CHAP 3.
Tối hôm đó, cái cảnh lãng mạn đó cứ ùa về khiến Kiều Nhi trằn trọc không ngủ được, cô cứ nằm mơ mộng nhớ lại chuyện đó rồi cười tủm tỉm hoài. Nhưng đến sáng hôm sau thi..
*Cốc* _ Khánh Vũ kí lên đầu Kiều Nhi _ "Sao cô ngốc quá vậy bài này chỉ đơn giản thôi thế công thức vào là ra kết quả, mà từ nãy giờ cô làm cả buổi không ra?" _ Khánh Vũ quát lên.
- "Ê, đủ rồi nha. Dám nói tôi ngốc hả? Tại vì công thức quá nhiều làm sao nhớ hết tôi đâu phải thiên tài đọc qua là nhớ. Tôi đâu cần cậu dạy tôi học, tại cậu tình nguyện mà?" _ Kiều Nhi bực tức hét vào mặt Khánh Vũ.
- "Tôi muốn dạy cô lắm sao, nếu không phải Thắng nhờ thì còn lâu bổn thiếu gia đây mới dạy cô, người gì đâu mà ngu ngốc!" _ Khánh Vũ bực mình nói.
- "Cậu dám nói tôi ngu hả? Có phải cậu chán sống rồi không?" _ Kiều Nhi kéo kéo tay áo lên như muốn đánh nhau với Khánh Vũ.
- "Cô hay lắm dám hâm doạ tôi hả?" _ Khánh Vũ cũng xắn tới đưa tay khích Kiều Nhi.
*Bốp...Bốp....* _ Nhất Linh đánh cho Khánh Vũ và Kiều Nhi một cái cho tỉnh _ "Gây nhau đủ chưa, đây là phòng của Hội học sinh, ai cũng đang ngồi im lặng ôn bài để không làm mất mặt hội học sinh vậy mà hai người lại dám ở đây cãi nhau ầm ĩ?" _ Nhất Linh quát cho cả hai một trận.
- " Linh, tôi là hội phó đó cậu chỉ là uỷ viên mà dám lên mặt hả?" _ Khánh Vũ ức vì bị Nhất Linh đánh tức giận nói.
- "Nếu là hội phó thì càng phải làm gương!" _ Nhất Linh thở dài lắc đầu ngán ngẩm _ "Ngày nào hai người không gây lộn ăn cơm không ngon hả?"
- "Tại con nhỏ lùn này kiếm chuyện trước!" _ Khánh Vũ nhìn về phía Kiều Nhi.
- "Ai là con nhỏ lùn hả? Ai kiếm chuyện trước?" _ Kiều Nhi cứ xắn tới chỗ Khánh Vũ.
- "Thôi đi hai người đừng có cãi nhau nữa mau lo học đi sắp thi rồi!" _ Trọng Huỳnh lúc này mới lên tiếng.
- "Phải đó, Nhi, cậu nhường Vũ một chút đi, cậu ấy chỉ muốn tốt cho cậu thôi!" -_- Minh Hồng chen vào nói tiếp Trọng Huỳnh.
Khi hai con người đó lên tiếng làm cho Khánh Vũ và Kiều Nhi cùng lúc quay qua nhìn họ rồi hai người lại nhìn nhau cười gian. Tiếp đó hai người nhẹ nhàng ngồi xuống ko cãi nữa mà thì thầm to nhỏ gì đó, rồi cả hai cũng cười khúc khích. Làm cho mọi người cảm thấy rất khó hiểu trước thái độ của hai anh chị nhất là Trọng Huỳnh và Minh Hồng, họ thấy lạ khi hai đứa 'tẽn tẽn' kia thỉnh thoảng cứ nhìn hai người cười gian.
Trọng Huỳnh liếc nhìn Minh Hồng như hỏi có chuyện gì nhưng Minh Hồng chỉ biết lắc đầu vì ngay cả cô cũng không hiểu.
- "Nè, Vũ với Nhi tối qua hai người quét dọn phòng kỷ niệm mấy giờ mới về?" _ Đăng Khoa đang ngồi học cùng với Bảo Trân thì chồm qua hỏi Khánh Vũ.
- "9h" _ Khánh Vũ vẫn tỉnh bơ đáp.
Bên đây Trọng Huỳnh đang cầm ly nước lên uống thì phun ra hết luôn, Minh Hồng thì làm rớt cuốn sách xuống bàn mặt tái mét nhìn về phía Kiều Nhi và Khánh Vũ.
- "Trời..tối vậy...hai người có thấy gì không?" _ Đăng Khoa như tỏ vẻ sợ sệt tiếp tục hỏi Khánh Vũ.
- "Có!" _ Khánh Vũ kiệm lời, đáp cụt ngủn rồi liếc qua nhìn Trọng Huỳnh cười gian.
Mồ hôi Trọng Huỳnh đổ ra, vẻ mặt căng thẳng chưa từng thấy lắp bắp hỏi Khánh Vũ _ "Cậu ...thấy...gì?"
- "Chúng ta đã thấy gì vậy Nhi ơi?" _ Khánh Vũ quay qua nhìn Kiều Nhi mỉm cười đầy ẩn ý.
Kiều Nhi như đã hiểu được ánh mắt của Khánh Vũ muốn nói gì, cô khẽ mỉm cười nhìn sang Minh Hồng:
- "Chúng tôi thấy...thấy bộ xương người giả trong tủ thôi, đúng hông Vũ?" _ Cô quay qua nhìn Khánh Vũ, hỏi ngây thơ.
- "Đúng, chỉ vậy thôi!" _ Khánh Vũ gật đầu đáp.
- "Trời!" _ Cả đám trong phòng cùng la lên _ "Vậy mà tưởng hai người thấy cái gì không sạch sẽ chứ!"
Hai con người kia thở phào nhẹ nhõm và sợ đến toát mồ hôi sau câu trả lời của Khánh Vũ và Kiều Nhi. Bên Vũ Nhi thì mỉm cười cùng nhau vì họ thấy được thái độ của hai người kia.
- "Ê, ngoài chuyện đó ra không còn chuyện gì xảy ra nữa hả?" _ Thảo My lên tiếng hỏi
- "Một nam một nữ ở cạnh nhau giữa đêm tối mà không có chuyện gì xảy ra sao?" _ Hữu Thắng tiếp lời.
- "Làm gì có!" _ Cả hai người không hẹn mà cùng đồng thanh.
Cả bọn cười ầm cả lên khi thấy cả hai cùng đồng thanh trả lời, Kiều và Khánh Vũ đều đỏ cả mặt vì họ đang chợt nhớ đến cái cảnh tối qua. Nhờ câu hỏi của Thảo My mà suốt buổi hôm đó Khánh Vũ và Kiều Nhi đều im lặng mà học bài vì không thèm cãi lấy một lời.
- "Chị Nhi, xin chị hãy làm bạn gái của em!" _ Một cậu nam sinh khối dưới đang đứng ngay giữa sân trường lấy hết can đảm đưa lá thư tỏ tình với Kiều Nhi.
Đây không phải lần đầu Kiều Nhi được tỏ tình nhưng đây lại lần đầu tiên có người nhỏ hơn mình tỏ tình cùng cô nên cô đứng sững gãi gãi đầu ấp a ấp úng _ "Tôi...tôi..."
Đang lúc Kiều Nhi không biết nên từ chối như thế nào thì Khánh Vũ từ đâu đi tới qua lấy la thư trên tay cậu nhóc:
- "Cậu bao nhiêu tuổi hả? Không lo học hành mà dám cả gan tỏ tình với cả chị khối trên? Có tin tôi mời cậu lên Hội học sinh uống trà không?" _ Khánh Vũ dùng vẻ mặt đằng đằng sát khí nói với cậu nhỏ làm cho cậu ta tím xanh mặt mày bỏ đi không kịp chối một lời.
- "Ê, cậu làm cái gì vậy hả?- Kiều Nhi đánh mạnh vào người Khánh Vũ -Làm người ta sợ bỏ chạy mất rồi đó thấy chưa, tội nghiệp cậu nhóc ghê!" _ Kiều Nhi nhìn theo cậu nhỏ.
- "Tôi chỉ muốn giúp cô thôi, không lẽ cô lại muốn kết bạn với thằng nhỏ đó?" _ Tự nhiên Khánh Vũ tức giận hét vào mặt Kiều Nhi.
- "Cậu làm cái gì dữ vậy, chuyện của tôi không cần cậu lo!" _ Kiều Nhi bực mình hét lại.
- "Được, tại tôi nhiều chuyện. Từ nay chuyện của cô tôi không lo nữa!" _ Khánh Vũ ném lá thư của cậu nhóc lúc nãy vào người Kiều Nhi rồi giận dữ bỏ đi.
- "Cậu ta làm gì vậy?" _ Kiều Nhi nhìn theo Khánh Vũ mà buồn bã tự nói chưa bao giờ cô thấy anh tức giận đến như vậy.
- "Mình điên rồi sao, tự nhiên lại nổi giận vô cớ với con nhỏ lùn đó!" _ Khánh Vũ chạy thật nhanh đến một gốc cây đám mạnh vào nó...
- "Vì cậu đang ghen!" _ Tiếng nói phía sau gốc cây vang lên...
End chap 3.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro