Phần 3

Bà Lâm đã trả viện phí cho Triệu Hoa.

Triệu Hoa trở về nhà lúc sáng sớm. Cô gõ cửa, đứng đợi một lúc thì thấy Vương Kiến Phùng mở cửa.

Anh nhìn cô, không nói gì.

Cô lặng lẽ bước vào nhà, để giày lên kệ rồi vào nhà tắm.

***

Vẫn còn mệt mỏi, cô quyết định nằm xuống giường. Đã hơn bảy giờ sáng. Vương Kiến Phùng sau khi mở cửa cho cô thì đã nhanh chóng trở lại giường mà ngủ tiếp. Anh dường như vẫn chưa tỉnh rượu.

Cô đau lòng lắm. Cô đã hy vọng anh ôm lấy cô, ôm thật chặt, rồi hỏi cô đã đi đâu.

“Anh đã đi tìm em. Em không sao chứ? Anh rất lo cho em.”

Rồi anh vuốt ve tấm lưng của cô, thật dịu dàng.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Triệu Hoa đau đớn nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh cô, nước mắt bắt đầu lăn.

***

Triệu Hoa đợi Vương Kiến Phùng hỏi cô về đứa bé trong bụng, nhưng sau một tuần anh vẫn không hỏi.

Thế rồi một ngày, Vương Kiến Phùng hỏi cô về đứa bé.

“Nó bao nhiêu tuần tuổi rồi?”

Triệu Hoa khi ấy đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp, nghe anh hỏi vậy thì ngừng tay, quay người nhìn anh.

“Em sảy thai rồi.”

Vương Kiến Phùng thấy nhẹ nhõm trước thông tin này.

Anh đã không hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anh đã không an ủi cô. Anh cũng đã không nói gì chuyện cùng cô tạo ra một em bé khác.

Anh đã nói chia tay.

“Triệu Hoa này, đã đến lúc mình dừng lại rồi.”

Triệu Hoa ngạc nhiên nhìn anh.

“Chúng ta nên chia tay.”

“Vì sao vậy?”

Triệu Hoa muốn biết lý do. Cô vẫn tin rằng mối quan hệ giữa hai người vẫn có thể hàn gắn được.

“Anh có người khác rồi.”

Triệu Hoa siết chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt đến mức đau nhói. 

“Bao lâu rồi?” 

Giọng cô khẽ khàng, nhưng từng chữ như cắt vào không khí giữa hai người. 

Vương Kiến Phùng ngước lên, ánh mắt lạnh băng. 

“Một thời gian rồi.” 

Triệu Hoa cười nhạt. Hóa ra cô đã chẳng còn là duy nhất trong lòng anh từ lâu, chỉ là anh không nói ra, còn cô thì không nhận ra — hoặc là đã nhận ra nhưng cố tình phớt lờ. 

“Em hiểu rồi.” 

Triệu Hoa hít một hơi thật sâu, mắt cô cay xè.

Cô không khóc, nhưng trái tim thì đau đến mức muốn nổ tung. Cô quay lưng lại, cố giữ cho bước chân mình thật vững vàng. 

“Cho em chút thời gian… để sắp xếp đồ đạc.” 

“Ừ.” 

Chỉ một tiếng đáp khô khốc. Không có níu kéo, không có chút do dự nào. 

Triệu Hoa bước về phía tủ quần áo, tay run run kéo ngăn kéo ra. Quần áo của cô được xếp gọn gàng trong đó — từng chiếc áo, từng chiếc khăn, từng thứ đồ nhỏ nhặt mà cô đã tự tay mang về, cẩn thận xếp vào đây như sắp đặt cho một cuộc sống dài lâu. 

Cô bắt đầu thu dọn. Quần áo, sách vở, những món quà anh từng tặng — từng thứ một, cô cho vào vali. Có lúc tay cô dừng lại khi chạm vào chiếc khăn len anh đã tự tay quàng cho cô vào mùa đông năm trước. Lúc ấy anh rất dịu dàng, cười nói bảo cô đừng để bị lạnh. 

Giờ thì sao chứ? 

Triệu Hoa nhét chiếc khăn vào đáy vali, rồi kéo khóa lại. Tiếng khóa kéo vang lên trong căn phòng yên tĩnh đến ngột ngạt. 

Khi cô quay lại, Vương Kiến Phùng vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt thản nhiên như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến anh. 

Cô cầm lấy vali, kéo ra phía cửa. Bàn tay đặt trên nắm cửa, rồi dừng lại. 

“Anh không định tiễn em sao?” 

Vương Kiến Phùng vẫn không nhìn cô. 

“Không cần đâu.” 

Triệu Hoa cắn chặt môi, khẽ gật đầu. 

“Vậy… tạm biệt.” 

Cô mở cửa, kéo vali ra ngoài. Khi cánh cửa khép lại sau lưng, nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống. 

Cô không biết mình đã đứng trước cửa bao lâu, chỉ biết rằng khi quay đầu bước đi, bước chân của cô nhẹ bẫng — hoặc có lẽ, là trống rỗng.

***

Triệu Hoa quay lại căn hộ cũ mà cô từng sống trước khi chuyển đến sống cùng Vương Kiến Phùng.

Căn hộ nhỏ, không sang trọng, nhưng lại ấm cúng. Cô mở cửa sổ, để cơn gió mát lạnh của buổi sớm len qua rèm cửa, cuốn theo mùi hương quen thuộc của thành phố. Ánh sáng nhàn nhạt tràn vào, phủ lên sàn nhà một lớp vàng mềm mại.

Triệu Hoa cởi áo khoác, treo lên giá. Căn phòng này vẫn không thay đổi gì mấy — chiếc sofa cũ, chiếc bàn nhỏ bằng gỗ, chậu hoa sen đá trên bệ cửa sổ… Đã bao lâu rồi nhỉ? Cô rời đi với hy vọng về một hạnh phúc trọn vẹn, để rồi khi quay về, cô lại thấy chính mình của ngày trước: một mình, nhưng không cô đơn.

Cô bắt đầu dọn dẹp. Cô thay một chiếc ga giường mới, mở tủ lạnh xem còn gì bên trong, rồi nhanh chóng viết ra một danh sách những thứ cần mua. Cô đi chợ, nấu ăn, rồi thưởng thức bữa cơm của mình trong sự yên tĩnh.

Không còn những bữa tối với Vương Kiến Phùng. Không còn những cuộc cãi vã, cũng không còn những khoảng lặng ngột ngạt. Chỉ còn lại cô, và sự thanh thản của chính mình.

Một buổi chiều muộn, khi Triệu Hoa đang tưới những chậu cây nhỏ trên ban công, chuông cửa vang lên.

Cô đặt bình tưới xuống, lau tay rồi bước ra mở cửa.

Người đứng bên ngoài là Vương Kiến Phùng.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên, gương mặt tiều tụy và hốc hác hơn trước. Đôi mắt anh sâu thẳm, phủ một tầng mệt mỏi.

Triệu Hoa khẽ sững người. Đã bao lâu rồi anh không xuất hiện trước mặt cô như thế này?

“Anh…”

“Anh có thể vào không?” Giọng anh trầm thấp, khẽ run, như thể sợ cô sẽ từ chối.

Triệu Hoa chần chừ trong giây lát, rồi lặng lẽ nghiêng người cho anh bước vào.

Căn hộ vẫn gọn gàng và ngăn nắp như trước. Mùi hương trà nhàn nhạt trong không khí khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Vương Kiến Phùng đứng giữa phòng khách, ánh mắt lướt qua những góc nhỏ quen thuộc — chiếc ghế sofa màu kem, kệ sách sát tường, chậu cây sen đá trên bệ cửa sổ… Mọi thứ đều như cũ, chỉ là người đã không còn như xưa.

“Em sống tốt chứ?” Anh quay lại nhìn cô.

Triệu Hoa đứng đối diện anh, nhẹ nhàng gật đầu. “Tốt.”

Vương Kiến Phùng im lặng, như thể đang đấu tranh điều gì đó. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ thở dài.

“Anh… có chuyện muốn nói.”

Triệu Hoa nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mà bình tĩnh.

“Anh nói đi.”

Vương Kiến Phùng nhìn cô chăm chú, ánh mắt có chút phức tạp.

“Anh muốn quay lại.”

Triệu Hoa khẽ giật mình. Nụ cười trên môi cô hơi cứng lại.

“Vì sao?”

“Anh… đã chia tay cô ấy rồi.”

Triệu Hoa hạ mắt, hàng mi khẽ rung. “Vậy à.”

“Cô ấy là đồng nghiệp ở chỗ làm mới của anh.” Vương Kiến Phùng nhìn cô, giọng nói khàn khàn. “Ban đầu… mọi thứ đều rất tốt. Cô ấy trẻ trung, xinh đẹp, thông minh. Anh tưởng rằng… mọi thứ rồi sẽ ổn.”

Triệu Hoa im lặng, đôi mắt trong veo không chút dao động.

“Nhưng rồi anh nhận ra…” Anh cười nhạt. “Cô ấy không hiểu anh.”

Triệu Hoa ngước mắt lên, ánh nhìn dịu dàng nhưng xa cách.

“Cô ấy nói anh lạnh lùng.” Vương Kiến Phùng nhắm mắt lại, giọng nói thấp dần. “Anh đã cố gắng thay đổi, nhưng rồi anh nhận ra… mình không thể.”

Triệu Hoa bước đến gần anh hơn, bàn tay khẽ nắm lấy mép áo.

“Vậy… anh đến đây là để tìm lại em?”

Vương Kiến Phùng ngước mắt nhìn cô. “Phải.”

Triệu Hoa lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt khẽ lay động. Đau đớn, nhưng lại dịu dàng.

“Anh nghĩ… em vẫn sẽ chấp nhận anh sao?” Giọng cô nhẹ bẫng, nhưng từng lời nói đều thấm đẫm nỗi xót xa.

“Triệu Hoa…”

“Anh là người đã rời bỏ em.” Triệu Hoa khẽ cười. “Anh từng nói muốn dừng lại. Anh từng chọn cô ấy.”

Vương Kiến Phùng nhìn cô, trong mắt hiện lên sự khổ sở.

“Nhưng anh quay lại rồi.” Anh khẽ nói.

Triệu Hoa cúi đầu, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím lại. Nước mắt đọng trong khóe mắt, nhưng cô vẫn cố mỉm cười.

“Anh biết không, em đã từng rất hận anh.” Cô ngước lên, giọng nói mềm mại như một cơn gió thoảng qua. “Nhưng rồi em nhận ra… em chưa từng hết yêu anh.”

Vương Kiến Phùng sững người.

Triệu Hoa bước đến gần hơn, bàn tay khẽ chạm vào cổ tay anh.

“Anh mệt rồi đúng không?” Cô cười khẽ, giọng nói dịu dàng như cũ. “Anh muốn ở lại đây nghỉ ngơi một chút không?”

Vương Kiến Phùng nhìn cô thật sâu.

“Em… sẽ cho anh thêm một cơ hội?”

Triệu Hoa không trả lời. Cô chỉ dịu dàng kéo tay anh, dẫn anh đến chiếc ghế sofa.

“Anh ngồi xuống đi.” Cô nói nhỏ. “Em sẽ pha cho anh một tách trà.”

Vương Kiến Phùng im lặng ngồi xuống. Triệu Hoa xoay người đi về phía bếp. Dáng người nhỏ nhắn của cô hiện lên dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, mỏng manh mà xinh đẹp.

Cô đổ nước sôi vào ấm, tay khẽ run. Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, lặng lẽ thấm vào làn da trắng muốt.

Người đàn ông ấy đã từng rời bỏ cô. Khi cô mất đi đứa bé, khi cô đau đớn đến không thở nổi, anh không hề ở bên.

Thế nhưng, chỉ cần anh quay lại, cô vẫn không thể nào cự tuyệt.

Triệu Hoa khẽ nhắm mắt, nuốt xuống những giọt nước mắt mặn chát.

Cô bưng tách trà đến đặt xuống trước mặt Vương Kiến Phùng.

“Anh uống đi.” Giọng cô dịu dàng.

Vương Kiến Phùng cầm lấy tách trà, ngón tay khẽ run.

“Triệu Hoa…”

“Ừ?”

“Em… vẫn yêu anh sao?”

Triệu Hoa cười khẽ, ánh mắt rưng rưng.

“Có lẽ vậy.”

Vương Kiến Phùng nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự phức tạp.

Triệu Hoa lặng lẽ thu lại ánh mắt, đứng lên.

“Anh mệt thì nghỉ một chút đi.” Cô xoay người, giọng nói nhẹ như gió thoảng.

“Triệu Hoa…”

Cô dừng bước, không quay đầu lại.

“Cảm ơn em.” Giọng anh khẽ vang lên.

Triệu Hoa khẽ cười, nước mắt lại rơi xuống.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bước vào phòng, đóng cửa lại.

Sau cánh cửa, Triệu Hoa ngồi xuống, ôm lấy đầu gối.

Trái tim cô đau đớn đến tê dại.

Nhưng cô biết, nếu ngày mai anh lại rời đi… cô cũng sẽ không níu kéo nữa.

Chỉ là… hôm nay, cô vẫn muốn dịu dàng với anh thêm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro