nổi. Con đỗ thật rồi đấy - Nó chìa tờ giấy báo trúng tuyển.

- Đâu, xem con gái mẹ được bao nhiêu điểm nào.

Mẹ không thích nó thi Khoa Tiếng Hàn, nhưng nó đã đỗ rồi, mẹ cũng vui.

- Đây chỉ là tin vui nho nhỏ thôi nhé. Mẹ mà biết con xếp thứ mấy trong khoa, thì mẹ sẽ hối hận vì đã ngăn con đi thi. Nó vừa nói vừa mở tin nhắn cho mẹ xem.

- Thôi cô ạ, xem có phải cô xếp bét khoa không!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro