Bonus nháp (2)

Đây là phần mình viết ban đầu nha, về sau không ưng nữa, xóa đi viết lại thành cốt truyện như trên, mọi người có thể đọc giải trí nhé.

Chương 2: Ta không phải Đạp Tiên Quân, ta là Mặc Nhiên.

Lúc này đây, Mặc Nhiên trong đầu tràn ngập hình ảnh tua chậm hết thảy những ký ức của hắn cùng Sở Vãn Ninh, cùng quân ngự kiếm, Ngọc Lương Thôn xem kịch, Tử Sinh Đỉnh cùng quân thưởng pháo hoa,... Những ký ức đó, trong mặn chát có ngọt ngào, trong đắng cay có vui vẻ, hết thảy chỉ cần quân ở bên cạnh, đều xứng đáng.

Mà hiện tại, Mặc Nhiên càng muốn đem những ký ức ấy, bù đắp lại cho Sở Vãn Ninh trước mắt này, hai đời, đây vẫn là điều hắn hối hận nhất, vẫn luôn là bóng ma dưới đáy lòng hắn.

Hắn thời thời khắc khắc chỉ muốn quay lại quãng thời gian đó, bù đắp lại cho Sở Vãn Ninh. Người tốt như vậy, ta...

Là ta không xứng ở cạnh người.

Ta chỉ muốn nâng niu người trong lòng bàn tay, thời thời khắc khắc yêu người, thương người...

Sở Vãn Ninh lúc này cảm thấy đầu óc dường như có chút không dùng được. Trong đầu giống như vang lên tiếng pháo nổ, đem tất cả thành tuyến y dựng nên trong mười mấy năm hóa thành bột mịn, trần trụi bại lộ trước mặt nam nhân này.

Mười năm, tình cảm hèn mọn y vẫn luôn cất giấu, không dám nói ra, không dám để lộ, chỉ dám đứng từ xa dõi theo một người, chứng kiến người đó đuổi theo bóng hình người khác, vui vẻ vì người khác, đau lòng vì một người khác, rồi lại chứng kiến người đó bởi vì người khác mà hận mình. 

Y không đau sao?

Đau, y rất đau, đau tới tận xương tủy.

Đó là người duy nhất y yêu cả đời này.

Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu Tiên Tôn y, cả đời ngạo cốt tranh phong, lại chỉ làm một chuyện hèn mọn nhất, chính là thích một người.

Vì người kia, y làm tất cả mọi chuyện có thể, lại cứ như vậy mà ngốc nghếch chờ đợi, đã chờ rất lâu rồi. Rõ ràng biết ánh mắt đối phương vĩnh viễn sẽ không có mình, biết rõ đối phương sẽ không yêu mình, vậy nên y lựa chọn không làm phiền, vì không để cho quân bối rối.

Lựa chọn, giữ lại tôn nghiêm cuối cùng.

Mà hiện tại, người y yêu tới trước mặt y, nói rằng hắn yêu y, vẫn luôn là y.

Một khắc trước rõ ràng y còn thanh tỉnh, một khắc sau lại cảm giác bản thân hình như đã đánh mất ngũ cảm, xung quanh trở nên mơ hồ, thời gian như ngưng đọng, những gì còn sót lại, chỉ là người nam nhân trước mắt này. Khuôn mặt kia vẫn cứ tuấn tú kiệt ngạo như vậy, đôi mắt màu đen huyền linh động vẫn giống như ngày đầu gặp gỡ, lại có thêm yêu thương dung túng cùng vô hạn ôn nhu.

Còn có, một tia dục vọng nóng cháy bị kiệt lực khắc chế.

Hắn nỗ lực khắc chế chính mình không làm ra chuyện không thể cứu vãn, tận lực không muốn để Sở Vãn Ninh khó chịu.

Hắn không muốn cho người chịu một chút ủy khuất nào, hắn có thể nhịn, nhưng Sở Vãn Ninh không thể bị thương.

Sở Vãn Ninh có chút không rõ ràng, bản thân hiện tại là cảm xúc gì.

Thật lâu sau, Sở Vãn Ninh nghe thấy âm thanh khản đặc của chính mình, nhưng thốt ra lại là một câu không đầu không đuôi.

"...... Ta tính tình rất kém."

Mặc Nhiên thoáng sửng sốt, đáy mắt lại phút chốc dâng lên ôn nhu mật ý, bên tai tựa hồ lại vang lên đoạn đối thoại một năm kia.

"...... Ta tính tình rất kém."

"Người đối với ta thực tốt."

"Ta, ta tuổi lớn."

"Người nhìn qua còn trẻ hơn ta."

Mặc Nhiên kéo Sở Vãn Ninh vào lòng, chặt chẽ khóa lại trong lồng ngực của mình. Hắn cúi đầu xuống bên tai Sở Vãn Ninh, thấp giọng nói.

"Vãn Ninh, sư tôn của ta, bất kể người trông như thế nào, tính tình tốt hay xấu, trong mắt ta đều là hoàn mỹ nhất, là dáng vẻ ta thích nhất."

"Đừng tự ti về bản thân, được không? Đối với ta, người là đẹp nhất, là người đẹp nhất trên thế gian này."

"Vãn Ninh, ta yêu ngươi, rất yêu, rất yêu ngươi."

Tất cả lời nói ra đến miệng đều bị Mặc Nhiên đoạt mất, Sở Vãn Ninh nhất thời cảm thấy mờ mịt vô thố, không biết nói sao mới đúng, làm sao mới ổn. Rõ ràng tuổi đã lớn như vậy, trong chốc lát lại dường như trở về năm tháng thiếu niên, ngượng ngùng e lệ bày tỏ với người mình yêu.

Mặc Nhiên quan sát y, chỉ thấy lỗ tai người kia thoáng chốc phiếm màu hồng nhạt, đậm dần, rồi đến cả khuôn mặt vốn tuấn tiếu thanh lệ lại nhuốm màu đỏ bừng.

Trái tim, hình như có lại độ ấm rồi.

Y cứ như vậy chìm đắm trong sự ấm áp mà ngất đi trong vòng tay Mặc Nhiên, khóe miệng còn vương vấn nét cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro