Chương 21.5: Bị ám ảnh.
"Dưới góc nhìn của Du Thanh Vy"
Từ bao giờ... Tôi lại trở thành một đứa bắt cá hai tay thế này!?
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, vốn tôi đang sống yên sống ổn mà giờ, tự nhiên hai cha nội nào đó đấu đá nhau vì tôi.
WTF!?
Tôi cũng có lòng tự trọng nha trời, tôi cũng biết điều, tôi cũng có liêm sỉ đấy nhé! Mắc cái mớ gì lại dính tôi như đỉa cắn chân thế hả!?
Bình tõm- ý lộn, bình tĩnh, bình tĩnh lại... Chắc chắn là hai thằng cha này kiếm cớ gặp mình để xử lí mình ra trò ra hồn gì đây mà. Mà mình có đắc tội gì đâu?
***
Hôm qua tôi lại tiếp tục chơi game thâu đêm suốt sáng, tính chơi hết cả ngày như mọi lần thôi nhưng do dạo này tôi thấy mình bệnh tật ốm yếu quá, mà lạ thay không biết từ khi nào, tôi bắt đầu có thói đi ngủ sớm trước 12 giờ. Lạ ghê ta, bình thường có vậy đâu, chơi PUBG với Liên Quân mấy ngày liền. Có lẽ, do tôi bắt đầu chăm chút cho bản thân hơn rồi chăng? Hay là, vì tôi bắt đầu để ý ai đó nhỉ? Nhưng tôi chưa rõ, Phong hay là... ai khác nữa. Phong là mối tình đầu của tôi, và tôi biết bản thân ngu dốt, mù quáng thế nào trong chuyện tình này, đúng là con ngu mà.
Thức dậy trên bàn PC Gaming - HHPC WHITE EDITION i9 13900K. Tôi vội lau nước miếng, thói quen cực xấu di truyền từ bố tôi mà ra, xấu hổ quá. Tôi nhận ra, tôi lỡ treo máy quá lâu nên bị trừ uy tín kinh khủng quá trời. Làm sao mà cứu nổi nữa đây, hết cứu thật rồi. May mà hôm nay là Chủ Nhật nên có gì buổi trưa rảnh rỗi cày lại lấy uy tín, nhìn cái uy tín còn đúng 87% cáu hết chịu nổi mà.
Tôi xỏ dép bông rồi tiến thẳng vào nhà tắm, đánh răng bằng kem đánh răng Marvis, rửa mặt bằng sữa rửa mặt của Decumar, đúng là răng trắng chắc khoẻ, mặt mũi hết mụn, sáng sủa thì xinh xẻo liền. Vì sống một mình, mồ côi bố mẹ, tiền chu cấp do cô chú bên nội chu cấp và tôi phải dùng tiền bảo hiểm của bố mẹ để lại thôi. Chẳng vui vẻ gì khi sống một mình cả, tôi áy náy và hối hận về bản thân mình đã làm với bố mẹ lắm, vì tôi, tại tôi mà ra cái hoạ này. Có đòi thời gian quay lại cũng không thể.
Cầm gói phở từ trong trạm bếp ra rồi nấu, cho thêm chút thịt băm và hành lá. Vậy là có một bát bún thơm ngon để ăn. Cầm tô bún lên mang tới phòng khách ngồi, tôi pha thêm một cốc sữa Milo với kem cheese hôm qua đi siêu thị mua được nữa. Đúng là mĩ vị dân gian, thế này vừa ăn xong mà uống một cốc như này vào, cả người tôi chắc còn đê mê hơn cả bay lên Mặt Trăng của Neil Armstrong nữa ấy chứ.
Yên vị trên chiếc sô-pha màu đỏ đô, tôi bật tivi lên và ngồi xem Netflix xem có bộ phim nào hay hay mới chiếu không, chứ ở nhà rảnh quá tôi xem hết sạch sành sanh phim rồi. Nghe nói, dạo này có bộ phim "Strong Girl Nam-soon", chắc tôi phải xem mới được.
"ỦA!? CÁI ĐỜ MỜ NÓ!? SAO LẠI HẾT HẠN ĐÚNG LÚC NÀY VẬY TRỜI!?"
- Aiss... Chó chết, bực ghê...
Tôi cũng chán chẳng muốn gọi cho cô tôi để xin cô trả tiền phí Netflix, sợ cô phiền. Thôi thì để tối cô sang nhà thì nhờ cô sau vậy. Tự dưng tức muốn nổ não ghê. Đúng lúc đang cần. Thôi thì ăn nhanh, dọn nhanh, dọn qua cái chuồng lợn này rồi đi cày game tiếp vậy.
Gần 50 phút sau...
Cuối cùng cũng xong, tôi sắp gãy lưng rồi, huhu ai đó cứu tôi với.
May mà mới gần 11:30 nhỉ, sớm phết. Tôi thong dong đi vào phòng ngủ, bật cây PC ngàn tuổi này lên rồi đeo tai nghe Razer Kraken BT Kitty Edition lên. Chuẩn bị một chai nước đào nữa là xong. Vừa ngồi cày tướng, vừa la hét om sòm, may mà tường cách âm nên chắc không ai biết gì đâu. Hôm nay chơi Natalya vậy, mọi lần chọn Tel' Annas chơi, bắn nhiều tên quá, sợ trúng tim ai đấy thì chết dở. Lần này chơi Pháp sư, chắc sẽ dễ thở, mấy hôm chọn Xạ thủ với Kiếm sĩ, cứ bị dí ra Mid, điên chết, còn bị chúng nó đì với chửi cho như con ngu bị tạt nước vậy. Nhục nhã, lần này bố đây sẽ phục thù.
Chắc do gáy to quá hay sao nên tôi vừa được MVP vừa được DEFEAT to tổ bố đập vào mắt trên cái màn hình cong 27 inch này. Thôi, còn gì nữa đâu, đã defeat, trừ uy tín với chuỗi thua liên tiếp, trừ xuống còn hạng Tinh Anh II rồi, thôi bỏ đó đi. Bao giờ có tâm trạng thì chơi sau.
Giờ đã 14:32 chiều rồi nhanh ghê. Tôi mới thấy mình là con nghiện điện tử như thế nào. Nay đổi gió, đi dạo thì nhàm chán lắm nên tôi quyết định đi Vincom vậy, dù sao tầm này đông khách, khéo lại gặp phải trai đẹp chảy nước miếng thì sao?
- Hố hố hố, khà khà khà, khẹc khẹc khẹc. Tự dưng muốn đi liền.
Thay bộ quần áo pyjama màu hường ra, tôi lục tung cả cái tủ quần áo mãi mới chọn được một bộ váy ưng ý để mặc, mặc dù hơi lố, chỉ là đi trung tâm thương mại thôi mà lố quá thì phải. Thôi kệ moẹ đi, vì một trang sử mới, phải đi va vào anh đẹp trai mười tỉ múi sầu riêng nào đó thì mới được về nhà!
"..."
Ừ, mẹ kiếp. Oan gia ngõ hẹp, ông trời xui khiến làm sao gặp ngay hai cái gương mặt vừa quen vừa đáng ghét này, nhưng mà trong thâm tâm tôi đang gào thét vậy thôi, chứ bên ngoài không thể nào chửi nổi, run quá chứ sao nữa, muốn hồn lìa khỏi xác luôn ý ạ. Đúng là đẹp trai thì đẹp trai thật, tuy không có cơ bụng mười tỉ múi nào nhưng mà vì cao vãi cả nhái như này, nên tạm thời thần thiếp tha thứ, tạm chấp nhận. Bằng cách khùng điên nào đó, tôi đã lỡ mồm gọi tên hai người đấy với cái giọng run lẩy bẩy này.
-Ph... Phong? Anh Vương?
- Vy? - Hai mỹ nam cùng cất tiếng, quay lại nhìn tôi.
Chuyện tưởng chừng sẽ dừng lại ở việc xã giao thôi thì không. Hai anh đẹp trai thi nhau đôi co để tranh giành tôi, chỉ để đi xem phim. Giờ thấy mình cũng có giá phết, ahihi. Tự dưng được hai mỹ nam nổi nhất trường tranh giành. Cơ mà giờ nhận ra, cái tình hình này không phải là lúc tự luyến rồi. Tôi cảm thấy tình bạn của họ có vẻ rạn rứt từ sau khi tôi xuất hiện thì phải, tôi không biết mình lại có lỗi lớn như vậy ấy. Ban đầu, tôi không nghĩ mình được cả hai chú ý, và tôi để ý là Vương bắt đầu có cảm tình với tôi, còn Phong... Tôi không biết, cậu ta khá mơ hồ, bad boy, red flag di động thì làm sao mà hiểu nổi. Phong cứ reo tôi bao hi vọng thì sau đó lại dập tắt như ngọn lửa cuối cùng của mùa đông bị cơn gió thổi qua vậy. Đau đớn lắm, tôi đã quá quen rồi và dường như... Tôi sắp quên đi mối tình đơn phương này của mình rồi. Và tôi có lẽ nên tìm một tình yêu mới, an toàn và hạnh phúc hơn.
"Đừng mù màu mà cứ lao vào đèn đỏ nữa, cảnh sát tóm lại bắt gông lên phường thì lúc đó hối hận cũng chẳng kịp. Red là đỏ, Green là xanh".
Có lẽ phải cãi nhau mệt mỏi, bất lực lắm nên giờ tôi bị lôi vào trong rạp chiếu ngồi ghế đợi trước, còn hai người họ thì vào nhà vệ sinh. Cụ thể thế nào thì tôi không rõ, mờ ám lắm nhưng đầu óc không được đen tối, phải sáng sủa lên, ngây thơ trong sáng lên, thì người ta mới không đánh giá.
10 phút sau...
Lúc quay lại, tôi chỉ thấy mỗi anh Vương, còn Phong thì không thấy đâu cả. Cậu ta bị đau bụng nên ôm bồn cầu rồi sao? Tội nghiệp thật... Mà khoan, hình như không phải. Vương quay lại rạp chiếu, cầm theo chai nước và bỏng ngô, rồi ngồi bên cạnh. Thấy Vương quay lại, tôi có lén nhìn ra đằng sau thì chẳng thấy Phong đâu cả, nhìn lại Vương thì thấy anh trông như toát mồ hôi vậy, tóc tai ướt ướt, gương mặt anh cũng có vài giọt mồ hôi hay là tạt nước gì đó chảy xuống. Đột nhiên, trong tôi đang cảm thấy tim đập thình thích, có chút bối rối, trong đầu bắt đầu loạn cào cào với hàng tá những suy nghĩ có chút... không được sáng.
"Má... Vương đẹp trai quá đi... hình như vừa làm gì đó với Phong nên trông mồ hôi nhễ nhại kìa... Ư oa nhìn cuốn vãiiiii!!"
"Chết mê chết mệt quá đi huhu, sao lại có cực phẩm ngồi cạnh mình thế này! Áp lực chết mất thôi!"
- Phong nó bỏ về trước rồi, xem phim với anh thôi.
- À... vâng ạ.
Ra thế, tôi hồ đồ quá, vội kết luận sớm đúng là sai lầm. Thôi thì xem phim vậy, thật may đây là bộ mà Binz recommended ở trên Story Instagram của anh ấy. Vì phim hay nên tôi mới tới thôi... chứ tôi không nói là do có nhạc Bigcity Boi nên tôi mới tới đâu.
- Vy, anh xin lỗi vì để em đợi lâu nh-
- Không sao! Em đợi được! Anh đừng xin lỗi! – Tôi chen ngang lời của anh, biểu cảm của tôi hiện tại hết sức... bất thường.
Vương lấy làm lạ, anh ấy vội vén mái tóc của tôi lên, sờ vào trán rồi hỏi:
- Vy? Em không sao chứ?
- E...em không sao...
"Chết thôi, bao giờ lấy được người đẹp như này nhỉ? N... nếu mà con mình sinh ra giống y đúc vậy thì phải làm sao!?" (nghĩ lố đến chuyện sinh con đẻ cái rồi).
- Ừm, vậy mình xem phim nhé? Nếu em không thích thì em cứ kệ bộ phim đi, chỉ ăn bỏng ngô uống nước...
- Dạ vâng ạ. – Tôi cũng vui vẻ cầm bỏng ngô lên ăn.
Anh Vương cười mỉm, đôi mắt sâu ấy lại nhìn vào đôi môi của tôi, hình như không chủ động được lại trêu: "Anh chưa nói xong, chỉ ăn bỏng ngô uống nước... và nhìn anh thôi, nhé?"
Phụt-
Tôi sặc, không tự chủ được cái miệng hư, phun hết bỏng ngô vừa đút vào mồm ra ngoài với bán kính 3,14 cm vào mặt anh Vương.
- Á! Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em xin lỗi! Anh... ah... anh có thấy tởm không? Chết mất thôi, ghê quá, để em lau cho anh! – Vừa nói, tôi luống cuống vội lục tìm khăn lau trong túi xách của mình.
Đột nhiên anh ấy cười lớn, để lộ hai bên má lúm đồng tiền rất sâu, vừa cười vừa nói mà gương mặt của anh vẫn đẹp trai vô bờ bến:
- Ui dời ạ, haha... Có gì đâu mà, anh lỡ trêu em lố quá rồi.Xin lỗi, xin lỗi em nhé, hahaha...
- Không được rồi... E, em xin lỗi anh rất rất nhiều ạ...
- Không sao mà, ăn bỏng ngô đi.
- Vâng...
***
Về đến nhà...
Tôi mở cửa bước vào, Vương bước theo sau rồi đóng cửa giúp tôi. Tôi cảm thấy trông Vương có vẻ mông lung như thể đang nhớ lại trước đây, anh cũng từng đến đây và có một chút kỉ niệm đáng nhớ giữa anh và tôi vậy.
Tôi nhìn gương mặt của anh, phát hiện ra khoé môi anh hơi nhỉnh lên, có lẽ anh đang cười một cách bất giác, nhưng vì tôi không nhận ra nó quá rõ nên dường như không biết, cứ nghĩ lại chỉ thấy có lẽ đó là thói quen của anh mà thôi.
- Anh Vương, anh ngồi xuống đi, để em pha trà cho anh.
- Ừm, cảm ơn em nhé. Mà không có nước lọc sao, anh không uống được trà đâu. – Vừa ngồi xuống sô-pha, anh vừa nói vọng vào bếp cho tôi nghe rõ hơn.
"Trời ơi... người gì đâu mà đẹp trai ngời ngời, ấm áp, ga lăng thế này. Không làm đa cấp thì hơi phí, cái giọng như kia lừa được khối đứa cơ mà".
Ấy? Sao tôi lại có suy nghĩ đó được nhỉ, mình tệ quá!
Tôi lén nhìn ra ngoài, ngại ngùng xin lỗi rồi rót cho anh một cốc nước mang ra ngoài, rồi đặt xuống bàn: "Của anh đây".
- Ừ, cảm ơn em nhé.
- Có gì đâu, anh đừng khách sáo.
Vương cười vui vẻ, cầm cốc nước lên uống rồi đặt nó xuống, bỗng nhiên tôi có cảm giác áp lực đè mạnh, Vương bỗng nhiên nhìn tôi một cách tự nhiên hơn lúc nãy, anh biết tôi là một người nhút nhát và có tính thụ động nên anh sẽ chủ động với tôi bất kì với lí do nào đi chăng nữa. Tự nhien Vương nhẹ nhàng chống tay lên cằm, nhìn vào khuôn mặt tôi, nói: "Anh đỗ cấp ba rồi, em có chúc mừng cho anh không?".
- Có chứ, chúc mừng anh nhé. Anh giỏi quá đi.
- Thôi mà, anh chỉ cần em chúc thôi, đâu cần em khen đâu nhỉ.
- Em... em xin lỗi, em lỡ nói thừa rồi.
Vương thở dài, anh ngồi tựa vào sô-pha, rồi vỗ vỗ lên mặt ghế gọi tôi hãy sang ngồi bên cạnh cùng anh. Chờ tôi ngồi sang một lúc, anh mới nói nhưng vẻ mặt đầy tủi thân, giận dỗi:
- Em hay câu nệ với anh thế, anh cũng đâu phải người dưng nước lã gì đâu...
Tôi cảm thấy sai sai, vội đáp lại:
- Em không có ý đó! Tại vì... tại vì anh lớn tuổi hơn em mà...
Vương thở dài, anh xoa đầu tôi một cách âu yếm, rồi cười mỉm, nói:
- Em dễ thương thật đấy.
Tôi nắm chặt tay anh rồi thả xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Thật không ạ...?".
Vương đáp: "Thật. Đến mức anh chỉ muốn...".
Tôi cảm thấy ngạc nhiên, liền hỏi: "Sao ạ?".
Vương cười rồi trả lời: "Muốn cắn một... cái".
Ê tự dưng đòi cắn chi vậy cha?
Tôi có hơi khó chịu, nhưng vì đẹp trai nên tha thứ thôi đấy nhé, vỗ nhẹ má anh ấy rồi mắng: "Anh là chó à? Cắn người vô tội vạ thế á?".
Vương thấy thế, nắm lấy tay tôi mà áp sát bên má của anh, rồi ngồi lại gần hơn, ghé sát bên tai mà nói: "Em muốn thử xem anh là người hay chó không?".
- Anh!?... Mẹ... điên quá rồi anh... - Tôi bối rối, vội đẩy Vương ra.
- Gì thế, anh nói sai đâu, tại em hỏi mà. Muốn thử biết thì anh cho bé biết như toại nguyện thôi mà~
Tôi chưa kịp load cái mô tê gì thì Vương cắn lên cổ tay tôi một cái khiến tôi khẽ kêu lên một tiếng rồi rụt tay lại. Anh ta càng được cớ vui, cười khểnh một cái rất đểu cáng rồi bồng tôi lên đùi mình ngồi, ánh mắt đăm chiêu nhìn tôi khiến tôi cảm thấy ngộp thở.
- V... Vương... Đừng nhìn em như thế mà... - Trên nét mặt và vành tai tôi đã ửng đỏ, tôi vội quay đầu sang một bên nhằm tránh ánh mắt đưa tình của anh, tôi không thể để mình bị cuốn theo đôi mắt chết người ấy được.
Vương vẫn cười, nụ cười ấy gục ngã, đốn tim gây sát thương không hề nhỏ tới cô gái mong manh, dễ vỡ, dễ lừa và ngây thơ như Du Thanh Vy đây.
"A... Ai đó cứu tôi đi, tôi sắp chết chìm rồi..."
Bỗng Vương ôm tôi vào lòng, thủ thỉ: "Anh thích em quá Vy... Thật tệ khi yêu em với mối quan hệ phức tạp như thế này. Anh tệ quá, anh xin lỗi bé nhiều lắm".
Tôi không nói gì, nhưng khoé mắt có chút cay cay, sống mũi cũng ửng đỏ, tôi chỉ dám ôm anh, xoa xoa để an ủi anh mà thôi. Bản thân tôi không biết mình sao nữa.
Tôi đang mập mờ?
Hay tôi đang tìm hiểu?
Tôi có còn luỵ Phong không?
Tôi cũng chẳng biết nữa, bản thân cứ rối như tơ vậy, không biết đi đâu về đâu với mối quan hệ của mình.
Tệ thật đấy...
Mãi một lúc sau, chúng tôi mới chợt nhận ra sự bất thường này, tôi vội leo xuống khỏi đùi của Vương, còn Vương thì ho một "khụ" một cái. Ngại quá...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro