Record No.10: Chuyện chú mèo ngủ trong hộp gỗ (4/4)

*Note: để cho dễ hiểu thì từ chap này tui sẽ dùng Pháp Sư để chỉ chung những người sử dụng Phép Thuật, trong đó có Ma Thuật Sư và Ma Pháp Sư nhé.*

7/5/2016

Xin chào, là Schuldiger đây.
...
Thật ra tôi vốn không hề định viết cái gì vào hôm nay nữa. Cũng tại vốn dĩ cuộc sống hàng ngày của tôi cũng chả có gì đặc sắc cả, nhưng đó là trước đây còn hôm nay thì lại khác.

Khoa học và Huyền học, dù mang chiều hướng và phương pháp luận (hay dễ hiểu hơn là cách thức lý giải) về thế giới khác nhau, nhưng chúng vốn dĩ đã từng rất khăng khít, hay nói "vớ vẩn" hơn là "từng chung chăn gối".

Cũng bởi lẽ đó mà hai bên có rất nhiều điểm tương đồng, trong đó có nơi làm việc. Nếu các Nhà Khoa Học có phòng thí nghiệm để tiến hành các nghiên cứu thì các Pháp Sư cũng có một nơi tương tự gọi là Xưởng Phép. Nói thật thì chúng chẳng khác gì nhau trừ cái tên cả, chỉ là hồi tách đường thì hai giới Khoa Học với Pháp Thuật ghét nhau như chó với mèo, đâm ra nhiều thứ rắc rối được tạo ra vì thế. Đến giờ, khi cả hai giới bắt đầu sát nhập lại lần nữa thì những cái như vậy vẫn còn tồn tại và chưa hề thấy dấu hiệu thay đổi.

Cũng phải, dù sao Pháp Sư có xu hướng thích bảo tồn những thứ xưa cũ kể cả ý chí xa xưa, hay nói trắng ra là thù dai, do đó việc thay đổi ngay lập tức với họ chẳng hề dễ chút nào.

À, lan man rồi, quay lại vấn đề chính nào. Giống như mọi Pháp Sư khác thì tôi cũng có riêng cho mình một Xưởng Phép, đó là một quán bar cũ từ cuối thế kỉ 18 tên là Plunderer. Quán bar này vốn dĩ khá đông khách, tuy nhiên vì bị cuốn vào một sự kiện Huyền Bí đặc biệt nên nơi này trở thành một Dị Điểm - một vị trí không thể quan sát hay xâm nhập theo cách thông thường. Khi tôi bắt đầu xây dựng Xưởng Phép thì tình cờ tìm được cách vào đây nên tiện tay biến nơi này làm của riêng luôn.

Ấy, tôi biết bạn đang nghĩ gì. "Ai tìm thấy đầu tiên thì là của người đó.", chúng ta đều hiểu cái này nhỉ?

Nói chung thì sau khi thành công cải tạo quán bar này thành Xưởng Phép thì tôi cũng đã can thiệp một chút vào cơ chế bảo mật của nơi này. Cơ bản là "chỉ cần là người mong muốn được giúp đỡ thì sẽ tìm thấy Plunderer", kiểu vậy. Dù sao tôi cũng cần tiền mà, kiếm khách hàng là điều bình thường thôi.

Quá trình can thiệp hoàn hảo, tôi mà lại, nhưng kết quả không hiểu vì lý do gì lại cực kỳ quái đản: Ngoại trừ những người tôi quen biết thì chẳng có ai có thể tiến được tới nơi này cả. Còn có một tên Hấp Huyết Tộc ngang nhiên xông vào rồi chiếm dụng một phòng cho riêng mình.

Tất nhiên tôi muốn đuổi gã đó ra, nhưng bản thân Hấp Huyết Tộc có đặc tính thích nghi với Pháp Thuật cao đến lố bịch, khiến cho mọi bùa ếm dù mạnh đến đâu đều mất hiệu lực nhanh chóng. Phiền quá nên tôi đành bó tay mặc gã thích làm gì thì làm vậy.

Cơ mà, cuối cùng thì Xưởng của tôi cũng đón được vị khách đầu tiên, dù rằng cuộc gặp này chẳng hề hay ho cho lắm...

==========

"Hộc, hộc..."

Trong ngõ nhỏ âm u có một người thiếu niên mảnh khảnh chạy trối chết. Tóc cậu trắng xoá, nước da cũng không kém cạnh giờ càng trở nên nhợt nhạt vì thở không ra hơi. Toàn thân cậu đau nhức, đôi chân thì như muốn rụng ra. Cậu muốn dừng lại, nhưng bản năng không cho cậu làm vậy. Nỗi sợ không cho phép cậu dừng lại.

Từ trong góc khuất, một thứ quá ghê tởm để có thể gọi là tay bò ra, quắp sâu vào mặt tường. Theo sau thứ đó là một sinh vật thân hình dị dạng, gớm ghiếc, miệng toả ra mùi hôi thối nhẹ nhàng trườn ra. Đôi mắt nó trắng dã nhưng vẩn đục, nhấp nháy tựa ma trơi. Và không chỉ có một, hàng chục đôi mắt như thế đồng loạt xuất hiện, lập loè thứ ánh sáng quỷ dị và độc địa.

Thấy vậy, người thiếu niên càng dốc sức chạy. Nhưng cơ thể cậu sớm đã đến giới hạn và giờ nó không còn nghe lệnh của cậu nữa. Ngay khi muốn tăng tốc, cẳng chân rệu rã chợt vấp vào nhau rồi ngã nhào làm cơ thể thiếu niên đập cái rầm vào cái thùng rác gần đấy. Đau, nhưng cậu không thể nhận ra vì ngay thời khắc đấy, đám quái vật đã bắt kịp cậu. Móng vuốt đen đúa của chúng từ từ, chậm rãi mà miết vào da thịt cậu, giống như đồ tể miết dao phay lên miếng thịt trên thớt.

Tại sao lại là mình?, cậu nghĩ. Vốn dĩ cuộc sống của cậu đã như ở trong quan tài, cớ sao lại rơi vào tình cảnh này? Chẳng lẽ Chúa muốn đày đoạ linh hồn cậu đến vậy?

Đôi mắt đỏ tươi nhuốm màu khiếp đảm dần dần mất đi sức sống, chỉ còn lại vết hằn đầy ai oán.

"Cậu muốn sống chứ?"

Một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu thiếu niên. Chỉ là một phần một nghìn giây nhưng với người sắp đối diện với cái chết như cậu thì lại dài như vô tận. Có lẽ là ảo giác vì áp lực tinh thần, cũng có thể là trò lừa độc ác của đám quái vật, nhưng dù thế nào thì cậu thiếu niên cũng chẳng còn lựa chọn nữa.

"Tôi... muốn sống!"

Thời khắc cậu dứt tiếng, một ánh sáng xanh trắng chói loà bừng lên, tựa như thác lũ mà cuốn trôi những thứ đáng ghê tởm kia đi. Và trong luồng ánh sáng đấy đám quái vật gào thét như thể đang bị bỏng, cuống cuồng bỏ chạy vào góc tối tăm. Người thiếu niên tóc trắng bị bỏ lại ở đó nằm bất động, chẳng thể cựa quậy.
Ít nhất thì chết thế này cũng không tồi, cậu thầm nghĩ trước khi chìm vào cơn mê man.

Nhưng không, cơ thể cậu một lần nữa đập mạnh, lưng áp vào mặt phẳng gì đó giống như gỗ. Không, nó thực sự là sàn gỗ và cậu thay vì nằm trong con ngõ kia thì giờ cậu lại ở một nơi khác, chẳng liên quan gì tới khung cảnh vừa rồi.

Cậu chậm chạp bò dậy, quay đầu nhìn xung quanh. Mặc dù trước giờ luôn không được cho ra khỏi nhà nhưng vẫn được xem sách tranh nên cậu ít nhiều nhận ra vài thứ trong căn phòng cậu đang ở: Vài ba bộ bàn ghế gỗ nhỏ hơi bám bụi, bức tường dán đầy những tấm áp phích bạc màu với nội dung kì lạ mà cậu đọc không hiểu và cuối cùng là một quầy bar bằng gỗ lớn, sơn màu nâu đỏ, phía sau là một cái tủ lớn chứa đầy chai lọ đủ màu sắc. Dù nhìn kì lạ nhưng chắc chắn đây là một quán bar, ít nhất là theo những gì cậu thấy.

Ngơ ngác, ngỡ ngàng chỉ thiếu điều bật ngửa, thiếu niên hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này. Vài phút trước cậu bị quái vật truy đuổi trong ngõ và sắp bị ăn thịt, vài phút sau lại ở trong quán bar nào đó cậu không biết, nghĩ thế nào cũng khó lòng mà hiểu nổi cái tình huống này. Và trước khi cậu kịp hiểu thì một giọng nói cục cằn vang lên:

"Lại là mi nữa hả Adrian??? Rốt cuộc đến khi nào nhà mi mới dẹp cái trò xông vào chỗ người khác mà không gõ cửa đây hả???"

Từ cánh cửa cạnh cái tủ phía sau quầy bar, một người đàn ông tóc đen cao gầy bước ra. Dù nhìn mặt nhăn nhúm vì cau có nhưng dễ dàng nhận ra người này rất trẻ, tầm hai lăm đến ba mươi tuổi. Tuy dùng cùng một ngôn ngữ nhưng qua chất giọng mà cậu nhận ra rằng người này cũng không phải người Đức giống cậu vậy.

"Hử, nhóc là ai vậy?" - người đàn ông nhìn cậu thiếu niên, hỏi.

——————

"Vậy, nhóc tên là Daniel Leonhart và nhóc vừa bỏ nhà đi bụi cách đây một tiếng nhưng không biết vì lí do gì mà đi lạc rồi sau đó do chọc chó mà bị quái vật truy sát, lúc sắp hẹo thì được một giọng nói thần bí cứu rồi đột nhiên rơi cái độp vào đây, đúng chứ?"

"...Đúng vậy ạ."

Dù không có kịch tích như vậy, Daniel trộm nghĩ.

"Trước tiên, ta sẽ gọi nhóc là Dane, khỏi từ chối. Thứ hai, ta biết lý do vì sao nhóc bị mấy thứ đó truy sát. Thứ ba, ta biết lý do nhóc rơi vào chỗ này. Giờ thì hỏi đi."

Người đàn ông ngồi vắt chân, tựa lưng vào quầy bar rồi hất cằm về phía Daniel. Giọng điệu người này tuy tuỳ hứng nhưng mang đầy tính áp đảo, khiến lời phàn nàn cậu định thốt ra rốt cuộc cũng phải nuốt ngược vào trong.

"Vậy, tại sao tôi lại bị đám quái vật đó đuổi giết vậy? Mà trước đó chúng là gì thế?"

"Bọn chúng ấy hả, Ma Pháp Sư chúng ta, không bao gồm nhóc, gọi là Chó Săn vì nhìn ngoại hình giống chó chứ thực sự thì bọn chúng không hoàn toàn có tên. Chúng nó sống và lang thang nơi biên giới các nếp gấp không gian và chúng thì coi chỗ đó là lãnh thổ của riêng mình, vậy nên sẽ truy đuổi bất kì kẻ nào bước chân vào đó mà không được chúng cho phép."

Người đàn ông vừa tự xưng là Ma Pháp Sư vừa nói vừa vẫy tay vào không khí. Từ trong khoảng không chợt có hai tách trà màu xanh lá đậm xuất hiện, nhẹ nhàng bay về phía họ.

"Nhưng tôi đâu có cố ý đi vào đó đâu? Tôi còn chẳng hề biết đường vào đó nữa!" - Daniel, hay giờ là Dane, cự cãi.

"Thế thì sao?" - Ma Pháp Sư hỏi vặn lại - "Nhóc nghĩ đám đó quan tâm không?"

"...Không."

"Đúng rồi đấy. Nói chung là nhóc đen quá thôi, vừa xui rủi rớt trúng lỗ hổng giữa các nếp gấp vừa chuẩn gu "thuần khiết" của đám đó, chẹp."

Người đàn ông vừa tặc lưỡi vừa thong thả nhấp ngụm trà, hoàn toàn không thèm để ý đến biểu cảm của đứa trẻ. Còn Dane? Tức cũng không làm gì được nên phải hậm hực uống trà. May mắn là vị trà khá ngon nên tâm trạng cậu cũng dần bình ổn, dù rằng vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.

"Cái "thuần khiết" mà anh bảo vừa rồi nghĩa là gì?" - Cậu không tự chủ mà tò mò hỏi.

"Hửm, nhóc cần cái gương không?" - Ma Pháp Sư nhếch mày tỏ vẻ khó hiểu - "Nhóc trắng tinh từ đầu tới chân, đến cả Ma Lực bẩm sinh cũng trắng thì lại chả "thuần khiết" thì sao?"

Nghe lời giải thích quá mức tuỳ tiện như vậy, Dane không cách nào khác ngoài ngồi đó á khẩu.

"Muốn tránh thì cũng được, uống hết tách trà đó thì chút nữa đi về sẽ không bị tụi nó dí theo nữa. Còn nếu sau này muốn đi bụi bằng phương pháp Huyền Học như vậy thì chút nữa có thể đăng ký làm bùa Rune handmade cũng được, giá học sinh sinh viên."

"... Vậy còn giọng nói kia thì sao? Tại sao lúc đó đám "chó" đó lại bị đánh đuổi đi hết vậy?" - Dane ngao ngán đổi chủ đề.

"Chà, có thể nói là nhóc trong cái rủi có cái may. Giọng nói đó thực chất là một phần của Thuật Chú Bảo Hộ Tạm Thời Có Chọn Lọc mà ta yểm vào nơi này. Giải thích rõ ra thì hơi mất thì giờ, nói chung là nó sẽ giúp bất cứ ai cần giúp đỡ rồi đem họ tới đây. Còn cách thức mà Thuật Chú đuổi được đám kia đi thì giống sóng biển đẩy thuyền vậy, lấy lượng lớn năng lượng mà chúng cho là thuần khiết ra áp đảo thôi."

Huyên thuyên đủ rồi thì Ma Pháp Sư mới để ý đến trạng thái của Dane. Ánh nhìn của gã giống như muốn đục xuyên cơ thể của thiếu niên, khiến cậu bất giác thấy hoảng sợ.

"Này, nhóc không phải Bạch Tạng bẩm sinh, phải không?"

"Làm, làm sao anh biết?"

Dane giật mình. Điều mà cả nhà cậu giấu giếm bấy lâu, đến mức giam lỏng cậu trong biệt thự ở một nơi hẻo lánh lại bị một người xa lạ nhìn thấu chỉ trong chớp mắt, điều đó càng khiến cậu hoảng hơn.

"Tự nhìn đi."

Ma Pháp Sư nói rồi không biết lấy đâu ra một cái gương cầm tay ném về phía Dane. Phản chiếu trên tấm gương không phải là một cậu thiếu niên trắng muốt từ đầu đến chân cùng đôi mắt đỏ tươi mà lại là một cậu nhóc tóc đen với đôi mắt màu hạt dẻ, ngoại hình vốn dĩ là Dane của trước kia.

Thấy cậu nhóc không nói lên lời, Ma Pháp Sư mới bắt đầu giải thích:

"Ở trong nơi này, bất cứ lời nói dối nào cũng sẽ tự mình bóc trần chính nó. Ngoại hình của nhóc dù hiện tại là như vậy nhưng bản thân nó không phải bẩm sinh, vậy nên cũng bị coi là một "lời nói dối" và tự biến mất như vậy đấy."

"Giờ thì, đến lượt nhóc trả lời ta: Nhóc bị như thế này từ khi nào?"

Lời nói của Ma Pháp Sư giống như có bỏ bùa mê, khiến cho Dane, người đang trong trạng thái bất ổn về tâm lý, vô thức trả lời:

"Chuyện này bắt đầu từ khi tôi lên năm tuổi và anh tôi tròn mười tuổi. Ngay sau ngày sinh sinh nhật đó thì cả tôi và anh tôi đồng thời sốt cao, đến mức phải nhập viện ngay trong đêm. Ngày hôm sau, sau khi tôi tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê thì cơ thể tôi đã như thế này."

Chỉ khi dứt lời Dane mới nhận ra mình đã làm gì. Cậu quay lại toan buông lời trách móc nhưng Ma Pháp Sư chẳng hề để tâm mà tiếp tục hỏi:

"Hừm, vậy còn anh trai nhóc thì sao?"

"Anh ấy sau đó cũng trở nên kì lạ. Mới đầu không thay đổi gì nhiều nhưng càng về sau anh ấy càng trở nên độc đoán và cáu kỉnh hơn, đồng thời cũng đa nghi hơn. Chính anh ấy đã thuyết phục cha mẹ giam lỏng tôi ở trong biệt thự ở vùng quê ngay khi thấy cơ thể tôi trở nên ốm yếu."

"Vậy nhóc cảm thấy thế nào?"

"Tôi thấy khó chịu, tôi thấy bức bối. Tại sao tôi phải chịu đựng sự áp đặt đấy chứ? Ừ tôi bị bệnh, cơ thể tôi ốm yếu nhưng tôi chưa có hấp hối, hà cớ gì lại ép tôi phải ở nơi đó suốt 7 năm ròng, đến mặt người thân cũng chẳng mấy khi được gặp chứ? Bạn bè tôi thì sao? Cuộc đời của tôi thì sao?
Anh hỏi tôi cảm thấy thế nào ư? Tôi hận họ, hận họ vì họ ép tôi vứt bỏ những thứ tôi đáng lẽ nên có, hận họ vì chẳng hề coi trọng ý nguyện của tôi. TÔI HẬN HỌ!"

Dane cố gắng lấy tay bịt miệng bản thân hòng ngăn lại nhưng từng lời từng lời cứ thế rỉ ra từ kẽ tay, dắt theo những giọt nước mắt lã chã rơi. Đúng thế, đó chính là những cảm xúc của cậu, những uất ức mà chôn vùi tận sâu trong trái tim. Nhưng, cậu chưa bao giờ muốn lôi nó ra khỏi đó, càng không hề muốn phải thổ lộ với một người lạ mặt.

"Ầy, đừng trừng mắt nhìn ta như vậy. Đúng là ta có dùng chút bùa ếm để câu hỏi có tác dụng hơn nhưng nhóc hoàn toàn có thể không trả lời ta. Chính nhóc đã có ý định nói dối, cũng chính là phạm phải quy tắc nơi này, thế nên nhóc mới bị ép phải nói thật."

Dù nói vậy, bản thân Ma Pháp Sư cũng có chút áy náy. Nguyên tắc làm việc của gã luôn là "Không đào sâu vào chuyện riêng của khách hàng.", vậy mà chỉ vì một phút lo chuyện bao đồng mà gã đã trực tiếp dẫm lên điều đấy. Việc đó khiến cho cảm giác áy náy cùng nhức nhối hơn.

"Được rồi, giờ ta đã tạm xóa hạn chế đi rồi, vậy giờ nhóc muốn điều gì? Cái gì cũng được, miễn không quá đáng thì ta sẽ đáp ứng cho!"

'Khách đầu tiên nhưng lại phải làm miễn phí, ài, bực thật đấy', Ma Pháp Sư thầm thở dài trong lòng.

"Tôi muốn được về nhà..."

"Hở, nhóc nói gì cơ ta nghe khô..."

"Tôi muốn được trở về cuộc sống lúc trước, được đùa nghịch với Bạch Tuyết, được nghe mẹ đọc sách dù sách bà đọc tôi chẳng hiểu gì, được nhìn cha về nhà sau giờ làm với vẻ mặt tươi cười, được nhìn anh trai tập kiếm...

TÔI MUỐN VỀ NHÀ!"

Có người từng nói rằng cảm xúc chân thật nhất sẽ được bộc lộ khi bản thân mềm yếu nhất. Chúng không chỉ thể hiện những nỗi niềm sâu kín nhất mà đồng thời cũng chính là những điều đơn sơ nhất mà chúng ta có. Và chúng cũng chính là nền tảng kiến tạo nên những ước muốn nhiệm màu, kiến tạo nên "Phép Màu".

"Tốt lắm." – Ma Pháp Sư mỉm cười như chờ khoảnh khắc này từ lâu – "Mọi điều kiện đã được hoàn tất, khế ước chính thức thành lập."

Nói rồi Ma Pháp Sư đứng dậy, tiến tới chỗ Dane rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc. Khóc cũng được, đập phá cũng được, la hét cũng chẳng sao, với gã thì chỉ cần không tự lừa dối cảm xúc bản thân đã là quá đủ mạnh mẽ rồi. Và gã thì rất thích điều đó.

"Ta có thể trông rất không đáng tin cậy, nhưng khế ước với các Ma Pháp Sư là không thể phá vỡ và càng không thể phản bội. Vì thế, ta chắc chắn sẽ đưa nhóc về nhà, không phải cái cũi khổng lồ nào mà về căn nhà của chính nhóc. Chắc chắn đấy!"

Bàn tay ấy khá nhỏ và mảnh khảnh nhưng lại ấm áp đến lạ, khiến cậu ngơ ngác như bị xoa đến ngố người. 'Lần cuối mình được người khác xoa đầu là lúc nào vậy?', cậu nghĩ vậy đấy. Mà chắc cậu bị ngốc thật rồi, chứ làm sao chỉ mới vậy mà cậu lại có thể cảm thấy người đàn ông kia không hề đáng ghét chứ?

"Chà, hết giờ rồi. Hôm nay nhóc về trước nhé, ta hứa sẽ giải quyết nhanh và gọn tới mức nhóc sẽ không thể phân biệt được quá khứ với hiện tại."

Trước khi Dane kịp phản ứng thì cơ thể cậu mất đi điểm tựa mà ngã nhào về sau, rơi tự do xuyên qua một không gian nào đó dẫn đến căn biệt thự mà cậu đang sống. Cũng chỉ đến lúc này cậu mới nhớ đến một điều mà cậu không hề để ý từ đầu:

"Đợi đã, tên anh là gì? Anh chưa hề cho tôi biết tên anh!"

"Tên á? Ta không có tên, nhưng nếu muốn thì cứ gọi ta là Schuldiger. Tạm biệt nhé!"

Ma Pháp Sư nhoẻn miệng cười, đoạn búng tay một tiếng "Tách". Mọi thứ ngay lập tức như chìm cả vào bóng tối mộng mị không ánh sáng, kẻ cả tâm trí của Dane. Nhưng cậu nhóc đó sẽ không quên, cho đến 2 năm sau, khi mọi chuyện đã ngã ngũ thì cậu ta cũng sẽ không quên.

——————

Crudelis dần tỉnh lại từ cơn mê man. Cho dù đã trải qua hàng ngàn khóa huấn luyện thì trải nghiệm chia sẻ kí ức của người khác vẫn quá mới lạ, khiến tinh thần anh nhất thời chưa thể thích nghi. Đó còn chưa kể đó còn là kí ức của em trai anh.

"Cậu xem xong rồi nhỉ, Crudelis?" – Schuldiger cất tiếng, giọng có chút mệt mỏi.

Không còn gương, không còn dây leo đỏ thẫm. Bấy giờ xung quanh họ là xoáy nước đen ngòm cuồn cuộn gào thét, chực chờ nuốt chửng bất cứ thứ gì.

"Đến lúc chúng ta giải quyết vấn đề của cậu rồi." – Ma Pháp Sư nói, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc.

(Còn tiếp)

==========

P/s: Im backkkkkkk

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro