tình thú

h mới nhớ ra còn quyển nhật ký này phủi bụi cất kho, với cái tít nhìn vậy chứ hỏng phải ra vậy ;) zô
warning: yếu tố nhân thú

-

"tiên... thiệt sự là... em có tai mèo ở trên đầu hả...?"

lời nói ngập ngừng của minh hằng càng khiến tóc tiên không thể tin vào mắt mình hơn.

cô đã đứng thất thần trước gương chắc cũng được cả tiếng đồng hồ, nói không điêu. nhìn chằm chằm vào hai thứ lạ lùng nằm ở trên đầu và ngay ở sau mông, tóc tiên đâu phải con nít đâu mà không biết nó là gì. cặp tai mèo phất phơ cùng chiếc đuôi tơ ngoe nguẩy chẳng rõ từ đâu xuất hiện trên người sau giấc ngủ đêm qua, cô vừa mở mắt đã cảm giác được sự kỳ lạ tồn tại trong cơ thể. quả nhiên, mọi thứ xảy ra đều có nguyên nhân của nó, cũng đâu phải khi không mà người nọ cứ cảm thấy cộm cộm vài chỗ, khiến bản thân không thể ngon giấc được nữa đành phải bật dậy để kiểm tra tình trạng sức khoẻ.

chỉ là, nguyễn khoa tóc tiên không ngờ việc này còn vượt qua cả phạm vi sức khoẻ của người bình thường. thảng thốt tới mấy lần, cô vẫn chưa tin được chuyện kỳ quái này có thể xảy đến với mình.

"nhưng mà em có thấy khó chịu hay sao không?! kiểu ngứa ngáy á, hay mình đi bệnh viện coi như nào. khi không lại tự nhiên mọc tai với đuôi mèo nguyên con vầy trời?"

minh hằng ngồi trên giường sốt ruột thay cho tóc tiên, nàng nhìn bộ dạng của cô hiện tại có thể nói là khổ sở vô cùng. vừa thấy thương lại vừa ráng nhịn cười mà cũng không biết làm gì hơn để giúp ích cho em mèo nhỏ ở trước mặt, giờ đây không còn là sự so sánh đối phương với mèo mà thường ngày lê ngọc minh hằng vẫn hay trêu chọc nữa. người kia đã thật sự hoá mèo mất rồi.

"bệnh viện mà xử lý được thì này là phim chứ không phải đời đâu chị hằng ơi."

tóc tiên ủ rũ ngồi thụp xuống sàn nhà. cô xụ mặt nhìn bản thân trong gương, thử vận sức đối với vài điểm không định được chính xác ở trên đỉnh đầu mình, xem có thể làm gì với những bộ phận cơ thể mới mẻ này không. bất ngờ nhưng chẳng nằm ngoài dự đoán, đôi tai mèo đen mướt của cô tự nhiên cử động, vểnh lên và cụp xuống theo sự điều khiển bởi các sợi dây thần kinh trong đầu mình.

"chị coi, còn ve vẩy được nữa nè! trời ơi, gì vậy trời? em thành mèo thiệt rồi hả chị?!"

tóc tiên reo lên trong kinh ngạc, miệng nhỏ mở to cảm thán, trông cô hiện giờ chẳng khác gì một bé mèo đen thực thụ. minh hằng đang ngồi trên giường nghe thấy mấy lời với chất giọng không-thể-tin-nổi của người nọ, giờ đã leo xuống đất ngồi cạnh em mèo kia để kiểm định, nhìn cho rõ.

"cái đuôi nữa kia kìa, tưởng đâu chỉ có trong phim thôi đó."

minh hằng nhoẻn miệng, chỉ vào chiếc đuôi nhỏ nhắn đang lết trên sàn của ai kia vừa mới tức thì vẫy qua vẫy lại. nàng véo nhẹ má phính xinh yêu của tóc tiên, cưng chiều cất tiếng.

"mèo cưng của chị hằng ơi~"

minh hằng ôm má tóc tiên, xoay tới xoay lui bóp cho bẹo hình bẹo dạng, không khác gì đang chơi đùa với mèo ngoan của mình thật. còn tóc tiên đã hóa mèo rồi thì thôi đi, giờ lại bị chọc thêm, cái phước phần được ông trời bất thình lình ban cho như thế này xem ra làm khó cô quá thể.

"còn trêu người ta nữa. chị hằng không thương em hả huhuhuhu"

tóc tiên giở giọng mè nheo, mặt chảy xệ như đang khóc, và cặp tai cùng chiếc đuôi kia lại được nước phe phẩy liên tục thêm nhiều lần nữa.

chẳng biết có phải do cái chất ỷ được cưng chiều của thú nuôi đối với chủ nhân của mình hay không, mà minh hằng phải thừa nhận rằng, cái nét nũng nịu ở dạng mèo này là lần đầu nàng được thấy tóc tiên bày ra, không giống với những lần còn 100% là người mà người nhỏ tuổi hơn làm nũng với mình.

minh hằng gần như sững người, nhìn gương mặt méo mó của người cao hơn mình một nửa cái đầu mà cứ thấy kỳ cục. nàng mím môi để không bật ra tiếng phì cười.

minh hằng đổi tư thế ngồi xếp bằng, vỗ vỗ vào đùi mình, ngoắc tóc tiên lại rồi hất cằm.

"ai làm gì mà khóc? qua đây."

chỉ chờ có vậy, tóc tiên ngay lập tức nhào vào cặp đùi trắng nõn nà của nàng, gác đầu nằm lên đó. cô chưa thể ngừng việc tiếp tục soi mói mấy điểm lạ lùng của bản thân qua tấm kính phản chiếu kia.

"ngó cặp tai coi bộ hay ghê nơi. em là con mèo thiệt rồi tiên ơi hahahaaaa"

minh hằng cười một tràng sảng khoái sau khi dứt câu, tiện thể đưa tay vuốt ve đôi tai mèo đang dựng đứng đầy kiêu hãnh của tóc tiên. tay kia của nàng thì lần xuống chiếc đuôi nhỏ mềm mại ở đằng sau, cũng thử ve vuốt mấy đường, cảm giác hệt như đang chơi đùa với mấy bé mèo ngoan ngoãn.

hành động ấy có thể xem là rất đỗi bình thường đối với nàng, nhưng hình như, có người lại cảm thấy điều đó không bình thường. và người đó không ai khác chính là tóc tiên.

khoảnh khắc đầu ngón tay nàng vừa chạm vào lớp lông mỏng của đôi tai mèo nằm trên đầu mình, tóc tiên liền cảm nhận được một luồng điện xẹt dọc sống lưng, cô bất giác hớp hơi thở gấp. không những vậy, mạch máu ở trong người cô đột nhiên chảy loạn, từng dây thần kinh cảm giác của tiên bắt đầu phản ứng với từng động chạm của hằng - đối với chiếc đuôi đang run lên từng đợt của mình.

cái quái gì vừa xảy ra vậy?!

tóc tiên vừa ôm thắc mắc, vừa ráng ngăn tiếng thở khô khốc cùng âm thanh ngâm nga sắp thoát ra khỏi cổ họng.

còn minh hằng, nàng vẫn không hay biết có chuyện bất thường vừa diễn ra, đôi tay ngọc ngà của nàng còn mải mê vân vê tai mèo của cô dần trở nên run rẩy. đến khi chịu không nổi nữa, tóc tiên mới khó khăn chống người ngồi dậy, mặc cho cảm giác bức bối đang len lỏi khắp cơ thể mình mà cô khá chắc rằng bản thân biết rõ nó là loại cảm giác gì.

cố níu giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, rồi tóc tiên bắt lấy cổ tay của người lớn tuổi hơn, không cho nàng nghịch ngợm chiếc tai mèo của mình nữa.

"đừng... chị hằng... đừng có sờ nữa..."

"hả? sao!?"

ánh mắt minh hằng phủ đầy nỗi hoang mang. nàng ngó trân trân vào bàn tay tóc tiên đang nắm hờ lấy cổ tay mình mà vẫn không lý giải được vấn đề cô đang nói tới là gì. vì minh hằng không nhìn ra được nét mặt đỏ bừng của người đối diện, nàng cũng không cảm nhận được nhiệt độ trong cơ thể tiên đang nóng dần lên, và cả hơi thở đứt đoạn mà cô đang phả ra ngay trước mặt mình.

"tiên đau hả? hay do em chưa quen!?"

minh hằng bắt đầu hỏi han, lo lắng ra mặt khi thấy sự bất ổn từ phía tóc tiên. nàng còn khẽ nhíu mày thắc mắc.

"bình thường chị cũng hay vuốt tai mấy bé mèo vậy mà, thấy mấy bé thích lắm, kiểu phê-"

minh hằng đột ngột ngưng bặt khi tóc tiên chẳng nói chẳng rằng đã dí sát lại gần nàng. khoảng cách giữa hai người được thu hẹp chỉ tính bằng milimet, làm nàng vô thức lùi về phía sau một chút. câu nói kế tiếp kèm theo tiếng thở hồng hộc của tóc tiên, khiến sắc mặt minh hằng không tự chủ liền đỏ ửng lên một tầng rõ rệt.

"mấy cái vuốt ve của hằng... nó làm em hứng."

và người nọ bỏ ngang câu nói lấp lửng của mình bằng cách tặng một cái hôn phớt lên cánh môi hé mở của nàng, không hơn, nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để minh hằng mất kiểm soát. trái tim nàng đập loạn xạ trong lồng ngực, đầu óc nàng rối mù vì không nghĩ vài cái chạm nhẹ đó để lại hậu quả tai hại như thế.

"v-vậy hả?!" - minh hằng lắp bắp câu từ, lớp phủ màu đỏ nhạt vẫn chưa phai bớt bởi cái nhìn nóng rực của tóc tiên dành cho nàng, làm nàng vô tình nuốt ực một cái xuống cổ họng - "vậy thì chị... k-không nữa."

tóc tiên còn hoài duy trì cái nhìn chòng chọc đối với minh hằng thêm giây lát, tưởng chừng như muốn giam giữ nàng trong đôi mắt linh miêu đáng gờm khó cưỡng được sự cuốn hút của mình. tư thế hiện tại khiến minh hằng gần như nằm ra sàn, vì tóc tiên đang nửa nằm nửa đè lên người nàng.

cuộn mình vào ánh mắt của người đối diện mà minh hằng thầm nghĩ, cho dù tóc tiên có bỗng nhiên biến thành mèo thêm mấy lần, thì sức quyến rũ chết người toả ra từ người nàng thương vẫn luôn là thứ khiến minh hằng muốn vượt qua giới hạn, ở cả dạng nguyên vẹn người và sự kết hợp với dạng mèo như lúc này.

"chị vừa bức chết em đó. mừng vì chị không biết."

tóc tiên khẽ thở ra sau khi đã trở về trạng thái bình thường. cặp tai mèo không vểnh cũng chẳng cụp nữa, đuôi đã ngừng vẫy theo. cô ngồi thẳng dậy, kéo minh hằng ngồi lên cùng, kéo hồn nàng đang lang thang để trở về thực tại. ánh nhìn táo bạo trói chặt lấy đôi đồng tử long lanh vì xúc cảm mãnh liệt khi nhốt mình vào ánh mắt nàng.

nghe câu nói của tóc tiên tưởng chừng như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, minh hằng nhất thời ngượng ngùng mà không biết giấu mặt vào đâu, càng không biết phải mở lời như thế nào. nên nàng đành im lặng nhìn cô gãi gãi tai mèo nhỏ xinh, cặp tai lúc này dường như đã xù lông hơn so với khi nãy nhiều.

"oh, chị xin lỗi." - minh hằng bĩu môi, vô tội nói ra mấy tiếng dỗ dành. nàng chỉ tay lên trên đầu tóc tiên, nhỏ giọng - "mà mèo xù lông rồi kìa bé ơi."

tóc tiên lại điều khiển cảm giác cho đôi tai vểnh lên lần nữa để kiểm chứng. tai mèo hình tam giác nhọn hoắc lắc qua lắc lại trong gương, cô nhìn nhận và gật gù. đúng là xù thật, chắc do mấy cái sờ soạng lung tung của minh hằng cả đấy.

"lỡ thành mèo rồi, vậy chị hằng có muốn nuôi người ta hông?!"

"xàm ghê chưa. ngủ một giấc dậy nữa có khi trở lại thành bình thường thôi mà."

"nhưng lỡ đâu bị vậy hoài luôn thì sao?!"

câu hỏi từ tóc tiên cùng biểu cảm nghiêm túc của cô khiến minh hằng chợt bật cười. nàng xoa đầu cô mấy cái, sau còn đưa tay xuống dưới cằm người kia để cưng nựng, và vẻ khoái chí cùng thoả mãn vì "cơn phê" lập tức hiện lên trên khuôn mặt tóc tiên, chiếc đuôi cong cong mềm mại lại thừa cơ hội ngoe nguẩy không ngừng.

"thì cũng phải xem em mèo này có ngoan không đã chứ. ngoan mới được làm mèo cưng chị hằng nuôi, nha."

————

xào lại từ idea cũ =))))))))))))) dạo này nktt lòi cốt mèo quá làm người kiềm lòng không đặng là em (và chị hằng) (tnv)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro