Chương 7: Người kế thừa ánh sáng đã chọn bóng tối.
Nhiều năm sau, trong một buổi khai quật khác, người ta tìm thấy một mảnh nhật ký mới, trôi dạt trong cát, có dòng chữ mờ:
"Người kế thừa ánh sáng đã chọn bóng tối."
Và ở nơi xa xăm nào đó, một cánh cổng mới đang từ từ hé mở...
Mười hai năm sau sự kiện "Nguyên mất tích trong chuyến khảo cổ miền Bắc",
 câu chuyện ấy đã trở thành một truyền thuyết học đường – nửa thật, nửa hư cấu.
Trong viện bảo tàng cũ, nơi Nguyên từng làm việc, một sinh viên trẻ đang thực tập sắp xếp lại các tài liệu khảo cổ chưa phân loại.
 Tên cô là Hạ, năm cuối ngành Lịch sử cổ đại, tính tò mò, và có niềm đam mê mãnh liệt với những bí ẩn chưa được giải mã.
Ngày hôm đó, khi đang lau bụi một thùng hiện vật cũ, cô phát hiện một mảnh giấy cháy sém kẹp giữa hai trang tài liệu.
 Trên giấy chỉ có vài chữ run rẩy, bằng nét bút mực nâu đỏ:
"Người kế thừa ánh sáng đã chọn bóng tối."
Hạ nhíu mày.
 Dưới dòng chữ là một ký hiệu kỳ lạ – hình xoắn ốc 7 vòng, giống hệt biểu tượng được cho là truyền thuyết của Thành phố Dưới Lòng Đất.
"Là thật sao...?"
Cô tìm lại hồ sơ của chuyến khảo cổ năm đó.
 Trong danh mục vật chứng, có một dòng bị gạch đi, ghi chú bằng tay:
"Mảnh giấy không xác định – đã thất lạc."
Hạ không biết rằng, khi cô đọc xong dòng chữ, đèn trong phòng lưu trữ chớp tắt ba lần, rồi dừng hẳn.
Đêm đó, trong căn ký túc, Hạ mơ.
Cô thấy mình đứng trên một cánh đồng đá, giữa không trung treo một mặt trăng đỏ, và phía xa, ẩn trong sương mù, là một tòa tháp đen nứt vỡ.
 Có tiếng ai đó thì thầm bên tai cô — giọng trầm, mệt mỏi, pha chút tuyệt vọng:
"Đừng tìm nữa... Hãy để nó ngủ yên."
Hạ quay đầu lại, nhưng không thấy ai.
 Chỉ có một cuốn nhật ký cũ nằm dưới chân, bìa khắc tên "Nguyên Trần".
 Khi cô mở ra, dòng chữ đầu tiên phát sáng nhẹ trong bóng đêm:
"Nếu ai đọc được điều này... nghĩa là cánh cổng đã bắt đầu mở lại."
Cô giật mình tỉnh dậy.
 Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm chuyển sang màu đỏ nhạt, như phản chiếu từ một nơi rất xa, bên dưới lòng đất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro