Chương 5: Minh Tuấn - Kẻ khuấy động

Sự yên bình của Ngọc Linh tan biến khi Minh Tuấn xuất hiện. Anh ta, giờ là một kỹ sư thành đạt, mặc vest xám lịch lãm, mái tóc chải chuốt, nụ cười tự tin, bước vào bệnh viện với bó hoa hồng đỏ rực.

Minh Tuấn: "Linh, em vẫn đẹp như ngày nào. Nhưng em xứng đáng với một người có thể cho em cả thế giới, không phải một kẻ sống trong lửa."

Giọng anh ta ngọt ngào, nhưng ánh mắt đầy ý đồ khiến Ngọc Linh run lên vì giận dữ. Cô đứng dậy, tay nắm chặt mép bàn, móng tay cắm sâu vào gỗ.

Ngọc Linh: "Cảm ơn anh, nhưng em bận,"

Cô nói, giọng lạnh lùng, rồi quay đi, bước nhanh vào phòng lưu trữ, đóng sầm cửa. Cô dựa vào tường, tay ôm ngực, hít thở gấp gáp. Những ký ức đau buồn ùa về: những đêm cô khóc một mình ở Sài Gòn, những lần Minh Tuấn khiến cô cảm thấy mình không đủ tốt. "Tôi đã từng nghĩ yêu anh là tất cả, nhưng anh đã dạy tôi rằng tình yêu có thể là một ngọn lửa thiêu rụi chính mình."

Minh Tuấn không từ bỏ. Anh ta gửi hoa đến bệnh viện, nhắn tin mời cô đi ăn, và xuất hiện ở quán cà phê bên hồ Xuân Hương. Một lần, anh ta ngồi đối diện cô, đẩy cốc cà phê về phía cô:

Minh Tuấn: "Anh đã sai khi rời bỏ em, Linh. Nhưng giờ anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn, không như người lính cứu hỏa lúc nào cũng đối mặt với nguy hiểm."

Anh ta chạm nhẹ vào tay cô, nhưng cô rụt lại, cảm giác như bị bỏng. Hạnh, chứng kiến cảnh đó, trêu chọc:

Hạnh: "Ông này định nối lại tình xưa à? Coi chừng Trần Trọng ghen đấy!"

Nhưng Ngọc Linh không cười. "Liệu tôi có đủ sức để yêu một người mà mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng?"

Thành, trong một lần đi ngang qua, thấy Minh Tuấn ở quán cà phê. Anh nắm chặt tay, ánh mắt tối lại, nhưng Hạnh đặt tay lên vai anh, giọng dịu dàng:

Hạnh: "Thành, đừng để ý. Linh cần thời gian, và cậu cũng cần bình tĩnh." Thành nhìn Hạnh, ánh mắt dịu lại, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô. "Hạnh, em lúc nào cũng biết cách làm tôi nguôi giận,"

Anh nói, nụ cười trở lại. Hạnh đỏ mặt, quay đi, nhưng trong lòng cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro