Hiện tại em chỉ thích anh


Em vẫn nhớ ngày ấy là một ngày đẹp trời của tháng 10, em vừa mới vất vả dọn dẹp những mối quan hệ dư thừa và nhàm chán thì anh xuất hiện. Nhìn chiếc hình đại diện bịt khẩu trang nhưng em vẫn biết người đó đang cười tươi và nhìn vào camera, bình thường em sẽ chẳng quan tâm đến những lời mời kết bạn 'dạo' đấy đâu vì quan tâm tới cũng chỉ tổ làm cho list friend của em đầy hơn mà thôi, nhưng mà không hiểu vì sao em lại chấp nhận lời mời kết bạn ấy, cứ như là có gì đó thôi thúc em vậy..

Đúng như dự đoán, anh nhắn tin đến làm quen, vẫn là một motip nhàm chán khi vừa mới làm quen: em sinh năm bao nhiêu? Em còn đi học không?..bla..bla... Em nhớ lúc ấy vì cũng đang rảnh rỗi nên em cũng khá kiên nhẫn để reply lại tin nhắn của anh, tại sao lại là "kiên nhẫn" ? vì anh nói chuyện không những nhạt mà còn reply em siêu lâu luôn, lâu đến nỗi em tưởng chừng như em muốn chặn anh luôn rồi. Một đứa thiếu kiên nhẫn như em không ngờ lại có thể kiên trì đến thế, đến em còn bất ngờ với bản thân mình mà...

Sau vài ngày nhắn tin thì em biết được tên anh, em biết anh đang làm nhân viên sửa chữa ô tô, anh sinh năm 97, rồi thì quê anh ở Đồng Nai, rồi anh từng học trường Đại học em đang học và vài thông tin cơ bản trừ diện mạo của anh. Nhắc lại cũng thú vị thật, em thế mà lại không biết mặt mũi anh như thế nào mà vẫn giữ liên lạc với anh, chắc lúc đó em chưa hề có suy nghĩ sẽ có một mối quan hệ xa hơn với anh ngoài mối quan hệ bạn bè qua mạng. 

Cuộc trò chuyện của em với anh cũng đơn giản xoay quanh việc quan tâm hỏi han nhau, rồi cùng bàn luận về một vấn đề nào đó. Chuyên ngành của em là ngoại ngữ nên anh ngỏ ý muốn em có thể kèm anh để anh có thể trao dồi ngoại ngữ giao tiếp nên nội dung của cuộc trò chuyện lại thêm vào một đề tài, em trở thành ' cô giáo' của anh, còn anh thì bất giác trở thành thói quen của em. 

Thói quen là khi mỗi ngày được anh nhắn tin quan tâm, nghe anh kể về những câu chuyện ở chỗ anh làm việc. Những lúc nghe anh kể về công việc của mình, nghe anh kể về những dự định trong tương lai, em từng nghĩ rằng, "anh ấy thật giỏi, thật muốn anh ấy trở thành bạn trai mình, hahah". Nhưng bởi vì anh luôn giữ chừng mực trong cách nói chuyện nên em đã nghĩ, chắc anh không có ý định muốn ở bên cạnh em đâu, thế là em lại tập trung vào việc hỗ trợ anh trao dồi ngoại ngữ để có thể kéo dài thêm một chút mối quan hệ dễ thương này.

Rồi đến một ngày, anh đề nghị được gặp mặt, lấy lý do là học trò cần có một buổi học offline để em có thể chỉnh phát âm cho anh. Lúc nhìn thấy lời mời, tim em đập mạnh hơn một tí chứng tỏ rằng đâu đó trong tiềm thức em cũng đã chờ đợi cuộc hẹn này. Anh đi làm từ sáng đến tận tối, có khi còn phải tăng ca nữa nên anh chỉ rảnh mỗi cuối tuần. Em vừa đi học, vừa có công việc bán thời gian ở Trung tâm ngoại ngữ, vừa có công việc bán thời gian ở nhà hàng gần nhà nên thời gian biểu của em ngược lại với anh, chỉ rảnh mỗi những tối trong tuần thôi. Anh nói, để anh sắp xếp  công việc xin về sớm, xin em một cái hẹn để có thể gặp mặt nhau, và rồi anh để em chọn một quán cà phê mà em cảm thấy an toàn, anh hỏi ý kiến em rằng em muốn tự đi đến chỗ hẹn hay để anh đến rước, lúc ấy em lại nghĩ "Thật là một người tử tế!"

Hẹn lúc 7h30 nhưng em lại muốn đến thật sớm nên 7h em đã định đi rồi, chỉ là không ngờ anh đến sớm hơn cả em, anh nói rằng anh sẽ đợi ở ngoài cửa để vào cùng với em. Lúc em đến nơi, em thấy có người đang đợi ở ngoài cửa thật, nhưng vì ngại nên em quyết định im lặng bước vào order nước rồi đi tìm chỗ ngồi, sau đó mới nói cho anh biết mình đã đến nơi rồi. Em làm như vậy vì em biết chắc rằng với sự tử tế của mình anh muốn mời em cuộc hẹn này nhưng khi chỉ là bạn bè em không muốn ai chi tiền cho mình cả.

Ấn tượng đầu của em với anh là nhìn rất bình thường, cũng không có vẻ ngoài xuất chúng nhưng nói chung là không phải là hình mẫu lý tưởng của em. Em và anh bắt đầu cuộc trò chuyện, em cố gắng để bản thân trở nên hòa đồng hơn để có thể kết nối với anh, em nhớ lúc ấy vui lắm nhưng với buổi hẹn này em đặt ra giới hạn cho bản thân rằng mình cần về sớm nên buổi hẹn đầu tiên kết thúc với một ấn tượng tốt và không có sự xuất hiện của cái sự học hành nào ở đây cả.

Những ngày tiếp theo cũng cứ thế bình yên như vậy thôi, tối đến hẹn anh lại nhắn tin đến, vẫn là những nội dung quen thuộc như mọi ngày: Anh về rồi nè, hôm nay của em như thế nào, đã ăn uống gì chưa, hôm nay có gì vui không,... những câu hỏi nhàm chán mà người con trai nào cũng hỏi nhưng khi anh hỏi lại khiến em lại có suy nghĩ rằng " Phải chi nó cứ kéo dài mãi nhỉ?", thật đấy, nghĩ lại những mối quan hệ toxic mình từng trải qua, hơn ai hết em thật sự mong chính mình sẽ có được một mối quan hệ bình yên tính theo năm rồi đi đến kết hôn.

Tháng 12 là tháng sinh nhật của em, trước khi anh đến em đã cùng bạn thân của mình hẹn vào ngày sinh nhật của em, chúng em sẽ cùng đi chơi với nhau, đây là một chiếc kèo không thể lung lay vì bất cứ lý do gì nên khi anh ngỏ lời muốn đưa em đi chơi vào ngày hôm đó em thật tiếc nhưng rồi vẫn chọn giữ lời hứa với bạn của mình. Sinh nhật em anh không phải là người đầu tiên chúc mừng em nhưng lời chúc của anh lại khiến em cảm thấy vui nhất. Tối hôm đó em chọn một chiếc đầm xinh xắn cho buổi hẹn với cô bạn từ nhỏ của mình, trong lúc chuẩn bị, em khẽ giật mình khi anh nói rằng ngày hôm nay anh xin về sớm, anh nói, anh xin về sớm biết đâu em sẽ đi cùng với anh, hahahahah thật sự lúc ấy em vui lắm, lúc ấy như muốn thốt lên rằng anh thật dễ thương! Nhưng thôi, dù anh có dễ thương như thế nào thì em vẫn giữ nguyên quyết định của mình :)))

Đến một ngày, anh nói gì đó khiến em hơi giật mình, em nửa thật nửa đùa trêu anh

 "Anh đây là đang tỏ tình với em đấy à?"

anh nói rằng " Anh ghẹo em đó chứ anh nghĩ anh và em không hợp nhau đâu." 

Câu trả lời khiến em hụt hẫng đồng thời đánh thức tính cách háu thắng trong con người em, cùng với một chút cảm xúc khó chịu em đã hỏi anh lý do 

"Anh thích em nhưng quan điểm yêu của anh và em không giống nhau, anh là người sống thoáng, em là người sống truyền thống, chúng ta không hợp nhau"

"Anh bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi, anh không muốn bắt đầu một mối quan hệ không có kết quả, anh nghĩ em bây giờ không có cùng mục tiêu giống anh, tuổi của em bây giờ chính là tuổi để trải nghiệm, tuổi để có người yêu như người ta"

"Cũng chưa chắc gì em cũng thích anh"

[ M* ki*p, đến rồi đấy, tôi căn bản chính là dân ngôn tình chính hiệu và tôi từng gặp qua rất nhiều người, gặp nhiều đến nỗi tôi đều có thể phát giác ra mùi nguy hiểm trong mối quan hệ đó, đối với anh, trong một vài tình huống tôi thật sự không biết được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, cũng đúng thôi, nếu như tôi biết rõ anh đang nghĩ gì thì tôi đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này từ lâu rồi nhưng rồi trong một khoảnh khắc nào đó tôi đã buông lỏng bản thân, chấp nhận rằng dù kết quả có tồi tệ như thế nào tôi cũng bằng lòng để bản thân thích anh. ]

Bao nhiêu lý do được anh đưa ra, anh nói rằng anh thích em nhưng anh sợ chúng ta không hợp nhau, anh sợ  em chỉ muốn chơi đùa với anh và coi anh như một lần trải nghiệm, anh sợ anh lại hoang phí thời gian cho một mối quan hệ không có kết quả. Một người đàn ông nào có nhiều nỗi sợ đến như vậy chứ? Anh bảo em chơi đùa, xin lỗi, em không rảnh để lãng phí thời gian của mình để kéo dài một mối quan hệ mà em không cảm thấy hứng thú và cũng không nghiệp đến mức đem tình cảm người ta ra mà chơi đùa. Nếu như em không để ý đến anh thì ngay cả lời chào bắt chuyện của anh em cũng lười rep.

 [ Thực chất, tôi cũng không phải kiểu con gái cứ khư khư giữ mình trong xã hội càng ngày càng cởi mở này, dù sao tìm một người bạn đời không chỉ yêu cầu về mặt tình cảm và hợp về tính cách còn phải hòa hợp trên phương diện ấy thì mới mong có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mà :))) ê nhưng mà ở thời điểm này tôi vẫn còn nguyên vẹn trong trắng nha các bạn, tôi chỉ đang đợi một người có kinh nghiệm đủ để khiến trải nghiệm lần đầu của tôi được trọn vẹn hơn bước đến mà thôi và tôi cũng chưa từng có suy nghĩ anh sẽ là lần đầu của mình nên tôi vẫn luôn tạo cho anh ấn tượng rằng tôi rất ngoan ngoãn, trong sáng chẳng biết mùi đời. Đến hiện tại, mọi thứ anh thể hiện cho tôi thấy rằng anh là  người lịch sự, tinh tế, dịu dàng và khó đoán, tôi tưởng tượng như kiểu mình đang bị thao túng tâm lý vậy, lúc này tôi chợt nhận ra "Redflag nguy hiểm nhất cuộc đời tôi xuất hiện rồi" ]

"Quan điểm yêu là cái để điều chỉnh khi gặp người mình thích, làm gì có ai hợp nhau từ lúc đầu đâu, cái quan trọng là có biết thay đổi vì đối phương không kìa" oke, em thừa nhận em đã có chút háu thắng trong chuyện này nên đã lỡ tỏ rõ lập trường là em cũng có chút cảm xúc với anh, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy là uầy, em ẩu rồi...

Thế rồi chuyện ấy trôi vào dĩ  vãng, có một lần cuối tuần hiếm hoi em không bận rộn với những công việc part-time của mình, em và cô bạn của mình hẹn nhau đi chơi nhưng trùng hợp ngày hôm đó anh cũng được về sớm nữa, anh muốn qua đưa em đi chơi.

"Em có hẹn với cô bạn kia rồi, làm sao bây giờ"

"Mấy giờ mấy em hẹn ?"

"hmm, chừng tầm 8h tối á"

"Thế 6h anh qua chơi với em được không?"

"Hahaha, anh tranh thủ như vậy luôn á?"

"Kệ anh đi, nhớ em nên mới qua mà "

"Oke, tùy anh thoi"

6h anh qua chở em đi ăn rồi anh chở em đến chỗ hẹn với cô bạn, anh nói anh ngồi chơi chừng nào bạn em tới thì anh tránh mặt cho hai đứa nói chuyện. Cuối cùng anh ngồi đến khi bạn em đến, bạn em bước vào khẽ nháy nháy mắt với em vì em đã báo trước với nó có sự xuất hiện của anh nên nó cũng dẫn cả người yêu của nó đến, anh nói anh ra ngoài một tí anh quay lại nên nhìn nó và người yêu nó bước đến gần em thật sự phục trình độ khiến mọi chuyện rắc rối hơn của nó, sau màn chào hỏi qua loa, em khẽ kéo nó lại gần. 

"Mày đang cảm thấy cuộc sống quá suôn sẻ nên muốn khiến mọi chuyện rối nùi hơn phải không?"

"Vui mà, chứ để người ta lẻ loi mày không thấy có lỗi sao?"

Lúc anh quay lại, anh khẽ gật đầu chào nhưng không biết sao lúc đó em cũng chỉ biết im lặng vì em không biết mình nên giới thiệu anh là gì của em nên em chọn cách im lặng. Cuộc hẹn chỉ rôm rả tiếng cười nói của em và nó, hai người đàn ông thì im lặng suốt buổi, chịu thôi, trong đời cũng nên có vài khoảnh khắc khó xử như thế cho vui mà

"Tao về tao hỏi bồ tao, sao anh không bắt chuyện gì với người ta hết vậy, anh ấy bảo là có biết tên người ta đâu mà bắt chuyện, mày ẩu rồi"

"Tao biết tao ẩu mà, nhưng mà tao không biết giới thiệu anh ấy là gì của tao cả nên tao chọn im lặng..."

"..." 

...

Đến một ngày nọ, anh nhắn tin cho em là: " Em chịu làm bạn gái anh không?" 

Nhận  tin nhắn làm tim em đập cực nhanh và mạnh, cái cảm giác mà người mình thích cũng thích mình thật ra cũng không tệ lắm đâu, em đã kiềm chế để không hét lên thật vui vẻ để bản thân còn sức gõ tin nhắn để trả lời anh:

"Em nhớ anh từng nói mình không hợp nhau?"

"Như em đã nói, anh nghĩ anh có thể thay đổi để hợp với em"

"Thật ra, em không phản đối quan điểm yêu của anh, cái em cần là thời gian để em có thể chấp nhận và tiến xa hơn, anh đợi được không, đợi đến khi em sẵn sàng"

" Anh sẽ đợi, anh không ép em, anh đợi đến khi em sẵn sàng và tin  tưởng anh"

"À" đúng rồi đó, em à như vậy thôi chứ em chưa trả lời.

Tình hình là thời gian gần đây vận đào hoa của em có hơi nở rộ, em vừa nhận được vài câu nói có nội dung tương tự, cụ thể là đến từ một cậu bạn học chung cấp ba, mẹ em có quen biết với gia đình bạn ấy thế rồi cả hai bên cứ trêu rồi ghẹo, thực ra em không có ý định phát triển cảm xúc với bạn, chỉ muốn coi bạn là bạn bè mà giao lưu thôi. Người tính sao bằng ông trời, bạn ấy ngỏ lời muốn phát triển một mối quan hệ trên tình bạn với em, em từ chối rồi, hiện tại em chỉ thích anh.

Người còn lại em biết trong một lần tập huấn dân quân mà phường tổ chức, bạn nhỏ tuổi hơn em nhưng đây hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của một người bạn trai mà em vẫn luôn hướng tới. Cậu ấy cao thiệt cao, cậu ấy xinh trai, cậu ấy hài hước, tập thể thao và còn biết võ nữa. Một chiếc redflag đáng yêu mà nếu như không có sự tồn tại của anh, em sẽ dành thời gian với chiếc redflag này đấy. Cậu ấy muốn được ở bên cạnh em, chăm sóc em, em cũng từ chối, dù là gu em nhưng hiện tại em chỉ thích anh. 




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro