Chap 4: Em là ai

Phải chăng tình yêu là một loại quan hệ thân mật trộn lẫn giữa sự chiếm hữu và lòng tham?

Tôi tình cờ thấy một người bạn khóc nức nở trong bar sau chia tay và tôi cũng không thể giúp được gì, trong lòng không khỏi dâng lên một vài câu hỏi phê phán.

"Lâm Cao Viễn, mày định nghĩa tình yêu là gì? Tao yêu cô ấy rất nhiều nhưng cô ấy lại lừa dối tao rồi rời đi?"

Chu Khải Hào cầm chai rượu tu ừng ực, một nửa vào miệng một nửa đổ lên quần áo.

Đối với tôi, rất khó để định nghĩa tình yêu là gì. Tôi bắt đầu du học từ năm tôi 14 tuổi, tình yêu là thứ không cần thiết nhất. Tôi khẳng định mình không phải nam chính đẹp trai, giàu có trong phim vì thiếu thốn tình cảm mà lăng nhăng. Tôi lớn lên trong một gia đình đầy đủ, không bao giờ lo lắng thiếu cái ăn, cái mặc. Nếu công ty bố tôi không gặp khủng hoảng khi tôi còn học đại học thì có lẽ, gia đình tôi đã đi di cư ở đâu đó rồi.

Cho đến năm tôi 20, cuộc đời tôi vẫn tiến về phía trước trên con đường an toàn mà ba mẹ tôi đã vạch sẵn, không có vấn đề hay bất ngờ nào. Tôi có tài năng là sống theo khuôn mẫu từ khi còn nhỏ. Điều trái ý duy nhất tôi từng làm là tham gia đua xe mà không nói với ba mẹ 4 năm trước, tôi gặp tai nạn và phải nằm viện 1 tháng. Mẹ đã ở bên cạnh tôi và khóc mấy ngày liền, cuối cùng vào viện với tôi vì bị viêm mắt. Từ đó trở đi, tôi hiểu được rằng 2 thứ duy nhất tôi không có là nổi loạn và tự do.

Và tôi đặt tình yêu ở mức thấp nhất, đơn giản thôi, tôi nghĩ tình yêu thật vô nghĩa. Điều tôi theo đuổi duy nhất là cảm giác mạnh trong các môn thể thao mạo hiểm. Tôi vật vờ giữa ranh giới sự sống và cái chết. Vào lúc nỗi sợ bóp nghẹt tôi, tôi cảm nhận được khoái cảm một cách biến thái. Đây là cảm giác không một mối quan hệ nào trước đây có thể đem lại.

Một người nhàm chán như tôi luôn tìm kiếm sự hoàn hảo trong mọi khía cạnh. Vì không thể đua xe nên tôi đã bắt đầu tham gia một số môn thể thao khác như đi bộ đường dài, leo núi, trượt tuyết,... Tôi thử tất cả môn thể thao mạo hiểm và mỗi khi sự phấn khích biến mất, trong lòng tôi dâng lên sự trống trải, cô đơn vô tận. Nỗi buồn chán ấy khiến tôi mất ngủ nhiều đêm.

Cho đến khi tôi gặp Vương Mạn Dục. Cô ấy là người con gái khiến tôi tin rằng đây là điều tôi tìm kiếm. Tôi không có ý khinh thường phụ nữ nhưng ấn tượng đối với cô ấy thật khó quên. Nghĩ lại thì đây có thể là yêu từ cái nhìn đầu tiên? Nhưng lúc đó tôi hơi coi thường tình yêu nên không hiểu rõ. Nhưng thứ rung động trong lồng ngực tôi nói cho tôi biết rằng, đây chính là tình yêu đích thực.

Lần đầu tiên tôi gặp Vương Mạn Dục là ở phòng thí nghiệm. Cô ấy có khuôn mặt vô cảm, làn da trắng như tuyết mùa đông ở Iceland, đôi mắt sáng ngời lu mờ mọi đặc điểm khác trên khuôn mặt. Tôi vẫn nhớ rõ khi Vương Mạn Dục giới thiệu bản thân cô ấy và đưa tay ra bắt tay với tôi, cô ấy bình tĩnh nhìn tôi, một mùi thơm mát lạnh thoang thoảng bay ra từ cổ tay áo cô ấy.

Cô ấy lặp lại tên tôi và chào tôi. Tôi tình cờ hỏi tại sao tóc cô lại ngắn thế, tai sẽ bị hở ra và bị lạnh, tôi bảo không nên đánh giá thấp mùa đông ở Iceland. Cô ấy chạm vào thái dương và nói rằng tóc ngắn rất tiện. Không cần phải cắt tóc và cô ấy đến từ Đông Bắc, không sợ lạnh. Tôi chỉ mỉm cười và bảo cô ấy thật phi thường.

Sự lạnh lùng và xa cách của Vương Mạn Dục khiến cô ấy khó kết bạn ở phòng thí nghiệm. Tôi để ý cô ấy khá thân thiết với một cô gái người Trung Quốc tên Trần Khả, sau này tôi mới biết hai người là bạn cùng phòng. Trần Khả giống như một con bướm thích giao lưu, ngược lại Vương Mạn Dục giống như một cây linh sam khác biệt, toát ra khí chất khó gần.

Do tính cách biệt lập nên quần áo cô ấy quanh quẩn 3 màu đơn sắc là đen, xám và trắng. Cho đến một ngày khi tuyết bắt đầu rơi, tôi thấy cô ấy quàng một chiếc khăn màu xanh xám ở tầng dưới phòng thí nghiệm. Kể từ đó, màu xanh luôn xuất hiện trên người cô ấy. Lúc tôi gặp lại cô ấy lần nữa, cô đút hai tay vào áo nỉ, dựa thân hình cao gầy của mình vào cột đèn, lim dim như sắp chìm vào giấc ngủ. Cô ấy tĩnh lặng đến nỗi tưởng chừng như những chú chim bồ câu bay ngang qua đều muốn đậu lên vai cô.

Tôi nhận thấy cô ấy luôn như vậy, cô ấy chỉ tỉnh táo 200% khi làm việc. Các thí nghiệm không bao giờ gặp sai sót, dữ liệu và biểu đồ của cô ấy còn được đem ra làm ví dụ tham khảo. Đôi mắt một mí sắc lẹm của cô ấy có thể giết chết mọi thứ cô cho là ngu ngốc nhưng khi rời xa công việc, cô ấy trông rất mệt mỏi. Vương Mạn Dục giống như một viên pha lê, rất đơn giản và có thể nhìn thấu trong nháy mắt. Cô ấy không che giấu tham vọng của mình, cô ấy là người thuần khiết nhất tôi từng gặp.

Tôi từng nói rằng tôi thích theo đuổi điều gì đó mạo hiểm, và Vương Mạn Dục chính xác là thứ mà tôi tìm kiếm.

Một tháng sau khi Vương Mạn Dục gia nhập phòng thí nghiệm, lần đầu tiên tôi gặp cô ấy ở bên ngoài nơi làm việc. Lúc đó, cô ấy đang đẩy xe hàng và đợi tính tiền ở cuối hàng. Tôi nhìn theo cô ấy và phát hiện cô đang nhìn chằm chằm bó hoa tulip màu hồng trên xe đẩy của người phụ nữ trước mặt với vẻ mặt ngây thơ. Khi hàng người di chuyển, cô ấy ngước lên và nhìn thấy tôi nhưng không nhận ra rằng tôi đang theo dõi cô ấy. Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, giống như cảm giác nghiền nát mấy hạt tiêu trắng mới khô. Mùi cay nồng xộc thẳng vào mũi tôi, tôi nghe thấy tiếng tách tách giống như bó củi đang cháy, đằng xa có một con nai lặng lẽ lướt ngang qua đống tro tàn.

Đến cổng siêu thị, tôi giả vờ tình cờ gặp cô ấy và đề nghị đưa cô về nhà. Sau khi xuống xe, tôi tôi đã tặng cô một bông hoa tulip hồng. Hai ngày sau đó, tôi đưa cô ấy một bó lily tím và giải thích rằng tôi mua bó hoa này cho tất cả cô gái ở phòng thí nghiệm và hi vọng mọi người có một ngày tốt lành. Các cô gái đều khen hoa tươi và cảm ơn nhưng chỉ có Vương Mạn Dục hỏi tôi tại sao tôi mua hoa.

"Vì hoa hôm nay rất tươi"

"Ồ, ra vậy" Cô thì thầm.

"Và tôi cũng hi vọng hôm nay cậu sẽ có tâm trạng tốt"

"À... tôi cũng mong anh sẽ vui vẻ mỗi ngày"

Cô ấy nói những lời lịch sự một cách trang trọng. Tôi đoán là hồi đi học chắc hẳn cô ấy là một học sinh quy củ, không bao giờ mắc lỗi. Sự chú ý của cô ấy rõ ràng không phải là những bông hoa cũng không phải người tặng hoa là tôi. Chẳng mấy chốc cô ấy lại tiếp tục công việc của mình, cúi đầu gõ phím. Khi cô ấy thấy tôi chưa rời đi, cô ngước lên và hỏi tôi còn chuyện gì khác không.

"Không có gì, chúc cậu một ngày vui vẻ"

"Cảm ơn anh, tôi chúc anh mọi điều tốt nhất"

Một tuần sau, tôi mua một bó lupin tím, buộc chúng bằng giấy gói và tặng cho cô ấy lúc 10h30 tối. Vương Mạn Dục có hơi khó hiểu nhìn tôi, hỏi tôi hôm nay là ngày lễ gì.

Người quản lí bảo rằng mình đã nhận được một bó hoa ẩn danh gửi đến. Khi tôi đi ngang qua, cô ấy nói muốn chia sẻ sự may mắn của mình với tôi. Cô ấy không thích hoa nên tình cờ tôi đi ngang qua đã đưa nó cho tôi.

"Cảm ơn"

Hai tuần sau đó, tôi lái xe đi làm sớm. Người quản lí phòng có vẻ chưa tới và không có ai mở cửa. Tôi nhìn Vương Mạn Dục đã đến trước đó, ngơ ngác gần hàng cây tử đinh hương trước cửa. Những cánh hoa tím giống như những mảnh vỡ từ con người cô ấy, ẩn hiện trên kính chắn gió của tôi. Tôi bước ra khỏi xe và nhìn theo, có 3 cây từ đinh hương được trồng cạnh bãi đậu xe, cô ấy đang đứng dưới gốc cây với nhưng bông hoa vương vãi trên vai.

Tôi đặt chậu hoa anh thảo hồng vào lại xe, màu tím có vẻ phù hợp với Vương Mạn Dục hơn. Tiếng khoá xe khiến cô ấy giật mình, cô ấy nhìn tôi với đôi mắt lấp ló dưới mũ áo len, như một con mèo ngái ngủ.

Tôi cảm thấy mình đã biết điều gì đó và muốn biết nhiều thêm về em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro