1
Chiều lạnh giá bên chiếc ghế hiên nhà. Hiện tại, vẫn còn muốn tiếp tục thở thì chắc hẳn là nghị lực lắm rồi.
Mẹ sau nhà hét ầm lên thôi thúc tôi làm việc. Mệt lắm mà phải làm thôi, trách ai được.
Tối lạnh, đắp chăn trên chiếc giường nhỏ. Vở và sách vẫn còn để tứa tung chưa dọn. Mở chiếc điện thoại lướt web, đầu óc trống rỗng, khó diễn tả. Liệu bây giờ có thể đến 1 nơi khác, không ai ở đó biết đến mình, bản thân cũng không biết ai có được không?
Suy nghĩ loé lên nên kết thúc ở đây rồi nhỉ?
Nhắm mắt lại. Bây giờ, chết được không? Hãy đến nhẹ nhàng như làn gió gõ cửa, hãy tạo cái chết này thành một bản hoà tấu cùng thanh âm thuần khiết của mưa. Không ai ở đây cả. Cô đơn thật
Này bạn chim tôi chưa gặp mặt? Đến bên tôi và hót cho tôi nghe. Kể tôi nghe về cuộc đời ngắn ngủi của cậu. Đôi cánh nhỏ, bay trên vùng trời kia. Đôi cách của cậu có bị thương chưa?
Thanh âm khó tả bằng nhạc cụ. Cảm xúc khó tả bằng lời. Âm thanh của radio còn có thể nghe ở đây à? Đĩa nhạc chỉ còn màng bọc. Nắm tay cửa chỉ còn lỗ hổng. Mắt nhìn vô khoảng trống chênh vênh 1 biển đen.
Sự tưởng tượng về cuộc đời bản thân cùng với 1 người không có thật. Nhẹ nhõm, được thở rồi. Cùng 1 bầu không khí tôi khó khắn để thở, cậu đơn giản hơn nhiều nhỉ. Tôi muốn sống
Nên làm ơn hãy buông tha cho tôi
Nếu không
Thì để tôi chết được không?
_______
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro