Chương 36: WHATEVER YOU LOVE

Nhật ký trưởng thành của Thẩm Khải Ni - Chương 36: Whatever You Like* (Part 1)
Chương 36 - Whatever You Like*
"Hả?" Thẩm Dục Luân quay đầu lại, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, vỗ vỗ mặt nói: "Em, vừa gọi Dục Luân ca? Phải không? Em ấy gọi tôi, đúng không?" Thẩm Dục Luân hưng phấn hỏi Lý Hạo Nhiên.
"Ừm, em ấy gọi Dục Luân ca cậu đấy." Lý Hạo Nhiên cười, trả lời anh ấy.
"Bảo bối, em ngoan lắm, em vừa gọi anh, anh liền không buồn nữa, xin lỗi, em đừng khóc a, là anh sai, em đánh anh đi, sau này anh sẽ không vậy nữa."
Sau đó Thẩm Dục Luân trực tiếp kéo tôi từ trên ghế salon xuống, ôm vào lòng, ngồi dưới đất, tôi tựa lên vai anh ấy, nức nở, Lý Hạo Nhiên đi đến vỗ nhẹ vào lưng tôi, hỏi Thẩm Dục Luân: "Cần đi bệnh viện kiểm tra tí không?"
"Mình ổn lắm, chẳng có vấn đề gì hết, yên tâm đi." Thẩm Dục Luân càng ôm tôi chặt hơn.
"Gọi thêm lần nữa được không?"
"Ừm, Dục Luân ca."
"Ừm, nghe thấy rồi, hắc hắc, em ấy gọi thật đó. Em có biết anh đã chờ bao lâu rồi không?" Thẩm Dục Luân nói xong vui vẻ đứng lên, chạy vào toilet rửa mặt, cho Hoàng Hoàng ăn sau đó nói với tôi và Lý Hạo Nhiên
"Giờ mình chả muốn dọn dẹp gì hết, tối nay chúng ta ở lại khách sạn đi, mình trả tiền." Nói xong, anh ấy cúi người tiện tay cầm lấy mấy tờ tiền màu đỏ dưới đất, kéo chúng tôi rời khỏi nhà.
Thuê một căn phòng lớn, vừa vào khách sạn Thẩm Dục Luân liền nhảy lên giường, Lý Hạo Nhiên kéo rèm cửa ra, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy bức tranh thành phố chuyển động biến ảo không ngừng, từng quầng sáng lại từng quầng sáng, màu rám nắng, hoặc có lẽ là màu xanh bóng hay vàng nhạt gì đấy.
Ba người chúng tôi ở trong phòng, lặng yên không nói tiếng nào, mặt trời lấp bóng biến thành dải ánh sáng tựa tơ lụa, từng đợt ấm áp, vây quanh căn phòng.
Đặc biệt là mùi hương vấn vương khắp mặt, đầu ngón tay, là mùi nước hoa của Lý Hạo Nhiên, là mùi da thịt đặc biệt trên người Thẩm Dục Duân, mùi thuốc lá hoặc có lẽ là mùi hormone nam tính, còn có mùi thảm, mùi nước khử trùng.
Tất chân còn chưa cởi Thẩm Dục Luân đã lăn lên giường, nghiêng mặt sang một bên, nhìn tôi chằm chằm, chân kẹp gối đầu, anh ấy muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng nói ra được, sau đó anh ấy có chút tức giận, tự giận bản thân, giận vì những hành động chiều nay với ba mình, giận vì rõ ràng muốn giảng hòa với ông ấy, thế nhưng lại vụng về làm mọi chuyện càng loạn hơn, giận vì giây phút đó anh ấy cư nhiên bắt đầu lo lắng cho ông ấy, ảo não vạn phần.
Ném gối đầu vào tường, nói: "Đệch!"
Lý Hạo Nhiên khoanh tay, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn tôi một chút, lại nhìn Thẩm Dục Luân, rồi điềm tĩnh nở nụ cười, ánh trời chiều bao phủ toàn thân anh ta.
Lần đầu tiên trong đời anh ta bắt đầu tự hỏi một việc:
Hóa ra tình thân không nhất thiết phải là một mối quan hệ mãi mãi êm ấm, bởi vì anh ta quen tôi, quen Thẩm Dục Luân, biết về gia đình của chúng tôi. Hơn nữa vô luận quan hệ giữa anh ta và Hầu Kình Vũ là gì, anh ta biết được rằng gia đình Hầu Kình Vũ đã tan vỡ, từ trên người chúng tôi, anh ta nhất định đã thấy được gì đó, hơn nữa còn đoán được gì đó.
Như thế, hiện tại lúc đọc nhật ký của tôi, ắt hẳn bạn nhất định cũng có thể thấu hiểu một vài điều khó hiểu, bạn giống nhà triết học, cầm kính lúp, quan sát những trò khôi hài hoang đường phát sinh trên đám con cái của những gia đình đơn thân, sau đấy khóe miệng bạn khẽ nhếch lên, giống như giờ vậy.
Lý Hạo Nhiên nhặt gối Thẩm Dục Luân ném lên, duy trì nụ cười, không khí vi diệu nhuộm một màu sáng chói, bao trùm lên bầu không khí có chút bối rối, văn minh loài người giống như sự quanh co uốn khúc bên ngoài thế giới vậy.
Tôi ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn mình trong gương, góc độ này, trong gương trừ tôi ra còn thấy được Thẩm Dục Luân đang nằm trên giường, phía trước cửa sổ là Lý Hạo Nhiên, tôi đang nghĩ đến những chuyện xảy ra giữa Thẩm Dục Luân và ba anh ấy vào xế chiều nay.
Tiện tay kẹp lấy một cây bút máy, xoay bút, mối quan hệ giữa người với người vô cùng vi diệu, bất kỳ tình cảm gì đều có thể thay đổi bất ngờ giữa yêu và hận, bởi vì quá thân thiết, vô cùng đau đớn, vì thế sẽ không cách nào tha thứ được.
Sự tuyệt diệu này sẽ biểu hiện ở những phương diện khác: Ví như, tôi không nhận được tình thương từ ba mẹ, đổi lại tôi được rất nhiều người yêu thương, trong cuộc sống, nhìn chung mọi người đều rất khoan dung với tôi. Ba mẹ Thẩm Dục Luân bỏ rơi anh từ lúc nhỏ, anh ấy sống cùng bà nội, bởi thế anh ấy phải gánh vác trên mình nhiều trách nhiệm và độc lập hơi sớm, đây là phẩm chất ưu tú mà đa số các nam sinh khác không có.
Hôm nay náo loạn một hồi như vậy, tôi bắt đầu đau lòng cho Thẩm Dục Luân, tôi rất hiểu loại đau đớn này, sự bất đắc dĩ chẳng thế nói nên lời, bởi vì cảm giác này chẳng phải ai cũng cảm nhận được.
Tôi đi đến bên cạnh Lý Hạo Nhiên cầm lấy gối trong tay anh ta rồi ném lên giường, giúp Thẩm Dục Luân cởi giày ra.
"Dục Luân ca." Tôi leo lên người anh ấy, ấm áp gọi anh ấy một tiếng, dù cho câu “Dục Luân ca” này chỉ mang lại cho anh một chút ấm áp và vui vẻ.
"Ha ha, ừm, bảo bối." Thẩm Dục Luân bò dậy nói tiếp: “Muốn mua đồ sao? Dục Luân ca dẫn em ra ngoài mua quần áo nha?"
"Dục Luân ca, Dục Luân ca, Dục Luân ca." Một lần rồi lại một lần, tôi nắm lấy tay Thẩm Dục Luân.
Tôi biết anh cần, anh cần tôi như thế này, trong những năm tháng niên thiếu, đã rất nhiều lần tôi cùng Thẩm Dục Luân trải qua buổi chiều tà như hôm nay, trừ khi anh ấy phản kích, còn không tôi thuận theo, cũng không khác gì lắm thế này: Ví như, bởi vì tôi không học quyền anh, bị ba dùng nhánh cây hoa chuối* đánh cho cả người tươm máu; Ví như, ba dùng dao cắt hai đường lên cánh tay mình, cả tay đỏ sẫm màu máu, sau đó nói với tôi rằng nhát dao này là ông nợ tôi, nhát còn lại là nợ mẹ tôi; Ví như, có rất nhiều đêm nghe thấy tiếng bạo lực phát ra từ phòng ba mẹ, tôi chỉ có thể che miệng ngồi trong phòng khóc lớn; Ví như, trong công ty của ba, lúc ba tuổi do không đọc thuộc hết bài vè cửu chương, lúc năm tuổi viết sai một chữ trong bài thơ 《 Ngắm biển rộng》, bị ăn tát, đánh tới độ máu mũi văng ra cũng phải cắn môi không dám lên tiếng, nếu tôi khóc thành tiếng, tôi sẽ bị đánh thảm hơn nữa.
*Cây hoa chuối này, là cây hoa cảnh, thân cây dài, mảnh nhỏ, gần giống với cây dong riềng vậy, đánh vào thì thôi rồi đấy.
Lúc ấy, tôi khát vọng biết bao có một đôi tay ấm áp ôm chặt tôi, dù chỉ là trao cho tôi chút an ủi cùng hy vọng.
"Bảo bối, bảo bối, bảo bối." Thẩm Dục Luân quả thực lập tức vui vẻ lên.
Lý Hạo Nhiên ngồi bên mép giường, vẫn là câu kia: "Thực sự không cần đi bệnh viện chút ư?"
"Không cần, cậu không sao chứ, hôm nay mất mặt quá đi, cú đẩy đó có làm cậu bị thương không?" Thẩm Dục Luân hỏi Lý Hạo Nhiên.
"Mình dĩ nhiên không sao rồi, nhưng mà ba cậu."
"Được rồi, ông ấy lăn lộn hắc đạo nhiều năm vậy rồi, chút thương tích ấy có làm sao, đừng nói cái này nữa, muốn ăn gì? Mình khao."
"Không cần, cậu không sao là được rồi, tối nay ba chúng ta cùng ngủ trên giường?" Lý Hạo Nhiên lúng túng nắm tóc, mím môi cười.
"Ừm? Có sao không, ba chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ chung, chỉ là muốn thì mình có thể thuê cho cậu một phòng riêng, hoặc cậu về nhà ngủ, mình cũng không có ý kiến gì."
"Ok, ba chúng ta ngủ chung, vừa vặn có thể hảo hảo tâm sự. Tối nay không uống rượu, không xem tivi, chúng ta nói chuyện phiếm, không làm gì nữa." Nói xong Lý Hạo Nhiên cởi giày, nằm lên giường.
"Kéo giường tới gần cửa sổ được không?" Tôi hưng phấn hỏi.
"Sao phải chuyển?" Thẩm Dục Luân hỏi.
"Anh xem, giờ ở bên kia có nắng chiều, hơn nữa, hôm nay chúng ta ở tầng cao như vậy, đến tối cảnh đêm nhất định sẽ rất đẹp, có thể ngắm cảnh đêm rồi ngủ. Rất lãng mạn a."
"Ok, quyết vậy đi! Em qua bên, cẩn thận động vào chân bị thương."
Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên bắt đầu kéo giường, bất hạnh thay, giường bị cố định một chỗ.
"Cái này không kéo đi được, làm sao đây?" Lý Hạo Nhiên cười với tôi.
"A? Vậy bỏ đi."
"Bỏ đi cái gì, không được, để anh nghĩ coi, có thể kéo nệm qua mà." Hiển nhiên Thẩm Dục Luân còn muốn ngắm cảnh đêm thành phố hơn cả tôi.
Sau đó anh ấy kéo hai tấm nệm đến bên cửa sổ, rồi ném tất cả chăn gối lên trên nệm.
"Cởi ra đi, Hạo Nhiên ca với Thẩm Dục Luân cũng cởi hết áo quần ra đi." Nếu bạn thấy trên áo quần của Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên loang lổ vết máu, còn trên mặt đất toàn là bùn đất thì bạn cũng sẽ đưa ra yêu cầu đó thôi.
"À há?" Hai người họ một người nhíu mày, một người chắp tay ra sau cúi đầu đá gối, tiếng "À há?" trầm bổng du dương này phát lên một cách quỷ dị, còn kinh khủng hơn cả tiếng "À há" của Lý Hạo Nhiên khi tôi ngửi quần lót của anh ta nữa (nói lại lần nữa, không phải tôi hèn mọn đi ngửi mùi dâm mỹ tình kết trên quần lót anh ta như bạn nghĩ đâu, không tin thì bạn đọc chương trước đi, rõ ràng là hiểu lầm.)
"Người hai anh bẩn thế kia, phải cởi ra chứ." Nói xong, tôi  bắt đầu phóng khoáng cởi áo quần ra.
Thẩm Dục Luân cũng nhanh chóng lột sạch mình, đúng thế, lột một lèo tất chân và quần lót rồi ném từ trong chăn ra, tôi khẳng định, anh ấy lột sạch sẽ mình luôn.
Lý Hạo Nhiên lúng túng cười nói với chúng tôi: "Cái đó, phải đi tắm trước rồi mới có thể." Rồi cỡi quần áo, mặc độc cái quần lót đi vào phòng vệ sinh, tôi và Thẩm Dục Luân nhìn nhau, há to miệng, lúng túng xoay người đi chỗ khác, rất rõ ràng, Lý Hạo Nhiên nói tắm một chút không phải là để giặt quần áo, mà là tắm rửa, nói cách khác ý của anh ta chính là tắm rửa rồi mới có thể làm... chuyện nên làm, hơn nữa bây giờ rất có thể bạn cho rằng là cái chuyện kia.
"Nghĩ cái gì thế chứ! Không đúng!" Thẩm Dục Luân ôm gối đầu, hưng phấn ném qua tôi rồi rống lên, nhưng mặt cả mặt anh ấy đã nghẹn đến đỏ ửng, gân xanh trên người nổi cả lên, mùi hương thanh xuân trên người nam sinh nam từng đợt thêm nồng, tôi càng nhìn càng nghĩ Thẩm Dục Luân sao mà đáng yêu thế chứ, anh ấy vừa kêu gào vừa chui vào chăn, che kín bưng, rồi lại lấp tức lùi về sau.
Giờ tôi chắc chắn một chuyện, giữa ba người bọn tôi, người bảo thủ nhất là tôi, bởi vì tôi không bao giờ nghĩ đến việc ba chúng tôi sẽ đi đến phương diện kia, nhưng hiển nhiên Lý Hạo Nhiên và Thẩm Dục Luân nghĩ về nó quá nhiều.
Sau đó Thẩm Dục Luân dứt khoát ôm chăn lên, nhón chân như múa bale đi đến cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy cơ ngực nhô ra của anh ấy, nghĩ đến lúc anh ấy múa bale, dạ dày tôi dâng lên một trận nôn nao.
Anh ấy hét vào phòng vệ sinh: "Hay là ngủ riêng đi, Lý Hạo Nhiên, nghe thấy không? Chúng ta thuê hai phòng, cậu ngủ phòng riêng hoặc là thêm giường cũng được."
Anh ấy lấy chăn che trước Mr. Hu-Ha của mình, tạo thành một mảng lớn nhô lên, tà mị cười hỏi: "Ha ha, của ca ca lớn không?"
Thẩm Dục Luân này có chút đáng yêu lại có chút thô tục buồn nôn, lại còn kích thích thần kinh thiếu nam mới lớn tôi đây, hơn nữa đây rõ ràng là bày ra khiêu khích cùng miệt thị với tôi mà, vì thế, tôi quyết định đùa giỡn anh ấy một chút.
"Anh Dục Luân, nói cho em biết, anh thích em bộ dáng tươi cười ngang ngược, mị nhãn như tơ, hay là liếm môi khiêu gợi." Tôi học theo bộ dáng khiêu gợi của mấy đại thần trong TV, rung đùi đắc ý, nhưng thất bại chắc có lẽ do chân tôi bị thương, nên chỉ có thể dùng một chân đau đớn cùng nhau nhảy qua.
"Ha ha, anh thích nhất là cái vẻ mắc ói như giờ em! Đáng yêu quá đi!" Thẩm Dục Luân cười đến vỗ ngực giậm chân.
"Mắc ói? Anh nói em mắc ói ấy hả?" Tôi bị chọc giận rồi, bộ dáng tươi cười ngang ngược của tôi, mắc ói ấy hả? Mị nhãn như tơ, mắc ói ấy hả? Liếm môi khiêu gợi mà mắc ói ấy hả, không tin thì bạn lên blog tôi mà xem, lại còn nói mắc ói ấy hả?
Tôi kéo tấm chăn trên người anh ấy xuống, anh ấy xấu hổ, lập tức bay lên giường, dùng gối đầu che lên chỗ đó, cười xấu xa với tôi, mặt đỏ ửng.
Tôi cảm thấy bị vũ nhục quá sâu, thế là lại dùng một chân nhảy lên giường, cúi người nhặt quần lót và tất chân của mình lên, lướt qua hầu kết, xương quai xanh mình, lại lướt qua huyết mạch đang sôi sục, rồi ném cho Thẩm Dục Luân, nói: "Tất cả đều là mùi hương của em đó, siêu "mê li" luôn, thích không?" Tôi chính là kiểu nam sinh điển hình tuyệt không chịu thua, anh cắn em đi? Hôm nay không chế trụ anh là không được!
Anh ấy nuốt nước miếng một cái, tất cả mạch máu huyết khí phương cương nổi lên, thu hồi dáng vẻ tươi cười, anh ấy biết tôi nổi đóa lên rồi, chân bị thương, tôi lại đang bày ra vẻ gợi cảm, còn bị anh ấy nói là mắc ói. Giống như lúc tôi hỏi bạn, bạn thích vẻ đẹp bên trong hay bên ngoài của tôi, bạn nói với tôi, bạn thích sự hài hước của tôi, vậy có làm tôi phát điên lên không cơ chứ.
"Mau, mau trở lại bình thường đi!" Thẩm Dục Luân tiếp tục cuộn mình lui về sau, anh ấy lần đầu thấy tôi như vậy.
Tôi quay qua bên, phì cười, nhất định phải cười một cái, tôi nhịn không nổi nữa, vì tôi phát hiện ra, hóa ra đùa Thẩm Dục Luân lại vui đến thế, quả nhiên xưa giờ chỉ giả vờ lưu manh, anh còn hét a, anh còn rống a, anh nháo tiếp a, rốt cuộc ai mới là sói xám lớn, ai mới là tiểu bạch thỏ đây, quả nhiên kết luận còn quá sớm.
Tôi ngừng cười, quay qua, nói tiếp với anh ấy: "Ngày hôm nay Hạo Nhiên ca cũng ở đây, chúng tôi phải vui vẻ một chút a."
Sau đó tôi học theo mèo cào cào lên người anh ấy, đầu anh ấy đầy mồ hôi, vui chết tôi rồi. Ok, chuẩn bị thu tay lại, vì tôi cảm thấy nếu đi xuống nữa tôi sẽ nổ tung mất, bởi quá buồn cười, quả thật nhịn hết nổi rồi, nhìn mặt Thẩm Dục Luân một hồi xanh lè lại trắng bệch, hơn nữa còn có vết thương, sự biến đổi này quá đặc sắc rồi.
Vui quá hóa buồn, lúc này lại xảy ra bi kịch, tôi đã đánh giá thấp năng lực của địch, lúc tôi vừa chuẩn bị cải tà quy chính thì anh ấy đè tôi xuống giường, chế trụ hai tay tôi, nhảy đè lên ngực tôi, tôi nhắc lại lần nữa, quần lót của anh ấy đã bị tôi ném rất xa. Và trước khi tôi làm ra một loạt hành động khiêu khích anh ấy thì cái vũ khí của anh đã ngóc đầu lên cao, và lúc này nó ở trên ngực tôi, có thể nói là, trên mặt tôi?
Hẳn là bạn đã từng thấy quả lắc đồng hồ đang lắc lư, nhưng chắc chắn là bạn chưa từng thấy cái quả lắc siêu lớn nào lắc lư trước mặt bạn đâu, đây là lần đầu tiên tôi quan sát một cái quả lắc đồng hồ lớn đang lắc gần như thế, tôi há to miệng vì cảnh tượng trước mắt hoặc có thể là vì mùi hương quá mức mãnh liệt.
Điện giật như phản ứng hóa học vậy, truyền từ tóc gáy, lỗ chân lông đến mỗi tất da thịt, toàn thân vỡ vụn rệu rã, cảm giác như trong cơ thể bị vạn mũi khoan làm cho tê dại, cái cảm giác này tựa như mình là một ly (rượu) Martini, còn Thầm Dục Luân là một khẩu AK-47, anh ấy nhắm vào tôi, rồi "oành" một tiếng, bắn ra viên đạn nóng hổi, biến tôi thành muôn vàn mảnh vỡ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngũi ấy, thoáng xuất hiện trong đầu tôi là Sao Thổ, là vị CEO thành công nhất của công ty P&G - Bạch Ba, là đóa cúc Ba Tư đầu tiên tôi ngắt trong vườn trường tiểu học, là một khuôn bánh Toast không đi kèm dao nĩa, là dầu gội hương Cherry của Nhật Bản, là nghi thức giao tiếp vào buổi trưa của binh sĩ trong cung điện Buckingham, là những thỏi vàng lấp lánh được dự trữ ở ngân hàng Thụy Sĩ, là tượng nhân sư Ai Cập với phần dưới như tấm phản quang người ta hay cầm khi chụp hình, là chiếc tủ bảo hiểm (tủ đựng phao cứu sinh) trên tàu RMS Titanic trong giây phút được mở ra, là những tác phẩm nghệ thuật quyến rũ của Lucy, là pháp trượng quyền uy của mụ phù thủy trong câu chuyện cổ tích 《 Sáu con thiên nga》, là chiếc quần tây mang thương hiệu của  Winston Churchill.
Đúng vậy, tôi như đi vào cõi thần tiên, tôi là một vị thành niên, nhìn thấy hình ảnh kích thích như thế, hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, trong đầu tôi các nhà toán học, nhà phân tích, kiến trúc sư, nhà thiết kế, nhà thực thi (người đa năng) tất cả đang điên cuồng tiến hành tìm đáp án, sau đó truyền đến hệ thống thần kinh của tôi, nói cho tôi biết tôi phải phản kích thế nào, hoặc là nên phản ứng ra sao.
Cut! Thời gian dừng lại, bây giờ chúng ta đem camera ném ra ngoài cửa sổ đi, phải, đúng thế, phiền nhiếp ảnh gia lên thêm chút, đúng, tốt.
Khụ, ánh trời chiều chiếu vào đường cong cơ thể của Thẩm Dục Luân, và Mr. Hu-Ha của anh ấy đang ngóc cao đầu thẳng đứng hướng về phía mặt trời, anh ấy cúi đầu, trên mặt là bộ dáng tươi cười tựa ma vương, đối diện là tà dương điêu tàn, phía dưới là con mồi của mình, bức ảnh này phải chụp được mặt (anh) sau đó đem đến bảo tàng Đại Anh cất giữ, bởi vì trong cuộc sống này dùng nghệ thuật kiêu ngạo vẽ truyền thần ít lắm. (truyền thần có thể hiểu nôm na là vẽ tranh chân dung.)
Kế tiếp tôi nhận được một “thông tin” dùng đầu gối phản kích, tôi tập trung hết sức lực, đang chuẩn bị chuyển động linh hoạt để phản công thì nghe thấy tiếng mở cửa "Kẽo kẹt" không muốn nghe nhất cuộc đời này, sau đó là tiếng "À há?!" vô số lần làm tôi rơi vào hỗn loạn, cuối cùng là tiếng đóng cửa lưu loát "Cạch!".
Vốn dĩ tôi nghĩ gia giáo nhà Lý Hạo Nhiên nhất định rất nghiêm khắc, có vậy lúc đối mặt với hình ảnh gay cấn này vẫn có thể không sợ hãi, đổi lại là bạn, mở cửa, thấy cảnh tượng này, nếu không tự đâm mù mắt mình thì nhất định là hét lớn  gà bay chó sủa chạy vào phòng tắm, vừa chạy vừa mất khống chế ngâm 《LOLLIPOP 》của Ben Kweller.
"A ha ha ha ha hắc ~ " rõ ràng là tôi muốn khóc, lại phát hiện ra cả cằm và mặt đều cứng ngắc.
Mặt của tôi, chính xác là miệng tôi, ở chỗ ấy của Thẩm Dục Luân, Thẩm Dục Luân trần như nhộng, bạn đi tu 16 năm, hòa thượng mặc một thân GUCCI, tôi cá, bạn cũng sẽ nghĩ đến chuyện kia, chúng ta cược một quả dưa leo lớn nhé.
Một phút sau Thẩm Dục Luân cũng nhảy xuống, ngay tức khắc nhanh như chớp kéo chăn lên, một tay duỗi ra, tôi cũng bật người phối hợp hoành tráng lật người một cái, toàn bộ cảnh này của tôi đều bị nắm bắt, lúc ở trong đội thể thao chúng tôi chưa bao giờ thuần thục như vậy. Tôi nằm trên bờ vai rộng của anh ấy ngủ an tĩnh, đắp chăn xong, sau đó mở rộng đùi, ngay tức khắc cái chăn liền trở nên xốc xếch không còn thẳng thớm nữa, tôi cầm tờ báo bên cạnh lên đọc, Thẩm Dục Luân thì nhấn điều khiển trên tay, hai người nghiêm chỉnh đến không chịu nổi.
Đài Phượng Hoàng Tư Tấn (news.ifeng.com) phát tin tức mới: "Chỉ số giá cổ phiếu Poor đang giảm một cách chấn động."
"Ừm, xem cổ phiếu cũng được, chỉ số giá cổ phiếu hả? Hôm nay bao nhiêu thế?" Tôi hắng giọng hỏi, làm bộ xem.
"Chắc là lại hạ tiếp, phiên giao dịch toàn cầu đầu tiên bắt đầu ở Wellington, thị trường chứng khoán cũng giống thế thôi, có thể thấy được xu hướng biến động của nó." Cái tên Thẩm Dục Luân ngu muội này đã triệt để nhập tâm vào vai nhà phân tích tài chính rồi.
"Ai nha ~ " phòng tắm truyền đến tiếng hét thảm thiết.
"Ha ha, bị trượt hả." Tôi lúng túng cười nói với Thẩm Dục Luân.
"Ha ha ha, phải đó, chắc là trượt chân rồi." Thẩm Dục Luân cũng không tim không phổi cười với tôi.
"Còn không mau đi xem sao!" Tôi thu lại tươi cười, chạy đến phòng vệ sinh, mở cửa, tay Lý Hạo Nhiên lót sau đầu, nằm trong bồn tắm, trên mặt đất đều là nước.
"Ặc, Hạo Nhiên ca, không sao chứ?"
"Anh đang tắm, không sao, hai người tiếp đi, anh còn tắm lâu lắm, ha ha ha ha..." Lý Hạo Nhiên cười đến độ cứng ngắc như nữ hoàng băng, bởi có thể cười cứng ngắc như vậy trừ người đó ra tôi thực sự không nghĩ ra ai khác nữa, điều này khiến xương bánh chè của tôi nhất thời thấy lạnh lẽo.
"Tắm trong bồn không có một giọt nước ấy hả? Cậu bị trượt chân đúng không? Mau đứng lên a!" Thẩm Dục Luân đã mặc quần lót, đứng sau lưng tôi.
"See? Hiểu lầm thôi! Hạo Nhiên ca ổn chứ?" Tôi vuốt tay, vẫn thấy hơi xấu hổ.
Dưới ánh chiều tà, ba người chúng tôi ấm áp tựa vào nhau nằm trên nệm trước cửa sổ sát đất.
Lý Hạo Nhiên: "Sau một năm quen biết hai người, cảm thấy cuộc sống không còn giống với trước kia nữa, cảm giác mỗi một ngày đều là tràn đầy, thêm vào rất nhiều thứ gì đó, dù ở bất kỳ phương diện nào, như bị chiếm hữu vậy. Lạ thay, mình hoàn toàn không phản cảm với cuộc sống như thế, từ trước đến nay mình vẫn nghĩ mình chỉ sống muốn sống một cuộc sống đơn giản mà thôi." Tôi ngủ giữa hai người, nghiêng người dựa vào vai Thẩm Dục Luân, tay phải nắm lấy tay Lý Hạo Nhiên.
Thẩm Dục Luân: "Còn mình không giống như cậu, mình cảm thấy cuộc sống phức tạp trước đây của mình trở nên đơn giản hơn, có lẽ là vì cuộc sống của chúng ta không giống nhau, song, dù nó đơn giản hay là phức tạp, mình cũng rất thích cuộc sống như hiện giờ, cậu xem, như lúc này, nằm trước cửa sổ, cùng nhau nói chuyện phiếm." Nói xong Thẩm Dục Luân hôn lên trán tôi.
Thẩm Khải Ni: "Em nhớ rõ Hạo Nhiên ca là người đầu tiên cười với em, giống ánh dương quang bây giờ vậy, ôn hòa lại không chói mắt. Anh nói lúc đó đang cố chọc cười em, vậy thì anh đã thành công, bởi vì từ ngày đó, em đã nhớ kỹ nụ cười ấy; em còn nhớ cả Thẩm Dục Luân, không phải, Dục Luân ca, vì anh vừa lưu manh lại rất dịu dàng, (chúng ta) mấy khi đủ dũng khí đối mặt mở lòng với nhau như vậy ư? Ha ha, các anh sẽ nhớ kỹ chứ, những chuyện phát sinh giữa chúng ta một năm này?" Tôi nâng chân bị thương gác lên đùi Lý Hạo Nhiên, thả tay anh ta ra, nhẹ nhàng dặt tay lên đùi anh ta, anh ta buông tay ra, nhẹ nhàng quấy nhiễu mắt cá chân tôi.
Lý Hạo Nhiên: "Nhớ rừng cây trên gò núi, ba chúng ta đi chân trần, ngày đó em cư nhiên không có mặc áo sơ mi, còn mặc cả quần jean bó, bay về từ Châu Hải, nói với anh rằng em đã lành bệnh. Còn nhớ kỳ nghỉ đó, cùng em ngắm pháo hoa. Nhớ lúc ba chúng ta đi công viên, bắt cá, mua bong bóng, còn có Hoàng Hoàng của bây giờ. Anh đều nhớ hết, anh cảm thấy thời gian trải qua hết thảy tốt đẹp đến mức không chân thật." Sau đấy nghiêng mặt sang, cười với tôi và Thẩm Dục Luân, Thẩm Dục Luân không nhìn anh ta, tôi cũng cười đáp trả.
Thẩm Dục Luân: "Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, mặt lạnh lùng, mặc tây trang, cũng giống những nam sinh khác mà thôi, chỉ là em càng không thèm chú ý đến anh, anh lại càng muốn em chú ý đến, một năm không đủ, một trăm năm cũng không đủ, chí ít là, anh chưa từng cảm thấy mỗi một hành động của em không hợp lẽ với thường, điều này càng khiến anh hãm sâu hơn, chỉ là, tương lai còn dài, cho nên, không sao, phương trình có khó đến đâu rồi một ngày cũng sẽ giải ra." Thẩm Dục Luân nắm lấy tay tôi bỏ vào trong chăn.
Thẩm Khải Ni: "Không phải là em khó hiểu, mà là thân ở trong khốn cảnh, hai người không cần phải hiểu ý em, hoặc có lẽ hai người đều hiểu ý của em, anh nghĩ xem, quan hệ chúng ta tốt như thế, tình cảm hấp dẫn nhất chính là chiếm hữu, mà sự chiếm hữu thường đi kèm với việc mình sẽ đem lại nguy hiểm cho người kia, niềm vui của tình yêu không phải là nhận được gì, mà là sự nỗ lực, thứ tình yêu này quá nặng nề. Song, thứ quan hệ này, vĩnh viễn chỉ tồn tại giữa hai người, không thể nào tồn tại giữa ba người được." Tôi ngồi dậy, Thẩm Dục Luân kéo cao chăn, đắp lên người tôi.
Lý Hạo Nhiên: "Phương trình này không cần giải làm gì, như thế này đã là quá tốt." Lý Hạo Nhiên đặt tay tôi lên bụng anh ta, Thẩm Dục Luân gác tay lên mặt.
Thẩm Dục Luân: "Nó cần phải được giải ra, ít nhất phải căn cứ vào đáp án của em để giải." Thẩm Dục Luân rụt tay về, đặt lên ngực tôi.
Thẩm Khải Ni: "Trong lòng em cũng có ẩn số, chỉ sợ sau khi giải ra, đáp án lại không giống với đối phương." Tôi lại nắm lấy tay Lý Hạo Nhiên.
Vtrans #Anryn Quintus ლ Kenny - Kenny ლ Quintus
Vì chương này quá dài Fb giới hạn lượng chữ nên sẽ chia ra 2 lần post nhé :D

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #haihuoc