0| Lời Giới Thiệu

Cuốn nhật ký này không được sinh ra từ ánh sáng, mà từ những đêm dài chật chội, những suy nghĩ chồng chéo như dây leo siết chặt lấy trái tim. Đây không phải là những trang viết dành để an ủi hay tô hồng cuộc sống. Mỗi dòng chữ đều mang theo hơi thở nặng nề của một kẻ đã nhiều lần tự hỏi: “Liệu ngày mai mình còn đủ sức mở mắt dậy hay không?”

Tôi muốn cảnh báo rằng, nếu bạn mong tìm thấy sự lạc quan tươi sáng, có lẽ bạn sẽ thất vọng. Những trang này chất chứa bóng tối của lo âu, của tuyệt vọng, của việc không ngừng đặt câu hỏi về giá trị bản thân. Nó là tiếng nói của những kẻ từng đứng trên mép vực, đã nhiều lần mệt mỏi đến mức chỉ còn lại một chữ “chấm dứt” vang lên trong đầu.

Đọc cuốn nhật ký này đồng nghĩa với việc bạn bước vào thế giới nơi “ổn không?” chỉ là chiếc mặt nạ, nơi nụ cười đôi khi là lời nói dối tinh vi nhất. Đây là câu chuyện về những trái tim biết đau quá nhiều, đến mức xin lỗi trở thành phản xạ, đến mức “không sao” trở thành bức tường dựng lên để che đi vực sâu.

Tôi không viết để tìm sự thương hại. Cũng không viết để vẽ ra một lối thoát giả tạo. Những trang này là sự phơi bày trần trụi, thậm chí đôi khi tàn nhẫn, về một tâm trí bị bào mòn từng chút bởi sự im lặng và cô độc. Nó có thể khiến bạn cảm thấy bức bối, nghẹt thở, như thể đang bị nhốt trong một căn phòng không có cửa sổ. Và đó chính là trải nghiệm mà người tramcam đối diện mỗi ngày: sống mà không thật sự sống, thở mà không cảm thấy còn không khí.

Nếu bạn đang trong cơn trầm luân của chính mình, xin hãy đọc bằng sự cẩn trọng. Những con chữ này có thể khiến bạn đồng cảm, nhưng cũng có thể khơi lại những vết thương sâu chưa lành. Hãy nhớ rằng, cuốn nhật ký này không khuyến khích, càng không cổ vũ sự hủy diệt bản thân. Nó chỉ phơi bày một sự thật cay đắng rằng: tramcam không phải là một cơn buồn thoáng qua, mà là một căn bệnh thầm lặng, một cơn bão ngầm, âm ỉ và dai dẳng, có thể nuốt chửng bất cứ ai — kể cả những kẻ lúc nào cũng cười nói, giả vờ mình ổn.

Nếu bạn là người ngoài cuộc, hãy đọc với sự thấu cảm. Đừng cố gắng phân tích, lý giải hay đưa ra lời khuyên. Bởi với những kẻ đã rơi vào bóng tối này, lời khuyên thường chỉ vang lên như tiếng vọng xa xôi, không chạm được đến họ. Điều duy nhất có thể làm là nhìn nhận và lắng nghe, một cách im lặng, chân thành và không phán xét. Có thể bạn sẽ không bao giờ hiểu hết, nhưng đôi khi, chỉ cần hiểu một chút thôi, cũng đủ để cứu một người nào đó khỏi vực thẳm.

Đây không phải cuốn sách để tìm kiếm sự dễ chịu. Nó là tấm gương soi vào những góc tối mà hầu hết mọi người đều né tránh. Nó sẽ không dạy bạn cách vượt qua tramcam, cũng không trao vào tay bạn một liều thuốc chữa lành. Nó chỉ để lại những mảnh vụn — những dòng chữ rời rạc, u ám, đôi khi rát bỏng, đôi khi vô vọng — như chính tâm trạng của người viết trong từng khoảnh khắc.

Và trước khi mở trang đầu tiên, hãy chuẩn bị tinh thần. Bởi cuốn nhật ký này nặng, u tối, và nhiều khi ngột ngạt. Nó có thể làm bạn muốn khép lại ngay giữa chừng, nhưng nếu bạn đủ can đảm để đi đến tận cùng, có thể bạn sẽ nhận ra một điều: ngay cả trong bóng tối sâu nhất, vẫn có một tia sáng nhỏ bé tồn tại. Nó không rực rỡ, không đủ để xua tan hết đêm dài, nhưng nó nhắc nhở rằng: chúng ta vẫn còn ở đây, vẫn còn thở, vẫn còn tồn tại. Và đôi khi, chỉ thế thôi đã là cả một chiến thắng.
______________

Để phù hợp với nền tảng mình sẽ cố gắng nhưng có thể vì thế mọi chuyện sẽ có hơi rời rạc mong mọi người thông cảm!

Và mình cũng chẳng phải kẻ biết ăn nói hay viết giỏi vậy nên nếu có sai sót thì cũng bỏ qua cho mình ạ!

Nếu bạn cũng là một kẻ như mình hãy để lại câu hỏi mà bạn muốn ai đó giải đáp...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro