Chương 45: Hơi Ấm Mưa Đêm
Sau cuộc trò chuyện đêm đó, Khiết Linh không còn tránh né ánh mắt của Sở Phong nữa. Hắn cũng không nhắc lại lời bày tỏ của mình, nhưng hành động của hắn đã khác trước. Mỗi lần nàng rời phủ, luôn có một nhóm thị vệ ngầm đi theo bảo vệ. Mỗi khi nàng gặp khó khăn trong việc điều tra, hắn luôn xuất hiện đúng lúc với những manh mối quan trọng. Hắn không còn giữ khoảng cách như trước, mà lặng lẽ quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất của nàng.
Ví dụ như hôm qua, trời đêm trở lạnh, nàng vẫn mãi suy nghĩ vụ án mà quên mặc thêm áo choàng. Khi ngẩng lên, đã thấy hắn đứng đó từ bao giờ, áo choàng trên tay, ánh mắt có chút trách cứ nhưng giọng nói vẫn trầm ổn:
- Không biết chăm sóc bản thân thì cũng nên để người khác chăm sóc nàng.
Khiết Linh sững sờ, đôi mắt khẽ mở to, không phải vì lạnh mà vì sự bất ngờ trước hành động của hắn. Chiếc áo choàng thêu hoa văn chìm, mang theo hơi ấm còn vương lại từ cơ thể hắn, nhẹ nhàng phủ lên bờ vai nàng. Lớp vải mềm mại, nhưng trọng lượng của nó lại khiến lòng nàng dậy sóng.
Hắn không hề cho nàng cơ hội từ chối, cũng không cần một lời cảm ơn. Động tác của hắn dứt khoát nhưng không thiếu sự tự nhiên, như thể đây chỉ là một hành động rất đỗi bình thường. Không chút chần chừ, hắn buông tay, để lại trên người nàng một mùi hương nhàn nhạt—mùi gỗ đàn hương trầm ổn, pha lẫn chút khí chất lạnh lẽo khó nắm bắt.
Khiết Linh cúi đầu, những ngón tay vô thức siết nhẹ lấy vạt áo. Nàng có thể từ chối, có thể lạnh lùng gạt nó ra, nhưng cuối cùng lại không làm vậy. Hơi ấm từ chiếc áo choàng như len lỏi vào tận đáy lòng, khiến nàng nhận ra rằng, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã bị lay động.
Bóng lưng hắn ung dung bước đi, không một lần ngoái lại, như thể chuyện vừa rồi chẳng hề mang một ý nghĩa đặc biệt nào. Nhưng chính sự thờ ơ ấy lại khiến nàng cảm thấy lòng mình xao động nhiều hơn.
Chỉ một hành động nhỏ, hắn đã để lại trong tâm trí nàng một dấu vết khó mà phai mờ. Nhưng hiện tại, vụ án mới là điều quan trọng nhất.
- Có một manh mối mới.
Hồng Liên đặt một tờ giấy lên bàn. Khiết Linh cầm lấy, nhanh chóng lướt qua nội dung.
- Quan Thị Lang phụ trách sổ sách tài chính của triều đình đã đột nhiên mất tích?
- Đúng vậy. Theo tin tức từ phủ nha, người này từ ba ngày trước đã không còn xuất hiện. Gia quyến của hắn nói rằng hắn ra ngoài rồi không về nữa.
Khiết Linh nhíu mày, lòng nàng chùng xuống. Quan Thị Lang chính là người nắm giữ quyền kiểm soát các khoản ngân sách triều đình, bất kỳ khoản chi tiêu nào cũng phải qua tay hắn phê duyệt. Nếu hắn biến mất vào thời điểm này, đồng nghĩa với việc vụ án tham nhũng ẩn giấu phía sau không hề đơn giản. Đây không chỉ là một vụ tham nhũng thông thường, mà có lẽ còn liên quan đến những thế lực sâu xa hơn trong triều.
Nàng siết chặt tay áo, đôi mắt ánh lên vẻ trầm tư. Trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại các mảnh ghép của vụ án. Quan Thị Lang biến mất—là bị thủ tiêu, hay đã chạy trốn? Nếu là chạy trốn, vậy ai đã báo động cho hắn? Nếu là bị thủ tiêu, kẻ đứng sau là ai?
Đúng lúc này, cánh cửa phòng khẽ mở ra, kéo nàng trở về thực tại. Một luồng khí lạnh theo gió tràn vào phòng, mang theo hơi thở trầm ổn của người vừa bước vào. Bóng dáng cao lớn của Sở Phong xuất hiện nơi ngưỡng cửa, dáng đi vững chãi, mỗi bước chân đều toát lên khí chất của bậc vương giả. Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt hắn chìm trong nửa sáng nửa tối, đôi mắt sâu thẳm như một hồ nước tĩnh lặng nhưng ẩn giấu cơn bão ngầm.
- Ta nghe nói có tin tức mới? - Giọng hắn trầm thấp, không gợn chút cảm xúc dư thừa, nhưng ẩn chứa sức mạnh không thể xem thường.
Không vội trả lời, Khiết Linh ngước lên, đối diện với ánh mắt đầy áp lực ấy. Hơi thở của nàng vẫn vững vàng, nhưng không khí trong phòng tựa hồ như đã lạnh đi vài phần. Hồng Liên và Lục Nhi liếc nhau. Hắn bước đến, ánh mắt lướt qua tờ giấy trên tay nàng, sau đó bình tĩnh nói:
- Ta đã cho người điều tra, phát hiện trước khi mất tích, hắn từng gặp một nhân vật rất quan trọng.
Khiết Linh nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
- Tề Vương.
Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
- Ý ngài là... Tề Vương có liên quan đến vụ án này? - Lục Nhi lên tiếng.
Sở Phong lắc đầu:
- Ta chưa thể khẳng định, nhưng không thể loại trừ khả năng này.
Khiết Linh im lặng suy nghĩ. Nếu Tề Vương thực sự nhúng tay vào, vụ án này sẽ không còn đơn thuần là một vụ tham nhũng nữa, mà liên quan đến sự đấu đá quyền lực trong triều. Sự việc này càng lúc càng đi xa hơn nàng tưởng.
- Quan Thị Lang có gia quyến không? - Nàng hỏi.
- Có. Nhưng từ lúc hắn mất tích, không ai dám hé răng nửa lời.
- Vậy thì hắn nhất định không tự biến mất. - Khiết Linh hạ giọng, ánh mắt trở nên sắc bén. - Nếu hắn không tự rời đi, chắc chắn có kẻ đã bắt hắn.
Nàng trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Sở Phong.
- Chúng ta phải tìm ra Quan Thị Lang.
- Ta đã cho người dò xét xung quanh phủ của hắn, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức. - Sở Phong trầm giọng.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi ánh mắt chợt lóe lên.
- Nếu đã có kẻ muốn hắn biến mất, thì chúng ta chỉ cần làm một chuyện.
Hắn nhíu mày:
- Chuyện gì?
Khiết Linh mỉm cười đầy ẩn ý:
- Bắt đầu tung tin rằng Quan Thị Lang vẫn còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro