Cậu của Dương Mãnh tìm đến cho Bạch Lạc Nhân bốn người, phân biệt đó là Ma hói, Lạt Lạt Mạn, Tam Tra tử, Tứ Linh Đang. Nghe biệt danh, cúng biết rằng họ không phải người có đầu óc, mà nếu như có đầu óc thì cũng không thuộc nhóm người này.
Ma hói sững sờ nhìn chòng chọc nơi này, đúng là khách sạn năm sao thật xa hoa, nhịn không được dùng tay chùi nước dãi, sau đó hai tay chắp lại, chà xát ra một tầng đất, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
" Hôm nay tôi phải khóc tang thật to, khóc to hơn những lần trước"
Tam Tra tử không hiểu, " Khóc tang chính là tính ba trăm đồng tiền, kia nhóc con lại tính chúng ta mỗi người hai trăm đồng tiền, anh nếu khóc tang, chúng ta không phải lỗ vốn sao?
" Một trăm đồng tiền kia chính là tôi tặng cậu ta".
"......"
Lạt Lạt Mạn ngồi chồm hổm dưới chân tường hướng Ma hói hỏi, " Vì sao?"
" Ai bảo cậu ta đến một nơi đắt tiền như vậy tổ chức tiệc!"
Tứ Linh Đang vẫn đứng ở bên cạnh không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước của một chiếc xe sang trọng, trong lòng càng ngày càng khó hiểu.
" Linh Đang, đang làm gì vậy?"
" Tôi phát hiện bãi đỗ xe nơi này toàn xe quân dụng, người này lai lịch không nhỏ!"
" Vô Nghĩa, người nào lại đến đây đãi tiệc chính là đức hạnh của chúng ta nha"
" Không phải .... ý của tôi muốn nói là, chúng ta không nên vì lợi mà mù mắt, đến lúc đó mất tiền, ngồi không cũng đến ba đến năm năm ..."
" Một nửa cũng trở nên điên điên dại dại, còn không dám nhìn người? Hơn nữa, công việc hoàn thành cũng chỉ có một nghìn đồng tiền , bỏ cuộc thôi?"
Tứ Linh Đang, nhìn một loạt bảo an được an bày không nói được lời nào.
" Tôi thấy có người vào rồi, chúng ta cũng nên vào thôi, thiệp mời đã có trên tay , đem mọi thứ sắp xếp theo quy định, lúc vào cửa đừng rụt rè."
" Đợi chút!" Tứ Linh Đang đột nhiên dừng lại.
Tam Tra tử không thể nhẫn nại, " Cậu nhanh nhẹn một chút được không? Nhanh vào trong đem tiền bỏ vào túi à."
" Tôi ... tôi hình như nhìn thấy phóng viên."
Ba người còn lại nhìn theo hướng của Tứ Linh Đang.
" Ngộ nhỡ bọn họ cũng trà trộn vào đây thì sao, đưa thông tin trực tiếp từ hôn lễ, hôm nay đầu đề báo chiều Bắc Kinh khẳng định là chúng ta. Nay tiền tôi không cần nữa, các anh ai thích thì cứ đi mà lấy."
Tứ Linh Đang phất tay áo một mình bỏ đi.
" Quay lại !" Ma hói rống lên.
Tam Tra tử thấy Ma hói đang nổi nóng, vội vàng túm chặt hai người lại, khuyên nhủ: "Đừng làm ồn , không phải có phóng viên sao?Chúng ta trước mắt đem hai người bắt giữ không phải hay hơn sao?Chúng ta có bốn người, họ chỉ có hai người."
" Đúng như vậy!" Lạt Lạt Mạn lá gan lại càng lớn, " Sẽ đoạt lấy trang bị trên tay họ đem về, tên kia cũng đáng giá không ít tiền đâu!"
" Dứt khoát là như vậy đi" Ma hói lên tiếng, " Chúng ta đừng khóc tang, dù sao khóc xong cũng chỉ có một nghìn đồng tiền. Chúng ta trực tiếp vác họ lên vai đem về lấy một số thứ từ họ bán lấy tiền , nhất định sẽ kiếm được hơn năm nghìn đồng. Đến lúc đó sẽ đem tiền trả lại cho cháu ngoại trai của ông chủ, nói như vậy dù biết rất mạo hiễm chúng ta cũng mặc kệ."
"Vẫn là đại ca thông minh, ha ha ha ..."
Vì thế bốn người cùng lén lút tiến lại gần hai người phóng viên.
Hai người phóng viên này chính là do Cố Hải lúc đó mời đến, ngay cả việc chụp ảnh quay phim đều được căn dặn kĩ lưỡng, đều là những người có chút đầu óc, nếu không sẽ không dám trực tiếp đi vào nơi này.
Ma hói nhắm đúng thời cơ, hướng ba người phía sau phất tay, " Tiến lại gần, trước hết cùng họ bắt chuyện làm quen, rồi dẫn dụ họ đến nơi không người, sau đó ra tay."
Ba người cùng gật đầu, như không có việc gì theo sát Ma hói tiến lại gần. Người vác camera vừa lấy hết dũng khí lê chân tiến vào cổng, đột nhiên liền phát hiện bốn người đang lén lút đi về hướng này.
" Hắc, người anh em! Chúng ta đi qua bên kia nói chuyện"
" A____!!"
Hai người phóng viên giả mạo rống lên, không hẹn mà lại cùng nhau chạy trốn ra cổng sau, bốn người kia chạy đuổi theo . Phóng viên giả mạo nhìn thấy điệu bộ đó, cứ tưởng là cảnh sát mặc thường phục truy bắt, các thiết bị cũng bị ném bỏ lại, chặn một chiếc taxi leo lên.
" Việc này là như thế nào?" Tứ Linh Đang hướng camera mắt to nhìn mắt nhỏ.
Tam Tra tử thở hổn hển, " Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì?"
Lạt Lạt Mạn gãi đầu , " Những thiết bị này không phải vừa trộm được rồi sao?"
" Đừng quan tâm nó nữa!" Ma hói không nói hai lời liền vác lên người, " Đi, cùng tìm chỗ bán chúng, có các dụng cụ này, tháng này chúng ta không cần đi làm nữa."
" Chúng ta chính là đại gia, thật sự vận cức chó đã qua rồi."
" Ha ha ha ....."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro