Chap 6: Ở lại
Tôi không biết Vương Mạn Dục vẫn yêu xa vào ngày hôm sau khi cô ấy trả áo cho tôi. Khi tôi đi xuống dưới lầu, tôi nhìn thấy cô ấy đang trong vòng tay với một người đàn ông lạ. Vẻ mặt của cô ấy không rõ ràng vùi sâu vào khăn quàng cổ màu xanh của mình. Hai bàn tay cô buông thõng trong vòng tay của người đàn ông kia, vì ngoài trời đang âm 5 độ, các khớp xương của cô đỏ bừng.
Ngôn ngữ cơ thể thường trung thực hơn những lời nói. Tư thế của Vương Mạn Dục trong vòng tay của người đàn ông rất cứng nhắc và có vẻ chống cự. Tôi nghe được tiếng cãi vã đơn phương đến từ người kia, anh nhớ em rất nhiều, tại sao em lại từ chối nụ hôn của anh ta, anh ta tưởng họ đã chia tay, em thật tàn nhẫn, Mạn Dục.
Tôi bị kích thích sau khi nghe từ hôn từ miệng anh ta, một cơn giận vô cớ nổi lên trong lòng tôi. Tôi cảm thấy thật ô uế khi Vương Mạn Dục phải hôn anh ta. Tôi phải nếm thử đôi môi nhỏ của cô ấy một lần mới được.
Tôi nhanh chóng quay lại phòng và vớ lấy một lon cà phê, đi thẳng tới đằng sau họ.
"À, tôi có thể làm phiền bạn một chút được không?"
Cô ấy ngoảnh đầu nhìn tôi với vẻ mặt xấu hổ và lo lắng, rồi gật đầu không do dự.
"Cậu là ai?"
Người kia nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác.
"Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi là tiền bối ở phòng thí nghiệm của cô ấy"
Tôi hướng mắt về phía Vương Mạn Dục và chờ cô ấy xác nhận.
Cô ấy gật đầu đồng ý, quay người đẩy người đàn ông ra.
"Về đi, anh đang quấy rầy công việc của em"
Cô ấy vẫn giả vờ trao đổi công việc với tôi, sau đó nhéo đầu ngón tay tôi và đặt lại lon cà phê vào tay tôi.
"Cảm ơn anh"
"Cậu có cần tôi giúp gì không, có vẻ cậu đang gặp rắc rối"
"Hả gì cơ"
"Tôi đã nói dối, cậu có muốn lên lầu chung không"
"À cảm ơn anh, tôi muốn nói với anh ấy vài lời trước khi đi"
"Tôi sẽ đợi cậu"
"Ừm"
Tôi đứng sang một bên nhìn họ trò chuyện, Vương Mạn Dục lại từ chối để anh ta ôm, tôi nghe được anh ta liên tục xin lỗi cô ấy.
"Cảm ơn ly cà phê của anh Eric" cô ấy đi bên cạnh tôi nói nhỏ.
Hai má cô ấy có vẻ hơi đỏ lên như một trái táo, tôi kiềm chế để không hỏi cô ấy quá nhiều. Chúng tôi cùng nhau quay lại phòng và tiếp tục công việc đang dang dở.
Người đàn ông kia mặt dày tới gặp cô ấy ngày tiếp theo, Vương Mạn Dục xuống lầu để đón anh ta. Tôi ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra, cảm thấy hơi thất vọng.
Nhưng tôi không có ý định bỏ cuộc.
...
Một tuần sau là sinh nhật cô ấy. Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch và nhớ rõ những con số đó. Tôi muốn tặng cô ấy hoa nhưng điều đó có vẻ hơi cố tình. Tôi nhớ lại trước đây cô ấy có vẻ rất thích chai nước hoa hương gỗ trên xe tôi, nên tôi quyết định sẽ tặng cô ấy một chai tương tự.
Để cô ấy sử dụng mùi hương giống tôi, cơ thể và quần áo sẽ có mùi giống tôi. Hương thơm của cô ấy sẽ tràn ngập mọi nơi.
Món quà này còn mang đến cho tôi một tin tức bất ngờ. Cô ấy cầm chiếc túi giấy trong tay và kể rằng cô ấy đã chia tay bạn trai. Tôi tiếc vì đã không mua hoa tặng cô ấy, nhất định ngày mai tôi sẽ đích thân đưa cho cô.
Ngày hôm sau, khi nhận hoa, cô ấy lại tiếp tục hỏi tôi hôm nay là ngày gì. Tôi vẫn khăng khăng là do hoa đẹp nên tôi mua. Nhưng cô ấy vẫn thắc mắc tại sao lại đưa cho cô ấy, cô ấy không biết chăm sóc hoa. Tôi bảo cô ấy có thể đem chúng cắm vào bình ở phòng hoặc mang về vài bông. Cô ấy hơi bối rối không hiểu tôi tặng hoa hay nhờ cô ấy cắm hoa nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, đi tìm một chiếc bình.
Các đồng nghiệp cùng chỗ làm sau khi thấy Vương Mạn Dục ôm bó hoa lớn sau đó thấy tôi bước vào bắt đầu thì thầm to nhỏ. Cô ấy vẫn không biết gì cả, cầm hoa và bình làm sạch rồi đổ nước vào.
Kể từ hôm đó, tôi mua hoa hằng ngày với lí do tương tự rồi tặng cho cô ấy, người khi nào cũng đến sớm. Cô ấy rất chăm chỉ thay nước và tỉa hoa.
Kết thúc dự án của phòng, chiếc bình hoa hồng tím được đặt ở một góc nhẹ nhàng và tĩnh lặng. Vương Mạn Dục ngồi lặng lẽ một góc, nghiêm túc làm việc mặc cho tiếng hò reo tán gẫu của đồng nghiệp khác.
Tôi phá vỡ sự im lặng xung quanh cô ấy nhưng cô ấy không có vẻ gì tức giận. Cô ấy tu liên tục lon bia trong tay suốt cuộc trò chuyện với tôi. Khi cô ấy nói sâu hơn về lí do chia tay, về sự thờ ơ trong tình dục, có điều gì đó nóng lên giữa chúng tôi. Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt say khướt, chằm chằm không chút kiềm chế.
Tôi chắc chắn muốn ngủ với cô ấy tối nay.
Tôi hỏi cô ấy có muốn tôi đưa về nhà không và cô ấy không từ chối lời mời của tôi.
Chúng tôi bắt đầu hôn nhau trong xe, trao đổi mùi mạch nha nơi khoé miệng, tôi ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng trên cổ áo cô ấy. Vương Mạn Dục ngoan ngoãn như nai nhỏ trong lòng tôi. Dù biết tôi là thợ săn có ý đồ xấu, cô ấy vẫn đối mặt với tôi một cách thuần khiết.
Tôi không hỏi ý kiến của cô ấy mà tự mình đưa cô ấy về căn hộ của tôi. Cô ấy có chút lo lắng nơi xa lạ nhưng tôi giải thích rằng chỉ có tôi sống ở đây nhưng cô ấy vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Trên giường của tôi, Vương Mạn Dục giả vờ rất bình tĩnh, cởi áo ngoài để lộ đồ lót bên trong không có gì thêm. Tôi chạm vào quần lót bằng ren của cô ấy, cảm thấy có vẻ như tâm hồn cô ấy đã bay hơi theo rượu. Sự thuần khiết của cô ấy hơn cả tưởng tượng của tôi, sự thuần khiết chờ đợi tôi vấy bẩn.
Vương Mạn Dục nhút nhát và đơn giản hơn tôi nghĩ. Tôi không ngờ đây là lần đầu của cô ấy. Phản ứng cơ thể cô ấy không thể lừa dối tôi, ngay cả khi cô ấy nâng ngực lên giả vờ chuyên nghiệp dưới bàn tay đang trêu đùa của tôi.
Vương Mạn Dục không còn lạnh lùng nữa, tuyết dường như tan hết, từ dưới bụng cô ấy từ lâu hoá thành một dòng suối nhỏ. Tôi đưa tay trêu chọc cô ấy "Dục, ai nói em vô cảm, em ướt rồi này"
Tôi dang rộng hai chân cô ấy ra và hỏi tôi có thể liếm không. Cô ấy rùng mình, đưa tay che mắt ngại ngùng, ầm ừ tiếng mũi.
Không có bao cao su trong nhà, tôi không nhớ rõ lần cuối tôi quan hệ tình dục là khi nào. Cô ấy đạt cực khoái sau màn dạo đầu của tôi, chứng tỏ cô ấy không vô cảm. Lúc này mặt cô ấy đỏ bừng cuộn tròn trên giường, không muốn nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi bế cô ấy lên và để cô ấy ngồi lên đùi mình, dang rộng chân cô ấy lần nữa và đặt dương vật vào giữa. Cô ấy khẽ run lên, cắn môi dưới và nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.
"Anh sẽ không vào mà không có bao, được chứ"
Cô ấy chỉ cúi đầu lo lắng nơi chúng tôi giao nhau, nhắm mắt lại, dựa vào ngực tôi thở hổn hển tin tưởng.
"Anh có tin tưởng tôi không, anh sẽ không nói dối tôi chứ, ừm...ừm..."
"Thế em nghĩ anh sẽ nói dối em điều gì"
Lối suy nghĩ của cô ấy làm tôi không hiểu được, tôi cắn dái tai cô ấy để cô ấy thật lòng hơn.
"Tôi không giàu có cũng không xinh đẹp..."
"Ai nói em không đẹp"
Lòng bàn tay tôi áp vào nơi ẩm ướt của cô ấy, môi tôi áp vào thái dương nhỏ giọng nói những lời gợi tình.
"Em rất đẹp, nhạy cảm... và nhiều nước..."
Vương Mạn Dục khẽ rên một tiếng, eo căng cứng, bên dưới đã ướt sũng. Cô ấy cũng không thể tin bản thân lại nhạy cảm như thế. Cô ấy cầm lấy cánh tay đang duỗi thẳng bên cạnh của tôi, choáng váng khịt mũi, thì thầm bảo rất thoải mái.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Tôi dụ dỗ cô ấy giúp tôi thủ dâm và cô ấy ngoan ngoãn làm theo. Tôi thả tay ra và để cô ấy tự do chơi đùa dương vật của tôi, dù cô ấy không có kinh nghiệm nhưng cô ấy luôn ngước mắt hỏi tôi có thoải mái không, nó có làm tôi đau không. Sự hiếu học này có chút buồn cười một cách đáng yêu. Khi xuất tinh, do không kịp né nên tinh dịch dính đầy lên mặt và tóc cô ấy.
Cô ấy mệt mỏi buông tay, tựa vào vai tôi nhắm mắt lại. Tôi vén phần tóc mai một bên má cô ấy sang một bên, cần thận vén ra sau tai. Mí mắt của cô ấy khẽ run lên, cô ấy nhỏ giọng hỏi tôi có ổn không. Giọng điệu của cô ấy đáng yêu đến mức có khi chính cô ấy cũng không nhận ra điều đó.
Được rồi, anh sẽ không làm gì em nữa. Anh bế em đi tắm nhé. Cô ấy gật đầu và nói vâng, đồng thời không quên cảm ơn tôi.
"Anh có thể đưa tôi về được không"
Tắm xong, cô ấy mặc một chiếc áo len dài tôi tìm cho, chỉ để lộ mấy ngón tay hồng hồng. Cô ấy vừa vặn trong bộ đồ của tôi, ngước đầu lên hỏi tôi.
"Em định bỏ đi sao"
"À.. tôi không... à, làm điều này thường xuyên"
"Dục, em có thực sự hiểu ý anh không"
"Ý anh là gì?"
"Anh thích em, anh không chỉ muốn ngủ với em, anh muốn em ở lại đêm nay"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro