Chương 2: Cổng thứ Nhất - Hang gió ngầm

Chiếc xe khách dừng lại tại một thị trấn nhỏ bên núi đá. Không khí nơi đây nặng mùi đất ẩm và nhựa cây, tiếng ve rền như khúc nhạc dạo cho cuộc hành trình chưa biết hồi kết.

Chị An dẫn đường, vừa khoác ba lô vừa giải thích:

"Người dân nơi đây gọi vùng này là Khau Đin, nghĩa là cánh cửa của đất.
Có chuyện kể rằng, ngày xưa có người đi săn thấy hang thở ra hơi gió lạnh như có linh hồn bên trong... rồi không ai quay lại nữa."

Quỳnh bật máy ảnh, lia ống kính theo hướng An chỉ. Giữa triền núi, mấy tảng đá trắng xếp chồng lên nhau thành hình vòng cung tự nhiên — giống hệt ký hiệu Nguyên thấy trong nhật ký của Amord.

Buổi chiều, họ dựng trại bên bìa rừng. Nguyên mở cuốn sổ, đối chiếu bản vẽ và địa hình.
Trên trang giấy, Amord ghi dòng chữ mờ:

"Cổng thứ Nhất – nơi gió thở từ lòng đất, giữ lối đi cho những kẻ sám hối."

Một tiếng gió rít dài vang lên như đáp lại.
Nguyên ngẩng lên — từ khe núi xa, hơi lạnh phả ra từng đợt, mang theo mùi sắt gỉ và đá ướt.

"Nó... đang thở thật." – Quỳnh khẽ nói.

Cả ba đều bật đèn pin lên, tiến gần đến cửa hang. Bên trong, trần đá răng cưa, hơi nước đọng thành giọt. Mỗi bước đi, mỗi nhịp thở, âm thanh vọng lại như có tiếng ai đó đang thì thầm trong bóng tối.

Đến khoảng thứ ba mươi của đường hầm, họ dừng lại trước một bức tường đá bằng phẳng, khắc những ký hiệu xoắn tròn, giữa là hình một con mắt đang mở.
Nguyên chạm nhẹ — bỗng một luồng khí mạnh thổi ngược ra, thổi bay đèn pin của cậu.

Trong bóng tối, Nguyên nghe tiếng gió đổi hướng, rồi một giọng đàn ông khàn khàn vọng lại từ đằng xa:

"Mau quay lại đi... nếu không người đến sau sẽ phải trả giá cho lỗi lầm của kẻ đi trước."

Nguyên nhặt đèn lên, soi xung  — không ai ngoài ba người họ. Nhưng Quỳnh tái mặt, chỉ vào tường: hình con mắt bây giờ đang nhắm lại.

An lẩm bẩm:

"Người xưa gọi đó là thần giữ gió... Nếu như nó nhắm mắt, nghĩa là đã nhận ra kẻ lạ."

Họ dò dẫm sang phía phải, nơi có một khe nhỏ giữa hai tảng đá. Bên trong, nước nhỏ tí tách xuống hố sâu. Dưới ánh đèn, Nguyên nhìn thấy một phiến đá hình tay người, khắc dòng chữ tiếng Pháp:

"Le premier souffle ouvre la voie."
("Hơi thở đầu tiên mở ra con đường.")

Minh chậm rãi đọc lại câu đó, rồi nhớ trong nhật ký Amord có đoạn một chú thích nhỏ:

"Thổi vào tay của đất, gió sẽ trả lời."

Cậu hít sâu, đặt môi đến gần phiến đá, rồi thổi mạnh một luồng hơi.
Từ dưới chân, một âm thanh trầm vang dội — đá rung lên, bụi rơi lả tả.
Rồi bức tường bên trái trượt nhẹ mở ra, để lộ một hành lang tối đen như miệng vực thẳm.

Quỳnh run giọng:

"Anh đã mở được ... Cổng Thứ Nhất rồi sao?"

Nguyên im lặng. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy gió lạnh quấn quanh người, mang theo những tiếng thì thầm xa xăm — giống hệt giọng trong mơ đêm qua:

"Đi tiếp đi, người thừa kế của ta..."

Họ bước qua cánh cổng. Ngay khi ba bóng người khuất vào sâu, bức tường đá khép lại, để lại khoảng trống im phăng phắc.
Từ xa trên vách núi, ống nhòm của một người đàn ông phản chiếu ánh sáng. Hắn nói khẽ qua bộ đàm:

"Đã xác nhận. Họ đã qua Cổng Thứ Nhất.
Chuẩn bị cho giai đoạn hai."

Ánh đèn đỏ lóe lên trong bóng tối.
Một biểu tượng hình mặt trời bảy tia đã in nổi trên cổ tay của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro