Chương 1 :ANH KHÔNG HIỂU Ý EM
【 Nhật ký trưởng thành của Thẩm Khải Ni 】-(01) Anh không hiểu ý em~
Edit: #Đậu #3B #Han - Quintus ლ Kenny - Kenny ლ Quintus
Thời trung học của tôi, bắt đầu kể từ đây đi.
Năm 2003, trải qua một kỳ nghỉ dài đằng đẵng, tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới, nói cách khác chính là muốn được trải nghiệm cuộc sống thời trung học hoàn toàn mới lạ. Sự thay đổi này là điều hiển nhiên, mọi người lên trung học, rồi đại học, khẳng định sẽ phải thay đổi một môi trường mới, quen biết bạn bè và đồng học mới. Tôi thực ra rất dễ thích ứng với những thay đổi như vậy, ý của tôi là, trước đó, tôi tiên tục chuyển trường, tiểu học đổi 3 lần, sơ trung lại đổi 3 lần, tôi kỳ thực đã cố gắng thích ứng với sự biến đổi này, nhưng đôi khi vẫn có chút không muốn, lúc nào cũng cùng một đám bạn mới quen thân, liền nói lời li biệt trong nước mắt. Bố mẹ kinh doanh luôn luôn bề bộn nhiều việc, vật chất đối với tôi không có giới hạn, cho đến hôm nay, tôi vẫn biết ơn cha mẹ đã dạy dỗ tôi nghiêm khắc và cho tôi một cuộc sống đầy đủ, nhưng kỳ thực điều này đã phát sinh ra rất nhiều vấn đề, chẳng qua chúng tôi không muốn phải đối mặt, liền dần dần bỏ mặc.
Đến thành phố mới bắt đầu cho cuộc sống trung học, nhưng kỳ nghỉ vẫn là điều mà tôi mong đợi nhất, có thể tạm biệt với nhiều vấn đề mà tôi ko muốn đối mặt, không phải tôi trốn tránh, mà là ko thể nào giải quyết được. Vậy nên, tôi đến thành phố trước 3 ngày, muốn tìm một nơi chỉ thuộc về bản thân, phải biết là chị họ của tôi cũng đang ở thành phố này, và chị họ là người mà tôi yêu thương nhất, vì vậy từ khi còn nhỏ đến ngày hôm nay, tôi vẫn chưa được nếm thử một món nào do mẹ tôi làm, nhưng tôi đã cảm nhận được sự ấm áp từ tình yêu mà chị ấy dành cho tôi.
Thành phố này tuy không lớn nhưng chạy vòng một hồi cũng mất hơn 1 tiếng. Buổi chiều ngày hôm đó, chị họ quyết định đem tôi đi dạo vài vòng quanh trường, tôi vẫn không có dũng khí bước vào trường học mới, dù sao lần này cũng không giống, trong 3 năm có lẽ tôi phải trải qua cuộc sống trong ngôi trường mới này. Chị họ không ép buộc tôi, vẫn im lặng đi bên cạnh tôi, khoảng thời gian này gia đình phát sinh rất nhiều chuyện, chị họ đều biết cả. Thời gian báo danh hết hạn là 16:00, mãi cho đến 15:30 tôi mới dám phá vỡ im lặng, quay đầu lại và thì thào, ấp úng nói "Em đi", rồi hướng cổng trường mà chạy vào.
Thủ tục báo cáo hoàn thành nhanh chóng, không có gì hơn là kiểm tra đối chiếu thành tích của bạn thời sơ trung, trọng điểm ở đây là, nếu thiếu 1 điểm liền phải bỏ ra 1 vạn phí tài trợ cho trường, điều khiến tôi cảm thấy vui chính là, đây là điểm số ở kì thi do tôi thành thành thực thực mà kiếm ra, không dựa vào gia đình lấy một xu, mặc dù cha vẫn nói là do tôi may mắn mới có được.
Tiếp đó đến lớp học tập trung, tất cả trộn lẫn vào nhau, tôi là người cuối cùng vào lớp, chủ nhiệm lớp nhìn sang tôi cười, nói đùa "Thẩm công tử, quả nhiên là khí thế hơn người"
Tôi không biết phải đáp lễ như thế nào, hóa ra cha mẹ ở nhà vẫn không yên lòng mà nhúng tay vào, phá vỡ không ít thứ a! Sau đó toàn bộ lớp đều cười chế giễu, đầu tiên là sắp xếp chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp chỉ chỉ, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, khi ấy tôi thật sự muốn đem cái bàn đến cuối lớp, một mình ngồi cho xong.
Chết tiệt, tôi chỉ có thể ngồi vào cái chỗ được cho là đặc biệt quan tâm ưu ái đó, tiếp theo từng người, từng người bắt đầu giới thiệu về mình, tôi lại là người đầu tiên bị cho lên thớt, cho nên, hôm nay nếu đã như vậy rồi, tôi liền chống lại nó bất cứ giá nào.
Tôi bước lên bục giảng, tận lực cố gắng thật tự nhiên mà nở nụ cười với mọi người: "Trước tiên là lời xin lỗi, xin thứ lỗi! Tôi hôm nay đến trễ, đã để mọi người phải chờ. Tôi tên là Thẩm Khải Ni, tiếng Anh gọi là Kenny, tôi thường được gọi như thế lúc còn ở trường Anh ngữ, từ nhỏ đã như vậy, tôi kỳ thật cũng cảm thấy cái tên này có phần màu mè, gọi tên nào cũng được, miễn mọi người cảm thấy thoải mái thì cứ gọi vậy đi, sau đó, rất vui vì được gặp các bạn!"
Mọi người bắt đầu không còn dè chừng đối với tôi nữa, rồi tôi mới xoay người, tiến hai bước đi vào chỗ ngồi. Sau đó các bạn trong lớp lần lượt giới thiệu từng người một. Trường học này cùng trường học ưu tú trước kia hoàn toàn khác nhau, tất cả mọi người rất đơn giản, cũng chỉ có một mình tôi giới thiệu tên tiếng Anh của mình, tôi càng nghĩ càng cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể chôn mặt vào đống giấy vẽ trên bàn, thỉnh thoảng khẽ khàng liếc nhìn khuôn mặt của các bạn trong lớp.
Sau đó, có một đoạn giới thiệu thế này, khiến tôi chú ý tới một người tên là Lí Hạo Nhiên: "Ân! Các bạn hảo! Tôi gọi là Lí Hạo Nhiên, tôi sống ở tầng thứ 6. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe."
Này là cái gì a, tôi cuối cùng cũng bị chọc cho cười, toàn bộ lớp đều cười vang. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hắn, thân cao 1m8, mặc áo sơ mi trắng giản dị tinh khiết, toàn thân đều là hàng hiệu Adidas. Tôi cực kỳ bài xích những ai đẹp trai hơn cả tôi, nhưng tôi vẫn nhớ kỹ: buổi chiều ngày hôm đó, hắn đứng trên bục giảng cười đặc biệt rực rỡ, tất cả những ánh mắt nằm rải rác trong lớp học đều quy lại nhìn hắn, ngoại trừ lần giới thiệu đầu tiên của tôi. Tia nắng chan hòa khiến mọi người cảm thấy thật ấm áp hết thảy tất đều nhờ nụ cười của hắn mà ra, giới thiệu không rõ ràng cho lắm, nhưng tôi thích cảm giác vui vẻ đó, cho tới hôm nay vẫn vậy.
Tiếp theo hãy để tôi giới thiệu ấn tượng khắc sâu về một cô gái tên gọi là Trần Bảo Ngọc. Nàng nói bản thân mình và tên đều như nhau, là một viên ngọc thô, hy vọng chúng tôi có thể cùng nàng trao đổi lẫn nhau trong quá trình học tập. Lại một lần nữa, tôi đối với lớp này càng thêm tin tưởng, điều này cùng tôi nghĩ lại không giống nhau, tôi từng cho rằng học sinh trường trọng điểm ai cũng sẽ mang một cặp mắt kính dày cộm, may là không phải.
Sau khi họp lớp kết thúc, bắt đầu phân chia ký túc xá, bỗng dưng tôi chú ý, trong lớp này có tới 2 người đẹp zai tạo thành uy hiếp đối với tôi nha:
Người thứ nhất tên gọi là Thẩm Dục Luân được xác định là một kẻ tự luyến nhưng lại rất đẹp zai, dáng người thật cao, đôi mắt sáng ngời, mặc một chiếc áo sọc caro đơn giản, giơ tay nhấc chân đều có loại khí chất chảnh dog, khiến người ta ghét.
Còn lại chính là Hạo Nhiên, tôi trước kia tổng cảm thấy nam sinh ấm áp này nói chuyện tương đối vớ vẩn, nhưng khí chất nam tính và bề ngoài nổi bật , vẫn khiến tôi bắt đầu sinh ra một chút thiện cảm đối với hắn.
Mà lúc đó, tôi đã biết đến hai từ đồng tính, nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau này mình lại bị chiếc vòng kì quái đó khóa suốt cả đời. . . . . . (ý là giới Gay ík)
Trong lúc phân chia ký túc xá, GV chủ nhiệm chuẩn bị những mảnh giấy nho nhỏ, rút thăm mang tính quyết định, tôi rút một tờ giấy ngẫu nhiên chính là 606, số thật đẹp, hy vọng 3 năm này có thể như vậy mà thuận lợi trải qua thì tốt rồi.
Đến lượt Thẩm Dục Luân, hắn ngẩng đầu đối với ta cười cười, nói: "Tớ hy vọng mình cũng ở phòng 606, chúng ta đều họ Thẩm, nên ở cùng nhau mới đúng"
Tôi nhếch miệng cười, hắn dùng phương thức làm quen như vậy khiến tôi thấy không quen, cảm giác giống như mấy kẻ bán cá ngoài chợ *=))*,
khuôn mặt đẹp zai non nớt mà sao lời nói thì già dặn kinh nghiệm vậy trời. (ảnh playboi mà cưng ). Sau đó, đúng theo ý hắn, ngẫu nhiên bóc trúng 606, hắn cười rất đắc ý, ếu biết cái tính tự phụ đó từ đâu ra nữa.
Tôi quay đầu nhìn vào hy vọng cuối cùng : Lí Hạo Nhiên
Hắn hưng phấn mà kêu to: "Yes! 603, như vậy chúng ta có thể ở cùng nhau rồi!" Hắn cùng với một nam sinh cao to đứng bên cạnh đập tay, nhìn ra được bọn họ là bạn học lâu năm của nhau.
Sau đó giải tán đi ăn cơm, Thẩm Dục Luân tiến lại gần, cười đắc ý, liếc tôi một cái nói móc: "Thiếu gia? Ăn không?" Lời này đặc biệt chua xót.
"Ở đây không có thiếu gia, chỉ có dân thường thôi, đi ăn!" Tôi đeo tai nghe vào, cùng hắn, Lí Hạo Nhiên, Hoàng Bân còn có người anh em của Hạo Nhiên gọi là Trần Huy, hướng phía căn tin cùng nhau đi đến.
Từ đó, giữa tôi và Hạo Nhiên xuất hiện 1 cái bóng đèn tên gọi Thẩm Dục Luân.
Edit: #Đậu #3B #Han - Quintus ლ Kenny - Kenny ლ Quintus
*lệ đầy mặt* cuối cùng cũng xong đc chương đầu, vặn vẹo hết cả người... =)))))))))) Giờ anh Quin không những đc kêu là mặt dày bỉ ổi đáng khinh còn đc gọi là Quin bán cá! Có vẻ như anh Ken rất cay cú bạn Quin thì phải, chửi đc chỗ nào là cứ chửi ngay =))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro