Chương 44: Mộng Hoa Đoạt Đế
Sau mấy ngày trời dày đặc mưu kế triều đình, đêm nay không khí ở phủ Thừa tướng mang theo một sự yên bình hiếm hoi. Trăng treo lơ lửng giữa nền trời đen thẫm, ánh sáng dịu nhẹ phủ xuống khu vườn tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích trong màn đêm tĩnh mịch.
Trong thư phòng, ánh nến bập bùng hắt lên vách tường những bóng hình lay động. Khiết Linh ngồi bên bàn, tay lật giở một cuốn sách cổ, nhưng ánh mắt lại vô thức dừng trên trang giấy đã lâu mà không hề đọc vào. Nàng dựa lưng vào ghế, bàn tay mảnh mai chống nhẹ lên trán, đôi mày khẽ nhíu lại, lộ ra vẻ trầm tư. Tâm trí nàng, dù muốn hay không, vẫn bị một người quấy nhiễu.
Sở Phong.
Những ngày qua, hắn xuất hiện bên nàng với tần suất ngày càng nhiều. Đôi lúc là vô tình, đôi lúc lại như một sự sắp đặt có chủ ý. Những ánh mắt hắn dành cho nàng không còn hời hợt như trước, mà sâu lắng đến mức khiến nàng có cảm giác như bị một lớp lưới vô hình bao phủ. Những hành động quan tâm tưởng chừng vô tình, nhưng tích góp lại thì lại quá mức rõ ràng. Là do nàng nghĩ nhiều, hay thực sự có điều gì đó đang thay đổi?
Đầu ngón tay nàng vô thức lướt qua mép trang sách, cảm giác mơ hồ khó gọi tên cứ thế len lỏi trong lòng. Nàng không muốn nghĩ quá nhiều, không muốn để tâm trí mình bị xáo động bởi những điều không chắc chắn.
Hiện tại, cơn sóng ngầm trong triều đình vẫn đang cuộn trào, vụ án nàng theo đuổi vẫn chưa tìm ra chân tướng. Mỗi bước đi trên con đường này đều là một bước chân trên băng mỏng. Nếu không cẩn thận, nàng có thể trở thành con cờ trong ván cờ lớn hơn, bị cuốn vào những âm mưu mà bản thân không thể lường trước.
Lúc này, tình cảm cá nhân không phải thứ nàng nên để tâm. Nàng khẽ thở dài, đưa tay khép lại cuốn sách, đứng dậy tiến đến cửa sổ. Ngoài kia, gió đêm thổi qua, mang theo mùi hương hoa quế thoang thoảng. Đêm nay, tuy yên bình... nhưng trong lòng nàng, lại có một nỗi bất an mơ hồ đang âm thầm len lỏi.
- Tiểu thư, ngũ hoàng tử lại đến.
Giọng Hồng Liên vang lên kéo nàng trở về thực tại. Khiết Linh khẽ nhíu mày, đã trễ thế này, hắn đến làm gì? Nàng bước ra, trong đình viện, Sở Phong đứng đó, áo choàng đen nhàn nhạt trong ánh trăng.
- Sao ngài lại đến giờ này?
Hắn không vội trả lời, ánh mắt sâu lắng nhìn nàng một lúc rồi khẽ cười:
- Ta muốn gặp nàng.
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến Khiết Linh sững lại. Sở Phong chưa từng nói rõ ràng như vậy. Dù trước đây hắn đã có những hành động quan tâm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói thẳng ra mong muốn của mình.
- Ta có chuyện cần nói.
Nàng im lặng, chờ hắn tiếp tục.
- Trước đây ta nghĩ rằng chúng ta là đồng minh, cùng nhau tìm ra chân tướng, bảo vệ những thứ quan trọng. - Hắn tiến lên một bước. - Nhưng bây giờ ta đã hiểu, không chỉ có vậy.
Ánh mắt hắn khóa chặt lấy nàng, từng lời nói ra đều chắc chắn và kiên định.
- Khiết Linh, ta không muốn chỉ là đồng minh của nàng.
Trái tim nàng khẽ rung động.
- Ta thích nàng.
Gió đêm lướt qua, mang theo hơi lạnh phả lên làn da mềm mại, làm tà áo mỏng khẽ lay động như một cánh bướm chao nghiêng giữa bầu trời tĩnh lặng. Nhưng Khiết Linh lại cảm thấy không khí quanh mình như đông cứng lại, tựa hồ thời gian vừa bị kéo dài vô tận trong khoảnh khắc ấy.
Nàng không ngờ rằng Sở Phong lại chọn chính lúc này để thốt ra những lời như vậy. Mỗi câu, mỗi chữ đều vang lên rõ ràng trong không gian, không chút do dự, không chút lưỡng lự. Trong đôi mắt đen thẳm như vực sâu của hắn không hề có sự gượng gạo hay e dè, mà chỉ có sự thẳng thắn đến lạnh lùng, xen lẫn một sự chân thành hiếm thấy.
Hơi thở của nàng vô thức chậm lại, đầu ngón tay siết chặt lấy vạt áo, như thể đó là điểm tựa duy nhất giữa dòng suy nghĩ đang cuộn trào trong tâm trí. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt tuấn tú của hắn vẫn điềm nhiên như mặt hồ phẳng lặng, nhưng trong đôi mắt kia lại ẩn chứa một điều gì đó khó có thể lý giải – như một lời hứa, như một sự khẳng định, cũng như một cái bẫy vô hình mà nàng không biết liệu mình có nên bước vào hay không.
Một lúc sau, Khiết Linh mới cất giọng, chậm rãi nhưng rõ ràng:
- Sở Phong, ta... không thể trả lời ngay.
Hắn không ngạc nhiên, cũng không thất vọng.
- Ta hiểu. - Hắn cười nhẹ, trong giọng nói không hề có sự miễn cưỡng. - Ta không mong nàng lập tức đáp lại, nhưng nàng phải biết, ta sẽ không thay đổi.
Khiết Linh nhìn hắn, trong lòng có chút phức tạp.
- Hiện tại, ta vẫn muốn tập trung vào vụ án.
- Vậy ta sẽ cùng nàng điều tra đến cùng.
Hắn không hề tỏ ra do dự hay lùi bước, ngược lại còn khẳng định thêm quyết tâm của mình. Khiết Linh thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Vậy thì... cùng nhau tiếp tục.
Nhìn thấy nụ cười ấy, trong lòng Sở Phong có một sự thỏa mãn khó nói thành lời. Hắn không cần một câu trả lời ngay lúc này, chỉ cần nàng không từ chối hắn, vậy là đủ. Và từ khoảnh khắc đó, hắn bắt đầu hành động một cách rõ ràng hơn. Không còn là sự âm thầm quan tâm, mà là những cử chỉ công khai, từng bước một kéo nàng lại gần. Hắn sẽ để nàng thấy, để nàng hiểu rằng, cho dù vụ án có kết thúc hay không... thì tình cảm của hắn cũng sẽ không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro