Record No.9: Chuyện chú mèo ngủ trong hộp gỗ (3/4)
"Này, cậu bị ngốc hả? Hay gã thầy huấn luyện cậu bị ngốc? Có ai nhảy vào địa bàn của một Pháp Sư mà không hề chuẩn bị bất cứ phương án đối phó nào như cậu không?" – Schuldiger càu nhàu.
"Không phải chuyện của anh." – Crudelis trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
"Ồ? Cậu có thấy người làm vườn nào thấy có động vật chết trong vườn nhà mình mà lại thấy vui không?" – Schuldiger mỉm cười chế nhạo – "Nhất là đó còn một con chuột nhắt bị ảo tưởng nữa."
"Cút!"
"Ố? Dữ tợn vậy?" – Schuldiger che miệng, giả vờ bất ngờ - "Nhưng mà này: cậu có nên để ý tình cảnh hiện tại của bản thân cậu một chút không?"
Chỉ đến lúc này Crudelis mới chú ý đến xung quanh. Trước mắt anh là hàng ngàn, hàng vạn mảnh kính đủ hình thù lẫn kích thước gắn kết lại với nhau. Chúng thi nhau ánh lên những khung cảnh lạ lẫm không đồng nhất, chồng chồng chéo chéo thành một không gian kì dị nhưng cũng vô cùng thân quen với những kiếm sĩ phái Tinh Thể Kí Ức - Sảnh Gương Kí Ức. Còn bản thân Crudelis thì bị hàng loạt những sợi dây leo đỏ thẫm trông như mạch máu trói chặt tứ chi. Crudelis cố gắng vùng thoát khỏi chúng nhưng dường như mọi điều anh làm đều chỉ khiến những sợi dây leo đó càng siết chặt hơn.
Trái ngược với anh, Schuldiger lại trông vô cùng thoải mái. Ma Pháp Sư ngồi vắt chéo chân trên một chiếc ghế bọc nhung đỏ rực chẳng hợp rơ gì với khung cảnh xung quanh, lơ lửng đối diện với Crudelis. Anh ta khẽ nghiêng đầu, gò má tựa nhẹ lên bàn tay nắm hờ làm lộ đôi mắt xanh lơ đầy mê hoặc dưới mái tóc ánh bạc. Khóe môi cong cong như đang nở một nụ cười khiêu khích, đầy lả lơi tựa hồ con cáo xảo trá đang thong thả ve vãn con mồi trước khi xơi tái.
"Ôi, nếu là tôi thì tôi sẽ không vùng vẫy một cách đần độn như vậy đâu." – Schuldiger thẳng thừng chế giễu.
"Tên khốn! Thả ta ra!"
"Không thích đấy, làm gì được nhau?" – Schuldiger cười khẩy – "Cậu là Hồi Quy Giả gì đó mà, không nghĩ ra được cách thoát thân hở? À quên, cái cậu gọi là Hồi Quy đó chắc gì đã là đồ thật cơ chứ."
Nghe nhẹ nhàng là thế nhưng đối với Crudelis, lời nói của Ma Pháp Sư lại giống một chiếc búa tạ nhắm thẳng vào tim anh. Giữa tàn tro của lửa giận đột nhiên nhen nhóm một đốm lửa ngờ vực.
"Ý anh là gì?"
"Hửm, không phải rất đơn giản sao? Cậu không thấy mớ kí ức mờ mờ ảo ảo của cậu trông chẳng khác gì một cuộn phim bị cắt xén hời hợt hả?"
"Đừng có nói nhảm! Anh thì biết cái gì chứ?" – Crudelis cau có đáp lời.
"Cậu có vẻ không tin nhỉ? Vậy để tôi cho cậu thấy cái này..."
Bằng một cái ngoắc tay đơn giản của Schuldiger, những tấm kính bao bọc không gian đồng loạt rung lên, phập phồng như đang thở rồi biến hóa thành một khung cảnh lạ lẫm - một khu chợ phong cách Châu Âu Trung Cổ được trang hoàng lộng lẫy, khắp xung quanh tấp nập người qua lại. Dường như nơi đây đang diễn ra một lễ hội nào đó.
"Hẳn là cậu nhận ra khung cảnh này nhỉ, dù sao cũng là kí ức của cậu mà? Nhưng mà, có thấy gì kì lạ không?"
Tất nhiên Crudelis nhận ra, bởi vì đây là một trong những lễ hội hiếm hoi nhất mà anh có thể cùng gia đình mình chứng kiến trong muôn vàn kiếp trước. Nhưng...
"Điều này liên quan thì liên quan gì?"
"Ài, tiếc thật đấy! Giới trẻ bây giờ thật chẳng biết chú trọng mấy cái chi tiết nhỏ gì cả..."
Thở dài ra vể thất vọng, Schuldiger huơ tay lên không trung. Thoáng chốc, hai người họ dần dịch chuyển về một góc nhỏ ở ngoài rìa khu chợ và bất ngờ thay, một chiếc xe bus hai tầng màu đỏ - thứ chẳng hề ăn nhập gì với thời đại đấy - lại từ từ hiện ra trong tầm mắt.
"Chà, tôi không nghĩ thời Trung Cổ có thể có một con xe kéo nào hoành tráng như vậy đâu."
"...ha, thứ ảo ảnh rẻ tiền này cũng là bằng chứng sao? Coi bộ đám thú cưng của Phù Thủy các người cũng chỉ có thế này thôi?"
Nghe những lời chế nhạo kia, Ma Pháp Sư chợt sững người trong chốc lát. Nhưng chẳng những không tức giận mà cậu ta lại bật cười, một tiếng cười lớn tới nỗi cơ thể quằn lại như thể vừa nghe một câu truyện cười quá mức hài hước vậy.
"Thú cưng của Phù Thủy sao? Chà, lâu lắm tôi mới nghe được cái câu đó luôn á." - Schuldiger lấy tay quẹt khóe mắt - "Có vẻ như cậu vẫn chưa chịu thua nhỉ? Vậy cái này thì sao?"
Búng tay một cái, cảnh vật lại xoay chuyển. Lần này hai người họ xuất hiện trong một căn phòng làm việc lớn được trang trí khá thanh nhã, xung quanh là những kệ gỗ tinh xảo chứa đầy sách và những món trang trí đơn giản mà bắt mắt.
"Cậu biết đấy, dù là một người thông thạo Pháp Thuật nhưng tôi vẫn khá là ghen tị với năng lực ghi nhớ mang tên Sảnh Gương này của phái Tinh Thể các cậu. Nó không chỉ ghi nhớ mà còn khắc ghi và mô phỏng chính xác cảnh tượng đã tồn tại đồng thời cho phép tương tác lại với chúng trong không gian này. Cũng chính nhờ nó mà tôi tìm được thêm thứ hay ho này."
Từ trên mặt bàn làm việc chất đầy văn kiện, một tấm giấy bay về phía Schuldiger và Crudelis rồi nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt họ. Nhìn từ nội dung, không khó để đoán rằng đây là tờ sắc lệnh yêu cầu em trai Crudelis phải nhập ngũ.
"Gia nhập quân đoàn chống Ma Thú Xâm Lược, quả thật là một lí do cao thượng và hợp lý, phải không cậu Thiếu Tướng? Nhưng mà chẳng phải đợt Ma Thú Xâm Lược cuối cùng đã kết thúc ngay trước khi Kỷ Nguyên Công Lịch bắt đầu sao? Làm đến chức này hẳn các lớp Chính Trị của cậu không thể không dạy những cái này, phải chứ?"
Đứng trước câu hỏi của kẻ đã đánh bại mình, Crudelis không còn lựa chọn khác ngoài im lặng. Bản thân anh cũng có sự nghi vấn này nhưng những trải nghiệm ấy, những kí ức ấy quá mức chân thực và sống động tới mức khó có thể nào tin được tất cả chỉ là giả tạo. Và là một Kiếm sĩ hệ phái Tinh Thể Kí Ức, anh càng tin vào kí ức bản thân hơn bao giờ hết.
"Nếu cậu vẫn không chịu thừa nhận thì thử trả lời ta: tên thật của em trai cậu là gì?"
"Nực cười, tất nhiên tên em ấy là..."
*Thịch*
Ngay khoảnh khắc Crudelis định cất tiếng, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh. Dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể nói ra được, không, sự thật là anh không hề nhớ được cái tên đó. Anh hoàn toàn biết rằng nó tồn tại nhưng lại chẳng thể gọi hay nhớ ra, giống như cái tên đấy hoàn toàn bốc hơi khỏi trí nhớ của anh vậy.
Chuyện này là sao? – Crudelis hoảng loạn nghĩ.
"Sao, không nhớ ra phải không?"
Chẳng biết từ khi nào, Schuldiger đã xuất hiện ngay bên cạnh Crudelis. Dù chẳng nói thẳng ra nhưng khuôn mặt anh ta như đang muốn thốt lên "Thấy chưa, ta nói rồi mà!".
"Không thể nào, chuyện này không thể..."
"So với cái vụ đó thì việc ký ức của cậu là thật mới là không thể đấy. Tỉnh táo đi, tên ngốc!"
"Nhưng chúng tồn tại, anh cũng đã thấy chúng mà!" – Crudelis khẩn khoảng hét lên – " Nếu không, nếu không phải thì tại sao em ấy phải chịu đựng những nỗi đau đấy chứ?"
"Thiếu tướng, cậu lên được vị trí này thì cậu cũng phải hiểu là có muôn vàn cách thức để thêu dệt kí ức mà? Nếu đã thuộc phạm trù Huyền Bí và Ma Thuật thì mấy điều này chẳng lạ lẫm gì đâu."
"Không, tôi không tin..."
Nhìn người đàn ông trước mắt mình dần hóa rồ nhưng vẫn cứng đầu không chịu chấp nhận sự thật, Schuldiger không thể làm gì khác ngoài tặc lưỡi đầy chán chường.
Có vẻ phải dùng biện pháp đó rồi... – Vừa nhủ thầm, Schuldiger vừa đặt tay lên trán Crudelis.
"Nếu vậy sao chúng ta không hỏi thăm kí ức em trai cậu chút nhỉ, Thiếu tướng?"
Dứt lời, Ma Pháp Sư chạm nhẹ ngón trỏ của cậu vào trán Crudelis. Ngay lập tức, từ đầu ngón tay tràn ra một luồng ánh sáng, tựa như thủy triều bao trùm cả hai trong vùng biển màu bạc.
(Còn tiếp)
==========
P/s: Cuối cùng cũng xong cái chap này ;-;
Rất xin lỗi vì tui lỡ ngâm chap này hơi lâu nghen, tại viết giữa chừng thấy không ổn nên dừng để xem xét lại kịch bản á. Ai biết đợt xem lại này kéo từ cuối năm Âm Lịch tới giờ âu ;-;
Và, nếu bạn là một độc giả của bộ "Im not that kind of talent" thì đây là nơi để bạn khóc thương người anh trai số khổ của chúng ta T-T
Ôi Cruel anh tôi, anh khổ quá mà T-T
NOTE: hình như tôi đã nói ở các chap trước là hai anh em Crudelis và Dane của tôi là được lấy cảm hứng từ hình tượng Cruel và Deon trong bộ tiểu thuyết "Im not that kind of talent" nhưng về bản chất thì đường lối xây dựng lẫn đặc điểm của hai cặp nhân vật này khác nhau hoàn toàn. Điều này sẽ được thể hiện rõ hơn trong các chương tới, vậy nên vui lòng suy nghĩ thật kỹ trước khi bảo tôi đạo nhân vật bộ đó nhá :v
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro