Chương 10: Nửa đêm chuông gọi linh hồn trẻ nhỏ (trung)
"Ting ~! Ting ~! Ting ~!" Tiếng chuông kỳ quái như vậy người dân địa phương sớm đã nghe quen, thế nhưng đối với người bên ngoài chính là vô cùng sợ hãi.
"Tiếng chuông phía Đông, nữ nhi bi thương, sanh sanh tử tử, thê thê lương lương, thiên địa âm dương, thiện ác rõ ràng, khóc lóc kể lể nỗi lòng, nửa đêm nghe tiếng chuông vang. . ."
"Nhị Bảo! . . . Nhị Bảo!" Liên Nhi ngồi ở trên giường ôm lấy chiếc chăn rồi hô hoán gọi Nhị Bảo, cả người run bắn.
"Ta nói Liên nhi cô làm sao vậy? Gọi ta to như thế. . . Ta ở ngoài cửa vất vả lắm mới ngủ được, cô còn lên cơn thần kinh kêu la gì đó? !" Nhị Bảo có chút bất mãn xông vào gian phòng oán giận nói, rõ ràng ban đầu là cô đuổi hắn ra khỏi phòng, giờ gọi hắn về phòng cũng là cô, nữ nhân thực là khó hiểu.
"Nhị Bảo! . . . Ta gặp ác mộng . . . Ta mơ thấy một tiểu cô nương mặc đồ trắng bị người ta ném vào liễu lò lửa, tiểu cô nương kêu khóc thảm thiết, còn có bài ca dao, sau đó. . . Sau đó, từ trong lò lửa, một bàn tay vươn ra, suýt chút nữa là kéo ta vào trong đó, ta rất sợ. . ." Liên Nhi thấy Nhị Bảo liền chạy xuống giường ôm lấy hắn, vừa sợ hãi vừa kể cho hắn nghe giấc mơ của mình.
"Đừng sợ! Có Nhị Bảo ta ở đây, coi như là có quỷ bắt cô, cũng sẽ phải bắt ta trước mà. . . Đừng sợ, không có việc gì đâu. . . Cô chỉ là bị chuyện họ kể làm cho sợ nên suy nghĩ mà mơ thấy thôi." Nhị Bảo vỗ nhẹ lưng Liên Nhi, thấy một Liên Nhi tinh nghịch đáng yêu bị dọa cho sợ hãi như thế, trong lòng hắn có một chút thương tiếc.
"Ngươi đừng đi, ta sợ. . ." Liên Nhi thực sự là bị giấc mơ dọa cho sợ hãi, gặp được Nhị Bảo như bắt được ân nhân cứu mạng nên nhất quyết không buông hắn ra.
"Được. . . Ta không đi. . . Ta không đi, ta ở đây cùng cô, cái gì yêu ma quỷ quái, cũng sẽ không thể làm bị thương cô được." Nhị Bảo đột nhiên trở nên dũng cảm như thế, dĩ nhiên đã quên Liên Nhi từng ăn hiếp hắn như thế nào.
Bên kia, chuyện kỳ quái cũng xảy ra đối với Uyển Thanh, bởi vì, cô cũng mơ một giấc mơ giống Liên Nhi, chỉ là khi cô tỉnh lại thấy Địch Nhân Kiệt dang chăm chú quan sát cô.
"Hoài anh, huynh không ngủ đi, nhìn muội làm gì? !" Lý Uyển Thanh có chút buồn bực đích hỏi
"Không có gì! Chỉ là phát hiện lúc muội ngủ trông thật đẹp... nên không nỡ ngủ mà thôi, có thể nhìn ngắm nhìn muội cả đời thực tốt." Địch Nhân Kiệt lộ ra một tia cười giảo hoạt, kỳ thực, lúc tiếng chuông vang lên, hắn kinh ngạc phát hiện Uyển Thanh ngủ không được an giấc, my tâm nhíu lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn liền đoán cô hẳn là gặp ác mộng.
"Muội vừa gặp ác mộng " Uyển Thanh nói.
"Ta biết" Địch Nhân Kiệt nhẹ nhàng gật đầu
"Huynh biết?" Lý Uyển Thanh hồ nghi đích hỏi, Địch Nhân Kiệt sao lại biết cô gặp ác mộng chứ?
"Hiện tại là giờ tý một khắc, ta nghe thấy tiếng chuông kêu, thế nhưng, muội lại không có tỉnh, khi tiếng chuông ngừng một lúc muội mới tỉnh lại, ta nghĩ muội nhất định là mơ thấy chuyện gì rồi"
"Muội mơ thấy một tiểu cô nương mặc đồ trắng bị người ném vào lò lửa. . ."Lý Uyển Thanh cũng không thể tin được chính mình lại mơ thấy cảnh này, nhưng thực sự đó là những điều cô đã gặp trong giấc mơ.
Nhưng mà, kỳ quái nhất chính là giấc mơ của Mộng Dao, chính là không giống với giấc mơ của Uyển Thanh và Liên Nhi.
"Hi hi ha ha ~" Mộng Dao nơi khóe miệng nổi lên một tia cười nghịch ngợm, xem ra giấc mơ của cô thực vui vẻ
Nguyên phương bởi vì không cách nào ngủ được, sở dĩ là đang quay lưng về phía Mộng Dao, nổ lực khắc chế tâm tình bản thân, khi tiếng chuông vang lên, hắn dĩ nhiên có một chút thất thần, trở mình xoay người nhìn xem Mộng Dao có bị tiếng chuông đánh thức hay không thì nhìn thấy cô vẫn đang ngủ say, gương mặt lộ rõ vẻ tươi cười, ngọt lịm. Sự thất thần trong mắt Nguyên Phương nháy mắt đã tiêu tan, chỉ còn cảm nhận thấy một loại cảm giác an tâm, đối diện với nụ cười của Mộng Dao chính là cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng, cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp của cô, cho dù Đồng Mộng Dao bình thường hoạt bát hiếu động thế nào, lúc cô ngủ chính là an tĩnh như thế, khóe miệng vẫn ẩn hiện nụ cười. Trong mắt hắn chính là vĩnh viễn có một nữ nhân hoàn hảo, sinh mệnh cũng chỉ có tên một nữ nhân.
Sáng sớm hôm sau, mưa rơi xối xả, giọt mưa nơi mái hiên từng giọt một rớt rơi. . .
Mọi người tại khách phòng chuẩn bị dùng bữa sáng, mới phát hiện ngoại trừ Mộng Dao cùng Nguyên Phương hai người tâm trạng vui vẻ, còn những người khác đều dáng vẻ uể oải, ngáp ngắn ngáp dài.
"Các người làm sao? Hôm qua đều không ngủ ư?" Mộng Dao buồn bực hỏi, nghĩ thầm khách trọ này phòng ốc cũng thoải mái, đâu tới nỗi không thể ngủ được đâu.
"Không phải là không ngủ được, mà căn bản là không ngủ!" Nhị Bảo trả lời câu hỏi của Mộng Dao. Đêm qua hắn để an ủi Liên Nhi, chính là cùng cô thức cho tới sáng
"Vì sao?" Mộng Dao có chút không hiểu, đêm qua cô cùng Nguyên Phương ngủ rất ngon mà, tuy rằng lúc tỉnh dậy phát hiện ra bản thân đang nằm trong lòng Nguyên Phương, khiến cô cảm thấy xấu hổ.
"Uyển Thanh gặp ác mộng..."
"Liên Nhi gặp ác mộng..."
Địch Nhân Kiệt cùng Nhị Bảo đồng thanh nói, sau đó quay sang nhìn nhau, chủ tớ đồng tâm, nhưng điều đáng chú ý chính là cơ ác mộng.
"Uyển Thanh tỷ tỷ, tỷ có phải mơ thấy tiểu cô nương áo trắng không?" Liên Nhi khẩn trương nhìn về phía Uyển Thanh hỏi, nghĩ thầm không phải là cùng chung một cơn ác mộng đấy chứ.
"Ừ!" Lý Uyển Thanh giật mình gật đầu đáp.
"Tỷ cũng nghe thấy tiếng nữ hài tử vừa khóc vừa hát bài ca dao?" Liên Nhi nghe được Uyển Thanh trả lời liền cảm thấy lạnh giá nơi sống lưng.
"Muội cũng nghe được?" Uyển Thanh nghi ngờ hỏi lại.
"Chết rồi...chết rồi, muội cùng Uyển Thanh tỷ tỷ đều bị quỷ nhập rồi." Liên Nhi khóc to lên, rồi bá vai Nhị Bảo: "Nhị Bảo, ta còn một lập gia đình! Ta không muốn chết. . ."
"Cái gì mà chết hay không , nói gở. . .! Có Nhị Bảo ta ở đây, ta bảo vệ cô." Nhị Bảo nghĩ thầm lại phiền phức rồi, hôm qua khó khăn lắm mới khiến cô an tâm được chút, giờ lại bắt đầu nghĩ bậy.
"Các người gặp ác mộng?" Mộng Dao suy nghĩ về giấc mộng đẹp đêm qua. "Ta đêm qua mơ thấy một hồng y tiểu cô nương, hơn nữa, tiểu cô nương rất khả ái nha! Cô ấy cười với ta, đưa cho ta một chuỗi kim linh (chuỗi những quả chuông nhỏ), còn nói ta cầm chuỗi kim linh đó đi tìm cô ấy, thế nhưng ta tỉnh lại không có thấy chuỗi kim linh này? Lúc đó mới biết chỉ là giấc mơ thôi."
"Thực sự có những giấc mơ kỳ quái như thế. . ." Nguyên Phương nhìn Uyển Thanh, Liên Nhi, sau đó nhìn mộng dao, cảm thấy có chút gì đó ớn lạnh.
Để điều tra rõ sự tình, bọn họ chuẩn bị tìm kiếm A Vân để hỏi chuyện, hỏi thăm khắp nơi, bọn họ cũng tìm được A Vân tại phòng củi ở An phủ, chỉ là không nghĩ tới An viên ngoại hơn năm mươi tuổi này cùng với phụ thân của Mộng Dao có chút giao tình, hai nhà qua lại nhiều năm, ngày Mộng Dao mới chào đời, An viên ngoại còn từng đến dự lễ đầy tháng của cô. Thế nên biết Mộng Dao đến đây bái phỏng, An viên ngoại chiêu đãi rất nhiệt tình, nhưng ông ta đối với tiểu thiếp A Vân vẫn luôn né tránh, trong lời nói có gì đó giấu diếm.
"Vân di, đừng sợ. . . Chúng ta là tới giúp người, người kể cho chúng tôi nghe về chuyện của Phân Phân đi" Uyển Thanh cùng Địch Nhân Kiệt tìm thấy A Vân ở phòng chứa củi, đang ngồi trên nền đất, trong lòng ôm một chiếc chông vàng.
Phân Phân chính là cô bé con gái của A Vân.
"Phân Phân. . . Phân Phân. . . Đã chết, con bé bị hại chết. . . Không ai giúp ta, không ai tin tưởng ta nói. . . Không ai cả. . ." A Vân vừa nghe thấy tên nữ nhi liền kích động, nàng bị điên chính là vì tueyetj vọng gọi trời không thấu, gọi đất không hay.
"Vân di, chúng tôi tin tưởng của người nói, Phân Nhi gặp chuyện không may, rốt cuộc tình hình lúc đó thế nào?Người nói cho chúng tôi biết được không. . . ?"
"Uyển Thanh, xem ra như vậy cũng không phải là cách, cô ấy thần trí không còn rõ ràng, vấn đề muội hỏi, cô ấy căn bản không thể trả lời được, ta nghĩ thử kích thích cô ấy, có thể cô ấy sẽ nhớ ra điều gì đó." Địch Nhân Kiệt linh cơ khẽ động, trong đầu suy nghĩ.
"Cái gì kích thích?" Lý Uyển Thanh không rõ Địch Nhân Kiệt đang nghĩ gì.
"Chúng ta mang cô ấy đi. . ." Địch Nhân Kiệt ghé tai Uyển Thanh nói
"Cái gì? . . . Như vậy không ổn!"
"Thế nhưng chỉ có thể làm như vậy, mới có thể lý giải sự tình đích!" Địch nhân kiệt cũng không nghĩ làm như vậy có gì không thích hợp, bởi vì, dù sao bệnh này cũng không phải là một sớm một chiều có thể trị liệu được, phải tùy cơ ứng biến.
Bên kia, Mộng Dao dựa theo giấc mơ cùng trực giác của mình đi tìm chuỗi kim linh mà tiểu cô nương đó tặng. Ở trong đình viện An Phủ có một hồ nước, bên cạnh hồ nước có những hòn non bộ, trên mặt đã phủ lớp rêu xanh.
"Rõ ràng muội trong mộng thấy chỗ này?" Mộng Dao sau hòn non bộ tìm kiếm, bỗng nhiên phía sau một trận gió lạnh kéo tới khiến cô rùng mình.
"Mộng Dao, muội xác định trong mơ thực sự có một hồng y tiểu cô nương tặng muội một chuỗi kim linh!" Nguyên phương giống như Địch Nhân Kiệt, không bao giờ tin vào chuyện ma quỷ, hắn chỉ nghĩ nội tâm cô trong sáng, vô tư, trong giấc mơ chính là mơ thấy những hình ảnh vui vẻ mà thôi.
"Thực sự là vậy, muội chưa từng tới An phủ đại viện, nhưng tại sao những cảnh vật chỗ này lại xuất hiện trong giấc mơ của muội, đại công kê. . . Huynh chẳng lẽ không tin tưởng ta sao?" Mộng Dao có chút giận dỗi.
"Không phải. . . Mộng Dao, ta chỉ là không tin có cái gì quỷ thần ở đây, chỉ là do nội tâm con người nghĩ ra!" Nguyên Phương bất đắc dĩ giải thích, tuy rằng không tin, nhưng vẫn theo Mộng Dao tìm kiếm chuỗi tiểu kim linh.
"Két két ~!" Một tiếng trong trẻo vang lên từ dưới chân Nguyên Phương, Nguyên Phương nhấc chân lên, sờ soạng trong đám cỏ tìm được một sợi dây màu hồng, trên treo những chiếc chuông nhỏ, đúng là một chuỗi kim linh, chiều dài của chuỗi kim linh này, thường các cô bé 8,9 tuổi hay mang bên người.
"Mộng Dao! . . . Muội nói đúng, thực sự có chuỗi kim linh."
"Chính là chuỗi kim linh này... chính là nó!" Mộng Dao quay đầu lại thấy được Nguyên Phương trong tay cầm chuỗi kim linh, vui mừng kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro