Phần 4
Đêm hôm ấy, Vương Kiến Phùng không rời đi.
Triệu Hoa đã nghĩ anh sẽ về, nhưng khi cô từ trong phòng bước ra, anh vẫn ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ ngắm tách trà đã nguội lạnh trong tay.
“Anh… chưa về sao?” Cô hỏi, giọng nhẹ như một làn gió thoảng.
Vương Kiến Phùng ngước lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. “Em… có muốn anh về không?”
Triệu Hoa khẽ cúi đầu, hàng mi dài khẽ rung.
Không khí giữa hai người tĩnh lặng, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên đều đặn.
Vương Kiến Phùng đứng dậy, bước về phía cô. Đôi chân anh nặng nề, như thể mỗi bước đi đều gánh theo nỗi niềm sâu kín.
Khi anh đứng trước mặt cô, Triệu Hoa vẫn không ngẩng đầu lên.
“Triệu Hoa.” Giọng anh khàn khàn, ẩn chứa sự mệt mỏi. “Cho anh ở lại đêm nay, được không?”
Triệu Hoa khẽ siết chặt mép áo. Cô không trả lời, nhưng cũng không từ chối.
Vương Kiến Phùng đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má cô. Bàn tay anh ấm áp, nhưng Triệu Hoa lại khẽ run lên.
“Anh xin lỗi.” Anh khẽ thì thầm.
Triệu Hoa ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt trong veo phản chiếu bóng hình của anh.
“Đừng nói gì cả.” Giọng cô nhẹ như hơi thở.
Vương Kiến Phùng chậm rãi cúi xuống, đôi môi anh chạm vào trán cô, mang theo hơi thở ấm áp.
Triệu Hoa nhắm mắt lại, nước mắt khẽ rơi xuống, lặng lẽ như cơn mưa phùn ngoài hiên.
Anh ôm lấy cô, siết chặt cô trong vòng tay. Hơi thở anh phả vào cổ cô, trầm thấp và rối loạn.
“Anh xin lỗi…” Anh thì thầm, môi chạm nhẹ vào mái tóc cô.
Triệu Hoa không đáp, chỉ khẽ đưa tay lên, vòng qua lưng anh. Ngón tay cô khẽ run, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng siết chặt lấy anh.
Vương Kiến Phùng cúi xuống, môi anh chạm vào gò má cô, rồi dừng lại trên bờ môi mềm mại của cô. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng, mang theo sự cẩn trọng và khao khát.
Triệu Hoa khẽ run lên, nhưng không né tránh.
Bàn tay anh vuốt ve sống lưng cô, rồi trượt xuống eo, kéo cô sát vào mình hơn.
“Triệu Hoa…” Anh gọi tên cô, giọng nói khản đặc.
Triệu Hoa mở mắt, nhìn sâu vào mắt anh.
“Đêm nay… ở lại với em.” Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng lại mang theo một chút van nài.
Vương Kiến Phùng khẽ cắn môi, ánh mắt anh sáng bừng lên.
Anh bế cô lên, bước về phía phòng ngủ.
Triệu Hoa không phản kháng, vòng tay cô ôm lấy cổ anh. Khi anh đặt cô xuống giường, ánh mắt anh vẫn khóa chặt lấy cô.
Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô. Hàng mi dài khẽ run, đôi mắt trong veo ánh lên tia sáng mờ nhạt.
Vương Kiến Phùng cúi xuống, bàn tay anh vuốt ve gương mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ môi mềm mại.
“Triệu Hoa…” Anh gọi tên cô, giọng nói mềm đi.
Triệu Hoa khẽ mở mắt.
Anh cúi xuống, môi anh chạm vào môi cô, lần này không còn dè dặt hay cẩn thận. Nụ hôn của anh sâu hơn, nóng bỏng hơn.
Triệu Hoa rơi vào vòng tay anh, cảm nhận được hơi ấm và sự khao khát của anh. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai cô, trượt xuống eo, rồi kéo cô sát vào anh hơn.
Cô không đẩy ra.
Không muốn đẩy ra.
Cô biết, sau đêm nay, có thể anh lại rời đi. Có thể cô sẽ lại tổn thương.
Nhưng ít nhất, lúc này đây… cô vẫn muốn trao cho anh trái tim của mình, thêm một lần nữa.
Vương Kiến Phùng thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm thấp và dịu dàng.
“Anh yêu em.”
Triệu Hoa khẽ run lên, nước mắt lại rơi xuống, nhưng lần này, cô không né tránh.
“Em cũng yêu anh.”
Cô vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống, môi cô lại tìm đến môi anh.
Trong màn đêm tĩnh lặng, hai bóng người hòa vào nhau, hơi thở quấn quýt không rời.
Đêm ấy, Triệu Hoa không cô độc.
***
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ, Triệu Hoa tỉnh dậy, phát hiện Vương Kiến Phùng đã rời đi. Bên cạnh cô, trên gối vẫn còn vương hơi ấm của anh.
Cô ngồi dậy, bàn tay khẽ chạm vào chỗ trống bên cạnh, lòng ngực trĩu nặng một cảm giác mất mát khó gọi tên.
Vương Kiến Phùng đã quay lại. Nhưng liệu anh có ở lại mãi mãi?
***
Một buổi chiều muộn, Vương Kiến Phùng nhận được cuộc gọi từ thư ký của Chủ tịch tập đoàn, mời anh đến gặp riêng.
Phòng làm việc của Chủ tịch nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà. Khi bước vào, Vương Kiến Phùng thấy người đàn ông đã ngoài năm mươi, mái tóc điểm bạc, đang đứng quay lưng về phía cửa sổ.
“Ngồi đi.”
Vương Kiến Phùng ngồi xuống chiếc ghế da đối diện bàn làm việc. Người đàn ông xoay người lại, ánh mắt trầm tĩnh rơi trên gương mặt anh.
“Cậu có biết vì sao ta luôn quan tâm đến cậu không?”
Vương Kiến Phùng hơi cau mày, ánh mắt sắc lạnh.
“Tôi không rõ.”
Người đàn ông cười nhạt. “Cậu rất giống ta hồi trẻ.”
Vương Kiến Phùng cứng người lại.
Người đàn ông trầm ngâm một lát, rồi nói: “Mẹ cậu… là Vương Thanh Lan, đúng không?”
Nghe đến tên mẹ, ánh mắt của Vương Kiến Phùng tối lại. “Ông biết mẹ tôi?”
“Biết chứ.” Người đàn ông khẽ thở dài. “Vì ta chính là cha ruột cậu.”
Không gian chìm trong tĩnh lặng.
Vương Kiến Phùng nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt vô cảm.
“Ông là cha của tôi?” Anh cất giọng, bình tĩnh nhưng sâu thẳm trong đôi mắt lại mang theo chút dao động khó nhận ra.
Người đàn ông ấy gật đầu. Gương mặt ông mang theo nét ân hận và nặng nề.
“Ta đã tìm con rất lâu.”
Vương Kiến Phùng im lặng.
Người đàn ông tiếp tục, giọng nói trầm thấp: “Năm đó, ta... đã làm sai.”
Nét mặt Vương Kiến Phùng thoáng cứng lại.
“Ông biết chứ?” Anh khẽ nhếch môi. “Mẹ tôi đã phải bỏ đi vì ông. Bà đã phải nuôi tôi một mình. Ông bây giờ đến để nói rằng ông hối hận?”
Người đàn ông khẽ cúi đầu, ánh mắt hiện lên nỗi đau xót: “Ta không có ý biện minh cho mình. Nhưng khi ấy... ta thực sự không thể cho con và mẹ con một cuộc sống tốt đẹp.”
“Cho nên ông đã chọn cách bắt mẹ tôi bỏ thai?”
Người đàn ông im lặng. Một lúc sau, ông thở dài nặng nề: “Ta đã sai. Sau khi mẹ con bỏ đi, ta đã tìm kiếm rất lâu. Nhưng bà ấy không để lại dấu vết nào. Khi ta tìm được, thì...”
Ông dừng lại, đôi mắt đỏ hoe.
“Thì mẹ tôi đã mất.” Vương Kiến Phùng lạnh lùng tiếp lời.
Người đàn ông gật đầu. Giọng ông trầm thấp, như thể đang cố đè nén cơn đau trong lòng: “Ta đã không thể gặp bà ấy lần cuối. Đó là điều mà cả đời này ta không thể tha thứ cho bản thân mình.”
Vương Kiến Phùng cười nhạt, ánh mắt thoáng qua sự mỉa mai: “Vậy bây giờ ông muốn gì?”
Người đàn ông nhìn anh thật lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Ta không dám cầu xin con tha thứ. Ta chỉ muốn làm điều gì đó cho con. Con có thể không nhận ta, nhưng ta... sẽ không ngừng quan tâm đến con.”
Vương Kiến Phùng im lặng hồi lâu, rồi đứng dậy: “Tôi không cần.”
Nói rồi, anh xoay người rời đi, để lại người đàn ông ấy đứng cô độc trong căn phòng rộng lớn.
***
Buổi tối hôm ấy, Vương Kiến Phùng đứng trước cửa căn hộ của Triệu Hoa.
Ánh đèn hành lang hắt lên bóng lưng cao lớn của anh, kéo dài trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Bàn tay anh đặt trên tay nắm cửa, nhưng chưa xoay. Hơi lạnh từ kim loại thấm vào da thịt, lan đến tận đầu ngón tay, rồi từ đó lan sâu vào trong lồng ngực.
Anh đứng đó, trầm mặc, tựa như đang đấu tranh với chính mình. Cuộc gặp gỡ ban chiều, câu nói của người đàn ông kia, ánh mắt u buồn và hối hận ấy… tất cả vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh, như một làn khói mờ ảo quẩn quanh, không thể nào xua đi.
Cánh cửa chợt mở ra.
Triệu Hoa đứng nơi ngưỡng cửa, ánh đèn vàng nhạt từ trong phòng đổ xuống, phủ lên gương mặt thanh tú của cô một vầng sáng dịu dàng. Mái tóc dài mềm mại còn vương hơi nước, những sợi tóc đen óng ánh rủ xuống bên bờ vai mảnh mai. Đôi mắt trong veo khẽ dao động khi nhìn thấy anh.
“Anh…” Cô khẽ gọi, giọng nói mềm mại tựa như gió thoảng qua cánh đồng vắng.
Vương Kiến Phùng ngước mắt lên. Đôi mắt anh sâu thẳm như đáy biển đêm, sóng ngầm cuộn trào trong tĩnh lặng. Không nói một lời, anh bước vào. Cánh cửa phía sau khép lại, cắt đứt thế giới ngoài kia, chỉ còn lại khoảng không mờ tối giữa anh và cô.
Triệu Hoa nhìn anh, hàng mi dài khẽ rung lên. Cô nhận ra sự bất ổn trong ánh mắt anh, trong nét mặt anh, trong từng hơi thở phập phồng mà anh đang cố kìm nén.
“Anh sao vậy?” Cô dịu dàng hỏi, bàn tay khẽ chạm vào tay anh.
Vương Kiến Phùng cúi đầu, bàn tay anh nắm lấy tay cô, siết chặt. Hơi lạnh từ lòng bàn tay anh thấm vào làn da mỏng manh của cô, khiến cô khẽ rùng mình.
“Triệu Hoa…” Giọng anh trầm thấp, vang lên trong bóng tối tĩnh mịch. “Anh đã gặp ông ấy.”
Triệu Hoa khựng lại, ánh mắt cô dần trở nên nghiêm túc.
“Cha của anh?”
Vương Kiến Phùng gật đầu. Anh kéo cô ngồi xuống ghế sofa, bàn tay vẫn giữ chặt tay cô, như sợ cô sẽ rời đi nếu anh buông ra.
“Ông ta nói… ông ta là cha ruột của anh.” Anh cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy là một nỗi bi thương sâu thẳm. “Người cha đã từng muốn anh không tồn tại.”
Triệu Hoa không nói gì. Đôi mắt cô tĩnh lặng như mặt hồ, nhưng đáy hồ đã gợn lên những vòng sóng nhỏ.
Vương Kiến Phùng khẽ nhắm mắt, sống lưng anh căng lên như một sợi dây bị kéo căng đến cực hạn.
“Ông ta hối hận.” Giọng anh nhẹ bẫng, như thể đang nói về chuyện của người khác. “Nhưng có ích gì? Mẹ anh đã ra đi, anh đã lớn lên trong sự chối bỏ, trong cô độc, trong những tháng ngày không có ai ở bên.”
Triệu Hoa đưa tay lên, những ngón tay mềm mại của cô khẽ chạm vào gò má anh.
“Vậy… anh định làm gì?”
Vương Kiến Phùng mở mắt, đôi đồng tử đen sâu thẳm ánh lên một tia lạnh lẽo.
“Anh không cần ông ta.” Anh nói, giọng điệu thờ ơ đến đáng sợ.
Triệu Hoa lặng nhìn anh thật lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
“Kiến Phùng, anh hận ông ấy sao?”
Anh im lặng.
“Anh hận ông ấy, nhưng… anh cũng khao khát được thừa nhận, phải không?”
Đôi mắt Vương Kiến Phùng khẽ rung lên. Anh muốn phản bác, nhưng cổ họng lại nghẹn lại.
Triệu Hoa chạm nhẹ vào tay anh, giọng cô mềm mại như nước:
“Nếu anh thực sự không cần, anh đã không đứng đây, mang vẻ mặt này.”
Vương Kiến Phùng siết chặt hàm. Một cơn gió lạnh từ bên ngoài len qua khe cửa sổ, nhưng trong lòng anh lại dâng lên từng đợt nóng ran.
Triệu Hoa mỉm cười nhẹ, trong đôi mắt cô là sự dịu dàng, là sự thấu hiểu.
“Kiến Phùng, hận thù là một loại xiềng xích. Nếu anh không buông bỏ nó, nó sẽ giam cầm anh cả đời.”
Vương Kiến Phùng nhìn cô, ánh mắt anh phức tạp và dao động.
Triệu Hoa chậm rãi nói:
“Ông ấy đã sai. Nhưng anh có thể chọn con đường khác.”
“Con đường khác?” Anh khẽ nhếch môi.
Triệu Hoa gật đầu, ánh sáng từ đôi mắt cô dịu dàng như ánh trăng rằm.
“Anh có thể tha thứ, hoặc không. Nhưng nếu anh không muốn sống trong hận thù, anh cần phải đối mặt với nó. Cứ giữ lấy nỗi hận, người đau khổ nhất… sẽ là chính anh.”
Vương Kiến Phùng im lặng thật lâu. Đôi mắt anh ánh lên sự giằng xé dữ dội.
“Anh không biết…” Giọng anh trầm xuống. “Anh không biết có thể buông bỏ hay không.”
Triệu Hoa dịu dàng chạm vào lồng ngực anh, nơi trái tim đang đập loạn nhịp.
“Anh không cần buông bỏ ngay bây giờ. Nhưng… hãy thử một lần cho ông ấy một cơ hội.”
Vương Kiến Phùng nhìn cô, trong đôi mắt anh là ánh sáng lay động như ngọn nến trong đêm gió.
Triệu Hoa ngước lên, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng hình của anh.
“Anh không cần tha thứ.” Cô khẽ thì thầm. “Chỉ cần… đừng để hận thù chi phối trái tim anh.”
Vương Kiến Phùng thở dài, ánh mắt anh dần mềm lại. Anh kéo cô vào lòng, siết chặt lấy cô.
“Triệu Hoa…” Giọng anh trầm thấp, tựa như một lời cảm ơn.
Triệu Hoa vòng tay qua lưng anh, hơi thở cô phả nhẹ lên cổ anh.
“Em sẽ ở bên anh.” Cô thì thầm.
Vương Kiến Phùng nhắm mắt lại, bàn tay anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Một lúc sau, anh lên tiếng:
“Ngày mai… anh sẽ gặp ông ấy.”
Triệu Hoa mỉm cười, siết chặt tay anh.
Đêm hôm ấy, trong vòng tay của Triệu Hoa, trái tim của Vương Kiến Phùng lần đầu tiên cảm nhận được một tia ấm áp len lỏi qua những lớp băng giá đã phủ kín bấy lâu.
Bên ngoài khung cửa sổ, ánh trăng vẫn treo cao trên bầu trời, lặng lẽ soi chiếu hai bóng người quấn quýt bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro