Chương I: Giấc mơ có thật

- Á...á...á a a a......

Ân reo ầm ĩ và nhảy lên như một đứa trẻ. Nó biết mọi người xung quanh đang nhìn nó, nhưng nó mặc kệ. Nó quá vui mừng để có thể kiểm soát được hành vi của mình. Vậy là cuối cùng cũng đã đạt được mục tiêu. Cảm giác thật tuyệt vời!!

Nó đạp xe chầm chậm trên con đường quen thuộc trở về nhà. Thật kì lạ. Chiều hè mát dịu. Nó vừa đi vừa thả hồn theo Run Devil Run, trong ánh nắng vàng nhè nhẹ màu hoa cúc quỳ, ngắm nhìn sắc tím mơ mộng của những bông bằng lăng cuối mùa và tận hưởng mùi hương thoang thoảng của hoa sữa. Mọi thứ thật hoàn hảo. Nó cảm thấy lâng lâng như trong mơ vậy. Một giấc mơ có thật mới ngọt ngào và êm ái làm sao. Nó thầm mong có một ngày nó có thể đứng trên sân khấu biểu diễn Run Devil Run. Ôi, nếu mà được như thế thì sao nhỉ?? Nó sẽ biểu diễn hết mình. Sẽ nhảy thật đẹp. Sẽ hát thật tốt. Fan sẽ hét gọi tên nó: Tae Ah, unnie minah nida!! Ôi...cảm giác đó...nó có thể cảm nhận thấy thật rõ ràng ... Bỗng...

- Két...et...et...t...t...t...

Tiếng ô tô phanh gấp. Nó loạng choạng. Cả người lẫn xe đâm sầm vào vỉa hè. Lại nữa rồi!

- Muốn chết à?? - Người lái xe chửi với ra - câu cửa miệng của tài xế Việt Nam.

Còn chưa hết hoảng hồn, nó lập cập đứng dậy, cúi đầu lia lịa ra hiệu xin lỗi. Rồi như sực nhớ ra điều gì, nó sờ lên tai, tháo vội headphone. Hú hồn! Một phen suýt chết vì cái tội mơ mộng không đúng lúc đúng chỗ. Cũng may mà đường vắng, không thì xấu hổ chết mất. Mà cũng không may lắm. Nó vừa kịp định thần lại thì bị một giọng nói chua ngoắt làm cho giật mình suýt ngã thêm lần nữa:

- Đi xe đạp mà cũng bày đặt nghe nhạc, loại nghèo còn sĩ!

Ân sững sờ. Con bé ngồi ghế sau vừa mỉa mai, vừa ném cái nhìn khinh bỉ về phía nó. Con bé ấy chỉ chạc tuổi nó thôi mà. Nhỏ từ từ đeo headphone vào và lắc lư theo điệu nhạc trước khi kéo kính xe lên như thể trêu tức nó.

- Trời, tưởng đi Audi là to lắm hả???

Nó thầm nghĩ thế. Teen là thế đấy, có bao giờ chịu nhẫn lỗi về mình, nhất là một đứa mơ mộng như nó lại càng không.

Chiếc Audi chở con nhỏ đáng ghét đi rồi, còn mình nó với cái xe đạp bị lệch ghi đông. Đi không được, mà dắt cũng chẳng xong. Ôi, giá như bây giờ có một anh chàng đẹp trai xuất hiện nhỉ? Chàng sẽ sửa xe hộ nó, hoặc chí ít là cũng dắt xe giúp nó. Hai người sẽ dắt xe đi dưới hàng bằng lăng, trong ánh nắng dìu dịu của chiều hè...Một khung cảnh lãng mạn như phim Hàn Quốc đang hiện lên trong đầu nó. Giá như anh chàng đẹp trai đó là Kyu Hyun thì...

- Ôi, không, không, mình nghĩ gì thế này?

Nó vừa lẩm bẩm vừa tự đánh vào đầu mình. Lại mơ mộng! Cái tật không sửa được!

- Không được mơ mộng nữa. Rồi một ngày mày sẽ chết vì mơ mộng mất!

Nó tự nhủ với mình như thế. Nó nhìn xung quanh. Chẳng có ai để nhờ giúp đỡ.

- Ta tự làm lấy vậy.

Nó gồng tay, ra sức vặn lại ghi đông, nhưng xem ra không có kết quả. Cuối cùng nó quyết định ngồi lên xe và đạp tiếp. Dù hơi khó đi một chút, nhưng vẫn còn hơn là dắt bộ về nhà. Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để giải thích với bố mẹ. Đây đâu phải lần đầu nó gặp tai nạn vì cái tội vừa đi đường vừa nghe nhạc.

[Trích ngang:

NGUYỄN THIÊN ÂN (WON TAE AH)

- Sinh ngày 24/12/1993

- Chiều cao: 1m65. Cân nặng: 45 kg. Ngoại trừ chiều cao thì Thiên Ân không có gì nổi trội về ngoại hình. Cô không biết cách ăn mặc và trang điểm.

- Tính cách: Vui vẻ, tốt bụng, đôi khi mơ mộng thái quá.

- Gia đình: Tầng lớp trung lưu, bố mẹ đều là giáo viên THPT.

- Sở thích đặc biệt: K-pop. Thần tượng: Super Junior và SNSD.

Cô luôn mơ ước được sang Hàn Quốc dù chỉ một lần trong đời để có thể tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình. Chính vì vậy cô đã thi vào Khoa Tiếng Hàn và văn hóa Hàn Quốc trường Đại học Ngoại ngữ Quốc gia. Tuy nhiên bố mẹ cô luôn phản đối việc cô nghe K-pop và thần tượng các ca sĩ Hàn Quốc. ]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro