Chương 6: Tôi khó chịu lắm đấy
Từ ngày Lâm Vĩnh Kỳ và Trình Nhiên Ngọc từ Mỹ trở về, bốn người chúng tôi đi đâu cũng dính liền với nhau. Dần dần, cả trường đều quen thuộc với cảnh hai chàng trai tuyệt đẹp dính chặt không buông nhị vị mỹ nhân của khối lớp mười, bọn họ đặt cho tụi tôi một cái tên rất kiêu hãnh: "Tứ đại cực phẩm".
Đặc biệt là Lâm Vĩnh Kỳ! Cậu ta cứ bám theo tôi bất kể thời gian và không gian, hết mua đồ ăn sáng cho tôi thì lại chuyển sang mua nước, mua đồ ăn vặt vào giờ ra chơi,... Mặc dù tôi đã bảo cậu ta không cần làm như vậy hết lần này đến lần khác, nhưng xem ra tình hình chẳng có chút thay đổi nào. Chính vì vậy, tôi đành mặc kệ để cậu ta muốn làm gì thì làm.
Một buổi sáng chủ nhật, đang nằm cuộn trong chăn ngủ say sưa, tôi bỗng giật mình vì tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên inh ỏi. Bài nhạc quen thuộc này khiến tôi vò đầu bứt tai, bởi vì tôi chẳng cần nghe cũng biết người gọi đến là ai rồi.
"Ôi, mới sáng sớm mà cái tên này lại đã lên cơn gì đây..." Tôi uể oải bấm nút nghe, giọng khàn khàn chưa tỉnh ngủ, "Alo?"
"Đồ heo! Mau dậy cho tôi! Xuống nhà đi, tôi đang đợi cô!" Đầu dây bên kia truyền đến chất giọng vô cùng hào hứng của Nguyệt Thiên Dạ, không cần nhìn cũng biết được hắn đang vui vẻ như thế nào.
Tên chết bầm, hắn ta bị rảnh có phải không!? Mới có bảy giờ sáng, bà đây còn lâu mới thèm xuống gặp mi nhé!
Tôi vứt chiếc di động sang một bên, nằm vật xuống giường ngủ tiếp. Cơ mà, tôi lại không tài nào ngủ nổi. Nguyệt Thiên Dạ đang đợi tôi, hơn nữa nghe giọng hắn còn hớn hở đến vậy, nếu không xuống thì hình như tôi sống có chút không giống người cho lắm rồi.
Hừm... Nên xuống hay là không đây nhỉ?
Sau gần hai mươi phút đấu tranh tư tưởng, tôi đành rời khỏi giường, uể oải bước vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi thay quần áo. Xong xuôi cũng đã là bảy giờ ba mươi phút, tôi thầm nghĩ liệu Nguyệt Thiên Dạ có còn đợi tôi nữa hay không?
"Tô Thiên Nhi, cô chắc chắn là con rùa đầu thai chuyển kiếp." Thật không ngờ hắn vẫn kiên nhẫn đứng chờ tôi suốt ba mươi phút đồng hồ!
"Hơ, xin lỗi, tại tôi buồn ngủ quá, nay là chủ nhật mà." Tôi hơi chột dạ cúi mặt xuống, nhỏ giọng đáp.
Nguyệt Thiên Dạ thấy điệu bộ như rùa rụt cổ đó của tôi thì bật cười, hắn không nói gì mà dúi vào tay tôi một cái bánh bao và một chai sữa, là mua ở tiệm mà tôi rất thích. Thường thì bánh bao chỗ đó hết rất nhanh, bán từ năm giờ sáng tới bảy giờ là đã hết sạch rồi, rốt cuộc tên này đã dậy từ mấy giờ mới mua được bánh mà còn ấm nóng như vậy cơ chứ?
Chúng tôi đến công viên gần nhà, Nguyệt Thiên Dạ bóc lớp giấy lót bánh ra cho tôi, lại giúp tôi cầm lấy chai sữa. Tôi cắn một miếng bánh, hương vị thơm ngon đó khiến lòng người lưu luyến không thôi.
Thấy tôi ăn ngon, có vẻ hắn rất hài lòng.
Chúng tôi ngồi trên ghế đá trong công viên, không gian xung quanh vang lên tiếng chim hót rộn rã, hòa cùng với không khí trong lành thật dễ chịu. Đã gần tám giờ nhưng công viên vẫn còn người đang tập thể dục, chủ yếu là các cụ ông cụ bà vừa tập vừa trò chuyện, vọng lại tiếng nói cười ríu rít.
"Này!" Tôi lên tiếng gọi Nguyệt Thiên Dạ.
Từ nãy đến giờ hắn hoàn toàn câm như hến, cười cũng chẳng cười, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi. Hắn ta như vậy thật sự làm tôi có chút không quen, chẳng thà hắn cứ trêu chọc tôi còn đỡ hơn, cảm giác bây giờ cứ ngại ngại làm sao ấy!
"Sao thế?"
"Cậu đang giận tôi đấy à?"
Nguyệt Thiên Dạ nghe tôi hỏi xong thì tự dưng hơi khựng lại, qua vài giây, hắn bỗng nghiêng đầu nhìn tôi: "Cô nghĩ sao?"
Ơ? Mình nghĩ sao á? Đột nhiên bị Nguyệt Thiên Dạ hỏi như vậy, tôi bỗng dưng bối rối chẳng biết nên nói như thế nào cho đúng nữa.
"Tôi không biết, chỉ là dạo này tôi thấy cậu có vẻ tránh mặt tôi."
Thông thường vào giờ ra về, Nguyệt Thiên Dạ sẽ chờ tôi để về chung. Cơ mà dạo này, hắn chẳng những không đợi tôi mà còn cố tình đi nhanh để tôi không đuổi kịp, cũng chẳng thèm nhắn tin làm phiền tôi mỗi ngày như trước nữa, điều này khiến tôi có cảm giác hơi trống vắng và hụt hẫng.
Mình bị khùng hả ta? Lúc hắn chọc thì tức, mà không chọc nữa thì lại thấy... buồn buồn...
"Tôi tưởng cô vui vẻ với Vĩnh Kỳ đến mức quên cả xung quanh luôn rồi? Hai người suốt ngày dính nhau như hình với bóng mà!" Không biết có phải tôi lầm hay không, nhưng ngoài sự lạnh lùng ra thì trong giọng nói của hắn như phảng phất chút buồn bã và tổn thương, thậm chí còn có cả khó chịu nữa.
"Là tại cậu ta cứ bám lấy tôi mà!" Sao tôi lại phải giải thích cho hắn nhỉ?
"Tôi khó chịu lắm đấy."
Sau khi buông ra một câu thờ ơ, Nguyệt Thiên Dạ đưa chai sữa đã mở nắp cho tôi, sau đó lại tiếp tục im lặng.
Hắn khó chịu chuyện gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro