tập 2.

Ái Phương tỉnh giấc là lúc nhỏ rời khỏi vòng tay mình, cô hé mắt ra, thấy nhỏ lật đật chạy về nhà, cảm giác trống vắng làm lòng cô có đôi chút tiếc nuối. Phải gì mà được ôm hay hôn nhỏ vào buổi sáng, thì tốt biết mấy nhỉ.

Phương nằm im vờ như mình vẫn còn ngủ, nhưng đúng là cô buồn ngủ thật. Thôi thì đánh thêm một giấc nhỏ nữa, cho đến khi Phương thấy có ai đó lay lay cánh tay mình.

Cô hé mắt từ từ, quên đi ban nãy mình đã dậy một lần.

"Dậy ăn sáng, đi học."

Bùi Lan Hương nói vòn vẻn năm chữ tròn vành rành mạch, nhưng nghe có uy vô cùng. Sau đó thì đương nhiên con gấu khờ đây đã vội bật dậy, ngơ ngơ ngáo ngáo chạy ra đằng sau nhà, hốt lấy hốt để nước trong lu bằng hai tay tát vào mặt. Cô sợ nhỏ lắm.

Đến lúc làm xong hết mọi việc và cả thay quần áo, Phương bước ra trước, thấy nhỏ ngồi trên bàn cùng với hai tô cháo còn nghi ngút khói.

À, thì ra ban nãy nhỏ về nhà nấu cháo sao? Ôi, cảm động quá trời quá đất.

Phương ngoan ngoãn ngồi ăn hết, rồi chở nhỏ đi học. Cô định sáng nay nghỉ học để đi chăn vịt cho ông Tám Sú, kiếm chút tiền vặt. Mà nhỏ Hương cằn nhằn, càm ràm dữ quá nên đành phải đi học với nhỏ, chứ không lại điếc hết cả tai.

Nói gì nói chứ Phương không có hứng thú ba cái chuyện học hành thật, ba của cô cũng không mong cô thành công trên đường học vấn, vì ổng biết cô óc trâu, có lên lớp đã là có cố gắng rồi. Thậm chí bây giờ cô bảo không đi học nữa là ổng lôi cô ra ruộng, cày cấy với ổng liền đó.

Nhưng Ái Phương vẫn đi học, bữa có bữa không, dù sao cũng phải tốt nghiệp cấp ba, nếu không sẽ uống tiền học phí mười năm trời lẩm. Và đặc biệt là, nhỏ Hương không cho cô nghỉ học.

Có nói đi nói lại bao nhiêu lần thì Phương vẫn thấy nhỏ Hương y như mẹ cô vậy, hoặc là chị cô cũng được, suốt ngày cằn nhằn chuyện này chuyện nọ, rồi lại lên mặt dạy đời cô không biết bao nhiêu lần.

Nhưng may cho nhỏ là nhỏ học giỏi, lại có vẻ hiểu chuyện hơn cô, nên cô cũng chả cãi lời nhỏ làm gì... Ờ thì cứ cho là vậy đi.

"Á, bé Hương đi học hả em?"

Phương đang bon bon trên đường, tám đủ thứ chuyện với nhỏ ít nói này, bỗng từ đâu xa xa có thằng óc chó nào đó phi ngang qua, chặn đầu xe cô lại.

Xùy, tưởng ai xạ lạ, hóa ra thằng con ông tổ trưởng, ổng lớn hơn nhỏ Hương cả chục tuổi, mà gọi nhỏ là em, không thấy ngượng mỏ hả trời.

"Dạ em đang đi học ạ."

Phương ngoái ra sau, thấy nhỏ Hương nhìn ổng cười cười đáp lại.

Hứ, thân chưa mà nói chuyện kiểu đó?

"Anh sao giờ này còn ở đây, bộ hôm nay hổng đi làm hả?"

"À, anh đang trên đường đi đây, tình cờ gặp em."

Xuất sắc mười điểm về chỗ, quả là kĩ năng nói xạo không ai bằng. Mụ nội nó thật chứ, vậy mà cũng có đứa tin.

Nói nào ngay, thằng cha nội này chạy việc vặt trên ủy ban xã, rõ là đường đi ngược lại với hướng này, mà còn có chuyện tình cờ gặp, tưởng Phương ngu đến thế à?

Ông lo mà đi làm đi, chứ thân làm cu li mà còn đến trễ sau sếp bị đuổi có ngày đó.

"Sắp trễ học."

Phương cộc lốc thông báo, dù cho cô là đứa hay nghỉ học nhất.

"Dạ, xin phép anh em đi."

Nhỏ gật đầu chào ổng, rồi chẳng đợi ổng vẫy tay chào, Phương phóng xe đạp nhanh hết mức có thể, để ổng quê xệ với cái tay lơ lửng đó.

Sau khi bỏ lại thằng cha nội kia một đoạn khá dài, Phương mới thả xe chầm chậm lại, trách móc nhỏ.

"Bà cứ coi tui như người vô hình ấy, tui bự hơn cái bánh xe bò luôn chứ bộ..."

"Tại mặt bà cọc thấy mẹ."

"Thây kệ tui, ai biểu bà bơ tui chi... Mà nè, tui thấy ổng có ý với bà đó, bà cẩn thận đi."

"Tui thấy ổng cũng được mà, bộ bà hổng ưa ổng hả?"

Nhỏ níu lấy vạt áo Phương, chịu đựng đoạn đường sốc.

"ỪA."

Một chữ, to tiếng, nhấn mạnh.

Rồi nhỏ cười khúc khích sau lưng Phương.

Ơ, con nhỏ này khùng hả trời?

Phương hậm hực chở nhỏ đến trường.

...

Mọi người thắc mắc xem giờ ra chơi thì bọn học trò sẽ làm gì.

Đám con trai rủ nhau đi đá banh, đám con gái thì túm tụm lại vừa ăn vặt vừa nhiều chuyện, nói xấu người ta.

Còn đám học sinh chăm ngoan thì ngồi giải bài tập, xem tài liệu các thứ, Phương nhìn mà mệt dùm.

Tất nhiên nhỏ Hương sẽ nằm trong đám này.

Và có một cá thể vô cùng độc lập, tách ra khỏi bầy đàn, là Phương.

Phương đi ngủ. He he.

Cứ úp thẳng mặt lên bàn mà ngủ, hôm qua ngủ trễ cũng tại nhỏ Hương, sáng thì bị nhỏ kêu dậy sớm. Nên là giờ ra chơi là cái giờ thiêng liêng để ngủ, sau giờ học.

Phương thấy cái gì đó lành lạnh áp vào cái tay mình, khó chịu nhướng mày nhìn lên, à, là con Đào.

Nó đặt hộp sữa mát lạnh vào bàn tay Phương, cười tỏa nắng

"Cho bà nè, uống liền đi để thôi hết lạnh."

Phương cũng không kiêng dè, nhận lấy, nói tiếng cảm ơn rồi ngồi đó nốc sạch trong một hơi.

Con Đào từ nãy đến giờ vẫn dõi theo mọi chuyển động của Phương, đợi cô uống xong, nó mới mở lời.

"Gần trường bà Hai mới mở bán bánh tráng trộn với trà tắc ngon lắm, bà có muốn đi ăn thử... với tui không?"

Trên đời này, ngoại trừ việc ngủ, Phương còn giỏi ăn, nên dĩ nhiên là phải đi rồi. Có thực mới vực được đạo chứ.

"Đồng ý hai tay hai chân luôn!"

Chốt xong cái hẹn với gái đẹp, Phương vô tình liếc sang phía nhỏ Hương một tí rồi hết hồn khi thấy nhỏ đang nhìn chằm chằm vào cô và con Đào.

Phát giác được ánh mắt của Phương, nhỏ vờ vuốt tóc, dời mắt xuống phía dưới trang sách lật ngược, làm như nãy giờ không hề nhìn Phương vậy.

Mà Phương cũng nghĩ là mình hoa mắt thôi chứ nhỏ để ý ba cái chuyện này làm gì, xong cô lại hỏi con Đào.

"Tui rủ thêm bạn được hông bà?"

"Không." Đào thẳng thừng từ chối.

"Ủa, sao dạ? Đi ăn đông đông tám chuyện sẽ vui hơn chứ?"

"Tui chỉ muốn đi ăn với mỗi bà, bao mỗi bà thôi."

"Gì? Bà bao tui hà? Ok đi liền, chỉ hai đứa mình thôi!"

Đào gật đầu chắc nịch, vui sướng thấy rõ. Phương còn nghĩ, thì ra không chỉ mình nghe tới ăn là mắt sáng rỡ, còn có con Đào kìa.

Hết giờ học buổi sáng, thứ đọng lại duy nhất trong Phương là cái hộp sữa ban nãy, do chưa đi vệ sinh. Còn lại bao nhiêu lời giảng của thầy cô đã trôi về nơi xa nào rồi.

Phương vào bãi xe, nhỏ Hương lẽo đẽo theo sau, cô dắt xe ra, nhỏ chuẩn bị ngồi lên thì con Đào chạy gọi.

"Ái Phương, bà định đi về à?"

Đào thở dốc, vừa thở vừa hỏi, tay còn tiện bám vào đầu xe.

"Ừa. Học xong đi về chứ đi đâu?"

"Bộ bà hổng nhớ là bà hẹn đi ăn bánh tráng với tui rồi hả?"

"Ôi trời đất... Hì hì, tui quên mất. Vậy mình đi thôi."

"Nhưng còn..."

Con Đào ậm ừ, Phương nhìn ra sau, thấy mặt con mèo kia giờ đã đanh lại như mắc mưa, khó chịu ra mặt vậy đấy.

"Bà Hương, hôm nay chịu khó tự chạy xe về được hông? Lát tui đi bộ về."

Phương xuống xe, đá chống.

"Không."

Một câu cộc lốc, tròn vành rõ chữ, chuyện này chỉ xảy ra vào hai lúc: một là giận, hai là rất giận. Ái Phương dò xét mặt nhỏ, ngầm hiểu ra vấn đề.

Cô nhanh tay tháo chốt, hạ cái yên xe thấp xuống chút. Tưởng chuyện gì lớn lao, chắc tại cái yên cao quá nên nhỏ chống chân không tới, nhỏ giận chứ gì.

"Rồi đó, tui hạ yên vừa tầm bà rồi, về cẩn thận nghen."

Nhỏ mặt đỏ phừng phừng, nhìn Phương như muốn giết vậy, buông lại một câu:

"Đồ đáng ghét!"

Rồi cái chân ngắn củn lao xe đi mất.

"Phương, đi bà."

Đào lên tiếng, kéo Phương khỏi ánh nhìn chăm chú vào nhỏ Hương. Rồi vui vẻ đi chung với con Đào ra quán ăn vặt.

Theo đánh giá của Phương, con Đào cũng khá tốt đó. Nó học giỏi, nhan sắc lại rất hợp gu bọn con trai, kiểu dịu dàng, đằm thắm đồ đó. Nhà ba má nó cũng khá giả, Đào lại ngoan hiền, tuyệt đối không phải dạng phá phách như cô.

Và điều đặc biệt đáng khen là, Đào rất hào phóng nha. Ăn đĩa này đến đĩa khác, tính nãy giờ đã là năm dĩa bánh tráng trộn, Phương bốn đĩa, nó một đĩa ăn nãy giờ chưa hết. Cô mới kêu thêm đĩa nữa, giờ là sáu đĩa rồi.

Không phải tại được bao nên Phương ăn uống không kiêng nể như thế đâu, mà là tại nó ngon, tại cô ăn nhiều vậy quen rồi, với cũng tại không tốn tiền.

Ái chà chà, thôi không lòng vòng nữa, Phương thừa nhận: là vì được bao ăn nên cô mới vậy đấy, được chưa?

Phương ngước lên, miệng còn nhai nhóp nhép cái trứng cút, phồng cả hai má lên. Con Đào cứng đơ người, nó trố mắt nhìn cô ăn như chết đói đến nơi, ậm à ậm ừ nửa muốn nói lại không.

Phương bây giờ mới thấy ngại, ăn chùa cũng không cần phải mất nết như thế chứ. Cô cúi đầu hối lỗi, lí nhí trong khi miệng còn đầy đồ ăn.

"Tui xin lỗi nghen... he he."

Vì vừa nói, vừa nhai, vừa cười nên hình như có cọng rau răm mới rớt ra khỏi miệng.

Thôi rồi, đến cả xin lỗi cũng mất nết. Phương quan sát biểu hiện của con Đào, thấy nó không nói gì, lại cúi xuống ăn tiếp.

Một lúc sau nó mới hoàn hồn, không giận, còn cười:

"Ngon lắm sao?"

Phương gật gật.

"Bà Hai ơi, cho tụi con hai ly trà tắc."

Nhận ly trà tắc, nó cắm ống hút, đưa Phương.

"Bà ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn. Tui xót..."

Hic hic, Phương Anh Đào, bà là bạn tốt nhất đối với tui, bà còn sợ tao nghẹn mà mua nước cho tui uống, làm tui cảm động muốn rớt nước mắt.

Chị em tốt, Phan Lê Ái Phương ghi nhận!

Ngồi đó ăn uống nói chuyện với nó no say, chốc đã đến chiều. Nãy giờ nhai gần chục đĩa bánh tráng làm Phương cũng mỏi miệng quá, nhấc mông chào nó, đi về nấu cơm cho ông ba.

Đào tỏ ý muốn đưa Phương về mà Phương không chịu. Trời đất, chứ nghĩ sao đã ăn chực của nó còn bắt nó đưa về, Phương không mặt dày đến vậy.

Xong cô nhận thấy, con nhỏ này ngoài những điểm tốt trên, lại còn có khiếu hài hước nữa. Nói chuyện với nó quài mà không biết chán. Không như nói chuyện với nhỏ Hương, giọng nhỏ dọa nạt một chút là Phương đã im bặt không dám phản kháng.

Phương bước đi nhanh hơn, về đến nhà sẽ nấu cơm rồi lăn ra ngủ một giấc, chứ giờ ăn uống gì nổi.

...

"PHƯƠNG, ÁI PHƯƠNG, MẸ CON KI NÀY!"

Phương giật mình nhìn về phía trước, nhỏ Hương đứng đầu đường bên kia.

Phương mừng vui chạy lại, tính khoe nhỏ hôm nay cô ăn ngon ra sao, uống nhiều thế nào, mà vừa đến nhỏ cốc đầu cô thật mạnh, làm cô ngơ ngác dễ sợ.

Phương mấp máy miệng, chả dám ho he tiếng nào khi cái mặt nhỏ như đang muốn cào nát bản mặt cô như thế.

Phương dòm dáo dác, thấy thiếu thiếu.

"Xe đạp bà đâu, bà đừng nói là..."

"Đem về nhà bà cất rồi."

"Ủa?"

Rồi lại một khoảng lặng trôi qua.

Phương thì rất muốn mở miệng, trong khi nhỏ Hương thì, thôi đừng nhắc đến nữa, mặt nhỏ như đưa đám.

"Mẹ mày."

Giọng nhỏ Hương vang lên.

Phương nhìn xung quanh.

"Mụ nội nhà mày."

Phương lại nhìn, ngó nghiêng tìm xem thử đứa mà nhỏ Hương đang chửi là ai

Nhưng chẳng thấy một ai cả, thế tức là nhỏ chửi Phương sao?

"Bà nói tui hả? Sao xưng mày rồi?"

Phương chỉ vào bản thân, mặt hiện ra dấu chấm hỏi to đùng.

"Dòng cái thứ chó đẻ!"

Nhỏ hét vào mặt Phương.

"Nè nha, bà đừng có thấy tui không bao giờ chửi bà nên bà làm tới nha. Tự nhiên khi không chửi tui?"

Nhỏ không đáp, hậm hực quay về nhà, nhưng đi được vài bước lại té khụy xuống. Phương bực thì bực nhưng không lẽ thấy té không đỡ.

Gấp gáp đi lại kéo tay nhỏ đứng dậy, nhưng đôi chân nhỏ bé ấy cứ như không có lực, lại ngồi phịch xuống. Đầu gối lấm đầy bùn đất, Phương phủi phủi cho nhỏ, làn da trắng trẻo đã hiện lên mảng đỏ.

Chưa chảy máu, không sao.

Phương nhìn lên, thấy mắt nhỏ ngấn nước.

Nhỏ Hương hôm nay sao mít ướt thế, té một tí đã khóc thút thít rồi.

"Nào, đừng khóc! Hổng để lại sẹo đâu, té nhẹ thôi mà, bà đau sao?"

Phương tính chửi nhỏ lại, nhưng nhìn cái mặt cứ như con nít này, ai mà nỡ chửi. Hoặc cũng chỉ có Phương mềm lòng mà thôi.

"Người ta tê chân."

Nhỏ tự bắt buộc bản thân nín khóc, đưa tay quệt quệt hai bên khóe mắt ửng đỏ.

"Sao lại tê chân?"

"Mấy người biết tui đã đứng chờ mấy người hơn hai tiếng đồng hồ không hả?"

Nhỏ cao giọng, thái độ ương ngạnh nhưng Phương vẫn nghe trong đấy xen lẫn chút phụng phịu, dỗi hờn.

Phương 'à' một tiếng dài trong lòng, thì ra là nhỏ ấm ức vì đã chờ cô hơn hai tiếng. Lòng cô tự thấy rấm rứt, dù bản thân chẳng làm gì sai lại cảm thấy thật có lỗi. Nhìn lại cái đầu gối đo đỏ, Phương xót xa. Nhưng sao nhỏ phải chờ?

"Sao bà lại chờ?"

"Rủi ba bà thấy tui về một mình, lại nghĩ là bà lại đi chơi. Tui sợ bà bị ổng đập, nên mới nói là bà có hẹn với tui lên thư viện trường mượn sách tham khảo, mà tại tui để quên tài liệu nên về nhà lấy. Sau đó tui lội bộ ra đây đứng đợi bà đi về chung. Không thôi ba bà ổng lại nghi ngờ lời tui."

Giờ thì Phương chính thức có lỗi với nhỏ Hương rồi đó. Nhỏ nói dối giúp Phương, Phương lại vô tư đi ăn uống no say để nhỏ đứng chờ cả hai tiếng đồng hồ.

Phương ơi là Phương, mày đúng là thứ chó má.

Phương đau lòng xoa hai má nhỏ, quay lưng lại, ngồi xổm xuống.

"Leo lên đi, tui cõng bà về!"

"Tui nặng lắm đó..."

Miệng nói thế thôi chứ nhỏ vẫn quàng hai tay lên cổ Phương như thường.

Phương đứng dậy, xốc nhỏ lên, nhỏ ôm cổ Phương chặt hơn nữa, hai tay Phương nắm chắc hai bắp chân thon thon của nhỏ, bước đi thong thả.

"Hổng nặng hơn bao cám 50 ký tui vác bên nhà ông Tám Sú đâu."

Con đường về nhà vắng vẻ, chỉ có Phương và nhỏ, người đang thoải mái dụi đầu vào cổ Phương, song hành trên từng bước chân thôn quê.

Hậu "Thời kỳ bao cấp" vẫn thiếu ăn, thiếu mặc, những con người vùi đầu vào công việc thiếu cả sức sống. Ấy thế mà Phương lại cảm thấy bản thân mình không thiếu.

Thật đúng là một đứa tệ hại nhỉ? Trong khi công dân xã hội chủ nghĩa đang cảm thấy thiếu thốn mọi thứ, luôn tìm cách vươn lên, luôn tìm cách vượt qua những giới hạn của thời đại, gom về cho mình những lí tưởng mới, cải thiện cuộc sống thiếu thốn. Họ có ước mơ, hoài bão, hoặc thậm chí là những mối lo toan chính đáng khi ngày hôm nay chả có một miếng cơm nào vào bụng.

Còn Phương chỉ biết ở đây và hài lòng. Cô không bao giờ "thiếu mặc" dù cho mỗi năm chỉ được phát một bộ đồ, những cái áo cũ đã sờn rách sẽ không thành vấn đề khi luôn có nhỏ Hương ngồi cặm cụi khâu khâu vá vá đến bất cần đâm vào tay. Cô không bao giờ "thiếu ăn" cho dù cô ăn nhiều, háu ăn, trái bắp luộc nóng hổi cầm trên tay, củ khoai lang luộc ngọt bùi, hay củ sắn ăn sống mát lành, chúng là món quà mà ông trời dành tặng cho vùng quê nghèo hẻo lánh này.

Và cho chỉ còn một trái cà chua bé tí nị, Phương cũng sẵn sàng cho nhỏ Hương, mặc cái bụng mình đang kêu gào thảm thiết cầu thức ăn. Nhìn nhỏ vui vẻ thưởng thức, thật kỳ lạ, cô cảm thấy cô đã no rồi. Chính vì điều đấy, nó làm cho cô thiếu ý chí phấn đấu.

Chỉ có một điều duy nhất mà Phương chắc chắn, là cô sẽ chẳng bao giờ thấy thiếu tình yêu. Phương yêu cái con đường đất dần mòn theo thời gian nơi đây, yêu mấy cây cổ thụ to bự đứng nép bên một góc đường, yêu cả cái căn nhà lợp lá lụp xụp dột nước mỗi khi mưa, yêu luôn cả cái xe đạp hư cái thắng, yêu nhiều hơn những tháng nước lớn, cá tôm hòa cùng dòng lũ mang phù sa, ghé thăm miền đất cằn cỗi, yêu luôn cả bầu trời quang đãng dù ánh mặt trời có làm chói đôi mắt này.

Nhỏ Hương ở trên lưng Phương, nhỏ đã ngủ từ lâu rồi. Nhịp bước chân chậm chạp thoi đưa, mang nhỏ đi vào giấc ngủ ngắn bình yên trên cái lưng bé nhỏ này. Đôi dép làm từ lốp xe dưới chân in hằng dấu vết lên con đường rộng mở, chẳng phát ra tiếng lào xào nào. Nhỏ Hương thật sự gầy hơn Phương tưởng.

Mà Phương cũng thích nhỏ Hương nữa thì phải. Phương thích cái cách nhỏ cười tít mắt, khoe hai hàng râu mèo trong nắng với cô mỗi khi gặp điều gì thú vị, thích cái cách nhỏ lườm cô khi có điều gì không hài lòng, thích cái cách nhỏ chăm chú vào món ăn đang sôi trên bếp, thích cái cách nhỏ dặn dò cô bao điều, thích cái cách nhỏ mắng cô khi cô không nghe lời nhỏ.

Thậm chí, Phương còn thích cái cách... cái cách nhỏ không làm gì hết, và chỉ như vậy thôi, cũng đã đủ làm cô chết mê chết mệt rồi.

Thật hạnh phúc, khi Phương không vướng bận một mối lo nào, cũng chẳng có ý chí nào. Và đó là cách cô sống.

"Tới nhà rồi, dậy đi."

Phương xốc nhẹ cái "cục" đang bám chặt trên lưng mình.

Nhỏ Hương ngọ nguậy, dụi mắt. Phương không vội thả nhỏ xuống. Nhỏ có thể sẽ bị sấp mặt khi đầu óc còn chưa tỉnh táo như hiện giờ.

Nhỏ trườn xuống, tấm lưng Phương nhẹ bẫng, không phải vì trút được một gánh nặng nào đó, mà vì thiếu thốn. Đôi mắt trong veo của nhỏ nhìn cô, rồi vén lại lọn tóc phất phơ ra sau tai.

Chẳng thèm buông một lời chào nào, vì Phương và nhỏ đều biết rõ rằng sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Cả hai rẽ lối về hướng nhà mình.

Mẹ con nhỏ Hương đã về rồi, và mọi chuyện lại quay về vòng lặp trước đây.

Nhà Phương và nhà nhỏ chỉ là hàng xóm nên việc ai nấy làm, nhà ai nấy sống. Phương cũng chả trông mong tối nay nhỏ mò qua nhà Phương ngủ. Chỉ trừ khi Phương mặt dày lết xác qua, ôm gối trước cửa phòng nhỏ mà gọi í ới làm phiền.

Phương nằm vắt tay lên trán, đọc đi đọc lại mấy câu thơ chán ngắt được ghi lại bằng nét chữ ngái ngủ trong tập. Nói không phải khen chứ chữ cô xấu kinh khủng khiếp, xấu đau xấu đớn. Đến nỗi chính cô còn chả buồn nhìn.

Phương đưa tay ấn công tắc, cái bóng đèn dây tóc nhỏ xíu ở giữa nhà vụt tắt. Có cố đến đâu cũng chả thấy rõ được mọi vật, Phương đợi cho đôi mắt mình thích nghi với bóng tối bao trùm nơi đây.

"ỘP... ỘP ỘP..."

Trong bóng tối mịt mù, Phương nghe có tiếng ếch kêu đâu đây.

Phải rồi, bây giờ là mùa mưa, ban đêm như vầy ếch nó lên nhiều lắm. Chả nghĩ ngợi gì hơn, Phương nhào xuống sau bếp, lấy cái lồng sắt và cái đèn pin đội đầu, chạy chân đất ra khỏi nhà.

"ÁI PHƯƠNG!"

"Đụ má."

Trời đã tối rồi mà còn có con quỷ nào kêu tên Phương to như vậy, cô giật mình chửi tục một cái, sau đó liền bịt miệng mình lại.

Không phải Phương không dám chửi tục, mà là nhỏ Hương đó đang níu cái tay cô lại, và có ai nói nhỏ Hương ban đêm xõa tóc rất giống ma nữ chưa?

Phương hình như đã nói cái này một lần rồi, nhưng con nhỏ này thích xõa tóc như vậy sao.

Tay nhỏ Hương vẫn chưa buông tay Phương ra, cô sợ đây là ma thật chứ không phải nhỏ Hương quá, vì nhỏ giờ này chắc chắn đang ở nhà học bài chăm ngoan rồi, ai đời lại chạy ra ngoài như cô.

"Nam mô a di đà phật Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nam mô a di đà phật..."

Phương cứ đứng đó niệm chú, thiếu điều tè ra quần nếu ban nãy uống nước.

Phương suy đoán, có khi nào có một con quỷ nào đó đã giết lấy con Hương rồi chiếm lấy thân xác nhỏ không, vì ngoài bàn tay vẫn còn ấm áp bám lấy cô, cái mặt không cảm xúc của nhỏ khác đách gì mấy con ma chết ngu đâu chứ.

"Phan Lê Ái Phương, bà bị điên hả, tự nhiên niệm phật hoài vậy?"

Lạy trời, sau câu nói này Phương xin khẳng định đây là nhỏ Hương yêu dấu của cô nè. Cách nhận dạng duy nhất là nhỏ chửi cô thôi. Thở phào một cái, cô kéo cái tay nhỏ xuống.

"Bà mới điên đó, đêm hôm chạy ra ngoài này làm gì? Muốn cho ma bắt à?"

Phương hỏi nhỏ như vậy, rồi tự muốn tán bản thân một cái ghê. Nói vậy khác gì tự nhận bản thân mình điên chứ. Nhưng nhỏ không vặn lại câu nói của cô, nhỏ chỉ khinh bỉ rồi nhìn cô từ đầu đến cuối, bĩu môi.

"Đi..."

Nhỏ không hoàn thành câu nói, mà đợi Phương tiếp lời, và cô thề nếu có cây kéo cô sẽ cắt cái miệng muốn bay xuống tận Cà Mau của nhỏ.

"Soi ếch."

Nhỏ chắc chắn đoán ra mà vẫn bắt Phương nói, nhiều khi cô chả hiểu tại sao cô và nhỏ thân nhau nữa. Thậm chí mối quan hệ của Phương và nhỏ chả khác gì con gái và bà mẹ ghẻ độc ác xấu tính, lạnh lùng, kiêu ngạo, xinh đẹp, dáng ngon cả.

Ừ thì, không phải Phương lợi dụng cơ hội để khen nhỏ đâu, nhưng dưới ánh trăng tròn vành vạnh sáng tỏ của mùng mười lăm, thì những nét tinh túy trên gương mặt nhỏ nhắn đó đều hoàn hảo lọt vào đôi mắt sâu thẳm của Phương.

"Trời tối rồi cô nương!"

Phương nhận thấy đây là cơ hội phục thù, ra vẻ người hiểu chuyện hỏi nhỏ, còn nhướng mày nhìn nhỏ.

"Bà cũng biết à?"

"Đi, tui đi chung với bà."

Nhỏ kéo tay lôi đi, làm cho cô không kịp phản ứng, vì mọi hôm cô rủ nhỏ, nhỏ có chịu đi đâu. Nhỏ viện một "vài" lí do rằng: "tui mắc canh nhà, sợ ma lắm má ơi, hổng biết bắt ếch, má la lòi chành, ở nhà học bài mai thi, buồn ngủ chết đi được, nguy hiểm vãi chưởng,..." hoặc chỉ đơn giản là "ai rảnh?"

Mà hôm nay lại bảo đi chung với Phương?

Dù thấy hơi lạ nhưng Phương không từ chối. Cứ thử nghĩ xem, vào đêm khuya thanh vắng, làm gì có con ma nào dám bày trò đùa giỡn với cô khi bên cạnh cô đang có một con ma nữ đẹp nghiêng thùng bể chén cơ chứ.

...Mà thật ra Phương không sợ mấy con ma lắm đâu, chỉ sợ mỗi con ma nữ Bùi Lan Hương này nổi giận thôi.

Nhỏ vẫn khoác tay Phương, tự tin đi về trước như bản thân đã biết đường vậy, cô đang bận cầm cái lồng sắt to tổ cha mà nhỏ không thèm giúp, còn dặt dẹo dựa lên người cô, thật muốn đá nhỏ rớt xuống ao cá ghê vậy hà.

Vẫn là cái ruộng quen thuộc nhà ông Tư, ổng sẽ không phiền nếu Phương bắt hết ếch nơi đây rồi chia cho ổng vài con đâu, vì ếch cũng đâu phải ổng nuôi.

Phương mở cái đèn pin trước trán lên, cẩn trọng đạp chân xuống bùn tìm chỗ bám, ngay mép ruộng cả gia đình ếch nó tụ tập hát ca vang trời vang đất, ồn phát khiếp.

Phương đưa cái lồng cho nhỏ Hương trên bờ nhỏ giữ, bản thân lại bước tới, nheo mắt cú vọ mà chộp thật nhanh lẹ, hai con cùng một lúc. Nhỏ Hương cũng rất phối hợp, mở nắp lồng ra cho cô bỏ vào, rồi đi dọc theo đường đất tò tò sau lưng cô.

Nhờ có sự trợ giúp của nhỏ Hương, cùng với tuổi nghề mười năm của Phương, công cuộc truy lùng mấy tên la làng giữa đêm khuya thanh vắng thanh tịnh thuận giò xuôi bướm, í lộn, thuận buồm xuôi gió.

Kết quả hôm nay thu được khá khá, Phương đang vô cùng mỹ mãn, tính leo lên bờ, bỗng...

"ỘP ...ỘP..."

Còn một con nữa, nó đang lần trốn đâu đây.

Phương quay lại nhìn nhỏ Hương, nháy mắt ra hiệu, nhỏ cũng gật đầu chắc nịch, Phương lại tăng độ sáng cái đèn trên trán, bước về hướng vừa nãy phát ra tiếng kêu.

Một bóng đen nào đó vụt qua đây, con này cũng thông minh đấy, xem ra biết mình sắp chết nên đánh liều à.

Phương mất dấu nó, còn nhỏ Hương lập tức níu vạt áo sau cô.

"Bà Phương, bên này này."

Phương nhanh chóng xoay người lại, thấy cái mặt ếch nhà mày rồi nha.

Không một chút do dự, Phương thò hai bàn tay đã sớm lấm lem bùn đất vào nước. Vừa chọt xuống nó liền nhảy đi, con ộp này, mày có tập thể hình không, sao sung sức thế.

Nó nhảy đi bao xa, Phương nhào đến chụp rồi lại chạy theo nó bao xa, từ lúc nào đã qua bờ bên kia của thửa ruộng.

Nhỏ Hương từ lâu đã không mang theo cái lồng đầy ếch bự chảng đó, nhỏ chạy theo Phương, chỉ đường. Nhỏ nhào xuống, cả hai chặn hai đầu con ếch đó, mày hết đường chạy rồi nha con ếch thúi.

Cả hai, bao gồm cả con ếch, đều án binh bất động.

Nhỏ Hương ra hiệu.

"Bà Phương, tới đi!"

Phương và nhỏ cùng nhào đến.

"Áaaaa."

Đách hiểu kiểu gì, Phương có một cuộc đụng độ với nhỏ Hương khá đau điếng, nhưng dường như cô ra nhiều sức hơn, nên nhỏ Hương đang bị Phương nằm đè bên mép ruộng, người nhỏ từ sạch sẽ khô ráo bây giờ cũng ướt mem.

Phương ngồi dậy đỡ nhỏ, xoa xoa cái lưng cho nhỏ.

"Bà có sao hông? Con kia nó chạy thoát rồi à?"

"Ai nói chớ."

Nhỏ giơ tay lên, con ếch mập địt kia đang nằm thoi thóp trong bàn tay bé tí của nhỏ.

"Deeeeeee!!!"

Phương và nhỏ hí hửng la lên như bắt được vàng không bằng, múa may quay cuồng bằng mấy điệu nhảy khó hiểu, con ếch trong tay nhỏ chắc đang khinh bỉ cả hai và mất niềm tin vào con người lắm.

Kiểu như nó đang nghĩ: Ếch tài ba ta đây mà lại bị bắt vì bọn ngốc này ư?

Phương loay hoay tìm kiếm, lụm cọng dây dưới đất, buộc chặt con ếch đó lại rồi thắt vào bụng.

Xong xuôi, hai đứa mệt mỏi thở hỗn hển, ngồi dựa vào cây chuối gần đó, chả đứa nào thèm nói với đứa nào câu gì, cái cả hai bây giờ cần là oxi để thở hơn là tiếp tục reo hò chiến thắng.

Phương nhìn qua nhỏ Hương, nhỏ đang nhắm mắt và thở hì hục, bộ đồ hoa hòe của nhỏ cũng dính sình rồi, giờ cô mới để ý, nhỏ cũng không mang dép.

"Ủa bà Hương, sao đi chân đất?"

"Chứ có đứa nào đi bắt ếch mà mang dép hông má? Rủi trượt chân té hộc máu hay gì?"

Nhỏ nhìn Phương, nhưng chính xác hơn là nhỏ liếc cô đó, nhỏ nói cũng có lí, nhưng cô cứ tưởng nhỏ đi theo để mình ên cô tự sinh tự diệt chứ. Không ngờ nhỏ còn giúp cô một tay, đã thế cô còn hại nhỏ té ngửa, xong lại nằm đè lên cái thân thể nhỏ bé của người ta nữa.

Tính ra cũng thấy có lỗi quá đi.

Phương đưa tay quẹt quẹt vết nhơ trên mặt nhỏ, nhỏ bất ngờ, rụt cổ về sau.

Tay Phương vẫn tiếp tục. Phương cảm nhận được, nhỏ đang nhìn Phương chăm chú, một ánh nhìn đúng nghĩa. Quên rằng tay Phương còn dơ kinh khủng hơn, làm cái vết đó càng ngày càng lan ra.

Phương rụt tay lại, nhưng rồi nhỏ bắt lấy tay cô, để tay cô áp vào mặt nhỏ, nhìn trực diện vào mắt, làm cô khá bối rối.

"Bà Phương ơi... bà có thể..."

Nhỏ ngập ngừng.

"...làm lại chuyện như chiều hôm qua được hông? Chuyện đó đó..."

Chiều hôm qua, chiều hôm qua Phương đã làm cái gì ta? Chiều hôm qua cô chở nhỏ đi chơi, nhưng chắc không phải nhỏ muốn cô chở đi chơi giờ này đâu ha? Sau đó trời mưa, và cả hai cùng trú mưa, và... và sau đó về nhà.

Phương đã mém quên chuyện xảy ra giữa cô và nhỏ vào chiều hôm qua. Cô nghĩ nhỏ muốn quên đi, nhưng sao bây giờ lại... Nếu nhỏ không đề cập vào ban nãy, cô thậm chí đã không nhớ rằng mình từng có chuyện thân thiết với nhỏ cỡ đó. Không lẽ... nhỏ muốn cô làm "chuyện đó"? Nhưng tại sao nhỏ lại muốn chứ? cô thậm chí còn thấy ngại về "chuyện đó" cơ mà.

"Chuyện đó?"

Phương nghệch mặt ra hỏi nhỏ, nhưng chả nhận được câu trả lời thích đáng. Điều duy nhất làm cô biết phán đoán của mình là chính xác đều nhờ vào biểu hiện của nhỏ bây giờ.

Tuy Phương không nhìn rõ gương mặt nhỏ đã nhuộm phiếm hồng, nhưng bàn tay đang đặt trên gương mặt nõn nà của nhỏ đang nóng dần lên, và cô biết rằng nhỏ đang cảm thấy ngại.

Dĩ nhiên là Phương cũng ngại, dù cô không biết làm cái "chuyện đó đó" có sai hay không, nhưng cô thấy nó kì lạ lắm.

Có một điều không thể kháng cự, rằng cái "chuyện đó" nó rất kích thích Phương. Mỗi khi tiếp xúc gần gũi với nhỏ, mấy chất dịch vị trong dạ dày như sôi trào, cồn cào cả lên, tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết, lồng ngực ngứa ngáy và cả người nóng ran. Cô không biết đây có phải là bệnh không, dù cho có là bệnh, thì "chuyện đó" vẫn làm cô thấy thú vị.

...Dù sao cũng chả có tổn hại gì, có lẽ là vậy, Phương tự cho mình cái quyết định này.

Nhỏ Hương chờ Phương tới nỗi mất kiên nhẫn, nhỏ nhòm người đứng dậy, Phương phản xạ nhanh chóng, nắm tay nhỏ lại, đặt lên môi nhỏ một nụ hôn.

Vẫn như ngày hôm qua, cánh môi ướt át mềm mại cuốn hút Phương lạc vào miền khoái cảm không tên. Nhỏ ngửa đầu, đưa đẩy nụ hôn sâu hơn. Phương đặt tay sau gáy nhỏ, đầu lưỡi tiến về phía đối phương. Cảm giác kì lạ nó lại tới rồi, bụng cô quặng thắt từng cơn, cảm giác như những điều này là chưa đủ.

Mùi hương ngọt dịu của nhỏ như mùi của một loại trái cây mát lành, khiến Phương tham lam quấn quýt không rời. Hương mở hờ đôi môi, mặc cô chơi đùa trên đó. Lưỡi vờn qua lại mang theo mĩ vị vui thích. Môi nhỏ càng ngày càng mềm hơn nữa, cô đánh bạo cắn nhẹ lên, nhỏ 'ư ử' trong cuống họng, phát ra câu chữ không rõ ràng.

Phương day day cánh môi dưới của nhỏ, lại dùng cả hai cánh môi cọ xát, kích thích lẫn nhau. Hai bàn tay nhỏ đặt bên vai cô, sức nặng đều dồn về phía cô. Nhưng cô không quan tâm lắm, cái cô quan tâm bây giờ là cảm giác vừa thoải mái vừa cồn cào. Vì chiều hôm qua, Phương và nhỏ không dừng lại ở hôn môi.

Phương tách ra, cho cả hai một khoảng thở. Bàn tay cô gấp gáp lần mở nút áo của nhỏ, nhưng nhỏ lại ngăn lại.

"Đến đây... được rồi. Hì hì..."

Nhỏ ngại, Phương cũng ngại. cô tự biết bản thân đang dần đi quá trớn, nhưng sẽ chẳng có gì là sai nếu như những người trong cuộc thấy đúng.

Và nhỏ Hương bảo dừng lại, nên đây là điều sai.

Còn Phương thì không bao giờ làm trái ý nhỏ, cho dù có hụt hẫng ra sao.

"Về thôi."

Phương mỉm cười, dìu nhỏ đứng dậy, nắm tay nhỏ vòng về lấy cái lồng sắt ban nãy, bỏ con ếch đang được cột ở bụng của cô vào. Khác với ngày hôm qua, cô giờ đây khá là vui vẻ, vì ít ra hôn môi nhỏ, là không sai...!

Không khí trên đường về cũng siêu tốt đẹp, dù Phương và nhỏ vẫn giữ im lặng, nhưng không phải là vì chịu đựng gánh nặng trong lòng.

Mặt trăng đã lên cao, kiêu ngạo chễm chệ giữ khung trời tăm tối và những đám mây nhỏ nhỏ xếp tầng tầng lớp lớp, lá cây chạm vào nhau xào xạc như lời thì thầm của những linh hồn ẩn khuất nhiều nỗi niềm riêng. Cái tiếng ếch ộp vẫn văng vẳng đâu đây ở phía xa bạt ngàn.

Đêm nay nhiều mây nên không có sao, nhưng Phương thấy được nhiều sao hơn ở trong đôi mắt long lanh của nhỏ.

Mùi đất ẩm mốc cùng hương lúa non nương theo tiếng gọi của gió bay vờn nơi cánh mũi, cả người Phương nhẹ nhõm hẳn ra.

Một ngọn gió rít gào ập vào người Phương và nhỏ đang ướt sũng. Cả hai không hẹn mà cùng rùng mình, Phương choàng tay ngang vai nhỏ, kéo nhỏ vào gần sát mình hơn, phải nhanh chóng về nhà mới được.

Cả con đường mờ mịt được rọi sáng bởi ánh trăng treo trên cao le lói, phảng phất hình bóng hai nàng thiếu nữ một cao, một thấp tản bộ về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro